Vào khoảng giữa trưa, hai người Vinh Cẩn Du rốt cuộc cũng thuận lợi tới được trấn Thanh Thành, ăn cơm, chuẩn bị ngựa cùng lương khô, đương nhiên còn phải mua y phục mới cho Vinh Cẩn Du.
Từ khi đến thế giới này nàng vẫn luôn ở trên núi cho nên không có tài sản quý giá gì để mang theo, nếu mang theo cũng chỉ có hai kiện y phục rách rưới kia, còn có cả cây sáo trúc ba năm nay nàng mang theo không rời.
Đúng vậy, xuất thân trong sạch, nghèo rớt mồng tơi. Đây là Vinh Cẩn Du tự đánh giá chính mình.
Ăn cơm trưa xong, Vinh Cẩn Du cùng Tiêu Duẫn liền sóng vai nhau cưỡi ngựa lên đường, thưởng thức phong cảnh dọc hai bên đường, nghe Tiêu Duẫn kể về những chuyện trước đây hắn gặp phải, phong thổ, trên đường đi cũng gọi là ý vị.
Phong thổ: Môi trường tự nhiên do khí hậu cùng với các điều kiện vật chất khác gây nên.
Tiêu Duẫn quay đầu nhìn Vinh Cẩn Du, khó hiểu hỏi: “Thiếu gia, chúng ta không quay về Trường An sao ?”
Vinh Cẩn Du gật đầu, nói: “Đúng vậy, không trở về, nếu tiện đường thì trở về thăm cũng được, nhưng chúng ta từ Thanh Thành đi thẳng một đường tới hướng Đông, muốn đi Trường An thì phải vòng lại đi hướng Bắc.”
Vinh Cẩn Du bây giờ vẫn rất sợ Trường An, cũng sợ gặp người của Vương phủ vì nàng sẽ không biết ai là ai, thế nhưng nàng đã rời nhà quá lâu không nhớ rõ là chuyện thường tình.
“Thiếu gia muốn tạo dựng thế lực cho mình cũng là điều tốt, nhưng thiếu gia không phải đã có Vương gia cùng Vương phủ hậu thuẫn rất tốt rồi sao ?” Tiêu Duẫn đối với cách làm của Vinh Cẩn Du tuy rằng không phản đối nhưng lại có phần khó hiểu.
“Đúng vậy, nhưng thế lực của phụ thân ta là thế lực của phụ thân ta, ta đương nhiên cũng phải có thế lực cho riêng mình, ta không muốn ức hϊếp người khác nhưng cũng phải có thế lực của chính mình, như thế mới không thể bị người khác ức hϊếp.” Vinh Cẩn Du giải thích đại khái.
“Mặc kệ thiếu gia muốn làm gì ta đều sẽ cẩn tuân theo phân phó của thiếu gia.” Đối với Tiêu Duẫn, từ khi nhận nàng là chủ nhân, hắn liền nhận định đời này chỉ nghe theo phân phó của Vinh Cẩn Du.
Vinh Cẩn Du cười nhạt, đây là thói quen từ lâu của nàng, đối với mọi chuyện đều sẽ thản nhiên cười nhạt. Một bộ dáng thực bình tĩnh, chỉ là nụ cười này làm Tiêu Duẫn cảm thấy chói mắt.
Sau ba ngày khi hai người Vinh Cẩn Du bọn họ xuất phát, Vinh Vương phủ quả nhiên đã phái rất nhiều người đến tìm. Nói rằng trưởng bối trong nhà nhiều năm không gặp cho nên vô cùng nhớ mong, cộng thêm việc nàng đã đến tuổi thành niên, liền sớm đón về Trường An thành gia lập nghiệp. Tử Dương đạo trưởng liền lợi dụng việc đồ đệ đi du ngoạn liền trốn xuống núi, tự lão cũng cảm thấy thanh nhàn, thu thập đồ đạc xong cũng liền đi ngao du.
