Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Thiệu Tây Bội một mình đến thành phố J. Trước khi đi, cô từng gặp Tiêu An một lần. Tiêu An nói nếu cô đã muốn đi thì mình cũng sẽ không ngăn trở, chỉ dặn dò cô nhất định phải cẩn thận.
Ngày cô đi, Lục Mộc và Dung Tiễn đến sân bay để tiễn. Dung Tiễn khá tức giận, trước khi Thiệu Tây Bội lên máy bay còn bị cô ta nắm chặt lỗ tai, uy hiếp một cách hung ác.
"Mình nói này Thiệu Tây Bội, bây giờ cậu và Tiêu An sống những ngày tháng tốt đẹp không được à? Mình nghe nói, hai ngày qua, Tiêu An giống hệt như quả bom hẹn giờ vậy, đều do cậu hết cả! Chết tiệt mà, đính hôn thì đính hôn, mẹ nó, mắc cái rắm gì mà cậu phải trốn? Cậu chạy xa như vậy để làm gì? Cho dù anh ta (Phó Chính) cưới Obama cũng đâu có liên quan tới cậu!”
Thiệu Tây Bội bị Dung Tiễn làm cho đau não, cô trực tiếp kéo tay bạn ra, bước đi tới trước mặt Lục Mộc. Lục Mộc đưa hành lý cho cô, thản nhiên nói, “Về sớm một chút.”
"Mẹ, giữ gìn sức khỏe.” Thiệu Tây Bội cười, sau đó duỗi tay, véo má Dung Tiễn, “Lục Lục ngoan, đừng nói mình chạy trốn nữa, mình chỉ đi du lịch, đâu phải là đi chịu chết, cậu gấp làm cái gì.”
Dung Tiễn bị cô làm cho nghẹn họng, im lặng đánh giá cô một hồi rồi thở dài, “Vậy cậu cũng đừng có bị lừa đem bán đó, đừng quên trở về làm sinh nhật cho mình!”
"Biết rồi." Thiệu Tây Bội chớp mắt, kéo vali hành lý rồi đi vào bên trong.
Ở xứ khác có người làm bạn không cũng không quan trọng, dẫu sao cũng chỉ là một lần cáo biệt triệt để, một mình cô cũng đủ rồi.
***
Từ trước đến giờ, Cố Linh Nhan luôn cảm thấy Đơn Cảnh Xuyên là người con trai đẹp nhất mà mình từng gặp trong đời, mãi cho tới hôm nay, câu nói đó của cô phải sửa lại thành “một trong” mới đúng.
Trong nhà ăn, ở phía phải chỗ ngồi trên ghế lô* của cô là một cô gái rất đẹp, kế bên cô gái ấy là một anh chàng vừa cao lớn vừa đẹp trai. Anh ta giống hệt như một khẩu súng liên thanh, nói chuyện không ngừng nghỉ.
* Ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
"Mình nói này Nồi! Những gì cậu nói là thật ư? Tìm được vợ là học sinh hơn nửa năm rồi mới chịu giới thiệu cho bọn mình! Tim cậu để ở đâu rồi vậy hả?!” Rất nhiều người đàn ông ngồi trên ghế lô lặp đi lặp lại câu nói này. Anh chàng kia nói xong, cẩn thận đánh giá Cố Linh Nhan rồi quay sang ôm chầm lấy người phụ nữ của mình, khóc lóc kể lể, “Bà xã! Nồi không thương anh! Bây giờ cậu ấy không thèm nói bí mật cho anh nghe nữa!”
Cố Linh Nhan rốt cuộc nhịn không được mà bật cười thành tiếng, liếc qua Đơn Cảnh Xuyên. Đơn Cảnh Xuyên không thể nhịn được nữa, gân xanh trên trán nổi lên kế tiếp nhau, “Ân Kỷ Hồng, cậu ngứa da nữa phải không?”
"Mọi người đừng để ý tới anh ấy.” Lúc này, cô gái ngồi bên cạnh Cố Linh Nhan mới dịu dàng cất tiếng cười, “Chị tên là Cẩn Mạt, chào em.”
"Ân “Lông”, không phải Nồi nhà chúng ta luôn được công nhận là mắc chứng rối loạn điên cuồng sao? Cậu ta không dẫn đứa nhỏ năm tuổi tới gặp chúng ta đã là tốt lắm rồi.” Anh chàng ngồi kế bên Đơn Cảnh Xuyên nhàn nhã huýt sáo, vẻ bề ngoài vừa yêu nghiệt vừa đẹp đẽ.
