Hôm nay đã là ngày nhập học thứ hai, việc thi cử của tôi khá tốt nên được phân vào lớp B.
Tôi rất hài lòng với kết quả này nhưng bố mẹ tôi thì lại không như vậy. Họ rất thất vọng, họ muốn tôi phải vào được lớp A.
Bố tôi là viên chức nhà nước làm trong bộ giáo dục. Mẹ tôi là chủ một tiệm vàng, tôi còn một đứa em trai kém mình 3 tuổi.
Bố tôi là người học cao nên rất coi trọng sĩ diện, ông muốn con cái của mình phải đạt được điều ông mong muốn từ học hành cho đến danh vọng.
Mẹ tôi là người kinh doanh nên ngoài việc coi tiệm ra, thời gian còn lại chính là tám chuyện: con cái của tôi giỏi giang cỡ nào, con tôi thì chưa bằng nhà người ta ra sao...
Tôi biết họ luôn muốn điều tốt nhất cho mình nên đã phấn đấu các năm đều trở thành học sinh giỏi toàn diện.
Mỗi khi về nhà ông bà họ hàng hai bên, bố mẹ tôi luôn lấy tôi làm niềm tự hào, thậm chí là khoe khoang...
Khi được người khác khen tôi cảm thấy rất vui, nhưng khi những lời đó cứ lặp đi lặp lại mãi khiến tôi nhàm chán và buồn cười...
Tôi đã từng nghĩ : " Mình đạt được tất cả điều này chỉ để thỏa mãn lòng hư vinh của bố mẹ thôi sao..."
Sự kỳ vọng này làm tôi cảm thấy mệt mỏi dần. Đỉnh điểm của việc này chính là kỳ thi vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố. Kỳ thi này tập trung rất nhiều học sinh ở khắp mọi nơi, điều kiện dự thi là phải học giỏi và gia đình có điều kiện.
Tôi đều đạt được, nhưng...
Tôi chắc chắn không phải người giỏi nhất... Còn có những người còn có thành tích tốt hơn tôi rất nhiều.
Làm bài kiểm tra với hết khả năng nên tôi không hối hận với kết quả, mặc dù chỉ thua kém người khác 1 vài điểm để vào lớp A.
Bố mẹ khi biết được tôi vào lớp B đã tức giận mà mắng tôi..
Tôi cố gắng giải thích. Bố mẹ cố chấp cho rằng tôi chưa thực sự cố gắng vào kỳ thi.
Họ không còn tin tưởng vào tôi nên chuyển sang đặt hy vọng vào đứa em trai.
...
Đôi lúc muốn chính mình tự hỏi bố mẹ rằng:
" Con muốn làm mọi việc theo ý mình một lần... Liệu có được không?"
Không ai trả lời câu hỏi này. Cũng không có ai hỏi nó.
...
Kỳ lạ là khi bố mẹ chọn đứa em thì tôi được tự do... Theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Tôi muốn cắt tóc, họ không phản đối cũng không cho ý kiến.
Tôi muốn mua xe để tự mình đi học hằng ngày không cần đưa đón, bố mẹ không nói gì chỉ đưa tiền.
Liệu điều này là tốt hay xấu...
...
Nằm dài trên bàn chờ đợi hết thời gian giải lao, cầm cây bút ngoáy ngoáy trên bàn viết chữ vài chữ phản ánh tâm trạng của mình:
" Chán quá"
" Thèm ăn đồ chua"
Kỳ lạ là ngày hôm sau có một dòng chữ hồi âm.
" Chán thật, tiết học gì đâu mà dài quá"
" Thích ăn đồ ngọt"
Đọc dòng ấy tôi tự nhiên thấy vui trong lòng, viết tiếp vào đó:
" Bàn này là của Nguyệt. Cấm viết"
Ngày hôm sau có dòng chữ mới.
" Bàn này là của Minh. Cấm Nguyệt viết"
Ấy vậy là một nam sinh. Nhìn dòng chữ hồi âm tôi phải bật cười.
Vì trường phải xây dãy học mới nên một nửa lớp học buổi sáng nửa còn lại buổi chiều. Cùng thuộc ban B nhưng lại học hai buổi khác nhau.
Tôi tiếp tục viết câu trả lời gửi cho tên Minh kia và cứ như thế...
