Ngày hôm sau, Lâm Lâm đến cục cảnh sát từ sáng sớm để nộp đơn xin thăm cha cô.
Khi đi ngang qua bảng vinh danh, cô nhìn thoáng qua, thấy ảnh và tên của Nghiêm Thanh Dữ.
Trong ảnh, anh ta cạo đầu đinh, khuôn mặt điển trai và cương nghị.
Nó hoàn toàn khác với Nghiêm Thanh Dữ mà cô ấy biết trong ba năm qua. Có phải cô nên cảm thấy may mắn vì ít nhất anh đã không nói dối tên của mình?
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Lâm Lâm quay đầu lại, thấy Nghiêm Thanh Dữ đang đi tới.
Bốn mắt nhìn nhau, Nghiêm Thanh Dữ bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhanh chân sải bước về phía trước.
Trong một thoáng anh lướt qua, Lâm Lâm không nhịn được mà hỏi: “Nghiêm Thanh Dữ, ba năm qua, anh không có một chút tình cảm thực sự nào với tôi sao?”
Nghiêm Thanh Dữ không dừng lại, chỉ nói: “Cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ là một kịch bản đã được viết sẵn.”
3.
Cơn gió nhẹ nhàng được tạo ra khi anh lướt qua cô như một con dao, cứa vào tim Lâm Lâm.
Thật lâu sau, bóng dáng Nghiêm Thanh Dữ biến mất cuối hành lang, cô mới gạt bỏ cảm xúc của mình, đến nộp đơn vào thăm cha mình.
Vừa ngồi xuống, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Nghiêm Niệm Niệm liếc nhìn tờ đơn xin thăm gặp Lâm Lâm đưa: “Nghi phạm hình sự không được phép thăm gặp cho đến khi bị kết án. Đây là luật. Cô có thể ủy thác luật sư đến gặp cha mình.”
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lâm Lâm, Nghiêm Niệm Niệm nhẹ giọng nói: “Cô tìm được luật sư sớm ngày nào thì biết tin cha mình sớm ngày đấy.”
Lâm Lâm gượng cười: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, tôi đi trước.”
Cô đứng dậy muốn đi.
“Cô Lâm.” Nghiêm Niệm Niệm đột nhiên ngăn cô lại: “Sau này cô đừng dây dưa với… bạn trai tôi.”
“Cô chỉ là một trong những mục tiêu nhiệm vụ của anh ấy, không phải duy nhất, cũng không phải đặc biệt... Cô hiểu ý tôi chứ?”
Có thể thấy rõ ràng là cô ấy đang ra oai, nhưng vẻ mặt cùng giọng điệu lại thản nhiên quá đỗi, trông rất giống khi Nghiêm Thanh Dữ nói ra sự thật.
Lâm Lâm siết chặt ngón tay, xấu hổ vô cùng: “Tôi hiểu.”
Rồi vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Lâm Lâm ngay lập tức đến tìm luật sư từng có quan hệ với Lâm gia.
Tuy nhiên, những kẻ từng xu nịnh, tâng bốc cô đều tránh không gặp mặt.
Lâm Lâm gặp trắc trở khắp chốn, từ sáng đến tối, vẫn không tìm thấy luật sư nào sẵn sàng tiếp nhận hồ sơ.
Trong cơn bàng hoàng, cô đến trước Tập đoàn Lâm thị.
Tòa nhà vốn đông đúc người qua lại, nay lại tiêu điều vắng vẻ, không ai đoái hoài đến.
Dây cảnh giới dán khắp nơi càng khiến đôi mắt cô thêm đỏ.
Trong lúc trầm tư, cánh cửa của tòa nhà được mở ra từ bên trong.
Nghiêm Thanh Dữ mặc cảnh phục màu xanh đen bước ra ngoài cùng các đồng nghiệp của mình. Mặt trời dần khuất bóng, ánh chiều tà lặng lẽ hôn lên huy hiệu nơi ngực trái, rực rỡ ánh quang.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Nghiêm Thanh Dữ nhìn sang.
Bốn mắt chạm nhau, anh hờ hững ngoảnh mặt đi, như chưa từng quen biết.
Ánh mắt xa lạ như vậy khiến tim Lâm Lâm nhói lên đau đớn.
Cô vẫn nhớ rõ một năm trước, khi cô và Nghiêm Thanh Dữ đi du lịch nước ngoài, đã bị kéo vào một cuộc khủng bố.
Họ bị mắc kẹt trên một chiếc xe buýt đầy cướp. Đối phương có rất nhiều người, cho dù Nghiêm Thanh Dữ có võ cũng không phải là đối thủ của chúng. Chẳng mấy chốc anh đã bị thương và rơi vào thế bị động.
Nhìn thấy con dao trong tay tên cướp sắp chém vào người anh, không biết Lâm Lâm lấy từ đâu ra can đảm lao về phía trước, đỡ cho anh một nhát dao.
Một dao đó đã để lại vết sẹo dài gần chục centimet trên đôi chân trắng trẻo của cô.
Nghiêm Thanh Dữ nhìn cô với ánh mắt đau lòng.
Lâm Lâm an ủi anh “không sao đâu”, nhưng đồng thời cũng lo lắng nếu cha cô biết chuyện thì sẽ làm khó anh. Kể từ đó, cô không còn mặc váy nữa.
Lúc ấy, Nghiêm Thanh Dữ dịu dàng ôm cô: “Tinh Tinh, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ đồng ý vô điều kiện với em một điều.”
Lâm Lâm cười hỏi anh: “Bất cứ điều gì sao?”
“Ừm, bất cứ điều gì.” Nghiêm Thanh Dữ nghiêm túc hứa hẹn.
Lâm Lâm chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cô nói ra yêu cầu của mình với Nghiêm Thanh Dữ.
