Editor: Thư
Mặc dù Đơn Lợi và Cù m vẫn còn bất mãn với hôn lễ của con trai như trước nhưng lại ngại người lớn tuổi nhất nhà họ Đơn là ông nội Đơn đã ngầm đồng ý, nên cũng chỉ có thể kiên trì tiếp thu mọi chuyện mà thôi.
Chủ nhật, ông nội nói Đơn Cảnh Xuyên đưa Cố Linh Nhan về nhà chính của gia tộc họ Đơn cùng nhau ăn cơm, Cố Linh Nhan tiện thể dặn anh đưa mình về nhà một chuyến trước.
Từ lần trước sau khi Cao Kỳ Kỳ dùng ngôn từ lại căn cứ vào đạo lý vì muốn bảo vệ quyền lợi cho mình trước mặt người nhà họ Đơn, thái độ của cô đối với Cao Kỳ Kỳ cũng có chút chuyển biến vi diệu(*), bình thường Chủ nhật nàng không trở về nhà là liên nửa câu kêu hô cũng sẽ không có, nhưng hôm nay vậy mà lại vẫn thuận tiện mang về nhất điểm ăn nhanh phóng ở trong tủ lạnh.
(*): nhỏ bé nhưng có tầm ảnh hưởng nhất định
"Phiền chết, mang cơm thịt gà về mà bà ta vẫn nghi đông ngờ tây, sớm biết thế thì bà đây đã không mua!" Cố Linh Nhan từ trên lầu đi xuống, thở phì phì ngồi vào trong càu nhàu với Đơn Cảnh Xuyên.
Đơn Cảnh Xuyên cong môi, "Bà vẫn sẽ ăn thôi."
Ở chung với mẹ vợ tương lai, anh đã phát hiện Cao Kỳ Kỳ là một phụ nữ trung niên miệng nói lời chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hủ tiêu chuẩn, bề ngoài mặc kệ mắng nhiếc liên tục, nhưng trong lòng lại rất bao che khuyết điểm.
Cố Linh Nhan đảo cặp mắt trắng dã, tình hình giao thông phía trước không tốt lắm, anh nhìn một đường đèn đỏ quay đầu hỏi cô, "Có đói bụng không?"
Cô lắc lắc đầu, kỳ thật lần này khẩu vị của cô vẫn không tốt lắm, lúc này cô đành phải kiên trì ăn một chút gì đó xuống, trong trường học hoàn toàn không ăn cái gì được, nhìn thấy đồ đầy mỡ còn có có cảm giác mắc óc.
"Nếu đói thì trong xe còn có bánh quy, lần trước anh đã chuẩn bị để lấy lòng em." Anh kéo hộc xe ở đằng trước ra.
"Không phải anh vẫn phản đối em ăn đồ ăn vặt sao, sao vẫn mua nhiều như vậy?" Cố Linh Nhan với tới chỗ ngăn kéo, phát hiện anh mua bánh cookie handmade cô vẫn thích ăn nhất này, ngẩng đầu cười tít mắt làm nũng, "Anh Oa Oa thật tốt, thưởng anh một cái nè ~ "
Đơn Cảnh Xuyên tùy ý cô xông sang hôn lên mặt anh một cái, khóe miệng treo tia cười nhợt nhạt, hồi lâu sau đột nhiên nói, "Hình như hôm nay chú Hai và thím Hai cũng dẫn Tiểu Ngẩng đến đây."
Tuy Cố Linh Nhan chỉ từng gặp Đặng Di được một lần, nhưng ký ức hãy còn mới mẻ lập tức bĩu môi, "Người kia thật đúng là người đàn bà chanh chua."
Anh xoay tay lái, từ từ nói, "Bà ấy đối với chú Hai không tệ."
"Đối xử con khỉ, cưới loại đàn bà này làm vợ không phải là giảm thọ sao." Cô hoàn toàn cười nhạt, "Bọn họ đều đối xử không tốt với chị Bội Bội, em nhìn thấy liền phiền lòng."
Nếu không thật sự muốn gả cho anh, làm sao cô có thể nén giận trước mặt mấy người kia như thế được!
Trong lòng Đơn Cảnh Xuyên khẽ thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ đầu cô nàng đang xù lông bên cạnh, không nói gì.
...
