Vừa nói dứt lời, hắn liền thu dọn qua loa những thứ trên bàn rồi bước ra khỏi quán bar trước. Tôi không còn cách nào khác, đành phải chẳng chút cam nguyện mà chào tạm biệt hắn, chầm chậm đi một mình về nhà.
Suốt dọc đường đi, những lời Chu Lẫm nói ban nãy cứ trở đi trở lại vang vọng bên tai.
Nếu yêu sâu sắc một người nào đó, hiển nhiên sẽ vì hắn mà bất chấp tất cả, sao còn có thể dao động không ngừng? Vậy nên, tôi kỳ thực không yêu ai cả? Hoặc là, tôi thực sự ngu ngốc đến lợi hại, vậy nên còn chưa phát hiện ra… người mà mình thực sự yêu là ai?
Vừa đi vừa thở dài nặng nề, càng suy nghĩ sâu hơn lại càng cảm thấy mờ mịt.
Lúc tôi nhìn thấy Tần Tiếu Dương nhíu mày cười yếu ớt, sẽ cảm thấy đau lòng không nỡ, hận không thể tiến tới trước ôm lấy hắn thật chặt, không buông tay nữa. Cái này chẳng lẽ còn không phải là yêu sao?
Lúc tôi ở cùng một chỗ với Lý Thâm, hơi một tí là lại đỏ mặt rồi tim đập thình thịch, hô hấp rối loạn, toàn thân đều mềm nhũn, tay chân hoàn toàn không nghe theo sai sử. Cái này lẽ nào cũng không tính là yêu?
Nếu vậy, tôi đến cùng là yêu ai?
Mặt mày nhăn nhó, cười khổ.
Nói không chừng, người mà tôi yêu nhất căn bản chỉ có chính bản thân mình.
Bởi vì sợ phải chịu thương tổn, cho nên mới không dám như Lý Thâm hay Tần Tiếu Dương, phấn đấu hết mình để bước về phía một người nào đó. Những do dự không quyết, những lưỡng lự giữa chừng ấy, tất cả đều bởi vì tôi nhát gan hèn yếu, không đủ dũng khí.
Giữa lúc còn đang mải mê suy nghĩ thì đã đi về tới cửa nhà.
Tôi lê lết rất lâu mới mở cửa tiến vào, phóng tầm mắt nhìn khắp xung quanh, trong phòng khách không có ai cả.
Lý Thâm có lẽ đã đến bệnh viện đi làm rồi? Nghĩ vậy tâm tình trong lòng lại thêm mấy phần phiền muộn, cúi đầu xuống, ỉu xìu xìu đi về phía phòng ngủ của mình. Ai ngờ, vừa đẩy cửa phòng ra liền đâm phải một người nào đó.
“Đau quá!” Tôi hô nhỏ một tiếng, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt vô cùng quen thuộc, thoáng giật mình, vạn phần kinh ngạc, “Anh, anh chưa đi làm sao?”
“Hôm nay tôi nghỉ phép.” Lý Thâm thần tốc trả lời một câu, vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác, thần sắc lại có mấy phần kỳ quái.
Tôi ngây ngốc nhìn anh một lúc mới hỏi tiếp: “Sao anh lại từ trong phòng em đi ra?”
“…” Anh như nghẹn lời, không đáp.
“Anh?”
Im lặng.
Một lúc lâu sau Lý Thâm mới liếc mắt nhìn tôi cực mất tự nhiên, biểu tình cứng ngắc mở miệng nói: “Trong phòng cậu quá bẩn, tôi quét tước sơ qua một chút.”
“Ò, cảm ơn.”
Nghe vậy, anh hơi hơi nheo mắt, bỗng nhiên vươn tay ra chạm lên má tôi, hạ giọng nói: “Có phải bất luận tôi nói gì đi nữa… cậu cũng đều tin?”
“A?”
