Tôi là Paul, là một chú chó ngao Pháp. Tôi rất hãnh diện về điều này. Mọi người đều nói tôi là loài chó cao quý. Nhìn khuôn mặt tôi đi là biết, uy nghiêm không? Ngầu không?
Đã có một thời cha ông tôi kể lại, chúng tôi bị săn bắt ráo riết và có nguy cơ bị tuyệt chủng. Sau đó được chính phủ "bảo tồn" nên sinh sôi cho đến ngày nay.
"Không thể nào... tôi sắp bị ghi tên trong sách đỏ sao".
E hèm... trở lại chuyện chính.
Ông chủ của tôi là một người Anh, tôi được một người Pháp cho ông chủ từ khi còn rất nhỏ chỉ có vài tháng.
Ông chủ tôi là người khiếm thị, ông không thể thấy được mọi người. Ông thường thì thầm:
- Ta muốn được nhìn thấy tuyết một lần nữa... hồi nhỏ rất vui... bao giờ cho đến mùa hè...
Mỗi lần như vậy tôi đều nằm trên chân, ông đều vuốt ve tôi. Tôi luôn muốn nói với ông rằng:
"Tôi là giống chó lông ngắn nên ông vuốt cũng chỉ toàn thịt thôi..."
Tuy ông không thấy nhưng tai ông rất tinh, giống tôi vậy. Mỗi lúc tôi chạy đến cửa phòng ông, ông đều biết và vẫy tay
- Paul đấy à, lại đây... Paul...
Cũng như thế, mỗi khi tôi nghe tiếng ông gọi tôi từ xa, tôi đều nghe thấy và chạy đến với ông.
Tôi không thể hiểu được ngôn ngữ con người nhưng với ông tôi đều có thể dùng giác quan mà cảm nhận.
Khi ông vui, ông gọi tên tôi rất nhiều...
Khi ông buồn, ông gọi tên tôi trầm trầm chậm rãi...
Người phụ trách cho tôi ăn hằng ngày là dì Anna vì ông không thể làm nó. Dì ấy cũng phụ trách nấu ăn cho ông.
"Dì ấy nấu thơm lắm, từ trên nhà chính mà tôi đã ngửi thấy mùi".
Có một khoảng thời gian ông biến mất vài ngày, trở về với một khối bằng sắt có hai hình tròn.
Ông dùng nó để di chuyển khắp mọi nơi trong nhà, lúc ngồi lên chân ông ấy lần nữa tôi cảm giác chân ông đã nhỏ đi. Người ông lại mặc thêm nhiều áo.
Tối tối tôi lại nghe thấy tiếng ông ho rất nhiều. Đó là âm thanh mỗi lần tôi hóc xương.
Tôi nghĩ chắc ông cũng bị hóc xương rồi, như thế rất đau.
Chuyện như thế diễn ra rất lâu cho đến khi ngôi nhà xuất hiện đầy ắp người. Tôi nghe thấy tiếng họ la rồi cãi nhau, rất nhiều người nói qua lại. Sau đó có một người đứng lên tuyên bố:
-Tất cả tài sản thân chủ tôi đều tặng cho hội từ thiện sau khi chết.
"Chết... chết sao..."
Từ này tôi được nghe rất nhiều, khi con khỉ của bà Lauren nằm ngủ không tỉnh dậy, khi con mèo đen Lucy bên cạnh biến mất vài ngày...
"Ông chủ cũng sẽ biến mất như vậy sao..."
Ngoài trời đang có tuyết rơi...sao hôm nay tuyết lạnh giá thế này...
...
Vài ngày sau, ông chủ đưa tôi lên máy bay cùng với ông.
Ông nói:
-Paul à, đi tìm nơi nào cho nhiều nắng một chút, ở nhà lạnh lẽo quá.
Ông chủ chuyển sang một ngôi nhà mới, ở đây rất nóng, ánh sáng lại rất rực rỡ.
- Nắng ở đây nóng quá nhỉ, nóng đến mức ta thấy được luôn... ha ha...
Sau đó, ông chủ nhắm mắt rất lâu.
Tôi vẫy đuôi sủa vài tiếng ông cũng không trả lời.
Tôi chạy nhanh ra sân muốn kéo ai đó vào xem ông thế nào...
Cửa cổng bên ngoài lại mở, vừa phát hiện có gì đó không ổn... thì tôi đã bị ai đó nhốt trong một cái bao.
...
Tiếng động cơ hòa lẫn với tiếng gió. Cơ thể chưa trưởng thành của tồi vùng vẫy mọi cách nhưng cái bao cũng không rách.
Tôi bị người ta bán cho một người khác. Rồi nhiều lần liên tiếp như thế cho đến khi tôi gặp được cô chủ.
