Mang nỗi oán hận với bố đi vào phòng, tôi gieo mình xuống người con Bò, ôm chặt nó. Tôi nghĩ mình cần được an ủi.
"Bò à, cuộc đời này tao không thể tin tưởng ai ngoài mày đâu!"
Tôi nói với nó:
- Cho tao sờ đệm chân của mày nào! Ai da, mềm quá, mềm quá đi!
Ngày thường khi ngủ mà đè lên nó hôm sau nhất định sẽ tránh tôi rất xa, đặc biệt còn không cho phép tôi sờ vào đệm chân, thứ mà tôi yêu thích nhất. Không hiểu sao hôm nay nó hiền vậy, tôi "dằn vặt" nó đủ thứ mà cũng không co giò tránh né, chắc hẳn đang có chuyện gì.
Nhìn con Bò nhà mình càng ngày càng to, thân hình lực lưỡng, đôi chân to khỏe, khuôn mặt nhiều nếp nhăn mà lòng tôi vui sướng biết bao nhiêu, tâm trạng không khác gì người mẹ nuôi con lớn khôn. Mà khi thấy con mình không vui thì người mẹ phải quan tâm, nhìn thấy ánh mắt con Bò ngơ ngác như người mất hồn mà lòng tôi buồn biết bao nhiêu.
Tôi dùng hai tay kéo khóe miệng của con Bò lên với mong muốn tạo nụ cười thân thiện thì... Hỡi ơi, con Bò nhà tôi đã xấu nay còn xấu hơn! Nhiều nếp thịt nhăn nhúm lại một chỗ, không khác gì phim kinh dị!
" Tội lỗi, tội lỗi..."
Sau một hồi suy nghĩ, phân tích tâm sinh lý của nó tôi đã rút ra một kết luận. Con Bò nhà tôi đang tương tư em chó ngày hôm qua, ánh mắt lúc này giống y đúc, tôi khẳng định là vậy.
"Nhưng mà... Con chó ngày hôm qua là chihuahua mà!"
Tôi bực mình nhéo nhéo mặt nó.
- Bò à, sao mày không có nhân phẩm vậy hả? Mày không mê chó mặt xệ, mày mê chó mặt láng mắt to làm gì!
- Hơn nữa sao tụi mày sống chung được, lỡ mày ngủ đè bẹp dí vợ mày thì sao! Ngu như bò mà! Bò ơi!
"Không được, không thể để nó như vậy được..."
Tôi quyết định kéo nó đi dạo, tôi muốn nó thay đổi gu thẩm mỹ.
Bố mẹ hôm nay đều tăng ca nên sẽ về nhà trễ, đó cũng là lý do chị Tâm ở lại cho đến 8 giờ nên tôi tranh thủ đi luôn. Ăn một chút đồ ngọt, tắm rửa sơ qua rồi cầm ví tiền ra ngoài, tiện đường đi mua một số đồ cho ngày mai.
Để tránh những chuyện tương tự xảy ra giống như ngày hôm qua, tôi dẫn con Bò đi đường quốc lộ, người đông, xe cộ nhiều và đặc biệt nhiều chó, đủ mọi thể loại từ trụi lông cho đến cục lông.
"Tôi không tin tôi không lay chuyển được nó".
Mặc dù đã hơn 6 giờ chiều nhưng trời vẫn còn sáng, có lẽ là ngày dài đêm ngắn. Tôi thong thả dắt chó đi dạo, xung quanh có rất nhiều cửa hàng nằm san sát nhau, vài gánh hàng rong cũng tấp nập người rao hàng. Đi tới gần một xe đẩy bán bắp chiên bơ thì mua một túi, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào phía sau, càng gần về phía tôi thì tiếng đó dần dần rõ ràng hơn...
- Cướp! Cướp! Bớ người ta cướp!
Tôi vừa quay đầu qua nhìn thì chiếc ví trên tay đã không cánh mà bay. Cũng may phản ứng mau lẹ cộng thêm tôi đã có chuẩn bị trước nên chưa được hai giây tôi đã chụp được cổ tay tên cướp kia.
" Đụng vào tiền của bà thì chỉ có chết!"
Cùng lúc đó con Bò nhà tôi cũng lao lên cắn vào đùi tên đó. Tên kia la lên một tiếng.
Á.. A... A
"Bò à, mày thật oai phong làm sao... Ha ha ha... Tao thích."
Tôi trao cho nó ánh nhìn tán thưởng, đôi mắt tí hí của nó nhìn tôi chảnh choẹ, đắc ý như kiểu "Ông đây mà ra tay thì cóc phải lo".
Có lẽ vì không thể chịu nổi tình cảm ăn ý mãnh liệt của chủ tớ chúng tôi nên tên cướp thét lên:
- Mẹ kiếp! Thả tao ra! Con chó!
