“Anh Chấp Châu, vì em nên Nghiêm Thanh Dữ mới bị đình chỉ. Nếu ngày hôm đó không có anh ấy thì sợ là chúng ta đã chẳng thể gặp nhau.”
Thẩm Chấp Châu nhíu mày: “Muốn đi sao?”
Ánh mắt Lâm Lâm đầy kiên định: “Đúng, em muốn đi.”
Thẩm Chấp Châu chỉ có thể thở dài, chậm rãi buông tay cô ra: “Anh không cản em, nhưng em phải chú ý an toàn.”
Lâm Lâm đồng ý, đưa chiếc hộp trên tay cho Thẩm Chấp Châu giữ rồi rời đi với Nghiêm Niệm Niệm.
Cục Cảnh sát của thị trấn.
Nghiêm Thanh Dữ bị giam trong phòng kín, trên tay là cục rubik xoay chuyển không ngừng.
Vương Tắc Dân ngồi ở đối diện, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: “Đội phó Nghiêm, có chuyện gì thì anh cứ nói đi mà. Đừng khó đám cấp dưới chúng tôi nữa.”
Nghiêm Thanh Dữ mân mê khối rubik, nhất quyết không chịu mở miệng.
Vương Tắc Dân thấy anh không chịu phối hợp, đập mạnh xuống bàn một cái: “Đây là bản giám định thương tích và bản ghi chép lời khai của hiệu trưởng mà Tần Hoài đưa tới. Anh tự xem đi.”
“Từng câu từng từ trong này đều chứng minh anh bạo hành người ta. Hiện tại anh khai ra mọi chuyện thì có lẽ sẽ giữ được bộ cảnh phục đấy.”
Nghiêm Thanh Dữ không thèm ngẩng đầu, chỉ chăm chú nghịch khối rubik trong tay.
Vương Tắc Dân thấy anh chẳng có tí thái độ hối cải, phối hợp gì thì dứt khoát chỉnh ánh đèn chiếu thẳng vào mặt Nghiêm Thanh Dữ.
“Đội phó Nghiêm, anh đừng trách anh em không nể mặt anh. Chúng ta chỉ làm việc theo chỉ thị của cấp trên thôi.”
Nghiêm Thanh Dữ bình tĩnh nheo mắt: “Vương Tắc Dân, cậu làm tôi tò mò thật đấy. Rốt cuộc là các cậu dựa theo chỉ thị của ai mà làm việc?”
Bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm, Vương Tắc Dân chỉ có thể rụt cổ trở về, rặn mãi mới được một câu: “Đội phó Nghiêm, đây là do anh không tuân thủ quy định trước!”
“Chỉ dựa vào lời khai một phía của hiệu trưởng, cậu đã có thể xác định vết thương trên người ông ta là do tôi làm? Không cần hỏi những nhân chứng khác?”
“Nhân chứng khác? Anh đang nói nhân chứng nào vậy?”
Vương Tắc Dân cười nhạo: “Hôm nay Lâm Lâm đã rời khỏi nơi này với Thẩm Chấp Châu. Cô ấy sẽ không thể quay lại giúp anh đâu.”
Không ngờ, lời còn chưa dứt, sau lưng đã vang lên tiếng đập cửa kịch liệt.
“Vương Tắc Dân, mau mở cửa cho bà đây!”
Vẻ đắc ý trên mặt Vương Tắc Dân nhanh chóng bị sự khiếp sợ làm cho bay mất sạch. Cậu chàng còn chưa kịp đứng dậy thì cửa đã bị Nghiêm Niệm niệm đá văng ra!
Cô đẩy Lâm Lâm vẫn đang thở hồng hộc ra trước người: “Ai nói không có nhân chứng? Nhân chứng ở đây!”
Hơi thở của Lâm lâm có phần gấp gáp vì chạy quá nhanh, hình ảnh trước mắt nhòe cả đi nhưng vẫn chẳng thể ngăn được ánh nhìn bất ngờ của Nghiêm Thanh Dữ.
33.
