Khi học sinh bị mời đi ra ngoài... Là như thế nào?
Là bị đuổi.
Là bị ghi vào sổ đầu bài.
Là mất tiết học, nội dung bài ngày hôm đó.
Là chuẩn bị tinh thần chép phạt, chịu tội, có nguy cơ bị cô giáo cho vào sổ đen, thậm chí là bị " đì" sau này...
Ở đây sẽ xuất hiện hai vấn đề cần phải giải quyết.
Một, năn nỉ cô giáo cho vào lớp, nếu không được sẽ đợi cô giáo nguôi giận trong vòng thời gian một tiết hoặc cuối tiết nói vài câu xin lỗi, tha tội cho vào...
"Nói trắng ra là cam chịu sau đó trở thành con ngoan trò giỏi của thầy cô..."
Hai, tức giận bỏ đi khi nào sang môn khác rồi mới vào lớp, cạch mặt cô giáo cạch mặt bạn bè, cúp luôn hai tiết đi chơi, vi phạm nội quy, vân vân và mây mây...
"Điển hình của học sinh cá biệt không biết sợ trời sợ đất, coi thầy cô bằng vung, thích chơi trội, cóc cần đời..."
Nhưng nếu..
Người bị đuổi đều là cán bộ chủ chốt của lớp?
Là lớp trưởng và lớp phó?
Với cùng một lý do?
Bao gồm một nam, một nữ?
...
Từ vấn đề trên suy ra nhiều "phiên bản" mới.
Phiên bản phim tình cảm học trò ngọt ngào:
Người con trai cầm lấy tay người con gái kéo đi và nói: " Em ơi, ông trời muốn cho chúng mình khoảng thời gian đựơc ở riêng với nhau, chúng mình hãy đi hẹn hò nào!"
Cô gái bẽn lẽn, thích gần chết mà còn giả bộ: "Ôi, em không biết đâu... Ứ ừ... Trốn học là sai đó... "
Anh chàng khẳng định: " Không sao đâu, thầy cô chỉ là nhân vật quần chúng, không phải là lý do chia cắt đôi ta... Em đừng lo đi với anh nào!"
...
Phiên bản phim thần tượng:
Nam chính: "Em ăn cái này đi, ngon lắm... Sau đó tụi mình đi xem phim nhé!"
Nữ chính: "Ừm, tí nữa anh hứa phải mua kem cho em nhé! A áo thun đôi nè, đẹp quá... Í trời mưa rồi!"
Nam chính cởi áo khoác ra trùm lên đầu nữ chính dịu dàng nói: " Che lên kẻo ướt, em mà bệnh là anh rất đau lòng."
Nữ chính nhăn mặt chun mũi, thật ra thì cái áo đầy mồ hôi còn có mùi rất thối, nhưng vẫn cố gắng nói: " Em không sao đâu, anh cứ xem em là con nít hoài à... Ứ ừ..."
Nam chính nhéo mũi, hôn trộm lên má. Nữ chính vờ đỏ mặt.
...
Phiên bản phim tình cảm sướt mướt, kết thúc không có hậu.
Anh: "Trời mưa to quá... Anh thì không sao, nhưng còn em thì..."
Em: "Anh đừng lo, ngày xưa em cũng hay tắm mưa lắm... Tụi mình chạy trong mưa đi vừa mát vừa vui lắm!"
Anh thì nghĩ chạy trong mưa thì vui cái nỗi gì, lạnh chết mẹ, con điên này tư duy không đựơc bình thừơng, nhưng cũng ráng nói ra : "Ừ, lãng mạn nhỉ... "
Em: " Đếm một hai ba là chạy nhé..."
Anh: "Ừ"
Hai người vui đùa, rượt bắt nhau trong mưa. Em cười hí hí, anh phụ hoạ.
"Két..."
"Á.... á... á..."
Người qua đường: " Mẹ tụi bây, mưa đã mù mịt đường rồi còn ra đây tắm mưa, tụi bây muốn bị tông chết à, tao không có tiền đền đâu!".
Anh: " Không! Em ơi... Không... Máu nhiều quá... Tỉnh dậy đi nào!"
Tài xế bỏ chạy.
Anh: "Ai cứu em ấy, cứu... Cứu...."
Chàng trai ôm cô gái đi được một đoạn thì khuỵ xuống ôm bụng mình.
"Má, ăn vặt lung tung giờ bị tiêu chảy rồi... Muốn đi vệ sinh quá... Ai... Ai cứu tôi!"
