Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Ngày hôm đó, máy bay đến thành phố S trong cơn mưa dầm triền miên, gió rét lạnh chua chát, Khưu Tâm Triệt không còn nụ cười thường nở trên môi, vẻ mặt cô khá hoảng hốt.
Tiêu An cởi áo bành tô khoác lên người cô, ôm vai cô rồi đỡ cô vào trong taxi.
Thầy của Khưu Tâm Triệt kiểm tra sức khỏe, phát hiện bệnh ung thư phổi nên phải nhập viện. May là mới ở giai đoạn đầu, bây giờ chỉ cần kết hợp thuốc bắc, trị bệnh bằng hóa chất và tiến hành phương pháp trị liệu.
"Thầy em sẽ không sao đâu.” Anh nhìn mặt cô, giọng nói vừa bình tĩnh vừa dịu dàng.
"Em biết." Cô mấp máy môi: "Thầy là người kiên cường nhất trong số những người em gặp, cho dù đau hay bệnh nặng, ông ấy cũng có thể chịu đựng.”
Cả đời này, thầy là người thân duy nhất đối xử tốt với cô. Từ nhỏ, ông không những dạy cô phải có bản lĩnh mà còn dạy cô rằng điều đáng quý nhất trên thế gian chính là sự ẩn nhẫn, nghị lực bất khuất và lòng trung nghĩa.
"Lần này anh đã xin phép Bộ tổng tư lệnh nghỉ một tháng, đợi tình hình của thầy em ổn định rồi chúng ta sẽ lại về, không vội.” Anh gật đầu, nói không nhanh không chậm.
Khưu Tâm Triệt lấy lại bình tĩnh, quay đầu qua liếc anh một cái. Một hồi sau, cô đưa tay nắm chặt bàn tay anh.
...
Người nằm trên giường bệnh là ông lão khoảng tầm sáu mươi tuổi, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng gân cốt còn rất khỏe mạnh. Nhìn thấy Khưu Tâm Triệt, cả người ông liền chấn động, chòm râu run rẩy, mất một hồi lâu mới gọi một tiếng “Khưu Nhi.”
Lúc bước vào phòng bệnh, mắt của Khưu Tâm Triệt đỏ hoe, vừa nghe giọng khàn khàn của thầy, tầm mắt cô đã trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn mạnh mẽ, cố nhịn không khóc, bước vài bước rồi xuống quỳ xuống bên cạnh giường.
"Thầy ơi."
Cô thốt ra hai chữ rất rõ ràng. Ông lão nhìn cô gái bé nhỏ quỳ trước mặt, đôi mắt ông khẽ giật mấy cái, một hồi sau ông vươn đôi tay run rẩy để kéo cô lại gần giường bệnh.
"Lớn tuổi rồi, sinh bệnh cũng là chuyện thường thôi. Đợi lát nữa cô con đến (vợ của thầy) mà nhìn thấy dáng vẻ thế này, hẳn là cô sẽ nghĩ thầy la mắng con đấy.”
Khưu Tâm Triệt thấy ông lão cố ý nói một cách thoải mái thì cô không nói thêm gì nữa, chỉ bảo rằng: “Thầy ơi, lần này con về nghỉ phép một tháng, đợi lát nữa cô tới, con sẽ quấn lấy cô để lấy canh uống.”
"Được." Ông lão cười cười, gật đầu, ánh mắt lướt qua người đang đứng sau lưng cô.
"Chào bác Khưu ạ.” Tiêu An bước lên phía trước, cúi đầu chào ông lão rất cung kính: “Cháu là bạn của Khưu Nhi.”
Biệt danh này bị anh kêu rõ như thế, tất nhiên là có ý gì đó hơn cả con rể gặp bố vợ, Khưu Tâm Triệt không dám ngẩng đầu nhìn ông lão, chỉ dám nghiêng mặt qua cắn cắn môi.
Ông lão Khưu liếc nhìn vẻ mặt của học trò do một tay mình nuôi lớn, vừa thấy một cái ông đã hiểu ngay, ông nhìn Tiêu An thật cẩn thận rồi gật đầu, sau đó trò chuyện vài câu với Khưu Tâm Triệt.
Lúc ra khỏi bệnh viện thì trời đã sẩm tối, hai người không mang theo dù, đường từ bệnh viện về khách sạn thì mưa rơi xối xả. Cả buổi chiều, sau khi thảo luận với bác sĩ về tình hình của thầy Khưu xong, tâm trạng Khưu Tâm Triệt trở nên rất tốt. Cô đi được vài bước rồi bày trò nghịch ngợm, đá một cái vào vũng nước đọng khiến nước hắt lên mắt chân Tiêu An.
Anh bị trúng chiêu của cô nhưng cũng không giận, mãi đến khi vào phòng đóng cửa lại rồi anh mới nhanh chóng ra tay từ phía sau, hai tay anh bắt chéo cổ tay cô ra sau lưng.
