Editor: Thư
Lúc này Đơn Quần bỗng nhiên đứng từ trên ghế lên, nhìn thẳng về phía Thiệu Tây Bội đang trầm mặc và Phó Chính bên cạnh cô, Đơn Lợi và Cù Âm liếc nhau nhau một cái, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Phó Chính không chút hoang mang, môi mỏng hơi hơi mím lại, nhìn về phía Đặng Di phía sau Đơn Quần đã có chút khủng hoảng, "Mộng đẹp Hoàng Lương cũng cần phải biết suy nghĩ, trẻ con vẫn cứ tránh đi thì tốt hơn."
"Cậu không được nói bậy nói bạ! Tất cả mọi người đều biết là Lục Mộc chính miệng thừa nhận đứa con không phải của A Quần, cậu có chứng cớ gì để chứng minh?" Đặng Di cất cao giọng nói bén nhọn hô.
"Nếu không phải ông tự lừa mình dối người, ông và bà ấy làm vợ chồng nhiều năm như vậy, trong lòng ông nên biết rõ." Lúc này Phó Chính nhìn về phía Đơn Quần đang run rẩy thân thể, gằn từng tiếng nói.
"... Anh đừng nói nữa." Thiệu Tây Bội nhắm chặt mắt, đột nhiên vươn tay giữ chặt của vạt áo của anh, khẽ lắc đầu với anh.
Vẻ mặt của cô yếu đuối mà quyết tuyệt, Phó Chính thấy mà trong lòng chấn động, trở tay dùng lực khống chế tay cô.
Ngón tay cô lạnh lẽo, đầu ngón tay đều đã hơi hơi phát run, tựa như lúc cô cầu xin anh dẫn cô đi vậy.
Nhiều năm như vậy, cho dù cô đã biết được chân tướng đã từng khiến người ta không chịu nổi, lại vẫn không muốn mang chân tướng này làm một món lợi khí (*), đánh một đòn nghiêm trọng vào những người đã từng tổn thương cô.
(*): vũ khí có sức công phá mạnh
"Tuy kết quả đã xác định nhưng mà tôi sẽ không cho phép cô ấy phối hợp với những trò hành hạ của các người mà đi làm xét nghiệm đâu." Thật lâu sau, anh đứng dậy từ trên ghế sofa, từ từ nâng bên hông cô dậy, sẳng giọng nghiêm nghị, "Chuyện của tôi và cô ấy không cần bất cứ người nhà họ Đơn nào trong các người làm bộ làm tịch, mười năm trước các người đã không coi cô ấy như con cháu nhà họ Đơn, nếu đã thế thì cô ấy và các người sẽ không hề có chút quan hệ nào nữa cả."
"Hẳn là còn một lúc nữa, tôi nghĩ rằng cục trưởng Đơn sẽ nhanh chóng nhận được tin tức rồi." Anh nắm tay Thiệu Tây Bội đi đến cổng vòm, "Tôi đã đệ đơn xin từ chức lên chính ủy rồi, cuối tháng sẽ tạm rời cương vị công tác trên tỉnh ủy."
Lời này vừa nói ra, Thuộc Tây Bội gần như lập tức ngẩng đầu không thể tin nhìn anh, anh quay mặt lại, mặt mày vẫn như cũ, lại như đang tự thuật vài việc tán gẫu tầm thường nhỏ nhặt.
" Hiện tại nhà họ Phó và tôi không có bất cứ chỗ nào có giá trị để các người có thể lợi dụng nữa, từ hôm nay trở đi, tôi không hy vọng trong sinh hoạt của tôi và cô ấy lại xuất hiện bất cứ người nào có ý đồ vũ nhục hay tự cho là đúng muốn bố trí cuộc sống của cô ấy."
Lúc trước Phó Chính chỉ nói mấy chữ cũng có thể làm cho người ta không rét mà run, mà hôm nay lại nói ra từng câu từng chữ sắc bén như vậy, làm cho ngay cả suy nghĩ người khác cũng khó mà khống chế được.
Cô chưa bao giờ thấy hơi lạnh thấu xương như thế này tỏa ra trên người anh.
Sau khi nói xong, anh liền dẫn cô đi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi cửa lớn.
...
Phòng khách to như thế mà không ai còn tiếp tục nói chuyện, Phó Lăng đứng dậy từ trên ghế sofa, dẫn theo Lâm Văn đi ra ngoài cửa, khi đi ngang qua Đơn Lợi và Cù Âm đang toàn thân cứng ngắc bèn khẽ gật đầu.
