Nghe vậy, Thẩm Chấp Châu không dây dưa chuyện này nữa.
Hắn nhìn vết thương trên tay Lâm Lâm: "Đau không? Có nghiêm trọng không?"
Lâm Lâm trả lời rất hời hợt: "Bác sĩ có tiêm thuốc mê."
Thẩm Chấp Châu nghe thế là biết vết thương rất nghiêm trọng.
Hắn thở dài: "Tinh Tinh, anh... em có muốn ra nước ngoài không?"
"Không phải em vẫn nói rằng muốn đến Pháp học nghệ thuật đó ư? Chúng ta đi Pháp làm lại từ đầu được không?"
Lâm Lâm sửng sốt một chút: "Sao tự dưng anh lại nói chuyện này?"
Thẩm Chấp Châu im lặng.
Lâm Lâm siết chặt chăn: "Anh Chấp Châu, thực sự thì em không muốn đi cho lắm, nhưng nếu anh muốn thì..."
Đúng lúc này, cánh cửa bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, đập vào tường "rầm" một tiếng, cắt ngang lời Lâm Lâm sắp nói.
Hai người nghe tiếng mà nhìn lại, thấy Nghiêm Thanh Dữ bước tới: "Cô Lâm có muốn đi cùng tôi xem vụ án của Triệu Mai không?"
Lâm Lâm ngay lập tức đứng thẳng dậy: "Đi!"
Thẩm Chấp Châu chưa kịp phản ứng, Nghiêm Thanh Dữ đã đặt chiếc áo khoác dài và quần vải bông vừa mua lên giường: “Mặc vào đi.”
Lâm Lâm liếc nhìn bộ quần áo, có chút do dự.
Nghiêm Thanh Dữ lạnh giọng thúc giục: "Mau lên."
Việc có liên quan tới học sinh của mình, Lâm Lâm không muốn chậm trễ nên đã khoác chiếc áo khoác bông trùm lên chiếc áo xanh trắng đan xen của bệnh nhân.
Thẩm Chấp Châu nhíu mày: "Tinh Tinh!"
Động tác của Lâm Lâm không vì tiếng gọi của hắn mà dừng lại: "Anh Chấp Châu, Triệu Mai là học sinh của em. Em không thể không quan tâm em ấy nên..."
Cô nhanh chóng mặc quần áo, nhưng vừa mới bước một bước, mắt cá chân đã đau không chịu được – đó là vết thương do xiềng xích hiệu trưởng đeo cho cô hôm trước ma sát mà rách da.
Thấy Lâm Lâm sắp ngã xuống đất, Thẩm Chấp Châu nhanh mắt nhanh tay vươn tay, muốn đỡ lấy cô.
Vậy mà Nghiêm Thanh Dữ lại đẩy tay hắn ra, trực tiếp ôm lấy eo Lâm Lâm, bế bổng cô lên.
Lâm Lâm hốt hoảng kêu lên, ôm chặt cổ Nghiêm Thanh Dữ.
Nghiêm Thanh Dữ cụp mắt nhìn cô, ánh mắt nặng nề.
Thẩm Chấp Châu vội vàng ngăn lại: “Cảnh sát Nghiêm đưa người ngoài đi điều tra vụ án, quy định cho phép không?”
Nghiêm Thanh Dữ cười lạnh: "Chuyện này không phiền anh Thẩm nhọc lòng suy nghĩ."
Nói xong, anh vượt qua Thẩm Chấp Châu, ôm Lâm Lâm lên xe.
Anh em trong Cục trợn tròn con mắt, sợ hãi không thôi, nhìn chằm chằm hai người: "Đội phó Nghiêm đây là… cây vạn tuế nở hoa rồi?"
"Cô gái xinh đẹp như vậy, đội phó Nghiêm nhanh thế đã tóm gọn trong tay, quả là thâm tàng bất lộ."
25.
Mọi người xì xào bàn tán rất sôi nổi.