Khưu Tâm Triệt không dự đoán được anh sẽ dùng đến chiêu này nên trở tay không kịp, bị anh ôm chặt vào trước ngực, đôi chân định dùng lực cũng bị anh ghìm chặt. Cả người cô rướn lên phía trước, phần ngực hơi nở ra, cô thở hổn hển và quay đầu nhìn anh, trợn trắng cả mắt: "Buông ra!"
Tiêu An cười nhạt, nhanh chóng xoay người cô lại: “Em được phép đánh lén anh mà lại không cho anh đột kích à, hả?!”
Trong lúc nói chuyện, hơi thở anh phà vào mặt cô, ánh mắt trở nên mê hoặc. Khuôn mặt cô ửng đỏ, giọng nói lắp bắp: “Trong người khó chịu... Em... Em muốn đi thay quần áo...”
Ý cười của anh càng đậm sâu, anh xoay người cô lại và để cô tựa vào sau cánh cửa.
"Tiêu An." Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mỗi lúc một tiến gần mà tim đập vang như sấm dậy, cố gắng giả bộ bình tĩnh và nói: “Hồi chiều... anh giới thiệu bản thân với thầy em như thế nào?”
Nếu lần đầu tiên say rượu rồi cưỡng hôn cô là ngoài ý muốn, vậy thì bây giờ, lần thứ hai này là gì đây?
"Nói ít đi vài chữ." Anh nhìn đôi môi xinh xắn của cô, ánh mắt chợt trở nên âm u rồi cúi đầu hôn xuống.
Phía sau là ván cửa lạnh lẽo, phía trước là lồng ngực cường tráng, quần áo dính nước trên thân thể khiến hai người cực kỳ khó chịu, nhưng lại chẳng có ai bận tâm.
Nụ hôn của anh dần chuyển đến vành tai cô, một tay anh giữ chặt thắt lưng cô, một tay tham lam mò vào trong áo, từ từ mò đến phía trước. Khưu Tâm Triệt nắm lấy ngày càng bị anh nắm rãi hướng về phía trước, cánh tay Khưu Tâm Triệt vòng quanh cổ anh mỗi lúc một chặt, trán ra dần dần rịn ra mồ hôi.
Bản tính trời sinh của đàn ông là vậy, tất nhiên là lính mới cũng hiểu được rất nhanh. (Ý nói bản tính cầm thú của đàn ông nó vậy rồi, cho dù người mới... chắc anh này còn sạch, cũng sẽ lĩnh hội cực nhanh)
Phần thân thể phía trên của cô đã lộ ra bên ngoài, chỉ còn chiếc áo ngực mỏng manh. Một tay Tiêu An xoa bóp bầu ngực nõn nà của cô, xoa không mạnh không nhẹ, toàn thân anh kề sát trước người cô, hầu như không có một khe hở nào. Cô ngửa đầu đón nhận nụ hôn nóng rực của anh, chịu đựng hơi thở dốc bên môi, cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng nào đó ở trước bụng mình.
Tiêu An thấy hai mắt cô mê man, càng lúc càng trầm luân vào, anh đưa tay ra sau lưng cô, mò từ ngoài quần jeans mò vào.
Lòng bàn tay tiếp xúc chỗ trắng mịn, Khưu Tâm Triệt có cảm giác bàn tay anh càng lúc càng đi xuống và đã tìm được chỗ ẩm ướt của cô, thân thể chưa bao giờ dính lấy tình dục bỗng nhiên run rẩy một cách lợi hại.
Anh vốn là “tên đã lên dây nhưng chưa được bắn đi”, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt cô có nước đọng, ánh mắt cô lại ngây ra, anh bỗng kìm nén bản thân lại.
"Đi tắm rửa đi." Anh rút tay lại, nhặt áo khoác trên đất rồi khoác lên thân thể trần trụi của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô, hơi thở bình thản như cũ: “Tại anh nóng vội quá.”
Cô cũng có thể cảm giác được cơ bắp trên người anh đang ở trạng thái căng thẳng nên cắn môi, định đưa tay kéo anh lại, nào ngờ anh lại ôm cô vào lòng rồi đưa đến phòng tắm, giúp cô lấy khăn tăm và đóng cửa ngoài lại.
Khưu Tâm Triệt tựa vào cạnh bồn rửa tay, nhắm chặt mắt lại.
Không phải cô không đồng ý cho anh, mà là cho dù ở thời khắc lửa cháy nóng rực, cô vẫn có thể thông qua ánh mắt anh, cảm thấy dường như anh đang nhìn người khác.
Tiêu An đi đến bên cạnh, mở cửa sổ ra, để cho gió lạnh ở ngoài thổi vào người, khó khăn lắm mới bình tĩnh được một chút.
Vẻ mặt của Khưu Tâm Triệt chẳng khác nào vẻ mặt của cô ấy... khi nằm ở dưới thân anh.
