“Anh tuyệt đối sẽ không lừa em.” Thẩm Chấp Châu đứng dậy: “Anh còn có chuyện khác phải xử lý, ngày mai không thể đi cùng em. Nếu có việc gì thì gọi điện thoại cho anh. Tối nay nghỉ ngơi thật tốt.”
Sau đó vội vã rời đi.
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Lâm mang rất nhiều vật dụng hằng ngày và hoa quả, muốn Tần Hoài mang chúng cho cha cô.
Lại bị Nghiêm Thanh Dữ ngăn cản: “Đồ bên ngoài không thể đưa vào.”
Lâm Lâm nhìn Tần Hoài, nhưng gã đã vào phòng thăm tội phạm.
Lúc này, câu hỏi của Nghiêm Thanh Dữ lại vang lên: “Trừ những thứ này và vật sắc nhọn ra, cô còn gì khác muốn đưa cho Lâm Xương không?”
Lâm Lâm hiểu ý của anh, nhanh chóng tìm trên người.
Nhưng nãy đi vội, cô không cầm theo gì cả.
Thứ duy nhất mang theo là bức ảnh gia đình kia…
Cô nhìn bức ảnh, đôi mắt đỏ hoe đầy bất đắc dĩ. Rồi cắn răng, dù tay run vẫn cẩn thận xé đôi tấm ảnh.
Lâm Lâm đưa cho Nghiêm Thanh Dữ một nửa ảnh có hình cô ấy: “Làm ơn hãy đưa nó cho cha tôi và nói rằng tôi vẫn ổn, cảm ơn.”
Sau đó cất kĩ nửa tấm ảnh còn lại, hành động thể hiện sự trân quý khôn cùng.
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu nhận lấy nó, vừa định nói thêm điều gì đó.
Giọng nói của Nghiêm Niệm Niệm từ sau lưng truyền đến: “Anh à! Tối nay ba mẹ bảo anh về nhà ăn cơm.”
Lâm Lâm sững người tại chỗ, cảm thấy vô lý đến khó tin.
“Cô ấy gọi anh là anh trai? Hai người là anh em?”
Nghiêm Thanh Dữ không phủ nhận điều đó.
Cảm giác bị lừa dối lần nữa dâng lên, đầu Lâm Lâm ong ong: “Nghiêm Thanh Dữ, những năm qua, anh có từng nói thật với tôi câu nào hay không?”
Nghiêm Thanh Dữ im lặng trong chốc lát: “Có.”
Lâm Lâm giật mình.
Nghiêm Thanh Dữ thờ ơ mở miệng: “Bảo em quên tôi đi… là thật.”
8.
Lạnh lẽo đến từ mọi hướng, toàn thân Lâm Lâm bị đông cứng lại.
Thấy cô không nói gì, Nghiêm Niệm Niệm đi tới giải thích: “Không phải anh tôi muốn lừa cô. Là tôi chủ trương tự biên tự diễn, không muốn cô quấy rầy anh ấy.”
Lâm Lâm siết chặt tay: “Tôi không quấy rầy anh ta.”
Nghiêm Niệm Niệm không quan tâm: “Cô có thể buông tay sớm là điều tốt. Nhà chúng tôi bao đời nay đều là anh hùng liệt sĩ, anh trai tôi không thể cưới một người là con gái của tội phạm được. Cô và cả nhà họ Lâm nữa, sẽ chỉ là một trong những công trạng trong lý lịch của anh ấy.”
Sắc mặt Lâm Lâm tái nhợt. Trên thực tế, từ lúc biết Nghiêm Thanh Dữ lừa dối mình, bọn họ đã kết thúc.
Trong mắt Nghiêm Niệm Niệm, trong mắt người khác, anh ta là một anh hùng, là thần bảo vệ công lý, chính nghĩa.
Nhưng đối với cô, chính Nghiêm Thanh Dữ đã hủy hoại cả thế giới của cô.