Chủ tớ hai người ban ngày cứ thúc ngựa lên đường, ban đêm dừng chân ở quán trọ. Chỉ trong chớp mắt cũng đã trôi qua hơn một tháng.
Khi không kịp tìm quán trọ thì chỉ đành cắm trại ăn ngủ ngoài trời một đêm, như vậy thực ra lại làm cho Vinh Cẩn Du thích thú, khiến nàng nhớ lại cảm giác nằm trên cỏ ngắm sao trong buổi dã ngoại cắm trại ở kiếp trước.
Đêm hôm nay ánh trăng trong suốt sáng ngời như nước, Vinh Cẩn Du thấy trăng hôm nay thật đẹp liền quyết định giục ngựa lên đường, đợi đến khi mệt sẽ tìm một nơi cạnh hồ ăn ngủ tạm ngoài trời.
Lúc các nàng đang nằm phơi dưới trăng, thời điểm vô cùng tuyệt vời, đột nhiên một bóng đen lao từ trong bụi cỏ ra chặn đường.
“Uy, vị huynh đài này xin hãy dừng lại một chút.” Bóng đen kia đến gần liền mở miệng nói chuyện.
Vinh Cẩn Du tập trung nhìn kỹ, mơ hồ thấy được đây một thiếu niên tuấn tú, mi thanh mục tú. Chỉ là không biết gặp phải chuyện gì khiến cho quần áo rách nát, mặt dính đầy bùn.
Mi thanh mục tú: lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ người có khuôn mặt cùng diện mạo đẹp đẽ.
“Thì ra là người, ở đây chặn đường tại hạ chính là có chuyện gì sao ?” Không đợi Vinh Cẩn Du mở miệng Tiêu Duẫn liền hiểu ý chủ tử, cảnh giác dò hỏi.
Người nọ hơi hành lễ, nói: “Vị huynh đài, chuyện là thế này, ta vô tình gặp phải thổ phỉ, trừ bỏ tay nải còn những thứ khác cùng ngựa đều bỏ lại. Nơi này phía trước không nhà cửa, phía sau không có điếm, có thể cho tại hạ đi nhờ cùng để có thể chiếu cố tốt lẫn nhau được không ? Chờ ngày mai tới trấn phía trước ta nhất định sẽ hậu tạ.” Người nọ nói xong liền tiến gần một chút, phảng phất như muốn chứng minh mình không phải người xấu.
“Vậy được rồi, hôm nay chúng ta liền nghỉ ngơi ở chỗ này đi, ngày mai lại cưỡi ngựa đến trấn kế.” Nói xong Vinh Cẩn Du liền xuống ngựa, phân phó Tiêu Duẫn đi nhặt củi nhóm lửa. Vừa rồi liền nhận ra có điều không đúng, Vinh Cẩn Du cũng không muốn vạch trần hắn trước mặt Tiêu Duẫn.
Vinh Cẩn Du nhìn người nọ, chỉ chỉ một nơi cách đây không xa, nói: “Bên kia cách đây không xa có một dòng suối nhỏ, vị huynh đài này có muốn ra bờ sông rửa mặt một chút sau đó thay y phục không ?” Khi Vinh Cẩn Du tìm được một nơi tốt để buộc ngựa, Tiêu Duẫn đã nhặt củi xong sau đó đi nhóm lửa.
“A, cũng tốt, dù sao cũng không thể để bộ dạng này mãi được, trông thực dọa người, ta đây liền qua bên kia rửa.” Người nọ nói xong liền cầm tay nải đi tới bờ sông.
Tiêu Duẫn nhìn nhìn Vinh Cẩn Du, còn chưa mở miệng Vinh Cẩn Du đã nói trước: “Không cần quá lo lắng, đây không phải là người xấu, nếu ngươi tò mò thì cứ đến hỏi hắn một chút là được.”
Tiêu Duẫn nghe xong chỉ cười cười, gật đầu, hơn một năm ở chung đã khiến cho bọn họ càng ngày càng trở nên ăn ý hơn.