Lúc đầu là đòi quyền sở hữu mặt bàn.
Sau đó là mấy chuyện trên trời dưới đất, thời tiết ra sao, thích ăn cái gì.
Đôi khi là vài mẩu truyện cười ngắn, câu thơ câu đố...
Cũng có vài ngày không thấy cậu trai kia hồi âm có lẽ là vắng hay nghỉ bệnh.
Tôi có chút hụt hẫng.
Mấy ngày sau đó lại xuất hiện vài câu xin lỗi nói chuyện thế này thế kia...
Thật lòng tôi có chút háo hức và vui mừng.
Có lúc sợ giáo viên phát hiện viết lên bàn nên đi học lúc nào cũng bày ra nhiều sách vở, đồ dùng để che. Có lúc hết chỗ viết phải viết lên ghế, viết giấy để lại kẹp ở thanh sắt dưới bàn.
Qua nhiều lần trò chuyện tôi được biết cậu ta có nhiều điểm giống mình. Được hy vọng sau này sẽ thành người tuyệt vời thế nào... Bố mẹ nghĩ cậu ta ra sao...
Tôi nghĩ lúc đầu viết ra chỉ là giải trí nhưng dần dần trò chuyện lại sinh ra cảm giác gần gũi hay đồng cảm...
Cho đến một ngày cậu ta hẹn gặp mặt nhau.
Tôi đồng ý.
Việc gặp mặt này cũng đơn giản như biết bao nhiêu người, tôi không phải hotgirl cậu ta cũng không phải hotboy. Gặp nhau trò chuyện bình thường không hề ngại ngùng như tưởng tượng...
Biết cách liên lạc, chúng tôi hẹn gặp nhau nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn...
Cậu ta rất thích cosplay rủ tôi tham gia. Mỗi lần đi fes là cos thành những nhân vật khác nhau. Cậu ta có nguyên một tủ đồ với nhiều nhân vật giấu ở nhà bạn...
Mỗi lần như thế tôi cảm thấy rất vui, được hóa thân thành người mới tính cách mới khiến tôi háo hức...
Một ngày nọ cậu ta đề nghị cos về một bộ phim mà cậu ta yêu thích có tên "Hotaru no Hikari". Tôi và cậu ấy đều mặc đồ lễ hội truyền thống của Nhật, cậu ta còn có thêm một cái mặt nạ.
Có rất nhiều người chụp hình... Bất chợt cậu ta hôn lên trán tôi. Tôi ngạc nhiên, cậu ta cười nói để giống phim thôi...
...
Vài ngày sau nữa không còn hồi âm.
Không còn tin nhắn, cuộc gọi gặp mặt.
Cậu ta dường như biến mất...
Cảm giác đau đau nhói nhói trong người xuất hiện. Tôi viết chữ thật to thật đậm trên bàn, đè lên cả những chữ cũ nữa...
Tôi viết.
" Tớ thích cậu"
Nhưng...
Không có ai hồi âm.
Vài tuần...
Vài tháng sau cũng vậy.
Nghe phong phanh là gia đình cậu ta di cư sang Mĩ.
...
Công trình chỉ còn vài tháng hoàn thành, lấy giấy nhám chà lên mặt bàn kia, tôi buồn bã, không muốn ai nhìn thấy nó...
Chữ viết kia đã khắc sâu vào bàn, dù đã chà xát mờ đi nhưng vẫn còn dấu vết...
Dấu vết mãi trong lòng...
...
Buồn cười là khi xây phòng mới trang thiết bị của lớp vẫn giữ nguyên.
Tôi vẫn sử dụng cái bàn này...
Hằng ngày đối diện với nó.
Nếu được...
Tôi muốn nói với cậu ấy rằng:
" Minh à, tớ đã xem bộ phim ấy rồi... Sau nụ hôn ấy... Chính là một kết thúc buồn phải không?"
...
_____________
Một ngày đẹp trời kia, khi tôi đang nhấc thùng hàng cuối cùng lên xe tải. Một người phụ nữ đến gặp tôi.
Không ai khác chính là mẹ.
...
Tôi hẹn gặp bà ở một quán cà phê. Hai người chúng tôi ngồi đối diện nhau.