Tôi thét lại:
- Con chó nào? Tao hay nó?
Tên cướp sững sờ.
- Má, gặp phải con chó điên?
Bốp!
Tôi tát tên cướp một cái thật mạnh rồi thét lên:
- Thằng khốn! Mày còn chưa khôn ra hả! Mày chửi tao là con chó là muốn đánh mày rồi! Mày con chửi cả con chó nhà tao nữa! Thằng mất dạy!
Tên cướp xoa bên má, giằng tay khỏi móng vuốt của tôi nhưng không được. Sức lực tôi rất mạnh nên tên cướp với thân hình gầy yếu này bị thất thế. Tên cướp sử dụng tay còn lại hòng đánh tôi, nhưng bị tôi cho ngay một cú vào bụng, ngay cả muốn ngồi xuống kêu đau cũng không được. Con Bò nhà tôi đang thủ thế, chỉ cần ngồi xuống là cho một đớp ngay vào chân kia ngay.
Hai người một chó chó cứ giằng co qua lại.
Tên cướp thở hổn hển, thều thào nói:
- Mẹ kiếp, tao chửi con chó nhà mày thì có sao, đó là con chó mà!
- Nó là con tao, mày chửi nó chính là chửi tao! Con tao tên là Bò mày nghe cho rõ!
Tên cướp năn nỉ:
- Dạ sao cũng được ạ! Chị tha cho em đi, em biết lỗi rồi!
- Vậy mày trả lại ví cho bà!
- Chị buông tay em ra trước đã, chị nắm chặt như vậy em không lấy được!
Biết mánh khoé tên trộm này nên tôi gằn giọng:
- Tao không có ngu!
Tên cướp gấp gáp.
- Xin chị, chị cầm đi ạ!
Vừa nói vừa móc ví đưa cho tôi. Tôi cười đểu nói tiếp:
- Chưa được!
- Còn gì nữa?
- Mày trả tao thêm mười ngàn, bịch bắp của tao bị mày làm đổ rồi!
- Dạ, dạ...
Tên cướp mò mẫm trong túi được một trăm ngàn rồi nhét vào tay tôi.
- Xong rồi, chị cầm lấy tiền đi!
- Đợi tao thối tiền lại cho mày!
Tôi giả bộ móc ví.
- Không cần đâu ạ, tiền thừa chị cứ giữ lấy!
- Nhưng mà...
- Thôi thôi, gấp lắm... Chị tha cho em đi!
Dáng vẻ tên cướp như muốn khóc đến nơi.
Tôi dứt khoát:
- Không!
Tên cướp điên tiết.
- Con chó, mày vừa phải thôi chứ tao...
Chưa kịp nghe hết câu thì...
Bốp!
Một chiếc dép cao năm phân bay rất nhanh "tán" một cú thật mạnh vào mặt tên cướp. Tên đó ôm mặt.
Một tiếng quát vang lên:
- Bắt được mày rồi!
Người vừa chạy đến là một phụ nữ trung niên ăn mặc rất sang trọng. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
" Cuối cùng thì bà ấy cũng tới..."
Nãy giờ tôi câu thời gian chính là đợi bà ấy, tên cướp còn cướp túi xách của bả nên chắc chắn sẽ đuổi theo, nhưng không ngờ giọng thì to mà chạy thì chậm như vậy, mất công tôi diễn với tên cướp nãy giờ.
Bà ấy vừa đến gần một chút liền dùng chiếc dép còn lại đánh tên đó.
- Cho mày chết, cướp đồ của bà này!
Bốp... Bốp...
Tên cướp hôm nay không gặp may, gặp phải hai người phụ nữ hổ báo như vậy, không phản kháng được hứng chịu đòn bị đánh cho sưng cả mặt, rên rên từng quãng.
- A... A...
Nhân tiện, tôi cũng kìm chặt tay tên đó hơn để cho bà ta đánh.
" Ha ha, đúng ý tôi rồi...".
Đang cảm thấy vui vẻ trong lòng thì nghe một tiếng gọi phía sau làm tôi kinh ngạc.
- Mẹ! Mẹ ơi!
" Sao giọng quen quen thế này..."
Quay đầu nhìn lại thì... Đó là...
...
_____________
Đang ngồi ôm đầu, sầu não suy nghĩ tìm cách thì có người đập vào vai.
- Thiên Tuyết, sao cậu ngồi ở đây vậy?
Ngẩng mặt lên... thì ra là Nguyệt.
- À tớ... Đi học sớm quá nên ra đây ngồi chờ mấy bạn.
- Ôi... Cậu chờ ở đây làm gì, buổi sáng ít người đi lắm, lớp mình cũng vậy.
- Sao vậy?
- Ôi... Cái tụi đó toàn đi thang máy.
