Tôi ngẩn ra, sau đó liền lập tức minh bạch ý trong lời nói của hắn, vội vàng hỏi: “Khốn nạn, mày đã làm gì Chu Lẫm rồi?”
Lăng Chính nhún nhún vai, dương dương tự đắc mỉm cười, đáp: “Cũng không có gì, bất quá chỉ là hắn tự nguyện dùng hai tay đổi lấy cho cậu một con đường sống, tôi đương nhiên rất hảo tâm mà thuận theo.”
“Mày…!” Thân thể tôi chấn động, một chút sức lực cũng không vận lên được, liều mạng ho khan mấy tiếng, nói, “Đây là ân oán giữa tao và mày, một chút cũng không liên quan tới Chu Lẫm, mày đừng động vào cậu ấy!”
“A, nhưng việc này cũng không phải do cậu làm chủ.” Lăng Chính cúi đầu nhìn nhìn bàn tay phải của mình, mi nhãn loan lên, cười, “À phải rồi, tôi chỉ đáp ứng Chu Lẫm là thả cho cậu tự do. Cho nên, có thể an toàn rời khỏi nơi này hay không, còn phải xem vận khí của cậu nữa.”
Dứt lời, hắn cười híp mắt, xoay người đi về phía cửa lần nữa, miệng thậm chí còn thấp giọng hát ư ử.
Tâm tình của hắn càng tốt tôi lại càng cảm thấy sởn gai ốc, rất sợ Chu Lẫm đã bị hạ độc thủ gì rồi. Mặc dù da đầu phát tê, toàn thân hư nhuyễn, nhưng vẫn vật lộn bò về phía cửa, hét lên đứt quãng: “Lăng Chính… Mày quay lại đây…”
“Lý Tân Kỳ,” Người bên cạnh bỗng nhiên gọi một câu, lạnh lùng hỏi, “Cậu đi đâu?”
“Chu Lẫm đang gặp nguy hiểm, em phải đi cứu cậu ấy.”
“Với cái tình trạng hiện tại của cậu?” Lý Thâm nhíu mày, tựa hồ tức giận không nhẹ, “Giúp tôi cởi trói đã rồi nói sau.”
“A.”
Tôi hô nhỏ một tiếng, lúc này mới nhớ ra hai tay anh vẫn còn bị trói ở sau lưng, vội vàng bò ngược trở về. Bởi vì tôi chỉ có thể sử dụng tay trái, nên phải mất rất nhiều sức lực cuối cùng mới giúp anh lấy lại được tự do.
Lý Thâm chỉ thoáng cử động tay chân một chút, liền bắt đầu xem xét thương thế trên người tôi.
“Vết thương trên tay tương đối nông, hơn nữa máu cũng đã ngừng chảy rồi, hẳn là không có gì quá đáng ngại. Nhưng chân cậu bị thương khá nghiêm trọng, tốt nhất là lập tức tới bệnh viện điều trị.” Vừa nói anh vừa kéo cánh tay tôi, rất tự nhiên khoác lên vai anh, nói, “Tôi cõng cậu.”
“A? Nhưng mà, còn Chu Lẫm thì sao bây giờ?”
“Trước khi bị bắt tôi đã thoáng quan sát qua tình hình một chút rồi, phát hiện Lăng Chính có tổng cộng bốn tên thủ hạ, hơn nữa thân thủ mỗi tên đều không tồi, chỉ dựa vào tôi và cậu… căn bản không cứu được người.”
“Nhưng cũng không thể mặc kệ Chu Lẫm a! Tốt xấu thế nào cũng nên thử một lần.” Mặc dù biết anh nói rất có lý, nhưng vừa nghĩ tới việc Chu Lẫm đã rơi vào tay tên biến thái Lăng Chính kia, tôi liền cảm thấy kinh hãi.
Lý Thâm cứng mặt, diện vô biểu tình nói: “Tôi chưa bao giờ làm bất kỳ việc gì mà mình không nắm chắc.”
