Tôi vừa nói dứt lời liền cảm thấy cả người Lý Thâm trở nên cứng ngắc, một lát sau chỉ nghe thấy tiếng anh khàn khàn gọi: “Lý Tân Kỳ…”
“Ừm, em ở đây.” Tôi ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với cặp mắt đen u thâm tựa thủy kia, ***g ngực nhất thời phập phồng kịch liệt, tưởng chừng như sắp chìm nghỉm ngay trong hồ nước sâu chan chứa nhu tình ấy.
Nếu anh có thể vì tôi mà bất chấp tất cả, vậy tôi còn lý do gì đáng để do dự nữa đây? Vì thế thúc thủ chịu trói, không còn vùng vẫy, chỉ xiết thật chặt vòng tay, tăng thêm lực đạo ôm chặt lấy thắt lưng anh.
Lý Thâm ngây ngốc nhìn tôi, biểu tình trên mặt từ đầu đến cuối vẫn là một vẻ lạnh như băng, một lúc lâu sau mới chầm chậm phát sinh biến hóa. Đầu tiên là vẻ mặt không thể tin được, ngay sau đó lại đổi thành ánh mắt hoài nghi, cuối cùng chỉ còn lại một vẻ cuồng hỉ.
“Lý Tân Kỳ,” nét mặt anh mặc dù có chút méo mó, nhưng thần thái trong đôi mắt lại sáng bừng, lộ hết tiếu ý dịu dàng, nhẹ nhàng nói, “Cậu lặp lại lần nữa.”
Dáng vẻ anh khẩn trương như vậy, cùng với ngữ khí mang theo mấy phần dụ dỗ, thực sự rất đáng yêu.
Tôi cong cong khóe miệng muốn mỉm cười, nhưng chỉ cảm thấy ***g ngực đau nhức buồn rầu, nước mắt tưởng chừng chỉ trực rơi xuống. Bởi vậy lời nào cũng không nói, chỉ ngẩng đầu lên, chầm chậm hôn lên môi anh.
Giữa lúc mơ mơ hồ hồ, thoáng như lại nhìn thấy ánh sáng của ngọn đèn cũ trong nhà Tần Tiếu Dương, một thân ảnh quen thuộc nào đó lướt qua khung cửa sổ. Tay tôi run lên, nơi thái dương lại đau nhói, bất giác tay nắm chặt thành quyền.
“Sao vậy?” Đôi môi ấm áp mềm mại của Lý Thâm kề bên má tôi, thấp giọng hỏi.
“Không.” Tôi lắc lắc đầu, thuận miệng đáp một câu, “Lạnh quá.”
Anh thoáng sửng sốt, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, vội vàng kéo tay tôi đi ngược trở lại, ấn tôi ngồi vào trong xe, sau đó cấp tốc khởi động máy, nói: “Cả người cậu đều ướt đẫm, mau về nhà thay quần áo.”
“Được.” Tôi ứng một tiếng, dè dặt đưa tay ra túm lấy góc áo anh.
“…” Lý Thâm ngạc nhiên nhìn tôi, trên mặt xẹt qua một tia hồng vựng nhưng lập tức lại khôi phục như thường, anh khẽ ho khan vài tiếng, vội vã chuyển tầm nhìn sang hướng khác.
Suốt dọc đường đi anh chỉ chuyên chú lái xe, không nói chuyện gì nữa. Còn tôi chỉ nghiêng đầu sang, chăm chú nhìn anh chẳng hề chớp mắt, âm thầm miêu tả lại dung mạo tuấn tú kia hết lần này đến lần khác trong đầu, chỉ mong từ nay về sau có thể mãi mãi ở bên cạnh anh, không chia lìa nữa.
Lúc về tới nhà, đêm đã rất khuya. Trong phòng khách yên tĩnh không có một tiếng động nào, đèn trong phòng ba mẹ cũng tắt, hiển nhiên đã ngủ say từ lâu.