Vương Tắc Dân, người biết nội tình năm đó, ho khan hai tiếng như không có chuyện gì xảy ra: "Chuyện riêng của đội phó Nghiêm mấy cậu cũng dám bàn luận, không sợ anh ấy tăng nội dung huấn luyện à?"
Mọi người thất thần nhìn nhau, lập tức cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Lâm Lâm được Nghiêm Thanh Dữ bế đặt vào vị trí phụ lái, lại nhìn người đàn ông này cẩn thận thắt dây an toàn cho mình.
Tim cô đập loạn nhịp, mặt cũng đỏ bừng.
Nhưng đầu óc cứ vô thức ngăn cản con tim, không ngừng lặp lại: "Không thể thích anh ấy, chúng ta không thể ở bên nhau."
Khi Nghiêm Thanh Dữ lùi ra, cảm xúc của Lâm Lâm đã hòa hoãn ít nhiều.
Hai người im lặng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Nghiêm Thanh Dữ xoay chìa khóa, khởi động động cơ: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Lâm Lâm sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"À! Vụ án của Triệu Mai là như thế nào? Anh cần tôi làm gì?"
Bàn tay Nghiêm Thanh Dữ siết chặt vô lăng đến nỗi các khớp xương trắng bệch: “Chỉ vậy thôi sao?”
Lâm Lâm khó hiểu: "Không tiện nói sao?"
"Ý tôi là, em có việc riêng gì muốn hỏi tôi không? Chẳng hạn như tại sao tôi lại đối xử với em như vậy? Chẳng hạn như..."
"Cảnh sát Nghiêm làm thế đương nhiên là có lý do của riêng mình."
Lâm Lâm ngắt lời anh: "Nếu anh muốn nói thì tôi sẽ biết những điều tôi nên biết."
Nghiêm Thanh Dữ cau mày, cảm thấy bối rối.
Trước khi lên xe, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để thú nhận mọi chuyện, nhưng sau khi nghe những lời này của Lâm Lâm, anh không khỏi nghĩ về ba năm qua.
Không thể nghi ngờ, ba năm ở cùng Lâm Lâm là ba năm hạnh phúc nhất, cũng là ba năm đau khổ nhất cuộc đời anh.
Hắn nhìn vết thương trên tay Lâm Lâm: "Đau không? Có nghiêm trọng không?"
Lâm Lâm trả lời rất hời hợt: "Bác sĩ có tiêm thuốc mê."
Thẩm Chấp Châu nghe thế là biết vết thương rất nghiêm trọng.
Hắn thở dài: "Tinh Tinh, anh... em có muốn ra nước ngoài không?"
"Không phải em vẫn nói rằng muốn đến Pháp học nghệ thuật đó ư? Chúng ta đi Pháp làm lại từ đầu được không?"
Lâm Lâm sửng sốt một chút: "Sao tự dưng anh lại nói chuyện này?"
Thẩm Chấp Châu im lặng.
Lâm Lâm siết chặt chăn: "Anh Chấp Châu, thực sự thì em không muốn đi cho lắm, nhưng nếu anh muốn thì..."
Đúng lúc này, cánh cửa bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, đập vào tường "rầm" một tiếng, cắt ngang lời Lâm Lâm sắp nói.
Hai người nghe tiếng mà nhìn lại, thấy Nghiêm Thanh Dữ bước tới: "Cô Lâm có muốn đi cùng tôi xem vụ án của Triệu Mai không?"
Lâm Lâm ngay lập tức đứng thẳng dậy: "Đi!"
Thẩm Chấp Châu chưa kịp phản ứng, Nghiêm Thanh Dữ đã đặt chiếc áo khoác dài và quần vải bông vừa mua lên giường: “Mặc vào đi.”
Lâm Lâm liếc nhìn bộ quần áo, có chút do dự.
Nghiêm Thanh Dữ lạnh giọng thúc giục: "Mau lên."
Việc có liên quan tới học sinh của mình, Lâm Lâm không muốn chậm trễ nên đã khoác chiếc áo khoác bông trùm lên chiếc áo xanh trắng đan xen của bệnh nhân.
Thẩm Chấp Châu nhíu mày: "Tinh Tinh!"
