Từ sau khi Triệu Thành chế/t, tinh thần của Triệu Mai luôn trong trạng thái căng thẳng, ngủ không yên, ai dỗ cũng vô ích.
Bây giờ, khi đã nói ra những suy nghĩ của mình, trông cô bé nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lâm Lâm dỗ dành vài câu để cô nhóc chìm vào giấc ngủ.
Lâm Lâm bị thương ở tay, không thể bế Triệu Mai lên giường. Vì vậy, cô chỉ có thể hạ giọng: "Cảnh sát Nghiêm?"
Vừa dứt lời đã thấy Nghiêm Thanh Dữ chậm rãi đi vào.
Lâm Lâm dùng mắt ra hiệu cho anh bế Triệu Mai lên giường.
Nghiêm Thanh Dữ tỏ ý đã hiểu. Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng bế Triệu Mai lên, đặt cô bé xuống chiếc giường bên cạnh.
Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng dậy. Chỉ lúc này cô mới phát hiện chân tay mình trở nên tê dại, cứng đờ, không có chút sức nào.
Nghiêm Thanh Dữ nhìn thấy sự khó xử của của cô, bước đến trước mặt Lâm Lâm rồi quỳ xuống.
Cẩn thận giữ chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông trong nháy mắt xuyên qua lớp quần vải bông, giống như mưa xuân rơi trên mặt đất, từ từ xâm nhập vào bắp chân của Lâm Lâm.
Mặt Lâm Lâm đỏ bừng lên trong nháy mắt. Cô vươn tay muốn ngăn lại động tác của anh.
Nghiêm Thanh Dữ như biết cô muốn làm gì, lên tiếng trước: "Đừng cử động, xoa bóp giúp máu lưu thông dễ hơn. Chút nữa là ổn thôi."
Có lẽ bởi giọng điệu anh rất có sức thuyết phục, Lâm Lâm hậm hực thu tay lại, không động đậy nữa.
Nghiêm Thanh Dữ rũ mi, động tác xoa bóp vô cùng thuần thục, nhưng suy nghĩ lại trôi về quá khứ.
Năm năm trước, khi anh đi du lịch Đông Nam Á cùng Lâm Lâm đã gặp phải một vụ khủng bố.
Lâm Lâm đã chặn một nhát dao cho anh ta, để lại vết thương dài mười cm trên đùi.
Sau đó, anh đã cố tình tìm một lớp học trung y để học cách xoa bóp chân cho Lâm Lâm.
Khi ấy, anh đã hứa rằng sẽ đồng ý vô điều kiện một yêu cầu của cô, nhưng sau đó... thậm chí anh còn không thể nói cho Lâm Lâm về tình hình gần đây của Lâm Xương.
"Cảnh sát Nghiêm... đừng xoa nữa, tôi ổn rồi."
Giọng nói của Lâm Lâm gọi những suy nghĩ của Nghiêm Thanh Dữ trở lại.
Mặt anh không mảy may dao động: "Làm phiền em hỗ trợ về lời khai của Triệu Mai."
Nói đến đây, Lâm Lâm đứng dậy, nhìn Triệu Mai đang ngủ ngon lành trên giường: "Cảnh sát Nghiêm, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu: "Được."
Hai người bước ra khỏi cổng của thôn Triệu gia, lên xe.
Nghiêm Thanh Dữ khởi động động cơ, bật điều hòa trong xe: "Em muốn hỏi về chuyện của Triệu Mai?"
Lâm Lâm: "Đúng vậy. Anh cũng nghe được mà, phải không? Triệu Thành bị em ấy giế/t. Em ấy sẽ phải ngồi tù ư?"
Nghiêm Thanh Dữ điều chỉnh ghế lái lui về phía sau một chút, nghiêng đầu nhìn cô, cho cô một đáp án khẳng định: "Không."
Lâm Lâm rất ngạc nhiên.