Đó là khoảnh khắc gian nan nhất cả đời này của anh, cho dù bản thân đã yêu đến tận cùng, anh cũng vĩnh viễn không miễn cưỡng ép buộc cô một cách quyết liệt, khiến cô hận mình suốt đời.
Đúng là anh vẫn còn rất sợ, đi quanh đi vòng mà vẫn chưa thoát khỏi ngõ cụt.
***
Sau ngày hôm ấy, bầu không khí giữa hai người luôn có gì đó kỳ lạ - nói không được mà hiểu cũng chẳng rõ. Khưu Tâm Triệt vẫn vào bệnh viện mỗi ngày như thường lệ, Tiêu An theo cô vào trong ra ngoài, chẳng hề nói lời nào. Lúc cả hai ở riêng với nhau đều yên tĩnh, không trao đổi gì nhiều.
Khưu Tâm Triệt ngồi trong phòng bệnh và nói chuyện với vợ chồng thầy Khưu, Tiêu An nghe điện thoại của Bộ tổng tư lệnh xong mới trở về. Ánh mắt anh vừa nhìn thoáng qua, bước chân bỗng dưng khuỵu xuống.
Cách đó không xa là một người phụ nữ trẻ tuổi dẫn theo một đứa bé trai ngồi yên trên băng ghế dài. Đứa bé quay qua, khuôn mặt nó rất đẹp, hình như chỗ khuỷu tay bị thương nên được băng vải quấn quanh.
"Nam Nam." Người phụ nữ vỗ vai con: “Ba ba sẽ đưa em gái tới nhanh thôi, con đừng gấp.”
Đứa bé trai bĩu môi không nói gì.
Lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra. Một người đàn ông với vẻ lạnh lùng bế một bé gái khoảng hơn một tuổi bước thẳng tới trước mặt người phụ nữ và bé trai kia. Sau khi đứng lại, anh ta mới nói bằng giọng điệu cứng rắn: “Phó Căng Nam!”
Ngón tay của bé trai giật giật: “Ba ba.”
"Bản thân gây rắc rối, chỉ vì vết thương nhỏ ở cánh tay thôi mà còn muốn tất cả mọi người đến hầu mình à?” Người đàn ông nhìn con mình với vẻ mặt chẳng có tí cảm xúc nào: “Mẹ con vừa mới sinh em gái không bao lâu, cần phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, con hiểu chứ?”
"Phó Chính." Lúc này, người phụ nữ mới dè dặt đứng dậy, bế cục cưng hệt như búp bê trong tay chồng mình thật cẩn thận: “Anh đừng hung dữ với nó, việc bị xe đẩy đâm vào là do đứa nhỏ khác, không phải lỗi của Nam Nam.”
"Con trai mà từ nhỏ đã yếu ớt như vậy, sau này sẽ làm nên thành tựu gì chứ?” Người đàn ông nhìn vợ không chớp mắt, nói với con trai bằng giọng lạnh lùng: “Bản thân tự giải quyết được việc nào thì đừng phiền đến người khác việc đó.”
Đứa bé tên Phó Căng Nam ngẩng đầu lên nhìn ba, một hồi sau mới khẽ nói: “Con biết rồi.”
Người đàn ông mấp máy đôi môi, sau đó ôm chầm lấy vợ và đưa cô vào thang máy. Đứa bé trai cắn răng ngồi trên ghế, uất nghẹn một hồi rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy theo.
Tiêu An nhìn bóng lưng một nhà bốn người rời đi, mãi đến khi Khưu Tâm Triệt đi ra khỏi phòng bệnh mà anh vẫn chưa phát hiện.
"Là cô ấy ư?” Khưu Tâm Triệt đi đến bên cạnh anh, nhìn theo ánh mắt anh, giọng nói của cô có vẻ mơ hồ.
"Ừ." Tiêu An gật đầu, mãi đến khi bóng lưng Thiệu Tây Bội biến mất hoàn toàn trong thang máy thì anh mới giật mình và lấy lại tinh thần: “Em đói không, mình đi ăn cơm nhé?”
Trong lòng Khưu Tâm Triệt hơi đau, một hồi sau, cô yên lặng gật đầu.
***
Sức khỏe của ông lão Khưu có tiến triển tốt và rất ổn định. Dựa theo kế hoạch ban đầu, Khưu Tâm Triệt và Tiêu An về New York rồi trực tiếp đi tới Bộ tổng tư lệnh, tham dự hội nghị mở màn chiến dịch vây bắt tên trùm ma túy nguy hiểm nhất miền nam nước Mỹ.
Nhiều lần nhắm vào nhân vật nguy hiểm này, tổ chức đều phải tuyên bố nhiệm vụ thất bại. Lần này xem như là chiến dịch ác liệt nhất mà tổ chức phải đối mặt trong mấy năm gần đây, thậm chí Kiều phải ra lệnh đánh thắng không lùi.