Tôi biết giữa chúng tôi đã có một khoảng cách từ lâu không thể hàn gắn.
"Bà ấy đã thay đổi. .."
Bề ngoài trở nên quý phái, sang trọng, tài xế đưa rước đến mọi nơi.
"Thời gian khiến mọi người thay đổi, để rồi mất đi sau đó có thứ khác thay vào..."
Tôi tự cười.
"Chính tôi cũng thay đổi mà..."
...
Tôi bây giờ đã khác không còn là chàng trai kia, bây giờ tôi là một người thanh niên, người có thể chịu trách nhiệm với cuộc sống mình. Một công nhân khuân vác, tôi có công việc, có đồng nghiệp.
Mẹ tôi muốn tôi về sống chung với bà.
Tôi cười hỏi.
- Cho con một lý do.
Bà ấy nói.
- Hãy để mẹ bảo vệ sợi dây huyết thống này. Con là thứ dằn vặt mẹ bấy lâu nay, mẹ muốn là người chấm dứt điều này khi mẹ chết trước con...
- Vậy à! Khi nào thì con chuyển vào ở.
Khi tôi trả lời bà ấy cũng không quá ngạc nhiên. Bà nói:
- Ngày mai, chú Long sẽ đến dọn đồ và đón con.
- Vậy ngày mai gặp lại!
Tôi cầm nón lưỡi trai đội lên đầu và đi khỏi đó.
...
Tôi không còn cái tuổi bồng bột để phản ứng mạnh với những chuyện này. Bà ấy cho tôi thân xác, muốn bảo vệ thân xác này, tôi sẽ vâng lời giữ gìn nó cho đến lúc bà ấy già... rồi chết.
Nếu hỏi tôi có hận bà ấy không, tôi muốn nói rằng...
Không có tình cảm thì sẽ không hận.
Tôi đã xem bà là người lạ từ lúc tôi đồng ý ở lại với ba rồi.
Lần ấy tôi lựa chọn ba, mẹ bỏ đi.
Lần này tôi chọn mẹ, ba tôi cũng đã đi xa rồi...
Ba là người đặt xiềng xích ở trái tim tôi. Khi tôi tự do. Mẹ là người nắm giữ thân thể tôi.
...
Tôi đã tròn đạo hiếu với hai người đó.
...
Thời gian trôi qua...
Tôi chuyển vào gia đình đó đã được một tuần.
Bà nói chồng mới của bà có một đứa con gái riêng, thua tôi tuổi, chỉ ở trong phòng rất ít tiếp xúc với mọi người.
Chồng bà là hiệu trưởng một nhạc viện, ông ta lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, tự sáng tác các ca khúc lại hay hát.
Ông không phản đối việc mẹ đưa tôi vào sống chung và đối đãi tôi như một người khách. Ông ta giống mẹ chính là tâm hồn nghệ sĩ và yêu sự lãng mạn.
Mẹ tôi đã tìm được người thích hợp nhất với mình... không phải sao.
Tôi vẫn duy trì việc làm của mình, tôi còn một món nợ của ba để lại.
Tôi không cần mẹ giúp đỡ, đây là chuyện riêng của tôi và ba.
...
Ngày tháng trôi đi.
Tôi gặp cô bé ấy vào ngày chủ nhật, cả hai vợ chồng kia đều đi vắng hình như đi dự lễ gì đó.
Cô bé thập thò ngoài cửa phòng không chịu ra.
Tôi cũng không định quan tâm nên cầm chìa khoá đi ra ngoài.
Thấy tôi đi ra cửa cô bé kia thất thanh gọi, lẫn trong đó là tiếng nức nở.
- Anh ơi, anh ơi!
Tôi dừng lại và bứớc đến gần. Cửa phòng cô bé hé ra thêm một chút, gương mặt hiện ra sau cánh cửa, non nớt và xanh xao. Tôi hỏi:
- Có chuyện gì?
Cô bé nhìn tôi một lúc rồi trả lời. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và nước mắt.
- Em... em đau quá!
- Đau ở đâu?
- Ở... ở đây.
Tay chỉ chỉ vào bụng.
- Vậy ăn gì bậy bạ rồi!
Cô bé nhìn tôi khó hiểu. Tôi lặp lại.
