Hành cung tọa lạc bên ngoài kinh thành, bên trong có mấy trăm cái ôn tuyền to nhỏ. Ôn Ngọc Chương theo Thái tử điện hạ vào Hành cung, mà Tịch Chi vì không thích khí vị thành trì, lưu lại một chỗ trong đầm nước giữa sườn núi.
Hồ nước và Hành cung trên đỉnh ngọn núi tương đối xa. Ôn Ngọc Chương xử lý xong công vụ, lúc rảnh rỗi thường thích ngồi ở trên thềm đá ngắm hồ nước. Nhưng đáng tiếc đại xà hóa nguyên hình, mỗi ngày luôn nằm dưới đáy đầm ngủ, Ôn Ngọc Chương một lần cũng chưa từng nhìn thấy hắn.
Đã rời xa kinh thành náo động, tiếng chuông chiều bên trong Hành cung trống trải vang lên thật chậm. Mấy ngày này trôi qua, y không được xuống núi, Tịch Chi cũng chưa từng đến xem y. Từ sau đoan ngọ năm ấy, Ôn Ngọc Chương vẫn chưa từng rời khỏi đại xà lâu như vậy. Y mỗi ngày nhìn hồ nước kia, thâm tâm tưởng niệm như những sợi bông tung bay khắp nơi, nhẹ nhàng không điểm đậu.
Đến ban đêm, Ôn Ngọc Chương mang theo một cốc đèn lưu ly lén lút chuồn xuống núi. Hồ nước nhìn không xa, nhưng đi mãi không tới.
Rừng núi ban đêm cực náo nhiệt, động tĩnh ồn ã nhỏ vụn từ trong bụi cỏ dưới chân y truyền tới. Đường núi gồ ghề, giày của Ôn Ngọc Chương cũng không thích hợp đi con đường như vậy. Ôn Ngọc Chương đơn giản cởi giày, chân trần đi trên đường mòn.
Cũng không biết đi bao lâu, rốt cục có thể nhìn thấy hàn đàm. Ôn Ngọc Chương nhấc vạt áo chạy càng nhanh, ánh sáng đèn lưu ly chiếu vào trên mặt y, chớp tắt lập loè không khác gì ảo giác.
“Thanh Quy!”
Cảm giác được có người tiếp cận nơi này, đại xà từ dưới nước ngoi lên. Hắn đứng ở giữa đầm, vảy xà đen kịt dưới ánh trăng càng sáng chói lấp lánh, một đôi con ngươi màu xanh lục chăm chú nhìn bóng người màu trắng.
Cốc lưu ly càng ngày càng lung lay, từ trong bụi cỏ chiếu ra vầng sáng. Ôn Ngọc Chương chạy vào bên trong vòng sáng, tay áo rộng lớn trắng như tuyết mà xuyên qua gió, bay múa như cánh hồ điệp.
Hồ điệp nhẹ nhàng rơi vào bên người đại xà, hai cánh mềm mại bao lại cổ đại xà, sau đó chậm rãi thu hồi.
Đèn lưu ly bị vứt trong bụi cỏ.
“Thanh Quy đừng liếm!” Ôn Ngọc Chương cười né tránh lưỡi xà của hắn, “Trên người em toàn là mồ hôi —— không được cắn nha! Cắn rách rồi lúc trở về em mặc cái gì.”
Tịch Chi liền buông ra đuôi xà quấn lấy Ôn Ngọc Chương, chờ y tự cởi quần áo.
“Thanh Quy…” Ôn Ngọc Chương trái lại không vội vã cởi quần áo. Y nhìn chằm chằm đầu xà cự đại trước mặt, bỗng nhiên ngẩng đầu hôn môi đại xà một cái, vừa chạm vào liền lui về, như hồ điệp nhẹ nhàng bay trong gió.
Y chắp tay sau lưng cười khanh khách mà nhìn đại xà, tựa hồ nhìn như vậy đã hài lòng. Y ngẩng đầu, mi mắt run rẩy, trong mắt mang theo ý cười.
Nửa người trên của đại xà hóa thành hình người, ôm lấy Ôn Ngọc Chương bơi dưới nước, vừa nói: “Làm sao vậy?”
“Thanh Quy, em nhớ chàng.” Ôn Ngọc Chương dịu ngoan ôm lấy cổ đại xà.