Toàn bộ quá trình lẻn vào, cả đội đều duy trì sự cảnh giác cực kỳ cao độ, nhưng do căn cứ của kẻ địch, trông qua thì có vẻ được phòng bị nghiêm ngặt nhưng sự thật là nội bộ tự mãn nên lơi lỏng việc phòng vệ, cho nên cuối cùng, cả đội tấn công thẳng vào và giết chết khi đối phương còn chưa kịp trở tay.
Vốn dĩ sẽ toàn thắng mà trở về, nhưng mấy ngày nay, tâm trạng của Khưu Tâm Triệt không được tốt, do đó trong lúc vây bắt kẻ địch, tinh thần của cô cực kỳ hoảng loạn. Tên trùm ma túy bị buộc đến đường cùng, gã kịp nhìn thấy ánh mắt cô run run nên đã vội vàng bắn một phát súng về phía ngực cô với tốc độ cực kỳ nhanh.
Tiêu An đã sớm để ý cô, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, anh nghiêng người nằm xuống và đẩy cô qua bên cạnh thật nhanh.
Tiếng súng vang dội qua đi, tên trùm ma túy lập tức bị mấy thành viên của đội khóa chặt tay ở phía sau, hoàn toàn không thể động đậy. Chỗ vai trái gần lưng của Tiêu An trúng một phát súng, sắc mặt anh tái nhợt và ngã xuống trước mặt Khưu Tâm Triệt.
...
May mà nhiệm vụ vẫn được hoàn thành một cách viên mãn. Tuy nhiên, vết sẹo cũ và vết thương mới đồng loạt phát tác, tình trạng không mấy lạc quan. Cả ngày trời, hầu như Khưu Tâm Triệt không ăn nửa miếng cơm, không uống một ngụm trà, chẳng ai khuyên cô được.
Sáng ngày thứ hai, cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại. Khưu Tâm Triệt đỏ hoe cả mắt. Cô dựa vào đầu giường, tay chợt run lên rồi ngã ngồi xuống đất.
"Khưu Nhi." Giọng anh rất khàn, đôi môi tái nhợt nhưng khuôn mặt vẫn dịu dàng như ngày thường.
Từ trước đến giờ, Khưu Tâm Triệt đều cho rằng bản thân kiên cường, nhưng đến khi nghe anh gọi hai tiếng ấy, nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống.
Cô từng nghĩ cả đời này anh sẽ vì người phụ nữ kia mà sống, nhưng cuối cùng anh không màng tính mạng của mình để cứu cô thoát khỏi cảnh nguy hiểm.
"Tiêu An." Cô nắm chặt lòng bàn tay, từ từ nắm lấy bàn tay của anh đang đặt ở trên chăn: “Em nợ anh một mạng.”
Anh vừa mới đi dạo trước Quỷ Môn Quan, bây giờ lại nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cô, bỗng nhiên cảm thấy mình mất đi một phần sinh mạng nhưng lại nhìn được sự đáng yêu.
"Em không dùng sinh mạng để hoàn trả, vì em muốn giữ nó lại.”
Giữ để mãi mãi ở bên cạnh anh.
Em không cầu anh quên được cô ấy, chỉ cầu anh có thể tự tay đặt dấu chấm cho đoạn đường đã từng đi qua, cho phép em ở bên cạnh anh suốt đời.
Em chưa từng cầu anh “tình căn thâm chủng” (rễ tình đâm sâu).
Anh nhìn khuôn mặt sạch sẽ tràn đầy khí khái hào hùng cô gái này, ý cười trong mắt ngày càng dày hơn.
"Tuyên thệ trước bia tưởng niệm anh hùng à? Anh chưa có chết đâu.”
Hiếm khi anh đùa thoải mái và nhàn hạ như vậy, ánh mắt cô lại càng đỏ hoe: “Anh có đồng ý không?”
Cô hỏi liền như vậy mà mãi chẳng nói ra chủ đề chính, hơn nữa còn cố tình trợn mắt gây sự với anh. Trái tim Tiêu An mềm hẳn đi, anh yên lặng nắm lấy tay cô, từ từ phủ kín mu bàn tay.
"Được."
Cho dù anh không có cách nào để quên đi chuyện cũ về một người đã ở trong lòng anh nhiều năm như vậy, nhưng anh đồng ý với em. Những ngày còn lại, anh sẽ để em ở bên cạnh anh.
Quá khứ phức tạp và tương lai vô vọng đều đã kết thúc rồi, anh nguyện xả thân liều mình vì em trên con đường gian nan gập ghềnh này, tuyệt đối không bao giờ từ bỏ.
Tác giả có chuyện muốn nói: Nam phụ Tiêu An tình thâm và Khưu Nhi sẽ mãi mãi hạnh phúc ^^
Ngày hôm đó, máy bay đến thành phố S trong cơn mưa dầm triền miên, gió rét lạnh chua chát, Khưu Tâm Triệt không còn nụ cười thường nở trên môi, vẻ mặt cô khá hoảng hốt.