Lúc ăn cơm tối, một bàn người ngồi vây quanh, Đặng Di gắp mấy gắp đồ ăn cho con trai ngồi bên người, đột nhiên như nhắc tới chuyện trong nhà mà tán gẫu với Cù m, "Chị dâu, cô bé kia thật sự mang thai sao? Thật sự mang thai con của anh trai cùng cha khác mẹ với mình sao?"
Rõ ràng chiếc đũa trong tay Đơn Quần bị siết lại, biểu tình trên mặt cũng có chút khó coi.
"Cảnh Xuyên đã giải thích rõ cho mọi người hiểu rồi, cũng không phải như vậy." Cù m lắc đầu nói.
"Vậy tính ra số của cô bé kia vẫn không tính là khổ." Đặng Di rũ mắt, "Gặp phải bà mẹ chửa hoang không ai thèm đã cực kỳ xui xẻo rồi."
"Ngậm miệng lại." Cuối cùng Đơn Quần không nhẫn nại được nữa, buông đũa xuống, gân xanh nổi đầy trên trán.
"Tôi lại nói sai rồi cái gì?" Đặng Di cười lạnh một tiếng, "Vừa nhắc tới người đàn bà này anh đã có bộ mặt như thế rồi, sao nào? Tôi còn chưa nói hi vọng đứa con hoang của bà ta đừng vô liêm sỉ giống như bà ta..."
"Bà không được nói bậy!" Cố Linh Nhan không thể nhịn được nữa, đột nhiên giận dữ gào lên, "Dựa vào cái gì bà lại nói chị Bội Bội như vậy?"
Ánh mắt của Đơn Lợi và Cù m cũng trở nên phức tạp, lập tức liếc sang, Đơn Cảnh Xuyên cũng buông đũa xuống, đưa tay nhẹ nhàng lay lay bờ vai cô, ánh mắt nhìn về phía Đặng Di cũng có chút ám lãnh.
"Chị dâu anh cả, cô con dâu này của anh chị cũng “cá tính” quá ha." Đặng Di nhìn về phía Đơn Lợi, Cù m, "Quả nhiên là lớn lên trong gia đình đơn thân, con gái còn chưa gả sang đã bắt đầu tranh luận với người lớn rồi."
Một bữa cơm đã không thể ăn vào nổi nữa rồi, sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên triệt để lạnh xuống, trầm giọng nói với Đơn Quần lúc này đã trướng đỏ mặt rồi, "Chú hai, Nhan Nhan không hề có ý mạo phạm thím Hai, chỉ là hiện tại Bội Bội đang một mình dưỡng thai đã cực kỳ vất vả, thật sự không nên lại bị chửi bới nữa."
Từ nhỏ anh đã rất biết kềm nén cảm xúc của mình, khi nói chuyện chưa từng trực tiếp nói nặng lời như vậy, Đơn Quần nghe xong lửa giận trong lòng cũng càng lớn, quăng thẳng đũa xuống đấy, đứng lên giận dữ nói với Đặng Di, "Tôi cảnh cáo bà, bà cứ khóc lóc om sòm nói bậy về hai người bọn họ thêm nữa, tôi lập tức ly hôn với bà!"
"Cuối cùng cũng nói ra rồi kìa!" Hốc mắt Đặng Di đỏ lên, chanh chua hét lên trước mặt ông, "Mấy tháng nay ở nhà, ngày nào ông cũng say rượu, mồm không ngớt gọi tên con đàn bà kia, ông không thấy được trong phòng ngủ Tiểu Ngang nhìn thấy ông đều sợ đến phát run sao? Ông đã suy nghĩ thật lâu có phải không, ly hôn đi, ông có bản lĩnh thì ngay lập tức đuổi hai mje con tôi ra ngoài đi!"
"Đều đừng nói nữa!" Ông nội Đơn ngồi ở ghế chủ vị, lớn tiếng vỗ xuống bàn.
"Ba, con dẫn A Di xuống bếp, xem mấy món ăn khác làm được chưa." Lúc này Cù m tay mắt lanh lẹ đứng dậy đi bên người Đặng Di, vừa lôi vừa kéo bà ta đi ra.
"A Quần." Lúc này bà nội Đơn cũng thở dài, "Về sau con đừng nói loại chuyện này trước mặt Tiểu Nang nữa, đứa bé còn nhỏ, trong lòng sẽ lưu lại bóng ma."
