“Ừ.” Mặc dù tôi vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn gật gật đầu, cực thẳng thắn mà thừa nhận, “Từ sau hôm anh và hắn chính thức chia tay, em liền dọn tới đó ở.”
Nghe xong những lời này, Lý Thâm lại không hề tức giận, chỉ bình tĩnh đi đến ngồi xuống bên cạnh tôi, lặng yên không nói.
Tôi đương nhiên cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng, mắt to trừng mắt nhỏ với anh.
Chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy Lý Thâm nhẹ nhàng mở miệng nói: “Lý Tân Kỳ, cậu thực sự thích Tần Tiếu Dương như vậy?”
“…Phải.” Ngừng một chút, trong nháy mắt lại nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, giọng nói không khỏi mềm xuống vài phần, “Từ bảy năm trước, khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, em đã thích hắn rồi.”
“Ò.” Lý Thâm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhàn nhạt quét mắt liếc tôi, hỏi, “Vậy, cậu có còn nhớ hay không, ngày trước khi tôi giới thiệu Tần Tiếu Dương cho cha và dì, bọn họ có phản ứng thế nào?”
“Mẹ sợ tới mức thiếu chút nữa thì té xíu, cha tức giận đến nỗi suốt ba ngày không nói một lời nào.”
“Đây là một con đường rất khó đi, cậu tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ càng trước, rồi hẵng quyết định có nên tiếp tục hay không.” Giọng anh khàn và nhỏ, ánh mắt u thâm tựa thủy, “Dù sao thời gian sau này, chỉ có tình yêu thôi vẫn là chưa đủ.”
“À.” Tôi ngơ ngẩn ứng một tiếng, đáy lòng kinh ngạc vạn phần.
Lý Thâm kia từ trước đến nay lãnh mạc vô tình, thế nào lại có thể nói ra những lời như vậy? Không lẽ… anh đang lo lắng cho tôi sao?
Đương nghĩ ngợi, liền thấy nam tử trước mắt hơi nhíu mày, anh lạnh lùng hỏi: “Câu trả lời của cậu là gì?”
“Bất luận thế nào, em cũng muốn ở bên cạnh Tần Tiếu Dương.”
“Cho dù sẽ bởi vậy mà làm cho cha mẹ tức giận? Cho dù tương lai phải chịu đủ lời dèm pha của người ngoài? Cho dù sau cùng người phải chịu tổn thương sẽ chỉ là chính cậu?”
“Em… em không quan tâm.”
“…Được.” Lý Thâm khẽ thở dài một tiếng, quay đầu đi, không nhìn tôi nữa, chỉ thấp giọng phun ra mấy chữ, “Tôi hiểu rồi.”
Dứt lời, anh chầm chậm đứng lên.
“Anh?”
“Không còn sớm nữa, tôi về nhà trước.” Anh dừng một lát, liếc mắt nhìn tôi một cái thật nhanh, lại lập tức quay đầu đi chỗ khác, nói, “Cậu uống ít thôi, tự giữ gìn thân thể.”
“Ừ.”
“Phải rồi, sao hôm nay cậu không mặc áo khoác?”
“A?” Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trên người mình, vội vàng đem khuy cổ cài lại, nói, “Dù sao cũng không quá lạnh.”
“Đã là tháng mười một, sao có thể không lạnh? Sau này đi ra ngoài nhớ mặc thêm nhiều đồ một chút, cẩn thận cảm lạnh.” Vừa nói anh vừa cởi áo khoác ngoài của mình ra, tiện tay ném vào trong lòng tôi. Sau đó cũng không nhiều lời nữa, chỉ xoay người đi thẳng, bước thật nhanh tới cửa quán bar.
Tôi lấy làm kinh hãi, ngồi ngốc tại chỗ suốt một lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
“Anh!” Duỗi tay ra, kéo mạnh ống tay áo của anh.
“Sao? Còn chuyện gì?”
“Em…” Miệng mở ra khép lại, vẫn không biết nên nói gì cho phải, do dự hồi lâu, mới lí nhí hai chữ, “Xin lỗi.”
Im lặng.
Một lát sau, Lý Thâm cuối cùng cũng quay đầu lại, bình tĩnh nhìn thẳng vào tôi.
Ánh mắt anh vẫn băng lãnh như trước, bên môi lại thêm một tia tiếu ý, thuận tay gạt mớ tóc lòa xòa trước trán tôi, ngữ khí nhẹ nhàng: “Lý Tân Kỳ, tạm biệt.”
Dứt lời, chầm chậm gỡ tay tôi ra, tiếp tục đi về phía trước.
Đêm lạnh như nước.