"Em có thấy hình anh trên tạp chí!” Cố Linh Nhan nhất thời giật nảy mình, trợn mắt lớn mà nhìn anh chàng kia, “Anh chính là nhà thiết kế trang sức rất nổi tiếng ở bên Pháp phải không?”
"Hi em gái nhỏ, anh tên là Phong Trác Luân.” Anh ta nâng ly với Cố Linh Nhan, sau đó vỗ vai Đơn Cảnh Xuyên, “Anh, kẻ nói nhiều kia và Sam Muội bên đó đều là bạn gay của bạn trai em đấy.”
"Mấy ông đừng có chọc em ấy nữa, không thấy mặt Nồi đã hoàn toàn biến thành đít nồi bị cháy đen rồi à?” Anh chàng tên là Sam Muội mở miệng chậm rãi, tao nhã.
Bây giờ, trong lòng Cố Linh Nhan rất muốn gào thét “má nó” ngàn vạn lần. Ba anh chàng đẹp trai, lại thêm Nồi nhà cô, cô chợt cảm thấy bấy nhiêu đó đánh thẳng vào mắt mình, chẳng biết mình đột tử bất thình lình có bị lên trang nhất của báo không nữa?!
Cố Linh Nhan cảm thấy đồ ăn ngon trên bàn còn không đẹp mắt bằng, cô vểnh tai nghe ngóng mấy người bọn họ nói chuyện. Hóa ra anh chàng Sam Muội tên thật là Trần Uyên Sam, là một nhân vật lớn, người phụ trách cao nhất của tập đoàn Qua Sam Liên Tỏa. Ngoài ra, Ân Kỷ Hồng là ông trùm giới truyền thông của thành phố S, vợ anh ta – Cẩn Mạt cũng là con gái duy nhất của gia tộc họ Cẩn quyền quý.
"Gần đây, bên phía Tiêu Phan có hành động gì không?” Ân Kỷ Hồng vỗ vai Trần Uyên Sam, “Mình thật không hiểu nổi, hai người đó là anh em, sao em của cậu ta lại tầm thường hơn cậu ta vậy nhỉ?”
"Rồi sẽ có một ngày, Tiêu An và cậu ta dùng bạo lực với nhau.” Đơn Cảnh Xuyên vừa rót nước ép cà chua cho Cố Linh Nhan vừa nói, “Chuyện sớm muộn thôi.”
"Em không muốn nước ép cà chua!” Cố Linh Nhan mất hứng, nhíu mày, “Em muốn uống sữa bắp!”
"Không được, em cứ kiêng ăn như vậy, thiếu dinh dưỡng thì thể chất sẽ rất kém, em có hiểu không?” Đơn Cảnh Xuyên không động đậy, giữ nguyên cái ly trước mắt cô.
"Em không uống!” Cô mất hứng, trừng mắt với anh, đẩy cái ly ra xa.
"Không uống thì không uống, cậu đừng ép em ấy.” Phong Trác Luân nhíu mày, nhìn Đơn Cảnh Xuyên bằng ánh mắt trêu tức, “Cậu trở nên tam bát* như thế từ khi nào vậy hả?”
*Tam bát – ý chỉ việc nói năng, cư xử lỗ mãng với phái nữ/làm việc tùy tiện, điên điên khùng khùng (baike)
"Mình phát hiện cậu ấy có tiềm năng làm vú em đó.” Ân Kỷ Hồng trốn ở sau lưng vợ để cười trộm.
"Được rồi." Trần Uyên Sam đứng ra hòa giải, “Nồi này, gần đây cậu đã bảo người lưu ý động tĩnh ở chỗ Tiêu Phan, có phải bên đó đã buôn lậu ma túy lâu rồi không?”
"Ừ." Đơn Cảnh Xuyên đáp, “Nhân chứng và vật chứng buộc phải rõ ràng, đầy đủ, bằng không sẽ rất khó để mở án.”
"Mấy anh đang nói gì vậy?” Cố Linh Nhan xích lại gần Đơn Cảnh Xuyên, nhỏ giọng hỏi, “Cái gì mà trùm ma túy linh tinh...?”
Đơn Cảnh Xuyên không trả lời, anh lại cầm ly nước ép cà chua mà ban nãy cô đẩy đi, lạnh mặt nói, “Uống vào.”
Cố Linh Nhan xù lông ngay tức khắc, kể từ đó cho đến khi bữa cơm kết thúc, cô đều không mở miệng nói chuyện.