Đơn Quần trầm mặc không nói, chỉ nhìn con trai, tay siết lại thành quyền.
"Đơn Lợi." Ánh mắt ông nội Đơn đảo qua người Đơn Cảnh Xuyên và Cố Linh Nhan, trầm giọng mở miệng, "Chờ con xong việc này, con đi mời vợ chồng Phó Lăng đến nhà mình xem sao, muốn con trai lớn của bọn họ thể hiện lòng thiệt thành muốn kết hôn với Bội Bội, đừng để bọn họ xem nhẹ con bé, hôn lễ sẽ do người nhà họ Đơn chúng ta ra mặt."
Đơn Quần nghe được tên Phó Lăng, ánh mắt càng tối, hồi lâu mới chậm rãi ngã ngồi xuống ghế.
***
Thiệu Tây Bội biết buổi tối bọn Đơn Cảnh Xuyên sẽ về nhà họ Đơn ăn cơm, vẫn cứ không cho Đơn Cảnh Xuyên xuống bếp lần nữa, buổi chiều cô liền đi xuống nhà sách ở dưới lầu lầu gần đó, thuận tiện mua vài thứ chuẩn bị cho cơm chiều tự mình giải quyết.
"Cô Thiệu, lần này vẫn muốn mua sách dạy nuôi dưỡng bé sơ sinh sao?" Nhân viên trong tiệm đã biết ý cô, tươi cười tràn đầy chào đón dẫn cô đến giá đặt sách dưỡng bé sơ sinh, "Mới vừa xuống rất nhiều sách mới, tôi giúp cô giữ lại vài cuốn đấy."
Cô cũng ôn hòa tươi cười, đỡ bụng nhỏ đã hơi nhô lên đi theo nhân viên cửa hàng đi vào trong.
"A." Nhân viên cửa hàng bày vài cuốn sách từ trong ngăn kéo ra, đưa tới trước mặt cô, "Tôi giúp cô tìm một chỗ ngồi, cô cứ ngồi rồi từ từ chọn."
Bên cạnh có một vị phụ nữ có thai đúng lúc cũng đang ngồi chọn sách, khi người phụ nữ kia nhìn thấy Thiệu Tây Bội, ánh mắt cũng tràn đầy ý cười thiện ý "Cô mang thai mấy tháng rồi hả?"
"Hơn bốn tháng một chút." Cô nhìn người phụ nữ có thai kia, khẽ rũ mắt, nhẹ giọng trả lời.
"Tôi đã được sáu tháng rồi đó." Người phụ nữ có thai vuốt ve mái tóc, khóe miệng thoáng ánh lên ý cười, "Tôi hi vọng là con gái, nhu thuận hiểu chuyện một chút, vậy ba bé nhất định cũng sẽ cực kỳ thích."
Đang nói chuyện,một người đàn ông tuổi còn trẻ tiện thể từ bên ngoài đi vào trong tiệm sách, khi người phụ nữ có thai nhìn thấy người đàn ông kia, khóe mắt nhất thời mở to lên, người đàn ông nọ bước nhanh hơn đi đến bên người phụ nữ nọ, nhẹ nhàng bóp vai cô, "Mệt chưa?"
"Không mệt." Người phụ nữ có thai chăm chú nhìn vào mắt người đàn ông, làm nũng nhích vào lòng anh, "Bụng em hơi đói, chúng ta về nhà đi."
Người đàn ông nghe lời vững vàng ôm lấy thắt lưng cô, xoay người đi về phía trước, người phụ nữ có thai quay đầu lại vẫy vẫy tay với Thiệu Tây Bội,trên gương mặt quay mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc bình an..
Thiệu Tây Bội đứng sau lưng nhìn bọn họ một hồi, đáy mắt hơi ẩm ướt.
...
Ra khỏi nhà sách, Thiệu Tây Bội gọi cháo hầm ở một quán cơm gần đấy rồi về tiểu khu Dục Triều, lúc đi vào trong thang máy cô đột nhiên cảm thấy trước mắt có phần mờ mờ tối, một tay vội vàng đỡ lấy tay vịn trong thang máy để ổn định thân thể mình.
Mồ hôi lạnh trên người túa ra càng nhiều, cô cắn răng chịu đựng cảm giác hoa mắt chóng mặt như muốn nổ tung trong đầu, mãi đến khi thang máy "đinh" một tiếng đến tầng trệt, trước mắt cô đã dần dần thấy không rõ đường đi phía trước, một tay cầm đồ vật gì đó một tay mò mẫn từ ra khỏi thang máy, đỡ tường từng bước một trở về nhà trọ.
