Cô toát mồ hôi lạnh trên trán, khó nhọc nuốt nước miếng, định nhắm mắt giả vờ ngất.
Hiệu trưởng đột nhiên nói: "Ta biết cô đã tỉnh."
Lâm Lâm ngậm miệng không nói.
Không phải cô chưa từng nghi ngờ hiệu trưởng. Chỉ là ông ta che giấu quá tốt, thủ đoạn quá thâm độc.
Hiệu trưởng đứng dậy đi tới: "Ta biết dùng Triệu Mai dụ cô, cô sẽ bị lừa. Cô Lâm vẫn còn quá non nớt."
Lâm Lâm nhắm chặt mắt, không muốn trả lời.
Đáp lại sự im lặng của cô là một cái chạm lạnh và sắc trên mặt.
Hiệu trưởng: “Trời sinh cô Lâm thật xinh đẹp, ta rất muốn giữ lại.”
Lâm Lâm rùng mình, buộc phải mở mắt: "Triệu Mai đâu?"
Hiệu trưởng cười lạnh: "Con nhỏ đó phá hỏng chuyện tốt của ta, còn nói cho cô biết bí mật của thôn Triệu gia. Cô cảm thấy ta sẽ để cho nó sống sao?"
"...Em ấy chỉ là một đứa trẻ."
Lâm Lâm nghiêng đầu tránh sự đụng chạm của ông ta: "Tại sao lại bắt tôi? Dạy học hai năm chưa đủ để lấy được lòng tin của ông sao?"
Đôi mắt sau cặp kính lóe lên một tia lạnh lùng: "Ban đầu ta cũng không định ra tay với cô. Nếu không phải cô lừa ta chuyện của Triệu Mai, ta cũng không biết cô đã biết sự thật."
Trong lòng Lâm Lâmhoảng loạn, không ngờ lại bị lừa bởi một lý do đơn giản như vậy.
Nỗi sợ chết vào lúc này đột nhiên dâng lên, môi cô trắng bệch: “Ông không lo bị Nghiêm Thanh Dữ phát hiện sao?”
Hiệu trưởng cười lạnh, rạch một đường trên cổ tay mảnh khảnh của Lâm Lâm: "Ta cũng không ngại nói cho cô biết, Nghiêm Thanh Dữ đã rời khỏi đây rồi. Ta đọc được lệnh triệu tập trên trấn, sáng nay thằng cớm chết tiệt đó đã đi rồi."
"Lâm Lâm, không ai có thể cứu cô."
Lâm Lâm không muốn lãng phí nước bọt với lão ta.
Cô cảm nhận được cơn đau nơi cánh tay, vùng vẫy dữ dội.
Tiếng lạch cạch của những sợi xích sắt trói cổ tay vang vọng khắp phòng.
Hiệu trưởng cười gằn: "Cô càng giãy giụa, ta càng vui vẻ."
Lâm Lâm quay đầu đi, không nhìn nữa, suy nghĩ trong đầu vô cùng rõ ràng.
Nghiêm Thanh Dữ từng nói sẽ bố trí người ở gần bệnh viện, chỉ cần mình gắng chống đỡ một lúc thì nhất định sẽ được cứu.
Đương lúc nghĩ ngợi, bên ngoài vọng vào một tiếng động lớn.
Hiệu trưởng biến sắc, suy tư một chút liền buông tha Lâm Lâm, ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Thật không ngờ, vừa bước ra khỏi căn phòng đã bị Nghiêm Thanh Dữ, người đang canh ở cửa, đấm cho một quyền ngã xuống đất!
20.
"Lâm Lâm đâu!?"
Nghiêm Thanh Dữ vặn tay hiệu trưởng ra sau, lấy còng tay ra còng lại.
"Đừng nói với tao là không phải mày làm. Từ nay về sau, mày mà nói một câu tao không muốn nghe, tao rất khó để bảo đảm cái mạng chó của mày."
Cuối cùng hiệu trưởng cũng hoàn hồn, hai tay giãy giụa kịch liệt.
Phát hiện giãy giụa không có kết quả, ông ta mới mở miệng. Chỉ là lão không ngờ được, lời còn chưa tới miệng đã bị Nghiêm Thanh Dữ dẫm đạp lên lưng: “Nghĩ kỹ rồi nói.”