Đám người Phong Trác Luân đi rồi, Cố Linh Nhan hất tay bạn trai, muốn tự mình bước lên xe bus. Đơn Cảnh Xuyên giữ chặt lấy cô, thấp giọng nói, “Em lại giở thói trẻ con nữa à?”
"Phải đó, em giở thói trẻ con!” Cố Linh Nhan không thèm quay đầu lại, “Bạn bè của anh, ai nấy cũng là rồng phượng trong biển người, ngay cả bạn gái hay vợ của bọn họ cũng rất xuất sắc. Em so ra không bằng, em chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, đủ chưa?”
Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên trở nên nặng nề, “Cố Linh Nhan, em sắp hai mươi tuổi rồi. Sau này, chẳng lẽ ông chủ và đồng nghiệp của em cũng phải chiều theo ý em, em muốn thế nào liền thế ấy hay sao? Sau này làm sao em sống yên ở cái xã hội này hả?!”
"Chuyện đó không cần anh phải quan tâm!” Giọng nói của cô dần trở nên nức nở, “Anh vốn chưa từng đặt em và anh ở vị trí ngang hàng. Trước mặt bạn bè anh, anh liên tục ép em uống thứ nước em không thích, ngay cả chuyện mà bọn anh thảo luận, em nghe nhưng chẳng hiểu gì cả, anh cũng không giải thích với em. Anh vốn không muốn để em nhìn thấy thế giới của anh mà!”
Đơn Cảnh Xuyên ngẩn ra, mặt tái dần vì giận dữ, anh mím môi, không nói gì.
"Em nhỏ hơn anh 8 tuổi, em vốn cảm thấy điều đó chẳng sao cả, chỉ cần đôi bên quan tâm đối phương là tốt rồi. Nhưng bây giờ, em cảm thấy thế giới của anh không cần thiết phải có em. Cha mẹ anh, bạn bè, cuộc sống của anh, cái gì em cũng kém cả, em chịu không nổi nữa.” Cô đẩy tay anh ra, “Anh lớn rồi nên mới nói em giống như một đứa trẻ, em thừa nhận điều đó. Vì vậy, chúng ta tách nhau ra đi.”
"Cố Linh Nhan." Đơn Cảnh Xuyên cực kỳ tức giận, "Em rút lại câu nói cuối cùng kia cho anh!”
"Anh mơ đi!” Cố Linh Nhan nghẹn tới đỉnh đầu, mái đầu bốc hỏa. Cô buông tay anh, nhảy vài bước lên xe bus.
***
"Anh hai." Phó Thiên đẩy cửa bước vào, bĩu môi, “Bên kia dường như đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
Phó Chính sửa sang lại caravat, đáp “ừ” một tiếng hờ hững.
Phó Thiên nhíu mày, đi vài bước tới trước mặt anh mình, lấy hết dũng khí để nói, “Anh hai, anh thật sự không hối hận sao? Hôn nhân là chuyện lớn của đời người, từ nhỏ anh đã dạy em rằng tuyệt đối không được làm chuyện khiến mình phải hối hận kia mà?”
Khuôn mặt anh tuấn của anh chàng trước mặt hầu như giống hệt mình, Phó Chính cũng không muốn nhìn vào ánh mắt trong suốt của em trai, giọng nói của anh vẫn cứ lạnh lùng như ngày thường, “Đợi lát nữa, em đưa con mèo kia tới căn hộ của anh đi.”
Phó Thiên quay đầu lại, chỉ thấy Khoai Sọ (tên con mèo) đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt trên chiếc bàn trà, cào móng vuốt vào cái lồng, nhìn anh ta với vẻ mặt đáng thương.
"Cậu Phó.” Đúng lúc này, Phương Miễn đột nhiên chạy từ ngoài cửa vào, bước tới bên cạnh Phó Thiên, thì thầm vào tai anh ta vài câu.
"Cậu nói gì?" Một tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Phó Chính, caravat trên tay anh cũng đột nhiên rơi xuống.
Phương Miễn xoa cái trán đầy mồ hôi, nơm nớp lo sợ, lặp lại những gì mình vừa nói một lần nữa.
Vẻ mặt Phó Chính dường như không tin nổi. Anh lảo đảo mấy bước rồi đâm sầm vào cửa, sau đó liền xông ra ngoài ngay tức khắc.
...
Phạm vi ngoại ô của thành phố J giờ đây lênh láng, cả vùng rừng núi dường như bị nhấn chìm. Dòng nước lũ cuốn theo đất đá trôi xuống giống như cả rặng núi đang sụp đổ, làng mạc yên bình hoàn toàn bị phá hủy.