“Không có gì.” Anh khoát khoát tay, lại khôi phục thành bộ dạng bình bình tĩnh tĩnh kia, “Không phải cậu đi gặp Chu Lẫm à? Sao nhanh như vậy đã trở về rồi?”
“Hắn dạo này rất bận, căn bản là không có thời gian để ý đến em.”
“Thì ra là vậy.” Lý Thâm gật gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Vậy cũng tốt.”
“A? Vì sao?”
Anh hơi nhíu mày, nghiêm túc đáp: “Hai người nếu chỉ là bạn bè bình thường, vậy bảo trì một khoảng cách thích hợp, không nên quá mức thân cận thì tốt hơn.”
Tôi sửng sốt, nhịn không được bật ra tiếng cười: “Lời này nghe thế nào lại thấy như đang ghen vậy.”
Chỉ là thuận miệng nói ra thôi, chẳng ngờ Lý Thâm lại lập tức thay đổi sắc mắt, mở lớn hai mắt hung hăng trừng tôi, trên mặt dần dần hiện lên sắc hồng.
“Anh?” Tôi lấy làm kinh hãi, bất giác đưa ngón tay lên chọc chọc anh, lắp bắp nói, “Anh… anh… anh đỏ mặt sao?”
Anh nắm chặt lấy tay tôi, mắt nhìn thẳng tới, thấp giọng thì thầm: “Bị cậu đoán trúng rồi, không được sao?”
Tôi thoáng thất thần, si ngốc nhìn anh, không tự chủ được mà nhìn thật sâu vào trong mắt anh, càng nhìn càng hãm sâu, không thể tự rút ra được.
Một lúc sau, Lý Thâm bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, bờ môi ấm áp khẽ chạm lên trán tôi, lại nhanh chóng lùi ra ngay lập tức, quay đầu đi mất.
Trái tim trong lòng tôi nhảy loạn, chạy đuổi theo anh mấy bước, duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng anh.
“Lý Tân Kỳ, buông tay.”
“Anh, đi về phía trước thêm nữa chính là ban công rồi.” Tôi thít chặt vòng tay, cẩn thận dè dặt nói, “Cho dù anh muốn đi, cũng tính sai hướng rồi.”
Tôi vừa dứt lời, cả người Lý Thâm liền cứng đờ tại chỗ, lặng yên không nói. Còn tôi cũng không biết bị cái quỷ gì, lại gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng anh, làm cách nào cũng không buông tay ra được.
Trong phòng yên tĩnh, hai người đều không mở miệng nói gì, chỉ có tiếng trái tim thẳng thắn đập càng lúc càng vang dội, dần dần nhịp đập như hòa làm một.
Hồi lâu sau tôi mới tựa đầu lên lưng anh, thấp giọng hỏi một câu: “Anh, rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Em chẳng những diện mạo bình thường, lại còn trì độn, tính cách càng không quyết đoán, dài dòng dây dưa, kém hơn Tần Tiếu Dương bao nhiêu. Vì sao… người anh một mực chọn lại là em?”
“Nếu tôi biết được nguyên nhân thì tốt rồi.” Lý Thâm hơi run run, một tay nắm lấy tay tôi, tiếng thở dài như có như không: “Đáng tiếc, từ đầu tới cuối tôi chỉ biết rõ một điều, người tôi thích chính là Lý Tân Kỳ. Cho dù cậu ta có bao nhiêu khuyết điểm như vậy, cho dù người mà cậu ta nhớ mong thời thời khắc khắc không phải là tôi, tôi cũng không nhịn được mà động tâm vì cậu ta. Một khi đã yêu rồi, đó chính là vạn kiếp bất phục*.”
