Quả nhiên Lâm Lâm vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo gì đã trả lời theo bản năng: "Cảnh sát Nghiêm là một cảnh sát tốt."
Nghiêm Niệm Niệm khó hiểu: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Ừm."
Nghiệm Niệm Niệm gặng hỏi: "Ngoại trừ là một cảnh sát tốt thì sao? Cô không có nhận xét gì nữa hả?"
Lâm Lâm thắc mắc: "Cần thiết phải nói quan điểm cá nhân sao?"
Mấy năm cùng hiệu trưởng và Triệu Hải Thâm lá mặt lá trái, cô đã học được không ít điều, đương nhiên sẽ không bị Nghiêm Niệm Niệm đánh lừa.
"Không nhất thiết, tôi chỉ muốn hỏi cô có tình cảm gì với anh tôi không thôi."
Nghiêm Niệm Niệm thấy quanh co không có kết quả thì trực tiếp nói ra ý định của mình.
Lâm Lâm không chút do dự trả lời: "Không có."
Phòng bệnh rơi vào sự im lặng đáng xấu hổ.
Nghiêm Niệm Niệm ngượng ngùng sờ mũi.
Lâm Lâm: "Cảnh sát Tiểu Nghiêm còn gì muốn hỏi không?"
Nghiêm Niệm Niệm lúng túng cười: "Không còn."
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chắc hẳn cô cũng không ngờ được mình sẽ chạm mắt anh trai - người đã tỉnh tự lúc nào.
Trông Nghiêm Thanh Dữ rất chán nản. Trong mắt là đủ loại cảm xúc Nghiêm Niệm Niệm chẳng thể hiểu.
Rõ ràng là anh đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ.
Giọng anh khàn khàn: "Em đã có được câu trả lời mà em mong muốn, em có vui không?"
Nghiêm Niệm Niệm cau mày: "Anh... Cho dù em không nói gì, anh cho rằng ba mẹ sẽ đồng ý sao?"
Nghiêm Thanh Dữ siết chặt chiếc áo đắp trên người: "Đây là chuyện của anh."
Nghiêm Niệm Niệm vẫn muốn khuyên bảo anh mình: "Anh à..."
"Đừng nói nữa, anh không muốn nghe."
Nghiêm Thanh Dữ cắt ngang lời cô: "Em nghỉ ngơi thật tốt, không cần để ý vụ án thôn Triệu gia. Tốt nhất là ngồi nghĩ xem nên giải thích với ba mẹ như nào sau khi về đi."
"Anh muốn em giải thích cái gì? Em cũng là cảnh sát hình sự. Từ khi khoác lên người bộ cảnh phục, dù có hi sinh thì cũng đáng!"
Ngữ điệu Nghiêm Niệm Niệm kiên định: "Em không còn là cô bé cần anh bảo vệ nữa. Em cũng có thể bảo vệ mọi người như anh vậy."
Cả hai đều có lập trường riêng, tan rã trong không vui.
Nghiêm Thanh Dữ mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư.
Không biết qua bao lâu, một ánh mắt thù địch nhắm thẳng vào anh. Ánh mắt quá mức mãnh liệt, khó mà không nhận thấy.
Nghiêm Thanh Dữ cáu kỉnh mở mắt ra, thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest, đi giày da đang đứng trước phòng bệnh.
Hắn đưa tay ra: “Đã lâu không gặp, Nghiêm Thanh Dữ.”
Nghiêm Thanh Dữ: “Đã lâu không gặp, Thẩm Chấp Châu.”
24.
Thấy Nghiêm Thanh Dữ không có ý định bắt tay, Thẩm Chấp Châu bình tĩnh rút tay về.
"Nếu cảnh sát Nghiêm không có chỗ để ngủ thì tôi có thể nhờ người sắp xếp một phòng khách sạn cho anh."
Nghiêm Thanh Dữ đứng dậy: "Không phải anh Thẩm bị kết án năm năm tù sao? Giờ mới được ba năm, sao anh đã ra đây rồi?"
Thẩm Chấp Châu lập tức nghiến răng: “Nhờ phúc của cảnh sát Nghiêm, có công sẽ được giảm án.”
