28.
“Cái gì?” Lâm Lâm ngạc nhiên.
Nghiêm Thanh Dữ gõ nhẹ vào tay lái: "Thi thể của Triệu Thành đã được giải phẫu, cộng thêm những điều Triệu Mai nói khi nãy, tất cả nói lên một điều."
Anh nhìn thôn Triệu gia qua tấm kính của cửa sổ: "Triệu Mai bị suy dinh dưỡng, thân hình gầy yếu, không đủ sức mạnh. Những vết thương nông sau lưng Triệu Thanh chắc hẳn là do cô bé chém gã mà thành."
"Triệu Thành ngất đi không bao lâu thì tỉnh lại. Lúc này lại có người lấy cớ trong thôn có việc, gọi gã ra ngoài."
"Sau khi Triệu Thành ra ngoài, ai đó đã chém vào lưng gã bằng một con dao dài khoảng 20 cm."
Lâm Lâm đột nhiên hiểu ra: "Cho nên người đó là hung thủ giế/t Triệu Thành chứ không phải Triệu Mai? Nếu là 20 cm, nó có phải là một con dao làm bếp không?"
“Coi như hắn đã giế/t Triệu Thành.” Nghiêm Thanh Dữ nhìn Lâm Lâm, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Tại sao em lại cho rằng đó là dao làm bếp?”
Lâm Lâm nghĩ một chút: "Hai mươi centimet, lại có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi trong thôn, nhà nhà đều có. Thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến là một con dao làm bếp."
"Thông minh."
Nghiêm Thanh Dữ cười cười: "Em đã trưởng thành rất nhiều."
Nhận được sự khẳng định từ người khác, Lâm Lâm cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm tự hào.
Cô sờ sờ mũi: "Vậy tại sao anh lại nói là “coi như”? Người gọi gã ta ra ngoài không phải là hung thủ sao?"
Nghiêm Thanh Dữ nhíu mày: "Không nhất định."
"Hiện tại bên phía cảnh sát vẫn chưa tìm được hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án mạng. Anh cần nhiều chứng cứ hơn để xác minh phán đoán của mình."
Lâm Lâm gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: "May mắn không phải Triệu Mai... Nếu không, tôi thực sự không biết phải đối mặt với em ấy như thế nào."
Nghiêm Thanh Dữ khó hiểu nhíu mày: "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
Lâm Lâm: "Bởi, nếu bản thân biết chuyện thì sẽ khó có cách nào để làm người ngoài cuộc. Có cảm giác đứng ngồi không yên, rất tội lỗi."
Dứt lời, Nghiêm Thanh Dữ không nói nữa.
Bầu không khí trong xe đột nhiên chìm xuống khiến người khác thấy khó thở.
Lâm Lâm nhấn nút hạ cửa sổ để gió lạnh từ bên ngoài tràn vào trong xe.
Nghiêm Thanh Dữ đột nhiên nói: "Chuyện của cha em..."
Lâm Lâm căng thẳng nhìn Nghiêm Thanh Dữ.
Anh dừng lại một chút, suy nghĩ xoay chuyển mấy lần, quyết định đổi chủ đề: “Em muốn cùng Thẩm Chấp Châu ra nước ngoài sao?”
Lâm Lâm không muốn hiểu tại sao chủ đề lại thay đổi xoành xoạch như vậy.
Nghiêm Thanh Dữ xoa ngón tay: "Ý anh là, dạy học ở Trung Quốc cũng ổn mà."
Lâm Lâm "a" một tiếng, từ từ lấy lại tinh thần: "Cho nên, cảnh sát Nghiêm đang mời tôi ở lại sao?"
"Tổ quốc cần những người thông minh như em để phát triển."
Nghiêm Thanh Dữ xấu hổ liếc trái liếc phải.
Lâm Lâm cảm thấy hơi buồn cười: "Tổ quốc cần những người như anh chứ. Tôi và anh Chấp Châu thì bỏ qua đi. Dù sao thì quá khứ của chúng tôi cũng không được vẻ vang cho lắm."
"Thật ra, ban đầu tôi chọn ở lại nơi đây dạy học là muốn chuộc tội cho cha. Tôi biết ông ấy đã làm rất nhiều chuyện phạm pháp, không thể tha thứ. Nhưng, tôi vẫn muốn cố gắng bù đắp thay ông ấy càng nhiều càng tốt."
"Tôi không phải dạng người tốt đẹp gì, cũng không phải người xấu. Tôi chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn. So với nhân tài phát triển đất nước trong lời anh thì còn cách rất xa."
Khi cười lên, lúc đồng tiền nhỏ xinh của Lâm Lâm cũng hiện ra: "Ngược lại là anh, cảnh sát Nghiêm, anh nhất định phải kiên trì với công việc của mình. Mọi người cần anh."
Mặt mày Nghiêm Thanh Dữ vô cảm nhìn cô.
Muốn biết tại sao cô ấy quên mình, muốn biết tại sao cô ấy lại thay đổi nhiều như vậy, lại càng muốn biết tại sao cô ấy lại từ chối mình. Nhưng lời từ chối nhẹ nhàng như vậy khiến anh chẳng thể thốt lên lời.
Từ trong mắt Lâm Lâm, anh chỉ nhìn thấy hai chữ – phẳng lặng.
Nói thẳng ra cũng chỉ có một lý do, cô không hề động lòng. Cô thật sự đang cân nhắc rằng có nên rời đi hay không.
Nghiêm Thanh Dữ đột nhiên không muốn vòng vo nữa. Nếu lần này lại bỏ lỡ, có lẽ cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội gặp lại.
Tại sao phải lo lắng về ánh mắt của những kẻ ngoài kia? Tại sao phải thấp thỏm vì những điều còn chưa đến
“Cái gì?” Lâm Lâm ngạc nhiên.
