Nghiêm Thanh Dữ siết chặt tay lái: "Yên tâm, Triệu Hải Thâm và Triệu lão tứ đã bị bắt, không ai trong số các ngươi có thể trốn thoát."
Mặt hiệu trưởng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đầu óc lão quay cuồng, cố tìm một bước ngoặt.
Nghiêm Thanh Dữ liếc mắt liền nhìn rõ lão đang nghĩ cái gì trong lòng: "Tôi khuyên ông bớt suy nghĩ linh tinh lại, có lẽ sẽ bớt đau khổ."
Hiệu trưởng ngừng suy nghĩ ngay tắp lự, nhắm mắt im lặng.
Lâm Lâm không ngờ Nghiêm Thanh Dữ lại sắp xếp những suy nghĩ của mình rõ ràng, mạch lạc như vậy, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Trong tiềm thức, cuộc thẩm vấn đó bỗng hiện lên.
Ba năm trước, cha cô bị bắt, Lâm gia sụp đổ.
Nghiêm Thanh Dữ bắt giữ cô ngay trước mắt của bao người, lợi dụng cô đổi lấy lời thú tội của cha cô.
Không biết vì sao, chuyện này như một cái gai cắm sâu vào tim cô, chạm vào là đau.
Thậm chí, cả khi không có lý do gì, cơn đau cũng sẽ dấy lên. Chỉ cần nghĩ đến nó thôi cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, không thở nổi.
Nghiêm Thanh Dữ phát hiện sắc mặt của cô không tốt: "Cố chịu một chút, chúng ta đến bệnh viện ngay đây."
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: "Tôi đã gọi trước cho bác sĩ, em đến băng bó là được."
Lâm Lâm gượng cười không nói.
Nghiêm Thanh Dữ đành rời mắt, yên lặng đẹp chân ga, tăng tốc độ.
Một giờ sau, họ đến bệnh viện.
Nghiêm Thanh Dữ ném hiệu trưởng cho Vương Tắc Dân rồi vội vàng bế Lâm Lâm vào phòng y tế.
Bác sĩ lập tức kiểm tra vết thương cho cô: “Không tổn thương đến xương cốt, chỉ là rách chút da thịt bên ngoài, khâu mấy mũi, khoảng một tháng sau sẽ khỏi, nhưng có thể sẽ để lại sẹo.”
Lâm Lâm bình tĩnh nói: "Cảm ơn bác sĩ."
Vẫn còn sống là tốt rồi, một cái sẹo thì có là gì.
Trái ngược với Lâm Lâm, Nghiêm Thanh Dữ cau mày, vẻ mặt rất đáng sợ, cực kì có hiệu quả dọa người.
Lâm Lâm khó hiểu: "Cảnh sát Nghiêm, vụ án đã kết thúc, anh không nên vui mừng sao? Tại sao lại giống như..."
Nghiêm Thanh Dữ vô thức nói: "Đây là vết sẹo thứ hai em vì tôi mà có."
22.
Vết sẹo thứ hai?
Lâm Lâm cảm thấy ngạc nhiên và cả kỳ lạ.
Làm sao Nghiêm Thanh Dữ biết trên người cô vẫn còn một vết sẹo nữa? Tại sao lại nói vết sẹo đó là do anh?
"Anh nói gì?"
Nghiêm Thanh Dữ nhíu mày, nhìn cảm xúc trong mắt cô thay đổi liên tục, nói: “Không có gì.”
Nghe vậy, Lâm Lâm cũng không tiếp tục tìm hiểu đến cùng nữa, tiềm thức của cô không ngừng nhắc nhở: "Đừng nghĩ về nó nữa."
Lâm Lâm gật đầu, bình tĩnh bỏ qua đề tài này: "Triệu Mai đâu? Cô bé thế nào rồi?"
Nghiêm Thanh Dữ nhéo nhéo đầu lông mày luôn cau lại: "Không có chuyện gì, em lo cho mình trước đi."
Anh còn nhắc bác sĩ: “Hãy gây tê trước khi khâu, cô ấy sợ đau.”
Nói xong, Nghiêm Thanh Dữ quay người rời đi, đi vào một phòng bệnh khác.
