Trong lòng ông chủ Ngô im lặng mà tự đem Dư Chúc trở thành người yêu của mình, mặc dù câu trả lời của đối phương không được tính là đồng ý, nhưng mà cũng không chẳng phải là cự tuyệt hay sao.
Mặc dù Dư Chúc là một người không tim không phổi, giống như việc đi siêu thị mua mì tôm điều đó cũng không trở thành thói quen, nhưng lúc nhìn thấy ông chủ đối tốt với mình như vậy, trong lòng vẫn có chút bị lay động, thậm chí là trong một phút anh nghĩ, có thể hợp lại một chỗ sao? Dù sao cũng giống như là thêm một fan hâm mộ mà thôi, lại luôn có người mong đợi cảm giác của mình, thật ra thì cũng rất thoải mái, giống như là có thêm mấy hình nộm để trang điểm vậy. Sau đó, Dư Chúc cảm thấy có chút phiền não, không phải là mình ở bên cạnh mấy người ngốc này quá lâu, mình cũng giống họ luôn rồi?
Gần đây ông chủ Ngô cũng thấy vô cùng phiền muộn, bởi vì anh cảm thấy nhà mình (hoa đào) chỉ nở hoa mà không có kết trái, còn có hàm ý châm biếm nữa. Tiểu Vương ở một bên đang ngâm nga bài hát vừa hỏi, “ Lão bản, tôi thấy gần đây anh có chuyện gì đúng không?”
Ngô Lương Phàm bực bội đáp, “ Mua bồn hoa đào.”
Tiểu Vương lập tức ngầm hiểu rằng, xem ra là được bạn gái làm cho dễ chịu gì rồi, đắc ý đến độ cái đuôi cũng vểnh lên tới tận trời rồi, “ Lão bản a, tôi nói không phải chứ, thực sự, hoa đào của ngươi như thuốc ngủ vậy, dùng nhiều thì cũng không có tốt a.”
Ngô lương Phàm buồn bực nói: “ Không cho ăn thuốc ngủ, chẳng lẽ cho nó ăn Kim Kha Lạp* sao?
*Kim Kha Lạp: tên của một nhãn hiệu phân bón bên TQ.
Tiểu Vương sờ cằm đắc ý nói: “ Lão bản, hãy để một thanh niên đã rơi vào bể ngọt tình yêu nói cho người biết, chuyện như thế này, anh phải chủ động a.”
Ngô Lương Phàm cau mày nói: “ Chủ động?”
Chủ động bằng cách nào? Ngày ngày xới đất để nó rơi vào bể tình, những lời này nghe cứ vặn vẹo thế nào ấy? Bể tình chắc sẽ là ngã vào a? Lâm vào*, cái đó chắc là đầm lầy a?
*Nguyên văn là lâm vào bể tình, nên ở đây Ngô Lương Phàm đang phân tích câu lâm vào bể tình có nghĩa là ngã vào đầm lầy ….=_=
Tiểu Vương bị chọc cho cười hở ra ít nhất là mười cái răng, gật gật đầu coi như chấp nhận. Ông chủ Ngô nhìn bộ dạng vui vẻ hớn hở của cậu, đột nhiên rất hối hận tại sao lại không tháo cái nắp cống ngay trước cửa tiệm đem bỏ đi.
Dư Chúc cảm thấy mình là một người bình thường, về sau khi hắn thành tri kỷ của Ngô Lương Phàm liền nghe được những lời vào lúc này, thì hắn biết, bình thường cái rắm ấy, có thể suy nghĩ ra cái ý nghĩa này thì có thể là người bình thường chắc!
Dư Chúc là một người theo chủ nghĩa độc thân, bởi vì nữ nhân quá phiền phức, tại sao lại phải cần nữ nhân chứ? Hắn lại không thiếu tình thương của mẹ. Cho đến lúc Ngô Lương Phàm xuất hiện, cho hắn một lựa chọn khác: Vậy nếu là đàn ông thì thế nào?
Trên thế giới này, có rất nhiều loài hoa hiếm có, Dư Chúc không nghĩ là mình cũng sẽ gặp được. Nếu như có ai nói là vật hợp theo loài, cùng loại thì hút nhau, Dư Chúc nhất định sẽ không do dự mà cầm đao chém chết Ngô Lương Phàm. Sau đó tiêu sái nói: Sơn trại của ta, cho nên, phải, chết.