Vốn là Đơn Quần đang chăm chú nhìn bóng lưng của Phó Chính và Thiệu Tây Bội rời đi, trong đầu xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ và hình ảnh, đến khi giật mình lại chỉ nhìn thấy Phó Lăng đã đứng đối diện trước mặt ông.
"Tiểu Mộc... Hiện tại bà ấy đang ở đâu?" Đơn Quần đối mắt với Phó Lăng, từ từ mở miệng hỏi.
Ánh mắt Phó Lăng lấp lóe hồi lâu, thật lâu sau mới đáp một câu chẳng liên quan, "Bội Bội và con của con bé nhất định đều sẽ bình an khỏe mạnh."
Đời này việc đáng tiếc nhất với tôi đó là thời gian, ít nhất bà ấy còn danh chính ngôn thuận (*) ở bên cạnh ông gần hơn mười năm trời, mang thai con của ông, chăm sóc con của ông, đây là chuyện mà cô ấy đã dùng hết sức lực bất luận khó khăn thế nào.
(*): có danh phận, thân phận, không ai có thể chỉ trích hay phản đối được
Hiện tại trời nam đất bắc, ông lại không có tư cách có được người phụ nữ của mình làm bạn bên cạnh, tôi chỉ cố gắng hết khả năng của mình mà giữ đúng lời hứa của mình, giống như nhiều như vậy năm qua vậy, không nhiễu không hỏi, coi như trong sinh mệnh chưa bao giờ cô gái xinh đẹp mỗi khi tỉnh mộng, dùng hết quãng đời còn lại bảo vệ tốt con gái của bà ấy.
Cửa lớn nặng nề đóng lại lần thứ hai, cuối cùng Đơn Quần cũng không thể duy trì được nữa, quỳ xuống trên sàn nhà lạnh buốt, ôm trán thất thanh khóc rống, Đặng Di lung lay thoáng nghiêng sang tựa vào bên bàn, giữa lông mày không còn chút kiêu ngạo như ngày thường nữa.
Ông nội Đơn từ từ chống gậy đi ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt kia đã không còn thanh minh nữa mà phủ một lớp cát nhàn nhạt.
***
Quả thật Cố Linh Nhan thể hiện tính nhẫn nại và dẻo dai vĩ đại, ngoan ngoãn nghe Đơn Cảnh Xuyên nói, lợi dụng khoảng thời gian nghỉ đông này được dịp nghỉ ngơi, đi theo anh về nhà thương lương thêm về hôn lễ sẽ tổ chức mấy tháng sau.
Nhà họ Đơn giống như trong một đêm người đi trà lạnh (*), giữa lông mày mọi người đều như đã già đi nhiều tuổi, bởi vì Cố Linh Nhan đã nhiều lần bất đồng ý kiến với Đơn Lợi và Cù Âm, đều thiếu chút nữa nhịn không được đập bàn, đến sau cùng lại vẫn cố nhẫn nhịn tiếp, tính tình thật sự đã được sửa lại không ít.
(*): mọi người đi hết, trà cũng lạnh -> không khí tĩnh mịch đến lạnh lẽo sau khi sự việc xảy ra
Sau khi hết năm, trước khi vào học, Đơn Cảnh Xuyên lợi dụng kì nghỉ đông tiện thể hết lòng tuân thủ lời hứa, mang theo thỏ lông xù tham lam bị ngược đã lâu đi ra ngoại thành ăn đồ nướng nướng.
Bên ngoài trời giá lạnh, đất đóng băng, hơi ấm trong phòng đầy đủ, Cố Linh Nhan và Dung Tiễn cao hứng phấn chấn chạm cốc, mừng rỡ lăn lộn đầy đất.
"Bà đây nói cho cô, việc như kết hôn thế này người thường không thể hiểu được!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Linh Nhan đỏ bừng, vỗ vai Dung Ước, nói.
"Tôi đây đương nhiên biết." Dung Tiễn cũng có chút ngà say, thao thao cất khẩu âm Đông Bắc nói, ngả ngớn kéo kéo cằm Cù Giản, "Em giai tuấn tú ơi, có muốn gả cho chị không?"