- Lầu mà đi thang máy làm gì?
- Không biết... Tớ nghĩ chắc là để chứng tỏ gì đó hoặc do lười.
" Đúng một đám dở hơi... Lười gì đến mức chảy thây không vác được cái mông leo cầu thang một đoạn..."
- Thôi tụi mình vào lớp đi.
- Ừm!
Đứng dậy bước đi thì Nguyệt lất tay phủi phủi phía sau.
- Cậu ngồi bị dơ hết váy rồi...
- A... Cảm ơn cậu.
- Trời ạ, có gì đâu mà cám ơn dữ vậy. Bạn bè mà.
- Ừ, tụi mình là bạn mà... Hi hi.
Quăng hết mọi thứ qua một bên, trước mắt tôi phải hưởng thụ quãng thời gian yên bình này đã.
...
Sau khi chúng tôi vào lớp thì có một đội ngũ học sinh ở hướng đối diện đi vào theo.
Lớp tôi nằm gần cầu thang bộ, thang máy thì ở tít bên kia. Muốn đi tới lớp bằng thang máy phải đi bộ qua bên kia, lên thang máy rồi đi qua hành lang dài mới tới lớp...
" Đúng là một đám rảnh mà... "
Không vào chỗ của mình ngay tôi qua chỗ Nguyệt ngồi tám một chút. Nhìn trên bàn Nguyệt thì thấy chi chít những vết xước. Tôi hỏi:
- Sao bàn của cậu bị tróc hết rồi vậy.
- À... Là do vẽ lên bàn đó mà!
Nhìn kỹ lại, có vài nét.
- Ai vẽ? Là cậu à? Sao tớ thấy giống như chữ viết hơn.
- À... Thì.
Tôi huých huých vai Nguyệt.
- Không phải là cậu chép tài liệu lên bàn chứ, ngày xưa tớ cũng hay làm lắm!
Nguyệt nhìn tôi cười.
- Cậu nghĩ đi đâu vậy, tớ mà là người lười học vậy sao.
- Cậu thì càng không thể, phải không?
Tôi chột dạ.
- À... Ừ.
" Sao có cảm giác như đang nói móc vậy... Mấy người học giỏi đâu hiểu nỗi lòng mấy đứa lười học như tôi đâu".
Nguyệt nhéo nhéo hông tôi, thì thầm.
- Tớ biết là cậu nói đùa, nhưng mà tụi con gái lớp này ghê gớm lắm, mấy chuyện này không nên nói trước mặt bọn nó, bọn đó mà nghe rồi lại thêm bớt chuyện vào là mệt...
- Đặc biệt là tụi nó ghét cậu nữa, nhớ nhé!
Tôi thì thầm lại.
- Ừ... Ừ... Không ngờ là bọn họ " chơi ngầm" vậy?
- Cậu không biết thôi chứ ở trong đây ganh đua nhau là chuyện bình thường, đặc biệt là phân chia vào lớp nào.
" Không ngờ trường lớn còn như vậy... Đúng là không nơi đâu không có..."
- Nhưng mà tại sao lại có việc tranh nhau phân chia vào lớp. Không phải dựa vào học lực và thi cử sao?
- Chính xác là như vậy, nếu cậu học càng giỏi và nhà có điều kiện hơn thì sẽ được xếp vào lớp tốt như cậu từng vào lớp A đó.
- Ồ... Phải nha!
- Nhưng vấn đề là cậu có giữ được thành tích không. Có nhiều người muốn vào được lớp tốt nên ráng chăm chỉ học hành, nếu tự tin có thể đăng kí thi vào lớp cao hơn, tất nhiên bài kiểm tra rất khó. Sau đó nếu đậu Ban Giám Hiệu sẽ tiến hành xét thành tích và chọn lọc một người thay thế trong lớp kia có thành tích thấp hơn chuyển qua.
- Nếu như người kia cũng thành tích tốt không kém thì sao?
- Vậy giữa hai người sẽ làm bài kiểm tra môn mà mình giỏi nhất. Ai điểm cao hơn thì được chọn.
- Giả sử cả hai người bằng điểm nhau.
- Thì thi môn yếu nhất, nhưng mà những trường hợp này hiếm lắm.
- Vậy à!
- Ừm, tên lớp trưởng lớp mình cũng nằm trong diện đó đó...
- Ồ...
Đưa tai lại gần nghe, trong lòng phấn khích nhìn qua tên kia vẫn đang mải mê viết gì đó.
- Nhanh kể tớ nghe đi...
" Tôi mà có được điểm yếu của Nghiêm thái giám thì bài tập sau này khỏi phải lo rồi... Ha ha..."
Reng... Reng... Reng
" Trời ạ, sao đúng lúc vậy"
Nguyệt đẩy đẩy vai tôi:
- Giờ vào lớp rồi, cậu về chỗ đi ra chơi tớ kể cho nghe.
