Tôi giật mình, mơ hồ cảm thấy ngữ khí của anh có chút cổ quái, nhịn không được bèn hỏi: “Vậy anh muốn so với ai? Lăng Chính? Cái này chỉ e là có chút khó khăn, anh đại khái cả đời cũng không hư hỏng hơn được tên biến thái kia.”
“Lý Tân Kỳ, trong mắt cậu tôi là một người xấu sao?”
Tôi nghẹn thở một chút, nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao, do dự một hồi mới đáp: “Lúc em nghĩ rằng anh quan tâm tới em, anh đột nhiên lại nói không muốn nhìn thấy mặt em nữa. Lúc em nghĩ rằng anh hận em, anh lại ngu ngốc mà lao vào nguy hiểm. Em dường như vĩnh viễn đều không thể đoán ra được tâm tư của anh, làm sao mà biết được anh rốt cuộc là một người như thế nào?”
“Chuyện tới nước này, cậu chẳng lẽ còn chưa nhìn ra sao? Tôi cứ thay đổi liên tục như vậy, lo được lo mất, hoàn toàn là bởi vì…” Anh chỉ nói một nửa, rồi lại cứng ngắc ngừng lại, không nói thêm gì nữa.
“Anh? Rốt cuộc là bởi vì cái gì?”
“Bởi vì…” Ngữ khí của anh thay đổi rồi lại thay đổi, bỗng nhiên quay sang hai bên nói, “Máu ở vết thương của cậu ngừng chảy rồi, xem ra sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Anh! Anh đừng tùy tiện đổi chủ đề.” So với đau đớn trên cơ thể, giờ phút này tôi lại càng lưu tâm đến câu trả lời của anh hơn.
Lý Thâm bèn thở dài một tiếng, lại cúi thấp đầu xuống, lần này chỉ khẽ chạm vào má tôi, thấp giọng hỏi: “Cậu thực sự muốn biết.”
“Đương nhiên.”
Một hồi tĩnh lặng.
Lúc lâu sau, mới cảm thấy môi Lý Thâm chầm chậm tiến gần tới bên tai tôi, dịu dàng khe khẽ nhả ra mấy chữ: “Bởi vì, tôi thích cậu.”
“Hả?”
Tôi thoáng sững sờ, cả người lập tức trở nên hốt hoảng, mặc dù nghe hiểu được lời anh vừa nói ra, nhưng hoàn toàn không rõ ý tứ bên trong. Lý Thâm nề nếp lãnh mạc vô tình kia, sao có thể nói ra một câu như vậy? Chẳng lẽ tôi mất máu nhiều quá, cho nên sinh ra ảo giác rồi sao?
Ngẫm nghĩ một lát, tôi mới miễn cưỡng mở mắt, kinh ngạc vô cùng mà giương mắt nhìn anh, ngây ngốc hỏi: “Anh, anh vừa mới… nói cái gì?”
Lý Thâm cong cong khóe môi, trên mặt chầm chậm hiện lên một nụ cười nhẹ, trong đôi mắt đen cũng dịu dàng như làn nước, vô hạn nhu tình, nghiêm nghiêm túc túc đáp: “Lý Tân Kỳ, tôi thích cậu.”
Thích?
Thích…
Thích!
Ngực tôi đập thùng thùng, cho tới giờ phút này mới muộn màng đỏ mặt, suy nghĩ loạn thành một nùi, không thể suy xét bất cứ chuyện gì. Trong mắt trong lòng, tất cả đều là nét mặt mỉm cười nhẹ nhàng của Lý Thâm.
Anh nói không muốn so sánh với Tần Tiếu Dương, nhưng dáng vẻ anh bây giờ, có chỗ nào là không hơn Tần Tiếu Dương?
Tôi lúc nào cũng oán giận anh băng lãnh vô tình, lại chưa từng đoán được, người thực sự ở sâu trong lòng anh… cư nhiên lại là tôi.
Thực sự, sao có thể là tôi?
“Anh, em kỳ thực sớm đã đau đến ngất đi rồi phải không? Cho nên, em bây giờ hẳn là đang nằm mộng?”
“Ngu ngốc!” Anh hung hăng lườm tôi một cái, đột nhiên hé miệng, cắn nhẹ một cái lên má tôi.
Từ ngữ trách mắng cực kỳ bình thường, lúc này nghe được lại mang theo mấy phần vị đạo ái muội, tôi bỗng cảm thấy gò má vừa mềm vừa tê, nửa người đều mềm nhũn.
Mà Lý Thâm vẫn nhìn thẳng vào tôi, mắt đen u u ám ám, nhẹ giọng nói: “Tôi thích cậu. Chỉ cần cậu nguyện ý nghe, cho dù phải lặp lại ba chữ này cả nghìn vạn lần, tôi cũng sẽ không cảm thấy phiền chán.”