Lũ xảy tới với sức nước quá mạnh. Ngày thường, thời tiết ở thành phố J hanh khô, vài thập niên trở lại đây chưa từng xảy ra tai họa. Lúc lũ kéo đến, Thiệu Tây Bội còn đang ngồi nhàn nhã trong làng để ăn vài món đặc sản quà bánh, chẳng ngờ rằng mình sẽ gặp phải tai họa vào hôm nay.
May thay, nơi xảy ra tai họa nghiêm trọng nhất cách chỗ cô ở khá xa, đội cứu hộ cũng tới rất mau. Trong lúc bọn họ khống chế hiện trường, cô và một số ít người bị thương khác đã được đưa tới bệnh viện theo tuyến bổ sung.
Bên ngoài bệnh viện, người nằm trên băng ca được đẩy đi đều bị hôn mê, bị thương đầy máu, trong đó có một người cô từng gặp ở cửa hàng khoảng hai ngày trước, bây giờ anh ta đang nằm trên băng ca, được người ta đẩy vào phòng cấp cứu trong trạng thái không hay không biết. Người ở sát bên cạnh anh ta là cô vợ khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa gọi tên chồng mình.
Thiệu Tây Bội nhìn cảnh tượng đó mà cảm thấy mũi mình chua xót. Có lẽ không ai có thể ngờ được một giây sau, sinh mệnh của mình sẽ gặp phải chuyện gì, một mình cô lẻ loi ở nơi này, nói không chừng cô sắp phải âm dương cách biệt với người thân ở thành phố S, không còn liên hệ với nhau được nữa.
"Bội Bội!" Bàn tay cô run run, cầm điện thoại lên nghe, Tiêu An gấp rút hỏi han, “Bây giờ em ở đâu?”
"Em không sao." Cô hít sâu một hơi, "Em đi cùng họ tới bệnh viện, không có bị thương.”
Cô có thể cảm giác được cả người anh đã thả lỏng người ở đầu dây bên kia. Tiêu An dừng lại một hồi rồi thấp giọng nói, “Bây giờ anh sẽ lập tức bay tới đó để đón em về, em chờ anh.”
Thiệu Tây Bội gật đầu. Cô định nói “cũng được” thì chợt nhìn thấy một người xông vào ở cửa lớn bệnh viện, liên tục níu lấy người xung quanh, nghiêm giọng hỏi cái gì đó.
"Alo? Bội Bội?" Tiêu An không nghe thấy cô trả lời, anh liền hỏi thêm một câu.
Còn cô thì cứ ngạc nhiên nhìn người vừa xông vào rồi cầm di động, bước về phía trước. Người nọ quay lại, ánh mắt vừa nhìn thấy cô thì hai bàn tay cũng nắm thành đấm, anh chạy vội tới rồi ôm chầm cô vào lòng.
Thiệu Tây Bội buông tay, di động rơi xuống đất. Cô tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập dồn dập, có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Phó Chính nới tay chầm chậm, yên lặng nhìn cô, hai tay anh nâng khuôn mặt cô lên.
Mắt kính của anh bị vỡ, anh vẫn còn đeo nó trên mũi, trông qua rất buồn cười. Bộ vest anh mặc đã nhăn nhúm đến mức khó nhìn, ngay cả nút áo cũng rơi mất mấy cái, cả người chật vật vô cùng.
Anh bình ổn hơi thở, giọng nói khàn đục tựa như cây đàn bị phá hủy, “Em không sao là tốt rồi.”
Thiệu Tây Bội cũng có cảm giác ngón tay anh đang run. Cô nhắm chặt mắt lại, định nói gì đó nhưng đột nhiên giật mình.
Cô tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, ánh mắt anh sau thấu kính đã đỏ hoe rồi.
"Bội Bội... May mà em không sao cả.” Phó Chính lặp lại thêm một lần nữa rồi cúi đầu hôn lên mắt cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
Từ nay về sau, trong cuộc sống của anh không còn có em, anh biết phải làm thế nào đây?
Từ nay về sau chỉ có thể giữ em trong ký ức ngày xưa, anh biết phải làm thế nào đây?
Tám năm qua, anh không biết phải làm gì cả, từ nay về sau, em chẳng còn quan hệ gì với anh, anh biết làm thế nào đây?
Anh làm không được.
Trong cuộc đời anh không tồn tại ba chữ Thiệu Tây Bội... Anh làm không được!
