Trái tim Lâm Lâm như bị xé nát, đôi mắt sưng đỏ vì khóc: “Đừng nói nữa, Nghiêm Thanh Dữ. Em xin anh, đừng nói nữa…”
Nghe giọng cô run rẩy, Nghiêm Thanh Dữ cười: “Chúng ta hãy cược thêm một lần nữa, nếu chúng ta đều có thể trở về an toàn…”
“Em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chúng ta yêu lại từ đầu…”
Lâm Lâm khóc như mưa, không nói nên lời.
Nghiêm Thanh Dữ hỏi: “Được…không?”
Lâm Lâm nghẹn ngào, còn chưa kịp trả lời, Nghiêm Thanh Dữ đột ngột kéo cô, nhanh chóng tiến về phía vách núi.
“Đây là… con đường sống duy nhất anh có thể nghĩ ra.”
Nói xong, anh dùng hết sức lực, đẩy Lâm Lâm xuống!
42.
Cảm giác mất trọng lực ập đến, Lâm Lâm nhìn thấy mình càng lúc càng xa mép vực, bóng dáng của Nghiêm Thanh Dụ nhỏ dần.
Khi rơi xuống mặt biển, cô như nghe thấy tiếng ầm ầm vang dội, nhìn thấy Nghiêm Vệ Quốc đang ngồi trên trực thăng đến cứu họ...
Không biết đã bao lâu, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện xộc vào mũi.
Lâm Lâm khẽ nhíu mày, bên tai nghe thấy giọng của Thẩm Chấp Châu: "Bác sĩ, cô ấy đã hôn mê suốt ba tháng rồi, rốt cuộc khi nào mới tỉnh lại?!"
"Chủ tịch Thẩm, chúng tôi cũng không thể chắc chắn được. Mọi thứ đều phụ thuộc vào ý thức của cô Lâm."
Thẩm Chấp Châu bất lực, đi đến ngồi bên cạnh Lâm Lâm: "Tinh Tinh, mau tỉnh lại đi, mọi chuyện đã qua rồi."
Lâm Lâm nặng nề mở mắt, giọng khàn đặc: "Chấp..."
Thẩm Chấp Châu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Tinh Tinh! Em tỉnh rồi! Để anh đi gọi bác sĩ!"
Lâm Lâm vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ màng, chưa kịp định thần thì Thẩm Chấp Châu đã vội vàng chạy ra ngoài.
Cô nhìn lên trần nhà trắng xóa, đầu óc vẫn còn lởn vởn cảnh tượng rơi xuống biển.
Suy nghĩ suốt nửa tiếng, Lâm Lâm vẫn chưa thể xác định hôm đó cô thực sự nhìn thấy trực thăng, hay chỉ là ảo giác của mình.
Lúc này, Thẩm Chấp Châu dẫn theo bác sĩ vội vàng quay lại.
Sau khi Lâm Lâm phối hợp với bác sĩ kiểm tra xong, cô khẽ mím môi hỏi nhỏ: "Anh Chấp Châu... đây là bệnh viện nào? Làm sao anh cứu được em?"
"Đây là bệnh viện Hải Thành, không phải anh cứu em, mà là cảnh sát Hải Thành thông báo cho anh biết em đang ở đây."
Thẩm Chấp Châu nói, mắt anh hơi đỏ lên: "Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa được không? Em có biết lúc anh nhìn thấy em, em trông thế nào không?"
"Toàn thân em đầy vết thương..."
Giọng anh đầy lo lắng, "Bác sĩ nói nếu chậm thêm chút nữa, em sẽ mất mạng đó!"
"Anh đã hứa với chủ tịch Lâm sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ em. Em mà xảy ra chuyện gì thì anh còn mặt mũi nào mà gặp ông ấy nữa chứ!?"
Thẩm Chấp Châu trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh. Dù xảy ra chuyện gì cũng giữ vẻ lịch lãm, Lâm Lâm chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh như thế.
Cô khó nhọc nâng tay lên, móc ngón út vào ngón út của Thẩm Chấp Châu: "Em không phải vẫn ổn đây sao..."