Cô luôn cho rằng Nghiêm Thanh Dữ là một người nghiêm túc chấp hành pháp luật, sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc. Cô chẳng thể ngờ rằng anh lại có một mặt như vậy.
"Không như em nghĩ đâu."
Nghiêm Thanh Dữ nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Triệu Mai mới 11 tuổi, chưa đến tuổi phải chịu trách nhiệm hình sự."
"Pháp luật ghi rõ, dưới 12 tuổi không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào. Cho dù cô ấy ăn cắp hay giế/t... Triệu Thành cũng chẳng sao. Đều không phải ngồi tù, chủ yếu chỉ là giáo dục thôi."
"Từ 12 đến 14 tuổi thì cần phải chịu một phần trách nhiệm hình sự nếu có tội danh tương đối nghiêm trọng hoặc là có hành vi gây hại cho xã hội như cướp của, phóng hỏa,..."
"Đủ 14 tuổi trở lên thì cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm hình sự."
"Nói như vậy, em có hiểu không?"
Lâm Lâm không ngờ rằng Nghiêm Thanh Dữ nói nhiều như vậy chỉ để giải thích cho mình hiểu. Cô không thể nói rõ trong lòng đang có cảm xúc gì.
Cô giả vờ thờ ơ, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hiểu rồi."
Có nghĩa là Triệu Mai không ngồi tù là do pháp luật quy định, không phải do Nghiêm Thanh Dữ để tình cảm lấn át việc công.
Lâm Lâm khó hiểu: "Vậy tại sao anh lại bảo tôi hỗ trợ lấy lời khai của Triệu Mai? Tại sao anh nhất nhất phải để em ấy nói ra?"
Nghiêm Thanh Dữ siết chặt ngón tay: “Cô bé còn nhỏ, không nên để lại bóng ma trong lòng.”
"Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, Triệu Mai cũng không phải hung thủ giế/t Triệu Thành."
Bây giờ, khi đã nói ra những suy nghĩ của mình, trông cô bé nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lâm Lâm dỗ dành vài câu để cô nhóc chìm vào giấc ngủ.
Lâm Lâm bị thương ở tay, không thể bế Triệu Mai lên giường. Vì vậy, cô chỉ có thể hạ giọng: "Cảnh sát Nghiêm?"
Vừa dứt lời đã thấy Nghiêm Thanh Dữ chậm rãi đi vào.
Lâm Lâm dùng mắt ra hiệu cho anh bế Triệu Mai lên giường.
Nghiêm Thanh Dữ tỏ ý đã hiểu. Anh tiến lại gần, nhẹ nhàng bế Triệu Mai lên, đặt cô bé xuống chiếc giường bên cạnh.
Lâm Lâm thở phào nhẹ nhõm, muốn đứng dậy. Chỉ lúc này cô mới phát hiện chân tay mình trở nên tê dại, cứng đờ, không có chút sức nào.
Nghiêm Thanh Dữ nhìn thấy sự khó xử của của cô, bước đến trước mặt Lâm Lâm rồi quỳ xuống.
Cẩn thận giữ chân cô, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông trong nháy mắt xuyên qua lớp quần vải bông, giống như mưa xuân rơi trên mặt đất, từ từ xâm nhập vào bắp chân của Lâm Lâm.
Mặt Lâm Lâm đỏ bừng lên trong nháy mắt. Cô vươn tay muốn ngăn lại động tác của anh.
Nghiêm Thanh Dữ như biết cô muốn làm gì, lên tiếng trước: "Đừng cử động, xoa bóp giúp máu lưu thông dễ hơn. Chút nữa là ổn thôi."
Có lẽ bởi giọng điệu anh rất có sức thuyết phục, Lâm Lâm hậm hực thu tay lại, không động đậy nữa.
Nghiêm Thanh Dữ rũ mi, động tác xoa bóp vô cùng thuần thục, nhưng suy nghĩ lại trôi về quá khứ.
