Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Đây là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất ở thành phố S. Hiện giờ, cả tòa nhà đã bị bảo vệ của tòa thị chính bao vây. Dung Tiễn dường như đã dùng hết kỹ năng mà năm đó lén lút đi làm nữ binh, dẫn Thiệu Tây Bội trốn xuống gara ở dưới hầm của bệnh viện lớn.
"Vấn đề bây giờ không phải là tên họ Vương khốn kiếp kia đang ở tầng nào...” Dung Tiễn oán hận, khẽ cắn môi, dựa theo con đường ở phía sau cánh cửa, thò đầu ra ngoài, nhìn khắp tầng trệt, “Mình thấy quá nhiều bảo vệ, chỉ sợ hai đứa vừa tới cửa phòng bệnh đã bị bọn họ bắt lấy, đè xuống mặt đất rồi cũng nên...”
Thiệu Tây Bội lạnh cả người, không nghe rõ bạn mình nói gì nữa. Dung Tiễn nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Bất thình lình, cô ấy đẩy mạnh vào người cô, “Không phải em trai của Phó Chính đã quay lại rồi sao? Cậu và anh ta có quan hệ không tệ, mau nhắn tin đi, nhờ anh ta giúp đỡ hai đứa mình.”
...
Phó Thiên đứng bên cạnh giường bệnh một hồi. Chợt cảm giác thấy di động trong túi áo rung lên hai lần, anh nhìn thoáng qua Phó Lăng và Lâm Văn đang ngồi ở đấy, sau đó nhẹ nhàng xoay người, bước ra khỏi phòng bệnh.
Qua vài phút sau, anh quay trở lại, nhẹ bước tới bên cạnh Lâm Văn đang lau nước mắt, nói, “Mẹ, mẹ và ba về ngủ trước đi, trời cũng rạng sáng rồi. Con ở lại đây với anh hai, khi nào trời sáng thì ba mẹ hãy tới, có các bác sĩ theo dõi kịp thời, không sao đâu mà.”
Lâm Văn khóc đến mức cả khuôn mặt thất thần, Phó Lăng khẽ thở dài một tiếng, nhíu mày, thấp giọng nói, “Bác sĩ đã nói là không có nguy hiểm. Chờ anh con tỉnh rồi, ba và mẹ sẽ lập tức tới. Ba trở về, nói chuyện với công ty bảo hiểm một chút.”
Phó Thiên đỡ Lâm Văn đứng dậy, dịu giọng nói, “Ba, mẹ, hai người yên tâm.”
Anh tiễn hai vợ chồng ra tận ngoài cửa. Phó Lăng vỗ vai vai, dìu Lâm Văn đi từng bước cẩn thẩn ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng rơi của từng giọt dung dịch được truyền cho người bệnh. Phó Thiên suy nghĩ một lát, cầm điện thoại, nhấn nhấn mấy cái, sau đó đi ra cửa, nói chuyện với một vài bảo vệ ở chỗ thang máy. Bảo vệ vừa rời khỏi, Dung Tiễn và Thiệu Tây Bội lập tức rời chỗ an toàn, bước ra bên ngoài, nhanh chân tiến lại gần phòng bệnh.
Phó Chính đang nằm trên giường bệnh, cả người vẫn không nhúc nhích. Khuôn mặt lạnh lùng ngày thường, góc cạnh rõ ràng như thế lại chẳng còn chút vẻ hồng hào. Trên đầu anh ta quấn băng vải, mũi và miệng đều bị bịt lại bằng ống dưỡng khí, trông qua tựa như không hề có tiếng động.
Thiệu Tây Bội bước nhẹ đến bên cạnh anh ta, nhìn khuôn mặt sắc bén mà bản thân cô đã lâu không gặp, ánh mắt cô trở nên đỏ hoe, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn.
Phó Thiên cùng bảo vệ trở về. Vừa vào phòng bệnh, anh liền đóng cửa lại, chào hỏi với Dung Tiễn, sau đó bước tới bên cạnh Thiệu Tây Bội, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô.
"A Thiên, bây giờ anh ấy thế nào rồi?” Vẻ mặt cô đờ đẫn, ngẩng đầu, nhìn về phía người em trai, “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
"Đã qua cơn nguy kịch, chỉ có đầu là bị thương nặng, phải khâu đến mười mũi. Anh hai lái xe, đụng vào thành cầu bằng đá, may mà bản thân vẫn có ý thức, kịp thời chống đỡ một phen, vả lại tính năng của xe cũng tốt. Nếu anh ấy không dừng lại nhanh chóng, e rằng cả xe lẫn người đã rơi xuống dưới cầu rồi.” Phó Thiên lắc đầu, "Lúc em chạy tới bệnh viện, khắp người anh hai đều là máu, ngay cả em cũng sợ tới mức choáng váng.”