Đối với hắn, thiếu gia là người tuấn mỹ thông minh nhất trên đời này, thiếu gia có quá nhiều sự thay đổi, cùng một chuyện nhưng lại có thể có cách giải quyết khác người thường, luôn khiến cho người ta cảm thấy bất ngời cùng kinh hỷ.
“Hôm nay đa tạ huynh đài, ngày mai còn phải làm phiền ngựa của huynh đài.” Thiếu niên kia rửa mặt xong liền quay về nói lời cảm tạ.
“Không cần khách khí, tại hạ tên Vinh Ngọc, còn đây này là Tiêu Duẫn - tùy tùng của ta, không biết nên xưng hô với vị huynh đài này thế nào ?” Vinh Cẩn Du nói xong lại nhìn vị thiếu niên trước mắt này.
Quả thật là 'Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân', lời này quả thật không sai chút nào, thiếu niên này vừa thay y phục xong lập tức trở nên tiêu sái, khuôn mặt sạch sẽ lại càng tôn lên vẻ tú mỹ.
Thiếu niên kia chắp tay hướng Vinh Cẩn Du cùng Tiêu Duẫn, nói: “Nguyên lai là Vinh huynh, Tiêu huynh, tại hạ Kinh Việt – nhân sĩ Trường An, chuyến này muốn đến Hàng Châu, không biết nhị vị đây là đang muốn đi đâu ?” Thiếu niên tự xưng Kinh Việt là Kinh Nhược Ly.
“Kinh huynh muốn đi Hàng Châu? Thật trùng hợp, chúng ta cũng đang đến Hàng Châu.” Lần này ngồi gần như vậy Vinh Cẩn Du cuối cùng cũng đã nhìn rõ, đây nào phải là thiếu niên anh tuấn gì đó chứ, rõ ràng là giống nàng, là một thiếu nữ anh tuấn.
“Vậy, nếu có cơ hội, ta muốn cùng Vinh huynh làm bạn cùng nhau lên đường.” Thiếu niên kia nói.
“Kinh Việt hà tất phải khách khí, chúng ta có thể xưng hô tên họ lẫn nhau. Gặp được nhau cũng xem như là duyên, biển người mênh mông, muôn nghìn chúng sinh, chúng ta có thể ở nơi này, gặp nhau dưới loại tình huống này thật đúng là có duyên a.” Nói vậy cái tên Kinh Việt này cũng là tên giả giống Vinh Ngọc, Vinh Cẩn Du nói xong liền nhìn Tiêu Duẫn cười cười.
“Cho hỏi Kinh công tử đây là muốn đi Hàng Châu thăm người thân hay là du ngoạn ?” Tiêu Duẫn nhìn thiếu gia đang mỉm cười, hắn biết mỗi lần thiếu gia cười như vậy chính là đã nhận ra được điều gì đó.
“Tại hạ nghe nói Tô Hoàng cảnh đẹp cho nên muốn đi đến đấy du ngoạn, không biết nhị vị vì sao lại muốn đến đấy ?” Kinh Việt rất có hảo cảm với hai người chủ tớ các nàng.
“Chúng ta cũng đi du ngoạn, tiện thể tìm kiếm một vài cách mưu sinh.”
Du ngoạn? Chắc có lẽ là trốn khỏi nhà đi? Bình thường trốn nhà ra đi đều là do bị bức hôn hoặc là tìm kiếm tình lang nhiều năm không gặp nhỉ?
“À, thì ra là hai vị muốn đi buôn bán.”
Kinh Việt nghe Vinh Cẩn Du nói như thế cũng đã hiểu rõ, thầm nghĩ: Xem ra vị thiếu gia gương mặt tuấn tú, ăn mặc hoa cầm này cùng diện mạo của tùy tùng hắn cũng không tầm thường, chắc là công tử nhà ai đó giống mình cũng muốn trốn ra ngoài du ngoạn.
“Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân, cũng chỉ là thêm một người, một miệng ăn cũng không thể ăn lở núi được, tìm một ít việc để cho hắn làm, còn sống là được. Hôm nay cũng không còn sớm, ngày mai còn phải lên đường, chúng ta hãy mau ngủ sớm đi.” Vinh Cẩn Du nói xong liền nằm xống tấm thảm bên cạnh.
Tứ thể chỉ tứ chi của con người, ngũ cốc chỉ đạo 稻, thử 黍, tắc 稷, mạch 麦, thúc 菽, phiếm chỉ lương thực. Hình dung người đọc sách thoát li lao động, thoát li thực tiễn.
Thiếu niên này trông thật tuấn mỹ mê người lại còn có vẻ tiêu sái đẹp đến không tả được. Quanh năm một cổ quý khí không giống người tầm thường, tuyệt đối là người có thể kết giao. Đây là ấn tượng đầu tiên của Kinh Nhược Ly đối với Vinh Cẩn Du.
Sáng sớm ngày thứ hai, Vinh Cẩn Du cùng Kinh Nhược Ly cưỡi cùng một ngựa, Tiêu Duẫn phụ trách mang hành lý, thẳng đến trấn Thanh Nguyên. Ban đầu lộ trình vốn không xa cộng thêm việc có thêm một người đồng hành cũng cảm thấy thú vị hơn.
Không bao lâu đã đến được Thanh Nguyên trấn, chỉ là một trấn nhỏ gần Kinh Châu nhưng lại vô cùng náo nhiệt.
Ba người ăn cơm xong, Kinh Việt liền đối với Vinh Cẩn Du lấy lòng, nói: “Đa tạ Vinh huynh đã chiếu cố, thế nhưng chúng ta chỉ có thể đồng hành đến đây. Ta có việc phải đi trước, nhưng mà Vinh huynh cùng ta đã là bằng hữu kết nghĩa, chúng ta có thể gặp nhau ở Hàng Châu không? Không biết sau khi Vinh huynh đến Hàng Châu, tiểu đệ có thể tìm hai người bằng cách nào ?”
Vừa nãy khi Kinh Việt nhìn thấy mấy bóng dáng quen thuộc, liền quyết định đi trước một bước.
“Được, nếu như gặp chuyện gì phiền toái thì cứ nói thẳng với ta. Chúng ta dự định sẽ ở trọ tại Tây Môn đệ nhất khách đim nằm gần cổng thành Hàng Châu. Nếu ngươi đến trễ, ta cũng sẽ lưu lại lời nhắn cho tiểu nhị ở đó.” Vinh Cẩn Du bắt gặp Kinh Việt khi nhìn thấy mấy bóng dáng kia biểu tình lập tức có chút hoảng loạn.
Kinh Việt thấy Vinh Cẩn Du nhìn theo phương hướng nàng vừa nhìn, liền liếc mắt một cái, nói: “Được, một lời đã định, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm Vinh huynh. Vinh huynh có chuyện gì khó khăn cũng phải báo cho ta biết, nhất định không được giấu diếm, ta đây liền đi trước một bước, chúng ta ở Hàng Châu không gặp không về.” Nói xong Kinh Việt liền vội vã rời đi.
Kinh Việt quả nhiên là một người trốn nhà ra đi a.
Một câu có chuyện gì phiền toái cứ việc cùng ta nói thẳng, hắn liền biết ta nghi ngờ, người này thế nhưng cũng thật nhạy bén. Vinh Cẩn Du nhìn theo hướng Kinh Việt vừa rời đi tựa như có điều suy nghĩ.
“Thiếu gia, chúng ta cũng nên lên đường thôi.” Tiêu Duẫn cũng dắt ngựa lại đây.
“Được, còn không tới nửa tháng là có thể đến Hàng Châu, chúng ta đi thôi.”
Vận khí không tồi, mấy lần đều gặp được người tốt.
Thế nhưng cũng phải thừa nhận rằng ta chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc giao thiệp, cần phải thừa nhận ta tâm địa thiện lương, Vinh Cẩn Du không khỏi âm thầm cảm khái.
---------------Hết chương ----------------