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu, giơ tay vỗ vai hắn: "Vậy thì những ngày sau anh nhất định phải làm người tốt, đừng phạm tội nữa."
Thẩm Chấp Châu nhếch khóe miệng, cười nhạt nhẽo: “Mượn lời tốt của cảnh sát Nghiêm, tôi tới đón Tinh Tinh xuất ngoại.”
"Tương lai sau này, núi cao biển rộng, có duyên gặp lại, cảnh sát Nghiêm."
Thẩm Chấp Châu nói xong thì mặc kệ Nghiêm Thanh Dữ, một mình bước vào phòng của Lâm Lâm.
Lâm Lâm vừa gặp Nghiêm Niệm Niệm, trong đầu chỉ nghĩ đến câu "cô và anh trai tôi yêu nhau", hoàn toàn không chú ý đến Thẩm Chấp Châu vừa vào phòng.
Thẩm Chấp Châu đứng trước giường bệnh, ho nhẹ một tiếng: “Tinh Tinh.”
Lâm Lâm kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Thẩm Chấp Châu cũng đang nhìn mình, mọi tâm tư ưu sầu đều quên sạch. Trong lòng chỉ còn lại niềm vui khi được đoàn tụ với bạn bè.
Cô ngồi bật dậy: "Anh Chấp Châu!"
Thẩm Chấp Châu vội vàng đỡ cô: “Đừng động đậy lung tung, nằm xuống đi.”
Lâm Lâm dừng một chút, sau đó lại nằm xuống giường bệnh: "Sao anh tới nhanh vậy..."
"Em xảy ra chuyện, anh có thể ngồi yên được ư?"
Thẩm Chấp Châu lo lắng nhìn cô: "Nói chuyện của em trước đi. Bị thương ở đâu? Chẳng phải anh đã bảo em tránh xa Nghiêm Thanh Dữ rồi sao..."
"Anh Chấp Châu, em cũng nào ngờ sẽ gặp lại anh ấy."
Lâm Lâm cũng có chút bất đắc dĩ: "Em ở trong núi tận lực dạy dỗ học trò. Ai biết đâu anh ấy điều tra một vụ án lại tra đến tận đây?"
Nghiêm Niệm Niệm khó hiểu: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Ừm."
Nghiệm Niệm Niệm gặng hỏi: "Ngoại trừ là một cảnh sát tốt thì sao? Cô không có nhận xét gì nữa hả?"
Lâm Lâm thắc mắc: "Cần thiết phải nói quan điểm cá nhân sao?"
Mấy năm cùng hiệu trưởng và Triệu Hải Thâm lá mặt lá trái, cô đã học được không ít điều, đương nhiên sẽ không bị Nghiêm Niệm Niệm đánh lừa.
"Không nhất thiết, tôi chỉ muốn hỏi cô có tình cảm gì với anh tôi không thôi."
Nghiêm Niệm Niệm thấy quanh co không có kết quả thì trực tiếp nói ra ý định của mình.
Lâm Lâm không chút do dự trả lời: "Không có."
Phòng bệnh rơi vào sự im lặng đáng xấu hổ.
Nghiêm Niệm Niệm ngượng ngùng sờ mũi.
Lâm Lâm: "Cảnh sát Tiểu Nghiêm còn gì muốn hỏi không?"
Nghiêm Niệm Niệm lúng túng cười: "Không còn."
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chắc hẳn cô cũng không ngờ được mình sẽ chạm mắt anh trai - người đã tỉnh tự lúc nào.
Trông Nghiêm Thanh Dữ rất chán nản. Trong mắt là đủ loại cảm xúc Nghiêm Niệm Niệm chẳng thể hiểu.
Rõ ràng là anh đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ.
Giọng anh khàn khàn: "Em đã có được câu trả lời mà em mong muốn, em có vui không?"
Nghiêm Niệm Niệm cau mày: "Anh... Cho dù em không nói gì, anh cho rằng ba mẹ sẽ đồng ý sao?"
Nghiêm Thanh Dữ siết chặt chiếc áo đắp trên người: "Đây là chuyện của anh."
Nghiêm Niệm Niệm vẫn muốn khuyên bảo anh mình: "Anh à..."