"Anh có biết... biết gì về tình hình của Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm không?"
Lâm Lâm đã quá lâu không nói chuyện, dây thanh quản khô khan, phải nói chậm rãi: "Hôm đó... là họ đã cứu em, em muốn biết họ có về an toàn không..."
Nhắc đến Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm, sắc mặt của Thẩm Chấp Châu có chút mất tự nhiên.
Anh suy nghĩ một hồi lâu, "Họ vẫn ổn, cách đây không lâu còn đến thăm em, nhưng hình như lại có nhiệm vụ nên đã đi rồi."
"An toàn là tốt rồi." Nghe vậy, lòng cô mới dần dần trút bỏ lo lắng.
Một lúc sau, cô lại hỏi: "Vậy... Nghiêm Thanh Dữ có để lại gì cho em không?"
Thẩm Chấp Châu giả vờ ngơ ngác: "Không có gì cả."
Gương mặt Lâm Lâm hiện rõ vẻ thất vọng, cô im lặng một lúc rồi nhắm mắt lại.
Thẩm Chấp Châu cũng không làm phiền cô nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Đông qua xuân tới, thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã một tháng, vết thương của Lâm Lâm gần như đã lành.
Cô hào hứng xuất viện, không quan tâm đến sự ngăn cản của Thẩm Chấp Châu, thẳng tiến đến Cục Công an Hải Thành.
Vừa vào cửa cô đã thấy Vương Tắc Dân, dù trong lòng vẫn còn chút khó chịu với anh ta, nhưng Lâm Lâm vẫn tiến lên hỏi: "Anh Vương, anh có thể báo cho đội trưởng Nghiêm biết tôi đến tìm anh ấy không? Hoặc là tìm Nghiêm Niệm Niệm cũng được."
Sắc mặt của Vương Tắc Dân thay đổi mấy lần, cuối cùng ấp úng nói: “Xin lỗi cô Lâm, đội phó Nghiêm đã đi làm nhiệm vụ ở nơi khác, còn Nghiêm Niệm Niệm đã được thuyên chuyển công tác.”
Nghe giọng cô run rẩy, Nghiêm Thanh Dữ cười: “Chúng ta hãy cược thêm một lần nữa, nếu chúng ta đều có thể trở về an toàn…”
“Em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Chúng ta yêu lại từ đầu…”
Lâm Lâm khóc như mưa, không nói nên lời.
Nghiêm Thanh Dữ hỏi: “Được…không?”
Lâm Lâm nghẹn ngào, còn chưa kịp trả lời, Nghiêm Thanh Dữ đột ngột kéo cô, nhanh chóng tiến về phía vách núi.
“Đây là… con đường sống duy nhất anh có thể nghĩ ra.”
Nói xong, anh dùng hết sức lực, đẩy Lâm Lâm xuống!
42.
Cảm giác mất trọng lực ập đến, Lâm Lâm nhìn thấy mình càng lúc càng xa mép vực, bóng dáng của Nghiêm Thanh Dụ nhỏ dần.
Khi rơi xuống mặt biển, cô như nghe thấy tiếng ầm ầm vang dội, nhìn thấy Nghiêm Vệ Quốc đang ngồi trên trực thăng đến cứu họ...
Không biết đã bao lâu, mùi thuốc sát trùng của bệnh viện xộc vào mũi.
Lâm Lâm khẽ nhíu mày, bên tai nghe thấy giọng của Thẩm Chấp Châu: "Bác sĩ, cô ấy đã hôn mê suốt ba tháng rồi, rốt cuộc khi nào mới tỉnh lại?!"
"Chủ tịch Thẩm, chúng tôi cũng không thể chắc chắn được. Mọi thứ đều phụ thuộc vào ý thức của cô Lâm."
Thẩm Chấp Châu bất lực, đi đến ngồi bên cạnh Lâm Lâm: "Tinh Tinh, mau tỉnh lại đi, mọi chuyện đã qua rồi."
Lâm Lâm nặng nề mở mắt, giọng khàn đặc: "Chấp..."
Thẩm Chấp Châu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Tinh Tinh! Em tỉnh rồi! Để anh đi gọi bác sĩ!"