Tịch Chi đặt y lên tảng đá lớn ở giữa đầm nước, cúi người hôn cổ y, rất không có thành ý hỏi: “Bây giờ thế nào?”
Y nhìn Tịch Chi nhẹ nhàng gọi: “Thanh Quy.”
Đuôi xà của Tịch Chi thô to vung vẫy trên mặt nước, Ôn Ngọc Chương nhìn chằm chằm sóng nước bên trong phản chiếu ánh trăng nhỏ vụn, thấp giọng trả lời: “Bây giờ càng nhớ chàng hơn.”
“Vậy làm sao bây giờ.”
Đại xà cũng không phải không tin, hắn đã ở ngay trước mắt Ôn Ngọc Chương không nghĩ ngợi gì. Đêm khuya Ôn Ngọc Chương tới tìm hắn, Tịch Chi liền đáp lại y, cúi đầu dùng lưỡi xà quấn lấy môi Ôn Ngọc Chương, cuốn lấy lưỡi y khinh suyễn hỏi: “Như vậy chứ?”
Ôn Ngọc Chương rõ ràng không khỏi cao hứng, vẫn luôn gọi tên hắn, đại xà liền dùng lưỡi ngăn chặn miệng của y. Hôn môi so với y nghĩ còn trọng yếu hơn, Ôn Ngọc Chương ôm vai Tịch Chi nhắm hai mắt chuyên tâm cùng hắn môi lưỡi dây dưa.
Tối nay Ôn Ngọc Chương như là một hồi mông lung mộng xuân, động tác đại xà không tự chủ được trở nên ôn nhu lưu luyến. Tình dục chung quy vẫn chiếm thượng phong, đuôi xà vẫy ra tầng tầng sóng cuộn. Đầm nước lạnh lẽo bao vây lấy da thịt lộ ra bên ngoài của Ôn Ngọc Chương. Tịch Chi cúi người, ngón tay lưu luyến vuốt ve trên da thịt nhẵn nhụi bóng loáng.
Dù hắn tự nhận là đã cẩn thận từng li từng tí, với Ôn Ngọc Chương mà nói vẫn thô bạo hung ác như cũ.
Ôn Ngọc Chương ôm lấy ngoại sam của chính mình khoác ở trên vai, y phục ướt nhẹp kề sát trên da thịt của y càng thêm lộ ra đường cong uyển chuyển. Lưỡi đại xà tùy tiện theo tới, liếm láp vai Ôn Ngọc Chương.
Đầm nước quá mát, nhưng bên trong hoa huy*t lại là lửa nóng ướt át. Hai chân Ôn Ngọc Chương quấn lấy eo đại xà, vảy xà bóng loáng lạnh lẽo ma sát bắp đùi săn chắc của y. Ôn Ngọc Chương giơ cao eo, dùng sức mở ra bức khẩu đi mài vảy xà, d*m thủy ấm áp thoa khắp vảy xà đen kịt.
Ôn Ngọc Chương ôm cổ đại xà thoải mái kêu, y híp mắt vô lực quấn lấy đại xà, chậm rãi chìm hạ thân thể. Sò thịt trượt xuống vảy xà, thịt vòng mở ra cắn vào côn th*t thô to của đại xà.
Hai cái côn th*t cũng không phải nhét chung một chỗ, Ôn Ngọc Chương chỉ có thể ngậm một cái côn th*t, tao bức trơn trợt lầy lội chèn ép quy đầu. Chỉ như vậy đối với non huyệt của Ôn Ngọc Chương cũng đã quá lớn. Trên côn th*t còn mang theo vảy, thịt huyệt bị mài run rẩy co rút lại, tao thủy thành cỗ mà tuôn ra tưới lên côn th*t đại xà.
Tịch Chi chỉ cảm thấy bên trong non bức của Ôn Ngọc Chương dường như có nhiệt khí bốc hơi, đuôi xà càng dùng sức vẫy trên đầm nước.
Giọt nước rơi trên vú Ôn Ngọc Chương, ánh trăng liền chiếu sáng giọt nước. Ánh mắt đại xà rơi trên vú y, tầng tầng ảo mộng khiến núm vú hồng hào no đủ vừa giống như bảo thạch, vừa giống như lưu ly. Đại xà phun ra lưỡi mút vào, vú to trắng như tuyết bị hắn hút đến nhảy dựng lên. Ôn Ngọc Chương dùng tay nâng núm vú thịt của chính mình nhẹ nhàng đè ép, sữa tươi thơm ngọt liền phun ra ngoài.