Động tác của Lâm Lâm không vì tiếng gọi của hắn mà dừng lại: "Anh Chấp Châu, Triệu Mai là học sinh của em. Em không thể không quan tâm em ấy nên..."
Cô nhanh chóng mặc quần áo, nhưng vừa mới bước một bước, mắt cá chân đã đau không chịu được – đó là vết thương do xiềng xích hiệu trưởng đeo cho cô hôm trước ma sát mà rách da.
Thấy Lâm Lâm sắp ngã xuống đất, Thẩm Chấp Châu nhanh mắt nhanh tay vươn tay, muốn đỡ lấy cô.
Vậy mà Nghiêm Thanh Dữ lại đẩy tay hắn ra, trực tiếp ôm lấy eo Lâm Lâm, bế bổng cô lên.
Lâm Lâm hốt hoảng kêu lên, ôm chặt cổ Nghiêm Thanh Dữ.
Nghiêm Thanh Dữ cụp mắt nhìn cô, ánh mắt nặng nề.
Thẩm Chấp Châu vội vàng ngăn lại: “Cảnh sát Nghiêm đưa người ngoài đi điều tra vụ án, quy định cho phép không?”
Nghiêm Thanh Dữ cười lạnh: "Chuyện này không phiền anh Thẩm nhọc lòng suy nghĩ."
Nói xong, anh vượt qua Thẩm Chấp Châu, ôm Lâm Lâm lên xe.
Anh em trong Cục trợn tròn con mắt, sợ hãi không thôi, nhìn chằm chằm hai người: "Đội phó Nghiêm đây là… cây vạn tuế nở hoa rồi?"
"Cô gái xinh đẹp như vậy, đội phó Nghiêm nhanh thế đã tóm gọn trong tay, quả là thâm tàng bất lộ."
25.
Mọi người xì xào bàn tán rất sôi nổi.
Vương Tắc Dân, người biết nội tình năm đó, ho khan hai tiếng như không có chuyện gì xảy ra: "Chuyện riêng của đội phó Nghiêm mấy cậu cũng dám bàn luận, không sợ anh ấy tăng nội dung huấn luyện à?"
Mọi người thất thần nhìn nhau, lập tức cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Lâm Lâm được Nghiêm Thanh Dữ bế đặt vào vị trí phụ lái, lại nhìn người đàn ông này cẩn thận thắt dây an toàn cho mình.
Tim cô đập loạn nhịp, mặt cũng đỏ bừng.
Nhưng đầu óc cứ vô thức ngăn cản con tim, không ngừng lặp lại: "Không thể thích anh ấy, chúng ta không thể ở bên nhau."
Khi Nghiêm Thanh Dữ lùi ra, cảm xúc của Lâm Lâm đã hòa hoãn ít nhiều.
Hai người im lặng, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Nghiêm Thanh Dữ xoay chìa khóa, khởi động động cơ: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Lâm Lâm sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"À! Vụ án của Triệu Mai là như thế nào? Anh cần tôi làm gì?"
Bàn tay Nghiêm Thanh Dữ siết chặt vô lăng đến nỗi các khớp xương trắng bệch: “Chỉ vậy thôi sao?”
Lâm Lâm khó hiểu: "Không tiện nói sao?"
"Ý tôi là, em có việc riêng gì muốn hỏi tôi không? Chẳng hạn như tại sao tôi lại đối xử với em như vậy? Chẳng hạn như..."
"Cảnh sát Nghiêm làm thế đương nhiên là có lý do của riêng mình."
Lâm Lâm ngắt lời anh: "Nếu anh muốn nói thì tôi sẽ biết những điều tôi nên biết."
Nghiêm Thanh Dữ cau mày, cảm thấy bối rối.
Trước khi lên xe, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để thú nhận mọi chuyện, nhưng sau khi nghe những lời này của Lâm Lâm, anh không khỏi nghĩ về ba năm qua.
Không thể nghi ngờ, ba năm ở cùng Lâm Lâm là ba năm hạnh phúc nhất, cũng là ba năm đau khổ nhất cuộc đời anh.