Lý Thâm bèn kéo tôi đi thẳng vào trong phòng tắm, vừa mở bình nước nóng vừa nói: “Cậu tắm nước nóng một lát trước đi, tôi đi lấy quần áo sạch tới.”
Ngữ khí mặc dù lạnh lùng cứng ngắc, nhưng động tác lại ôn nhu vô cùng.
Tôi gật gật đầu ngoan ngoãn làm theo, ánh mắt vẫn một mực quấn quanh người anh, một khắc cũng không rời. Mãi đến khi anh đưa quần áo vào, lại tiện tay đóng cửa phòng tắm lại, tôi mới khẽ thở dài một tiếng, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà trắng như tuyết. Nước ấm xối ào ào lên người, xua đi từng cơn ớn lạnh rất nhanh, trong làn hơi nước mù mịt, tôi mơ hồ nhìn thấy nụ cười yêu dã đến gần như quỷ dị của Tần Tiếu Dương, rồi một lát sau, lại trở thành ánh mắt thâm trầm muốn nói lại thôi của Lý Thâm.
Tôi hối hận quá muộn màng.
Không hiểu tại sao trước kia mình lại có thể ngu xuẩn đến vậy, khăng khăng cố chấp với một người không hề yêu tôi, sau đó lại làm tổn thương một người yêu tôi sâu sắc không biết bao nhiêu lần.
Liệu rằng bắt đầu từ bây giờ dốc lòng yêu anh, còn kịp hay không?
Lúc tôi tắm rửa xong bước ra ngoài, Lý Thâm đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách, vừa nhìn thấy tôi liền nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Sao không lau tóc cho khô? Đã nói bao nhiêu lần rồi, như vậy sẽ bị cảm lạnh.”
Nói xong liền duỗi tay ra kéo tôi vào trong lòng, đoạt lấy chiếc khăn bông trên vai tôi, bắt đầu nhẹ nhàng giúp tôi xoa tóc. Tôi cúi thấp đầu, cảm thấy nhịp hô hấp nhàn nhạt sát ngay bên tai, không nhịn được đỏ bừng hai má, tim đập càng nhanh.
Qua một lúc lâu Lý Thâm mới dùng tay gạt gạt lại mớ tóc khô được một nửa của tôi, gõ một cái thật mạnh lên trán tôi, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Lý Tân Kỳ, cậu có chuyện gạt tôi.”
“Hả? Không, không có.”
“Vậy tại sao cậu vẫn luôn tâm bất tại yên (lòng không yên, lơ đãng)?” Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi, “Rốt cuộc Tần Tiếu Dương đã nói với cậu những gì?”
Tôi vừa nghe thấy cái tên kia, cơ thể liền run rẩy đến không thể kiềm chế, miệng mấp máy nhưng không nói nên lời. Ngực như bị một cây kim đâm tới, rút ra rút vào, khuấy đảo lung tung, trong phút chốc đã đâm tôi đến huyết nhục mơ hồ.
Tôi nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là cắn răng hỏi: “Anh và Tần Tiếu Dương căn bản không phải lưỡng tình tương duyệt, anh lúc trước là vì cứu em nên mới ở lại bên cạnh hắn, có phải không?”
Nghe tôi nói vậy sắc mặt Lý Thâm liền lập tức biến đổi.
Tôi chưa từng thấy biểu tình nào của anh đáng sợ như vậy, mặt mũi trắng bệch, không còn một tia huyết sắc, đôi mắt tăm tối âm u, hàn ý bức người.
Tôi lúc trước còn ôm một tia huyễn tưởng, cho rằng Tần Tiếu Dương có lẽ chỉ đùa giỡn tôi mà thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ anh như vậy, liền biết rõ đáp án. Bởi vậy liền nhào tới, sống chết ôm chặt lấy vai anh, nghiến răng nghiến lợi, trong miệng mơ hồ nổi lên cả vị máu tanh.