Tôi trong lòng phát lạnh, hất tay anh ra, nói: “Em tự đi.”
Nhưng vừa cử động hai chân đã tê dại, Lý Thâm lập tức kéo lấy cánh tay tôi, lạnh lùng nói: “Cậu cũng không được phép.”
“Vì sao?”
“Cậu đi cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết, đừng làm bừa vô lý.” Anh hơi nhíu mày, biểu tình nghiêm túc, làm gì còn nửa phần bóng dáng ôn nhu?
“Anh,” Sau một hồi lẳng lặng đối mắt với anh, tôi có chút bất đắc dĩ thở dài, nói, “Chu Lẫm là bạn của em.”
“Ừ.”
“Cậu ta là vì em mới bị Lăng Chính bắt được.”
“Tôi biết.”
“Cho nên, dù biết rõ không có phần thắng, em cũng nhất định phải chạy đến bên cạnh cậu ấy. Giống như là…” Ngừng một chút, đỏ mặt, “Giống như anh không ngại nguy hiểm trà trộn vào đây bảo vệ em.”
“Tôi có thể, nhưng cậu thì không được.” Lý Thâm vẫn là một bộ biểu tình lạnh lùng lãnh đạm kia, tay vừa giơ đã kéo tôi lên trên lưng, sau đó xốc mạnh tôi lên, bước nhanh về phía trước.
“Anh!?”
“Còn lôi thôi làm lãng phí thời gian nữa, có tin tôi trực tiếp đánh cho cậu ngất đi không?”
“Anh, anh sao có thể vô tình như vậy?”
“Thứ lỗi, tôi có lẽ vĩnh viễn không có khả năng ôn nhu săn sóc như Tần Tiếu Dương.” Anh không quay đầu lại nhìn tôi, chỉ dồn hết sức đi về phía trước, giọng nói trầm thấp, “Tôi sớm đã nói, từ trước tới giờ tôi đều là một kẻ ích kỷ. Ở trong mắt tôi, không có bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì, có thể so với Lý Tân Kỳ quan trọng hơn. Cho nên bất luận gặp phải tình huống gì đi nữa, tôi cũng chỉ có thể đem cậu đặt lên ví trí ưu tiên hàng đầu.”
Mặt tôi lại đỏ thêm một chút, mặc dù cảm thấy suy nghĩ này của anh quá mức cố chấp, nhưng vẫn có chút cảm động.
“Nhưng mà, Chu Lẫm hắn…”
“Là tôi một mực cố chấp muốn đưa cậu đi bệnh viện, nếu hắn thực sự xảy ra chuyện gì, cũng tuyệt đối không liên quan đến cậu.” Anh quay đầu lại liếc nhìn tôi, cười nhẹ, “Tất cả đều là lỗi của tôi.”
“…”
Trái tim tôi nhảy loạn, mở miệng mấy lần lại không nói nổi lời nào. Một lúc lâu sau mới tựa đầu lên vai anh, thì thầm nho nhỏ: “Xin lỗi.”
Cho tới giờ phút này mới phát hiện ra, mình quả thực đã quá mức tùy hứng rồi. Hữu dũng vô mưu, chỉ biết đấu đá lung tung, chẳng trách Lý Thâm lúc nào cũng phải vì tôi mà nhọc lòng lo nghĩ khắp nơi.
Nhưng mà, Lý Thâm ở bất kể tình huống nào cũng vừa trấn định vừa lãnh tính, thực sự có điểm khủng bố.
Giữa lúc suy nghĩ vẩn vơ, anh đã cõng tôi ra khỏi căn nhà kho bỏ hoang kia. Phóng mắt nhìn xung quanh, tứ phía là từng mảnh đất hoang rộng lớn, không một bóng người, chỉ có một con đường mịt mù đất cát cách đó không xa, trải rất dài, không nhìn thấy điểm cuối.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Vùng ngoại thành.”