Nghiêm Niệm Niệm đang xem tin tức một cách vô cùng thích thú thì giác quan thứ sáu phát hiện một ánh mắt sắc bén.
Cô quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Nghiêm Thanh Dữ.
Cô nhanh chóng nghiêm túc trở lại: "Anh..."
Nghiêm Thanh Dữ đi đến bên giường bệnh ngồi xuống: "Em còn biết anh là anh trai em sao? Tại sao lúc em lén lút đòi làm mồi câu không nghĩ đến việc anh là anh trai em?"
Nghe anh tra hỏi, Nghiệm Niệm Niệm chọn chui vào trong chăn: “Em là cảnh sát.”
Nghiêm Thanh Dữ nghe cô bướng bỉnh trả lời, ánh mắt chìm xuống.
Nghiêm Niệm Niệm nhỏ giọng lầm bầm: "Hơn nữa, anh cũng ẩn nấp trong Lâm gia ba năm, tại sao em lại không thể?"
"Em cũng là con gái của cha mẹ, cũng có thể làm rạng danh nhà họ Nghiêm chúng ta!"
Nghiêm Thanh Dữ tức giận không nói nên lời, chỉ biết ngồi im nhìn cô chằm chằm.
Nghiêm Niệm Niệm đánh bạo làm nũng: "Anh trai, cảnh sát Nghiêm, đội phó Nghiêm, em không có vấn đề gì, anh đừng tức giận mà."
"Lần sau không được làm vậy nữa."
Nghiêm Thanh Dữ mệt mỏi đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài, Vương Tắc Dân đã đợi một lúc lâu, thấy Nghiêm Thanh Dữ đi ra thì lập tức bước tới hỏi: "Đội phó Nghiêm, bản án của Triệu Thành có thể không đơn giản như chúng ta nghĩ. Đây là kết quả khám nghiệm tử thi."
Nghiêm Thanh Dữ đã không ngủ trong một thời gian dài, tơ máu chăng đầy con mắt.
Anh liếc nhìn kết quả khám nghiệm tử thi, trên lưng Triệu Thành đầy những vết thương sâu nông khác nhau, có thể thấy được là hung khí không chỉ có một.
Mặt hiệu trưởng tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đầu óc lão quay cuồng, cố tìm một bước ngoặt.
Nghiêm Thanh Dữ liếc mắt liền nhìn rõ lão đang nghĩ cái gì trong lòng: "Tôi khuyên ông bớt suy nghĩ linh tinh lại, có lẽ sẽ bớt đau khổ."
Hiệu trưởng ngừng suy nghĩ ngay tắp lự, nhắm mắt im lặng.
Lâm Lâm không ngờ Nghiêm Thanh Dữ lại sắp xếp những suy nghĩ của mình rõ ràng, mạch lạc như vậy, trong lòng không rõ là cảm xúc gì.
Trong tiềm thức, cuộc thẩm vấn đó bỗng hiện lên.
Ba năm trước, cha cô bị bắt, Lâm gia sụp đổ.
Nghiêm Thanh Dữ bắt giữ cô ngay trước mắt của bao người, lợi dụng cô đổi lấy lời thú tội của cha cô.
Không biết vì sao, chuyện này như một cái gai cắm sâu vào tim cô, chạm vào là đau.
Thậm chí, cả khi không có lý do gì, cơn đau cũng sẽ dấy lên. Chỉ cần nghĩ đến nó thôi cũng khiến cô cảm thấy khó chịu, không thở nổi.
Nghiêm Thanh Dữ phát hiện sắc mặt của cô không tốt: "Cố chịu một chút, chúng ta đến bệnh viện ngay đây."
Nói xong, anh lại bổ sung một câu: "Tôi đã gọi trước cho bác sĩ, em đến băng bó là được."
Lâm Lâm gượng cười không nói.
Nghiêm Thanh Dữ đành rời mắt, yên lặng đẹp chân ga, tăng tốc độ.
Một giờ sau, họ đến bệnh viện.
Nghiêm Thanh Dữ ném hiệu trưởng cho Vương Tắc Dân rồi vội vàng bế Lâm Lâm vào phòng y tế.