Tiêu An cởi áo bành tô khoác lên người cô, ôm vai cô rồi đỡ cô vào trong taxi.
Thầy của Khưu Tâm Triệt kiểm tra sức khỏe, phát hiện bệnh ung thư phổi nên phải nhập viện. May là mới ở giai đoạn đầu, bây giờ chỉ cần kết hợp thuốc bắc, trị bệnh bằng hóa chất và tiến hành phương pháp trị liệu.
"Thầy em sẽ không sao đâu.” Anh nhìn mặt cô, giọng nói vừa bình tĩnh vừa dịu dàng.
"Em biết." Cô mấp máy môi: "Thầy là người kiên cường nhất trong số những người em gặp, cho dù đau hay bệnh nặng, ông ấy cũng có thể chịu đựng.”
Cả đời này, thầy là người thân duy nhất đối xử tốt với cô. Từ nhỏ, ông không những dạy cô phải có bản lĩnh mà còn dạy cô rằng điều đáng quý nhất trên thế gian chính là sự ẩn nhẫn, nghị lực bất khuất và lòng trung nghĩa.
"Lần này anh đã xin phép Bộ tổng tư lệnh nghỉ một tháng, đợi tình hình của thầy em ổn định rồi chúng ta sẽ lại về, không vội.” Anh gật đầu, nói không nhanh không chậm.
Khưu Tâm Triệt lấy lại bình tĩnh, quay đầu qua liếc anh một cái. Một hồi sau, cô đưa tay nắm chặt bàn tay anh.
...
Người nằm trên giường bệnh là ông lão khoảng tầm sáu mươi tuổi, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng gân cốt còn rất khỏe mạnh. Nhìn thấy Khưu Tâm Triệt, cả người ông liền chấn động, chòm râu run rẩy, mất một hồi lâu mới gọi một tiếng “Khưu Nhi.”
Lúc bước vào phòng bệnh, mắt của Khưu Tâm Triệt đỏ hoe, vừa nghe giọng khàn khàn của thầy, tầm mắt cô đã trở nên mơ hồ, nhưng cô vẫn mạnh mẽ, cố nhịn không khóc, bước vài bước rồi xuống quỳ xuống bên cạnh giường.
"Thầy ơi."
Cô thốt ra hai chữ rất rõ ràng. Ông lão nhìn cô gái bé nhỏ quỳ trước mặt, đôi mắt ông khẽ giật mấy cái, một hồi sau ông vươn đôi tay run rẩy để kéo cô lại gần giường bệnh.
"Lớn tuổi rồi, sinh bệnh cũng là chuyện thường thôi. Đợi lát nữa cô con đến (vợ của thầy) mà nhìn thấy dáng vẻ thế này, hẳn là cô sẽ nghĩ thầy la mắng con đấy.”
Khưu Tâm Triệt thấy ông lão cố ý nói một cách thoải mái thì cô không nói thêm gì nữa, chỉ bảo rằng: “Thầy ơi, lần này con về nghỉ phép một tháng, đợi lát nữa cô tới, con sẽ quấn lấy cô để lấy canh uống.”
"Được." Ông lão cười cười, gật đầu, ánh mắt lướt qua người đang đứng sau lưng cô.
"Chào bác Khưu ạ.” Tiêu An bước lên phía trước, cúi đầu chào ông lão rất cung kính: “Cháu là bạn của Khưu Nhi.”
Biệt danh này bị anh kêu rõ như thế, tất nhiên là có ý gì đó hơn cả con rể gặp bố vợ, Khưu Tâm Triệt không dám ngẩng đầu nhìn ông lão, chỉ dám nghiêng mặt qua cắn cắn môi.
Ông lão Khưu liếc nhìn vẻ mặt của học trò do một tay mình nuôi lớn, vừa thấy một cái ông đã hiểu ngay, ông nhìn Tiêu An thật cẩn thận rồi gật đầu, sau đó trò chuyện vài câu với Khưu Tâm Triệt.
Lúc ra khỏi bệnh viện thì trời đã sẩm tối, hai người không mang theo dù, đường từ bệnh viện về khách sạn thì mưa rơi xối xả. Cả buổi chiều, sau khi thảo luận với bác sĩ về tình hình của thầy Khưu xong, tâm trạng Khưu Tâm Triệt trở nên rất tốt. Cô đi được vài bước rồi bày trò nghịch ngợm, đá một cái vào vũng nước đọng khiến nước hắt lên mắt chân Tiêu An.
Anh bị trúng chiêu của cô nhưng cũng không giận, mãi đến khi vào phòng đóng cửa lại rồi anh mới nhanh chóng ra tay từ phía sau, hai tay anh bắt chéo cổ tay cô ra sau lưng.