(*muôn đời muôn kiếp không thay đổi được)
Ngón tay tôi khẽ run rẩy, cảm thấy ngực mình lại phiền muộn đau nhức, buột miệng nói: “Những lời này của anh, nếu có thể nói cho em nghe sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
“Ngu ngốc! Cậu tưởng rằng chữ ‘thích’ này nói ra miệng dễ dàng như vậy sao?” Lý Thâm quay đầu lại lườm tôi, giọng điệu lạnh lùng như băng, nghiến răng nói, “Ở trước mặt người mà mình yêu, cho dù là ai cũng sẽ trở nên thiếu tự tin.”
“Cũng bao gồm cả anh?”
Anh nhắm mắt lại, mâu quang ôn nhu tựa thủy, thong thả nói ra hai chữ: “…Đương nhiên.”
Tôi thực không ngờ được, một Lý Thâm từ trước đến nay luôn kiêu ngạo tự phụ, lại cũng có lúc mang biểu tình bối rối như vậy, mà tất cả những điều này, toàn bộ đều là vì tôi.
Nghĩ vậy, trái tim trong lòng liền kinh hoàng đập loạn, trong đầu chỉ còn lại một mảnh trống rỗng. Thân thể lại không kiểm soát được, ngửa đầu lên, chầm chậm hôn lên bờ môi mềm mại của anh.
Lần môi lưỡi tương giao này, không biết có đủ để biểu đạt tâm ý của nhau hay không, có thể khiến tôi… nhận ta tình cảm thực sự của mình hay không?
Vừa kết thúc nụ hôn, tôi mở miệng thở dốc, nói: “Anh, em quyết định ngày mai phải đi đến nhà Tần Tiếu Dương.”
Lý Thâm giật mình, thần sắc thoáng biến đổi nhưng lập tức lại khôi phục như thường, anh rũ mắt xuống, khàn giọng đáp: “Tôi đưa cậu đi.”
“Không cần phiền toái đâu.” Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, cười nói, “Em chỉ là đi thu dọn một chút đồ đạc thôi, sẽ quay về rất nhanh.”
Vừa dứt lời liền cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, trong nháy mắt tiếp theo, cả người đã bị Lý Thâm ôm chặt vào trong lòng.
“Anh?” Tôi hơi giãy dụa vài cái, có chút kinh ngạc.
“Đừng cử động.” Anh đặt cằm lên vai tôi, giọng nói trầm thấp, ngữ khí dịu dàng, “Để tôi ôm một lát thôi.”
Tôi giật mình, cơ thể bỗng nhiên lại mềm nhũn ra, nhất thời tứ chi vô lực, chỉ có thể ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, mặc cho anh ôm lấy không buông. Hơi thở ấm áp ở ngay bên tai, tôi cảm thấy ngực mình phập phồng lợi hại, nghe được rõ ràng từng hồi tim đập dội vang.
Một lúc sau, Lý Thâm cuối cùng cũng buông tay ra, lại cố ý quay đầu đi chỗ khác, nhìn cũng không nhìn tôi lấy một cái, chỉ lạnh lùng cứng rắn nói mấy chữ: “Gần trưa rồi, cậu có đói không? Tôi đi xuống bếp nấu ít đồ ăn.”
Dứt lời liền xoay người đi mất.
Lần này thì không tính sai phương hướng, nhưng dáng đi hơi có chút kỳ quái. Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng quen thuộc kia một lúc lâu mới đột nhiên hoàn hồn lại, anh… anh… anh cư nhiên bước đi cùng tay cùng chân?! (tay và chân vung cùng nhịp đó, mọi người hãy tự tưởng tượng nha (〜 ̄▽ ̄)〜)
Cửa phòng vừa đóng lại, tôi liền ngã lăn ra giường che miệng cười, một lúc sau mới bò dậy nổi. Trước đây sao tôi chưa từng phát hiện ra tên kia kỳ thực đáng yêu như vậy nhỉ? Chẳng trách Tần Tiếu Dương lại bất chấp tất cả mà mê luyến anh, cũng chẳng trách, tôi lại dễ dàng bị mê hoặc như vậy.