The end.
...
" Thôi, thôi... thôi... Hình như đi quá xa rồi..."
Xua tan đi mấy ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, tôi cần phải xem xét hoàn cảnh bây giờ.
Hiện tại tôi đang đứng ngoài hành lang cùng với Nghiêm đồng chí.
Tên Nghiêm ấy vừa nhìn thấy tôi là xắn tay áo, nghiến răng ken két, đôi mắt hừng hực, bước thật nhanh về phía tôi dáng vẻ như muốn liều mạng. Cậu ta gằn giọng:
- Hoa Thiên Tuyết! Cô đây là muốn hại tôi đúng không hả?
- Thấy tôi như vậy cô vừa lòng chưa!
- À, thì...
"Trời ạ, tôi phải làm sao bây giờ, không ngờ cậu ta phản ứng dữ quá".
"Cứ nghĩ lợi dụng việc ưa sạch sẽ một cách thái quá của tên này để chọc cậu ta nổi điên, ai ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này..."
Khoanh hai tay lại định xin lỗi cậu ta.
- Tớ xin...
Cậu ta cắt ngang.
- Cô mà còn nói câu nào nữa tôi sẽ đánh cô ngay lập tức, dù cho cô có là con gái hay không!
- Ơ...
- Thì cậu đã đánh rồi có phải chưa đánh đâu!
Tôi bĩu môi, đưa mắt nhìn cậu ta.
- Cô còn nói nữa à, đồ mất nết!
Cậu ta phạm vào điều cấm kỵ của tôi rồi.
- Nè! Nói ai đó? Nói lại coi!
" Má, chửi tôi là con chó còn chấp nhận chứ, chửi tôi mất nết thì cậu ta chết chắc! ".
- Tôi nói cô đó! Mất nết!
Vừa nói vừa lấy tay chỉ trỏ tôi.
- Khốn kiếp, cậu nói ai mất nết? Nói cho mà biết con trai mà sợ mấy thứ đó thì nhục không ai bằng!
- Ai nhục? Mấy thứ đó chỉ có ở người nghèo hay người ở dơ thôi, như chính cô vậy!
- Cô lại còn chửi bậy, con gái mà như du côn, đồ thất học!
Càng nói càng bực mình, tôi thét lên:
- Đúng, bà đây ở dơ, bà là du côn đó chú làm gì được bà!
- Cô... Cô...
Có lẽ không ngờ tôi thừa nhận nhanh như thế nên cậu ta sững sờ, cứng họng. Tôi nói tiếp:
- Nhà giàu thì ngon à, học trường nổi tiếng ghê lắm à, cậu nghĩ mình là vua hay sao mà chê tôi!
- Còn nữa, cách nói chuyện của cậu lịch sự quá nhỉ! Tôi nói bậy thì sao, sống sung sứơng giàu có liền xem thường người khác, quần áo cậu đang mặc là do ngừơi nghèo làm đó, không muốn thì cởi hết mẹ ra đi!
- Có ngon...
- HAI ANH CHỊ CÂM MỒM HẾT CHO TÔI!!!
Bất thình lình giọng cô giáo vang lên phía sau.
- MUỐN CÃI NHAU ĐI CHỖ KHÁC MÀ CÃI, NẾU KHÔNG ĐƯỢC LÊN PHÒNG GIÁO VỤ!
"Chết, nói to quá cô còn đang trong lớp học...."
- Em xin lỗi cô ạ!
Tên Nghiêm đồng thanh nói cùng tôi. Tôi nhìn cậu ta.
"Tên này rất biết thời cuộc... Ở đây cô giáo mới là boss!"
...
Sau khi năn nỉ, xin xỏ, ỉ ôi, mong cô bỏ qua thì bà cô mới tha cho, còn bắt chúng tôi đứng ở ngoài cuối tiết mới được vào.
Sau khi cô đi vào thì đóng cửa lại, rồi học sinh lần lượt đóng kín cửa sổ và thả rèm kín mít.
- Họ đang làm gì vậy?
- Bật máy chiếu. Ngu vậy!
"Lại nữa rồi..."
Vì không muốn gây chuyện với cậu ta lần nữa, tôi xoay người đi xuống cầu thang.
Cậu ta gọi với theo.
- Này, cô đi đâu vậy?
- Mệt, cậu cứ ở đó đi quan tâm tôi làm gì?
Cậu ta chạy đến trứơc mặt, hai tay đặt lên vai tôi, ánh mắt thành khẩn.