"Đừng uống nữa." Cuối cùng Đơn Cảnh Xuyên không thể nhịn được nữa, liếc nhìn Cù Giản cũng đang trầm mặt, chợt có một nàng thỏ lông xù nhào sang, một tay nâng ly rượu uống lấy uống để.
"Anh Oa Oa hôn nhẹ ~" trong lúc bé xù lông say rượu vô tình bị khuôn mặt anh tuấn của “chàng đít nồi” làm kinh diễm, đưa miệng nhỏ sang thật sự muốn hôn lên.
"Nhan Nhan à, cái đó... Đêm rất dài, không phải lo lắng trong lúc nhất thời, tuy tôi biết hiện tại Oa Oa đã thân kinh bách chiến, kỹ thuật cao siêu." Dung Tiễn khanh khách cười, một bên muốn tựa vào bên cạnh Thiệu Tây Bội, "Bội Bội cậu nói đúng hay không?"
Nhưng cô còn chưa đụng được đến cánh tay của Thiệu Tây Bội, Phó Chính bên kia đã một tay kéo Thiệu Tây Bội vào trong ngực, cẩn thận che chở bụng dưới của cô, lạnh lùng liếc Cù Giản ngồi sau lưng cô một cái.
Cù Giản thu được ánh mắt bất mãn của anh em, bình tĩnh kéo Dung Lục đang nghiêng phải ngã trái gần vào mình.
"Cảm thấy mệt sao?" Phó Chính thấy khuôn mặt trắng nõn của Thiệu Tây Bội ngày càng hồng, đưa tay sang thử độ ấm trên trán cô, lạnh giọng hỏi.
"Tôi muốn ra bên ngoài đi một chút." Cô gật gật đầu, cười nhạt, nhẹ giọng mở miệng.
Mấy ngày này cô ngẫu nhiên sẽ mở miệng nói chuyện với anh, tuy nói rất ít nhưng ít ra đã không còn mãnh liệt bài xích như lúc đầu nữa.
Phó Chính lạnh lùng nghiêm mặt đưa tay lấy áo bành tô dày và khăn quàng cổ treo trên giá, cẩn thận nâng cô dậy, mặc đồ vào, ôm cô đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài phòng người qua lại và đường xá vẫn không khác biệt mấy so với năm ngoái đến, ven đường trên hàng cây trơ trụi còn có tuyết đọng chưa tan, trông những mảng dài và hẹp kia tựa như thần linh đang chỉ dẫn con người đến cung điện Tuyết.
Bốn phía an tĩnh không tiếng động, cô được anh từ từ dẫn đi một hồi, bỗng nhiên dừng bước lại, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
Phó Chính vẫn chú ý đến cô, lúc này dừng chân lại theo, trầm giọng hỏi,
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cô lắc lắc đầu, ý bảo anh có thể tiếp tục đi về phía trước.
Ngay cả đoán anh cũng không cần đoán liền ngồi xổm xuống, một tay nắm chặt tay cô để ngừa cô ngã sấp xuống, một tay dùng sức xoa bóp cẳng chân cô.
Cô đứng tại chỗ nhìn dáng lưng anh tuấn của anh, tim đập mạnh và hơi loạn nhịp, sao hiện tại người này lại thần thông quảng đại đến thế, ngay cả chuyện cô khó chịu thể nào cũng biết rõ một rõ mười?
"Từ tháng sau cho đến khi bé sinh ra, đến bệnh viện nằm đi, phòng bệnh anh đã lo tốt rồi." Anh vừa xoa bóp vừa chậm rãi mở miệng.
Cô chỉ không nói cái gì, nhè nhẹ gật gật đầu.
Lúc này Phó Chính thu tay đứng dậy, cởi khăn quàng cổ trên cổ xuống, quấn lên vai cô, nắm tay cô bỏ vào trong túi áo bành tô.
Lúc này Thiệu Tây Bội không khỏi nhớ tới lần trước đến chỗ này là vì để quên người bên cạnh, mà người đàn ông ôn nhuận như ánh sao kia kéo tay cô, khát cầu sự đồng ý của cô, làm bạn với anh suốt quãng đời còn lại.
Chỉ là người hiện tại đứng ở bên người cô vẫn lại là người đàn ông không hiểu ôn nhu và thấu hiểu nào, người đàn ông mà cô đã từng nghĩ mọi cách để thoát khỏi thậm chí là thống hận, anh vĩnh viễn lấy tư thế cũ đứng bên cạnh cô, cũng không thèm trưng cầu sự đồng của cô, khi trầm mặc cũng lạnh lùng nghiêm nghị như thanh kiếm trong đêm.