Lúc đó có một con ruồi đậu trên mũi nên tôi hất mặt qua một bên.
Cô chủ trừng mắt nhìn tôi chằm chằm rồi chỉ trỏ nhân viên ở đó.
Hôm sau, tôi được biết mình bị bán cho cô.
Ba mẹ cô cũng ở đây nữa.
Sao tôi biết à... Tôi có cái mũi rất thính.
Khi tôi được đưa về tới nhà cô chủ thì tôi phát hiện đây là nhà đối diện của ông chủ tôi.
Mang chút hy vọng tôi tranh thủ nhìn sang bên kia và ngửi ngửi...
"Không có mùi ông chủ..."
Có một ông lão đang tưới mấy chậu hoa trên lầu...
"Ông chủ... đã đi rồi sao..."
"Hy vọng ông đừng quên tôi nhé!"
"À cô chủ mới đặt cho tôi cái tên rất lạ..."
"Tôi tên là Con Bò".
___________
Sáng sớm ngày hôm sau...
Khi tôi đang say giấc nồng thì tiếng chuông điện thoại dưới nhà reo... Là điện thoại bàn... hình như có một cái điện thoại liên kết với phòng tôi thì phải.
Nhấc máy lên nghe là giọng của con trai.
- Cậu hôm nay thế nào, mấy bữa nay không thấy cậu liên lạc cho mình.
Tôi chợt giật mình, người này là ai.
- Là ai vậy?
" Chết, buột miệng nói luôn rồi..."
- Cậu cứ đùa tớ là Tuấn Kiệt đây!
- À, đùa chút ấy mà...haha...
- Gọi tớ có việc gì không?
- Bộ có việc mới gọi à, tớ định hỏi cậu có muốn đi chơi ở đâu không, hai tuần sau tớ đi du lịch về rồi.
" Khốn... Tại sao các nhân vật cứ rủ nhau du lịch ở nước ngoài vậy, nữ chính tôi đây còn chưa đi đâu..."
- Ờ, mình cũng chưa nghĩ ra nữa, để mình lên mạng tìm địa điểm.
- Hì, vậy được rồi.
"Ôi cúp máy đi tôi cầu xin đó..."
- À đúng rồi, sao điện thoại của cậu tớ không liên lạc được vậy?
" Chết nữa, hôm qua bỏ quên, cũng không sạc pin... Hic, ai cũng hỏi mình về vấn đề này vậy... không phải đã liên lạc với nhau bằng điện thoại bàn sao..."
- Hết pin ấy mà, tí nữa mình đi sạc. A... có chuông cửa mình cúp máy trước đây.
- Này...
Cộp.
"Cứ thay phiên nhau lên sàn thế này tôi phải làm sao, ít nhất phải để tôi nghĩ ngơi chứ..."
Mặc dù năng lực sống sót của tôi rất mạnh, điển hình là việc tiếp nhận xuyên vào câu truyện này. Tôi đọc khá nhiều tiểu thuyết với nhiều thể loại: thần tiên, vượt thời gian, vượt không gian... nên lúc mới đến đây đã rất bình tĩnh...
Bây giờ lại tiếp xúc với các nhân vật khác trong truyện sẽ ảnh hưởng đến tôi thì... đúng là cực hình. Tôi đây có rào cản về ngôn ngữ nha...
Không để mình thua thiệt trước khi " chiến đấu" , tôi hăng hái thật nhanh hoàn thành việc vệ sinh cá nhân sau đó thời gian còn lại suy nghĩ cách đối phó.
Làm xong thì đã gần giờ. Dọn dẹp phòng qua một lượt rồi mang các thứ ngày hôm qua còn chưa nghiên cứu ra.
Đầu tiên, cuốn album.
Xem qua hết một lượt ngoại trừ các hoạt động gia đình thì còn lại là hình tôi với tên Kiệt này...
"Chắc là bạn từ thuở nhỏ".
Kỳ lạ là trong đây không có hình ảnh ông bố hiện giờ... Tôi hiểu tại sao ông ta lại ngạc nhiên khi tôi gọi là bố rồi.
Tôi xem thật kỹ hình cậu ta trước để tránh cho việc sau này bị dò hỏi.
Thứ hai, giấy tờ tùy thân.
Chủ yếu xem ngày sinh của tôi và mẹ.
Ngày hôm qua ông bố cho tôi cái thẻ phải mang đi xem mới được.
Thứ ba, cuốn sổ nhật ký.
Cuốn sổ này rất dày, bên ngoài còn có ổ khóa lại. Tôi phải đi tìm chìa khóa thôi.
"Đúng rồi, hôm qua khi những hình ảnh ùa về có một cảnh liên quan đến cái chìa khóa này thì phải..."