- Nói nghe nè, dù cậu có giận tôi thì cũng không thể bỏ đi được, cô mà biết sẽ bị kỷ luật đó!
Tôi nhìn cậu ta, cừơi thật tươi và nói:
- Tôi đi "hẹn hò" cậu có đi không?
Ánh nắng chiếu vào cửa sổ, phản chiếu ánh sáng lên gương mặt cậu ấy. Tôi nheo mắt muốn nhìn kỹ biểu cảm gương mặt cậu ta, hai vệt hồng hồng trên má, hai tai cũng hơi đỏ, đôi mắt nhìn tôi sáng lấp lánh.
Cậu ta nói:
- Ừ thì... đi.
___________
Reng reng... reng...
Bộp.
"Sáng sớm đi bắt cua đồng đi thả diều...".
Tít.
" Năm điều Bác Hồ dạy... yêu tổ quốc, yêu đồng bào, học tập tốt, lao động...".
Tít...
- Mấy cái chuông báo thức chết tiệt!
Lấy tay kéo chăn ra khỏi đầu, sờ sờ mò cái đồng hồ đeo tay trên bàn cầm xuống.
Tôi đang căng con mắt nhìn xem mấy giờ.
Đã là năm giờ bốn mươi lămphút.
Giờ học của tôi bắt đầu vào bảy giờ ba mươi.
Ngước mặt nhìn qua, cái cặp vẫn còn nguyên trên sàn. Tôi sầu não.
" Bài tập về nhà còn chưa làm, tên khốn mắc dịch hại bà về trễ!"
"Biết vậy hôm qua đánh vài phát cho hả dạ rồi trốn cũng được, tức quá mà!"
Tôi uể oải đứng dậy chuẩn bị làm vệ sinh cá nhân, cuốn hết đống chăn gối vào một chỗ, nhìn con Bò đang còn say giấc ở phía dưới sàn.
Tôi nhớ hình như hôm qua nó nằm trên giường với tôi mà. Mặc dù tướng ngủ tôi không tốt nhưng mà không đến nỗi...
"Khoan đã... tối qua mơ thấy mình bơi trên biển ôm chặt một cái phao..."
Chạy tới kêu con Bò thức dậy.
- Bò à, tao xin lỗi mày... mày đã chịu đựng quá nhiều rồi... tao làm vậy không phải trả thù vụ mày ngắm gái đâu!
Nó ngơ ngác nhìn tôi, còn chưa tỉnh hẳn.
- Thôi mày ngủ tiếp đi, tao không làm phiền đâu... ha ha...
" Tội lỗi, tội lỗi... trời đánh tránh giấc ngủ"
----
Làm xong mọi thứ thì đã sáu giờ mười lăm. Tôi nhanh chóng chuẩn bị đến trường. Bài tập thì lên lớp làm hoặc mượn chép cũng được.
Ngày hôm qua mới là ngày đầu tiên tôi đi học mà đã xảy ra bao nhiêu vấn đề. Hy vọng hôm nay không gặp chuyện gì.
Bước xuống lầu thì tôi chợt nhận ra một điều...
Tôi dậy sớm như vậy là để trốn tên Phan Tuấn Kiệt.
Hình ảnh tương lai hôm qua nói lúc tôi đi ra cổng nhà thì gặp cậu ta. Tôi thử nhìn xuyên từ cửa sổ ra ngoài cổng... không có ai cả.
Tôi thầm nghĩ.
"Tôi đi sớm hơn phút thì kiểu gì cũng không thể gặp được... Cậu ta không thể dậy sớm hơn tôi mà chạy tới đây được..."
Mang ý nghĩ này trong đầu, tôi chào mẹ đi tới trường. Mẹ hỏi:
- Con không ăn sáng sao?
- Dạ! Đến trường con ăn chung với bạn luôn, tụi con hẹn nhau rồi.
Càng ngày trình độ nói dối tôi càng tăng rồi.
- Vậy à, à mà bố con đặt mua xe cho con rồi, chiều nay họ sẽ giao tới.
- Con cảm ơn bố mẹ nhiều... mà bố chưa dậy hả mẹ?
- Ừm, bố thức khuya làm việc nên...
- Vậy mẹ nói cảm ơn bố dùm con nhé... hì.
- Chào mẹ con đi học!
...
Bước chân tôi tung tăng tung tăng.
" Ha ha vui quá..."