Dư Chúc cảm thấy Ngô Lương Phàm là một người vô cùng kỳ quái, ví dụ như, bình thường trong giai đoạn yêu nhau thì người yêu nên tặng nhau hoa hồng…không sai chứ? Nếu vậy tuyệt đối không phải là Dư Chúc không muốn nhận, chẳng qua là Ngô Lương Phàm tặng cây xương rồng bà* cũng không phải biến thái quá đấy chứ, lãng mạn của ngươi bị chó ăn rồi hả? Còn có, cái gia hỏa này tại sao vì cái gì mà không chịu cho ta đi qua nhà hắn chứ? Chẳng lẽ nhà hắn chất đầy các động vật mới đẻ cho nên không thể cho người khác vào sao? Còn có còn có, tại sao lúc hắn nhìn thấy các bé gái thì hai mắt liền sáng lên? Chính xác là tỏa sáng lên, đến người mù cũng có thể nhìn thấy được, không phải là luyến đồng* chứ? Vậy sao còn muốn ở cùng với ta? Ta nhìn rất trẻ sao?…
*Cây xương rồng bà: hay còn gọi là cây bàn tay tiên
*Luyến đồng: Yêu thích trẻ con. Có tên gọi là lolicon nữa! Hoặc 1 vài cái tên gọi khác!Loli là từ định nghĩa chỉ những những cô bé đáng yêu, độ tuổi dưới 12, với một số trường hợp khác mặc dù đã qua tuổi 12 nhưng vẫn giống trẻ con (cử chỉ, cơ thể vv…) vẫn có thể coi là loli! Lolicon là những người cuồng Loli, họ cảm thấy vui, quá khích khi thấy các Loli, một số có xu hướng quan hệ với cả các bé gái. Xong cũng có những Lolicon ở mức nhẹ, vô cùng yêu quý trẻ em, mong là đừng nghĩ ai là Lolicon cũng xấu!
Vào lúc này ở trong lòng Dư Chúc có vô số vấn đề đang cần câu trả lời, ông chủ Ngô thì đang ở bên cạnh mà xoắn xuýt lên, có nên dọn nhà không? Phải dọn nhà sao? Hay là sửa chữa nhỉ? Vẫn là nên sửa chữa?
Tiểu Vương nhìn lão bản nhà mình một mực cứ đi tới đi lui trong cửa tiệm, liền biết hắn lại gặp khó khăn cái gì rồi, hảo tâm nhắc nhở: “ Lão bản, tôi đề nghị ngươi hay là đầu óc ngài nên suy nghĩ cái gì thực tế chút đi.”
….
Ông chủ Ngô trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên cười hỏi: “ Tôi cảm thấy tiền lương của cậu cũng có thể có chút lời ích thực tế đó.”
Mặc dù Dư Chúc là một người không tim không phổi, giống như việc đi siêu thị mua mì tôm điều đó cũng không trở thành thói quen, nhưng lúc nhìn thấy ông chủ đối tốt với mình như vậy, trong lòng vẫn có chút bị lay động, thậm chí là trong một phút anh nghĩ, có thể hợp lại một chỗ sao? Dù sao cũng giống như là thêm một fan hâm mộ mà thôi, lại luôn có người mong đợi cảm giác của mình, thật ra thì cũng rất thoải mái, giống như là có thêm mấy hình nộm để trang điểm vậy. Sau đó, Dư Chúc cảm thấy có chút phiền não, không phải là mình ở bên cạnh mấy người ngốc này quá lâu, mình cũng giống họ luôn rồi?
Gần đây ông chủ Ngô cũng thấy vô cùng phiền muộn, bởi vì anh cảm thấy nhà mình (hoa đào) chỉ nở hoa mà không có kết trái, còn có hàm ý châm biếm nữa. Tiểu Vương ở một bên đang ngâm nga bài hát vừa hỏi, “ Lão bản, tôi thấy gần đây anh có chuyện gì đúng không?”
Ngô Lương Phàm bực bội đáp, “ Mua bồn hoa đào.”
Tiểu Vương lập tức ngầm hiểu rằng, xem ra là được bạn gái làm cho dễ chịu gì rồi, đắc ý đến độ cái đuôi cũng vểnh lên tới tận trời rồi, “ Lão bản a, tôi nói không phải chứ, thực sự, hoa đào của ngươi như thuốc ngủ vậy, dùng nhiều thì cũng không có tốt a.”
Ngô lương Phàm buồn bực nói: “ Không cho ăn thuốc ngủ, chẳng lẽ cho nó ăn Kim Kha Lạp* sao?
*Kim Kha Lạp: tên của một nhãn hiệu phân bón bên TQ.
Tiểu Vương sờ cằm đắc ý nói: “ Lão bản, hãy để một thanh niên đã rơi vào bể ngọt tình yêu nói cho người biết, chuyện như thế này, anh phải chủ động a.”
Ngô Lương Phàm cau mày nói: “ Chủ động?”
