Ngô Lương Phàm không thích tên của mình.
Bởi vì hắn cảm thấy mình chính là một người lương thiện, hơn nữa hắn còn rất có đạo đức thương nghiệp nữa, cho nên phải gọi là buôn bán lương thiện.
Ngô Lương Phàm mới mở một cửa hàng anime, nguyên nhân là vì bản thân của anh, chính là hoàn toàn yêu – thích – tiểu – Lolita! Ngô Lương Phàm ngẩng mặt lên nhìn trời, tự nói với chính mình, vừa thích nam nhân lại thích tiểu Lolita, trên thế giới này cũng sợ chỉ có một mình ngươi a….A, ngươi chính là cực phẩm.
Bởi vì nhà ở gần trường học, cho nên cửa hàng của Ngô Lương Phàm cũng được mở ở gần đây, làm ăn cũng coi như là tốt, tới mua đồ cũng đa số là các học sinh, nữ sinh lại càng nhiều hơn.
Mỗi lần tiếp khách Ngô Lương Phàm đều cười đến híp cả mắt, làm cho các con hưu nhỏ của các em gái nhỏ chạy loạn hết cả lên, nhưng chỉ trong lòng hắn hiểu, hắn chỉ là yêu thích các tiểu Lolita thôi…. Hắn còn chính là thích đàn ông. Nghĩ xong, Ngô Lương Phàm đặc biệt cảm thấy những lời này không được tự nhiên, liền cầm một con cua lên hô to tôi là để cho người khác ăn, nhưng tôi không muốn coa bộ dạng của một chú rùa biển khó chịu.
Ngô Lương Phàm thường xuyên nghe được các nhóm nữ sinh hay thẹn thùng hỏi mình: Anh trai ơi, anh có bạn gái chưa a ~~
Ngô Lương Phàm mỉm cười: Chưa có a ~~
Em gái nhỏ e thẹn: Kia, cái đó, em cũng vậy, em chưa có bạn trai…. Thật là cô đơn a….
Ngô Lương Phàm mỉm cười: Anh cũng vậy anh không có bạn trai, anh hiểu em mà.
Em gái nhỏ e thẹn: ……
Ngô Lương Phàm trơ mắt nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng từ từ biến thành trắng bệch sau lại đen thui. Bất quá việc từ chối này lại khiến cho nhiều nữ sinh hơn tới hỏi thăm: Anh trai nếu không thì em giới thiệu bạn trai cho anh nhé….bla bla bla bla…….
Ngô Lương Phàm thích chính là cái nam sinh ở kế bên kia, mỗi lần về nhà cũng đều thấy đối phương mỉm cười với mình một cái, thật là đáng yêu a thật là đáng yêu …. Trái tim Ngô Lương Phàm âm thầm cho phép, quyết định, nhất định là đối phương yêu mình! Không cho phép không yêu ta! Ai da, thật là hại não mà…. Nhân viên cửa hàng Tiểu Vương mỗi lần thấy ông chủ của mình như vậy, liền khẳng định cuối cùng hắn nhất định là thần kinh rồi, quan tâm mà nói một câu: Lão bản, mặc dù không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhung anh suy nghĩ nhiều rồi, thật đấy.
Mở cửa ra, trong nhà treo đầy các loli màu sắc khác nhau, áp – phích thì xếp thành một hàng, Ngô Lương Phàm cười chào hỏi bọn họ một cái: Tiểu linh ~ Tiểu Hà ~ Tiểu Nhạc ~ Tiểu C ~ Tiểu Viên ~ Học tỷ….[ trở xuống tỉnh lược ]
Ngô Lương Phàm lên mạng lướt Weibo gửi đi các bài viết chơi đến quên cả trời đất. Não tàn nào đó còn chạy đến nơi nào đó gửi đi miếng dán Bảo Chiếu.
Thế là phía sau liền có một màng như vậy. Ngô Lương Phàm đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, sờ lên khuôn mặt của mình, bất đắc dĩ nói, lúc mẹ tôi chế tạo tôi không phải là muốn báo thù xã hội này chứ?
Ngô Lương Phàm cho rằng mình là một người rất bình thường, về lý do tại sao nhiều năm trước lại thích tiểu lolita. Đó là vào một đêm trăng tròn, Ngô Lương Phàm đang đi ở trên một đường cái không có một bóng người, lúc này, bất ngờ một trận gió âm phong thổi qua, Ngô Lương Phàm quay đầu lại, trên đường cái vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có mấy con mèo hoang đang gọi nhau mà thôi, cho nên hắn lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó hắn liền trở nên yêu thích tiểu Lolita. Quá trình và vân vân xin mọi người hãy tự động não đi nào.
Vào một ngày nào đó, Ngô Lương Phàm bất chấp mưa to mà trở về, đang định mở tủ quần áo ra thay một cái áo T- shirt, mà ở bên trong tất cả đều là quần áo tiểu loli, ngươi có thể tưởng tượng được tâm tình của hắn ngay lúc đó là như thế nào không? giống như là việc bạn ăn cơm mà bị mắc xương cá trong cuống họng vậy, không, phải là mắc cây tăm mới đúng.
Vào ngày nào đó, Ngô Lương Phàm nhận được một cuộc điện thoại đi xem mắt, mở tủ giày ra, tất cả đều là những đôi giày cao gót sáng bóng có thể làm mù các cặp mắt chó bằng hợp kim nhôm AK47, ngươi có thể tưởng tượng ra được tâm tình của hắn ngay lúc đó thế nào không?
Ngô Lương Phàm thả lỏng: Tôi là một người yêu thích tiểu loli, nhưng tôi cũng thích nam nhân, cái người ở cách vách nhất định là thầm mến tôi.