“Nếu cứ thế này trở về, đại khái sẽ mất khoảng bao nhiêu thời gian?”
“Hai tiếng đồng hồ.”
“Ax,” Khóe miệng tôi giật giật, cười gượng, “Em vẫn là nên lưu lại cùng Chu Lẫm thì hơn.”
“Đừng sợ,” Lý Thâm nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, ngữ khí kiên định, “Có tôi ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Dứt lời, anh bắt đầu cất bước không chút do dự.
Suốt lộ trình hai tiếng đồng hồ, anh cứ như vậy cõng tôi, từng bước từng bước đi tiếp.
Tôi chỉ lặng lẽ nằm trên lưng anh, không nói một lời, vết thương ở tay và chân vẫn ẩn ẩn phát đau, nhưng đau đớn dưới đáy lòng đã từ từ tiêu tán.
Cho dù để lỡ mất khoảng thời gian mười mấy năm qua thì đã sao? Chỉ cần sau này, hai người chúng tôi…
Hở?
Chờ một chút! Vì sao tôi lại nghĩ tới sau này?
Người tôi thích rõ ràng là Tần Tiếu Dương, cho dù hiện tại biết được tâm ý của Lý Thâm, tôi và anh sao có thể có tương lai gì?
Trừ phi, tôi kỳ thực… cũng đã động tâm rồi.
Tai ong ong lên, trong đầu lại là từng mảng hỗn loạn, giữa lúc đang hoảng hốt, chợt nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đi tới từ phía xa. Xe kia nhìn rất quen mắt, nhưng tôi nhất thời không nhớ nổi từng thấy ở đâu. Mãi đến khi chiếc xe chầm chậm dừng lại, một người từ trong xe bước ra, tôi mới kinh ngạc kêu lên: “Tần Tiếu Dương?!”
“Tiểu Lý,” Tần Tiếu Dương bước nhanh tới, sau khi đánh giá tôi từ trên xuống dưới một phen, mới nhíu mày hỏi, “Cậu bị thương?”
“Một chút tiểu thương thôi, đừng lo.” Tôi khẽ động khóe môi, miễn cường nở nụ cười, nói, “Tiếu Dương, anh bệnh nặng như vậy, sao còn chạy tới nơi này?”
“Tôi…” Hắn thoáng ngây người, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên cứng đờ, “Bệnh của tôi…”
“Hửm?”
“Tiểu Lý, tôi kỳ thật…”
Hắn đưa tay lên xoa xoa thái dương, mặc dù mở miệng, nhưng nói không nên lời. Tôi đang cảm thấy kỳ quái chợt nghe thấy Lý Thâm lạnh lùng hỏi một câu: “Tần Tiếu Dương, tôi lúc đó hẳn là đã kính nhờ cậu báo cảnh sát thì phải?”
“Àh, đúng vậy.”
“Thế cảnh sát đâu?”
Tần Tiếu Dương chớp chớp mắt, vô tội cười yếu ớt, khe khẽ đáp: “Còn đang trên đường tới.”
Sau đó hai người cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, bầu không khí quỷ dị.
Tôi mặc dù không nhìn thấy biểu tình của Lý Thâm, nhưng rõ ràng cảm nhận được từng trận hàn ý, một lúc lâu sau mới nghe thấy anh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Cậu đưa Lý Tân Kỳ đến bệnh viện trước đi, tôi còn có chút việc phải xử lý, sau đó sẽ chạy tới ngay.”
Vừa nói anh vừa cẩn cẩn dực dực nhét tôi vào trong xe, đưa tay áp lên hai má tôi, ôn nhu nói: “Tôi quay lại xem thử tình hình của Chu Lẫm. Cậu chỉ cần tự chú ý bản thân là được rồi, những chuyện khác đều giao cho tôi giải quyết, hiểu không?”
“Anh,” Trong lòng tôi khẽ động, gắt gao nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng thì thầm, “Chú ý an toàn.”