Nếu muốn thật lòng yêu Lý Thâm này, quả nhiên không khó một chút nào. Chỉ cần hạ quyết tâm nắm lấy tay anh, hẳn là có thể hạnh phúc phải không?
Vừa suy nghĩ vẩn vơ vừa đưa mắt nhìn quanh gian phòng đã được quét dọn đến sạch sẽ ngăn nắp, nhịn không được lại ngây ngốc nở nụ cười. Trong lòng ấm áp êm ái, ngàn vạn nhu tình, vừa mở miệng ra liền kìm lòng không đặng gọi khẽ tên người kia: “Lý Thâm…”
Bỗng nhiên nghe thấy từ trong phòng bếp truyền ra một tiếng động thật lớn.
Tôi hoảng sợ đứng bật dậy, vội vàng phóng về phía cửa gọi to: “Anh, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lý Tân Kỳ!” Lý Thâm hô còn lớn hơn cả tôi, trong khẩu khí mơ hồ mang theo mấy phần hoảng loạn, “Không được đến đây!”
“Làm… làm sao vậy?”
“Không việc gì, chỉ là làm vỡ một cái bát thôi.”
“Vậy em giúp anh thu dọn.” Nói xong tôi tiếp tục đi về phía trước.
Ai ngờ Lý Thâm lại lạnh lùng quát: “Không được!”
“Vì sao?”
Lặng yên.
Một lúc sau, giọng của Lý Thâm mới đứt quãng truyền tới tai: “Bộ dạng tôi hiện giờ… không muốn bị cậu nhìn thấy…”
Hiện giờ? Bộ dạng gì?
Tôi ngẩn người, buột miệng hỏi: “Anh, anh xấu hổ sao?”
“Choang!” Một tiếng giòn vang.
Rất rõ ràng, lại một cái bát nữa hi sinh oanh liệt.
Tôi chớp chớp mắt, không truy vấn thêm nữa, chỉ ngoan ngoãn xoay người đi trở về phòng, lại một lần nữa nằm lên giường bò lăn ra cười khúc khích.
Đến khi bữa trưa được bưng lên bàn ăn, Lý Thâm mới khôi phục lại một bộ biểu tình đạm mạc như nước, nhưng chỉ cần nhìn đống lộn xộn trong phòng kia liền không khó để tưởng tượng ra anh đã tâm hoảng ý loạn, tay chân vụng về thế nào.
Vì thế khóe môi tôi bất giác cong lên, hai tay chống cằm, rất có tinh thần theo dõi anh.
“Cười cái gì?” Anh hung hăng trừng mắt nhìn tôi, gắp một miếng rau bỏ vào trong bát tôi, lạnh lùng nói, “Ăn cơm.”
“Ò.” Tôi đáp ứng, lơ đãng cầm lấy đôi đũa, ánh mắt vẫn đảo quanh người anh.
Lý Thâm mới đầu còn có thể bình tĩnh ăn cơm, sau đó cũng nhịn không được vươn tay tới gõ một cái thật mạnh lên trán tôi, hỏi: “Cậu ngơ ngác cái gì hả? Mặt tôi đẹp đến vậy sao?”
“Ừm.” Tôi đáp một câu chẳng chút do dự, gật đầu thật mạnh.
Nghe vậy anh lập tức ngây người, tay phải cứng lại giữa khoảng không, hai mắt thẳng tắp nhìn tôi, suốt cả hồi lâu không nói nên lời.
Tôi liền dè dặt khẽ nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng gọi: “Anh?”
“Lý Tân Kỳ, sao hôm nay cậu lại trở nên kỳ quái như vậy?”
“Nào có?” Tôi cười cười với anh, đáp, “Em chỉ là đặc biệt vui vẻ thôi mà.”
Cuối cùng cũng không còn dao động trước sau, phân vân giữa hai bên.
Cuối cùng, giữa yêu và không yêu, đã hạ xuống được một quyết định.