“Là giả! Sao anh có thể đáp ứng loại điều kiện như vậy của hắn?” Tôi há hốc miệng thở hồng hộc, hỏi đứt quãng, “Anh, Tần Tiếu Dương lừa em thôi, có phải không?”
Tôi hét lên từng chữ, hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc, thậm chí cảm thấy mình sắp ngạt thở tới nơi. Tôi hận Tần Tiếu Dương đục nước béo cò, nhưng người khiến tôi hận nhất lại là chính tôi, nếu không phải vì tôi, Lý Thâm sao có thể bị người uy hiếp?
“Đương nhiên là giả.” Lý Thâm vỗ nhẹ lên lưng tôi, giọng nói bình bình tĩnh tĩnh, đạm mạc như nước, “Tôi và Tần Tiếu Dương… chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”
“Nhưng mà, anh…”
“Tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận, cũng chưa từng chịu một chút ủy khuất nào.” Anh đưa tay lên nhéo nhéo hai má tôi, diện vô biểu tình nói, “Chỉ cần cậu sống được thật tốt, bất luận tôi có thế nào cũng không sao cả.”
“Anh.” Tôi thốt ra chữ kia khó khăn vạn phần, thanh âm tắc nghẹn đến không thể thành tiếng.
Lý Thâm lại chỉ khẽ mỉm cười, nghiêng người về phía trước, chậm rãi hôn lên trán tôi, dịu dàng nói: “Từ nay về sau, những lời Tần Tiếu Dương nói, một chữ cậu cũng không được tin.”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng trượt nụ hôn xuống thấp hơn, xuôi xuống tới gáy tôi.
“Lý Tân Kỳ,” Anh buông một tiếng thở dài như có như không, chầm chậm nói rõ từng chữ, “Cậu chỉ cần tin tôi là đủ rồi.”
____________
“Ừm.” Tôi hàm hàm hồ hồ trả lời một tiếng, đầu óc choáng váng, tay chân mềm nhũn ra.
Mới vừa rồi còn vừa khóc vừa cười, dằn vặt đến chết đi sống lại, nhưng vừa được Lý Thâm hôn mấy cái liền không thể suy xét thêm bất cứ thứ gì, cả người mềm nhũn dán lên người anh, trái tim đập như trống dồn.
Lý Thâm khẽ thở dốc, ngón tay thon dài mơn trớn khóe mắt tôi, thì thầm nói một câu: “Vừa rồi cậu hét lớn như vậy, không biết có đánh thức cha và dì không.”
“A, vậy phải làm sao bây giờ?”
Anh không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, một lát sau chầm chậm cúi đầu tới gần, trên mặt mơ hồ phiếm hồng, khe khẽ nói ra mấy chữ: “Phòng của tôi cách đây khá xa, hiệu quả cách âm hẳn là không tồi.”
Tôi ngẩn người, sau đó liền hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, mặt tức thì nóng lên. Ngây ngốc một hồi lâu mới cúi thấp đầu, do do dự dự nắm lấy tay anh. Anh chấn động toàn thân, lập tức xoay chuyển tầm mắt, không nhìn vào mắt của tôi nữa, chỉ đứng dậy mà không nói một lời, kéo tay tôi đi vào trong phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, tôi liền bổ nhào tới ôm chặt lấy Lý Thâm, hai tay bấu chặt lên bờ vai anh, vừa hôn lung tung vừa hỏi: “Anh, anh có hối hận vì đã thích em không?”
“Đương nhiên không.”
“Nhưng, anh vì cứu em mà đáp ứng loại điều kiện này, vậy mà em đối với anh lại không hiểu được gì hết, trái lại còn năm lần bảy lượt xem nhẹ sự tồn tại của anh, lẽ nào anh không cảm thấy…”
“Ngu ngốc!” Anh cắn mạnh một cái lên môi tôi, đôi mắt đen lay động, chầm chậm nói, “Khi đã yêu một người, sao có thể cảm thấy thống khổ?”