Thiệu Tây Bội một mình đến thành phố J. Trước khi đi, cô từng gặp Tiêu An một lần. Tiêu An nói nếu cô đã muốn đi thì mình cũng sẽ không ngăn trở, chỉ dặn dò cô nhất định phải cẩn thận.
Ngày cô đi, Lục Mộc và Dung Tiễn đến sân bay để tiễn. Dung Tiễn khá tức giận, trước khi Thiệu Tây Bội lên máy bay còn bị cô ta nắm chặt lỗ tai, uy hiếp một cách hung ác.
"Mình nói này Thiệu Tây Bội, bây giờ cậu và Tiêu An sống những ngày tháng tốt đẹp không được à? Mình nghe nói, hai ngày qua, Tiêu An giống hệt như quả bom hẹn giờ vậy, đều do cậu hết cả! Chết tiệt mà, đính hôn thì đính hôn, mẹ nó, mắc cái rắm gì mà cậu phải trốn? Cậu chạy xa như vậy để làm gì? Cho dù anh ta (Phó Chính) cưới Obama cũng đâu có liên quan tới cậu!”
Thiệu Tây Bội bị Dung Tiễn làm cho đau não, cô trực tiếp kéo tay bạn ra, bước đi tới trước mặt Lục Mộc. Lục Mộc đưa hành lý cho cô, thản nhiên nói, “Về sớm một chút.”
"Mẹ, giữ gìn sức khỏe.” Thiệu Tây Bội cười, sau đó duỗi tay, véo má Dung Tiễn, “Lục Lục ngoan, đừng nói mình chạy trốn nữa, mình chỉ đi du lịch, đâu phải là đi chịu chết, cậu gấp làm cái gì.”
Dung Tiễn bị cô làm cho nghẹn họng, im lặng đánh giá cô một hồi rồi thở dài, “Vậy cậu cũng đừng có bị lừa đem bán đó, đừng quên trở về làm sinh nhật cho mình!”
"Biết rồi." Thiệu Tây Bội chớp mắt, kéo vali hành lý rồi đi vào bên trong.
Ở xứ khác có người làm bạn không cũng không quan trọng, dẫu sao cũng chỉ là một lần cáo biệt triệt để, một mình cô cũng đủ rồi.
***
Từ trước đến giờ, Cố Linh Nhan luôn cảm thấy Đơn Cảnh Xuyên là người con trai đẹp nhất mà mình từng gặp trong đời, mãi cho tới hôm nay, câu nói đó của cô phải sửa lại thành “một trong” mới đúng.
Trong nhà ăn, ở phía phải chỗ ngồi trên ghế lô* của cô là một cô gái rất đẹp, kế bên cô gái ấy là một anh chàng vừa cao lớn vừa đẹp trai. Anh ta giống hệt như một khẩu súng liên thanh, nói chuyện không ngừng nghỉ.
* Ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi
"Mình nói này Nồi! Những gì cậu nói là thật ư? Tìm được vợ là học sinh hơn nửa năm rồi mới chịu giới thiệu cho bọn mình! Tim cậu để ở đâu rồi vậy hả?!” Rất nhiều người đàn ông ngồi trên ghế lô lặp đi lặp lại câu nói này. Anh chàng kia nói xong, cẩn thận đánh giá Cố Linh Nhan rồi quay sang ôm chầm lấy người phụ nữ của mình, khóc lóc kể lể, “Bà xã! Nồi không thương anh! Bây giờ cậu ấy không thèm nói bí mật cho anh nghe nữa!”
Cố Linh Nhan rốt cuộc nhịn không được mà bật cười thành tiếng, liếc qua Đơn Cảnh Xuyên. Đơn Cảnh Xuyên không thể nhịn được nữa, gân xanh trên trán nổi lên kế tiếp nhau, “Ân Kỷ Hồng, cậu ngứa da nữa phải không?”
"Mọi người đừng để ý tới anh ấy.” Lúc này, cô gái ngồi bên cạnh Cố Linh Nhan mới dịu dàng cất tiếng cười, “Chị tên là Cẩn Mạt, chào em.”
"Ân “Lông”, không phải Nồi nhà chúng ta luôn được công nhận là mắc chứng rối loạn điên cuồng sao? Cậu ta không dẫn đứa nhỏ năm tuổi tới gặp chúng ta đã là tốt lắm rồi.” Anh chàng ngồi kế bên Đơn Cảnh Xuyên nhàn nhã huýt sáo, vẻ bề ngoài vừa yêu nghiệt vừa đẹp đẽ.
