Cô không hề do dự, sải bước về phía trước và ôm Triệu Mai vào lòng.
"Triệu Mai, là cô, là cô Lâm đây."
Lâm Lâm không ngừng xoa đầu và lưng cô bé: "Xin lỗi em, cô giáo đến muộn..."
Triệu Mai sững sờ, đôi mắt đen trắng đảo quanh.
Một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nắm chặt lấy góc áo Lâm Lâm: “Cô Lâm…”
Giọng nói mềm mại, nghèn nghẹn như chiếc búa ngàn tấn đập vào tim cô. Hốc mắt Lâm Lâm đỏ lên trong nháy mắt, giọng nghẹn ngào: “Cô giáo tới rồi.”
Triệu Mai sụt sịt, nước mắt rơi như mưa: "Cô... cô ơi..."
Dù cho mùi máu tanh nồng nặc, Lâm Lâm vẫn ôm chặt lấy cô, cố gắng truyền hơi ấm của mình cho cô bé: “Triệu Mai, cô đến rồi.”
Triệu Mai bất ngờ bật khóc. Tiếng khóc tê tâm phế liệt khiến Lâm Lâm khó nén nước mắt.
Nghiêm Thanh Dữ đứng ở cửa, ánh mắt nặng nề nhìn bóng lưng hai cô trò. Bàn tay buông thõng chợt siết lại, nổi lên gân xanh.
Không quá năm phút, giọng Triệu Mai trở nên khản đặc vì khóc.
Lâm Lâm thấp giọng dỗ dành cô nhóc: "Đừng khóc, cô tới rồi, có chuyện gì cứ nói với cô."
Triệu Mai nức nở, vùi đầu vào ngực Lâm Lâm: "Cô ơi... em xin lỗi. Hôm đó, Triệu Hải Thâm… thậm chí em còn không giúp cô."
Lâm Lâm nhớ lại ngày hôm đó, Triệu Hải Thâm ép cô uống thuốc mê, còn Triệu Mai thì bị đẩy sang một bên.
Cô cẩn thận vén mái tóc trên trán của Triệu Mai: "Em không nói thì cô cũng quên mất. Ngày đó bị Triệu Hải Thâm đẩy ra, em có bị thương không?"
Triệu Mai khẽ lắc đầu: "Không ạ."
Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Em còn nhỏ, cho dù có mặt ở đó cũng không làm được gì. Triệu Hải Thâm vai hùm sức gấu, một lần có thể đánh em năm cái."
Triệu Mai siết chặt quần áo, không nói gì.
Lâm Lâm nhìn cô bé: "Sao cả người em lại máu me be bét thế này? Có thể nói cho cô biết không?"
Triệu Mai cúi đầu thật sâu, từng giọt nước mắt rơi xuống quần áo, làm nhòe đi vết máu đã khô từ lâu.
Lâm Lâm không hối không thúc mà chỉ lặng lẽ ôm lấy cô bé.
Một lúc lâu sau, Triệu Mai mới lại lên tiếng: "Cô Lâm... liệu cô có ghét em không?"
“Sao cô có thể ghét em cho được?”
Ngữ điệu kiên quyết của Lâm Lâm đã cho Triệu Mai một chút can đảm.
Nghiêm Thanh Dữ bước đến gần Lâm Lâm với vẻ mặt phức tạp khó tả.
Triệu Mai ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu: "Cô Lâm..."
Lâm Lâm nắm chặt tay cô nhóc, nhìn Nghiêm Thanh Dữ: "Cảnh sát Nghiêm, anh có thể tạm lánh đi một lúc được không?"
Nghiêm Thanh Dữ do dự trong chốc lát: "Tôi ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi tôi."
Mãi đến khi nhìn thấy bóng lưng của Nghiêm Thanh Dữ đã khuất đằng sau cánh cửa, Triệu Mai mới khóc lóc nói: "Cô Lâm, em đã giế/t cha..."
Lâm Lâm cả kinh, một lúc lâu sau mới run run xoa đầu Triệu Mai: "Đừng sợ."
Chỉ là không biết lời này là an ủi người khác hay an ủi chính mình.
Cô vô thức hỏi: "Ngoại trừ cô, em có nói cho người nào khác biết chuyện này không?"
Đôi mắt Triệu Mai đỏ bừng, lắc đầu: "Em không dám, em không dám nói cho người khác. Có rất nhiều người hỏi em. Em sợ..."
Giờ phút này, cô bé tham lam muốn hơi ấm trên đầu dừng lại lâu hơn nữa, nhưng lại hết sức kiềm chế dịch người ra một chút: “Cô ơi, em rất bẩn, cô đừng chạm vào.”
"Em có thể nói cho cô biết tại sao em..." Lâm Lâm dừng một chút: "Hoặc là, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì?"
Triệu Mai gật đầu: "Hôm đó Triệu... thầy Triệu làm vậy với cô, em rất sợ nên đã về nhà..."
"Cha uống rượu, muốn sờ mó em. Em không muốn nên dùng bát đập vào đầu ông ta. Ông ta rất tức giận, đổi đối tượng sàm sỡ sang em gái..."
"Em gái còn nhỏ..." Triệu Mai nói xong lại không nhịn được khóc lên, "Em đã lấy dao chém ông ta một nhát..."
"Ông ấy ngất đi. Thế là em đưa em gái trốn trong nhà kho chứa củi."
Cô bé nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh hãi: "Ngày hôm sau... Cha em… ch/ết rồi."
"Cô Lâm, em có phải ngồi tù không?"
27.
Triệu Mai nắm chặt lấy quần áo Lâm Lâm như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Lâm Lâm không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói: "Mai Mai rất trung thực và dũng cảm..."
