Sau khi chạy bộ trở về nhà, Lý Thâm vội vàng thu dọn một chút đồ dùng rồi lại vội vã chạy đi làm. Dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi nhàm chán, liền theo anh đi ra ngoài, định cùng đi dạo một vòng trên đường.
Nào ngờ vừa đi được vài bước, bên tai lại truyền đến tiếng lải nhải liên miên của ai đó: “Em vừa mới bị cảm, đừng chơi đến quá mệt, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút đi. Nhớ phải luôn mang theo ít tiền bên người, khi nào đói bụng thì mua chút gì đó ăn. Lúc qua đường phải chú ý đèn giao thông, nhớ đi qua chầm chậm thôi, đừng lúc nào cũng chạy qua. A, hình như em mặc quá ít áo rồi, vẫn nên quay về mặc thêm một chiếc nữa đi…”
“Anh!” Tôi đảo đảo mắt, hung hăng đẩy anh một cái, nói, “Anh còn dài dòng như vậy thêm nữa, hai người chúng ta đều không cần phải ra ngoài, trực tiếp quay về nhà ăn cơm trưa luôn được rồi.”
Lý Thâm nghẹn lời, lúc này mới không nói nữa. Nhưng đôi mắt anh vẫn nhìn thẳng vào tôi chăm chú, nhìn đến nỗi trái tim trong ngực tôi lại đập thình thịch, tay chân mềm nhũn ra, cơ hồ đi không nổi.
Sau đó, người ta đã ngồi vào trong xe rồi vẫn còn không quên thò đầu ra dặn dò tôi một câu: “Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh.”
“Biết rồi, đi đường cẩn thận.” Tôi ra sức vẫy vẫy tay, than nhẹ một tiếng.
Mặc dù ngày trước Lý Thâm cũng rất thích quản tôi, nhưng dạo gần đây dường như còn có xu hướng trầm trọng hơn, ngay cả đi ra ngoài tản bộ cũng càm ràm một hồi không yên, quả thực là bảo vệ quá mức rồi. Bất quá, thỉnh thoảng được mở rộng tầm mắt nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của anh, kể ra cũng không tồi.
Nghĩ đến điều này, khóe môi tôi lại không kiềm được mà cong lên, tràn đầy dưới đáy lòng… đều là hạnh phúc.
Bởi vậy ngay cả lúc đi cũng đeo một nụ cười ngây ngô trên mặt, mặc dù chỉ là dạo bước không mục đích nhưng tâm tình lại cực tốt, trong miệng bất giác khẽ ngâm nga một ca khúc.
Đang đi bỗng nhiên có người vỗ mạnh lên vai tôi, thân thân thiết thiết gọi: “Tiểu Kỳ ~”
Tôi giật mình hoảng sợ, quay đầu lại liền đối diện với một gương mặt quen thuộc. “Chu Lẫm?”
“Lâu không gặp, tôi nhớ cậu sắp chết rồi.” Hắn vừa nói vừa dang tay ra bổ nhào tới.
Tôi vội vàng lùi về phía sau hai bước, nhấc chân lên đá cho hắn một cú.
“Oa!” Chu Lẫm kêu thảm một tiếng, ủy ủy khuất khuất trách, “Sao không cho tôi ôm?”
“Đây là nơi công cộng, chú ý hình tượng một chút.”
“Nhưng cậu trước kia chưa từng để ý tới những chuyện này mà, rõ ràng là có niềm vui mới nên không cần tình yêu cũ tôi đây nữa rồi.”
“…” Tôi thoáng ngẩn người, biết hắn đang trêu chọc mình nhưng vẫn lập tức đỏ mặt.
May mà Chu Lẫm vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của tôi, chỉ lắc lắc chiếc túi nhựa lớn đang cầm trong tay, cười hì hì nói: “Tôi vừa mới đi mua đồ ăn, chuẩn bị về nhà làm lẩu, không bằng cậu đi cùng luôn nhé?”
Tôi vốn đang nhàn rỗi đến nhàm chán, hiển nhiên liền gật đầu đáp ứng, cùng hắn đi về nhà.