"Em có thấy hình anh trên tạp chí!” Cố Linh Nhan nhất thời giật nảy mình, trợn mắt lớn mà nhìn anh chàng kia, “Anh chính là nhà thiết kế trang sức rất nổi tiếng ở bên Pháp phải không?”
"Hi em gái nhỏ, anh tên là Phong Trác Luân.” Anh ta nâng ly với Cố Linh Nhan, sau đó vỗ vai Đơn Cảnh Xuyên, “Anh, kẻ nói nhiều kia và Sam Muội bên đó đều là bạn gay của bạn trai em đấy.”
"Mấy ông đừng có chọc em ấy nữa, không thấy mặt Nồi đã hoàn toàn biến thành đít nồi bị cháy đen rồi à?” Anh chàng tên là Sam Muội mở miệng chậm rãi, tao nhã.
Bây giờ, trong lòng Cố Linh Nhan rất muốn gào thét “má nó” ngàn vạn lần. Ba anh chàng đẹp trai, lại thêm Nồi nhà cô, cô chợt cảm thấy bấy nhiêu đó đánh thẳng vào mắt mình, chẳng biết mình đột tử bất thình lình có bị lên trang nhất của báo không nữa?!
Cố Linh Nhan cảm thấy đồ ăn ngon trên bàn còn không đẹp mắt bằng, cô vểnh tai nghe ngóng mấy người bọn họ nói chuyện. Hóa ra anh chàng Sam Muội tên thật là Trần Uyên Sam, là một nhân vật lớn, người phụ trách cao nhất của tập đoàn Qua Sam Liên Tỏa. Ngoài ra, Ân Kỷ Hồng là ông trùm giới truyền thông của thành phố S, vợ anh ta – Cẩn Mạt cũng là con gái duy nhất của gia tộc họ Cẩn quyền quý.
"Gần đây, bên phía Tiêu Phan có hành động gì không?” Ân Kỷ Hồng vỗ vai Trần Uyên Sam, “Mình thật không hiểu nổi, hai người đó là anh em, sao em của cậu ta lại tầm thường hơn cậu ta vậy nhỉ?”
"Rồi sẽ có một ngày, Tiêu An và cậu ta dùng bạo lực với nhau.” Đơn Cảnh Xuyên vừa rót nước ép cà chua cho Cố Linh Nhan vừa nói, “Chuyện sớm muộn thôi.”
"Em không muốn nước ép cà chua!” Cố Linh Nhan mất hứng, nhíu mày, “Em muốn uống sữa bắp!”
"Không được, em cứ kiêng ăn như vậy, thiếu dinh dưỡng thì thể chất sẽ rất kém, em có hiểu không?” Đơn Cảnh Xuyên không động đậy, giữ nguyên cái ly trước mắt cô.
"Em không uống!” Cô mất hứng, trừng mắt với anh, đẩy cái ly ra xa.
"Không uống thì không uống, cậu đừng ép em ấy.” Phong Trác Luân nhíu mày, nhìn Đơn Cảnh Xuyên bằng ánh mắt trêu tức, “Cậu trở nên tam bát* như thế từ khi nào vậy hả?”
*Tam bát – ý chỉ việc nói năng, cư xử lỗ mãng với phái nữ/làm việc tùy tiện, điên điên khùng khùng (baike)
"Mình phát hiện cậu ấy có tiềm năng làm vú em đó.” Ân Kỷ Hồng trốn ở sau lưng vợ để cười trộm.
"Được rồi." Trần Uyên Sam đứng ra hòa giải, “Nồi này, gần đây cậu đã bảo người lưu ý động tĩnh ở chỗ Tiêu Phan, có phải bên đó đã buôn lậu ma túy lâu rồi không?”
"Ừ." Đơn Cảnh Xuyên đáp, “Nhân chứng và vật chứng buộc phải rõ ràng, đầy đủ, bằng không sẽ rất khó để mở án.”
"Mấy anh đang nói gì vậy?” Cố Linh Nhan xích lại gần Đơn Cảnh Xuyên, nhỏ giọng hỏi, “Cái gì mà trùm ma túy linh tinh...?”
Đơn Cảnh Xuyên không trả lời, anh lại cầm ly nước ép cà chua mà ban nãy cô đẩy đi, lạnh mặt nói, “Uống vào.”
Cố Linh Nhan xù lông ngay tức khắc, kể từ đó cho đến khi bữa cơm kết thúc, cô đều không mở miệng nói chuyện.
Đám người Phong Trác Luân đi rồi, Cố Linh Nhan hất tay bạn trai, muốn tự mình bước lên xe bus. Đơn Cảnh Xuyên giữ chặt lấy cô, thấp giọng nói, “Em lại giở thói trẻ con nữa à?”