Trái tim tôi đập thình thịch, tức thì động tình không thôi. Vì thế chỉ nhắm mắt lại, càng ra sức hôn anh, gọi tên anh liên hồi.
Lý thâm.
Lý Thâm…
Tôi do dự đấu tranh đã lâu như vậy, đến cuối cùng rốt cuộc vẫn là yêu anh. Từ nay về sau cam tâm tình nguyện trầm luân vào trong tình yêu ấy, sẽ không còn lưỡng lự nữa. Bây giờ ít nhiều đã có thể hiểu được tâm tình của Tần Tiếu Dương, nếu đổi lại là tôi, chỉ e cũng sẽ vì người đàn ông trước mặt này mà phát điên phát cuồng mất.
Sự thực chứng minh, tôi quả thật điên đến lợi hại.
Rõ ràng biết ba mẹ ở ngay phòng bên cạnh, tôi vẫn cùng Lý Thâm lăn lộn trên giường, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác cuốn lấy anh không tha, thẳng đến khi sức cùng lực kiệt mới trầm trầm chìm vào giấc ngủ.
Kết quả, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại liền thấy khắp người trên dưới đều nhức mỏi không thôi, cổ họng khàn đến nói không ra tiếng, thậm chí ngay cả khí lực để mặc quần áo cũng không vận ra được.
Lý Thâm ở bên giường gọi mấy tiếng, sau đó liền dứt khoát kéo tôi ra từ trong ổ chăn, bàn tay nhẹ nhàng phủ lên trán tôi, cau mày nói: “Quả nhiên phát sốt rồi.”
“A? Sinh bệnh?”
“Hôm qua em mắc mưa, lại không lau khô tóc cho tốt, đương nhiên dễ bị cảm.”
Tôi hít hít mũi, nhỏ giọng rì rầm: “Em còn tưởng là vì miệt mài quá độ chứ…”
“Im miệng.” Lý Thâm trầm mặt xuống, không chút khách khí véo một cái lên má tôi, lạnh lùng nói, “Anh đưa em tới bệnh viện.”
Nói dứt lời liền khom người đi nhặt lại quần áo rơi rụng trên mặt đất, mặc từng chiếc từng chiếc lên người tôi. Tôi cả người mơ mơ màng màng, hiển nhiên chỉ có thể mặc cho anh sắp xếp, tới khi lấy tinh thần mới phát hiện ra mình sớm đã bị anh bọc thành một khối cầu.
“Anh, mặc nhiều như vậy, có phải hơi khoa trương quá không?”
Lý Thâm trừng mắt, không hề nói lời nào, chỉ nắm chặt lấy bàn tay tôi kéo ra khỏi nhà.
Tôi thấy nét mặt của anh lạnh như băng, liền không dám tiếp tục phàn nàn thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.
Xe chạy rất nhanh.
Giữa lúc tôi còn đang nửa tình nửa mê đã được đưa tới trước cửa bệnh viện. Sau đó lại tiếp tục bị Lý Thâm kéo kéo lôi lôi chạy khắp nơi, mơ mơ màng màng khám xong bệnh, lại váng váng vất vất ngồi ở trong phòng truyền dịch, vốn tưởng rằng chỉ cần uống một liều thuốc là được, ai ngờ Lý Thâm lại tìm Lâm Nhã tới giúp tôi truyền nước.
Tôi vừa thấy nụ cười dịu dàng của người phụ nữ kia liền cảm thấy trên mặt nóng rần lên, xấu hổ nói không ra lời, chỉ đành toét miệng cười ngây ngô. Mà Lý Thâm suýt chút nữa trở thành chồng của cô lại vẫn nói chuyện với giọng điệu bình tĩnh, tựa hồ chẳng chút để tâm khúc mắc.
“Anh còn có việc phải xử lý, tên nhóc này đành nhờ em vậy.”
“Không vấn đề gì.”
Lý Thâm vừa đi khỏi, Lâm Nhã liền ngồi xuống bên cạnh tôi, cười tủm tỉm cùng tôi nói chuyện.
