- Không sao chứ? Nếu cậu đi hướng này lúc về sẽ phải đi rất xa đó!
- Không sao, mình muốn đi xem cổng phía tây như thế nào, cậu cũng nói ở đó có xe buýt đi qua nhà mình mà!
- Thì biết là vậy nhưng mà tớ sợ cậu sẽ về nhà trễ, cậu còn bị thương nữa chứ...
- Mình chỉ bị trầy da tí thôi mà với lại mình đã gọi điện cho chị Tâm thông báo cho bố mẹ biết rồi.
- Ừm, vậy cũng được.
Lý do tôi chọn con đường này về chính là để tránh mặt Tuấn Kiệt. Vốn tôi định tìm cách từ chối cậu ta nhưng nghĩ đến những việc rắc rối sau này nên đành dừng lại, tôi sợ cậu ta sẽ đi liều mạng với tên Hạ Vũ đó vì nghĩ đó chính là lý do tôi từ chối cậu ta.
" Rắc rối quá mà..." . Tôi cảm thán.
Điều an ủi nhất là tên nam chính vẫn chưa về nước. Nguyệt nói cho tôi biết điều này khi cô ấy lên diễn đàn của trường, trên đó ngoài việc trao đổi kinh nghiệm học hành ra chính là nói về các hotboy, một đám fan của bọn họ là người cung cấp tin tức, chút nữa tôi về phải xem mới được.
Chuyện vui cũng không kém là chiếc thẻ bảo hiểm kia ngoài tôi ra không ai nhìn thấy cả. Lúc tôi đưa nó vẫy vẫy trước mặt thái giám, cậu ta chửi tôi bị điên, tự nhiên vung tay vẫy cậu ta làm gì. Tôi hỏi cậu ta không thấy gì sao, cậu ta nói thấy cái mặt mẹt của tôi. Đúng là làm tôi tức điên mà!
Tôi tiếp tục thử với Nguyệt, kết quả cũng tương tự, không ai nhìn thấy và chạm được vào cả. Tác dụng của chiếc thẻ này chính là xoá đi cảm giác đau đớn khi bị thương cũng như hạn chế tai nạn của tôi tới mức thấp nhất. Để chứng minh việc này, trong lớp tôi đã bỏ qua nỗi sợ, liều mình thử đâm mạnh đầu bút bi vào bàn tay , nhưng cảm giác lại không hề đau chút nào, nhìn vào lòng bàn tay không có vết thương nào cả, chỉ có vết mực và dấu lằn mờ mờ...
" Tôi trở thành đông phương bất bại rồi... haha..."
Lúc đó Nghiêm thái giám hoảng hốt trợn tròng mắt, cậu ta cầm lấy tay tôi xem xét và liên tục nói xin lỗi tôi việc vừa nãy, trông tôi lúc đó giống như dân chơi có máu liều, cậu ta hoảng sợ còn hứa không bao giờ đá đểu tôi nữa...
Kết quả mỹ mãn này làm tôi hả hê... tới bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy buồn cười... ha ha...
- Bên ngoài cổng phía tây có nhiều đồ ăn vặt lắm, tụi mình tha hồ ra đó ăn!
- Vậy à, tớ rất thích ăn vặt lắm!
- Giống tớ nữa rồi... cậu biết không hôm qua tớ mới ăn thử mì độ, ngon lắm!
Cô ấy lại bắt đầu thao thao bất tuyệt rồi, có được một cô bạn như vậy tôi cũng không lo buồn chán.
...
Ngôi trường có mặt bằng rất rộng nên có rất nhiều cổng, hai cổng chính là phía đông nơi tôi đang ở và phía bắc. Hai cổng phụ là phía nam và tây, đa số phục vụ cho cho học sinh ở kí túc xá và nhà gần khu đó, các cổng này thường cách nhau rất xa nên chúng tôi phải đi xe đạp điện gần 15 phút. Nguyệt chọn đi đường tắt nên chỉ đi tầm 10 phút nhưng lại hơi vắng vẻ.
Cổng mà tôi đang đi chính là hướng đi về nhà Nguyệt, cậu ta nói nhà của cậu ấy phải băng qua chợ này. Ngôi chợ ở đối diện cổng trường nên rất sầm uất, học sinh từ các trường khác rất nhiều nên từ đồ ăn cho tới đồ điện tử đều đủ cả. Đây có lẽ là phiên bản " làng đại học" mà tôi trước đây sinh sống.
...
- Tớ còn mua cho bố tớ thử, ông ấy chê dở còn nói cay nữa chứ, mẹ tớ còn ăn được cơ mà...
Đang nghe Nguyệt nói thì cậu ta bỗng im bặt một lúc.
- Hình như tớ nghe có tiếng ai chửi ở đâu đó.
Tôi ngạc nhiên dỏng tai lên nghe.
- Mày muốn lừa tụi tao à!
- Cho mày chết!
Sau đó là một tràng đấm đá, lẫn trong đó có tiếng khóc thút thít.
Nguyệt nói:
- Tớ nghĩ chắc là vụ đánh dằn mặt rồi.
- Mình cứ tưởng ngôi trường tiêu chuẩn thì sẽ không xảy ra mấy việc như vậy chứ!
- Cậu lúc trước ở lớp A nên không biết , trường nào cũng có cả, có sinh ngoan thì phải có học sinh cá biệt, chẳng qua ở góc khuất nên nhà trường không biết thôi...
- Gặp mấy trường hợp này tốt nhất im lặng cho xong, mấy đứa cá biệt này liều lắm chuyện gì cũng dám làm, đừng động tới tụi nó thì hơn...
- À... ừm...