"Phải đó, em giở thói trẻ con!” Cố Linh Nhan không thèm quay đầu lại, “Bạn bè của anh, ai nấy cũng là rồng phượng trong biển người, ngay cả bạn gái hay vợ của bọn họ cũng rất xuất sắc. Em so ra không bằng, em chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, đủ chưa?”
Sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên trở nên nặng nề, “Cố Linh Nhan, em sắp hai mươi tuổi rồi. Sau này, chẳng lẽ ông chủ và đồng nghiệp của em cũng phải chiều theo ý em, em muốn thế nào liền thế ấy hay sao? Sau này làm sao em sống yên ở cái xã hội này hả?!”
"Chuyện đó không cần anh phải quan tâm!” Giọng nói của cô dần trở nên nức nở, “Anh vốn chưa từng đặt em và anh ở vị trí ngang hàng. Trước mặt bạn bè anh, anh liên tục ép em uống thứ nước em không thích, ngay cả chuyện mà bọn anh thảo luận, em nghe nhưng chẳng hiểu gì cả, anh cũng không giải thích với em. Anh vốn không muốn để em nhìn thấy thế giới của anh mà!”
Đơn Cảnh Xuyên ngẩn ra, mặt tái dần vì giận dữ, anh mím môi, không nói gì.
"Em nhỏ hơn anh 8 tuổi, em vốn cảm thấy điều đó chẳng sao cả, chỉ cần đôi bên quan tâm đối phương là tốt rồi. Nhưng bây giờ, em cảm thấy thế giới của anh không cần thiết phải có em. Cha mẹ anh, bạn bè, cuộc sống của anh, cái gì em cũng kém cả, em chịu không nổi nữa.” Cô đẩy tay anh ra, “Anh lớn rồi nên mới nói em giống như một đứa trẻ, em thừa nhận điều đó. Vì vậy, chúng ta tách nhau ra đi.”
"Cố Linh Nhan." Đơn Cảnh Xuyên cực kỳ tức giận, "Em rút lại câu nói cuối cùng kia cho anh!”
"Anh mơ đi!” Cố Linh Nhan nghẹn tới đỉnh đầu, mái đầu bốc hỏa. Cô buông tay anh, nhảy vài bước lên xe bus.
***
"Anh hai." Phó Thiên đẩy cửa bước vào, bĩu môi, “Bên kia dường như đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.”
Phó Chính sửa sang lại caravat, đáp “ừ” một tiếng hờ hững.
Phó Thiên nhíu mày, đi vài bước tới trước mặt anh mình, lấy hết dũng khí để nói, “Anh hai, anh thật sự không hối hận sao? Hôn nhân là chuyện lớn của đời người, từ nhỏ anh đã dạy em rằng tuyệt đối không được làm chuyện khiến mình phải hối hận kia mà?”
Khuôn mặt anh tuấn của anh chàng trước mặt hầu như giống hệt mình, Phó Chính cũng không muốn nhìn vào ánh mắt trong suốt của em trai, giọng nói của anh vẫn cứ lạnh lùng như ngày thường, “Đợi lát nữa, em đưa con mèo kia tới căn hộ của anh đi.”
Phó Thiên quay đầu lại, chỉ thấy Khoai Sọ (tên con mèo) đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt trên chiếc bàn trà, cào móng vuốt vào cái lồng, nhìn anh ta với vẻ mặt đáng thương.
"Cậu Phó.” Đúng lúc này, Phương Miễn đột nhiên chạy từ ngoài cửa vào, bước tới bên cạnh Phó Thiên, thì thầm vào tai anh ta vài câu.
"Cậu nói gì?" Một tia sáng lạnh xẹt qua trong mắt Phó Chính, caravat trên tay anh cũng đột nhiên rơi xuống.
Phương Miễn xoa cái trán đầy mồ hôi, nơm nớp lo sợ, lặp lại những gì mình vừa nói một lần nữa.
Vẻ mặt Phó Chính dường như không tin nổi. Anh lảo đảo mấy bước rồi đâm sầm vào cửa, sau đó liền xông ra ngoài ngay tức khắc.
...
Phạm vi ngoại ô của thành phố J giờ đây lênh láng, cả vùng rừng núi dường như bị nhấn chìm. Dòng nước lũ cuốn theo đất đá trôi xuống giống như cả rặng núi đang sụp đổ, làng mạc yên bình hoàn toàn bị phá hủy.