- Ăn gì bậy bạ rồi uống thuốc hay đi vệ sinh đi.
Tôi hờ hững trả lời.
- Em... em nghe không được, anh... anh nói lại được không?
- Uống thuốc vào là hết!
Lần này giọng gấp gáp.
- Em không nghe được, anh... viết giấy đi... đi.
Tôi bực bội, không muốn quan tâm nữa liền xoay người.
Cô bé kia bắt được tay tôi nên khi bứơc đi liền kéo cả cô bé ra ngoài.
- Anh... anh đừng đi... em đau lắm... mẹ em nói đau là phải nói ra không được giấu, giấu sẽ bị bệnh nặng...
- Nhưng tôi không phải là bác sĩ, tôi không biết.
- Đau... đau quá...
Cô bé khuỵ xuống. Có một chút lo lắng tôi ngồi xuống kiểm tra, nhìn thấy một vệt đỏ trên sàn.
"Không phải là cái đó chứ..."
- Cô đang bị đó.
Lại khuôn mặt ngơ ngác đó.
- Cô bị điếc à?
Lần này thì trả lời rất nhanh.
- Dạ... em không nghe được...
Tôi ngỡ ngàng.
"Thì ra là bị khiếm thính."
Lúc sau tôi liền tìm môt tờ giấy viết ra đưa cho cô bé coi.
"Cô có nguyệt sự"
- Nguyệt sự là gì? - Cô bé hỏi.
"Cô không biết? "
Lắc đầu.
"Cô biết dậy thì là gì không?"
Vẫn là lắc đầu.
Thở dài...
Dù tôi là con trai nhưng những chuyện này tôi đều đã có kinh nghiệm. Cô bé này có lẽ là mới có lần đầu tiên, không có mẹ nói cho biết chuyện này...
Sắp xếp cho cô bé an tâm đợi trong nhà, tôi bước ra ngoài mua những đồ cần thiết.
Nhân viên bán hàng nhìn tôi cười hỏi ai có phước là bạn gái tôi vậy.
"Bạn gái sao... tôi giống một người mẹ thì đúng hơn."
...
Sau ngày hôm đó cô bé trở nên rất thân thiết với tôi, bắt đầu đi ra khỏi phòng. Mỗi khi tôi làm về đều xuất hiện và chào tôi.
Cô bé trò chuyện nhiều hơn, luôn tìm đề tài để nói với tôi. Cô bé nói mình
Cô bé luôn nhớ lời mẹ trước dặn, đau thì nói ra, bị thương thì dán băng cá nhân... thử nói cho cô bé hiểu thì cô bé nói không thể nhớ hết, tôi cũng chịu thua rồi.
Mẹ tôi muốn tôi học một trường đại học để kiếm được một công việc tốt hơn... tôi vâng lời đồng ý.
Nhưng cái khó là yêu cầu muốn vào trường đại học cần có bằng cấp ba, mẹ liền nhờ chồng bà đăng ký vào lớp của một trường lớn để dễ dàng hơn.
Ngày tôi đi học cô bé cũng đòi đi học theo, ba cô ấy cũng đồng ý đăng ký một lớp đặc biệt về năng khiếu.
Bây giờ tôi mới biết cô ấy vẽ rất đẹp, phối màu độc đáo. Tranh của cô ấy vẽ có nhiều thể loại từ chân dung, phong cảnh cho đến trừu tượng. Lâu lâu còn nhờ tôi làm người mẫu, lúc tôi muốn xem thì cô bé lại giấu đi.
Hằng ngày chúng tôi đến trường và đi học về cùng nhau, giao tiếp càng ngày càng thuận lợi...
Chúng tôi cứ duy trì như thế cho đến khi gặp một biến cố giúp tôi nhận ra mình có tình cảm với em...
Ngày đó em muốn ăn vặt ở trong chợ, năn nỉ tôi dắt đi.
"Từ bao giờ mà tôi đã thân thiết với em như vậy, yêu cầu nào của em tôi cũng đồng ý..."
Khi nhận ra điều này tôi liền đẩy em ra, bắt em phải giữ khoảng cách với mình.
Em vâng lời.
Sau đó chuyện không hay xảy ra, bọn cho vay biết tôi ở đây đã đột nhập vào trường.