Cảm giác hoa mắt chóng mặt kia càng ngày càng mãnh liệt, khi cô nắm lấy tay cầm cửa tay cũng đã rã rời cả rồi, sách và cháo “ào ào" toàn bộ đổ trên mặt đất.
Ngay cả sức lực để lấy chìa khóa khỏi ví cô cũng không có, đỡ bung từ từ đi xuống ngồi sụp xuống.
***
Mãi đến khi cảm thấy chính mình đã nằm ở trên gường nệm mềm mại, Thiệu Tây Bội mới hơi hơi tỉnh lại, cảm giác hoa mắt chóng mặt vừa mới rồi gần như khiến người ta hít thở không thông cuối cùng cũng biến mất, cô hít một hơi thật sâu rồi mở mắt.
Nơi này cũng không phải nhà trọ của Đơn Cảnh Xuyên, cô vội vàng hơi hơi chống cánh tay đứng dậy, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Lúc này tiếng nước chảy vọng từ phòng vệ sinh trong phòng ngủ ngừng lại, trong tay người kia cầm một khối khăn mặt đi tới, ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với cô.
Toàn thân cô không thể đè nén, run lên, ánh mắt giật giật, trơ mắt nhìn anh đi về phía mình.
Phó Chính không nói gì, anh đi đến bên giường lấy gối đầu, đăt tựa vào lưng giường, từ từ đỡ bờ vai cô để cho cô dựa vào, cầm khăn mặt nhẹ nhàng mà xoa xoa mồ hôi lạnh hai bên thái dương cô.
Hô hấp của anh gần trong gang tấc, mặt mày vẫn sắc bén như cũ, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia lại gầy đến mức người ta kinh hãi, trên cằm râu ria hỗn độn, tóc mái lấn quá mi mà anh vẫn không cắt.
Ngón tay di động lúc mạnh lúc yếu xuyên thấu qua khăn mặt trên mặt cô mang theo nhiệt độ mà cô quen thuộc nhất.
Cô trầm mặc tùy ý hắn xoa nắn, anh vẫn lại không nói được một lời, xoay người cầm khăn mặt đi ra khỏi phòng ngủ.
...
Phó Chính vào trong bếp giảm lửa cho nồi cháo trên bếp, lúc đi ra khỏi phòng bếp lại phát hiện cô chạy ra tới cửa.
Thiệu Tây Bội không thèm nhìn về phía anh, môi mím thật chặt mở cửa ra xem, cô vừa định đi ra ngoài, tiện thể ngơ ngẩn đứng ngay tại chỗ.
Ngoài cửa tất nhiên là một đống cháo và cả nùi sách vở đổ trên đất, đối diện cô là cửa phòng trọ của Đơn Cảnh Xuyên.
Đôi mắt Phó Chính trầm trầm, hồi lâu sau từ từ đi đến sau lưng cô, vươn tay giữ chặt eo của cô.
Lúc này Khoai Môn từ trong phòng làm việc phủi đất chạy ra, lúc nhìn thấy Thiệu Tây Bội hư hư thực thực cao hứng mà kêu nhỏ vài cái, thân thể beo beo trăng tuyết vội vàng chạy lên dán chặt mắt cá chân cô.
Anh không dám dùng sức, hai thủ thật cẩn thận từ từ đi xuống bao lấy bụng dưới của cô, hô hấp gần như là nghẹn lại.
Bụng dưới của cô theo hô hấp nhẹ nhàng mà lên lên xuống xuống, đôi bàn tay anh có chút run rẩy, ánh mắt thông qua kính như thấy ánh trăng rải rác trên đất.
Quanh thân tràn đầy hương vị quen thuộc và con người mà cô vĩnh viễn cũng khó dứt bỏ, Thiệu Tây Bội đưa lưng về phía anh, nước mắt im hơi lặng tiếng từ từ từ trong hốc mắt chảy xuống.
Phật đối với chúng sinh chỉ với một câu “Không thể nói”.
