Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nắng chói chang, mờ mịt cả thành phố S. Cả thành phố giống như bị bao phủ bởi một lớp khí cháy bỏng ngột ngạt vào giữa hè. Cố Linh Nhan sinh Hạt Đậu Nhỏ xong thì đâm ra lười biếng, ở nhà không đi làm, ngay cả cử động cũng không thèm.
Bây giờ trong nhà có ba đứa trẻ, Thiệu Tây Bội và người mẹ nhỏ Cố Linh Nhan tự lực cánh sinh thật khó khăn, kéo thêm hai người đàn ông cũng thuận tiện chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Bạn nhỏ Đơn Diệp đã hơn nửa tuổi rồi, biểu hiện sức chiến đấu cường đại, không hề khóc lớn ầm ĩ, tranh giành làm nũng như công chúa Phó Thiên Vấn. Hầu như lúc nào, bạn nhỏ này cũng nghĩ cách làm khó người khác.
“Chị Bội Bội.” Cố Linh Nhan cầm chén cháo đậu trong tay, nhìn Đơn Diệp vừa mới xoay người lại muốn tự ngồi dậy: “Chị nói xem, sao một bé gái như Hạt Đậu lại nghịch ngợm như vậy?”
Thiệu Tây Bội nhìn Hạt Đậu Nhỏ kế thừa tính tình “có thể ăn là động đậy” của mẹ nó, cô không khỏi cong môi cười rộ: “Ngay cả Nam Nam nhìn thấy con bé cũng phải kiêng dè.”
Cố Linh Nhan nghe vậy liền đắc ý cười vang: “Thằng nhóc Phó Căng Nam kia, ngang ngang ngược ngược, kỳ quái hệt như cha nó, bây giờ Hạt Đậu Nhỏ có thể chỉnh nó tới chết rồi!”
Cô vừa cất tiếng cười, cửa nhà đã mở ra. Phó Chính đưa Phó Căng Nam từ nhà trẻ về, đúng lúc vừa bước tới cửa. Cha con hai người y chang nhau, mặt than tựa núi băng. Trong nháy mặt, nhiệt độ trong nhà chợt giảm xuống mấy lần.
Đơn Diệp ngồi như một đóa hoa sen. Vừa thấy Phó Căng Nam về, mắt của nó lập tức lóe lên, hai cái chân ngắn ngủn cử động muốn bò tới chỗ cậu. Cậu buông cặp sách, nhíu mày nhìn thoáng qua nó, lạnh mặt muốn trốn về phòng ngủ.
“Phó Căng Nam.” Lúc này, Cố Linh Nhan đang nằm lười trên ghế sofa và gọi tên cậu: “Con bế Hạt Đậu Nhỏ qua chỗ dì nhé.”
Cả người Phó Căng Nam chấn động, khóe mắt giật giật, do dự một hồi, cuối cùng chỉ có thể đi đến trước mặt Đơn Diệp bằng dáng vẻ cứng ngắc.
Cậu vừa đưa tay chạm vào người Đơn Diệp, nó đã không chút do dự đấm một cái vào cặm cậu, miệng thì “y y nha nha”, cái tay còn lại rất biết phối hợp, hung hắng véo lỗ tai cậu.
Gân xanh trên trán Phó Căng Nam nổi lên từng đợt, khuôn mặt đẹp trai nhỏ nhắn đã vặn vẹo cả lên, may mà cậu không nổi khùng tới mức ném Hạt Đậu Nhỏ xuống đất, chỉ chịu đựng đau đớn để bế con bé qua bên cạnh mẹ nó.
Qua ghế sofa rồi, Đơn Diệp vẫn không chịu buông tay khỏi Phó Căng Nam, Cố Linh Nhan nhìn mà thấy tâm trạng mình cực kỳ tốt. Cô vắt chéo chân, nói: “Nam Nam, Hạt Đậu Nhỏ nhà mợ vừa sinh ra đã thích con rồi. Nếu sau này lớn lên, con không ghét bỏ nó, mợ có thể miễn cưỡng đồng ý cho con làm rể đó nha.”
Khóe miệng Phó Căng Nam giật giật, cậu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thiệu Tây Bội đang không ngừng che miệng cười.