Tôi vội cầm cái bóp tiền lên, kéo ngăn kéo nhỏ ra, lật lên mép vải dưới cùng có một cái lỗ, đưa hai ngón tay vào...
Đúng là chìa khóa đang nằm ở đây.
"Giờ thì tôi tin việc biết trước tương lai là thế nào rồi..."
Mở trang đầu tiên ra thì đã thấy một lá thư màu hồng ghi chữ "Dương Hạ Vũ".
Đây chính là thư tình còn gì, tôi lập tức xé, bỏ vào nhà vệ sinh rồi xả nước.
"Cảnh nữ chính tỏ tình không biết có thư hay không cũng phải xóa bỏ hết..."
Nhìn lại cuốn nhật ký.
Đọc qua có một đoạn ghi thế này: " Mình nghĩ cuộc đời mình sẽ chỉ thích Tuấn Kiệt, người mà mình cảm thấy rất an tâm khi bên cạnh... nhưng mình đã nhầm. Khi thấy cậu ấy mình đã không khống chế được trái tim, chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời như vậy, cậu ấy rất đẹp mang theo chút lạnh lùng đầy sự cô đơn... mình muốn thử sưởi ấm cho cậu ấy. Mình đã tìm mọi cách để tiếp cận cậu ấy, cậu ấy sẽ chấp nhận mình thôi. Mình sẽ tỏ tình với cậu ấy sau khi quay trở lại trường, không biết có thành công không vì mình biết cậu ấy có người thích rồi... dù sao mình sẽ không bỏ cuộc".
Đây chính là tâm sự của một thiếu nữ lần đầu biết yêu, trong sáng, nhẹ nhàng, thật tâm nhưng chỉ sai một điều... chính là người cô yêu chỉ xem cô như một công cụ thoả mãn. Dù cuối cùng cậu ta có yêu cô thì đó chỉ là tình yêu của những tên biến thái thôi.
Tôi thở dài, xem tiếp các trang còn lại, cuốn nhật ký này theo phong cách viết ngược. Càng về sau thì ngày tháng càng nhỏ đi.
Tôi giở đến một trang thì có hai tờ giấy được dán keo lại, hình như chính giữa có vật gì đó. Cẩn thận xé ra thì là một xấp giấy ghi tình hình bệnh trạng.
Là bị chấn động tâm lý...
Thử đọc qua các dòng:
"Cuộc đời tôi hận nhất là người đàn ông này, sẽ có ngày tôi cướp hết từ tay ông..."
"Mẹ tôi lại rất hạnh phúc khi ở bên ông ta, mẹ quên bố rồi sao..."
"Mình không muốn suy nghĩ gì cả... Mình chỉ muốn mẹ đừng bệnh nữa, mẹ muốn gì mình cũng đồng ý..."
"Tôi chấp nhận cho ông ta cưới mẹ nhưng sẽ không bao giờ xem ông ta là bố..."
Sau đó là một quãng thời gian rất lâu không viết nhật ký, thời gian của những lần viết rất xa nhau.
Nhiều thông tin vừa xuất hiện khi xâu chuỗi lại với nhau... tôi đã hiểu được phần nào.
Có những mặt trái của sự việc mà chỉ người trong cuộc mới biết rõ...
_________
Lời tác giả:
Lúc mình viết truyện chỉ mang ý tưởng trong đầu là viết cho vui và chỉ muốn chia sẻ cho các bạn bè của mình đọc thôi (thể loại parody). Nhưng dần dần mình nhận ra có rất nhiều điều phi lý, nên bắt đầu lái sang một hướng khác. Bạn sẽ chú ý ở vài chương truyện nữ chính rất cẩn thận trong mọi việc, biết quan tâm, chấp nhận hoàn cảnh theo hướng tích cực nhất. Điều mình cố gắng làm là biến tấu nó bớt "ảo" và thật hơn, vì nội dung cuốn truyện đã "quá ảo" rồi!
Tính cách nữ chính qua các chương truyện bạn cũng thấy có chút hời hợt, dễ thích nghi, đôi khi khùng khùng, nhưng rất coi trọng tình cảm, quý trọng những gì đang có mà không cố gắng chối bỏ nó.
Vì mình viết theo ngôi thứ nhất nên không thể bao quát được hết, đôi lúc phải nhờ các chương phụ để làm rõ ra. Cũng nói luôn mình theo phong cách ngắn gọn, súc tích nhưng sẽ cố gắng đánh sâu vào tâm lý nhân vật ở những hoàn cảnh "khốn khó" nhất.
Chính những độc giả và người nhận xét đã giúp mình nhận ra và hoàn thiện câu chuyện hơn.
CẢM ƠN CÁC BẠN RẤT NHIỀU!