Thiệu Tây Bội nghe Phó Thiên nói mà trong lòng vô cùng run sợ, hốc mắt của cô lại trở nên đỏ hoe. Đúng lúc này, Phó Thiên cầm lấy cái gì đó ở trên chiếc bàn trà, đưa tới tay cô.
"Đây là di động mà người ta đã sửa lại cho anh hai, em không dám đưa cho ba mẹ xem.” Anh nhấn vài cái trên màn hình. Dung Tiễn đang đứng ở gần đó cũng bước tới, tò mò, châu đầu vào rồi nhìn thoáng qua, sau đó liếc qua phía Thiệu Tây Bội đang nức nở mà khẽ thở dài một cái.
Trên màn hình điện thoại di động là cuộc trò chuyện gần nhất, trước khi xảy ra tai nạn giao thông. Một hàng dài gồm mười mấy cuộc gọi chưa chuyển đi đã bị cắt đứt, tất cả đều mang tên một người.
"Bội Bội."
***
Chủ nhật, Cố Linh Nhan ở lại trường học, không về nhà. Mỗi buổi chiều thứ sáu, bởi vì muốn đến chỗ thầy giáo để học đàn ghi-ta, sau khi tan học, cô lên xe đúng giờ, trở về nội thành.
Xuống xe bus, cô đeo đàn ghi-ta trên lưng, bước về phía trước. Chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, giống như bị ai nhìn ngó sau lưng, cô quay đầu lại, thầm kêu một tiếng “hỏng bét”.
Lần trước, ngay trên mảnh đất này, có một đứa bé gọi cô là dì, nhưng bây giờ, xem ra tình huống gặp phải không đơn giản như vậy...
Cô cúi đầu, tiếp tục làm như không có việc gì, bước về phía trước, trong đầu nghĩ ra vài cách thật nhanh. Nắm chặt chiếc đàn ghi-ta đeo trên lưng, đếm ngược ba giây, cô chạy ào đi trong tích tắc.
Tuy nơi ở của thầy giáo dạy đàn cách trung tâm thành phố không xa, nhưng vùng đất này lại đặc biệt yên lặng, bóng người thưa thớt trên đường đi. Gió thổi vù vù vào đầu tóc Cố Linh Nhan khiến cô bừng tỉnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chửi bậy cộc cằn, thô lỗ của đám đàn ông ở phía sau...
Cô tự nhận rằng bản thân mình rất dễ nổi nóng, cáu kỉnh, nhưng cũng không tới mức “thấy chuột chạy qua đường liền gọi người tới đánh”. Vả lại, cô không quen mấy ông chú kia, thậm chí cô đã trêu chọc vào họ lúc nào, cô cũng không biết!
Cố Linh Nhan dường như đã chạy hết tốc lực mình có nhờ vào việc uống sữa, nhưng vừa chạy vừa mang theo đàn trên lưng lại rất tốn sức, tốc độ của cô càng lúc càng chậm.
Thần linh ơi! Tôn Ngộ Không ơi! Bạch nương tử ơi... Cô nhắm mắt, nghĩ đến tình cảnh thê thảm nhất. Chỉ cần bọn họ không cướp sắc, bắt cóc, cái gì cũng đều tốt cả!
Chạy đến ngoài cửa ngõ, cô chạy không nổi nữa. Cố Linh Nhan quay đầu lại, chỉ tay vào mặt của người đàn ông có vẻ ngoài hung ác nhất, lớn tiếng nói, “Mấy người dám thì cứ qua đây thử! Nói cho mấy người biết, bà đây là cao thủ Taekwondo!”
Đám đàn ông kia không ngờ cô sẽ thốt ra câu này. Bọn họ ngừng lại, sửng sốt một hồi. Gã cầm đầu dùng gậy vỗ vào tay liên tục, “Mày biết Taekwondo? Tao còn chưa đánh đâu! Nhóc con, tốt nhất thì mày nên biết điều, gọi Đơn Cảnh Xuyên tới chỗ này, bọn tao sẽ không đụng tới mày!”
"Mày là bạn gái nhỏ của Đơn Cảnh Xuyên đấy à?” Một gã khác có vết sẹo do dao để lại trên mặt, lúc gã nhếch miệng cười, khuôn mặt càng đáng sợ hơn, “Gọi nó tới vùng ngoại ô này, nó nhất định sẽ nghe lời mày, tao cho mày 20 phút.”