Người chỉ nói yêu là yêu người như yêu mình, yêu là vĩnh viễn không lụi tàn.(*)
Mặc dù Đơn Lợi và Cù m vẫn còn bất mãn với hôn lễ của con trai như trước nhưng lại ngại người lớn tuổi nhất nhà họ Đơn là ông nội Đơn đã ngầm đồng ý, nên cũng chỉ có thể kiên trì tiếp thu mọi chuyện mà thôi.
Chủ nhật, ông nội nói Đơn Cảnh Xuyên đưa Cố Linh Nhan về nhà chính của gia tộc họ Đơn cùng nhau ăn cơm, Cố Linh Nhan tiện thể dặn anh đưa mình về nhà một chuyến trước.
Từ lần trước sau khi Cao Kỳ Kỳ dùng ngôn từ lại căn cứ vào đạo lý vì muốn bảo vệ quyền lợi cho mình trước mặt người nhà họ Đơn, thái độ của cô đối với Cao Kỳ Kỳ cũng có chút chuyển biến vi diệu(*), bình thường Chủ nhật nàng không trở về nhà là liên nửa câu kêu hô cũng sẽ không có, nhưng hôm nay vậy mà lại vẫn thuận tiện mang về nhất điểm ăn nhanh phóng ở trong tủ lạnh.
(*): nhỏ bé nhưng có tầm ảnh hưởng nhất định
"Phiền chết, mang cơm thịt gà về mà bà ta vẫn nghi đông ngờ tây, sớm biết thế thì bà đây đã không mua!" Cố Linh Nhan từ trên lầu đi xuống, thở phì phì ngồi vào trong càu nhàu với Đơn Cảnh Xuyên.
Đơn Cảnh Xuyên cong môi, "Bà vẫn sẽ ăn thôi."
Ở chung với mẹ vợ tương lai, anh đã phát hiện Cao Kỳ Kỳ là một phụ nữ trung niên miệng nói lời chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hủ tiêu chuẩn, bề ngoài mặc kệ mắng nhiếc liên tục, nhưng trong lòng lại rất bao che khuyết điểm.
Cố Linh Nhan đảo cặp mắt trắng dã, tình hình giao thông phía trước không tốt lắm, anh nhìn một đường đèn đỏ quay đầu hỏi cô, "Có đói bụng không?"
Cô lắc lắc đầu, kỳ thật lần này khẩu vị của cô vẫn không tốt lắm, lúc này cô đành phải kiên trì ăn một chút gì đó xuống, trong trường học hoàn toàn không ăn cái gì được, nhìn thấy đồ đầy mỡ còn có có cảm giác mắc óc.
"Nếu đói thì trong xe còn có bánh quy, lần trước anh đã chuẩn bị để lấy lòng em." Anh kéo hộc xe ở đằng trước ra.
"Không phải anh vẫn phản đối em ăn đồ ăn vặt sao, sao vẫn mua nhiều như vậy?" Cố Linh Nhan với tới chỗ ngăn kéo, phát hiện anh mua bánh cookie handmade cô vẫn thích ăn nhất này, ngẩng đầu cười tít mắt làm nũng, "Anh Oa Oa thật tốt, thưởng anh một cái nè ~ "
Đơn Cảnh Xuyên tùy ý cô xông sang hôn lên mặt anh một cái, khóe miệng treo tia cười nhợt nhạt, hồi lâu sau đột nhiên nói, "Hình như hôm nay chú Hai và thím Hai cũng dẫn Tiểu Ngẩng đến đây."
Tuy Cố Linh Nhan chỉ từng gặp Đặng Di được một lần, nhưng ký ức hãy còn mới mẻ lập tức bĩu môi, "Người kia thật đúng là người đàn bà chanh chua."
Anh xoay tay lái, từ từ nói, "Bà ấy đối với chú Hai không tệ."
"Đối xử con khỉ, cưới loại đàn bà này làm vợ không phải là giảm thọ sao." Cô hoàn toàn cười nhạt, "Bọn họ đều đối xử không tốt với chị Bội Bội, em nhìn thấy liền phiền lòng."
Nếu không thật sự muốn gả cho anh, làm sao cô có thể nén giận trước mặt mấy người kia như thế được!
Trong lòng Đơn Cảnh Xuyên khẽ thở dài một hơi, đưa tay vỗ vỗ đầu cô nàng đang xù lông bên cạnh, không nói gì.
...