Đeo headphone lên tai, chọn chọn vài bài hát định bấm nút play thì nghe thấy tiếng xe bên kia đường...
Nhìn qua thì...
" Má! Những người này đúng là không thể suy nghĩ theo cách thông thường mà"
" Tên Tuấn Kiệt kia ấy vậy mà xuất hiện..."
Tên kia đang đi qua hướng này, không biết thấy tôi chưa.
"Phải làm gì đây, tôi đoán trước nội dung mà không đoán được diễn biến kết quả..."
...
"A! Có cách..."
Chạy...
Chạy nhanh...
Chạy thật nhanh...
Chạy hết tốc lực...
Tôi nghe thấy tiếng gọi phía sau.
- Bạn gì ơi... a...
- Thiên Tuyết, Thiên Tuyết... Hoa Thiên Tuyết!
Tôi giả lơ luôn.
Sau đó chúng tôi trình diễn một màn em chạy anh rượt...
Thêm một chút hiệu ứng màu hồng, một vài tiếng cười, tóc bay bay trong gió, cô gái quay mặt một góc độ cười với chàng trai nói " Anh thử bắt được em không! "...
Phía dưới màn hình sẽ có tiêu đề chạy qua: "Thời thanh xuân của chúng ta đó..."
Thế là trở thành phim tình cảm lãng nhách trên tivi rồi.
...
Đó là trong phim, thực tế với sức khoẻ trâu bò của tôi thì tên Kiệt không thể đuổi kịp, chúng tôi cứ duy trì tốc độ đó và đến trường chỉ trong phút...
" Tôi muốn phá kỷ lục thế giới rồi..."
Chạy thêm một quãng rộng bằng sân banh thì sức khoẻ có trâu cỡ nào tôi cũng phải dừng lại để thở...
Hộc hộc...
Bộp...
Một bàn tay đặt trên vai. Một giọng nói nặng nề vang lên.
- Cậu...cậu chạy... chạy nhanh quá...
" Má nó, tôi không nên xem thường sức khoẻ của con trai, cậu ta còn nhanh hơn gián nữa"
Quay đầu lại, giả bộ lôi tai nghe ra.
- A... là cậu à... sao cậu đi sớm thế!
- Cậu đang nghe headphone à, hèn gì mình gọi không nghe thấy.
Cậu ta cúi đầu, dáng vẻ tủi thân.
"Ôi... tôi có chút mủi lòng rồi... tôi bày trò mà..."
- Ừm, cậu...
Chợt có một cậu nam sinh đứng phía sau gọi:
- Ê, Tuấn Kiệt tớ đi trước nhé!
- Ừ, cảm ơn cậu...
Tôi câm nín.
...
"Thảo nào cậu ta đuổi tới nhanh tới như vậy,thì ra là ngồi xe máy của người bạn..."
" Má... Khốn nạn, nãy giờ tôi chạy như một con rồ, mủi lòng xin vất hết tôi hận cậu..."
Tuấn Kiệt hỏi tiếp.
- Hồi nãy nhìn thấy cậu tớ không nhận ra luôn!
Tôi trừng mắt.
- Đổi style. Không được à!
Cậu ta gãi gãi đầu.
- Ờ... thì... tớ thấy nó khô...không...
" Thử nói không đẹp hay không hợp xem, tôi sẽ dùng lý do này mà trốn cậu...hừ..."
Có lẽ thấy dáng vẻ đang bực mình của tôi nên cậu ta không nói tiếp mà lãng qua chuyện khác.
- Sao cậu chạy nhanh vậy?
- Tập thể dục buổi sáng.
Con gái mà giận thì cái gì cũng liều.
- Vậy à... cậu... cậu...
- Không nói thì tớ đi trước!
- Cậu đang giận chuyện gì à?
-Không có!
Cậu ta nhăn nhó.
- Sao cậu trả lời khó chịu vậy?
- Đang tới kỳ.
- Kỳ gì?
- Kỳ kinh nguyệt.
- A...
Cậu ta đỏ mặt.
" Chú em à... sao còn ngây thơ như vậy... Bà già là tôi đã tu thành Uruku rồi".
- Con gái không nên nói chuyện này trước mặt con trai...
Cậu ta thì thầm.
- Không phải cậu hỏi tớ à?
- Thì... thì...
- Tớ đi đây!
Xoay người bước đi.
- Khoan...
Cậu ta kéo lại và nắm chặt tay tôi.
- Cái đồng hồ tớ tặng... cậu không thích à.