"... Vì sao anh muốn từ chức ở chính ủy thành phố?" Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, hỏi ra nghi hoặc mà cô đã giấu trong lòng thật lâu.
Dù sao đây cũng là con đường làm quan anh xem trọng nhất, đây cũng là mục tiêu cả đời mà một người đàn ông cường đại giống anh theo đuổi, anh từng vì mục tiêu này mà quá nhiều hành động quá sức và bất đắc dĩ, dù anh không nói ra những trong lòng cô cũng hiểu được vài phần tới cùng là vì sao anh nguyện ý vứt bỏ không chút lưu luyến nào như thế?
"Không có nguyên nhân đặc biệt gì khác." Thật lâu sau, anh quay đầu nhàn nhạt nhìn cô một cái, trong ánh mắt mà lại mang theo một tia chế nhạo, "Không cần lo lắng tiền sữa."
Thiệu Tây Bội thấy anh không muốn trả lời vấn đề này, trái lại vẫn cười cô lo lắng thừa, hơi đỏ mặt rút tay ra khỏi quần áo anh.
Phía trước một đoạn vừa lúc là đoạn đường nhỏ có chút xóc nảy, nếu không có anh chống đỡ, cô vừa bước lên liền suýt ngã sấp, may mà anh vẫn ở bên, tay mắt lanh lẹ nâng cô thì cô mới đứng vững được.
Dù sao phụ nữ có thai bụng lớn vẫn được xem là quần thể yếu thế.
Con người vốn lạnh lùng nào đó đứng bên cạnh thấy cô quẫn bách, tâm tình giống như càng tốt hơn, môi mỏng vểnh lên, từ từ nắm lấy bàn tay cô đang vươn ra.
Trời đông giá rét, đêm không có một ngôi sao nào, lại vô cùng sáng ngời, Thiệu Tây Bội nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, hồi lâu sau cũng cong môi, từ từ đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh.
***
Một cô thỏ nào đấy được dịp bùng nổ không có chút nào chần chờ liền uống đến say khướt, Đơn Cảnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi ôm người nào đó đang vặn vẹo cọ quậy, tha lên phòng ngủ trên lầu dưới ánh mắt ái muội của Dung Tiễn và Cù Giản.
"Anh Oa Oa ~em không có uống rượu, anh xem ánh mắt em còn tỉnh táo cơ mà!" Cố Linh Nhan đỏ mặt vùi mặt tại cần cổ anh, lại vẫn hưng trí khá cao dùng từ ngữ để chứng minh tửu lượng của mình tốt thế nào.
"Đừng nhúc nhích." Đơn Cảnh Xuyên cũng uống chút rượu, bị một cục bé xinh là cô phục vào trong ngực khiến toàn thân không khỏi cũng có chút khô nóng lên.
Vào phòng ngủ, Cố Linh Nhan tự động tự phát nhảy khỏi ngực anh, cười hì hì nhảy lên trên giường lớn, đặt mông ngồi xuống, duỗi tay về phía anh,cánh tay gật gù đắc ý say khướt, "Anh Oa Oa chúng ta ngủ một giấc có được hay không ~ "
Âm cuối như lưu mãi trong lòng, lại thêm nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mơ mơ màng màng nháy mắt với anh, lại vẫn cố ý vô ý kéo cổ áo, dẫu là loại đàn ông có tính tự kềm chế tốt đến đâu, lúc này nếu không làm gì thì thật sự thành Liễu Hạ Huệ (*) mất rồi.
(*): nhân vật nổi tiếng bên TQ với điển tích, có phụ nữ đẹp ngồi trong lòng mà ông vẫn ung dung điềm tĩnh
"Đi ngủ?" Đơn Cảnh Xuyên hơi cong môi một cái, đi đến bên người cô, ngồi xuống bế cô vào trong ngực, trong giọng nói mang theo ý hư hỏng chưa bao giờ có, "Em muốn “ngủ” tư thế nào, hửm?"
"Nằm úp sấp ngủ!" Cô bé gật gật đầu, cực kỳ khẳng định chính mình nói đúng.
"Được nha." Bạn nhỏ Oa Oa rất biết nghe lời đúng đắn, gật đầu cời áo khoác.