Bởi vì hắn cảm thấy mình chính là một người lương thiện, hơn nữa hắn còn rất có đạo đức thương nghiệp nữa, cho nên phải gọi là buôn bán lương thiện.
Ngô Lương Phàm mới mở một cửa hàng anime, nguyên nhân là vì bản thân của anh, chính là hoàn toàn yêu – thích – tiểu – Lolita! Ngô Lương Phàm ngẩng mặt lên nhìn trời, tự nói với chính mình, vừa thích nam nhân lại thích tiểu Lolita, trên thế giới này cũng sợ chỉ có một mình ngươi a….A, ngươi chính là cực phẩm.
Bởi vì nhà ở gần trường học, cho nên cửa hàng của Ngô Lương Phàm cũng được mở ở gần đây, làm ăn cũng coi như là tốt, tới mua đồ cũng đa số là các học sinh, nữ sinh lại càng nhiều hơn.
Mỗi lần tiếp khách Ngô Lương Phàm đều cười đến híp cả mắt, làm cho các con hưu nhỏ của các em gái nhỏ chạy loạn hết cả lên, nhưng chỉ trong lòng hắn hiểu, hắn chỉ là yêu thích các tiểu Lolita thôi…. Hắn còn chính là thích đàn ông. Nghĩ xong, Ngô Lương Phàm đặc biệt cảm thấy những lời này không được tự nhiên, liền cầm một con cua lên hô to tôi là để cho người khác ăn, nhưng tôi không muốn coa bộ dạng của một chú rùa biển khó chịu.
Ngô Lương Phàm thường xuyên nghe được các nhóm nữ sinh hay thẹn thùng hỏi mình: Anh trai ơi, anh có bạn gái chưa a ~~
Ngô Lương Phàm mỉm cười: Chưa có a ~~
Em gái nhỏ e thẹn: Kia, cái đó, em cũng vậy, em chưa có bạn trai…. Thật là cô đơn a….
Ngô Lương Phàm mỉm cười: Anh cũng vậy anh không có bạn trai, anh hiểu em mà.
Em gái nhỏ e thẹn: ……
Ngô Lương Phàm trơ mắt nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng từ từ biến thành trắng bệch sau lại đen thui. Bất quá việc từ chối này lại khiến cho nhiều nữ sinh hơn tới hỏi thăm: Anh trai nếu không thì em giới thiệu bạn trai cho anh nhé….bla bla bla bla…….
Ngô Lương Phàm thích chính là cái nam sinh ở kế bên kia, mỗi lần về nhà cũng đều thấy đối phương mỉm cười với mình một cái, thật là đáng yêu a thật là đáng yêu …. Trái tim Ngô Lương Phàm âm thầm cho phép, quyết định, nhất định là đối phương yêu mình! Không cho phép không yêu ta! Ai da, thật là hại não mà…. Nhân viên cửa hàng Tiểu Vương mỗi lần thấy ông chủ của mình như vậy, liền khẳng định cuối cùng hắn nhất định là thần kinh rồi, quan tâm mà nói một câu: Lão bản, mặc dù không biết anh đang suy nghĩ cái gì, nhung anh suy nghĩ nhiều rồi, thật đấy.
Mở cửa ra, trong nhà treo đầy các loli màu sắc khác nhau, áp – phích thì xếp thành một hàng, Ngô Lương Phàm cười chào hỏi bọn họ một cái: Tiểu linh ~ Tiểu Hà ~ Tiểu Nhạc ~ Tiểu C ~ Tiểu Viên ~ Học tỷ….[ trở xuống tỉnh lược ]
Ngô Lương Phàm lên mạng lướt Weibo gửi đi các bài viết chơi đến quên cả trời đất. Não tàn nào đó còn chạy đến nơi nào đó gửi đi miếng dán Bảo Chiếu.
Thế là phía sau liền có một màng như vậy. Ngô Lương Phàm đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, sờ lên khuôn mặt của mình, bất đắc dĩ nói, lúc mẹ tôi chế tạo tôi không phải là muốn báo thù xã hội này chứ?
Ngô Lương Phàm cho rằng mình là một người rất bình thường, về lý do tại sao nhiều năm trước lại thích tiểu lolita. Đó là vào một đêm trăng tròn, Ngô Lương Phàm đang đi ở trên một đường cái không có một bóng người, lúc này, bất ngờ một trận gió âm phong thổi qua, Ngô Lương Phàm quay đầu lại, trên đường cái vẫn không có động tĩnh gì, chỉ có mấy con mèo hoang đang gọi nhau mà thôi, cho nên hắn lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó hắn liền trở nên yêu thích tiểu Lolita. Quá trình và vân vân xin mọi người hãy tự động não đi nào.
Vào một ngày nào đó, Ngô Lương Phàm bất chấp mưa to mà trở về, đang định mở tủ quần áo ra thay một cái áo T- shirt, mà ở bên trong tất cả đều là quần áo tiểu loli, ngươi có thể tưởng tượng được tâm tình của hắn ngay lúc đó là như thế nào không? giống như là việc bạn ăn cơm mà bị mắc xương cá trong cuống họng vậy, không, phải là mắc cây tăm mới đúng.
Vào ngày nào đó, Ngô Lương Phàm nhận được một cuộc điện thoại đi xem mắt, mở tủ giày ra, tất cả đều là những đôi giày cao gót sáng bóng có thể làm mù các cặp mắt chó bằng hợp kim nhôm AK47, ngươi có thể tưởng tượng ra được tâm tình của hắn ngay lúc đó thế nào không?
Ngô Lương Phàm thả lỏng: Tôi là một người yêu thích tiểu loli, nhưng tôi cũng thích nam nhân, cái người ở cách vách nhất định là thầm mến tôi.