Chủ động bằng cách nào? Ngày ngày xới đất để nó rơi vào bể tình, những lời này nghe cứ vặn vẹo thế nào ấy? Bể tình chắc sẽ là ngã vào a? Lâm vào*, cái đó chắc là đầm lầy a?
*Nguyên văn là lâm vào bể tình, nên ở đây Ngô Lương Phàm đang phân tích câu lâm vào bể tình có nghĩa là ngã vào đầm lầy ….=_=
Tiểu Vương bị chọc cho cười hở ra ít nhất là mười cái răng, gật gật đầu coi như chấp nhận. Ông chủ Ngô nhìn bộ dạng vui vẻ hớn hở của cậu, đột nhiên rất hối hận tại sao lại không tháo cái nắp cống ngay trước cửa tiệm đem bỏ đi.
Dư Chúc cảm thấy mình là một người bình thường, về sau khi hắn thành tri kỷ của Ngô Lương Phàm liền nghe được những lời vào lúc này, thì hắn biết, bình thường cái rắm ấy, có thể suy nghĩ ra cái ý nghĩa này thì có thể là người bình thường chắc!
Dư Chúc là một người theo chủ nghĩa độc thân, bởi vì nữ nhân quá phiền phức, tại sao lại phải cần nữ nhân chứ? Hắn lại không thiếu tình thương của mẹ. Cho đến lúc Ngô Lương Phàm xuất hiện, cho hắn một lựa chọn khác: Vậy nếu là đàn ông thì thế nào?
Trên thế giới này, có rất nhiều loài hoa hiếm có, Dư Chúc không nghĩ là mình cũng sẽ gặp được. Nếu như có ai nói là vật hợp theo loài, cùng loại thì hút nhau, Dư Chúc nhất định sẽ không do dự mà cầm đao chém chết Ngô Lương Phàm. Sau đó tiêu sái nói: Sơn trại của ta, cho nên, phải, chết.
Dư Chúc cảm thấy Ngô Lương Phàm là một người vô cùng kỳ quái, ví dụ như, bình thường trong giai đoạn yêu nhau thì người yêu nên tặng nhau hoa hồng…không sai chứ? Nếu vậy tuyệt đối không phải là Dư Chúc không muốn nhận, chẳng qua là Ngô Lương Phàm tặng cây xương rồng bà* cũng không phải biến thái quá đấy chứ, lãng mạn của ngươi bị chó ăn rồi hả? Còn có, cái gia hỏa này tại sao vì cái gì mà không chịu cho ta đi qua nhà hắn chứ? Chẳng lẽ nhà hắn chất đầy các động vật mới đẻ cho nên không thể cho người khác vào sao? Còn có còn có, tại sao lúc hắn nhìn thấy các bé gái thì hai mắt liền sáng lên? Chính xác là tỏa sáng lên, đến người mù cũng có thể nhìn thấy được, không phải là luyến đồng* chứ? Vậy sao còn muốn ở cùng với ta? Ta nhìn rất trẻ sao?…
*Cây xương rồng bà: hay còn gọi là cây bàn tay tiên
*Luyến đồng: Yêu thích trẻ con. Có tên gọi là lolicon nữa! Hoặc 1 vài cái tên gọi khác!Loli là từ định nghĩa chỉ những những cô bé đáng yêu, độ tuổi dưới 12, với một số trường hợp khác mặc dù đã qua tuổi 12 nhưng vẫn giống trẻ con (cử chỉ, cơ thể vv…) vẫn có thể coi là loli! Lolicon là những người cuồng Loli, họ cảm thấy vui, quá khích khi thấy các Loli, một số có xu hướng quan hệ với cả các bé gái. Xong cũng có những Lolicon ở mức nhẹ, vô cùng yêu quý trẻ em, mong là đừng nghĩ ai là Lolicon cũng xấu!
Vào lúc này ở trong lòng Dư Chúc có vô số vấn đề đang cần câu trả lời, ông chủ Ngô thì đang ở bên cạnh mà xoắn xuýt lên, có nên dọn nhà không? Phải dọn nhà sao? Hay là sửa chữa nhỉ? Vẫn là nên sửa chữa?
Tiểu Vương nhìn lão bản nhà mình một mực cứ đi tới đi lui trong cửa tiệm, liền biết hắn lại gặp khó khăn cái gì rồi, hảo tâm nhắc nhở: “ Lão bản, tôi đề nghị ngươi hay là đầu óc ngài nên suy nghĩ cái gì thực tế chút đi.”
….
Ông chủ Ngô trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lên cười hỏi: “ Tôi cảm thấy tiền lương của cậu cũng có thể có chút lời ích thực tế đó.”