Sau lưng truyền đến cơn đau đớn khôn nguôi, hiệu trưởng đau đến nhe răng trợn mắt, không nhịn được nói: "Ở phòng làm việc! Ngay tại phòng làm việc!"
Sắc mặt Nghiêm Thanh Dữ lạnh lẽo, một tay nắm cổ áo của ông ta: "Dẫn đường."
Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi đi tới trước tủ quần áo trong phòng: "Nó ở ngay chỗ này. Anh còng tay tôi, tôi không mở được."
Nghiêm Thanh Dữ liếc nhìn lão, lấy ra một chiếc còng tay khác và còng lão ta vào bàn.
Hiệu trưởng ngẩn ra, không ngờ anh lại mang hai bộ còng.
Nghiêm Thanh Dữ cau mày suy nghĩ một chút rồi đẩy chiếc tủ ra làm lộ cánh cửa bí mật bên trong.
Sau cánh cửa là một hành lang âm u, sâu không thấy đáy.
Nghiêm Thanh Dữ thận trọng nhìn hiệu trưởng, sau đó cầm nghiên mực trên bàn đi đến trước mặt hiệu trưởng.
Hiệu trưởng ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, nuốt nước miếng: "Mày... Mày muốn làm gì... Tao đã bị bắt, mày không thể..."
Không để lão nói hết câu, Nghiêm Thanh Dữ đã nện nghiên mực xuống, trực tiếp đánh ngất người.
Sau đó khóa cửa phòng hiệu trưởng rồi mới bước vào cánh cửa bí mật.
Trong chớp mắt bước chân vào hành lang, đèn cảm biến trên đỉnh đầu sáng lên.
Lúc này Nghiêm Thanh Dữ mới nhìn rõ, hành lang không dài, xung quanh đều được làm bằng vật liệu cách âm. Cuối hành lang có một cánh cửa.
Cánh cửa hé mở, không khóa.
Anh đá tung cánh cửa bước vào và thấy Lâm Lâm bị trói vào tường!
Hiệu trưởng đột nhiên nói: "Ta biết cô đã tỉnh."
Lâm Lâm ngậm miệng không nói.
Không phải cô chưa từng nghi ngờ hiệu trưởng. Chỉ là ông ta che giấu quá tốt, thủ đoạn quá thâm độc.
Hiệu trưởng đứng dậy đi tới: "Ta biết dùng Triệu Mai dụ cô, cô sẽ bị lừa. Cô Lâm vẫn còn quá non nớt."
Lâm Lâm nhắm chặt mắt, không muốn trả lời.
Đáp lại sự im lặng của cô là một cái chạm lạnh và sắc trên mặt.
Hiệu trưởng: “Trời sinh cô Lâm thật xinh đẹp, ta rất muốn giữ lại.”
Lâm Lâm rùng mình, buộc phải mở mắt: "Triệu Mai đâu?"
Hiệu trưởng cười lạnh: "Con nhỏ đó phá hỏng chuyện tốt của ta, còn nói cho cô biết bí mật của thôn Triệu gia. Cô cảm thấy ta sẽ để cho nó sống sao?"
"...Em ấy chỉ là một đứa trẻ."
Lâm Lâm nghiêng đầu tránh sự đụng chạm của ông ta: "Tại sao lại bắt tôi? Dạy học hai năm chưa đủ để lấy được lòng tin của ông sao?"
Đôi mắt sau cặp kính lóe lên một tia lạnh lùng: "Ban đầu ta cũng không định ra tay với cô. Nếu không phải cô lừa ta chuyện của Triệu Mai, ta cũng không biết cô đã biết sự thật."
Trong lòng Lâm Lâmhoảng loạn, không ngờ lại bị lừa bởi một lý do đơn giản như vậy.
Nỗi sợ chết vào lúc này đột nhiên dâng lên, môi cô trắng bệch: “Ông không lo bị Nghiêm Thanh Dữ phát hiện sao?”