Thiệu Tây Bội tràn đầy ý cười, định nói gì đó với con trai, Phó Chính ở bên cạnh đã không kiên nhẫn nổi nữa, anh lập tức kéo tay cô về phòng ngủ.
Mấy ngày trước, Phó Chính đến thành phố J để sắp xếp mọi việc trong công ty. Xế chiều hôm nay, anh vừa xuống máy bay đã đón con trai về nhà. Trên đường đi mệt mỏi hết cả người, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh vẫn còn nét mỏi mệt.
“Anh tắm trước đi, đợi lát nữa rồi ăn cơm tối.” Cô đau lòng nhìn anh ngồi đó xoa xoa ấn đường mỏi mệt, đi qua bên cạnh lấy quần áo mặc ở nhà cho anh thay.
Anh ở đằng sau, nhìn cô kiễng chân, với tay lấy quần áo trong ngăn tủ. Càng nhìn, mắt anh càng sâu hơn.
Tuy bây giờ cô ở nhà cả ngày để chăm sóc con nhưng dáng người lại không trở nên béo ị, ngược lại đã sớm khôi phục dáng vẻ trước kia, thậm chí còn đẹp hơn.
Thiệu Tây Bội lấy xong quần áo xong mà vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô vừa quay đầu đã bị người đằng sau áp sát tủ.
Người đàn ông này, bản tính như sói như cọp, đúng là vài chục năm cũng không đổi được. Bàn tay anh nhanh chóng kéo làn váy mỏng của cô lên, thăm dò bên trong, tay còn lại trực tiếp phủ lên bầu ngực tuyết trắng, dùng sức vân vê nắn bóp.
Người nào đó đi công tác ở ngoài mấy ngày, khinh thường việc dùng năm ngón tay (ý nói thủ *** ấy), chỉ có thể vừa ăn chay vừa nghĩ đến bà xã thơm ngào ngạt ở nhà. Bây giờ người đang ở trong lòng, xoa bóp cũng không phải ngại, anh cúi đầu, dùng sức cắn lấy hai bầu ngực nõn nà.
“Đau...” Thiệu Tây Bội bị anh áp sát tủ, không thể động đậy, cô đỏ mặt ghì chặt bờ vai an, cố hết sức chịu đựng hơi thở dồn dập bên miệng: “Anh đừng cắn nha...”
Ngày mùa hạ vốn đã mặc ít quần áo, anh làm việc này lại cực kỳ thô bạo, mỗi khi buổi sáng thức dậy, đứng nhìn từ trên xuống dưới, cả người cô đầy vết xanh xanh tím tím hồng hồng.
“Đổi lại là em cắn anh ư? *Cái đó* cũng biết há mồm cắn đó.” Hơi thở dồn dập của Phó Chính ngày một nặng, anh vừa nói vừa dùng vật cứng rắn ở phía dưới “bụp bụp bụp” vào cô.
“Phó Chính!” Cô nghe ra anh ám chỉ cái gì, mặt mày càng đỏ, xấu hổ gọi thẳng tên anh.
Lúc này, anh không hề do dự chút nào, vứt thẳng váy ngủ của cô xuống đất, ôm cô vào phòng tắm, nào ngờ cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cái đầu nhỏ dò xét của Phó Thiên Vấn chui vào, con bé mở to đôi mắt tròn nhìn bọn họ.
Thiệu Tây Bội cả kinh, vội vã trượt khỏi ngực anh. Phó Chính bị cắt ngang, sắc mặt trở nên nặng nề, anh càng ôm cô sát người hơn, cất giọng lạnh lùng với con gái: “Trước khi vào đây, tại sao con không gõ cửa?”
Phó Thiên Vấn nhìn mẹ “khỏa thân” và cha lạnh băng, một hồi sau mới sợ hãi thốt lên: “Con xin lỗi ba ba, là mợ bảo con tới gọi mẹ ra ngoài.”
Lúc này, Phó Chính hận không thể bóp Cố Linh Nhan chết tươi. Anh ôm bà xã trong lòng không chịu buông tay, Thiệu Tây Bội không ngừng dùng ánh mắt cảnh cáo, cuối cùng anh mới để cô xuống.