Lâm Lâm vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ màng, chưa kịp định thần thì Thẩm Chấp Châu đã vội vàng chạy ra ngoài.
Cô nhìn lên trần nhà trắng xóa, đầu óc vẫn còn lởn vởn cảnh tượng rơi xuống biển.
Suy nghĩ suốt nửa tiếng, Lâm Lâm vẫn chưa thể xác định hôm đó cô thực sự nhìn thấy trực thăng, hay chỉ là ảo giác của mình.
Lúc này, Thẩm Chấp Châu dẫn theo bác sĩ vội vàng quay lại.
Sau khi Lâm Lâm phối hợp với bác sĩ kiểm tra xong, cô khẽ mím môi hỏi nhỏ: "Anh Chấp Châu... đây là bệnh viện nào? Làm sao anh cứu được em?"
"Đây là bệnh viện Hải Thành, không phải anh cứu em, mà là cảnh sát Hải Thành thông báo cho anh biết em đang ở đây."
Thẩm Chấp Châu nói, mắt anh hơi đỏ lên: "Sau này đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa được không? Em có biết lúc anh nhìn thấy em, em trông thế nào không?"
"Toàn thân em đầy vết thương..."
Giọng anh đầy lo lắng, "Bác sĩ nói nếu chậm thêm chút nữa, em sẽ mất mạng đó!"
"Anh đã hứa với chủ tịch Lâm sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ em. Em mà xảy ra chuyện gì thì anh còn mặt mũi nào mà gặp ông ấy nữa chứ!?"
Thẩm Chấp Châu trước giờ vẫn luôn điềm tĩnh. Dù xảy ra chuyện gì cũng giữ vẻ lịch lãm, Lâm Lâm chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh như thế.
Cô khó nhọc nâng tay lên, móc ngón út vào ngón út của Thẩm Chấp Châu: "Em không phải vẫn ổn đây sao..."
"Anh có biết... biết gì về tình hình của Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm không?"
Lâm Lâm đã quá lâu không nói chuyện, dây thanh quản khô khan, phải nói chậm rãi: "Hôm đó... là họ đã cứu em, em muốn biết họ có về an toàn không..."
Nhắc đến Nghiêm Thanh Dữ và Nghiêm Niệm Niệm, sắc mặt của Thẩm Chấp Châu có chút mất tự nhiên.
Anh suy nghĩ một hồi lâu, "Họ vẫn ổn, cách đây không lâu còn đến thăm em, nhưng hình như lại có nhiệm vụ nên đã đi rồi."
"An toàn là tốt rồi." Nghe vậy, lòng cô mới dần dần trút bỏ lo lắng.
Một lúc sau, cô lại hỏi: "Vậy... Nghiêm Thanh Dữ có để lại gì cho em không?"
Thẩm Chấp Châu giả vờ ngơ ngác: "Không có gì cả."
Gương mặt Lâm Lâm hiện rõ vẻ thất vọng, cô im lặng một lúc rồi nhắm mắt lại.
Thẩm Chấp Châu cũng không làm phiền cô nữa, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Đông qua xuân tới, thời gian trôi nhanh.
Chớp mắt đã một tháng, vết thương của Lâm Lâm gần như đã lành.
Cô hào hứng xuất viện, không quan tâm đến sự ngăn cản của Thẩm Chấp Châu, thẳng tiến đến Cục Công an Hải Thành.
Vừa vào cửa cô đã thấy Vương Tắc Dân, dù trong lòng vẫn còn chút khó chịu với anh ta, nhưng Lâm Lâm vẫn tiến lên hỏi: "Anh Vương, anh có thể báo cho đội trưởng Nghiêm biết tôi đến tìm anh ấy không? Hoặc là tìm Nghiêm Niệm Niệm cũng được."
Sắc mặt của Vương Tắc Dân thay đổi mấy lần, cuối cùng ấp úng nói: “Xin lỗi cô Lâm, đội phó Nghiêm đã đi làm nhiệm vụ ở nơi khác, còn Nghiêm Niệm Niệm đã được thuyên chuyển công tác.”