Anh mặc một tấm áo sơ mi mỏng manh, đi thẳng vào bóng đêm mênh mang mờ mịt, tay áo bay bay, không hề quay đầu lại.
Tôi lúc này đã chẳng còn hứng thú uống rượu, vì thế vẫy vẫy tay chào Chu Lẫm, cũng đi ra khỏi quán bar luôn. Trước mặt là một con đường dài đằng đẵng, từng cột đèn đường nối tiếp nhau, chiếc áo khoác trong lòng tôi mơ hồ vẫn còn lưu lại hơi ấm của ai đó, đáy lòng lại chỉ cảm thấy một mảnh băng hàn.
Mặc dù cùng sống với nhau suốt mười mấy năm, Lý Thâm lại rất ít khi nói lời tạm biệt với tôi, lần đầu tiên anh nói ra hai chữ tạm biệt này là khi nào? Vì sao tôi lại không nhớ gì cả?
Tôi vốn tưởng rằng mình có thể vì tình yêu mà bất chấp hết thảy, nhưng vào thời khắc này… lại cảm thấy hối hận.
Đều là lỗi của tôi.
Tôi lúc trước không nên gặp Tần Tiếu Dương. Cho dù không cẩn thận mà quen biết hắn, yêu hắn, cũng không nên tranh giành với anh trai mình. Nếu như không có sự can dự của tôi, hai người bọn họ cho dù cãi lộn, cuối cùng nhất định vẫn sẽ làm hòa không phải sao?
Tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ suy nghĩ, từng bước đi về phía trước, cuối cùng lại vẫn về nhà Tần Tiếu Dương. Khi đẩy cửa tiến vào, đã thấy hắn đang ngồi trong phòng khách xem ti vi.
“Giám đốc Tần, anh về rồi sao?”
“Ừ, bữa tiệc kết thúc sớm.” Hắn gật gật đầu, cười, “Tiểu Lý thì sao? Cũng đã muộn như vậy rồi, sao còn chạy ra ngoài chơi?”
“Tôi nhàn rỗi nên buồn chán, đi uống chút rượu thôi.” Cúi thấp đầu, có chút chột dạ, không nói ra chuyện mình và Lý Thâm vừa gặp nhau.
“Ò.” Tần Tiếu Dương liếc nhìn tôi, đột nhiên thoáng sửng sốt, thần sắc khẽ biến.
“Giám đốc Tần?”
“Tiểu Lý, cậu…” Hắn đứng bật dậy, bước nhanh về phía tôi, nhíu mày, do dự hỏi, “Chiếc áo khoác trong tay cậu là lấy từ chỗ nào?”
“A?”
Mắt hắn nhìn thẳng vào tôi chăm chú, lại hỏi một câu: “Của Lý Thâm?”
“Ách,” Tôi hô hấp cứng lại, cười khan, “Giám đốc Tần thực lợi hại, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.”
Hắn không để ý tới lời tôi nói, chỉ chặt chẽ bắt lấy cổ tay tôi, tiếp tục truy vấn: “Hôm nay cậu gặp Lý Thâm, có phải không?”
Tôi biết rõ không thể gạt được hắn, chỉ đành thành thật trả lời: “Phải, tình cờ gặp trong quán bar.”
Nghe vậy, Tần Tiếu Dương mị mị mắt, lông mày nhíu lại càng chặt, thì thầm lẩm bẩm: “Hắn từ trước tới nay chưa từng đến những nơi như vậy.”
“Có lẽ bởi vì lâu rồi tôi không về nhà, anh tôi mới chạy tới quán rượu tìm tôi.”
“Thì ra là vậy.” Tần Tiếu Dương vốn đang ngẩn người, lập tức bật cười khẽ, biểu tình ôn nhu, ánh mắt lại mang vài phần quái dị, nhấn nhá từng chữ, “Hắn quả nhiên rất quan tâm tới cậu.”
Trái tim tôi đột nhiên nhảy dựng, mơ hồ cảm thấy trong lời nói của hắn có thâm ý, rồi lại thực sự đoán không ra ý tứ bên trong, chỉ đành miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Có lẽ vậy.”
“Chiếc áo này cũng là hắn cố ý cởi ra cho cậu mặc?”
“Ừ.”
“A,” Tần Tiếu Dương nhếch nhếch môi, nụ cười xán lạn, con ngươi đen trong veo tựa thủy, nhu thanh hỏi, “Lý Tân Kỳ, cậu rốt cuộc thích tôi bao nhiêu?”
Tôi thoáng ngẩn người, mặc dù không rõ vì sao hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn buột miệng đáp: “Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể… vì anh tan xương nát thịt.”