“Lạch cạch”, khối rubik trong tay Nghiêm Thanh Dữ đã được giải xong.
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Lâm: “Em có thể đến đây khiến anh rất vui.”
Não Lâm Lâm chưa kịp tải hết thông tin. Cô ngơ ngác không biết nên nói gì.
Chỉ nghe thấy từng nhịp rung động của trái tim trong lồng ngực, giống như chồi non phá đất nảy mầm mùa xuân, ngọn sen mùa hè, gợn lúa mùa thu và tuyết đầu mùa khi đông tới.
Nghiêm Niệm Niệm, người duy nhất đang suy nghĩ về vụ án, không thể không nói: “Giờ đã là lúc nào rồi mà hai người vẫn còn tán tỉnh nhau được hả?”
Hai tiếng “tán tỉnh” Nghiêm Niệm Niệm nói đặc biệt chậm, đặc biệt rõ ràng khiến cả mặt Lâm Lâm đỏ bừng như quả cà chua.
Nghiêm Thanh Dữ nhướng mày: “Không vội, không vội. Mọi người cứ thong thả.”
Nghiêm Niệm Niệm lườm cháy mặt ông anh trai của mình rồi kéo Lâm Lâm ngồi xuống đối diện Vương Tắc Dân: “Anh hỏi đi, hỏi xem hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Tôi cũng muốn biết lời khai của cô ấy có chứng minh được sự trong sạch của anh tôi hay không.”
Vương Tắc Dân tức giận liếc nhìn hai người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mời cảnh sát Nghiêm và đội phó Nghiêm ra ngoài trước.”
Nghiêm Niệm Niệm siết chặt nắm đấm, vào tư thế chuẩn bị đánh người.
Thấy vậy, Lâm Lâm nhanh chóng lên tiếng: “Cảnh sát Tiểu Nghiêm, cô bình tĩnh! Tôi không sao đâu, cũng chỉ là nói sự thật thôi mà.”
Trước khi ra khỏi phòng, Nghiêm Niệm Niệm không quên tặng Vương Tắc Dân một ánh nhìn đầy “yêu thương”.
Thẩm Chấp Châu nhíu mày: “Muốn đi sao?”
Ánh mắt Lâm Lâm đầy kiên định: “Đúng, em muốn đi.”
Thẩm Chấp Châu chỉ có thể thở dài, chậm rãi buông tay cô ra: “Anh không cản em, nhưng em phải chú ý an toàn.”
Lâm Lâm đồng ý, đưa chiếc hộp trên tay cho Thẩm Chấp Châu giữ rồi rời đi với Nghiêm Niệm Niệm.
Cục Cảnh sát của thị trấn.
Nghiêm Thanh Dữ bị giam trong phòng kín, trên tay là cục rubik xoay chuyển không ngừng.
Vương Tắc Dân ngồi ở đối diện, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: “Đội phó Nghiêm, có chuyện gì thì anh cứ nói đi mà. Đừng khó đám cấp dưới chúng tôi nữa.”
Nghiêm Thanh Dữ mân mê khối rubik, nhất quyết không chịu mở miệng.
Vương Tắc Dân thấy anh không chịu phối hợp, đập mạnh xuống bàn một cái: “Đây là bản giám định thương tích và bản ghi chép lời khai của hiệu trưởng mà Tần Hoài đưa tới. Anh tự xem đi.”
“Từng câu từng từ trong này đều chứng minh anh bạo hành người ta. Hiện tại anh khai ra mọi chuyện thì có lẽ sẽ giữ được bộ cảnh phục đấy.”
Nghiêm Thanh Dữ không thèm ngẩng đầu, chỉ chăm chú nghịch khối rubik trong tay.
Vương Tắc Dân thấy anh chẳng có tí thái độ hối cải, phối hợp gì thì dứt khoát chỉnh ánh đèn chiếu thẳng vào mặt Nghiêm Thanh Dữ.
“Đội phó Nghiêm, anh đừng trách anh em không nể mặt anh. Chúng ta chỉ làm việc theo chỉ thị của cấp trên thôi.”