Hiệu trưởng cười lạnh, rạch một đường trên cổ tay mảnh khảnh của Lâm Lâm: "Ta cũng không ngại nói cho cô biết, Nghiêm Thanh Dữ đã rời khỏi đây rồi. Ta đọc được lệnh triệu tập trên trấn, sáng nay thằng cớm chết tiệt đó đã đi rồi."
"Lâm Lâm, không ai có thể cứu cô."
Lâm Lâm không muốn lãng phí nước bọt với lão ta.
Cô cảm nhận được cơn đau nơi cánh tay, vùng vẫy dữ dội.
Tiếng lạch cạch của những sợi xích sắt trói cổ tay vang vọng khắp phòng.
Hiệu trưởng cười gằn: "Cô càng giãy giụa, ta càng vui vẻ."
Lâm Lâm quay đầu đi, không nhìn nữa, suy nghĩ trong đầu vô cùng rõ ràng.
Nghiêm Thanh Dữ từng nói sẽ bố trí người ở gần bệnh viện, chỉ cần mình gắng chống đỡ một lúc thì nhất định sẽ được cứu.
Đương lúc nghĩ ngợi, bên ngoài vọng vào một tiếng động lớn.
Hiệu trưởng biến sắc, suy tư một chút liền buông tha Lâm Lâm, ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Thật không ngờ, vừa bước ra khỏi căn phòng đã bị Nghiêm Thanh Dữ, người đang canh ở cửa, đấm cho một quyền ngã xuống đất!
20.
"Lâm Lâm đâu!?"
Nghiêm Thanh Dữ vặn tay hiệu trưởng ra sau, lấy còng tay ra còng lại.
"Đừng nói với tao là không phải mày làm. Từ nay về sau, mày mà nói một câu tao không muốn nghe, tao rất khó để bảo đảm cái mạng chó của mày."
Cuối cùng hiệu trưởng cũng hoàn hồn, hai tay giãy giụa kịch liệt.
Phát hiện giãy giụa không có kết quả, ông ta mới mở miệng. Chỉ là lão không ngờ được, lời còn chưa tới miệng đã bị Nghiêm Thanh Dữ dẫm đạp lên lưng: “Nghĩ kỹ rồi nói.”
Sau lưng truyền đến cơn đau đớn khôn nguôi, hiệu trưởng đau đến nhe răng trợn mắt, không nhịn được nói: "Ở phòng làm việc! Ngay tại phòng làm việc!"
Sắc mặt Nghiêm Thanh Dữ lạnh lẽo, một tay nắm cổ áo của ông ta: "Dẫn đường."
Hiệu trưởng nghiến răng nghiến lợi đi tới trước tủ quần áo trong phòng: "Nó ở ngay chỗ này. Anh còng tay tôi, tôi không mở được."
Nghiêm Thanh Dữ liếc nhìn lão, lấy ra một chiếc còng tay khác và còng lão ta vào bàn.
Hiệu trưởng ngẩn ra, không ngờ anh lại mang hai bộ còng.
Nghiêm Thanh Dữ cau mày suy nghĩ một chút rồi đẩy chiếc tủ ra làm lộ cánh cửa bí mật bên trong.
Sau cánh cửa là một hành lang âm u, sâu không thấy đáy.
Nghiêm Thanh Dữ thận trọng nhìn hiệu trưởng, sau đó cầm nghiên mực trên bàn đi đến trước mặt hiệu trưởng.
Hiệu trưởng ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, nuốt nước miếng: "Mày... Mày muốn làm gì... Tao đã bị bắt, mày không thể..."
Không để lão nói hết câu, Nghiêm Thanh Dữ đã nện nghiên mực xuống, trực tiếp đánh ngất người.
Sau đó khóa cửa phòng hiệu trưởng rồi mới bước vào cánh cửa bí mật.
Trong chớp mắt bước chân vào hành lang, đèn cảm biến trên đỉnh đầu sáng lên.
Lúc này Nghiêm Thanh Dữ mới nhìn rõ, hành lang không dài, xung quanh đều được làm bằng vật liệu cách âm. Cuối hành lang có một cánh cửa.
Cánh cửa hé mở, không khóa.
Anh đá tung cánh cửa bước vào và thấy Lâm Lâm bị trói vào tường!