“Tướng công… Phía dưới cũng muốn, a thật là nhột…”
Ôn Ngọc Chương lôi kéo tay Tịch Chi mò xuống hai mảnh thịt của chính mình. Bên trong động thịt kẹp côn th*t đại xà đang cố gắng mà nuốt, Ôn Ngọc Chương khó nhịn mà giãy dụa, trong giọng nói đã có chút nức nở: “Chương Nhi khó chịu… Muốn tướng công thao.”
Ngón tay Tịch Chi thuận thế chen vào miệng huyệt, mạn bất kinh tâm* lục lọi bên trong mị thịt. Huyệt thịt ép càng chặt, khát khao mà mút vào ngón tay của hắn.
*Mạn bất kinh tâm: không đặt trong lòng, không để ý.
“Tướng công… Đừng bấm a…”
Thân thể Ôn Ngọc Chương bỗng nhiên co quắp triều thổi, núm vú chưa bị mút cũng đã phun ra sữa tươi.
Tịch Chi rút tay ra thô bạo mà xoa bóp núm thịt, hút một miệng lớn đầy sữa tươi mới buông Ôn Ngọc Chương ra. Sau đó hắn đè lên hai chân y, đang chuẩn bị biến thành hình người, Ôn Ngọc Chương bỗng nhiên ngăn cản hắn, dùng hai chân quấn lấy thân của đại xà, liếm môi kiều mị nói: “Không muốn… Dùng đuôi xà thao em, em là xà cái của tướng công… Muốn xà dương v*t của tướng công.”
Y mới vừa triều thổi qua, một câu nói lắp bắp hai, ba lần mới nói xong. Y nằm trong lồng ngực đại xà không ngừng thở dốc, ngón tay còn không thành thật, lén lút cầm một đôi dương v*t của đại xà tuốt lộng.
Xà dương v*t mang theo vảy đen kịt nhỏ vụn đối với nhân loại mà nói là thập phần xấu xí. Ôn Ngọc Chương nhớ lại khoái cảm từ một đôi cự vật rong ruổi bên trong thân thể mình, cuống họng giật giật mà giương mắt nhìn đại xà.
Nguyệt quang rơi trên khuôn mặt y, tươi đẹp đến yêu dị.
Ôn Ngọc Chương kịch liệt mà thở hổn hển, núm thịt nhẹ nhàng rung lắc, lỗ vú còn đọng lại một giọt sữa tươi trắng đục.
Nửa người trên đại xà bỗng nhiên hóa thành xà, đầu xà to lớn cúi xuống ngậm lấy núm vú Ôn Ngọc Chương, hàm răng đâm vào bên trong da thịt y.
Ôn Ngọc Chương rên lên một tiếng, nằm ở trên tảng đá mở ra hai chân. Hai cái tay phân biệt cắm vào bên trong hai cái huyệt quấy làm. Bên trong đã sớm ướt đẫm, cùng lắm qua mấy lần, miệng huyệt lại mở ra, phun ra d*m thủy.
“Có thể… Tướng công, mau vào đi.”
Đầu xà cự đại nặng trình trịch mà đặt trên vú Ôn Ngọc Chương hút sữa tươi. Ôn Ngọc Chương không nhìn thấy đuôi xà, chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh, hai cái côn th*t chuẩn xác mà cọ miệng huyệt.
Hình xà của đại xà so với hình người càng thêm linh hoạt. Không chờ Ôn Ngọc Chương gọi hắn, côn th*t đã cắm vào một nửa.
Hai cây côn th*t mỗi cây cắm vào một cái non huyệt, đồng thời đỉnh mạnh bên trong. Ôn Ngọc Chương cảm giác bụng của mình đã sắp nổ tung, giãy dụa muốn lui ra từ trong thân thể đại xà.
Ôn Ngọc Chương lấy hai tay ôm chân của mình ngồi trên bàn cơm, mở rộng hai đùi lộ ra hoa huyt ướt đẫm. Hai mép thịt bên ngoài thay phiên chèn ép lưỡi đại xà, âm hạch bị Tịch Chi cắn sưng, đáng thương co rút bên trong khe thịt.