Từ nay về sau, hẳn là có thể phấn đấu hết mình để yêu rồi phải không? Như Chu Lẫm đã nói vậy, toàn tâm toàn ý đi về phía người kia, không còn chần chừ.
“Khụ khụ…” Lý Thâm cúi đầu ho khan mấy tiếng, bỗng nhiên trở tay đan năm ngón vào tay tôi, cười rất khẽ rất khẽ, thì thầm, “…Tôi cũng vậy.”
Tối hôm sau, mặc dù Lý Thâm kiên trì muốn đưa tôi đến nhà Tần Tiếu Dương, nhưng cuối cùng tôi vẫn từ chối ý tốt của anh, tự đi một mình.
Dù sao quan hệ giữa ba người chúng tôi cũng rắc rối phức tạp như vậy, nếu gặp mặt, khẳng định sẽ không tránh được một phen khó xử. Hơn nữa, trong tư tâm của tôi cũng không hi vọng Lý Thâm và Tần Tiếu Dương gặp nhau.
Suốt nửa tháng trời không gặp, tinh thần của Tần Tiếu Dương tựa hồ đã tốt hơn khá nhiều, sắc mặt tuy vẫn còn tái, nhưng nụ cười trên mặt lại nhã nhặn, ôn hòa động nhân.
“Tiểu Lý?” Lúc hắn nhìn thấy tôi, trên mặt không hề có chút sắc thái kinh ngạc, chỉ khẽ nở nụ cười, nói, “Sao cậu lại tới đây?”
“Tôi tới thu dọn một chút đồ, thuận tiện đem chìa khóa trả lại cho anh.”
“Ò, cuối cùng cũng quyết định được rồi? So với tưởng tượng của tôi thì hơi chậm hơn một chút.” Nói xong, hắn chỉ chỉ vào một túi hành lý to trong góc phòng khách, ôn nhu nói, “Tôi sớm đã giúp cậu thu dọn xong đồ đạc rồi, cậu xem xem còn thiếu thứ gì nữa không.”
“A, cảm ơn.” Tôi cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, “Làm phiền anh lâu như vậy, thật ngại ngùng.”
“Tiểu Lý, cậu phải nói ngược lại mới đúng chứ?” Tần Tiếu Dương chầm chậm ngồi xuống sô pha, khẽ thở dài, “Lúc ấy rõ ràng là tôi kiên quyết muốn giữ cậu ở lại.”
“Khi ấy là tôi cam tâm tình nguyện.”
“Tiểu Lý,” Hắn nghiêng nghiêng đầu, đáy mắt từ từ bị một tầng sương mù che phủ, dịu dàng nói, “Cậu ở lại với tôi một đêm cuối cùng nữa, được không?”
“Hả? Nhưng mà…”
“Đừng quên, một khi cậu đã bước ra khỏi căn phòng này, hai người chúng ta chính là tình địch.” Hắn rũ mắt xuống, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Cậu thật sự không có một chút lưu luyến nào sao?”
Tôi nhất thời á khẩu, chỉ đành gật gật đầu, nói: “Để tôi gọi điện thoại nói với anh tôi một tiếng đã.”
Nhưng điện thoại di động vừa lấy ra đã bị Tần Tiếu Dương đoạt đi mất.
“Giám đốc Tần?”
“Thế nào? Sợ anh cậu lo lắng?” Hắn nheo nheo mắt, bật cười nhẹ, “Lý Thâm chờ cậu cũng đã lâu như vậy rồi, lẽ nào còn để tâm một buổi tối hay sao?”
“…”
“Đừng sợ, tôi sẽ để cậu an toàn hoàn chỉnh trở về bên cạnh hắn.” Tần Tiếu Dương vừa nói vừa đứng dậy, tay phải chầm chậm xoa lên mặt tôi, trong đôi mắt đen lưu quang ám chuyển, “Hơn nữa, nếu cậu ngoan ngoãn ở lại đây, tôi còn có thể nói cho cậu biết một bí mật.”