"Triệu Mai, là cô, là cô Lâm đây."
Lâm Lâm không ngừng xoa đầu và lưng cô bé: "Xin lỗi em, cô giáo đến muộn..."
Triệu Mai sững sờ, đôi mắt đen trắng đảo quanh.
Một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nắm chặt lấy góc áo Lâm Lâm: “Cô Lâm…”
Giọng nói mềm mại, nghèn nghẹn như chiếc búa ngàn tấn đập vào tim cô. Hốc mắt Lâm Lâm đỏ lên trong nháy mắt, giọng nghẹn ngào: “Cô giáo tới rồi.”
Triệu Mai sụt sịt, nước mắt rơi như mưa: "Cô... cô ơi..."
Dù cho mùi máu tanh nồng nặc, Lâm Lâm vẫn ôm chặt lấy cô, cố gắng truyền hơi ấm của mình cho cô bé: “Triệu Mai, cô đến rồi.”
Triệu Mai bất ngờ bật khóc. Tiếng khóc tê tâm phế liệt khiến Lâm Lâm khó nén nước mắt.
Nghiêm Thanh Dữ đứng ở cửa, ánh mắt nặng nề nhìn bóng lưng hai cô trò. Bàn tay buông thõng chợt siết lại, nổi lên gân xanh.
Không quá năm phút, giọng Triệu Mai trở nên khản đặc vì khóc.
Lâm Lâm thấp giọng dỗ dành cô nhóc: "Đừng khóc, cô tới rồi, có chuyện gì cứ nói với cô."
Triệu Mai nức nở, vùi đầu vào ngực Lâm Lâm: "Cô ơi... em xin lỗi. Hôm đó, Triệu Hải Thâm… thậm chí em còn không giúp cô."
Lâm Lâm nhớ lại ngày hôm đó, Triệu Hải Thâm ép cô uống thuốc mê, còn Triệu Mai thì bị đẩy sang một bên.
Cô cẩn thận vén mái tóc trên trán của Triệu Mai: "Em không nói thì cô cũng quên mất. Ngày đó bị Triệu Hải Thâm đẩy ra, em có bị thương không?"
Triệu Mai khẽ lắc đầu: "Không ạ."
Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng khuyên bảo: "Em còn nhỏ, cho dù có mặt ở đó cũng không làm được gì. Triệu Hải Thâm vai hùm sức gấu, một lần có thể đánh em năm cái."
Triệu Mai siết chặt quần áo, không nói gì.
Lâm Lâm nhìn cô bé: "Sao cả người em lại máu me be bét thế này? Có thể nói cho cô biết không?"
Triệu Mai cúi đầu thật sâu, từng giọt nước mắt rơi xuống quần áo, làm nhòe đi vết máu đã khô từ lâu.
Lâm Lâm không hối không thúc mà chỉ lặng lẽ ôm lấy cô bé.
Một lúc lâu sau, Triệu Mai mới lại lên tiếng: "Cô Lâm... liệu cô có ghét em không?"
“Sao cô có thể ghét em cho được?”
Ngữ điệu kiên quyết của Lâm Lâm đã cho Triệu Mai một chút can đảm.
Nghiêm Thanh Dữ bước đến gần Lâm Lâm với vẻ mặt phức tạp khó tả.
Triệu Mai ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu: "Cô Lâm..."
Lâm Lâm nắm chặt tay cô nhóc, nhìn Nghiêm Thanh Dữ: "Cảnh sát Nghiêm, anh có thể tạm lánh đi một lúc được không?"
Nghiêm Thanh Dữ do dự trong chốc lát: "Tôi ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì thì gọi tôi."
Mãi đến khi nhìn thấy bóng lưng của Nghiêm Thanh Dữ đã khuất đằng sau cánh cửa, Triệu Mai mới khóc lóc nói: "Cô Lâm, em đã giế/t cha..."
Lâm Lâm cả kinh, một lúc lâu sau mới run run xoa đầu Triệu Mai: "Đừng sợ."
Chỉ là không biết lời này là an ủi người khác hay an ủi chính mình.
Cô vô thức hỏi: "Ngoại trừ cô, em có nói cho người nào khác biết chuyện này không?"
Đôi mắt Triệu Mai đỏ bừng, lắc đầu: "Em không dám, em không dám nói cho người khác. Có rất nhiều người hỏi em. Em sợ..."
Giờ phút này, cô bé tham lam muốn hơi ấm trên đầu dừng lại lâu hơn nữa, nhưng lại hết sức kiềm chế dịch người ra một chút: “Cô ơi, em rất bẩn, cô đừng chạm vào.”
"Em có thể nói cho cô biết tại sao em..." Lâm Lâm dừng một chút: "Hoặc là, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì?"
Triệu Mai gật đầu: "Hôm đó Triệu... thầy Triệu làm vậy với cô, em rất sợ nên đã về nhà..."
"Cha uống rượu, muốn sờ mó em. Em không muốn nên dùng bát đập vào đầu ông ta. Ông ta rất tức giận, đổi đối tượng sàm sỡ sang em gái..."
"Em gái còn nhỏ..." Triệu Mai nói xong lại không nhịn được khóc lên, "Em đã lấy dao chém ông ta một nhát..."
"Ông ấy ngất đi. Thế là em đưa em gái trốn trong nhà kho chứa củi."
Cô bé nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh hãi: "Ngày hôm sau... Cha em… ch/ết rồi."
"Cô Lâm, em có phải ngồi tù không?"
27.
Triệu Mai nắm chặt lấy quần áo Lâm Lâm như thể đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Lâm Lâm không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói: "Mai Mai rất trung thực và dũng cảm..."