Nghiêm Thanh Dữ gõ nhẹ vào tay lái: "Thi thể của Triệu Thành đã được giải phẫu, cộng thêm những điều Triệu Mai nói khi nãy, tất cả nói lên một điều."
Anh nhìn thôn Triệu gia qua tấm kính của cửa sổ: "Triệu Mai bị suy dinh dưỡng, thân hình gầy yếu, không đủ sức mạnh. Những vết thương nông sau lưng Triệu Thanh chắc hẳn là do cô bé chém gã mà thành."
"Triệu Thành ngất đi không bao lâu thì tỉnh lại. Lúc này lại có người lấy cớ trong thôn có việc, gọi gã ra ngoài."
"Sau khi Triệu Thành ra ngoài, ai đó đã chém vào lưng gã bằng một con dao dài khoảng 20 cm."
Lâm Lâm đột nhiên hiểu ra: "Cho nên người đó là hung thủ giế/t Triệu Thành chứ không phải Triệu Mai? Nếu là 20 cm, nó có phải là một con dao làm bếp không?"
“Coi như hắn đã giế/t Triệu Thành.” Nghiêm Thanh Dữ nhìn Lâm Lâm, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng: “Tại sao em lại cho rằng đó là dao làm bếp?”
Lâm Lâm nghĩ một chút: "Hai mươi centimet, lại có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi trong thôn, nhà nhà đều có. Thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến là một con dao làm bếp."
"Thông minh."
Nghiêm Thanh Dữ cười cười: "Em đã trưởng thành rất nhiều."
Nhận được sự khẳng định từ người khác, Lâm Lâm cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm tự hào.
Cô sờ sờ mũi: "Vậy tại sao anh lại nói là “coi như”? Người gọi gã ta ra ngoài không phải là hung thủ sao?"
Nghiêm Thanh Dữ nhíu mày: "Không nhất định."
"Hiện tại bên phía cảnh sát vẫn chưa tìm được hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án mạng. Anh cần nhiều chứng cứ hơn để xác minh phán đoán của mình."
Lâm Lâm gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: "May mắn không phải Triệu Mai... Nếu không, tôi thực sự không biết phải đối mặt với em ấy như thế nào."
Nghiêm Thanh Dữ khó hiểu nhíu mày: "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
Lâm Lâm: "Bởi, nếu bản thân biết chuyện thì sẽ khó có cách nào để làm người ngoài cuộc. Có cảm giác đứng ngồi không yên, rất tội lỗi."
Dứt lời, Nghiêm Thanh Dữ không nói nữa.
Bầu không khí trong xe đột nhiên chìm xuống khiến người khác thấy khó thở.
Lâm Lâm nhấn nút hạ cửa sổ để gió lạnh từ bên ngoài tràn vào trong xe.
Nghiêm Thanh Dữ đột nhiên nói: "Chuyện của cha em..."
Lâm Lâm căng thẳng nhìn Nghiêm Thanh Dữ.
Anh dừng lại một chút, suy nghĩ xoay chuyển mấy lần, quyết định đổi chủ đề: “Em muốn cùng Thẩm Chấp Châu ra nước ngoài sao?”
Lâm Lâm không muốn hiểu tại sao chủ đề lại thay đổi xoành xoạch như vậy.
Nghiêm Thanh Dữ xoa ngón tay: "Ý anh là, dạy học ở Trung Quốc cũng ổn mà."
Lâm Lâm "a" một tiếng, từ từ lấy lại tinh thần: "Cho nên, cảnh sát Nghiêm đang mời tôi ở lại sao?"
"Tổ quốc cần những người thông minh như em để phát triển."
Nghiêm Thanh Dữ xấu hổ liếc trái liếc phải.
Lâm Lâm cảm thấy hơi buồn cười: "Tổ quốc cần những người như anh chứ. Tôi và anh Chấp Châu thì bỏ qua đi. Dù sao thì quá khứ của chúng tôi cũng không được vẻ vang cho lắm."
"Thật ra, ban đầu tôi chọn ở lại nơi đây dạy học là muốn chuộc tội cho cha. Tôi biết ông ấy đã làm rất nhiều chuyện phạm pháp, không thể tha thứ. Nhưng, tôi vẫn muốn cố gắng bù đắp thay ông ấy càng nhiều càng tốt."
"Tôi không phải dạng người tốt đẹp gì, cũng không phải người xấu. Tôi chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn. So với nhân tài phát triển đất nước trong lời anh thì còn cách rất xa."
Khi cười lên, lúc đồng tiền nhỏ xinh của Lâm Lâm cũng hiện ra: "Ngược lại là anh, cảnh sát Nghiêm, anh nhất định phải kiên trì với công việc của mình. Mọi người cần anh."
Mặt mày Nghiêm Thanh Dữ vô cảm nhìn cô.
Muốn biết tại sao cô ấy quên mình, muốn biết tại sao cô ấy lại thay đổi nhiều như vậy, lại càng muốn biết tại sao cô ấy lại từ chối mình. Nhưng lời từ chối nhẹ nhàng như vậy khiến anh chẳng thể thốt lên lời.
Từ trong mắt Lâm Lâm, anh chỉ nhìn thấy hai chữ – phẳng lặng.
Nói thẳng ra cũng chỉ có một lý do, cô không hề động lòng. Cô thật sự đang cân nhắc rằng có nên rời đi hay không.
Nghiêm Thanh Dữ đột nhiên không muốn vòng vo nữa. Nếu lần này lại bỏ lỡ, có lẽ cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội gặp lại.
Tại sao phải lo lắng về ánh mắt của những kẻ ngoài kia? Tại sao phải thấp thỏm vì những điều còn chưa đến