Họ khống chế em trước vì sợ tôi sẽ đánh lại.
Tôi đứng yên cho họ đánh, một tên đã đạp mạnh vào chân khiến nó bị nứt xương.
Không dừng ở đó, bọn chúng còn muốn cưỡng bức em.
Tôi rất tức giận... không thể làm gì...
"Tôi thật vô dụng mà..."
...
Sau đó chúng tôi được cứu, là hai cô gái cùng trường...
Tôi khó chịu khi nói chuyện với hai người ấy.
Tôi thấy thật thất vọng về mình, tôi đã để liên luỵ đến em.
Khi họ hỏi về em, nhận ra khiếm khuyết của em tôi đã rất bực bội.
Tôi không muốn em bị người ta khinh thường vì khiếm khuyết cơ thể, tôi nói em im lặng và đi về.
Em sợ tôi giận, vẫn giữ lời hứa cách xa tôi một đoạn...
...
Tôi phải băng bó chân trong một tháng. Trong thời gian đó tôi nhận ra rất nhiều điều, quan trọng nhất là...
"Tôi yêu em mất rồi..."
Tình cảm đến lúc nào tôi không hay, thời gian bên em tôi rất thoải mái, em đơn giản... đơn giản đến đáng yêu. Tôi hiểu em còn rõ hơn bản thân mình.
Tôi biết em cũng thích tôi, nhưng có lẽ đó là tình yêu với một người anh trai.
"Em vẫn chưa hiểu tình yêu là gì đâu..."
...
Đối diện với tình cảm này tôi chọn chạy trốn.
Tôi mượn mẹ một số tiền để trả hết nợ.
Sau đó là đi du học.
Quyết định đột ngột này cũng không làm em bối rối, em nói:
- Qua bên đó nhớ gọi điện có hình cho em nhé!
"Là gọi điện thoại qua video..."
- Anh biết rồi... anh sẽ chờ em lớn lên vậy!
Tạm biệt em.
...
-----------------------
Nhật ký của Nhi.
Nhật ký thân yêu, hôm nay mình đã được gặp anh ấy... anh ấy sẽ ở nhà của mình... mình ngắm anh ấy hằng ngày mà anh ấy không biết, anh ấy thật ngốc...
...
Không hiểu sao hôm nay mình bị đau bụng, nhà không có ai, mình chỉ gọi anh ấy... lúc đầu không hiểu nhưng lúc sau anh ấy giúp mình, nhớ lúc anh cầm cái quần lót dán dán...
Ôi ngại quá...
...
Hôm nay mình kể cho anh ấy chuyện ngày xưa mình bị bệnh, chết... mà quên kể ngày xưa mình đã gặp anh khi về quê chơi rồi, tụi nhỏ kia xấu lắm lấy đá chọi mình, anh ấy là anh hùng của mình đó.
Không hiểu sao anh ấy không nhớ mình nhỉ, mình bị bệnh nóng nóng cái đầu mà còn không quên anh mà... anh ấy bị ngốc nữa sao?
...
Mình giấu bức tranh vẽ anh ấy dưới gầm giường anh ấy sẽ không biết đâu... haha..
Tối mình lôi nó ra ngắm sẽ mơ giấc mơ đẹp...
...
Hôm nay mình đi học lại, lớp trước kia toàn chê mình bị điếc... nhưng mình đọc được khẩu hình môi đó... tớ biết mấy cậu nói gì nha...
Đi học chung với anh thật vui, không ai chê mình cả...
...
Anh ấy bị người ta đánh vào chân, băng một cục thật to, mình còn vẽ ngôi sao lên đó khi anh ấy ngủ, lấp lánh nha...
À, chị hôm nay cứu mình rất giỏi... phải vẽ tặng chị một bức!
...
Anh ấy đi du học rồi, hơi buồn vì không gặp anh được nữa... tí nữa phải gọi điện thôi.
Qua bên đó chắc anh rất vui... tivi luôn nói du học sẽ mở ra con đường tương lai mới còn gì.
...
Nhật ký ơi mình buồn quá, khi nào anh ấy về đây... nhớ quá!
...
Nhớ quá...
...
Khi nào mình vui mình sẽ viết tiếp nhé...
Tái bút: Nhi.
_____________________________