Thoáng dừng lại, anh cắn răng, có chút không xác định mà hỏi: “Lý Tân Kỳ, tôi có thể nói với cậu những lời này không?”
Tôi nên trả lời thế nào? Gật đầu hay là lắc đầu?
Dù là Tần Tiếu Dương đã kết giao cùng anh suốt bảy năm, hay Lâm Nhã sắp làm vợ anh, cũng chưa từng có cơ hội nghe được những điềm ngôn mật ngữ này, tôi sao có thể cự tuyệt?
Trái tim trong ***g ngực đập thình thịch, hô hấp rối loạn, cuối cùng rốt cuộc cũng rũ mi xuống, khẽ “Ừ” một tiếng.
Nghe vậy, Lý Thâm dường như thở phào nhẹ nhõm, ý cười dưới đáy mắt sâu thêm mấy phần, biểu tình trên mặt mặc dù không có gì biến hóa, ánh mặt lại ấm áp êm ái, vạn phần động nhân.
Mặt tôi nóng lên, gần như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, rầu rĩ hỏi: “Anh bắt đầu từ khi nào thì… em?”
“Không nhớ rõ.”
“Hả?”
“Cái đó thực sự là cách đây quá lâu, lâu đến nỗi tôi căn bản không thể nhớ nổi.”
“Nếu đã như vậy, tại sao vẫn luôn không nói?”
“Khi đó chúng ta đều còn trẻ, làm sao có thể biết được tình là cái gì? Ban đầu, tôi gần như chỉ muốn bảo vệ cậu mà thôi. Đợi tới khi tôi hiểu ra được tâm ý của mình thì…” Anh nhắm mắt lại, cười khổ, “Cậu đã là em trai của tôi rồi.”
Tôi ngẩn người, không nói nổi lời nào.
Thì ra, những lãnh khốc vô tình kia, những nghiêm khắc hung dữ kia, tất cả đều là anh ngụy trang. Tất cả tất cả, chẳng qua là vì một cái thân phận anh em ngăn cách mà thôi.
Khi tôi bởi vì sự lạnh lùng của anh mà tức giận bất bình, làm sao đoán được những đấu tranh cùng thống khổ trong lòng anh? Lần đầu tiên trong đời, thống hận vô cùng sự trì độn của mình, cư nhiên ngu ngốc đến nỗi cho tới bây giờ cũng chưa từng phát hiện ra tình cảm của anh.
Anh kiêu ngạo tự phụ, trong mắt không dung bất luận kẻ nào, ánh mắt lại vẫn luôn vương vấn trên người tôi; thời gian anh đợi chờ, ở một chỗ chờ hết năm này qua năm khác, mà tôi lại không hề hay biết.
Tôi rõ ràng đứng ngây ngốc ở nơi gần anh nhất, tâm lại vẫn một mực cách xa như vậy. Muốn nói lại thôi, đi lướt qua vai, chỉ đơn giản vậy liền bỏ lỡ bao nhiêu năm tháng.
Huyệt thái dương co rút một chút, tay phải và chân phải lại truyền đến từng trận đau đớn, nhưng dẫu thế nào cũng không đau bằng trái tim.
“Anh…” Sau một lúc lẳng lặng đối diện cùng ánh mắt của Lý Thâm, vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị tên biến thái Lăng Chính kia cắt ngang.
“Lý Tân Kỳ,” Tiếng bước chân của hắn càng lúc càng gần, kèm theo tiếng cười lớn như điên cuồng, “Lúc trước tôi nói quả không sai, vận khí của thằng khốn cậu quả nhiên rất tốt.”
“Có ý gì?” Tôi nhíu nhíu mày, gắng hết sức để quay đầu lại.
Lăng Chính khà khà cười hai tiếng, cũng không trả lời, chỉ vung tay lên, dễ dàng cắt đứt sợi dây đang trói tay tôi. Cơ thể sớm đã trở nên cứng ngắc của tôi tức thì sụp xuống, ngã vật xuống mặt đất.
Đầu váng mắt hoa.
“Lăng Chính, cậu lại muốn giỡn trò gì?” Tay chân tôi đau đến lợi hại, nhưng vẫn gắng sức lết về phía Lý Thâm, nói, “Nếu muốn trả thù, cứ nhằm vào tôi là được rồi, đừng đả thương anh tôi.”
“Đừng lo, tôi đã quyết định sẽ thả cho các người đi.”
“Cậu? Sao có thể?”
“Ha ha.” Lăng Chính khẽ cười, đáy mắt lập lòe sáng tối, tẫn hiển vẻ hưng phấn, “Chỉ có thể trách nhân duyên của cậu thực sự quá tốt, bất luận bằng hữu hay anh trai, một đám đều tranh nhau đứt chân đứt tay thay cậu.”