Lưỡi xà linh hoạt tìm kiếm quả vải cuối cùng trong thịt động, thỉnh thoảng lộng đến hoa tâm, khiến Ôn Ngọc Chương đón lấy một trận run rẩy.
Y cắn môi thở dốc, xúc cảm bị lưỡi đại xà câu quấn lấy vải bên trong huyệt hết sức rõ ràng. Ôn Ngọc Chương chỉ cảm thấy chính mình cũng biến thành món ăn trên bàn, cung cấp lão yêu này sử dụng.
Tịch Chi rốt cục ăn xong quả vải cuối cùng, hai tay Ôn Ngọc Chương chặt chẽ ôm chân mới thanh tĩnh lại, mở hai tay ra muốn đại xà ôm y.
Tịch Chi tiếp được y đặt ở trên ghế tàn nhẫn thao, tao bức ngậm vải hơn nửa ngày càng thêm mềm nhuyễn thơm ngọt, nước bên trong phảng phất mùi vải thơm ngát. Đại xà càng thao càng thích, biến đổi trò dằn vặt Ôn Ngọc Chương. Ôn Ngọc Chương chỉ cảm thấy xương cốt đã muốn rơi ra từng mảnh, đại xà vẫn không dừng lại.
Y nằm nhoài trên ghế tựa cong lên cái mông cho đại xà thao huyệt. Hai vú trắng như tuyết không ngừng đè ép lên hoa văn trên ghế, ấn ra từng đoá hoa mẫu đơn.
Không biết qua bao lâu, đại xà rốt cục phóng tinh cuồn cuộn. Ôn Ngọc Chương co rút trên ghế như là bị thao hỏng, Tịch Chi chặt chẽ ôm sát cái mông của y bắn tinh. Thời gian xà bắn tinh rất dài, Ôn Ngọc Chương mờ mịt mà nhìn mình bụng chậm rãi nhô lên. Y nâng tay vỗ vỗ, như có thể nghe thấy âm thanh tinh dịch sền sệt lăn bên trong.
Ngay cả tinh dịch của lão xà này cũng là hơi lạnh.
Ánh đèn lấp lánh, đêm dài chỉ còn một nửa.
hoa huyt Ôn Ngọc Chương thật sự không ăn được nữa, đại xà mới miễn cưỡng thay đổi bắn tinh vào hậu huyệt. Chờ rót hai cái huyệt đến tràn đầy, trận giao hợp này mới coi như kết thúc.
Gọi người thay đổi bàn ăn lần nữa, Ôn Ngọc Chương vùi ở lồng ngực Tịch Chi nghỉ ngơi chốc lát, sau đó ăn một chút, cuộc giao hoan kế tiếp lại bắt đầu.
Giường gỗ kẽo kẹt một đêm, sau khi trời sáng mới yên tĩnh lại.
Ngày thứ ba đại xà phát tình, phòng ngủ Ôn công tử đã thay một cái giường mới.
Ba ngày đầu tiên của thời kỳ phát tình kéo dài tận một tháng. Ba ngày này Ôn Ngọc Chương trừ ăn và ngủ gần như luôn bị đại xà thao huyệt. Sau đó Tịch Chi thay đổi hình xà, nơi giao hoan đổi thành hậu viên bên hồ.
Những ngày kế tiếp sẽ thoải mái rất nhiều, hơn nửa thời gian Tịch Chi đã ngủ, tỉnh ngủ cũng không quản Ôn Ngọc Chương đang làm gì, mò được dưới thân lập tức muốn thao huyệt. Nhiều lúc không kịp đợi Ôn Ngọc Chương cởi quần áo, hắn đã trực tiếp xé ra.
Ôn đại nhân thân là giám sát Ngự Sử, thế nhưng cũng coi là nghèo khó. Một tháng bổng lộc thật sự cung cấp không nổi đại xà tiêu phí như vậy. May mắn khí trời nóng dần, mỗi ngày Ôn Ngọc Chương ở nhà làm việc chỉ mặc một cái áo lót mỏng, thao huyệt mò núm vú đều thập phần thuận tiện, đại xà lúc này mới cao hứng.