"Đừng nói nữa, anh không muốn nghe."
Nghiêm Thanh Dữ cắt ngang lời cô: "Em nghỉ ngơi thật tốt, không cần để ý vụ án thôn Triệu gia. Tốt nhất là ngồi nghĩ xem nên giải thích với ba mẹ như nào sau khi về đi."
"Anh muốn em giải thích cái gì? Em cũng là cảnh sát hình sự. Từ khi khoác lên người bộ cảnh phục, dù có hi sinh thì cũng đáng!"
Ngữ điệu Nghiêm Niệm Niệm kiên định: "Em không còn là cô bé cần anh bảo vệ nữa. Em cũng có thể bảo vệ mọi người như anh vậy."
Cả hai đều có lập trường riêng, tan rã trong không vui.
Nghiêm Thanh Dữ mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư.
Không biết qua bao lâu, một ánh mắt thù địch nhắm thẳng vào anh. Ánh mắt quá mức mãnh liệt, khó mà không nhận thấy.
Nghiêm Thanh Dữ cáu kỉnh mở mắt ra, thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest, đi giày da đang đứng trước phòng bệnh.
Hắn đưa tay ra: “Đã lâu không gặp, Nghiêm Thanh Dữ.”
Nghiêm Thanh Dữ: “Đã lâu không gặp, Thẩm Chấp Châu.”
24.
Thấy Nghiêm Thanh Dữ không có ý định bắt tay, Thẩm Chấp Châu bình tĩnh rút tay về.
"Nếu cảnh sát Nghiêm không có chỗ để ngủ thì tôi có thể nhờ người sắp xếp một phòng khách sạn cho anh."
Nghiêm Thanh Dữ đứng dậy: "Không phải anh Thẩm bị kết án năm năm tù sao? Giờ mới được ba năm, sao anh đã ra đây rồi?"
Thẩm Chấp Châu lập tức nghiến răng: “Nhờ phúc của cảnh sát Nghiêm, có công sẽ được giảm án.”
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu, giơ tay vỗ vai hắn: "Vậy thì những ngày sau anh nhất định phải làm người tốt, đừng phạm tội nữa."
Thẩm Chấp Châu nhếch khóe miệng, cười nhạt nhẽo: “Mượn lời tốt của cảnh sát Nghiêm, tôi tới đón Tinh Tinh xuất ngoại.”
"Tương lai sau này, núi cao biển rộng, có duyên gặp lại, cảnh sát Nghiêm."
Thẩm Chấp Châu nói xong thì mặc kệ Nghiêm Thanh Dữ, một mình bước vào phòng của Lâm Lâm.
Lâm Lâm vừa gặp Nghiêm Niệm Niệm, trong đầu chỉ nghĩ đến câu "cô và anh trai tôi yêu nhau", hoàn toàn không chú ý đến Thẩm Chấp Châu vừa vào phòng.
Thẩm Chấp Châu đứng trước giường bệnh, ho nhẹ một tiếng: “Tinh Tinh.”
Lâm Lâm kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Thẩm Chấp Châu cũng đang nhìn mình, mọi tâm tư ưu sầu đều quên sạch. Trong lòng chỉ còn lại niềm vui khi được đoàn tụ với bạn bè.
Cô ngồi bật dậy: "Anh Chấp Châu!"
Thẩm Chấp Châu vội vàng đỡ cô: “Đừng động đậy lung tung, nằm xuống đi.”
Lâm Lâm dừng một chút, sau đó lại nằm xuống giường bệnh: "Sao anh tới nhanh vậy..."
"Em xảy ra chuyện, anh có thể ngồi yên được ư?"
Thẩm Chấp Châu lo lắng nhìn cô: "Nói chuyện của em trước đi. Bị thương ở đâu? Chẳng phải anh đã bảo em tránh xa Nghiêm Thanh Dữ rồi sao..."
"Anh Chấp Châu, em cũng nào ngờ sẽ gặp lại anh ấy."
Lâm Lâm cũng có chút bất đắc dĩ: "Em ở trong núi tận lực dạy dỗ học trò. Ai biết đâu anh ấy điều tra một vụ án lại tra đến tận đây?"