Khi đi ngang qua bảng vinh danh, cô nhìn thoáng qua, thấy ảnh và tên của Nghiêm Thanh Dữ.
Trong ảnh, anh ta cạo đầu đinh, khuôn mặt điển trai và cương nghị.
Nó hoàn toàn khác với Nghiêm Thanh Dữ mà cô ấy biết trong ba năm qua. Có phải cô nên cảm thấy may mắn vì ít nhất anh đã không nói dối tên của mình?
Lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân.
Lâm Lâm quay đầu lại, thấy Nghiêm Thanh Dữ đang đi tới.
Bốn mắt nhìn nhau, Nghiêm Thanh Dữ bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhanh chân sải bước về phía trước.
Trong một thoáng anh lướt qua, Lâm Lâm không nhịn được mà hỏi: “Nghiêm Thanh Dữ, ba năm qua, anh không có một chút tình cảm thực sự nào với tôi sao?”
Nghiêm Thanh Dữ không dừng lại, chỉ nói: “Cuộc gặp gỡ của chúng ta chỉ là một kịch bản đã được viết sẵn.”
3.
Cơn gió nhẹ nhàng được tạo ra khi anh lướt qua cô như một con dao, cứa vào tim Lâm Lâm.
Thật lâu sau, bóng dáng Nghiêm Thanh Dữ biến mất cuối hành lang, cô mới gạt bỏ cảm xúc của mình, đến nộp đơn vào thăm cha mình.
Vừa ngồi xuống, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Nghiêm Niệm Niệm liếc nhìn tờ đơn xin thăm gặp Lâm Lâm đưa: “Nghi phạm hình sự không được phép thăm gặp cho đến khi bị kết án. Đây là luật. Cô có thể ủy thác luật sư đến gặp cha mình.”
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lâm Lâm, Nghiêm Niệm Niệm nhẹ giọng nói: “Cô tìm được luật sư sớm ngày nào thì biết tin cha mình sớm ngày đấy.”
Lâm Lâm gượng cười: “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, tôi đi trước.”
Cô đứng dậy muốn đi.
“Cô Lâm.” Nghiêm Niệm Niệm đột nhiên ngăn cô lại: “Sau này cô đừng dây dưa với… bạn trai tôi.”
“Cô chỉ là một trong những mục tiêu nhiệm vụ của anh ấy, không phải duy nhất, cũng không phải đặc biệt... Cô hiểu ý tôi chứ?”
Có thể thấy rõ ràng là cô ấy đang ra oai, nhưng vẻ mặt cùng giọng điệu lại thản nhiên quá đỗi, trông rất giống khi Nghiêm Thanh Dữ nói ra sự thật.
Lâm Lâm siết chặt ngón tay, xấu hổ vô cùng: “Tôi hiểu.”
Rồi vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Lâm Lâm ngay lập tức đến tìm luật sư từng có quan hệ với Lâm gia.
Tuy nhiên, những kẻ từng xu nịnh, tâng bốc cô đều tránh không gặp mặt.
Lâm Lâm gặp trắc trở khắp chốn, từ sáng đến tối, vẫn không tìm thấy luật sư nào sẵn sàng tiếp nhận hồ sơ.
Trong cơn bàng hoàng, cô đến trước Tập đoàn Lâm thị.
Tòa nhà vốn đông đúc người qua lại, nay lại tiêu điều vắng vẻ, không ai đoái hoài đến.
Dây cảnh giới dán khắp nơi càng khiến đôi mắt cô thêm đỏ.
Trong lúc trầm tư, cánh cửa của tòa nhà được mở ra từ bên trong.
Nghiêm Thanh Dữ mặc cảnh phục màu xanh đen bước ra ngoài cùng các đồng nghiệp của mình. Mặt trời dần khuất bóng, ánh chiều tà lặng lẽ hôn lên huy hiệu nơi ngực trái, rực rỡ ánh quang.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Nghiêm Thanh Dữ nhìn sang.
Bốn mắt chạm nhau, anh hờ hững ngoảnh mặt đi, như chưa từng quen biết.
Ánh mắt xa lạ như vậy khiến tim Lâm Lâm nhói lên đau đớn.
Cô vẫn nhớ rõ một năm trước, khi cô và Nghiêm Thanh Dữ đi du lịch nước ngoài, đã bị kéo vào một cuộc khủng bố.
Họ bị mắc kẹt trên một chiếc xe buýt đầy cướp. Đối phương có rất nhiều người, cho dù Nghiêm Thanh Dữ có võ cũng không phải là đối thủ của chúng. Chẳng mấy chốc anh đã bị thương và rơi vào thế bị động.
Nhìn thấy con dao trong tay tên cướp sắp chém vào người anh, không biết Lâm Lâm lấy từ đâu ra can đảm lao về phía trước, đỡ cho anh một nhát dao.
Một dao đó đã để lại vết sẹo dài gần chục centimet trên đôi chân trắng trẻo của cô.
Nghiêm Thanh Dữ nhìn cô với ánh mắt đau lòng.
Lâm Lâm an ủi anh “không sao đâu”, nhưng đồng thời cũng lo lắng nếu cha cô biết chuyện thì sẽ làm khó anh. Kể từ đó, cô không còn mặc váy nữa.
Lúc ấy, Nghiêm Thanh Dữ dịu dàng ôm cô: “Tinh Tinh, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ đồng ý vô điều kiện với em một điều.”
Lâm Lâm cười hỏi anh: “Bất cứ điều gì sao?”
“Ừm, bất cứ điều gì.” Nghiêm Thanh Dữ nghiêm túc hứa hẹn.
Lâm Lâm chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cô nói ra yêu cầu của mình với Nghiêm Thanh Dữ.