Lúc này Đơn Quần bỗng nhiên đứng từ trên ghế lên, nhìn thẳng về phía Thiệu Tây Bội đang trầm mặc và Phó Chính bên cạnh cô, Đơn Lợi và Cù Âm liếc nhau nhau một cái, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
Phó Chính không chút hoang mang, môi mỏng hơi hơi mím lại, nhìn về phía Đặng Di phía sau Đơn Quần đã có chút khủng hoảng, "Mộng đẹp Hoàng Lương cũng cần phải biết suy nghĩ, trẻ con vẫn cứ tránh đi thì tốt hơn."
"Cậu không được nói bậy nói bạ! Tất cả mọi người đều biết là Lục Mộc chính miệng thừa nhận đứa con không phải của A Quần, cậu có chứng cớ gì để chứng minh?" Đặng Di cất cao giọng nói bén nhọn hô.
"Nếu không phải ông tự lừa mình dối người, ông và bà ấy làm vợ chồng nhiều năm như vậy, trong lòng ông nên biết rõ." Lúc này Phó Chính nhìn về phía Đơn Quần đang run rẩy thân thể, gằn từng tiếng nói.
"... Anh đừng nói nữa." Thiệu Tây Bội nhắm chặt mắt, đột nhiên vươn tay giữ chặt của vạt áo của anh, khẽ lắc đầu với anh.
Vẻ mặt của cô yếu đuối mà quyết tuyệt, Phó Chính thấy mà trong lòng chấn động, trở tay dùng lực khống chế tay cô.
Ngón tay cô lạnh lẽo, đầu ngón tay đều đã hơi hơi phát run, tựa như lúc cô cầu xin anh dẫn cô đi vậy.
Nhiều năm như vậy, cho dù cô đã biết được chân tướng đã từng khiến người ta không chịu nổi, lại vẫn không muốn mang chân tướng này làm một món lợi khí (*), đánh một đòn nghiêm trọng vào những người đã từng tổn thương cô.
(*): vũ khí có sức công phá mạnh
"Tuy kết quả đã xác định nhưng mà tôi sẽ không cho phép cô ấy phối hợp với những trò hành hạ của các người mà đi làm xét nghiệm đâu." Thật lâu sau, anh đứng dậy từ trên ghế sofa, từ từ nâng bên hông cô dậy, sẳng giọng nghiêm nghị, "Chuyện của tôi và cô ấy không cần bất cứ người nhà họ Đơn nào trong các người làm bộ làm tịch, mười năm trước các người đã không coi cô ấy như con cháu nhà họ Đơn, nếu đã thế thì cô ấy và các người sẽ không hề có chút quan hệ nào nữa cả."
"Hẳn là còn một lúc nữa, tôi nghĩ rằng cục trưởng Đơn sẽ nhanh chóng nhận được tin tức rồi." Anh nắm tay Thiệu Tây Bội đi đến cổng vòm, "Tôi đã đệ đơn xin từ chức lên chính ủy rồi, cuối tháng sẽ tạm rời cương vị công tác trên tỉnh ủy."
Lời này vừa nói ra, Thuộc Tây Bội gần như lập tức ngẩng đầu không thể tin nhìn anh, anh quay mặt lại, mặt mày vẫn như cũ, lại như đang tự thuật vài việc tán gẫu tầm thường nhỏ nhặt.
" Hiện tại nhà họ Phó và tôi không có bất cứ chỗ nào có giá trị để các người có thể lợi dụng nữa, từ hôm nay trở đi, tôi không hy vọng trong sinh hoạt của tôi và cô ấy lại xuất hiện bất cứ người nào có ý đồ vũ nhục hay tự cho là đúng muốn bố trí cuộc sống của cô ấy."
Lúc trước Phó Chính chỉ nói mấy chữ cũng có thể làm cho người ta không rét mà run, mà hôm nay lại nói ra từng câu từng chữ sắc bén như vậy, làm cho ngay cả suy nghĩ người khác cũng khó mà khống chế được.
Cô chưa bao giờ thấy hơi lạnh thấu xương như thế này tỏa ra trên người anh.
Sau khi nói xong, anh liền dẫn cô đi, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi cửa lớn.
...
Phòng khách to như thế mà không ai còn tiếp tục nói chuyện, Phó Lăng đứng dậy từ trên ghế sofa, dẫn theo Lâm Văn đi ra ngoài cửa, khi đi ngang qua Đơn Lợi và Cù Âm đang toàn thân cứng ngắc bèn khẽ gật đầu.