Anh gật gật đầu, vẫn là bộ dạng diện vô biểu tình, thuận miệng dặn dò Tần Tiếu Dương mấy câu, rồi liền vẫy vẫy tay, xoay người rời đi. Tần Tiếu Dương đứng ngốc tại chỗ một lúc rồi mới ngồi lại vào trong xe, quay đầu xe đi hướng về phía nội thành.
Sau khi Lý Thâm rời đi, đau đớn nơi vết thương của tôi cuối cùng lại tràn lên, thân thể khẽ run rẩy, mở miệng thở dốc, lòng bàn tay không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.
Cho dù như vậy, cũng vẫn phát hiện cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ có chút kỳ quái.
“Tiếu Dương, sao chúng ta càng đi càng vắng vẻ vậy?”
“Đây là một lối đi tắt.” Tần Tiếu Dương ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nụ cười điềm mỹ.
Vẻ mặt của hắn vẫn ôn nhu vô hại như trước, ánh mắt lại thiểm thiểm, thoáng mang vài phần quỷ dị. Tôi đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại lúc trước giữa hắn và Lý Thâm, mơ hồ đoán được chút gì đó, trái tim thình thịch đập mạnh một cái, sống lưng phát hàn.
“Là anh tôi bảo anh báo cảnh sát?”
“Ừ, lúc tôi đưa hắn xuống lầu, vừa đúng lúc nhìn thấy cậu bị người ta nhét vào trong xe tải. Khi đó điện thoại của anh cậu đã bị tôi đập bể, hắn lại vội đuổi theo xe của các người, vì thế liền nhờ tôi đi báo cánh sát.”
“Vậy kết quả?”
“Tôi đứng nguyên tại chỗ không cất bước nổi, trong lòng nhịn không được hiện lên ý nghĩ, nếu cậu cứ như vậy một đi không trở về thì Lý Thâm sẽ thế nào?” Ngữ khí hắn nhu nhu nhuyễn nhuyễn, miệng cười ôn hòa, “Hẳn là sẽ hận không thể giết chết tôi? Nhưng nếu như thế, hắn sẽ có thể mãi mãi ghi nhớ tôi. Thế nhưng qua một lúc thật lâu mới đột nhiên nghĩ tới, nếu cậu chết rồi, nói không chừng hắn cũng sẽ không sống nữa. Cho nên, tôi rốt cuộc vẫn đi theo tới đây.”
Tôi cả kinh trong lòng, lại hỏi: “Có phải anh sớm đã biết, anh tôi… thích tôi không?”
“Đương nhiên. Tôi từ bảy năm trước đã biết rõ tâm tư của hắn, lại vẫn không chịu buông tay, kiên quyết muốn hắn cho tôi một cơ hội. Từ đó liền một cước hãm sâu vào, tới tình cảnh chật vật như ngày hôm nay.”
Nghe vậy, tôi ngoảnh đầu liếc nhìn Tần Tiếu Dương, phát hiện thần sắc hắn tuy rằng như thường, nhưng trong mắt đen lại bị một tầng hơi nước che mờ, ngón tay cũng khẽ run khó nhận ra.
Một khi đã yêu, chính là vô tận thống khổ.
Tôi, Lý Thâm, Tần Tiếu Dương, ba người dường như đã bị rơi vào một vòng luẩn quẩn nào đó, thứ muốn có thì không chiếm được, thứ không muốn có lại hết lần này đến lần khác tiến tới bên người. Dây dưa làm khổ nhau, tổn thương lẫn nhau.
Đang mải nghĩ, ô tô đã tiến vào một con ngõ nhỏ, cảnh vật xung quanh càng lúc càng xa lạ.
Tần Tiếu Dương thật sự đang đi đường tắt? Hay là định tìm một chỗ nào đó giết người diệt khẩu?
