"Thần không dám có ý nghĩ quá phận, thần đương nhiên nguyện vì quân vì nước mà máu chảy đầu rơi, chết không hối tiếc. Những thứ thần có được bây giờ đều do quân chủ cao hứng ban cho, hạ thần thật sự không dám xa cầu hồi báo."
Lý An Niên nói ra lời này trông vô cùng hèn mọn. 'Do quân chủ cao hứng ban cho', như vậy hắn cũng thừa nhận rằng bản thân cũng chỉ là chích cẩu của quân chủ mà thôi, quân chủ nói đó là hướng Đông tất nhiên hắn sẽ không dám nói là hướng Tây.
"Ân, cũng khó cho ngươi. Đứng lên đi, đừng quỳ nữa. Tiểu nha đầu được quý phủ ngươi phái tới hầu hạ ta nhiều ngày nay tay chân cũng rất nhanh nhẹn lưu loát, ngươi nên hảo hảo thưởng cho nàng. Tối hôm qua khi ta ở hoa viên bên hồ tản bộ, nghe được bên trong phủ Đông Sương hình như có tiếng đánh nhau, chuyện gì xảy ra vậy ?"
Cố Tư Mẫn vừa kêu hắn đứng lên xong liền hỏi tới chuyện tối hôm qua, còn không quên nhắc Lý An Niên thưởng cho tiểu nha đầu được phái tới để giám thị mình, thuận tiện tán thưởng Lý An Niên một chút, hành động quả nhiên thông minh hơn người.
Vốn tiểu nha đầu được Tổng đốc phái tới để hầu hạ công chúa cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là một việc bình thường mà . Nhưng nàng kia hàng ngày đều luôn bình tĩnh thì cũng có chút đáng ngờ.
Ở trong cung thâm hiểm bao lâu nay, còn chuyện gì mà Cố Tư Mẫn không biết. Lý An Niên này tất nhiên là phái người tới giám thị nàng, nàng như thế nào lại không biết. Nhưng vẫn để mặc nha đầu này hầu hạ, cũng chưa từng vạch trần thâm ý trong đó.
"Ách, có thể lọt vào mắt công chúa là phúc khí của nàng. Thần đương nhiên sẽ hảo hảo thưởng cho nàng. Tối hôm qua không biết vì sao mao tặc lại có ý đồ muốn cướp ngân khố châu phủ, nhưng còn chưa đắc thủ đã bị hộ vệ trong phủ phát hiện. Tuy rằng không bắt được người nhưng ngân khố cũng không bị tổn thất gì. Không ngờ rằng đã quấy rầy nhã hứng của công chúa, tội đáng chết vạn lần."
Vừa nghe thấy công chúa nhắc tới tiểu nha đầu kia, hắn biết công chúa nhất định đã phát hiện hắn phái người đi giám thị nàng, bất quá công chúa cũng không có vạch trần, cũng không có ý trách tội. Nhưng công chúa lại nhắc về việc tối qua, xem ra cho dù công chúa không biết nội tình chỉ sợ rằng trong lòng cũng đã có suy đoán.
Lý An Niên vất vả đừng lên, lại khom người, không dám đứng thẳng lên, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
"Sao? Xem ra dạo này trộm cướp ngày càng lộng hành, ngươi thân là Lưỡng Giang Tổng đốc thì càng phải nhanh chóng truy bắt cho bằng được." Lúc này, nụ cười trên gương mặt khuynh thành của Cố Tư Mẫn đã biến mất, này mắt không còn biểu tình gì nữa, làm cho người ta không nhìn ra một tia cảm xúc nào.
Người này, điều sợ nhất chính là không có biểu tình hay cảm xúc gì, bởi vì như thế sẽ khiến cho người khác không đoán được trong lòng họ đang nghĩ gì. Như vậy sẽ càng cố gắng phỏng đoán nhiều hơn, phần lớn bởi vì thế mà khiến cho bản thân tự loạn.
"Vâng, công chúa giáo huấn rất đúng, thần nhất định sẽ phái người toàn lực truy bắt, đem tên tội phạm to gan lớn mật này về quy án." Nhắc tới chuyện phá án, Lý An Niên tràn đầy tự tin nhanh chóng trả lời, càng tránh xa đề tài càng nói càng nguy hiểm chết người kia, hắn càng yên lòng.
Lý An Niên này có thể tồn tại tới bây giờ quả thật không thể đùa được, tài nịnh nọt đã đến mức tuyệt đỉnh.
"Ân, vậy là tốt rồi. Ở Giang Nam vui đùa cũng đã vài ngày, bổn cung ngày mai sẽ lên đường hồi Trường An." Cố Tư Mẫn lẳng lặng nhìn biểu tình của Lý An Niên, chậm rãi nói ra mục đích hôm nay gọi hắn đến đây.
"Nếu ngày mai công chúa phải đi, đường xá xa xôi, vậy thuộc hạ liền phái người theo hộ tống công chúa." Lý An Niên nghe được công chúa sắp phải rời đi, trên mặt không khỏi lộ ra một chút thoải mái.