Cố Linh Nhan là một người thông minh, thầm đoán được đây chính là đám côn đồ từng gây thương tích cho Đơn Cảnh Xuyên. Ánh mắt cô lập tức xoay chuyển, “Tôi không phải bạn gái anh ta, 20 phút ngắn quá, nhiều nhất cũng nên là 30 phút chứ? Bây giờ tôi sẽ gọi cho anh ta ngay.”
"Ai mượn mày gọi điện thoại? Đừng cho rằng tao không biết là mày muốn gọi cảnh sát tới!” Gã đàn ông có vết sẹo trên mặt vỗ vai một gã côn đồ khác, “Hoàng Tử, mày lấy di động của nó, gửi tin nhắn cho thằng nhãi chết tiệt kia!”
Gã côn đồ tên Hoàng Tử nhổ một bãi đờm, lôi kéo Cố Linh Nhan một cách thô lỗ, sau đó dùng tay móc túi quần cô.
“Má!" Cố Linh Nhan đẩy tay gã ra, cắn mạnh một cái. Gã lập tức giận dữ, mắng to, phủi tay rồi tát cô một cái vang dội, khiến cô ngã ngay xuống mặt đất.
"Con nhóc chậm chạp này đúng là khó chơi!” Hoàng Tử cướp lấy di động của ta, mở ra lư loát, “Thằng nhãi kia nhất định sẽ vào tròng.”
"Nói không chừng, ở trên giường nó còn khó chơi hơn.” Một gã lưu manh bước tới, ánh mắt mê đắm, một tay lôi Cố Linh Nhan ngồi dậy, một tay sờ lên mông cô, “Mông vểnh cao quá à...”
"Má nó! Dám chạm vào tao một cái, tao sẽ phế bỏ bạn nhỏ* của mày!” Cố Linh Nhan lau vết máu trên khóe miệng, hung hăng hất tay gã ra, lùi về sau một bước, “Cho dù bọn mày có gọi Đơn Cảnh Xuyên tới thì cũng bị đánh thôi!”
*Nguyên văn “đệ đệ” – ám chỉ chỗ ấy
"Bọn tao bảy người, thằng nhãi đó chỉ có một người, chẳng lẽ không thể bắt nó vào bệnh viện nằm sao?” Gã côn đồ có vết sẹo trên mặt nhìn lướt qua di động một cái, “Đợi tới khi nó không còn đi lại nổi, con nhóc cứng đầu, mày cứ chờ mà coi kết cục của người tình mày đi!”
...
Đơn Cảnh Xuyên quả thực tới rất nhanh. Cố Linh Nhan đang bị mấy tên côn đồ xô vào thùng rác bên cạnh ngõ hẻm, vừa thối vừa đau. Trông thấy người kia đã tới từ xa, cô vội mở miệng kêu lên, “Mau gọi người tới giúp!”
Hoàng Tử vừa che miệng cô, vừa chửi rủa mấy câu, sau đó vứt cô qua một bên, dẫn theo đám đàn em, quơ lấy gậy gộc rồi xông lên.
"Lần trước, chính là mày đã bắt mấy người trong đám bọn tao phải vào tù. Ngày hôm nay, mày nhất định phải bước vào bệnh viện. Thằng nhãi ranh, giả vờ làm chó bị dọa sợ đi!” Gã có vết sẹo trên mặt nhìn Đơn Cảnh Xuyên, nhổ toẹt một bãi đờm trên mặt đất.
Thế nhưng, khi gã vừa dứt lời thì ở bên ngoài cửa ngõ, mười mấy nhân viên cảnh sát lập tức ập tới, ngay cả thời gian để thở để không có, dùng thế sét đánh không kịp bịt tai để bắt gọn mấy tên côn đồ.
Lúc nhận được tin nhắn, Đơn Cảnh Xuyên đã đoán được chuyện xảy ra, anh liền phối hợp cùng cảnh sát ở Cục gần đó, nghiêm chỉnh huấn luyện, lặng lẽ đợi lệnh. Cố Linh Nhan nhìn thấy tình cảnh KO có gì xảy ra ở trước mắt liền lập tức choáng váng. Cô bò dậy từ mặt đất, trợn mắt nhìn mấy gã côn đồ đang bị áp giải lên xe cảnh sát.