Lũ xảy tới với sức nước quá mạnh. Ngày thường, thời tiết ở thành phố J hanh khô, vài thập niên trở lại đây chưa từng xảy ra tai họa. Lúc lũ kéo đến, Thiệu Tây Bội còn đang ngồi nhàn nhã trong làng để ăn vài món đặc sản quà bánh, chẳng ngờ rằng mình sẽ gặp phải tai họa vào hôm nay.
May thay, nơi xảy ra tai họa nghiêm trọng nhất cách chỗ cô ở khá xa, đội cứu hộ cũng tới rất mau. Trong lúc bọn họ khống chế hiện trường, cô và một số ít người bị thương khác đã được đưa tới bệnh viện theo tuyến bổ sung.
Bên ngoài bệnh viện, người nằm trên băng ca được đẩy đi đều bị hôn mê, bị thương đầy máu, trong đó có một người cô từng gặp ở cửa hàng khoảng hai ngày trước, bây giờ anh ta đang nằm trên băng ca, được người ta đẩy vào phòng cấp cứu trong trạng thái không hay không biết. Người ở sát bên cạnh anh ta là cô vợ khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa gọi tên chồng mình.
Thiệu Tây Bội nhìn cảnh tượng đó mà cảm thấy mũi mình chua xót. Có lẽ không ai có thể ngờ được một giây sau, sinh mệnh của mình sẽ gặp phải chuyện gì, một mình cô lẻ loi ở nơi này, nói không chừng cô sắp phải âm dương cách biệt với người thân ở thành phố S, không còn liên hệ với nhau được nữa.
"Bội Bội!" Bàn tay cô run run, cầm điện thoại lên nghe, Tiêu An gấp rút hỏi han, “Bây giờ em ở đâu?”
"Em không sao." Cô hít sâu một hơi, "Em đi cùng họ tới bệnh viện, không có bị thương.”
Cô có thể cảm giác được cả người anh đã thả lỏng người ở đầu dây bên kia. Tiêu An dừng lại một hồi rồi thấp giọng nói, “Bây giờ anh sẽ lập tức bay tới đó để đón em về, em chờ anh.”
Thiệu Tây Bội gật đầu. Cô định nói “cũng được” thì chợt nhìn thấy một người xông vào ở cửa lớn bệnh viện, liên tục níu lấy người xung quanh, nghiêm giọng hỏi cái gì đó.
"Alo? Bội Bội?" Tiêu An không nghe thấy cô trả lời, anh liền hỏi thêm một câu.
Còn cô thì cứ ngạc nhiên nhìn người vừa xông vào rồi cầm di động, bước về phía trước. Người nọ quay lại, ánh mắt vừa nhìn thấy cô thì hai bàn tay cũng nắm thành đấm, anh chạy vội tới rồi ôm chầm cô vào lòng.
Thiệu Tây Bội buông tay, di động rơi xuống đất. Cô tựa đầu vào ngực anh, lắng nghe tiếng tim anh đập dồn dập, có cảm giác như mình đang nằm mơ.
Phó Chính nới tay chầm chậm, yên lặng nhìn cô, hai tay anh nâng khuôn mặt cô lên.
Mắt kính của anh bị vỡ, anh vẫn còn đeo nó trên mũi, trông qua rất buồn cười. Bộ vest anh mặc đã nhăn nhúm đến mức khó nhìn, ngay cả nút áo cũng rơi mất mấy cái, cả người chật vật vô cùng.
Anh bình ổn hơi thở, giọng nói khàn đục tựa như cây đàn bị phá hủy, “Em không sao là tốt rồi.”
Thiệu Tây Bội cũng có cảm giác ngón tay anh đang run. Cô nhắm chặt mắt lại, định nói gì đó nhưng đột nhiên giật mình.
Cô tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, ánh mắt anh sau thấu kính đã đỏ hoe rồi.
"Bội Bội... May mà em không sao cả.” Phó Chính lặp lại thêm một lần nữa rồi cúi đầu hôn lên mắt cô, ôm chặt cô vào lòng mình.
Từ nay về sau, trong cuộc sống của anh không còn có em, anh biết phải làm thế nào đây?
Từ nay về sau chỉ có thể giữ em trong ký ức ngày xưa, anh biết phải làm thế nào đây?
Tám năm qua, anh không biết phải làm gì cả, từ nay về sau, em chẳng còn quan hệ gì với anh, anh biết làm thế nào đây?
Anh làm không được.
Trong cuộc đời anh không tồn tại ba chữ Thiệu Tây Bội... Anh làm không được!