Nghiêm Thanh Dữ bình tĩnh nheo mắt: “Vương Tắc Dân, cậu làm tôi tò mò thật đấy. Rốt cuộc là các cậu dựa theo chỉ thị của ai mà làm việc?”
Bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm, Vương Tắc Dân chỉ có thể rụt cổ trở về, rặn mãi mới được một câu: “Đội phó Nghiêm, đây là do anh không tuân thủ quy định trước!”
“Chỉ dựa vào lời khai một phía của hiệu trưởng, cậu đã có thể xác định vết thương trên người ông ta là do tôi làm? Không cần hỏi những nhân chứng khác?”
“Nhân chứng khác? Anh đang nói nhân chứng nào vậy?”
Vương Tắc Dân cười nhạo: “Hôm nay Lâm Lâm đã rời khỏi nơi này với Thẩm Chấp Châu. Cô ấy sẽ không thể quay lại giúp anh đâu.”
Không ngờ, lời còn chưa dứt, sau lưng đã vang lên tiếng đập cửa kịch liệt.
“Vương Tắc Dân, mau mở cửa cho bà đây!”
Vẻ đắc ý trên mặt Vương Tắc Dân nhanh chóng bị sự khiếp sợ làm cho bay mất sạch. Cậu chàng còn chưa kịp đứng dậy thì cửa đã bị Nghiêm Niệm niệm đá văng ra!
Cô đẩy Lâm Lâm vẫn đang thở hồng hộc ra trước người: “Ai nói không có nhân chứng? Nhân chứng ở đây!”
Hơi thở của Lâm lâm có phần gấp gáp vì chạy quá nhanh, hình ảnh trước mắt nhòe cả đi nhưng vẫn chẳng thể ngăn được ánh nhìn bất ngờ của Nghiêm Thanh Dữ.
33.
“Lạch cạch”, khối rubik trong tay Nghiêm Thanh Dữ đã được giải xong.
Anh đứng dậy, đi đến trước mặt Lâm Lâm: “Em có thể đến đây khiến anh rất vui.”
Não Lâm Lâm chưa kịp tải hết thông tin. Cô ngơ ngác không biết nên nói gì.
Chỉ nghe thấy từng nhịp rung động của trái tim trong lồng ngực, giống như chồi non phá đất nảy mầm mùa xuân, ngọn sen mùa hè, gợn lúa mùa thu và tuyết đầu mùa khi đông tới.
Nghiêm Niệm Niệm, người duy nhất đang suy nghĩ về vụ án, không thể không nói: “Giờ đã là lúc nào rồi mà hai người vẫn còn tán tỉnh nhau được hả?”
Hai tiếng “tán tỉnh” Nghiêm Niệm Niệm nói đặc biệt chậm, đặc biệt rõ ràng khiến cả mặt Lâm Lâm đỏ bừng như quả cà chua.
Nghiêm Thanh Dữ nhướng mày: “Không vội, không vội. Mọi người cứ thong thả.”
Nghiêm Niệm Niệm lườm cháy mặt ông anh trai của mình rồi kéo Lâm Lâm ngồi xuống đối diện Vương Tắc Dân: “Anh hỏi đi, hỏi xem hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Tôi cũng muốn biết lời khai của cô ấy có chứng minh được sự trong sạch của anh tôi hay không.”
Vương Tắc Dân tức giận liếc nhìn hai người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mời cảnh sát Nghiêm và đội phó Nghiêm ra ngoài trước.”
Nghiêm Niệm Niệm siết chặt nắm đấm, vào tư thế chuẩn bị đánh người.
Thấy vậy, Lâm Lâm nhanh chóng lên tiếng: “Cảnh sát Tiểu Nghiêm, cô bình tĩnh! Tôi không sao đâu, cũng chỉ là nói sự thật thôi mà.”
Trước khi ra khỏi phòng, Nghiêm Niệm Niệm không quên tặng Vương Tắc Dân một ánh nhìn đầy “yêu thương”.