"Đơn Cảnh Xuyên khốn kiếp! Anh hùng cứu mỹ nhân đâu có giống như vậy? Quá nhanh... gã đó còn chưa kịp giơ gậy lên nữa!” Cố Linh Nhan bám vào tay anh mà đứng dậy, mồm miệng nhanh nhảu với người trước mặt.
"Câm miệng." Anh đỡ cằm cô, nhẹ xoay nó sang một bên, thấp giọng hỏi, “Có đau không?”
"Được lắm." Cô bị anh xoay cằm, cảm thấy có hơi đau, tâm trạng cũng không còn bình tĩnh được nữa, “Sao anh lại hung dữ với em?! Em bị thương là vì anh đó!”
Đơn Cảnh Xuyên tái xanh hết cả mặt, dường như bị cô làm cho nghẹn, anh mấp máy môi, “Tới bệnh viện với anh.”
"Không phải chỉ là một cái tát sao?! Lúc còn nhỏ, đâu phải em chưa từng bị ba đánh, bây giờ còn chưa gãy xương mà, em không đi!” Cố Linh Nhan nói năng hùng hổ, xoay người, định bỏ chạy.
"Nửa gương mặt bị sưng hết cả lên! Em có nghe anh nói không hả?!” Anh kéo tay cô lại, đôi lông mày rậm nhăn lại thành một đường thẳng.
"Đơn Cảnh Xuyên khốn kiếp!” Cô đột ngột đứng lại, “Anh coi em là gì hả? Tại sao mỗi một lần, em đều phải nghe theo lời anh nói? Anh là ba em? Chú em? Hay là bạn trai em?!”
Bàn tay của Đơn Cảnh Xuyên ngừng lại giữa khoảng không, vẻ mặt anh trở nên không ngờ được. Một hồi sau, anh thu tay lại thật chậm.
Cố Linh Nhan thấy anh không định mở miệng, cô tức giận đến mức xoay người bỏ chạy.
***
Tình huống của Phó Chính nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
Mãi đến buổi tối ngày thứ ba, anh ta vẫn chẳng tỉnh lại. Lâm Văn ở bên cạnh con từ sáng tới tối, mãi tới khi con trai thứ tới chăm anh thì bà mới miễn cưỡng chịu ăn một chút. Phó Lăng tuyên bố với bên ngoài rằng Phó Chính chỉ bị thương nhẹ, sớm đã tỉnh lại. Kế đó, Lương Kha ầm ĩ, muốn gặp bệnh nhân, nhưng lại bị bảo vệ vừa lôi vừa kéo mà đuổi ra ngoài, chỉ có thể tức giận đến mức đập nát mấy cái ghế trong bệnh viện.
Cán bộ trẻ tuổi nhất, có thủ đoạn nhất của Thị ủy* đột ngột gặp chuyện không may. Đối với Thị ủy mà nói, đây là một cú đánh quá mạnh, bao nhiêu hạng mục công trình cần được phê duyệt buộc phải ngừng lại. Nhà họ Phó phải bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc truyền thông, phong tỏa tin tức, tuyệt đối không thể để tình huống trở nên xấu hơn. Bên ngoài phòng bệnh, mọi thứ thay đổi thất thường, nghiêng trời lệch đất, bên trong phòng bệnh lại vô cùng yên tĩnh, quạnh quẽ.
*Thị ủy là cơ quan được lãnh đạo cao nhất giữa 2 kỳ Đại hội Đại biểu Đảng bộ thị xã, còn được gọi là Ban chấp hành đảng bộ thị xã.
Rạng sáng, Phó Thiên lặp lại chiêu cũ, dẫn Thiệu Tây Bội vào phòng, sau đó mang giấy tờ ra ngoài sảnh lớn để xem.
Thiệu Tây Bội ngồi xuống bên cạnh giường của Phó Chính, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Người đàn ông này là ký ức đẹp nhất trong đời cô. Anh ta lật tay làm mây, úp tay làm mưa, cho dù bây giờ phải lặng yên nằm đó, cô vẫn cảm thấy anh ta giống như một vị chúa tể vậy.
Không dám rời khỏi anh, bây giờ bản thân cô tính là gì chứ?
Qua nửa đêm, Thiệu Tây Bội ghé đầu vào cạnh giường anh, mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Khi mở mắt ra, bàn tay cô đã bị anh nắm chặt.
Trong phòng không có mở đèn, đôi mắt anh tựa như có tia sáng vỡ vụn, thiếu đi sự sắc sảo ngày thường, cứ như vậy mà yên lặng, chăm chú nhìn cô.