Trong lúc đẩy nhau qua lại, có gì đó rơi ra khỏi bộ vest của anh. Thiệu Tây Bội khom người lấy quần áo, cúi đầu nhìn lướt qua, sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi.
Đó là một tờ giấy được xếp rất đẹp, bên trên có mấy nét chữ, chữ viết đẹp như thế hẳn là của phụ nữ. Tay cô còn chưa đụng tới, Phó Chính đã nhặt lên cất kỹ rồi.
Vẻ mặt anh thản nhiên, không hề giải thích một câu, lấy quần áo bên cạnh để thay rồi vào phòng tắm. Thiệu Tây Bội nghe tiếng lòng mình vang lên “lộp bộp”. Phó Thiên Vấn thúc giục, cô đành theo con bé ra ngoài trước.
Phó Chính không hề nói rõ lai lịch của tờ giấy kia. Mấy ngày sau, anh về nhà ăn cơm tối xong lại lấy chìa khóa xe ra ngoài. Anh luôn nói ít làm nhiều, Thiệu Tây Bội cũng không có thói quen truy hỏi hành tung của anh, nhưng khúc mắc trong lòng cô lại càng lúc càng lớn.
Sáng sớm, anh ăn điểm tâm được một nửa rồi ra ban công gọi điện. Từ đằng xa, cô thấy anh lạnh lùng quay mặt đi, bàn tay cô chải tóc cho Phó Thiên Vấn đột nhiên dùng sức, con bé bị đau liền khóc òa lên.
“Mẹ.” Phó Thiên Vấn mím môi, quay đầu nhìn cô: “Mẹ nhẹ một chút, da đầu con đau quá.”
Thiệu Tây Bội thở dài, ôm lấy con gái dỗ dành. Chải tóc cho con xong, cô đứng dậy đi giặt đồ, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Phó Chính nói chuyện điện thoại ở ngoài ban công xong, trở về phòng ngủ thay quần áo. Thiệu Tây Bội đang ở bên cạnh, bỏ từng chiếc áo quần bẩn vào trong giỏ. Vừa cầm đồ anh lên, tay cô chợt ngừng lại.
Nắng chói chang, mờ mịt cả thành phố S. Cả thành phố giống như bị bao phủ bởi một lớp khí cháy bỏng ngột ngạt vào giữa hè. Cố Linh Nhan sinh Hạt Đậu Nhỏ xong thì đâm ra lười biếng, ở nhà không đi làm, ngay cả cử động cũng không thèm.
Bây giờ trong nhà có ba đứa trẻ, Thiệu Tây Bội và người mẹ nhỏ Cố Linh Nhan tự lực cánh sinh thật khó khăn, kéo thêm hai người đàn ông cũng thuận tiện chăm sóc mấy đứa nhỏ.
Bạn nhỏ Đơn Diệp đã hơn nửa tuổi rồi, biểu hiện sức chiến đấu cường đại, không hề khóc lớn ầm ĩ, tranh giành làm nũng như công chúa Phó Thiên Vấn. Hầu như lúc nào, bạn nhỏ này cũng nghĩ cách làm khó người khác.
“Chị Bội Bội.” Cố Linh Nhan cầm chén cháo đậu trong tay, nhìn Đơn Diệp vừa mới xoay người lại muốn tự ngồi dậy: “Chị nói xem, sao một bé gái như Hạt Đậu lại nghịch ngợm như vậy?”
Thiệu Tây Bội nhìn Hạt Đậu Nhỏ kế thừa tính tình “có thể ăn là động đậy” của mẹ nó, cô không khỏi cong môi cười rộ: “Ngay cả Nam Nam nhìn thấy con bé cũng phải kiêng dè.”
Cố Linh Nhan nghe vậy liền đắc ý cười vang: “Thằng nhóc Phó Căng Nam kia, ngang ngang ngược ngược, kỳ quái hệt như cha nó, bây giờ Hạt Đậu Nhỏ có thể chỉnh nó tới chết rồi!”
Cô vừa cất tiếng cười, cửa nhà đã mở ra. Phó Chính đưa Phó Căng Nam từ nhà trẻ về, đúng lúc vừa bước tới cửa. Cha con hai người y chang nhau, mặt than tựa núi băng. Trong nháy mặt, nhiệt độ trong nhà chợt giảm xuống mấy lần.