Khưu Tâm Triệt không dự đoán được anh sẽ dùng đến chiêu này nên trở tay không kịp, bị anh ôm chặt vào trước ngực, đôi chân định dùng lực cũng bị anh ghìm chặt. Cả người cô rướn lên phía trước, phần ngực hơi nở ra, cô thở hổn hển và quay đầu nhìn anh, trợn trắng cả mắt: "Buông ra!"
Tiêu An cười nhạt, nhanh chóng xoay người cô lại: “Em được phép đánh lén anh mà lại không cho anh đột kích à, hả?!”
Trong lúc nói chuyện, hơi thở anh phà vào mặt cô, ánh mắt trở nên mê hoặc. Khuôn mặt cô ửng đỏ, giọng nói lắp bắp: “Trong người khó chịu... Em... Em muốn đi thay quần áo...”
Ý cười của anh càng đậm sâu, anh xoay người cô lại và để cô tựa vào sau cánh cửa.
"Tiêu An." Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh mỗi lúc một tiến gần mà tim đập vang như sấm dậy, cố gắng giả bộ bình tĩnh và nói: “Hồi chiều... anh giới thiệu bản thân với thầy em như thế nào?”
Nếu lần đầu tiên say rượu rồi cưỡng hôn cô là ngoài ý muốn, vậy thì bây giờ, lần thứ hai này là gì đây?
"Nói ít đi vài chữ." Anh nhìn đôi môi xinh xắn của cô, ánh mắt chợt trở nên âm u rồi cúi đầu hôn xuống.
Phía sau là ván cửa lạnh lẽo, phía trước là lồng ngực cường tráng, quần áo dính nước trên thân thể khiến hai người cực kỳ khó chịu, nhưng lại chẳng có ai bận tâm.
Nụ hôn của anh dần chuyển đến vành tai cô, một tay anh giữ chặt thắt lưng cô, một tay tham lam mò vào trong áo, từ từ mò đến phía trước. Khưu Tâm Triệt nắm lấy ngày càng bị anh nắm rãi hướng về phía trước, cánh tay Khưu Tâm Triệt vòng quanh cổ anh mỗi lúc một chặt, trán ra dần dần rịn ra mồ hôi.
Bản tính trời sinh của đàn ông là vậy, tất nhiên là lính mới cũng hiểu được rất nhanh. (Ý nói bản tính cầm thú của đàn ông nó vậy rồi, cho dù người mới... chắc anh này còn sạch, cũng sẽ lĩnh hội cực nhanh)
Phần thân thể phía trên của cô đã lộ ra bên ngoài, chỉ còn chiếc áo ngực mỏng manh. Một tay Tiêu An xoa bóp bầu ngực nõn nà của cô, xoa không mạnh không nhẹ, toàn thân anh kề sát trước người cô, hầu như không có một khe hở nào. Cô ngửa đầu đón nhận nụ hôn nóng rực của anh, chịu đựng hơi thở dốc bên môi, cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng nào đó ở trước bụng mình.
Tiêu An thấy hai mắt cô mê man, càng lúc càng trầm luân vào, anh đưa tay ra sau lưng cô, mò từ ngoài quần jeans mò vào.
Lòng bàn tay tiếp xúc chỗ trắng mịn, Khưu Tâm Triệt có cảm giác bàn tay anh càng lúc càng đi xuống và đã tìm được chỗ ẩm ướt của cô, thân thể chưa bao giờ dính lấy tình dục bỗng nhiên run rẩy một cách lợi hại.
Anh vốn là “tên đã lên dây nhưng chưa được bắn đi”, nhưng khi nhìn thấy khóe mắt cô có nước đọng, ánh mắt cô lại ngây ra, anh bỗng kìm nén bản thân lại.
"Đi tắm rửa đi." Anh rút tay lại, nhặt áo khoác trên đất rồi khoác lên thân thể trần trụi của cô, cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cô, hơi thở bình thản như cũ: “Tại anh nóng vội quá.”
Cô cũng có thể cảm giác được cơ bắp trên người anh đang ở trạng thái căng thẳng nên cắn môi, định đưa tay kéo anh lại, nào ngờ anh lại ôm cô vào lòng rồi đưa đến phòng tắm, giúp cô lấy khăn tăm và đóng cửa ngoài lại.
Khưu Tâm Triệt tựa vào cạnh bồn rửa tay, nhắm chặt mắt lại.
Không phải cô không đồng ý cho anh, mà là cho dù ở thời khắc lửa cháy nóng rực, cô vẫn có thể thông qua ánh mắt anh, cảm thấy dường như anh đang nhìn người khác.
Tiêu An đi đến bên cạnh, mở cửa sổ ra, để cho gió lạnh ở ngoài thổi vào người, khó khăn lắm mới bình tĩnh được một chút.
Vẻ mặt của Khưu Tâm Triệt chẳng khác nào vẻ mặt của cô ấy... khi nằm ở dưới thân anh.