Cô quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Đây là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất ở thành phố S. Hiện giờ, cả tòa nhà đã bị bảo vệ của tòa thị chính bao vây. Dung Tiễn dường như đã dùng hết kỹ năng mà năm đó lén lút đi làm nữ binh, dẫn Thiệu Tây Bội trốn xuống gara ở dưới hầm của bệnh viện lớn.
"Vấn đề bây giờ không phải là tên họ Vương khốn kiếp kia đang ở tầng nào...” Dung Tiễn oán hận, khẽ cắn môi, dựa theo con đường ở phía sau cánh cửa, thò đầu ra ngoài, nhìn khắp tầng trệt, “Mình thấy quá nhiều bảo vệ, chỉ sợ hai đứa vừa tới cửa phòng bệnh đã bị bọn họ bắt lấy, đè xuống mặt đất rồi cũng nên...”
Thiệu Tây Bội lạnh cả người, không nghe rõ bạn mình nói gì nữa. Dung Tiễn nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cô, trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Bất thình lình, cô ấy đẩy mạnh vào người cô, “Không phải em trai của Phó Chính đã quay lại rồi sao? Cậu và anh ta có quan hệ không tệ, mau nhắn tin đi, nhờ anh ta giúp đỡ hai đứa mình.”
...
Phó Thiên đứng bên cạnh giường bệnh một hồi. Chợt cảm giác thấy di động trong túi áo rung lên hai lần, anh nhìn thoáng qua Phó Lăng và Lâm Văn đang ngồi ở đấy, sau đó nhẹ nhàng xoay người, bước ra khỏi phòng bệnh.
Qua vài phút sau, anh quay trở lại, nhẹ bước tới bên cạnh Lâm Văn đang lau nước mắt, nói, “Mẹ, mẹ và ba về ngủ trước đi, trời cũng rạng sáng rồi. Con ở lại đây với anh hai, khi nào trời sáng thì ba mẹ hãy tới, có các bác sĩ theo dõi kịp thời, không sao đâu mà.”
Lâm Văn khóc đến mức cả khuôn mặt thất thần, Phó Lăng khẽ thở dài một tiếng, nhíu mày, thấp giọng nói, “Bác sĩ đã nói là không có nguy hiểm. Chờ anh con tỉnh rồi, ba và mẹ sẽ lập tức tới. Ba trở về, nói chuyện với công ty bảo hiểm một chút.”
Phó Thiên đỡ Lâm Văn đứng dậy, dịu giọng nói, “Ba, mẹ, hai người yên tâm.”
Anh tiễn hai vợ chồng ra tận ngoài cửa. Phó Lăng vỗ vai vai, dìu Lâm Văn đi từng bước cẩn thẩn ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng rơi của từng giọt dung dịch được truyền cho người bệnh. Phó Thiên suy nghĩ một lát, cầm điện thoại, nhấn nhấn mấy cái, sau đó đi ra cửa, nói chuyện với một vài bảo vệ ở chỗ thang máy. Bảo vệ vừa rời khỏi, Dung Tiễn và Thiệu Tây Bội lập tức rời chỗ an toàn, bước ra bên ngoài, nhanh chân tiến lại gần phòng bệnh.
Phó Chính đang nằm trên giường bệnh, cả người vẫn không nhúc nhích. Khuôn mặt lạnh lùng ngày thường, góc cạnh rõ ràng như thế lại chẳng còn chút vẻ hồng hào. Trên đầu anh ta quấn băng vải, mũi và miệng đều bị bịt lại bằng ống dưỡng khí, trông qua tựa như không hề có tiếng động.
Thiệu Tây Bội bước nhẹ đến bên cạnh anh ta, nhìn khuôn mặt sắc bén mà bản thân cô đã lâu không gặp, ánh mắt cô trở nên đỏ hoe, chỉ biết ngây ngốc đứng nhìn.
Phó Thiên cùng bảo vệ trở về. Vừa vào phòng bệnh, anh liền đóng cửa lại, chào hỏi với Dung Tiễn, sau đó bước tới bên cạnh Thiệu Tây Bội, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô.
"A Thiên, bây giờ anh ấy thế nào rồi?” Vẻ mặt cô đờ đẫn, ngẩng đầu, nhìn về phía người em trai, “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
"Đã qua cơn nguy kịch, chỉ có đầu là bị thương nặng, phải khâu đến mười mũi. Anh hai lái xe, đụng vào thành cầu bằng đá, may mà bản thân vẫn có ý thức, kịp thời chống đỡ một phen, vả lại tính năng của xe cũng tốt. Nếu anh ấy không dừng lại nhanh chóng, e rằng cả xe lẫn người đã rơi xuống dưới cầu rồi.” Phó Thiên lắc đầu, "Lúc em chạy tới bệnh viện, khắp người anh hai đều là máu, ngay cả em cũng sợ tới mức choáng váng.”