Bác sĩ lập tức kiểm tra vết thương cho cô: “Không tổn thương đến xương cốt, chỉ là rách chút da thịt bên ngoài, khâu mấy mũi, khoảng một tháng sau sẽ khỏi, nhưng có thể sẽ để lại sẹo.”
Lâm Lâm bình tĩnh nói: "Cảm ơn bác sĩ."
Vẫn còn sống là tốt rồi, một cái sẹo thì có là gì.
Trái ngược với Lâm Lâm, Nghiêm Thanh Dữ cau mày, vẻ mặt rất đáng sợ, cực kì có hiệu quả dọa người.
Lâm Lâm khó hiểu: "Cảnh sát Nghiêm, vụ án đã kết thúc, anh không nên vui mừng sao? Tại sao lại giống như..."
Nghiêm Thanh Dữ vô thức nói: "Đây là vết sẹo thứ hai em vì tôi mà có."
22.
Vết sẹo thứ hai?
Lâm Lâm cảm thấy ngạc nhiên và cả kỳ lạ.
Làm sao Nghiêm Thanh Dữ biết trên người cô vẫn còn một vết sẹo nữa? Tại sao lại nói vết sẹo đó là do anh?
"Anh nói gì?"
Nghiêm Thanh Dữ nhíu mày, nhìn cảm xúc trong mắt cô thay đổi liên tục, nói: “Không có gì.”
Nghe vậy, Lâm Lâm cũng không tiếp tục tìm hiểu đến cùng nữa, tiềm thức của cô không ngừng nhắc nhở: "Đừng nghĩ về nó nữa."
Lâm Lâm gật đầu, bình tĩnh bỏ qua đề tài này: "Triệu Mai đâu? Cô bé thế nào rồi?"
Nghiêm Thanh Dữ nhéo nhéo đầu lông mày luôn cau lại: "Không có chuyện gì, em lo cho mình trước đi."
Anh còn nhắc bác sĩ: “Hãy gây tê trước khi khâu, cô ấy sợ đau.”
Nói xong, Nghiêm Thanh Dữ quay người rời đi, đi vào một phòng bệnh khác.
Nghiêm Niệm Niệm đang xem tin tức một cách vô cùng thích thú thì giác quan thứ sáu phát hiện một ánh mắt sắc bén.
Cô quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Nghiêm Thanh Dữ.
Cô nhanh chóng nghiêm túc trở lại: "Anh..."
Nghiêm Thanh Dữ đi đến bên giường bệnh ngồi xuống: "Em còn biết anh là anh trai em sao? Tại sao lúc em lén lút đòi làm mồi câu không nghĩ đến việc anh là anh trai em?"
Nghe anh tra hỏi, Nghiệm Niệm Niệm chọn chui vào trong chăn: “Em là cảnh sát.”
Nghiêm Thanh Dữ nghe cô bướng bỉnh trả lời, ánh mắt chìm xuống.
Nghiêm Niệm Niệm nhỏ giọng lầm bầm: "Hơn nữa, anh cũng ẩn nấp trong Lâm gia ba năm, tại sao em lại không thể?"
"Em cũng là con gái của cha mẹ, cũng có thể làm rạng danh nhà họ Nghiêm chúng ta!"
Nghiêm Thanh Dữ tức giận không nói nên lời, chỉ biết ngồi im nhìn cô chằm chằm.
Nghiêm Niệm Niệm đánh bạo làm nũng: "Anh trai, cảnh sát Nghiêm, đội phó Nghiêm, em không có vấn đề gì, anh đừng tức giận mà."
"Lần sau không được làm vậy nữa."
Nghiêm Thanh Dữ mệt mỏi đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài, Vương Tắc Dân đã đợi một lúc lâu, thấy Nghiêm Thanh Dữ đi ra thì lập tức bước tới hỏi: "Đội phó Nghiêm, bản án của Triệu Thành có thể không đơn giản như chúng ta nghĩ. Đây là kết quả khám nghiệm tử thi."
Nghiêm Thanh Dữ đã không ngủ trong một thời gian dài, tơ máu chăng đầy con mắt.
Anh liếc nhìn kết quả khám nghiệm tử thi, trên lưng Triệu Thành đầy những vết thương sâu nông khác nhau, có thể thấy được là hung khí không chỉ có một.