“Lý tiên sinh, đã lâu không gặp.”
“Ừm, đúng vậy.”
“Dạo này đang bận những việc gì?”
“Đã nộp đơn xin từ chức ở công ty cũ rồi, công việc mới vẫn chưa tìm được, chỉ có thể loanh quanh ở nhà.”
“Thân thể đã khỏi hẳn rồi chứ?”
“Ổn rồi, cảm ơn đã quan tâm.”
Tôi lúc thì gật đầu lúc lại lắc đầu, lơ đãng trả lời cô, âm thầm suy nghĩ, lúc trước nếu không phải vì tôi bị bắt cóc, cô và Lý Thâm có lẽ đã sớm kết hôn rồi. Bởi vậy vừa áy náy vừa ghen tị, trên mặt mặc dù vẫn mang nụ cười, nhưng trong lòng lại chịu đủ mọi giày vò.
May mà Lý Thâm rất nhanh đã quay trở lại, nhét một bọc nhựa vào trong tay tôi, ra lệnh liên miên: “Em chưa ăn sáng, giờ hẳn là đói bụng rồi phải không? Trước tiên ăn hết cháo ngay, anh phải nán lại một lúc nữa rồi sẽ đi mua chút gì đó dễ tiêu hóa cho em.”
Nói xong lại khoát khoát tay, xoay người đi mất.
Tôi giương mắt nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy trước ngực ấm ấm áp áp, lộ ra tất cả nhu tình. Vừa ăn cháo anh đưa tới vừa hồi tưởng lại đêm ngọt ngào triền miên hôm qua, không cách nào ngừng cười trộm.
Nhưng không lâu sau Lý Thâm đã lại chạy tới, tùy tay đưa cho tôi một quyển tạp chí, nói: “Truyền nước đại khái còn phải mất hai tiếng đồng hồ nữa, em ngồi một mình nhàm chán, đọc mấy mẩu truyện cho đỡ buồn đi.”
Dứt lời, lại bước nhanh rời đi.
Nhưng mới mười mấy phút đồng hồ sau, Lý Thâm lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
“Lý Tân Kỳ…”
Anh vừa mới mở miệng đọc ra tên tôi, Lâm Nhã đứng một bên liền bật cười thành tiếng, hắng giọng một cái, nói: “Bác sĩ Lý, mới có nửa giờ đồng hồ ngắn ngủi mà anh đã chạy qua chạy lại ba lần rồi. Bên này đã có tôi lo liệu, anh không cần phải khẩn trương như vậy đâu.”
“Tôi không có khẩn trương.” Lý Thâm trừng mắt liếc Lâm Nhã, lại nhìn về phía tôi, vẻ mặt cực mất tự nhiên, “Thật đó.”
“Nếu đã như vậy, phiền anh quay trở về tập trung làm việc, không cần lại bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt nữa.”
“Tôi…” Lý Thâm nhíu nhíu mày, rầu rĩ ứng một tiếng, mắt vẫn thẳng tắp nhìn về phía tôi, muốn nói gì đó lại thôi. Cuối cùng vẫn là không nói gì cả, xoay người đi ra ngoài.
Tôi lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh rời đi, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Lâm Nhã.
“Lâm… Lâm tiểu thư?”
“Tình cảm của cậu và bác sĩ Lý quả nhiên rất tốt.” Cô chớp chớp mắt, trong nụ cười có ẩn hàm thâm ý.
“Ax, bình thường thôi mà.”
“Lần trước, lúc anh ấy nhờ tôi gọi điện thoại cho cậu, tôi còn lo lắng đấy, hiện giờ xem ra hẳn là đã lo bò trắng răng rồi.”
“A? Điện thoại nào?”
“Ax…” Cô thoáng ngẩn ra, lập tức lấy tay che miệng, thất thanh nói, “Nguy to, tôi đã đáp ứng sẽ giúp anh ấy giữ bí mật.”