Đơn Diệp ngồi như một đóa hoa sen. Vừa thấy Phó Căng Nam về, mắt của nó lập tức lóe lên, hai cái chân ngắn ngủn cử động muốn bò tới chỗ cậu. Cậu buông cặp sách, nhíu mày nhìn thoáng qua nó, lạnh mặt muốn trốn về phòng ngủ.
“Phó Căng Nam.” Lúc này, Cố Linh Nhan đang nằm lười trên ghế sofa và gọi tên cậu: “Con bế Hạt Đậu Nhỏ qua chỗ dì nhé.”
Cả người Phó Căng Nam chấn động, khóe mắt giật giật, do dự một hồi, cuối cùng chỉ có thể đi đến trước mặt Đơn Diệp bằng dáng vẻ cứng ngắc.
Cậu vừa đưa tay chạm vào người Đơn Diệp, nó đã không chút do dự đấm một cái vào cặm cậu, miệng thì “y y nha nha”, cái tay còn lại rất biết phối hợp, hung hắng véo lỗ tai cậu.
Gân xanh trên trán Phó Căng Nam nổi lên từng đợt, khuôn mặt đẹp trai nhỏ nhắn đã vặn vẹo cả lên, may mà cậu không nổi khùng tới mức ném Hạt Đậu Nhỏ xuống đất, chỉ chịu đựng đau đớn để bế con bé qua bên cạnh mẹ nó.
Qua ghế sofa rồi, Đơn Diệp vẫn không chịu buông tay khỏi Phó Căng Nam, Cố Linh Nhan nhìn mà thấy tâm trạng mình cực kỳ tốt. Cô vắt chéo chân, nói: “Nam Nam, Hạt Đậu Nhỏ nhà mợ vừa sinh ra đã thích con rồi. Nếu sau này lớn lên, con không ghét bỏ nó, mợ có thể miễn cưỡng đồng ý cho con làm rể đó nha.”
Khóe miệng Phó Căng Nam giật giật, cậu dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thiệu Tây Bội đang không ngừng che miệng cười.
Thiệu Tây Bội tràn đầy ý cười, định nói gì đó với con trai, Phó Chính ở bên cạnh đã không kiên nhẫn nổi nữa, anh lập tức kéo tay cô về phòng ngủ.
Mấy ngày trước, Phó Chính đến thành phố J để sắp xếp mọi việc trong công ty. Xế chiều hôm nay, anh vừa xuống máy bay đã đón con trai về nhà. Trên đường đi mệt mỏi hết cả người, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh vẫn còn nét mỏi mệt.
“Anh tắm trước đi, đợi lát nữa rồi ăn cơm tối.” Cô đau lòng nhìn anh ngồi đó xoa xoa ấn đường mỏi mệt, đi qua bên cạnh lấy quần áo mặc ở nhà cho anh thay.
Anh ở đằng sau, nhìn cô kiễng chân, với tay lấy quần áo trong ngăn tủ. Càng nhìn, mắt anh càng sâu hơn.
Tuy bây giờ cô ở nhà cả ngày để chăm sóc con nhưng dáng người lại không trở nên béo ị, ngược lại đã sớm khôi phục dáng vẻ trước kia, thậm chí còn đẹp hơn.
Thiệu Tây Bội lấy xong quần áo xong mà vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô vừa quay đầu đã bị người đằng sau áp sát tủ.
Người đàn ông này, bản tính như sói như cọp, đúng là vài chục năm cũng không đổi được. Bàn tay anh nhanh chóng kéo làn váy mỏng của cô lên, thăm dò bên trong, tay còn lại trực tiếp phủ lên bầu ngực tuyết trắng, dùng sức vân vê nắn bóp.
Người nào đó đi công tác ở ngoài mấy ngày, khinh thường việc dùng năm ngón tay (ý nói thủ *** ấy), chỉ có thể vừa ăn chay vừa nghĩ đến bà xã thơm ngào ngạt ở nhà. Bây giờ người đang ở trong lòng, xoa bóp cũng không phải ngại, anh cúi đầu, dùng sức cắn lấy hai bầu ngực nõn nà.