Thời kỳ động dục của đại xà qua đi đã là đầu hạ. Khí trời nóng bức, Tịch Chi càng ngày càng không chịu duy trì hình người, biến thành một tiểu xà chui vào tay áo Ôn Ngọc Chương ngủ, đa số thời điểm sẽ không có động tĩnh.
Ngày ấy Thái tử điện hạ giá lâm, còn mang một hòm vải lại đây, “Trong cung tổng cộng còn nhiều như vậy, bổn vương nhớ đến Ôn tiên sinh yêu thích, đều đem cho ngươi.”
Ôn Ngọc Chương chỉ nói qua loa với Thái tử. Hắn vẫn gọi tiên sinh, thần sắc thiếu niên này dần dần tối tăm, mang theo ý cười khéo léo nói: “Đáng tiếc lão bà kia rốt cuộc ăn không được.”
Thái tử nói gì Ôn Ngọc Chương không có chú ý lắm, ánh mắt của y mới vừa dừng trên những quả vải trước mặt, khe thịt giữa hai chân gần như theo bản năng tuôn ra nước. Xà trốn bên trong tay áo của y bỗng nhiên có cử động, hắn quấn ở trên cổ tay, dùng lưỡi xà liếm mu bàn tay của Ôn Ngọc Chương.
Ôn Ngọc Chương cách ống tay áo nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của hắn, ra hiệu mình biết rồi. Sau đó y lột một quả vải nhét vào ống tay áo, tiểu xà yên tĩnh quấn lấy vải gặm cắn.
“Hôm nay điện hạ lại đây là có chuyện sao?” Dỗ qua tiểu xà, Ôn Ngọc Chương tự tay châm cho Thái tử một chén trà, ôn thanh hỏi.
Lưng Thái tử thẳng tắp, nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Chương nói: “Trịnh phi đã chết, trên đời này vẻ ngoài giống người kia chỉ còn mỗi ta.”
Ôn Ngọc Chương cụp mắt không nói. Thiếu niên bỗng nhiên đứng lên, có chút táo bạo mà gầm nhẹ: “Đó là cữu cữu của ta, so với Trịnh phi, ta mới càng giống như hắn! Ngươi chưa từng thấy phụ hoàng gần đây luôn nhìn đến ta. Không, không phải gần đây, kỳ thực vẫn luôn như vậy. Gần đây hắn đã không chỉ nhìn…” Thái tử điện hạ cụt hứng ngồi xuống, chống cái trán hận hận nói: “Thật là ác tâm.”
Thiếu niên nói đến chuyện gian phụ tử cực kỳ mịt mờ, ước chừng là kiêng kị Ôn đại nhân trước giờ luôn một khí chất cấm dục lạnh nhạt.
“Trước tiên điện hạ bình tĩnh một chút.” Ôn Ngọc Chương đột nhiên hỏi: “Bệ hạ làm đến mức nào? Trực tiếp xông vào sao?”
Thái tử không ngờ Ôn Ngọc Chương trực tiếp hỏi như vậy, nửa ngày mới lắc đầu: “Không có, ta vẫn luôn trốn tránh hắn.”
“Không thể trốn tránh mãi.” Ôn Ngọc Chương chậm rãi lột vải, trầm ngâm nói: “Để thần ngẫm lại.”
“Bổn vương chỉ có tiên sinh.” Ánh mắt thiếu niên sáng lên, kích động nắm ống tay áo Ôn Ngọc Chương. Ôn Ngọc Chương hơi nghiêng người né qua, nhắc nhở: “Điện hạ, bình tĩnh.”
Trong tay áo có tiểu xà ôm vải, cách ống tay áo mỏng manh ngửa đầu thấy tay Thái tử không có chạm đến mới thu hồi hàm răng.
Theo hình thể biến hóa, Tịch Chi ăn một khỏa vải đã no rồi. Vì vậy hắn quấn lấy vải trượt tới vai Ôn Ngọc Chương, dọc theo eo y vừa vặn rơi trên đùi.
“A!” Đùi ấm áp bóng loáng đột nhiên rơi xuống một tiểu xà, dọa Ôn Ngọc Chương nhỏ giọng kinh hô.