Tôi ngẩn ra, sau đó liền lập tức minh bạch ý trong lời nói của hắn, vội vàng hỏi: “Khốn nạn, mày đã làm gì Chu Lẫm rồi?”
Lăng Chính nhún nhún vai, dương dương tự đắc mỉm cười, đáp: “Cũng không có gì, bất quá chỉ là hắn tự nguyện dùng hai tay đổi lấy cho cậu một con đường sống, tôi đương nhiên rất hảo tâm mà thuận theo.”
“Mày…!” Thân thể tôi chấn động, một chút sức lực cũng không vận lên được, liều mạng ho khan mấy tiếng, nói, “Đây là ân oán giữa tao và mày, một chút cũng không liên quan tới Chu Lẫm, mày đừng động vào cậu ấy!”
“A, nhưng việc này cũng không phải do cậu làm chủ.” Lăng Chính cúi đầu nhìn nhìn bàn tay phải của mình, mi nhãn loan lên, cười, “À phải rồi, tôi chỉ đáp ứng Chu Lẫm là thả cho cậu tự do. Cho nên, có thể an toàn rời khỏi nơi này hay không, còn phải xem vận khí của cậu nữa.”
Dứt lời, hắn cười híp mắt, xoay người đi về phía cửa lần nữa, miệng thậm chí còn thấp giọng hát ư ử.
Tâm tình của hắn càng tốt tôi lại càng cảm thấy sởn gai ốc, rất sợ Chu Lẫm đã bị hạ độc thủ gì rồi. Mặc dù da đầu phát tê, toàn thân hư nhuyễn, nhưng vẫn vật lộn bò về phía cửa, hét lên đứt quãng: “Lăng Chính… Mày quay lại đây…”
“Lý Tân Kỳ,” Người bên cạnh bỗng nhiên gọi một câu, lạnh lùng hỏi, “Cậu đi đâu?”
“Chu Lẫm đang gặp nguy hiểm, em phải đi cứu cậu ấy.”
“Với cái tình trạng hiện tại của cậu?” Lý Thâm nhíu mày, tựa hồ tức giận không nhẹ, “Giúp tôi cởi trói đã rồi nói sau.”
“A.”
Tôi hô nhỏ một tiếng, lúc này mới nhớ ra hai tay anh vẫn còn bị trói ở sau lưng, vội vàng bò ngược trở về. Bởi vì tôi chỉ có thể sử dụng tay trái, nên phải mất rất nhiều sức lực cuối cùng mới giúp anh lấy lại được tự do.
Lý Thâm chỉ thoáng cử động tay chân một chút, liền bắt đầu xem xét thương thế trên người tôi.
“Vết thương trên tay tương đối nông, hơn nữa máu cũng đã ngừng chảy rồi, hẳn là không có gì quá đáng ngại. Nhưng chân cậu bị thương khá nghiêm trọng, tốt nhất là lập tức tới bệnh viện điều trị.” Vừa nói anh vừa kéo cánh tay tôi, rất tự nhiên khoác lên vai anh, nói, “Tôi cõng cậu.”
“A? Nhưng mà, còn Chu Lẫm thì sao bây giờ?”
“Trước khi bị bắt tôi đã thoáng quan sát qua tình hình một chút rồi, phát hiện Lăng Chính có tổng cộng bốn tên thủ hạ, hơn nữa thân thủ mỗi tên đều không tồi, chỉ dựa vào tôi và cậu… căn bản không cứu được người.”
“Nhưng cũng không thể mặc kệ Chu Lẫm a! Tốt xấu thế nào cũng nên thử một lần.” Mặc dù biết anh nói rất có lý, nhưng vừa nghĩ tới việc Chu Lẫm đã rơi vào tay tên biến thái Lăng Chính kia, tôi liền cảm thấy kinh hãi.
Lý Thâm cứng mặt, diện vô biểu tình nói: “Tôi chưa bao giờ làm bất kỳ việc gì mà mình không nắm chắc.”
Tôi trong lòng phát lạnh, hất tay anh ra, nói: “Em tự đi.”
Nhưng vừa cử động hai chân đã tê dại, Lý Thâm lập tức kéo lấy cánh tay tôi, lạnh lùng nói: “Cậu cũng không được phép.”
“Vì sao?”
“Cậu đi cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết, đừng làm bừa vô lý.” Anh hơi nhíu mày, biểu tình nghiêm túc, làm gì còn nửa phần bóng dáng ôn nhu?
“Anh,” Sau một hồi lẳng lặng đối mắt với anh, tôi có chút bất đắc dĩ thở dài, nói, “Chu Lẫm là bạn của em.”
“Ừ.”
“Cậu ta là vì em mới bị Lăng Chính bắt được.”
“Tôi biết.”