Năm năm trước, khi anh đi du lịch Đông Nam Á cùng Lâm Lâm đã gặp phải một vụ khủng bố.
Lâm Lâm đã chặn một nhát dao cho anh ta, để lại vết thương dài mười cm trên đùi.
Sau đó, anh đã cố tình tìm một lớp học trung y để học cách xoa bóp chân cho Lâm Lâm.
Khi ấy, anh đã hứa rằng sẽ đồng ý vô điều kiện một yêu cầu của cô, nhưng sau đó... thậm chí anh còn không thể nói cho Lâm Lâm về tình hình gần đây của Lâm Xương.
"Cảnh sát Nghiêm... đừng xoa nữa, tôi ổn rồi."
Giọng nói của Lâm Lâm gọi những suy nghĩ của Nghiêm Thanh Dữ trở lại.
Mặt anh không mảy may dao động: "Làm phiền em hỗ trợ về lời khai của Triệu Mai."
Nói đến đây, Lâm Lâm đứng dậy, nhìn Triệu Mai đang ngủ ngon lành trên giường: "Cảnh sát Nghiêm, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu: "Được."
Hai người bước ra khỏi cổng của thôn Triệu gia, lên xe.
Nghiêm Thanh Dữ khởi động động cơ, bật điều hòa trong xe: "Em muốn hỏi về chuyện của Triệu Mai?"
Lâm Lâm: "Đúng vậy. Anh cũng nghe được mà, phải không? Triệu Thành bị em ấy giế/t. Em ấy sẽ phải ngồi tù ư?"
Nghiêm Thanh Dữ điều chỉnh ghế lái lui về phía sau một chút, nghiêng đầu nhìn cô, cho cô một đáp án khẳng định: "Không."
Lâm Lâm rất ngạc nhiên.
Cô luôn cho rằng Nghiêm Thanh Dữ là một người nghiêm túc chấp hành pháp luật, sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc. Cô chẳng thể ngờ rằng anh lại có một mặt như vậy.
"Không như em nghĩ đâu."
Nghiêm Thanh Dữ nhìn thấu suy nghĩ của cô: "Triệu Mai mới 11 tuổi, chưa đến tuổi phải chịu trách nhiệm hình sự."
"Pháp luật ghi rõ, dưới 12 tuổi không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm hình sự nào. Cho dù cô ấy ăn cắp hay giế/t... Triệu Thành cũng chẳng sao. Đều không phải ngồi tù, chủ yếu chỉ là giáo dục thôi."
"Từ 12 đến 14 tuổi thì cần phải chịu một phần trách nhiệm hình sự nếu có tội danh tương đối nghiêm trọng hoặc là có hành vi gây hại cho xã hội như cướp của, phóng hỏa,..."
"Đủ 14 tuổi trở lên thì cần phải chịu toàn bộ trách nhiệm hình sự."
"Nói như vậy, em có hiểu không?"
Lâm Lâm không ngờ rằng Nghiêm Thanh Dữ nói nhiều như vậy chỉ để giải thích cho mình hiểu. Cô không thể nói rõ trong lòng đang có cảm xúc gì.
Cô giả vờ thờ ơ, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hiểu rồi."
Có nghĩa là Triệu Mai không ngồi tù là do pháp luật quy định, không phải do Nghiêm Thanh Dữ để tình cảm lấn át việc công.
Lâm Lâm khó hiểu: "Vậy tại sao anh lại bảo tôi hỗ trợ lấy lời khai của Triệu Mai? Tại sao anh nhất nhất phải để em ấy nói ra?"
Nghiêm Thanh Dữ siết chặt ngón tay: “Cô bé còn nhỏ, không nên để lại bóng ma trong lòng.”
"Hơn nữa, nghiêm túc mà nói, Triệu Mai cũng không phải hung thủ giế/t Triệu Thành."