Nghiêm Niệm Niệm vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói: “Ngay cả khi cô cảm thấy những điều này không quan trọng, cô đã bao giờ hỏi anh tôi xem anh ấy nghĩ gì chưa? Hỏi anh ấy xem, khi đối mặt với cô, anh ấy có từng…” rung động.
“Niệm Niệm!” Nghiêm Thanh Dữ cắn chặt hàm, trầm giọng nói: “Em về trước đi.”
Nghiêm Niệm Niệm do dự, nhưng cuối cùng vẫn chọn rời đi.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió hú.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Lâm, Nghiêm Thanh Dữ phá vỡ sự im lặng: “Vụ án của cha cô đã được giao cho viện kiểm sát, họ sẽ sớm khởi tố công khai tại tòa án.”
“Trước đây tôi hỏi anh, không phải anh nói không thể trả lời sao? Bây giờ nói lời này là có ý gì?”
Ánh mắt Nghiêm Thanh Dữ nặng nề: “Bây giờ nói, không trái quy định.”
Anh ta lấy từ trong túi ra chiếc khóa bình an mới mua đưa qua: “Trả cho em.”
Lâm Lâm nhìn khóa bình an mới toanh trong lòng bàn tay, sau đó mới hiểu ý của anh. Hiện tại, bọn họ thật sự thanh toán xong ba năm tình cảm rồi.
Cố nén cơn đau không ngừng trào dâng trong lòng, cô không nhận: “Không cần.”
“Giống đến đâu cũng không phải là bản gốc.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Lâm Lâm, Nghiêm Thanh Dữ lặng lẽ nắm chặt tay.
Sau khi trở về từ cục cảnh sát, Lâm Lâm đã nhốt mình trong phòng.
Cô nhìn nụ cười yêu thương của bố trên nửa bức ảnh còn lại, mắt đỏ hoe.
Cha cô đã từng hỏi cô rất nhiều lần: “Tinh Tinh, con thật sự rất thích Nghiêm Thanh Dữ sao?”
“Tinh Tinh, nhất định là anh ta sao? Chấp Châu cũng rất tốt, từ nhỏ đã chăm sóc con.”
Sau đó vội vã rời đi.
Sáng sớm hôm sau.
Lâm Lâm mang rất nhiều vật dụng hằng ngày và hoa quả, muốn Tần Hoài mang chúng cho cha cô.
Lại bị Nghiêm Thanh Dữ ngăn cản: “Đồ bên ngoài không thể đưa vào.”
Lâm Lâm nhìn Tần Hoài, nhưng gã đã vào phòng thăm tội phạm.
Lúc này, câu hỏi của Nghiêm Thanh Dữ lại vang lên: “Trừ những thứ này và vật sắc nhọn ra, cô còn gì khác muốn đưa cho Lâm Xương không?”
Lâm Lâm hiểu ý của anh, nhanh chóng tìm trên người.
Nhưng nãy đi vội, cô không cầm theo gì cả.
Thứ duy nhất mang theo là bức ảnh gia đình kia…
Cô nhìn bức ảnh, đôi mắt đỏ hoe đầy bất đắc dĩ. Rồi cắn răng, dù tay run vẫn cẩn thận xé đôi tấm ảnh.
Lâm Lâm đưa cho Nghiêm Thanh Dữ một nửa ảnh có hình cô ấy: “Làm ơn hãy đưa nó cho cha tôi và nói rằng tôi vẫn ổn, cảm ơn.”
Sau đó cất kĩ nửa tấm ảnh còn lại, hành động thể hiện sự trân quý khôn cùng.
Nghiêm Thanh Dữ gật đầu nhận lấy nó, vừa định nói thêm điều gì đó.
Giọng nói của Nghiêm Niệm Niệm từ sau lưng truyền đến: “Anh à! Tối nay ba mẹ bảo anh về nhà ăn cơm.”
Lâm Lâm sững người tại chỗ, cảm thấy vô lý đến khó tin.
“Cô ấy gọi anh là anh trai? Hai người là anh em?”