Vốn là Đơn Quần đang chăm chú nhìn bóng lưng của Phó Chính và Thiệu Tây Bội rời đi, trong đầu xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ và hình ảnh, đến khi giật mình lại chỉ nhìn thấy Phó Lăng đã đứng đối diện trước mặt ông.
"Tiểu Mộc... Hiện tại bà ấy đang ở đâu?" Đơn Quần đối mắt với Phó Lăng, từ từ mở miệng hỏi.
Ánh mắt Phó Lăng lấp lóe hồi lâu, thật lâu sau mới đáp một câu chẳng liên quan, "Bội Bội và con của con bé nhất định đều sẽ bình an khỏe mạnh."
Đời này việc đáng tiếc nhất với tôi đó là thời gian, ít nhất bà ấy còn danh chính ngôn thuận (*) ở bên cạnh ông gần hơn mười năm trời, mang thai con của ông, chăm sóc con của ông, đây là chuyện mà cô ấy đã dùng hết sức lực bất luận khó khăn thế nào.
(*): có danh phận, thân phận, không ai có thể chỉ trích hay phản đối được
Hiện tại trời nam đất bắc, ông lại không có tư cách có được người phụ nữ của mình làm bạn bên cạnh, tôi chỉ cố gắng hết khả năng của mình mà giữ đúng lời hứa của mình, giống như nhiều như vậy năm qua vậy, không nhiễu không hỏi, coi như trong sinh mệnh chưa bao giờ cô gái xinh đẹp mỗi khi tỉnh mộng, dùng hết quãng đời còn lại bảo vệ tốt con gái của bà ấy.
Cửa lớn nặng nề đóng lại lần thứ hai, cuối cùng Đơn Quần cũng không thể duy trì được nữa, quỳ xuống trên sàn nhà lạnh buốt, ôm trán thất thanh khóc rống, Đặng Di lung lay thoáng nghiêng sang tựa vào bên bàn, giữa lông mày không còn chút kiêu ngạo như ngày thường nữa.
Ông nội Đơn từ từ chống gậy đi ra khỏi phòng làm việc, ánh mắt kia đã không còn thanh minh nữa mà phủ một lớp cát nhàn nhạt.
***
Quả thật Cố Linh Nhan thể hiện tính nhẫn nại và dẻo dai vĩ đại, ngoan ngoãn nghe Đơn Cảnh Xuyên nói, lợi dụng khoảng thời gian nghỉ đông này được dịp nghỉ ngơi, đi theo anh về nhà thương lương thêm về hôn lễ sẽ tổ chức mấy tháng sau.
Nhà họ Đơn giống như trong một đêm người đi trà lạnh (*), giữa lông mày mọi người đều như đã già đi nhiều tuổi, bởi vì Cố Linh Nhan đã nhiều lần bất đồng ý kiến với Đơn Lợi và Cù Âm, đều thiếu chút nữa nhịn không được đập bàn, đến sau cùng lại vẫn cố nhẫn nhịn tiếp, tính tình thật sự đã được sửa lại không ít.
(*): mọi người đi hết, trà cũng lạnh -> không khí tĩnh mịch đến lạnh lẽo sau khi sự việc xảy ra
Sau khi hết năm, trước khi vào học, Đơn Cảnh Xuyên lợi dụng kì nghỉ đông tiện thể hết lòng tuân thủ lời hứa, mang theo thỏ lông xù tham lam bị ngược đã lâu đi ra ngoại thành ăn đồ nướng nướng.
Bên ngoài trời giá lạnh, đất đóng băng, hơi ấm trong phòng đầy đủ, Cố Linh Nhan và Dung Tiễn cao hứng phấn chấn chạm cốc, mừng rỡ lăn lộn đầy đất.
"Bà đây nói cho cô, việc như kết hôn thế này người thường không thể hiểu được!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Linh Nhan đỏ bừng, vỗ vai Dung Ước, nói.
"Tôi đây đương nhiên biết." Dung Tiễn cũng có chút ngà say, thao thao cất khẩu âm Đông Bắc nói, ngả ngớn kéo kéo cằm Cù Giản, "Em giai tuấn tú ơi, có muốn gả cho chị không?"
"Đừng uống nữa." Cuối cùng Đơn Cảnh Xuyên không thể nhịn được nữa, liếc nhìn Cù Giản cũng đang trầm mặt, chợt có một nàng thỏ lông xù nhào sang, một tay nâng ly rượu uống lấy uống để.