Đó là khoảnh khắc gian nan nhất cả đời này của anh, cho dù bản thân đã yêu đến tận cùng, anh cũng vĩnh viễn không miễn cưỡng ép buộc cô một cách quyết liệt, khiến cô hận mình suốt đời.
Đúng là anh vẫn còn rất sợ, đi quanh đi vòng mà vẫn chưa thoát khỏi ngõ cụt.
***
Sau ngày hôm ấy, bầu không khí giữa hai người luôn có gì đó kỳ lạ - nói không được mà hiểu cũng chẳng rõ. Khưu Tâm Triệt vẫn vào bệnh viện mỗi ngày như thường lệ, Tiêu An theo cô vào trong ra ngoài, chẳng hề nói lời nào. Lúc cả hai ở riêng với nhau đều yên tĩnh, không trao đổi gì nhiều.
Khưu Tâm Triệt ngồi trong phòng bệnh và nói chuyện với vợ chồng thầy Khưu, Tiêu An nghe điện thoại của Bộ tổng tư lệnh xong mới trở về. Ánh mắt anh vừa nhìn thoáng qua, bước chân bỗng dưng khuỵu xuống.
Cách đó không xa là một người phụ nữ trẻ tuổi dẫn theo một đứa bé trai ngồi yên trên băng ghế dài. Đứa bé quay qua, khuôn mặt nó rất đẹp, hình như chỗ khuỷu tay bị thương nên được băng vải quấn quanh.
"Nam Nam." Người phụ nữ vỗ vai con: “Ba ba sẽ đưa em gái tới nhanh thôi, con đừng gấp.”
Đứa bé trai bĩu môi không nói gì.
Lúc này, cửa thang máy đột nhiên mở ra. Một người đàn ông với vẻ lạnh lùng bế một bé gái khoảng hơn một tuổi bước thẳng tới trước mặt người phụ nữ và bé trai kia. Sau khi đứng lại, anh ta mới nói bằng giọng điệu cứng rắn: “Phó Căng Nam!”
Ngón tay của bé trai giật giật: “Ba ba.”
"Bản thân gây rắc rối, chỉ vì vết thương nhỏ ở cánh tay thôi mà còn muốn tất cả mọi người đến hầu mình à?” Người đàn ông nhìn con mình với vẻ mặt chẳng có tí cảm xúc nào: “Mẹ con vừa mới sinh em gái không bao lâu, cần phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, con hiểu chứ?”
"Phó Chính." Lúc này, người phụ nữ mới dè dặt đứng dậy, bế cục cưng hệt như búp bê trong tay chồng mình thật cẩn thận: “Anh đừng hung dữ với nó, việc bị xe đẩy đâm vào là do đứa nhỏ khác, không phải lỗi của Nam Nam.”
"Con trai mà từ nhỏ đã yếu ớt như vậy, sau này sẽ làm nên thành tựu gì chứ?” Người đàn ông nhìn vợ không chớp mắt, nói với con trai bằng giọng lạnh lùng: “Bản thân tự giải quyết được việc nào thì đừng phiền đến người khác việc đó.”
Đứa bé tên Phó Căng Nam ngẩng đầu lên nhìn ba, một hồi sau mới khẽ nói: “Con biết rồi.”
Người đàn ông mấp máy đôi môi, sau đó ôm chầm lấy vợ và đưa cô vào thang máy. Đứa bé trai cắn răng ngồi trên ghế, uất nghẹn một hồi rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy theo.
Tiêu An nhìn bóng lưng một nhà bốn người rời đi, mãi đến khi Khưu Tâm Triệt đi ra khỏi phòng bệnh mà anh vẫn chưa phát hiện.
"Là cô ấy ư?” Khưu Tâm Triệt đi đến bên cạnh anh, nhìn theo ánh mắt anh, giọng nói của cô có vẻ mơ hồ.
"Ừ." Tiêu An gật đầu, mãi đến khi bóng lưng Thiệu Tây Bội biến mất hoàn toàn trong thang máy thì anh mới giật mình và lấy lại tinh thần: “Em đói không, mình đi ăn cơm nhé?”
Trong lòng Khưu Tâm Triệt hơi đau, một hồi sau, cô yên lặng gật đầu.
***
Sức khỏe của ông lão Khưu có tiến triển tốt và rất ổn định. Dựa theo kế hoạch ban đầu, Khưu Tâm Triệt và Tiêu An về New York rồi trực tiếp đi tới Bộ tổng tư lệnh, tham dự hội nghị mở màn chiến dịch vây bắt tên trùm ma túy nguy hiểm nhất miền nam nước Mỹ.
Nhiều lần nhắm vào nhân vật nguy hiểm này, tổ chức đều phải tuyên bố nhiệm vụ thất bại. Lần này xem như là chiến dịch ác liệt nhất mà tổ chức phải đối mặt trong mấy năm gần đây, thậm chí Kiều phải ra lệnh đánh thắng không lùi.