Thời điểm Thái tử tới Ôn Ngọc Chương vừa vặn triền miên cùng Tịch Chi trên giường nhỏ. Chỉ kịp thay đổi ngoại sam, chưa kịp mặc tiết khố, lúc này ngược lại càng thuận tiện cho Tịch Chi.
“Ôn tiên sinh?”
Ôn Ngọc Chương lấy lại tinh thần cười nói: “Thần không sao.”
Đuôi xà lớn độ hai ngón tay cọ cọ khe trong chân Ôn Ngọc Chương. Y bất động thanh sắc mở ra hai chân của chính mình, đuôi xà lạnh lẽo dính nị liền trượt tiến vào. Đầu xà của Tịch Chi treo ở trên ngọc hành hơi ngạnh lên của Ôn Ngọc Chương, đuôi xà quấn lấy vải chui vào bên trong hai mép thịt.
Vảy xà bé nhỏ cọ quét mị thịt mềm mại, đẩy vải lăn vào bên trong. Thịt động ẩm nhuyễn ngọ nguậy bị đuôi Tịch Chi vắt quấn, càng ngày càng nhiều mật ngọt dâng trào từ huyệt, khí vị hinh ngọt ở trong bóng tối tràn ra.
Tiểu xà quấn một vòng trên ngọc hành của Ôn Ngọc Chương, đầu xà cũng đẩy ra hai mép thịt liếm uống dm thủy bên trong. Nước ấm áp xối thẳng xuống đầu xà, Tịch Chi có chút khó nhịn mà uốn éo, thanh âm huyên náo bị tao bức đẫy đà nuốt xuống, xà xoay thành bánh quai chèo đánh vào nhụy hoa mẫn cảm. Ôn Ngọc Chương nhịn xuống kích động muốn nhảy dựng lên, khó nhịn mà kẹp chặt hai chân, cả người run rẩy, trong miệng đã cắn ra máu mới cố nén không có rên lên.
Ôn Ngọc Chương một bên nghiêm mặt ứng phó Thái tử, ánh mắt cũng không dám nhìn xuống, e sợ bị người phát hiện y sắp bị một tiểu xà làm cho triều thổi.
Đẩy viên vải kia đến nơi sâu trong ổ thịt, tiểu xà rốt cục lui đi ra, thân xà biến lớn hơn một vòng quấn ở miệng động hút mật hoa.
Một trận chọc ghẹo, sữa tươi của Ôn Ngọc Chương cũng phun ra ngoài. Bây giờ cũng đã quá ngày, y cũng không có dùng trường bố quấn ngực, chỉ che đậy bằng quần áo. Lúc này sữa tươi dọc theo núm vú trượt xuống dưới đọng trong khe chân Ôn Ngọc Chương.
Tiểu xà thò đầu ra liếm sữa tươi rồi bò dần lên trên. Da thịt Ôn Ngọc Chương quá trơn mềm, tiểu xà không cần gắng sức, đơn giản dùng thân xà cuốn lấy vú to của Ôn Ngọc Chương, miệng ngậm núm vú mút vào.
Ôn Ngọc Chương đỡ trán thở dốc, núm vú không ngừng lay động. Tiểu xà vốn là trụ không được, bị dọa thiếu chút nữa rơi xuống. Vì thế hắn nhe ra hàm răng trực tiếp cắn chặt núm vú. Răng đâm vào bên trong da thịt cố định lại đầu, tiểu xà lúc này mới yên tĩnh, quấn lấy vú to uống sữa.
“Ôn tiên sinh? Tiên sinh?”
Thái tử kêu hai lần Ôn Ngọc Chương mới hoàn hồn, y che ngực chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cách quần áo dường như dỗ dành mà sờ sờ đầu tiểu xà, ánh mắt nhắm ngay Thái tử, “Mới vừa nói đến chỗ nào?”
Cổ họng của y đã có chút ấm ách, cúi đầu uống một ngụm trà, mới nói tiếp: “À phải, bệ hạ muốn ở Hành cung một thời gian.” Ôn Ngọc Chương vuốt ve cốc, thấp giọng nói: “Điện hạ không đi cùng sao?”
Thái tử cười lạnh: “Bổn vương ước gì không đi.”
“Vậy điện hạ định trốn tới khi nào? Bệ hạ chính trực tráng niên, tính cách đã như vậy, chờ chọc giận bệ hạ không chỉ không được thoải mái, sợ là cái gì điện hạ cũng không chiếm được còn phải nếm khổ sở.”