Nghiêm Thanh Dữ không phủ nhận điều đó.
Cảm giác bị lừa dối lần nữa dâng lên, đầu Lâm Lâm ong ong: “Nghiêm Thanh Dữ, những năm qua, anh có từng nói thật với tôi câu nào hay không?”
Nghiêm Thanh Dữ im lặng trong chốc lát: “Có.”
Lâm Lâm giật mình.
Nghiêm Thanh Dữ thờ ơ mở miệng: “Bảo em quên tôi đi… là thật.”
8.
Lạnh lẽo đến từ mọi hướng, toàn thân Lâm Lâm bị đông cứng lại.
Thấy cô không nói gì, Nghiêm Niệm Niệm đi tới giải thích: “Không phải anh tôi muốn lừa cô. Là tôi chủ trương tự biên tự diễn, không muốn cô quấy rầy anh ấy.”
Lâm Lâm siết chặt tay: “Tôi không quấy rầy anh ta.”
Nghiêm Niệm Niệm không quan tâm: “Cô có thể buông tay sớm là điều tốt. Nhà chúng tôi bao đời nay đều là anh hùng liệt sĩ, anh trai tôi không thể cưới một người là con gái của tội phạm được. Cô và cả nhà họ Lâm nữa, sẽ chỉ là một trong những công trạng trong lý lịch của anh ấy.”
Sắc mặt Lâm Lâm tái nhợt. Trên thực tế, từ lúc biết Nghiêm Thanh Dữ lừa dối mình, bọn họ đã kết thúc.
Trong mắt Nghiêm Niệm Niệm, trong mắt người khác, anh ta là một anh hùng, là thần bảo vệ công lý, chính nghĩa.
Nhưng đối với cô, chính Nghiêm Thanh Dữ đã hủy hoại cả thế giới của cô.
Nghiêm Niệm Niệm vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nói: “Ngay cả khi cô cảm thấy những điều này không quan trọng, cô đã bao giờ hỏi anh tôi xem anh ấy nghĩ gì chưa? Hỏi anh ấy xem, khi đối mặt với cô, anh ấy có từng…” rung động.
“Niệm Niệm!” Nghiêm Thanh Dữ cắn chặt hàm, trầm giọng nói: “Em về trước đi.”
Nghiêm Niệm Niệm do dự, nhưng cuối cùng vẫn chọn rời đi.
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió hú.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Lâm, Nghiêm Thanh Dữ phá vỡ sự im lặng: “Vụ án của cha cô đã được giao cho viện kiểm sát, họ sẽ sớm khởi tố công khai tại tòa án.”
“Trước đây tôi hỏi anh, không phải anh nói không thể trả lời sao? Bây giờ nói lời này là có ý gì?”
Ánh mắt Nghiêm Thanh Dữ nặng nề: “Bây giờ nói, không trái quy định.”
Anh ta lấy từ trong túi ra chiếc khóa bình an mới mua đưa qua: “Trả cho em.”
Lâm Lâm nhìn khóa bình an mới toanh trong lòng bàn tay, sau đó mới hiểu ý của anh. Hiện tại, bọn họ thật sự thanh toán xong ba năm tình cảm rồi.
Cố nén cơn đau không ngừng trào dâng trong lòng, cô không nhận: “Không cần.”
“Giống đến đâu cũng không phải là bản gốc.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đơn của Lâm Lâm, Nghiêm Thanh Dữ lặng lẽ nắm chặt tay.
Sau khi trở về từ cục cảnh sát, Lâm Lâm đã nhốt mình trong phòng.
Cô nhìn nụ cười yêu thương của bố trên nửa bức ảnh còn lại, mắt đỏ hoe.
Cha cô đã từng hỏi cô rất nhiều lần: “Tinh Tinh, con thật sự rất thích Nghiêm Thanh Dữ sao?”
“Tinh Tinh, nhất định là anh ta sao? Chấp Châu cũng rất tốt, từ nhỏ đã chăm sóc con.”