Toàn bộ quá trình lẻn vào, cả đội đều duy trì sự cảnh giác cực kỳ cao độ, nhưng do căn cứ của kẻ địch, trông qua thì có vẻ được phòng bị nghiêm ngặt nhưng sự thật là nội bộ tự mãn nên lơi lỏng việc phòng vệ, cho nên cuối cùng, cả đội tấn công thẳng vào và giết chết khi đối phương còn chưa kịp trở tay.
Vốn dĩ sẽ toàn thắng mà trở về, nhưng mấy ngày nay, tâm trạng của Khưu Tâm Triệt không được tốt, do đó trong lúc vây bắt kẻ địch, tinh thần của cô cực kỳ hoảng loạn. Tên trùm ma túy bị buộc đến đường cùng, gã kịp nhìn thấy ánh mắt cô run run nên đã vội vàng bắn một phát súng về phía ngực cô với tốc độ cực kỳ nhanh.
Tiêu An đã sớm để ý cô, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, anh nghiêng người nằm xuống và đẩy cô qua bên cạnh thật nhanh.
Tiếng súng vang dội qua đi, tên trùm ma túy lập tức bị mấy thành viên của đội khóa chặt tay ở phía sau, hoàn toàn không thể động đậy. Chỗ vai trái gần lưng của Tiêu An trúng một phát súng, sắc mặt anh tái nhợt và ngã xuống trước mặt Khưu Tâm Triệt.
...
May mà nhiệm vụ vẫn được hoàn thành một cách viên mãn. Tuy nhiên, vết sẹo cũ và vết thương mới đồng loạt phát tác, tình trạng không mấy lạc quan. Cả ngày trời, hầu như Khưu Tâm Triệt không ăn nửa miếng cơm, không uống một ngụm trà, chẳng ai khuyên cô được.
Sáng ngày thứ hai, cuối cùng thì anh cũng tỉnh lại. Khưu Tâm Triệt đỏ hoe cả mắt. Cô dựa vào đầu giường, tay chợt run lên rồi ngã ngồi xuống đất.
"Khưu Nhi." Giọng anh rất khàn, đôi môi tái nhợt nhưng khuôn mặt vẫn dịu dàng như ngày thường.
Từ trước đến giờ, Khưu Tâm Triệt đều cho rằng bản thân kiên cường, nhưng đến khi nghe anh gọi hai tiếng ấy, nước mắt cô bỗng nhiên rơi xuống.
Cô từng nghĩ cả đời này anh sẽ vì người phụ nữ kia mà sống, nhưng cuối cùng anh không màng tính mạng của mình để cứu cô thoát khỏi cảnh nguy hiểm.
"Tiêu An." Cô nắm chặt lòng bàn tay, từ từ nắm lấy bàn tay của anh đang đặt ở trên chăn: “Em nợ anh một mạng.”
Anh vừa mới đi dạo trước Quỷ Môn Quan, bây giờ lại nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của cô, bỗng nhiên cảm thấy mình mất đi một phần sinh mạng nhưng lại nhìn được sự đáng yêu.
"Em không dùng sinh mạng để hoàn trả, vì em muốn giữ nó lại.”
Giữ để mãi mãi ở bên cạnh anh.
Em không cầu anh quên được cô ấy, chỉ cầu anh có thể tự tay đặt dấu chấm cho đoạn đường đã từng đi qua, cho phép em ở bên cạnh anh suốt đời.
Em chưa từng cầu anh “tình căn thâm chủng” (rễ tình đâm sâu).
Anh nhìn khuôn mặt sạch sẽ tràn đầy khí khái hào hùng cô gái này, ý cười trong mắt ngày càng dày hơn.
"Tuyên thệ trước bia tưởng niệm anh hùng à? Anh chưa có chết đâu.”
Hiếm khi anh đùa thoải mái và nhàn hạ như vậy, ánh mắt cô lại càng đỏ hoe: “Anh có đồng ý không?”
Cô hỏi liền như vậy mà mãi chẳng nói ra chủ đề chính, hơn nữa còn cố tình trợn mắt gây sự với anh. Trái tim Tiêu An mềm hẳn đi, anh yên lặng nắm lấy tay cô, từ từ phủ kín mu bàn tay.
"Được."
Cho dù anh không có cách nào để quên đi chuyện cũ về một người đã ở trong lòng anh nhiều năm như vậy, nhưng anh đồng ý với em. Những ngày còn lại, anh sẽ để em ở bên cạnh anh.
Quá khứ phức tạp và tương lai vô vọng đều đã kết thúc rồi, anh nguyện xả thân liều mình vì em trên con đường gian nan gập ghềnh này, tuyệt đối không bao giờ từ bỏ.
Tác giả có chuyện muốn nói: Nam phụ Tiêu An tình thâm và Khưu Nhi sẽ mãi mãi hạnh phúc ^^