“Vậy ta phải làm sao!” Thiếu niên cho là Ôn Ngọc Chương sẽ có biện pháp, ai ngờ y một phen nói ra như vậy, xấu hổ quẫn bách mà gầm nhẹ: “Chẳng lẽ bảo ta cởi hết nằm trên long sàng sao! Ta chính là Thái tử của Đại Linh!”
Ôn Ngọc Chương trầm mặc.
Thái tử bỗng nhiên nghĩ minh bạch ý tứ của Ôn Ngọc Chương, vô lực tuyệt vọng tựa lưng vào ghế ngồi.
Lúc này Ôn Ngọc Chương mới nói tiếp: “Đúng vậy, Thái tử của Đại Linh không thể giam cầm hoàng tử mà dễ dàng bài bố.” Ngữ khí của y rõ ràng là ôn nhu trầm thấp, lại miễn cưỡng khiến Tịch Chi trong lồng ngực rùng mình một cái. Hắn ngẩng đầu, cách tầng tầng quần áo nhìn xem mặt Ôn Ngọc Chương, lại không nhìn thấy cái gì.
Như là có thể cảm nhận được động tác của tiểu xà, Ôn Ngọc Chương giơ tay xoa xoa đầu của hắn, Tịch Chi liền cúi đầu tiếp tục mút sữa.
Sau một hồi, Thái tử đỏ mắt lên hỏi: “Bổn vương nên làm như thế nào?”
“Nghĩ biện pháp đi theo Hành cung, chuyện còn lại giao cho thần.”
“Ngươi muốn làm gì?”
Thái tử khăng khăng muốn nghe kế hoạch của Ôn Ngọc Chương, Ôn Ngọc Chương cũng không giấu hắn, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ vì tưởng niệm cố nhân sẽ say rượu chiếm đoạt con trai ruột, thực tủy biết vị, một lần hai lần, Thái tử không theo ý muốn tự sát. Bệ hạ lòng có quý ý, nhất định sẽ có chút bồi thường.”
“Bổn vương…” Thiếu niên há miệng muốn nói, Ôn Ngọc Chương đã ngắt lời hắn, “Dù sao điện hạ cũng là nam tử, thần sẽ để người chuẩn bị kỹ càng xuân dược, cẩn thận không nên để bệ hạ phát hiện. Những chuyện khác, điện hạ không cần quản.”
Ôn Ngọc Chương nói tiếp: “Thừa cơ hội này, cầm trong tay hộ bộ của Trịnh gia.”
Thái tử cười lạnh: “Quốc cữu hắn đang tính cái gì.”
Ôn Ngọc Chương lập tức sửa lời nói: “Năm ngoái Giang Ninh gặp đại hồng thủy, Trịnh đại nhân tham ô ngân lượng đủ xây một cái đập. Năm nay sợ là có đại hạn…” Ôn Ngọc Chương cụp mắt, khẽ thở dài một cái: “Không thể lại để chết nhiều người như vậy.”
Chẳng biết lúc nào, tiểu xà đã từ trong tay áo Ôn Ngọc Chương trốn ra, quấn trên cây lê ngoài cửa sổ. Thời tiết này hoa lê sớm rơi xuống, quả lê chỉ to bằng nắm tay đứa nhỏ. Tiểu xà cắn một cái, bên trong vẫn còn chát, lập tức phun ra ngoài, híp mắt nằm trong bóng cây ngủ gật.
Thái tử đứng lên, như là rốt cục quyết định: “Vậy thì xin nhờ tiên sinh.”
“Điện hạ yên tâm.” Ôn Ngọc Chương khom người, ống tay áo giơ lên trước mắt, che đi thần sắc trên mặt.
Mắt Tịch Chi lạnh lẽo đánh giá Ôn Ngọc Chương, dăm ba câu xúi giục Thái tử dụ dỗ thân phụ, không biết sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy trong đó.
Năm nay y chỉ có hai mươi bảy tuổi đi.
Vòng xoáy quyền lợi của nhân loại còn phức tạp hơn so với Tịch Chi hiểu biết, mà Ôn Ngọc Chương đứng tại trung tâm vòng xoáy so với hắn càng giống như một xà độc tùy thời sẽ tấn công.