Tay tôi nắm lại thành quyền, vừa liếc nhìn hắn liền trở nên căng thẳng mạc danh kỳ diệu, rồi lại không nhịn được có chút đau lòng.
Hắn vì muốn đạt được Lý Thâm, từ trước tới nay đều liều lĩnh bất chấp, nhưng người Lý Thâm thực sự thích lại là tôi. Lúc hắn cùng tôi nằm trên một giường, lúc hắn ôn nhu mỉm cười với tôi, trong lòng lại suy nghĩ điều gì?
Đố kị? Hay là… oán hận?
Tôi cúi đầu thở dài một hơi, vững vàng nhìn thẳng vào nửa bên mặt đẹp đẽ của Tần Tiếu Dương, nói: “Khí sắc của anh hôm nay xem ra rất tốt, một chút cũng không giống bộ dạng ngã bệnh.”
“A,” Hắn gục gặc đầu, khinh miêu đạm tả đáp một câu: “Kỳ thực tôi vẫn luôn giả bệnh để lừa cậu.”
“…”
“Tôi lúc trước cố ý ở cùng cậu, chính là để trả thù Lý Thâm, để hắn hối hận việc đã vứt bỏ tôi. Sau đó lại cố ý giả bệnh, nằm ở trên giường hấp hối, lại là để cậu đi ngăn cản Lý Thâm kết hôn.” Hắn nghiêng đầu sang, hướng về phía tôi, cười hỏi, “Thế nào? Tôi quả là một tên đê tiện vô liêm sỉ phải không?”
Đáy lòng tôi chấn kinh không ngừng, nhưng không biết nên trả lời thế nào mới tốt, chỉ nhắm mắt lại, lắc đầu mạnh một cái.
Tần Tiếu Dương lại bật cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nói: “Bất quá, tên Lý Thâm kia so với tôi cũng không tốt hơn là bao.”
“Hả?”
“Hắn biết rõ tôi là người như thế, lại vẫn nhờ tôi đưa cậu đến bệnh viện, cậu đoán là vì cái gì?”
“Bởi vì anh ấy rất tín nhiệm anh, tin chắc anh sẽ không làm tổn thương tôi?”
“Sai rồi.” Bên môi hắn gợi lên một nụ cười nhạt, hai tay gắt gao xiết vô-lăng, khớp ngón tay trở nên trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nhấn từng chữ, “Hắn chẳng qua là muốn nhân cơ hội này, để cậu hoàn toàn nhận rõ bộ mặt thật của tôi mà thôi.”
Tôi nghẹn thở, miệng vết thương đau đến càng lợi hại, ý thức dần trở nên mơ hồ, lại vẫn cố hỏi: “Vì thế anh liền theo như sở nguyện của anh ta, đem tất cả chân tướng đều nói cho tôi biết?”
Tĩnh lặng.
Một lúc sau, Tần Tiếu Dương gật gật đầu, thong thả nói: “Lý Tân Kỳ, ngàn vạn lần đừng thích tôi nữa.”
Tôi há hốc miệng, lại bởi vì đau đớn mà không thể nói ra thành lời, chỉ thấp thoáng nhìn thấy ô tô đã đi ra khỏi con ngõ nhỏ kia, đang chạy thẳng tới một bệnh viện.
“Tôi đố kỵ với cậu suốt bảy năm ròng, từ đầu tới cuối, đều chỉ là lợi dụng cậu mà thôi.” Tần Tiếu Dương chầm chậm nhướn mày, thần tình ôn nhu tựa thủy, giọng điệu lại lạnh như băng, nói từng chữ, “Bất luận kẻ nào mà tôi có thể thích trên thế gian này, cũng tuyệt đối… không thể là Lý Tân Kỳ.”
Tôi bỗng cảm thấy g ngực co rút mạnh mẽ, đáy lòng một mảnh lạnh lẽo. Cuối cùng cũng không gắng gượng nổi nữa, chầm chậm nhắm mắt lại, rơi vào trong bóng tối vô biên.
__________________