Dứt lời, chỉ thấy mi nhãn Tần Tiếu Dương thoáng cong lên, nở nụ cười nhẹ, ám quang lưu chuyển trong con ngươi đen láy, quá mức động nhân. Hắn một phen đoạt lấy chiếc áo khoác trong tay tôi, nhẹ nhàng vứt trên mặt đất, sau đó nghiêng người về phía trước, hai tay chậm rãi đặt lên vai tôi, nói từng từ từng chữ: “Vậy, hôn tôi đi.”
Tôi lập tức ngây người, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt tựa thủy kia, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, miệng khô lưỡi khô. Tựa như bị thứ gì đó mê hoặc, kìm lòng không đặng cúi thấp đầu xuống, hôn nhẹ lên môi hắn.
Sau một hồi môi lưỡi giao triền, Tần Tiếu Dương kê cằm lên vai tôi, cười cười thổi một hơi, giọng nói khàn nhỏ, nhu thanh hỏi: “Chúng ta vào trong phòng đi, được không?”
Trong đầu tôi một mảnh trống rỗng, căn bản cái gì cũng không thể suy nghĩ, chỉ hồ loạn ứng vài tiếng, gắt gao ôm lấy eo hắn. Cứ thế hai người ôm ôm ấp ấp, nghiêng ngả tiến vào phòng ngủ, ngã xuống giường.
Vẻ mặt Tần Tiếu Dương có chút hoảng hốt, nụ cười lại vẫn dịu dàng, không ngừng hôn môi và má tôi. Tôi hiển nhiên càng thêm nhiệt liệt hôn đáp trả, đầu óc choáng váng, toàn thân nóng lên.
Quần áo lộn xộn, khí tức bất ổn.
Giữa lúc ý loạn tình mê, Tần Tiếu Dương đột nhiên đưa tay sờ lên mặt tôi, khe khẽ thở dài: “Kỳ quái, vì sao… cậu và anh cậu vẻ ngoài một chút cũng không giống nhau?”
Tôi ngốc lăng, trong đầu bỗng hiện lên bóng lưng cô tịch lúc rời đi của Lý Thâm, và hai chữ tạm biệt mà anh nói ra vô cùng nghiêm túc.
Tái bất tương kiến. (nghĩa là: không còn gặp lại. Chữ “tạm biệt” mà Lý Thâm nói nguyên văn là “tái kiến”)
Tôi toàn thân chấn động, trong lòng hốt nhiên lạnh xuống, nháy mắt đã dừng lại tất cả động tác.
“Tiểu Lý?”
“Giám đốc Tần, xin lỗi.”
Tôi nhìn thẳng vào hắn trong khoảnh khắc, thấp giọng nói một câu, sau đó trở mình, an an tĩnh tĩnh nằm xuống bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết.
“Vì sao?” Tần Tiếu Dương thở dốc, ngữ khí cực độ hoang mang, “Cậu rõ ràng nói thích tôi.”
“Chính xác, tôi từ bảy năm trước đã luôn âm thầm thích anh. Nhưng còn anh thì sao? Anh thực sự hi vọng tôi ôm anh sao? Hay là, chỉ xem tôi như thế thân của Lý Thâm?”
“Tôi…” Hắn mở miệng, lại nói không nên lời.
“Giám đốc Tần,” Tôi chậm rãi cầm lấy tay hắn, cẩn cẩn dực dực đặt lên ngực mình, nhẹ giọng nói, “Cùng một người lên giường rất dễ, cái khó chính là cùng hắn trằn trọc. Tôi có thể vì anh bất chấp tất cả, thế nhưng, xin anh đừng nói lời không thành thật, tự mình làm tổn thương mình.”
Tĩnh lặng.
Một lúc lâu sau, Tần Tiếu Dương mới nhúc nhích ngón tay, quay đầu nhìn tôi, bật cười khẽ.
“Nguy rồi, đêm nay sợ là tôi thật sự ngủ không được nữa.”
“Tôi cùng anh nói chuyện phiếm.”
“Được.” Hắn mở lớn hai mắt, cười, “Vậy cậu đoán thử xem, tôi hiện tại đang nghĩ cái gì?”
“Lý Thâm?”
Hắn lắc đầu, vẫn mỉm cười, chậm rãi nói ra mấy chữ: “Lý Tân Kỳ.”
“Tôi?”
“Ừ.” Hắn nắm lấy tay tôi, hơi nghiêng đầu, đáy mắt mơ hồ như bị sương mù che phủ, nhu tình tựa thủy, “Tôi đang nghĩ, trên đời này có lẽ có nghìn nghìn vạn vạn cái Lý Thâm, nhưng ngu ngốc như Lý Tân Kỳ… lại chỉ có một.”