Lúc ăn cơm tối, một bàn người ngồi vây quanh, Đặng Di gắp mấy gắp đồ ăn cho con trai ngồi bên người, đột nhiên như nhắc tới chuyện trong nhà mà tán gẫu với Cù m, "Chị dâu, cô bé kia thật sự mang thai sao? Thật sự mang thai con của anh trai cùng cha khác mẹ với mình sao?"
Rõ ràng chiếc đũa trong tay Đơn Quần bị siết lại, biểu tình trên mặt cũng có chút khó coi.
"Cảnh Xuyên đã giải thích rõ cho mọi người hiểu rồi, cũng không phải như vậy." Cù m lắc đầu nói.
"Vậy tính ra số của cô bé kia vẫn không tính là khổ." Đặng Di rũ mắt, "Gặp phải bà mẹ chửa hoang không ai thèm đã cực kỳ xui xẻo rồi."
"Ngậm miệng lại." Cuối cùng Đơn Quần không nhẫn nại được nữa, buông đũa xuống, gân xanh nổi đầy trên trán.
"Tôi lại nói sai rồi cái gì?" Đặng Di cười lạnh một tiếng, "Vừa nhắc tới người đàn bà này anh đã có bộ mặt như thế rồi, sao nào? Tôi còn chưa nói hi vọng đứa con hoang của bà ta đừng vô liêm sỉ giống như bà ta..."
"Bà không được nói bậy!" Cố Linh Nhan không thể nhịn được nữa, đột nhiên giận dữ gào lên, "Dựa vào cái gì bà lại nói chị Bội Bội như vậy?"
Ánh mắt của Đơn Lợi và Cù m cũng trở nên phức tạp, lập tức liếc sang, Đơn Cảnh Xuyên cũng buông đũa xuống, đưa tay nhẹ nhàng lay lay bờ vai cô, ánh mắt nhìn về phía Đặng Di cũng có chút ám lãnh.
"Chị dâu anh cả, cô con dâu này của anh chị cũng “cá tính” quá ha." Đặng Di nhìn về phía Đơn Lợi, Cù m, "Quả nhiên là lớn lên trong gia đình đơn thân, con gái còn chưa gả sang đã bắt đầu tranh luận với người lớn rồi."
Một bữa cơm đã không thể ăn vào nổi nữa rồi, sắc mặt Đơn Cảnh Xuyên triệt để lạnh xuống, trầm giọng nói với Đơn Quần lúc này đã trướng đỏ mặt rồi, "Chú hai, Nhan Nhan không hề có ý mạo phạm thím Hai, chỉ là hiện tại Bội Bội đang một mình dưỡng thai đã cực kỳ vất vả, thật sự không nên lại bị chửi bới nữa."
Từ nhỏ anh đã rất biết kềm nén cảm xúc của mình, khi nói chuyện chưa từng trực tiếp nói nặng lời như vậy, Đơn Quần nghe xong lửa giận trong lòng cũng càng lớn, quăng thẳng đũa xuống đấy, đứng lên giận dữ nói với Đặng Di, "Tôi cảnh cáo bà, bà cứ khóc lóc om sòm nói bậy về hai người bọn họ thêm nữa, tôi lập tức ly hôn với bà!"
"Cuối cùng cũng nói ra rồi kìa!" Hốc mắt Đặng Di đỏ lên, chanh chua hét lên trước mặt ông, "Mấy tháng nay ở nhà, ngày nào ông cũng say rượu, mồm không ngớt gọi tên con đàn bà kia, ông không thấy được trong phòng ngủ Tiểu Ngang nhìn thấy ông đều sợ đến phát run sao? Ông đã suy nghĩ thật lâu có phải không, ly hôn đi, ông có bản lĩnh thì ngay lập tức đuổi hai mje con tôi ra ngoài đi!"
"Đều đừng nói nữa!" Ông nội Đơn ngồi ở ghế chủ vị, lớn tiếng vỗ xuống bàn.
"Ba, con dẫn A Di xuống bếp, xem mấy món ăn khác làm được chưa." Lúc này Cù m tay mắt lanh lẹ đứng dậy đi bên người Đặng Di, vừa lôi vừa kéo bà ta đi ra.
"A Quần." Lúc này bà nội Đơn cũng thở dài, "Về sau con đừng nói loại chuyện này trước mặt Tiểu Nang nữa, đứa bé còn nhỏ, trong lòng sẽ lưu lại bóng ma."