Mà biểu tình thoải mái của hắn bây giờ đương nhiên đã lọt vào mắt Cố Tư Mẫn.
Cố Tư Mẫn nhìn hắn, nói: "Không cần điều động binh lực, lúc trước bổn cung cải trang ra khỏi cung, tất nhiên bây giờ cũng phải cải trang trở về, ngươi không cần bận tâm."
"Vâng, thần cẩn tuân ý chỉ công chúa. Vậy hạ thần liền đi chuẩn bị ngựa, nếu công chúa cần gì thuộc hạ nhất định sẽ lo liệu chu toàn." Lý An Niên cũng không có ý định buông tha, muốn chuẩn bị xe ngựa để lấy lòng công chúa.
Cố Tư Mẫn gật đầu, nói: "Ân, không cần gì nữa, ngươi chuẩn bị tốt xe ngựa cho ta là được rồi."
Cố Tư Mẫn sao lại không nhận ra Lý An Niên đây là đang muốn lấy lòng nàng, nàng hồi kinh mặc dù sẽ không nói tốt về hắn nhưng ít nhất cũng sẽ không nói lời gây bất lợi cho hắn.
"Vâng, vậy công chúa còn điều gì phân phó nữa không ?" Lý An Niên yên lặng chờ công chúa lên tiếng, lúc này xương sống cùng thắt lưng của hắn đã bắt đầu đau nhức, mặt đổ đầy mồ hôi. Thỉnh thoảng hắn thường dùng tay áo lau trán và chóp mũi.
"Không còn gì nữa, ngươi lui xuống chuẩn bị đi." Khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương cùng bất an của hắn, Cố Tư Mẫn mới không thèm quan tâm mà lên tiếng.
"Vâng, vậy hạ quan xin phép cáo lui." Lý An Niên run rẩy, lại quỳ xuống hành lễ sau đó mới lui ra.
"Công chúa, chúng ta cứ như vậy mà đi Hàng Châu sao ?"
Lục Nhiễm Trần từ đầu đến cuối vẫn đứng ở bên người công chúa thờ ơ lạnh nhạt nhìn Lý An Niên, tựa như có chút khó hiểu vì sao chủ tử nhà mình lại khinh địch mà bỏ qua cho Lý An Niên như vậy.
Cố Tư Mẫn mỉm cười, nói: "Nhiễm Trần à, ngươi cần chi phải sầu lo? Đi Hàng Châu du ngoạn chẳng phải vui hơn sao ?"
Cố Tư Mẫn đương nhiên biết Lục Nhiễm Trần đang nghĩ gì, nhưng một tên tham quan ô lại nếu dễ dàng gϊếŧ hắn thì làm sao có thể tra ra kẻ chủ mưu đứng sau được?
Cố Tư Mẫn tới đây cũng đã gần nửa tháng, tuy rằng mỗi ngày nàng đều đi dạo phố du ngoạn, nhìn như tiêu sái thích ý, nhưng thực tế nàng cũng đã phái người điều qua Lý An Niên.
Chỉ là tên Lý An Niên này quả nhiên không giống với bên ngoài cung cúc quỳ gối như vậy, thận trọng từ lời nói đến việc làm, người này quả nhiên che dấu rất cẩn thận. Nhưng trên đời này có mấy ai làm quan mà không tham? Đã tham thì sẽ càng tham hơn, vì sao lại như vậy, thật khó để một lời giải thích được, người này càng che dấu cẩn thận thì càng chứng minh rằng hắn có bí mật mà không thể cho ai biết.
"Công chúa nếu nói vậy, Nhiễm Trần hết thảy đều nghe theo công chúa phân phó."
Lục Nhiễm Trần tính tình có chút ngay thẳng, không giống với Sở Lưu Tô bình thường ổn trọng nội liễm. Hai người này luận về võ công thì một cương một nhu, luận tinh thông một văn một võ, nhưng thật ra lại bù trừ cho nhau, hợp lại sẽ càng tăng thêm sức mạnh.
Cố Tư Mẫn đứng dậy đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: "Đúng vậy, ngày mai liền xuất phát đi Hàng Châu. Ta không muốn cho Lý An Niên bọn họ biết, cho nên ngày mai chúng ta cưỡi ngựa đến Lộ Châu sau đó đi bằng đường thủy. Đi theo đường vòng, sẵn tiện có thể ngắm phong cảnh Giang Hoài."
Không còn ai theo dõi nữa, lần này Cố Tư Mẫn thật muốn đi ra ngoài giải sầu.
"Vâng, vậy thuộc hạ trước đi an bài." Lục Nhiễm Trần nhìn bóng lưng của Cố Tư Mẫn, thi lễ xong sau đó liền lui ra ngoài.