Thiệu Tây Bội nghe Phó Thiên nói mà trong lòng vô cùng run sợ, hốc mắt của cô lại trở nên đỏ hoe. Đúng lúc này, Phó Thiên cầm lấy cái gì đó ở trên chiếc bàn trà, đưa tới tay cô.
"Đây là di động mà người ta đã sửa lại cho anh hai, em không dám đưa cho ba mẹ xem.” Anh nhấn vài cái trên màn hình. Dung Tiễn đang đứng ở gần đó cũng bước tới, tò mò, châu đầu vào rồi nhìn thoáng qua, sau đó liếc qua phía Thiệu Tây Bội đang nức nở mà khẽ thở dài một cái.
Trên màn hình điện thoại di động là cuộc trò chuyện gần nhất, trước khi xảy ra tai nạn giao thông. Một hàng dài gồm mười mấy cuộc gọi chưa chuyển đi đã bị cắt đứt, tất cả đều mang tên một người.
"Bội Bội."
***
Chủ nhật, Cố Linh Nhan ở lại trường học, không về nhà. Mỗi buổi chiều thứ sáu, bởi vì muốn đến chỗ thầy giáo để học đàn ghi-ta, sau khi tan học, cô lên xe đúng giờ, trở về nội thành.
Xuống xe bus, cô đeo đàn ghi-ta trên lưng, bước về phía trước. Chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, giống như bị ai nhìn ngó sau lưng, cô quay đầu lại, thầm kêu một tiếng “hỏng bét”.
Lần trước, ngay trên mảnh đất này, có một đứa bé gọi cô là dì, nhưng bây giờ, xem ra tình huống gặp phải không đơn giản như vậy...
Cô cúi đầu, tiếp tục làm như không có việc gì, bước về phía trước, trong đầu nghĩ ra vài cách thật nhanh. Nắm chặt chiếc đàn ghi-ta đeo trên lưng, đếm ngược ba giây, cô chạy ào đi trong tích tắc.
Tuy nơi ở của thầy giáo dạy đàn cách trung tâm thành phố không xa, nhưng vùng đất này lại đặc biệt yên lặng, bóng người thưa thớt trên đường đi. Gió thổi vù vù vào đầu tóc Cố Linh Nhan khiến cô bừng tỉnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng chửi bậy cộc cằn, thô lỗ của đám đàn ông ở phía sau...
Cô tự nhận rằng bản thân mình rất dễ nổi nóng, cáu kỉnh, nhưng cũng không tới mức “thấy chuột chạy qua đường liền gọi người tới đánh”. Vả lại, cô không quen mấy ông chú kia, thậm chí cô đã trêu chọc vào họ lúc nào, cô cũng không biết!
Cố Linh Nhan dường như đã chạy hết tốc lực mình có nhờ vào việc uống sữa, nhưng vừa chạy vừa mang theo đàn trên lưng lại rất tốn sức, tốc độ của cô càng lúc càng chậm.
Thần linh ơi! Tôn Ngộ Không ơi! Bạch nương tử ơi... Cô nhắm mắt, nghĩ đến tình cảnh thê thảm nhất. Chỉ cần bọn họ không cướp sắc, bắt cóc, cái gì cũng đều tốt cả!
Chạy đến ngoài cửa ngõ, cô chạy không nổi nữa. Cố Linh Nhan quay đầu lại, chỉ tay vào mặt của người đàn ông có vẻ ngoài hung ác nhất, lớn tiếng nói, “Mấy người dám thì cứ qua đây thử! Nói cho mấy người biết, bà đây là cao thủ Taekwondo!”
Đám đàn ông kia không ngờ cô sẽ thốt ra câu này. Bọn họ ngừng lại, sửng sốt một hồi. Gã cầm đầu dùng gậy vỗ vào tay liên tục, “Mày biết Taekwondo? Tao còn chưa đánh đâu! Nhóc con, tốt nhất thì mày nên biết điều, gọi Đơn Cảnh Xuyên tới chỗ này, bọn tao sẽ không đụng tới mày!”
"Mày là bạn gái nhỏ của Đơn Cảnh Xuyên đấy à?” Một gã khác có vết sẹo do dao để lại trên mặt, lúc gã nhếch miệng cười, khuôn mặt càng đáng sợ hơn, “Gọi nó tới vùng ngoại ô này, nó nhất định sẽ nghe lời mày, tao cho mày 20 phút.”