Đơn Quần trầm mặc không nói, chỉ nhìn con trai, tay siết lại thành quyền.
"Đơn Lợi." Ánh mắt ông nội Đơn đảo qua người Đơn Cảnh Xuyên và Cố Linh Nhan, trầm giọng mở miệng, "Chờ con xong việc này, con đi mời vợ chồng Phó Lăng đến nhà mình xem sao, muốn con trai lớn của bọn họ thể hiện lòng thiệt thành muốn kết hôn với Bội Bội, đừng để bọn họ xem nhẹ con bé, hôn lễ sẽ do người nhà họ Đơn chúng ta ra mặt."
Đơn Quần nghe được tên Phó Lăng, ánh mắt càng tối, hồi lâu mới chậm rãi ngã ngồi xuống ghế.
***
Thiệu Tây Bội biết buổi tối bọn Đơn Cảnh Xuyên sẽ về nhà họ Đơn ăn cơm, vẫn cứ không cho Đơn Cảnh Xuyên xuống bếp lần nữa, buổi chiều cô liền đi xuống nhà sách ở dưới lầu lầu gần đó, thuận tiện mua vài thứ chuẩn bị cho cơm chiều tự mình giải quyết.
"Cô Thiệu, lần này vẫn muốn mua sách dạy nuôi dưỡng bé sơ sinh sao?" Nhân viên trong tiệm đã biết ý cô, tươi cười tràn đầy chào đón dẫn cô đến giá đặt sách dưỡng bé sơ sinh, "Mới vừa xuống rất nhiều sách mới, tôi giúp cô giữ lại vài cuốn đấy."
Cô cũng ôn hòa tươi cười, đỡ bụng nhỏ đã hơi nhô lên đi theo nhân viên cửa hàng đi vào trong.
"A." Nhân viên cửa hàng bày vài cuốn sách từ trong ngăn kéo ra, đưa tới trước mặt cô, "Tôi giúp cô tìm một chỗ ngồi, cô cứ ngồi rồi từ từ chọn."
Bên cạnh có một vị phụ nữ có thai đúng lúc cũng đang ngồi chọn sách, khi người phụ nữ kia nhìn thấy Thiệu Tây Bội, ánh mắt cũng tràn đầy ý cười thiện ý "Cô mang thai mấy tháng rồi hả?"
"Hơn bốn tháng một chút." Cô nhìn người phụ nữ có thai kia, khẽ rũ mắt, nhẹ giọng trả lời.
"Tôi đã được sáu tháng rồi đó." Người phụ nữ có thai vuốt ve mái tóc, khóe miệng thoáng ánh lên ý cười, "Tôi hi vọng là con gái, nhu thuận hiểu chuyện một chút, vậy ba bé nhất định cũng sẽ cực kỳ thích."
Đang nói chuyện,một người đàn ông tuổi còn trẻ tiện thể từ bên ngoài đi vào trong tiệm sách, khi người phụ nữ có thai nhìn thấy người đàn ông kia, khóe mắt nhất thời mở to lên, người đàn ông nọ bước nhanh hơn đi đến bên người phụ nữ nọ, nhẹ nhàng bóp vai cô, "Mệt chưa?"
"Không mệt." Người phụ nữ có thai chăm chú nhìn vào mắt người đàn ông, làm nũng nhích vào lòng anh, "Bụng em hơi đói, chúng ta về nhà đi."
Người đàn ông nghe lời vững vàng ôm lấy thắt lưng cô, xoay người đi về phía trước, người phụ nữ có thai quay đầu lại vẫy vẫy tay với Thiệu Tây Bội,trên gương mặt quay mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc bình an..
Thiệu Tây Bội đứng sau lưng nhìn bọn họ một hồi, đáy mắt hơi ẩm ướt.
...
Ra khỏi nhà sách, Thiệu Tây Bội gọi cháo hầm ở một quán cơm gần đấy rồi về tiểu khu Dục Triều, lúc đi vào trong thang máy cô đột nhiên cảm thấy trước mắt có phần mờ mờ tối, một tay vội vàng đỡ lấy tay vịn trong thang máy để ổn định thân thể mình.
Mồ hôi lạnh trên người túa ra càng nhiều, cô cắn răng chịu đựng cảm giác hoa mắt chóng mặt như muốn nổ tung trong đầu, mãi đến khi thang máy "đinh" một tiếng đến tầng trệt, trước mắt cô đã dần dần thấy không rõ đường đi phía trước, một tay cầm đồ vật gì đó một tay mò mẫn từ ra khỏi thang máy, đỡ tường từng bước một trở về nhà trọ.