Lục Nhiễm Trần thấy công chúa gật đầu, liền biết tâm tư của công chúa nhà mình, nàng cũng hiểu được ở trong cung quá lâu quả thật là rất áp lực, bây giờ đã ra khỏi cung, không bằng hảo hảo thưởng thức phong cảnh một phen, một đường du ngoạn cũng tốt.
Sáng sớm hôm sau, Cố Tư Mẫn mang theo Lục Nhiễm Trần và Sở Lưu Tô cùng mấy người Lãnh Hạo Dạ rời khỏi Tổng Đốc phủ. Công chúa lần này cải trang du ngoạn, cho nên cũng không mang theo nhiều người. Lãnh Hạo Dạ thật ra cũng có dẫn theo vài thủ hạ, nhưng đều để bọn họ âm thầm bảo hộ công chúa mà thôi, không có việc gì lớn thì bọn họ sẽ không lộ diện.
Lúc này, bên ngoài Tổng Đốc phủ, Lý An Niên đã cung kính tự mình dắt cỗ xe ngựa tới đón công chúa. Nhìn thấy công chúa ra khỏi đại môn, Lý An Niên vẫn có chút sững sờ, nhưng dù sao cuối cùng người cũng chịu rời đi rồi.
"Thần cung tiễn công chúa." Lý An Niên đem dây cương ngựa giao cho thị vệ thân cận của công chúa, sau đó lập tức quỳ xuống cung tiễn công chúa, như là sợ công chúa đổi ý không muốn hồi kinh nữa.
Lãnh Hạo Dạ tiếp nhận dây cương ngựa trong tay Lý An Niên, Tập Nghị bước đến đón xe ngựa, nhìn Lưu Tô cùng Nhiễm Trần đỡ công chúa lên xe ngựa, Lãnh Hạo Dạ mới xoay người lên ngựa.
Tập Nghị này cũng là nhất đẳng cao thủ trong phủ công chúa, bất quá hắn cũng chỉ là người dưới trướng của Lãnh Hạo Dạ. Lần này xuất hành, hắn cũng phải đi theo năn nỉ Lãnh Hạo Dạ cả ngày lẫn đêm, Lãnh Hạo Dạ mới đồng ý cho hắn làm mã phu. Tính tình hắn cũng có chút hòa đồng, không lạnh lùng giống như Lãnh Hạo Dạ, bất cẩu ngôn tiếu.
Bất cẩu ngôn tiếu: người trầm mặc ít nói cười, người nghiêm túc.
"Đứng lên đi, không cần khách khí, Lý Tổng Đốc nhớ phải bắt tên mao tặc kia a. Tập Nghị, xuất phát đi." Thời điểm Lý An Niên vừa mới thư thái hơn một chút, Lục Nhiễm Trần lại đột nhiên lên tiếng.
Chờ Cố Tư Mẫn lên xe ngựa, lúc này Lục Nhiễm Trần mới hơi vén lên một góc màn phân phó với Lý An Niên, sẵn tiện kêu Tập Nghị xuất phát.
"Vâng, hạ thần cẩn tuân theo công chúa phân phó." Lý An Niên vội vàng lớn tiếng đáp, tựa như sợ công chúa đi quá xa sẽ không nghe thấy hắn nói.
"Đại nhân, tên hắc y nhân đêm đó đừng nói là người của công chúa, cho dù không phải cũng không thể tìm ra manh mối, ngài thuộc hạ phải đi tìm thế nào ?"
Nhìn thấy xe ngựa của công chúa đã đi xa, Lý An Niên mới lảo đảo được người nâng dậy.
Vừa mới đứng lên, còn chưa đứng vững, thuộc hạ bên cạnh liền hỏi đến. Sợ đến lúc đó không bắt được tên mao tặc kia, đại nhân sẽ lấy mình gánh tội thay.
"Hừ, chỉ là tìm một tên mao tặc mà thôi, trên đường cái không có, trong đại lao chẳng lẽ không có sao ?" Hơn nữa nếu như hắc y nhân kia là người của công chúa, vậy tầng cửa sổ giấy kia cũng không thể bị chọt thủng.
Lý An Niên nháy mắt khôi phục lại gương mặt âm lãnh, nhìn bóng xe ngựa đã đi xa, trong lòng hắn lại bắt đầu tính kế: Công chúa này tưởng hắn không dám gạt nàng sao, tùy tiện kiếm một người nào đó chịu tội thay chẳng lẽ không được sao? Người chịu tội thay chẳng lẽ còn thiếu sao?
Nếu hắc y nhân kia thật sự là người của công chúa, trong lòng nàng tất nhiên đã biết rõ, vậy tầng cửa sổ giấy mỏng manh kia nhất định không thể bị chọt thủng.
"Vâng, tiểu nhân đã rõ." Thuộc hạ kia nhìn thấy đại nhân của mình nháy mắt từ dáng vẻ khúm núm lập tức trở thành bộ dáng quan lớn, không khỏi cảm thấy bội phục khả năng diễn của hắn.
---------------Hết chương ---------------