Cố Linh Nhan là một người thông minh, thầm đoán được đây chính là đám côn đồ từng gây thương tích cho Đơn Cảnh Xuyên. Ánh mắt cô lập tức xoay chuyển, “Tôi không phải bạn gái anh ta, 20 phút ngắn quá, nhiều nhất cũng nên là 30 phút chứ? Bây giờ tôi sẽ gọi cho anh ta ngay.”
"Ai mượn mày gọi điện thoại? Đừng cho rằng tao không biết là mày muốn gọi cảnh sát tới!” Gã đàn ông có vết sẹo trên mặt vỗ vai một gã côn đồ khác, “Hoàng Tử, mày lấy di động của nó, gửi tin nhắn cho thằng nhãi chết tiệt kia!”
Gã côn đồ tên Hoàng Tử nhổ một bãi đờm, lôi kéo Cố Linh Nhan một cách thô lỗ, sau đó dùng tay móc túi quần cô.
“Má!" Cố Linh Nhan đẩy tay gã ra, cắn mạnh một cái. Gã lập tức giận dữ, mắng to, phủi tay rồi tát cô một cái vang dội, khiến cô ngã ngay xuống mặt đất.
"Con nhóc chậm chạp này đúng là khó chơi!” Hoàng Tử cướp lấy di động của ta, mở ra lư loát, “Thằng nhãi kia nhất định sẽ vào tròng.”
"Nói không chừng, ở trên giường nó còn khó chơi hơn.” Một gã lưu manh bước tới, ánh mắt mê đắm, một tay lôi Cố Linh Nhan ngồi dậy, một tay sờ lên mông cô, “Mông vểnh cao quá à...”
"Má nó! Dám chạm vào tao một cái, tao sẽ phế bỏ bạn nhỏ* của mày!” Cố Linh Nhan lau vết máu trên khóe miệng, hung hăng hất tay gã ra, lùi về sau một bước, “Cho dù bọn mày có gọi Đơn Cảnh Xuyên tới thì cũng bị đánh thôi!”
*Nguyên văn “đệ đệ” – ám chỉ chỗ ấy
"Bọn tao bảy người, thằng nhãi đó chỉ có một người, chẳng lẽ không thể bắt nó vào bệnh viện nằm sao?” Gã côn đồ có vết sẹo trên mặt nhìn lướt qua di động một cái, “Đợi tới khi nó không còn đi lại nổi, con nhóc cứng đầu, mày cứ chờ mà coi kết cục của người tình mày đi!”
...
Đơn Cảnh Xuyên quả thực tới rất nhanh. Cố Linh Nhan đang bị mấy tên côn đồ xô vào thùng rác bên cạnh ngõ hẻm, vừa thối vừa đau. Trông thấy người kia đã tới từ xa, cô vội mở miệng kêu lên, “Mau gọi người tới giúp!”
Hoàng Tử vừa che miệng cô, vừa chửi rủa mấy câu, sau đó vứt cô qua một bên, dẫn theo đám đàn em, quơ lấy gậy gộc rồi xông lên.
"Lần trước, chính là mày đã bắt mấy người trong đám bọn tao phải vào tù. Ngày hôm nay, mày nhất định phải bước vào bệnh viện. Thằng nhãi ranh, giả vờ làm chó bị dọa sợ đi!” Gã có vết sẹo trên mặt nhìn Đơn Cảnh Xuyên, nhổ toẹt một bãi đờm trên mặt đất.
Thế nhưng, khi gã vừa dứt lời thì ở bên ngoài cửa ngõ, mười mấy nhân viên cảnh sát lập tức ập tới, ngay cả thời gian để thở để không có, dùng thế sét đánh không kịp bịt tai để bắt gọn mấy tên côn đồ.
Lúc nhận được tin nhắn, Đơn Cảnh Xuyên đã đoán được chuyện xảy ra, anh liền phối hợp cùng cảnh sát ở Cục gần đó, nghiêm chỉnh huấn luyện, lặng lẽ đợi lệnh. Cố Linh Nhan nhìn thấy tình cảnh KO có gì xảy ra ở trước mắt liền lập tức choáng váng. Cô bò dậy từ mặt đất, trợn mắt nhìn mấy gã côn đồ đang bị áp giải lên xe cảnh sát.