Cảm giác hoa mắt chóng mặt kia càng ngày càng mãnh liệt, khi cô nắm lấy tay cầm cửa tay cũng đã rã rời cả rồi, sách và cháo “ào ào" toàn bộ đổ trên mặt đất.
Ngay cả sức lực để lấy chìa khóa khỏi ví cô cũng không có, đỡ bung từ từ đi xuống ngồi sụp xuống.
***
Mãi đến khi cảm thấy chính mình đã nằm ở trên gường nệm mềm mại, Thiệu Tây Bội mới hơi hơi tỉnh lại, cảm giác hoa mắt chóng mặt vừa mới rồi gần như khiến người ta hít thở không thông cuối cùng cũng biến mất, cô hít một hơi thật sâu rồi mở mắt.
Nơi này cũng không phải nhà trọ của Đơn Cảnh Xuyên, cô vội vàng hơi hơi chống cánh tay đứng dậy, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Lúc này tiếng nước chảy vọng từ phòng vệ sinh trong phòng ngủ ngừng lại, trong tay người kia cầm một khối khăn mặt đi tới, ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với cô.
Toàn thân cô không thể đè nén, run lên, ánh mắt giật giật, trơ mắt nhìn anh đi về phía mình.
Phó Chính không nói gì, anh đi đến bên giường lấy gối đầu, đăt tựa vào lưng giường, từ từ đỡ bờ vai cô để cho cô dựa vào, cầm khăn mặt nhẹ nhàng mà xoa xoa mồ hôi lạnh hai bên thái dương cô.
Hô hấp của anh gần trong gang tấc, mặt mày vẫn sắc bén như cũ, nhưng khuôn mặt lạnh lùng kia lại gầy đến mức người ta kinh hãi, trên cằm râu ria hỗn độn, tóc mái lấn quá mi mà anh vẫn không cắt.
Ngón tay di động lúc mạnh lúc yếu xuyên thấu qua khăn mặt trên mặt cô mang theo nhiệt độ mà cô quen thuộc nhất.
Cô trầm mặc tùy ý hắn xoa nắn, anh vẫn lại không nói được một lời, xoay người cầm khăn mặt đi ra khỏi phòng ngủ.
...
Phó Chính vào trong bếp giảm lửa cho nồi cháo trên bếp, lúc đi ra khỏi phòng bếp lại phát hiện cô chạy ra tới cửa.
Thiệu Tây Bội không thèm nhìn về phía anh, môi mím thật chặt mở cửa ra xem, cô vừa định đi ra ngoài, tiện thể ngơ ngẩn đứng ngay tại chỗ.
Ngoài cửa tất nhiên là một đống cháo và cả nùi sách vở đổ trên đất, đối diện cô là cửa phòng trọ của Đơn Cảnh Xuyên.
Đôi mắt Phó Chính trầm trầm, hồi lâu sau từ từ đi đến sau lưng cô, vươn tay giữ chặt eo của cô.
Lúc này Khoai Môn từ trong phòng làm việc phủi đất chạy ra, lúc nhìn thấy Thiệu Tây Bội hư hư thực thực cao hứng mà kêu nhỏ vài cái, thân thể beo beo trăng tuyết vội vàng chạy lên dán chặt mắt cá chân cô.
Anh không dám dùng sức, hai thủ thật cẩn thận từ từ đi xuống bao lấy bụng dưới của cô, hô hấp gần như là nghẹn lại.
Bụng dưới của cô theo hô hấp nhẹ nhàng mà lên lên xuống xuống, đôi bàn tay anh có chút run rẩy, ánh mắt thông qua kính như thấy ánh trăng rải rác trên đất.
Quanh thân tràn đầy hương vị quen thuộc và con người mà cô vĩnh viễn cũng khó dứt bỏ, Thiệu Tây Bội đưa lưng về phía anh, nước mắt im hơi lặng tiếng từ từ từ trong hốc mắt chảy xuống.
Phật đối với chúng sinh chỉ với một câu “Không thể nói”.
Người chỉ nói yêu là yêu người như yêu mình, yêu là vĩnh viễn không lụi tàn.(*)