" Cái đồng hồ... vậy cậu ta là người anh, tôi có cách rồi..."
- Tớ rất thích.
- Vậy à, tớ vui lắm. Nhưng tại sao lại không đeo...
...
Một khoảng im lặng.
- Cậu... có phải đang tránh mặt mình không?
- Không có...
" Chết mẹ, cậu ta xưng mình như vậy là vào chuyện chính rồi".
- Cậu đừng nói dối mình nữa... cậu chuyển nhà cũng không thông báo cho mình, mình tìm cậu cả ngày đều không thấy, điện thoại cũng không được...
- Ngay cả ánh mắt cậu nhìn mình cũng vậy... xa lạ... hờ hững...
Bàn tay đang cầm tay tôi thật nóng.
Người ta nói khi con người gặp phải cảm xúc mạnh cơ thể sẽ nóng lên... giống như lúc này sao...
...
Xoay đầu lại nhìn vào mắt cậu ta, quả nhiên đã đỏ lên...
Tôi nói:
- Ngày hôm đó cậu đã nói câu ấy... Cậu không nhớ sao?
- Vậy... mình đã nói gì?
" Xem ra là người em không kể lại cho người anh việc hôm đó rồi..."
Thật là.
- Trong phòng y tế, cậu đã nói...cậu thích... thích mình...
- Mình rất vui vì điều đó... mình cũng thích cậu.
Cậu ta ngạc nhiên. Ánh mắt tôi xoáy sâu vào cậu ta, khẳng định:
- Nhưng mà đó không phải tình yêu, mình thích cậu vì cậu là người bạn thân nhất từ lúc còn nhỏ...
- Mình không muốn tình bạn của chúng ta mất đi... tình yêu của mình với cậu chưa hề xuất hiện và cậu biết rằng thứ này không thể miễn cưỡng...
- Mình biết cậu sẽ rất buồn, mình bắt buộc phải tránh cậu... mình sợ cậu tổn thương... muốn cậu dần quên đi chuyện này và sau đó chúng ta sẽ lại là bạn...
...
Thật bất ngờ là cậu ta nhìn tôi cười... cười thật tươi...
- Mẹ cậu cũng từng nói với mình điều này, bây giờ cậu nhắc lại y đúc lời mẹ như vậy...
- Ha ha... vui đúng không...
Lần này nụ cười còn khó coi hơn khóc...
- Mẹ cậu muốn mình cố gắng từ từ từng bước, nhưng không ngờ mình đã nhảy cóc, bỏ qua một bước rồi...haha...
" Mẹ tôi đã nói gì với cậu ta sao..."
- Cậu...cậu... Tuấn Kiệt.
- Không sao cả, Thiên Tuyết cậu đừng quá quan tâm... mình chỉ hơi sốc khi bị cậu từ chối thôi...
- Mình nghĩ chúng ta cần thời gian... mà không... mình mới là người cần nhất!
- Mình sẽ ổn... thật đó... sẽ nhanh thôi...
...
" Rất tiếc về tất cả chuyện này... nhưng tôi đang nắm giữ sự chọn lựa của Hoa Thiên Tuyết cho nên kết quả như vậy tôi sẽ không bao giờ thay đổi được... cậu vẫn chỉ là nam phụ..."
...
- Mình có việc nên về lớp trước đây!
- Chào cậu Tuấn Kiệt...
Bàn tay kia chưa chịu nới lỏng ra, tôi dứt khoát giựt về và bước đi...
Gió thổi qua, nhưng tóc tôi cột rồi nên không bay được...
Ánh nắng buổi sớm len qua hàng cây tạo thành những chiếc bóng mờ nhạt.
Sau lưng cậu trai ấy vẫn còn đứng, tôi không còn nhìn thấy biểu cảm của cậu ta nữa...
Chỉ là vô tình bàn tay tôi dính một giọt nước... giọt nước rơi xuống... biến mất.
Tôi cũng không quay đầu nhìn lại.
" Ông trời, hệ thống gì đó... có phải đưa tôi đến đây để làm việc này không... nhưng mà trước mắt tôi đã ngược đãi tâm hồn của một người rồi... tôi có bị trả giá không..."
Để chứng minh luận điểm trên chưa đi được bước tôi đã vấp phải cái gờ ở bậc thang mà té rồi...
Hình tượng của tôi...
" Bà nó... không bao giờ vừa đi vừa suy nghĩ bậy bạ nữa..."
-----------------