"Anh Oa Oa hôn nhẹ ~" trong lúc bé xù lông say rượu vô tình bị khuôn mặt anh tuấn của “chàng đít nồi” làm kinh diễm, đưa miệng nhỏ sang thật sự muốn hôn lên.
"Nhan Nhan à, cái đó... Đêm rất dài, không phải lo lắng trong lúc nhất thời, tuy tôi biết hiện tại Oa Oa đã thân kinh bách chiến, kỹ thuật cao siêu." Dung Tiễn khanh khách cười, một bên muốn tựa vào bên cạnh Thiệu Tây Bội, "Bội Bội cậu nói đúng hay không?"
Nhưng cô còn chưa đụng được đến cánh tay của Thiệu Tây Bội, Phó Chính bên kia đã một tay kéo Thiệu Tây Bội vào trong ngực, cẩn thận che chở bụng dưới của cô, lạnh lùng liếc Cù Giản ngồi sau lưng cô một cái.
Cù Giản thu được ánh mắt bất mãn của anh em, bình tĩnh kéo Dung Lục đang nghiêng phải ngã trái gần vào mình.
"Cảm thấy mệt sao?" Phó Chính thấy khuôn mặt trắng nõn của Thiệu Tây Bội ngày càng hồng, đưa tay sang thử độ ấm trên trán cô, lạnh giọng hỏi.
"Tôi muốn ra bên ngoài đi một chút." Cô gật gật đầu, cười nhạt, nhẹ giọng mở miệng.
Mấy ngày này cô ngẫu nhiên sẽ mở miệng nói chuyện với anh, tuy nói rất ít nhưng ít ra đã không còn mãnh liệt bài xích như lúc đầu nữa.
Phó Chính lạnh lùng nghiêm mặt đưa tay lấy áo bành tô dày và khăn quàng cổ treo trên giá, cẩn thận nâng cô dậy, mặc đồ vào, ôm cô đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài phòng người qua lại và đường xá vẫn không khác biệt mấy so với năm ngoái đến, ven đường trên hàng cây trơ trụi còn có tuyết đọng chưa tan, trông những mảng dài và hẹp kia tựa như thần linh đang chỉ dẫn con người đến cung điện Tuyết.
Bốn phía an tĩnh không tiếng động, cô được anh từ từ dẫn đi một hồi, bỗng nhiên dừng bước lại, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày.
Phó Chính vẫn chú ý đến cô, lúc này dừng chân lại theo, trầm giọng hỏi,
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Cô lắc lắc đầu, ý bảo anh có thể tiếp tục đi về phía trước.
Ngay cả đoán anh cũng không cần đoán liền ngồi xổm xuống, một tay nắm chặt tay cô để ngừa cô ngã sấp xuống, một tay dùng sức xoa bóp cẳng chân cô.
Cô đứng tại chỗ nhìn dáng lưng anh tuấn của anh, tim đập mạnh và hơi loạn nhịp, sao hiện tại người này lại thần thông quảng đại đến thế, ngay cả chuyện cô khó chịu thể nào cũng biết rõ một rõ mười?
"Từ tháng sau cho đến khi bé sinh ra, đến bệnh viện nằm đi, phòng bệnh anh đã lo tốt rồi." Anh vừa xoa bóp vừa chậm rãi mở miệng.
Cô chỉ không nói cái gì, nhè nhẹ gật gật đầu.
Lúc này Phó Chính thu tay đứng dậy, cởi khăn quàng cổ trên cổ xuống, quấn lên vai cô, nắm tay cô bỏ vào trong túi áo bành tô.
Lúc này Thiệu Tây Bội không khỏi nhớ tới lần trước đến chỗ này là vì để quên người bên cạnh, mà người đàn ông ôn nhuận như ánh sao kia kéo tay cô, khát cầu sự đồng ý của cô, làm bạn với anh suốt quãng đời còn lại.
Chỉ là người hiện tại đứng ở bên người cô vẫn lại là người đàn ông không hiểu ôn nhu và thấu hiểu nào, người đàn ông mà cô đã từng nghĩ mọi cách để thoát khỏi thậm chí là thống hận, anh vĩnh viễn lấy tư thế cũ đứng bên cạnh cô, cũng không thèm trưng cầu sự đồng của cô, khi trầm mặc cũng lạnh lùng nghiêm nghị như thanh kiếm trong đêm.