“Đau...” Thiệu Tây Bội bị anh áp sát tủ, không thể động đậy, cô đỏ mặt ghì chặt bờ vai an, cố hết sức chịu đựng hơi thở dồn dập bên miệng: “Anh đừng cắn nha...”
Ngày mùa hạ vốn đã mặc ít quần áo, anh làm việc này lại cực kỳ thô bạo, mỗi khi buổi sáng thức dậy, đứng nhìn từ trên xuống dưới, cả người cô đầy vết xanh xanh tím tím hồng hồng.
“Đổi lại là em cắn anh ư? *Cái đó* cũng biết há mồm cắn đó.” Hơi thở dồn dập của Phó Chính ngày một nặng, anh vừa nói vừa dùng vật cứng rắn ở phía dưới “bụp bụp bụp” vào cô.
“Phó Chính!” Cô nghe ra anh ám chỉ cái gì, mặt mày càng đỏ, xấu hổ gọi thẳng tên anh.
Lúc này, anh không hề do dự chút nào, vứt thẳng váy ngủ của cô xuống đất, ôm cô vào phòng tắm, nào ngờ cửa phòng đột nhiên bị mở ra, cái đầu nhỏ dò xét của Phó Thiên Vấn chui vào, con bé mở to đôi mắt tròn nhìn bọn họ.
Thiệu Tây Bội cả kinh, vội vã trượt khỏi ngực anh. Phó Chính bị cắt ngang, sắc mặt trở nên nặng nề, anh càng ôm cô sát người hơn, cất giọng lạnh lùng với con gái: “Trước khi vào đây, tại sao con không gõ cửa?”
Phó Thiên Vấn nhìn mẹ “khỏa thân” và cha lạnh băng, một hồi sau mới sợ hãi thốt lên: “Con xin lỗi ba ba, là mợ bảo con tới gọi mẹ ra ngoài.”
Lúc này, Phó Chính hận không thể bóp Cố Linh Nhan chết tươi. Anh ôm bà xã trong lòng không chịu buông tay, Thiệu Tây Bội không ngừng dùng ánh mắt cảnh cáo, cuối cùng anh mới để cô xuống.
Trong lúc đẩy nhau qua lại, có gì đó rơi ra khỏi bộ vest của anh. Thiệu Tây Bội khom người lấy quần áo, cúi đầu nhìn lướt qua, sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi.
Đó là một tờ giấy được xếp rất đẹp, bên trên có mấy nét chữ, chữ viết đẹp như thế hẳn là của phụ nữ. Tay cô còn chưa đụng tới, Phó Chính đã nhặt lên cất kỹ rồi.
Vẻ mặt anh thản nhiên, không hề giải thích một câu, lấy quần áo bên cạnh để thay rồi vào phòng tắm. Thiệu Tây Bội nghe tiếng lòng mình vang lên “lộp bộp”. Phó Thiên Vấn thúc giục, cô đành theo con bé ra ngoài trước.
Phó Chính không hề nói rõ lai lịch của tờ giấy kia. Mấy ngày sau, anh về nhà ăn cơm tối xong lại lấy chìa khóa xe ra ngoài. Anh luôn nói ít làm nhiều, Thiệu Tây Bội cũng không có thói quen truy hỏi hành tung của anh, nhưng khúc mắc trong lòng cô lại càng lúc càng lớn.
Sáng sớm, anh ăn điểm tâm được một nửa rồi ra ban công gọi điện. Từ đằng xa, cô thấy anh lạnh lùng quay mặt đi, bàn tay cô chải tóc cho Phó Thiên Vấn đột nhiên dùng sức, con bé bị đau liền khóc òa lên.
“Mẹ.” Phó Thiên Vấn mím môi, quay đầu nhìn cô: “Mẹ nhẹ một chút, da đầu con đau quá.”
Thiệu Tây Bội thở dài, ôm lấy con gái dỗ dành. Chải tóc cho con xong, cô đứng dậy đi giặt đồ, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Phó Chính nói chuyện điện thoại ở ngoài ban công xong, trở về phòng ngủ thay quần áo. Thiệu Tây Bội đang ở bên cạnh, bỏ từng chiếc áo quần bẩn vào trong giỏ. Vừa cầm đồ anh lên, tay cô chợt ngừng lại.