- Ừm...
Trong lòng tôi đang tiếc hùi hụi, dễ gì có cơ hội.
" Ôi..."
Thở dài quay về chỗ. Cậu ta ngước nhìn tôi thật lâu, mày cũng nhíu lại...
" Không lẽ cậu ta nghe thấy gì sao... Nhưng mà chúng tôi nói nhỏ lắm mà!".
Đang mải mê nghĩ ngợi thì thầy giáo vào, cả thầy Sơn nữa.
Chỉ lo chú ý nhìn giáo viên vào lớp mà tôi quên đứng dậy chào. Hoảng hồn định đứng dậy thì có ai đánh mạnh vào lưng...
Bốp...
" Tiếng kêu mới vang vọng làm sao..."
Quay sang nhìn bên trái. Tay vẫn còn đưa lên.
"Là do tên Nghiêm đánh..."
"Mặc dù không đau nhưng mà..."
Quay sang nhìn hướng khác...
Cả lớp đang trợn con mắt nhìn tôi.
" Khốn nạn... Nghiêm thái giám khốn nạn... Cậu không phải là con người mà".
Quay đầu lại trưng ra nỗi oán hận với tên kia thì thấy cậu ta vẫn còn ngơ ngác nhìn vào tay, ánh mắt như muốn nói "không thể tin được"...
" Bà nó... người đưa ra ánh mắt đó phải là tôi đấy... Cứ phải làm tôi bị chú ý là sao hả???"
...
Không ai nói gì.
Cả lớp vẫn duy trì bầu không khí im lặng tuyệt đối này thật lâu... Thật lâu...
...
Không thể chịu đựng được nữa, tôi bất đắc dĩ phải hô luôn khẩu hiệu chào thầy dùm tên lớp trưởng luôn.
" Cậu nợ tôi... nợ tôi Nghiêm thái giám".
Sau đó cả lớp lục tục chào thầy và ngồi xuống. Hai thầy trên bục giảng cũng đã về vị trí...
" Thế giới lại hoà bình..."
Riêng tên Nghiêm kia khi ngồi xuống thì mặt đã đỏ bừng, tai và cổ cũng đỏ nữa.
" Tôi không xấu hổ thì cậu xấu hổ làm gì hả?"
Ổn định xong một lúc thì thầy Sơn đi tới gọi.
- Nghiêm, Nghiêm... Nghiêm.
Cậu ta không nghe thấy thầy gọi. Tôi gọi nhỏ:
- Ê, thầy gọi... Ê.
Vẫn cứ như người đang mơ.
Tôi lấy chân đạp một phát mạnh.
- A...a! Chuyện gì?
- Thầy gọi!
Cậu ta nhìn qua bất ngờ khi thấy thầy đứng cạnh tôi cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi.
- Xin... Xin lỗi thầy, thầy gọi em có việc gì ạ?
Có lẽ ông thầy cũng thấy hơi ngại nên gãi gãi đầu nói:
- Cũng không có gì đâu, chỉ là... Lần sau em gọi thôi được rồi đừng nên đánh bạn như vậy, người ta lại là con gái nữa...
Cậu ta lại cúi đầu.
- Dạ... Em nhớ rồi ạ! Cảm ơn thầy!
Dặn dò xong thì ông thầy đi qua bên kia. Tôi nhìn cậu ta cười hả hê.
"Thầy giáo tới đòi công bằng cho tôi kìa... Ha ha..."
Chưa cười được bao lâu tôi đã gặp phải tình cảnh khốn khó rồi.
Thầy giáo muốn sửa bài tập về nhà hôm qua nên cho học sinh phút chuẩn bị...
" Má, tên Nghiêm ấy vậy mà lừa tôi... Má..."
Tôi thì chưa làm nên hy vọng là thầy gọi đứa khác... Nhưng mà...
Thầy gọi Hoa Thiên Tuyết...
"Thế giới của tôi lại nổi bão rồi..."
Quay sang cấu một cái thật mạnh vào tay cậu ta.
- Cô làm cái gì vậy???
- Không phải cậu nói thầy không kiểm tra à!
- Tôi nói không kiểm tra vở nhưng lên bảng làm bài thì vẫn có...
- Má! Sao cậu không nói sớm!!!
Trừng mắt.
- Cô có hỏi đâu!!!
- Cậu... Cậu hại chết tôi rồi...
" Lúc nãy tôi mà mượn vở Nguyệt chép bài cho có là được rồi, tin tưởng gì tên khốn này... giờ thì bị ăn hành..."
Tôi muốn khóc quá, tôi muốn xỉu cho rồi... Đúng là...
" Chạy trời không khỏi nắng mà..."
...
__________