Mặc dù không thích cách nói này của Nguyệt nhưng tôi phải công nhận là đúng, không phải ai cũng quản được chuyện thiên hạ, bảo vệ mình trước mới bảo vệ được người khác.
Nguyệt vặn ga đi qua thật nhanh, tôi nghe thấy tiếng gào thét.
- Ba mày nợ thì mày trả, mẹ mày làm đĩ mà không có tiền cho mày à, thằng chó!
Chợt nhận ra một điều liền kêu Nguyệt dừng xe lại, tôi nhảy xuống xe và đi đến gần.
- Mấy chú đừng đánh anh ấy nữa, anh ấy bị đau đó.
Là giọng của một cô bé.
- Ha ha ha... ha..ha!
Một tràng cười bỉ ổi.
- Anh Năm, con bé này nhìn cũng ngon lắm cho em làm nhé!
- Mày làm đi, con này còn chưa đủ tuổi thành niên đâu, hiếp nó là vào tù bóc lịch đó, mày gan thì làm đi!
- Em... em... nói đùa thôi!
- Tụi mày đừng hòng đụng vào em ấy!
Người nói là một nam sinh mặc đồng phục của trường đang nằm lê lết trên cỏ, còn cô bé thì ở cách đó cũng không xa bị một người đàn ông nắm tóc.
- Mày ngon nhỉ giờ còn lo cho gái, hừ... không có tiền thì tao moi gan, moi thận mày ra trả!!!
Vừa nãy nghe đoạn đối thoại tôi chợt nhớ đến hình ảnh thông báo tương lai ngày hôm qua. Người thanh niên nằm trên vũng máu, còn cô bé cứ khóc rồi la lên đừng chết.
Chuyện này thật sự liên quan đến mạng người, lần này tôi không thể làm ngơ được rồi. Quay lại chỗ Nguyệt muốn nhờ cậu ta hỗ trợ.
- Chuyện này nghiêm trọng lắm, tớ muốn nhờ cậu một việc...
- Ở đó có chuyện gì vậy , nói mình nghe trước đã, mình nghe thấy tiếng mấy người đàn ông...
- Hình như là mấy bọn giang hồ bên ngoài đột nhập vào trường, muốn chém chết ai đó!
Tôi nhấn mạnh.
- Thôi tụi mình về đi... tớ sợ lắm!
- Nếu không mình báo công an đi, họ lo được rồi.
- Sợ không kịp, tên kia có dao.
Tôi trấn an cậu ta.
- Mọi việc cứ để tớ lo cậu chỉ cần phối hợp với mình thôi! Cậu cầm lấy cái này và nghe mình nói đơn giản lắm!
Tôi nói với Nguyệt kế hoạch của mình. Nguyệt lúc đầu không chịu tôi năn nỉ một hồi mới đồng ý làm, cậu ấy còn hơi run run.
- Vậy nhé! Đó là kế hoạch.
Nguyệt kéo lại tay tôi, giọng nói mang đầy sự sợ hãi. Tôi cũng rất sợ nhưng ít nhất vẫn còn thứ bảo đảm an toàn cho mình nên mới gan như thế. Tôi nói:
- Nếu có xảy ra chuyện gì cậu cứ vọt xe đi thẳng, mình sẽ đối phó được sẽ không làm liên luỵ đến cậu đâu.
Cậu ta bật khóc.
- Đến lúc này mà cậu còn nói vậy được... tớ sẽ chờ cậu về chung.
- Ừ!
Nguyệt hít một hơi thật sâu, lau nước mắt nắm chặt bàn tay làm động tác cố lên, cỗ vũ chính mình.
Việc còn lại tôi sẽ lo, tôi bước nhanh gần bọn chúng, dậm chân thật mạnh tiến về phía trước thét lên.
- Bớ người ta, có kẻ giết người!
Mấy gã ấy nghe tiếng la liền chú ý đến tôi xuất hiện trước mặt. Trong đó có một tên đang cầm dao định đâm cậu nam sinh, may mắn là tôi đến kịp. Tôi lấy dũng khí trừng mặt và thét tiếp:
- Mấy người là ai sao dám bước vào trường tôi, tôi gọi công an rồi sẽ đến đây liền.
Vừa nói xong thì tiếng chuông xe đạp điện vang lên inh ỏi. Kèm theo tiếng gào của Nguyệt:
-Mấy chú ơi ở bên này nè, mấy tên kia ở bên này!
Sau đó là tiếng thổi còi vang liên hồi.
Mấy tên kia dường như thấy không ổn, liền nhanh chóng tháo chạy về hướng khác.
- Công an tới, mau chạy trước!!!
...
Sau khi thấy chúng đã đi mất tôi liền thở phào nhẹ nhõm, quay lại chỗ Nguyệt kêu cậu ta đừng thổi còi nữa. Cậu ta rất vui vì chúng tôi thành công, cậu ta còn trách mắng tôi đứng ngoài phụ hoạ được rồi vào bên trong làm gì để nguy hiểm . Tôi nói:
- Nếu hai chúng ta đều đứng ngoài bọn chúng sẽ không tin đâu, lỡ như có ai ra kiểm tra là mình chết chắc. Tớ đứng gần bọn chúng như vậy khiến tâm lý chúng sợ hãi, vì tin là thật nên khi chúng bỏ chạy sẽ không có ai chạy hướng ngựơc lại với tớ, chúng ta mới an toàn.
- Cậu đúng là thông minh quá!
- A ha...quá khen!
" Nói vậy thôi chứ nó cũng làm tôi chết khiếp đây này... may mà cũng qua rồi..."
- Chúng ta tới coi hai người họ xem sao.
- Ừ, đi tới thôi.
-------------------