Tôi nghẹt thở, mặt nhất thời đỏ lên, lặng yên không nói.
Tần Tiếu Dương cũng không nói gì nữa, chỉ mở lớn hai mắt nhìn tôi, ánh mắt mê mê mang mang, lơ lửng bất định.
Một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tần Tiếu Dương đã nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường, đi vào nhà tắm rửa mặt.
Tôi lẳng lặng nằm nguyên chỗ cũ, nghe tiếng nước chảy ào ào truyền đến bên tai, lại cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu. Tôi cùng người mình thích sóng vai ngủ một đêm, kết quả lại chỉ là tay nắm tay mà thôi, mặt khác cái gì cũng không làm.
Nếu để cho Chu Lẫm biết chuyện này, sợ là sẽ bị hắn cười nhạo không yên? Còn Lý Thâm thì sao? Nếu như anh biết được tôi và Tần Tiếu Dương cùng ngủ trên một giường, sẽ nghĩ như thế nào?
Ghen tị?
Hay là… không có phản ứng gì?
Trải qua tối hôm qua, tôi không còn tin Lý Thâm là một người lãnh mạc vô tình nữa, đối với Tần Tiếu Dương cũng vậy, vĩnh viễn đoán không ra trái tim của hắn.
Nghĩ một hồi, có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cuối cùng nhảy xuống giường, tùy tay mở tủ quần áo bên cạnh ra.
Đập vào mắt chính là thuần một sắc trắng của áo sơ mi, kiểu dáng cực quen mắt, tôi lấy một chiếc thử ướm lên người, phát hiện đều không phải kích cỡ của Tần Tiếu Dương.
…Tất cả đều là quần áo của Lý Thâm.
Tôi ngơ ngẩn nhìn cả tủ quần áo hồi lâu, mới “Phanh” một tiếng đóng cửa lại, đưa tay ấn lên huyệt thái dương, cười khổ.
Đến thời khắc này mới tỉnh ngộ, kinh ngạc nhận ra tôi và Tần Tiếu Dương vĩnh viễn không thể ở bên nhau. Bởi vì, giữa tôi và hắn, thủy chung vẫn luôn bị ngăn cách bởi hai chữ Lý Thâm.
Nghĩ một lần liền đau một lần, như hình với bóng, xua cũng không đi.
Hắn vậy.
Tôi cũng vậy.
Mặc dù hiểu rõ đạo lý này, tôi lại vẫn không từ bỏ được Tần Tiếu Dương. Đợi hắn từ trong phòng tắm bước ra, đáy lòng tôi cho dù đau đến lợi hại, cũng vẫn tươi cười nghênh đón.
Cuộc sống sau đó, chúng tôi vẫn như trước cùng sống dưới một mái nhà, tường an vô sự.
Chỉ có điều, số lần Tần Tiếu Dương thất thần càng ngày càng ít, nụ cười trên mặt cũng càng lúc càng nhiều, người thường xuyên suy nghĩ vẩn vơ, đổi lại là tôi.
Tôi từng quay về nhà mấy lần, nhưng trong phòng phủ đầy bụi bặm, căn bản không có dấu vết có người đặt chân tới; cũng từng hỏi thăm tin tức từ Chu Lẫm, nhưng hắn nói người nào đó không thấy quay lại quán rượu nữa… Suốt một tháng trời, Lý Thâm hệt như đột nhiên mất tích, bặt vô âm tín.
Hoặc giả, anh kỳ thực vẫn đang sống an ổn ở một nơi nào đó, chỉ có điều, không còn xuất hiện trong thế giới của tôi nữa.
Tôi từ nhỏ đến lớn đều bị người anh Lý Thâm này trông coi, bây giờ đột nhiên đạt được tự do, lại không hề cảm thấy vui mừng, ngược lại mấy lần điện thoại trên tay mở ra số điện thoại của anh, cuối cũng vẫn chần chừ không dám ấn xuống.
Chỉ mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, anh rốt cuộc có yêu Tần Tiếu Dương hay không?
Anh… có luôn oán giận tôi không?
Kể từ khi đó, tự nhiên cả ngày đều hốt hốt hoảng hoảng, tinh thần không yên.
Mà ngay cả Tần Tiếu Dương cũng mơ hồ nhìn ra dị trạng của tôi, nhân ngày cuối tuần khó có được, hắn liền kiên quyết kéo tôi đi lên phố dạo chơi. Tiếc là đi đi lại lại mấy con đường như vậy, hơn nữa người trên đường qua lại tấp nập, thực sự không có gì lý thú.
Cuối cùng liền dứt khoát rẽ vào một siêu thị gia đình bên đường.