"Đơn Cảnh Xuyên khốn kiếp! Anh hùng cứu mỹ nhân đâu có giống như vậy? Quá nhanh... gã đó còn chưa kịp giơ gậy lên nữa!” Cố Linh Nhan bám vào tay anh mà đứng dậy, mồm miệng nhanh nhảu với người trước mặt.
"Câm miệng." Anh đỡ cằm cô, nhẹ xoay nó sang một bên, thấp giọng hỏi, “Có đau không?”
"Được lắm." Cô bị anh xoay cằm, cảm thấy có hơi đau, tâm trạng cũng không còn bình tĩnh được nữa, “Sao anh lại hung dữ với em?! Em bị thương là vì anh đó!”
Đơn Cảnh Xuyên tái xanh hết cả mặt, dường như bị cô làm cho nghẹn, anh mấp máy môi, “Tới bệnh viện với anh.”
"Không phải chỉ là một cái tát sao?! Lúc còn nhỏ, đâu phải em chưa từng bị ba đánh, bây giờ còn chưa gãy xương mà, em không đi!” Cố Linh Nhan nói năng hùng hổ, xoay người, định bỏ chạy.
"Nửa gương mặt bị sưng hết cả lên! Em có nghe anh nói không hả?!” Anh kéo tay cô lại, đôi lông mày rậm nhăn lại thành một đường thẳng.
"Đơn Cảnh Xuyên khốn kiếp!” Cô đột ngột đứng lại, “Anh coi em là gì hả? Tại sao mỗi một lần, em đều phải nghe theo lời anh nói? Anh là ba em? Chú em? Hay là bạn trai em?!”
Bàn tay của Đơn Cảnh Xuyên ngừng lại giữa khoảng không, vẻ mặt anh trở nên không ngờ được. Một hồi sau, anh thu tay lại thật chậm.
Cố Linh Nhan thấy anh không định mở miệng, cô tức giận đến mức xoay người bỏ chạy.
***
Tình huống của Phó Chính nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
Mãi đến buổi tối ngày thứ ba, anh ta vẫn chẳng tỉnh lại. Lâm Văn ở bên cạnh con từ sáng tới tối, mãi tới khi con trai thứ tới chăm anh thì bà mới miễn cưỡng chịu ăn một chút. Phó Lăng tuyên bố với bên ngoài rằng Phó Chính chỉ bị thương nhẹ, sớm đã tỉnh lại. Kế đó, Lương Kha ầm ĩ, muốn gặp bệnh nhân, nhưng lại bị bảo vệ vừa lôi vừa kéo mà đuổi ra ngoài, chỉ có thể tức giận đến mức đập nát mấy cái ghế trong bệnh viện.
Cán bộ trẻ tuổi nhất, có thủ đoạn nhất của Thị ủy* đột ngột gặp chuyện không may. Đối với Thị ủy mà nói, đây là một cú đánh quá mạnh, bao nhiêu hạng mục công trình cần được phê duyệt buộc phải ngừng lại. Nhà họ Phó phải bỏ ra số tiền lớn để mua chuộc truyền thông, phong tỏa tin tức, tuyệt đối không thể để tình huống trở nên xấu hơn. Bên ngoài phòng bệnh, mọi thứ thay đổi thất thường, nghiêng trời lệch đất, bên trong phòng bệnh lại vô cùng yên tĩnh, quạnh quẽ.
*Thị ủy là cơ quan được lãnh đạo cao nhất giữa 2 kỳ Đại hội Đại biểu Đảng bộ thị xã, còn được gọi là Ban chấp hành đảng bộ thị xã.
Rạng sáng, Phó Thiên lặp lại chiêu cũ, dẫn Thiệu Tây Bội vào phòng, sau đó mang giấy tờ ra ngoài sảnh lớn để xem.
Thiệu Tây Bội ngồi xuống bên cạnh giường của Phó Chính, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.
Người đàn ông này là ký ức đẹp nhất trong đời cô. Anh ta lật tay làm mây, úp tay làm mưa, cho dù bây giờ phải lặng yên nằm đó, cô vẫn cảm thấy anh ta giống như một vị chúa tể vậy.
Không dám rời khỏi anh, bây giờ bản thân cô tính là gì chứ?
Qua nửa đêm, Thiệu Tây Bội ghé đầu vào cạnh giường anh, mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có gì đó không đúng. Khi mở mắt ra, bàn tay cô đã bị anh nắm chặt.
Trong phòng không có mở đèn, đôi mắt anh tựa như có tia sáng vỡ vụn, thiếu đi sự sắc sảo ngày thường, cứ như vậy mà yên lặng, chăm chú nhìn cô.
Cô quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.