"... Vì sao anh muốn từ chức ở chính ủy thành phố?" Cuối cùng cô vẫn không nhịn được, hỏi ra nghi hoặc mà cô đã giấu trong lòng thật lâu.
Dù sao đây cũng là con đường làm quan anh xem trọng nhất, đây cũng là mục tiêu cả đời mà một người đàn ông cường đại giống anh theo đuổi, anh từng vì mục tiêu này mà quá nhiều hành động quá sức và bất đắc dĩ, dù anh không nói ra những trong lòng cô cũng hiểu được vài phần tới cùng là vì sao anh nguyện ý vứt bỏ không chút lưu luyến nào như thế?
"Không có nguyên nhân đặc biệt gì khác." Thật lâu sau, anh quay đầu nhàn nhạt nhìn cô một cái, trong ánh mắt mà lại mang theo một tia chế nhạo, "Không cần lo lắng tiền sữa."
Thiệu Tây Bội thấy anh không muốn trả lời vấn đề này, trái lại vẫn cười cô lo lắng thừa, hơi đỏ mặt rút tay ra khỏi quần áo anh.
Phía trước một đoạn vừa lúc là đoạn đường nhỏ có chút xóc nảy, nếu không có anh chống đỡ, cô vừa bước lên liền suýt ngã sấp, may mà anh vẫn ở bên, tay mắt lanh lẹ nâng cô thì cô mới đứng vững được.
Dù sao phụ nữ có thai bụng lớn vẫn được xem là quần thể yếu thế.
Con người vốn lạnh lùng nào đó đứng bên cạnh thấy cô quẫn bách, tâm tình giống như càng tốt hơn, môi mỏng vểnh lên, từ từ nắm lấy bàn tay cô đang vươn ra.
Trời đông giá rét, đêm không có một ngôi sao nào, lại vô cùng sáng ngời, Thiệu Tây Bội nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, hồi lâu sau cũng cong môi, từ từ đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh.
***
Một cô thỏ nào đấy được dịp bùng nổ không có chút nào chần chờ liền uống đến say khướt, Đơn Cảnh Xuyên nghiến răng nghiến lợi ôm người nào đó đang vặn vẹo cọ quậy, tha lên phòng ngủ trên lầu dưới ánh mắt ái muội của Dung Tiễn và Cù Giản.
"Anh Oa Oa ~em không có uống rượu, anh xem ánh mắt em còn tỉnh táo cơ mà!" Cố Linh Nhan đỏ mặt vùi mặt tại cần cổ anh, lại vẫn hưng trí khá cao dùng từ ngữ để chứng minh tửu lượng của mình tốt thế nào.
"Đừng nhúc nhích." Đơn Cảnh Xuyên cũng uống chút rượu, bị một cục bé xinh là cô phục vào trong ngực khiến toàn thân không khỏi cũng có chút khô nóng lên.
Vào phòng ngủ, Cố Linh Nhan tự động tự phát nhảy khỏi ngực anh, cười hì hì nhảy lên trên giường lớn, đặt mông ngồi xuống, duỗi tay về phía anh,cánh tay gật gù đắc ý say khướt, "Anh Oa Oa chúng ta ngủ một giấc có được hay không ~ "
Âm cuối như lưu mãi trong lòng, lại thêm nữa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mơ mơ màng màng nháy mắt với anh, lại vẫn cố ý vô ý kéo cổ áo, dẫu là loại đàn ông có tính tự kềm chế tốt đến đâu, lúc này nếu không làm gì thì thật sự thành Liễu Hạ Huệ (*) mất rồi.
(*): nhân vật nổi tiếng bên TQ với điển tích, có phụ nữ đẹp ngồi trong lòng mà ông vẫn ung dung điềm tĩnh
"Đi ngủ?" Đơn Cảnh Xuyên hơi cong môi một cái, đi đến bên người cô, ngồi xuống bế cô vào trong ngực, trong giọng nói mang theo ý hư hỏng chưa bao giờ có, "Em muốn “ngủ” tư thế nào, hửm?"
"Nằm úp sấp ngủ!" Cô bé gật gật đầu, cực kỳ khẳng định chính mình nói đúng.
"Được nha." Bạn nhỏ Oa Oa rất biết nghe lời đúng đắn, gật đầu cời áo khoác.