“Cho nên, dù biết rõ không có phần thắng, em cũng nhất định phải chạy đến bên cạnh cậu ấy. Giống như là…” Ngừng một chút, đỏ mặt, “Giống như anh không ngại nguy hiểm trà trộn vào đây bảo vệ em.”
“Tôi có thể, nhưng cậu thì không được.” Lý Thâm vẫn là một bộ biểu tình lạnh lùng lãnh đạm kia, tay vừa giơ đã kéo tôi lên trên lưng, sau đó xốc mạnh tôi lên, bước nhanh về phía trước.
“Anh!?”
“Còn lôi thôi làm lãng phí thời gian nữa, có tin tôi trực tiếp đánh cho cậu ngất đi không?”
“Anh, anh sao có thể vô tình như vậy?”
“Thứ lỗi, tôi có lẽ vĩnh viễn không có khả năng ôn nhu săn sóc như Tần Tiếu Dương.” Anh không quay đầu lại nhìn tôi, chỉ dồn hết sức đi về phía trước, giọng nói trầm thấp, “Tôi sớm đã nói, từ trước tới giờ tôi đều là một kẻ ích kỷ. Ở trong mắt tôi, không có bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì, có thể so với Lý Tân Kỳ quan trọng hơn. Cho nên bất luận gặp phải tình huống gì đi nữa, tôi cũng chỉ có thể đem cậu đặt lên ví trí ưu tiên hàng đầu.”
Mặt tôi lại đỏ thêm một chút, mặc dù cảm thấy suy nghĩ này của anh quá mức cố chấp, nhưng vẫn có chút cảm động.
“Nhưng mà, Chu Lẫm hắn…”
“Là tôi một mực cố chấp muốn đưa cậu đi bệnh viện, nếu hắn thực sự xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không liên quan đến cậu.” Anh quay đầu lại liếc nhìn tôi, cười nhẹ, “Tất cả đều là lỗi của tôi.”
“…”
Trái tim tôi nhảy loạn, mở miệng mấy lần lại không nói nổi lời nào. Một lúc lâu sau mới tựa đầu lên vai anh, thì thầm nho nhỏ: “Xin lỗi.”
Cho tới giờ phút này mới phát hiện ra, mình quả thực đã quá mức tùy hứng rồi. Hữu dũng vô mưu, chỉ biết đấu đá lung tung, chẳng trách Lý Thâm lúc nào cũng phải vì tôi mà nhọc lòng lo nghĩ khắp nơi.
Nhưng mà, Lý Thâm ở bất kể tình huống nào cũng vừa trấn định vừa lãnh tính, thực sự có điểm khủng bố.
Giữa lúc suy nghĩ vẩn vơ, anh đã cõng tôi ra khỏi căn nhà kho bỏ hoang kia. Phóng mắt nhìn xung quanh, tứ phía là từng mảnh đất hoang rộng lớn, không một bóng người, chỉ có một con đường mịt mù đất cát cách đó không xa, trải rất dài, không nhìn thấy điểm cuối.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Vùng ngoại thành.”
“Nếu cứ thế này trở về, đại khái sẽ mất khoảng bao nhiêu thời gian?”
“Hai tiếng đồng hồ.”
“Ax,” Khóe miệng tôi giật giật, cười gượng, “Em vẫn là nên lưu lại cùng Chu Lẫm thì hơn.”
“Đừng sợ,” Lý Thâm nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, ngữ khí kiên định, “Có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Dứt lời, anh bắt đầu cất bước không chút do dự.
Suốt lộ trình hai tiếng đồng hồ, anh cứ như vậy cõng tôi, từng bước từng bước đi tiếp.
Tôi chỉ lặng lẽ nằm trên lưng anh, không nói một lời, vết thương ở tay và chân vẫn ẩn ẩn phát đau, nhưng đau đớn dưới đáy lòng đã từ từ tiêu tán.
Cho dù để lỡ mất khoảng thời gian mười mấy năm qua thì đã sao? Chỉ cần sau này, hai người chúng tôi…
Hở?
Chờ một chút! Vì sao tôi lại nghĩ tới sau này?
Người tôi thích rõ ràng là Tần Tiếu Dương, cho dù hiện tại biết được tâm ý của Lý Thâm, tôi và anh sao có thể có tương lai gì?
Trừ phi, tôi kỳ thực… cũng đã động tâm rồi.
Tai ong ong lên, trong đầu lại là từng mảng hỗn loạn, giữa lúc đang hoảng hốt, chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đi tới từ phía xa. Xe kia nhìn rất quen mắt, nhưng tôi nhất thời không nhớ nổi từng thấy ở đâu. Mãi đến khi chiếc xe chầm chậm dừng lại, một người từ trong xe bước ra, tôi mới kinh ngạc kêu lên: “Tần Tiếu Dương?!”