Trong mấy tháng gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, lâu rồi tôi không tới nhà Chu Lẫm, kết quả, vừa bước vào cửa liền bị hù cho một trận. Gian nhà của hắn không lớn, vốn chưa thể gọi là thực sự sạch sẽ, nhưng chí ít cũng quét dọn ngăn nắp, hiện giờ lại hoàn toàn biến thành một tình cảnh thế này — báo và tạp chí ném đầy đất, trong góc phòng là một chồng vỏ bia rỗng, trên mặt bàn toàn là vỏ hoa quả và giấy vụn, bên cạnh sô pha còn có mấy bộ quần áo bẩn chưa giặt.
“Cậu… nhà của cậu bị cướp?” Tôi nuốt nuốt nước miếng, gần như không tìm được lối ra.
Chu Lẫm gượng cười mấy tiếng, đá văng mấy thứ tạp vật bên cạnh chiếc ghế dựa, nói: “Ngại quá, trong nhà hơi lộn xộn, cậu thông cảm chút nha.”
Vừa nói dứt lời, chợt nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền đến một tiếng gọi lớn: “Cuối cũng cũng về rồi sao? Sao cậu đi lâu như vậy, tôi đói sắp chết rồi!”
Giọng nói trầm khàn, tương đối… quen tai.
Tôi sửng sốt, ngón tay run lên, huyết dịch toàn thân đều như đông cứng. Một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, bước nhanh về phía phòng ngủ, đẩy mạnh cánh cửa ra.
Phóng mắt nhìn vào, quả nhiên thấy trên giường có một người đang nằm.
Trời lạnh như vậy mà hắn ta lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, hơn nửa thân thể đều bao bọc trong chăn, chỉ lộ ra một cánh tay đang ấn ấn chiếc điều khiển ti vi.
“Lăng Chính…” Tôi vạn phần cật lực đọc ra cái tên nọ, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Hắn tà tà liếc nhìn tôi, bộ dạng lười biếng uể oải chào hỏi: “Lý Tân Kỳ, lại gặp rồi.”
“Sao cậu lại ở chỗ này?”
Hắn nhún nhún vai, ngáp dài một cái, vẫn bộ dạng biếng nhác kia, nói: “Cậu tự hỏi tên hỗn đản họ Chu kia đi.”
Tôi thoáng ngẩn người, chuyển rời tầm mắt về phía Chu Lẫm. Hắn lại chỉ híp mắt cười cười, lộc cộc chạy vào trong phòng bếp, một lát sau lại bước nhanh trở về, đem chiếc túi chườm vừa được hâm nóng nhét vào trong lòng Lăng Chính, sau đó mới ôm lấy vai tôi nhỏ giọng kể lể, đem đầu đuôi mọi chuyện tỉ mỉ thuật lại một hồi.
Tôi vừa nghe xong liền cứng đờ cả người, lúc thì nhìn Chu Lẫm, lúc lại quay qua nhìn Lăng Chính, chấn kinh quá đỗi, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu… hắn… sao có thể…”
Lăng Chính lúc này mặc dù lôi thôi lếch thếch, nhưng khuôn mặt kia lại vẫn anh tuấn đến thiên nộ nhân oán, có người nguyện ý bao dưỡng tên công tử như hắn cũng là chuyện bình thường, nhưng mà… tên ngu ngốc ấy sao có thể là Chu Lẫm?
Chu Lẫm vẫn luôn thầm mến Lăng Chính?
Chậc! Nếu ngược lại có khi tôi còn tin được một chút!
Bất luận nghĩ thế nào tôi cũng đều cảm thấy việc này quái dị muốn chết, thế nhưng sự thực lại bày ra trước mắt, không thể không tin. Rối rắm đến rối rắm đi, mãi tới khi cả ba người cùng ngồi một chỗ ăn trưa tôi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, ánh mắt tới tới lui lui giữa Chu Lẫm và Lăng Chính vô số lần.
“Lý Tân Kỳ,” Lăng Chính mất kiên nhẫn gõ bàn một cái, nói, “Cậu không tập trung mà ăn đi, nhìn chằm chằm vào tôi làm cái gì? Muốn chết hả?”
“Không, tôi chỉ là có chút hoài nghi…”
“Cái gì?”
“Cậu và Chu Lẫm thâm cừu đại hận, sao lại có thể ngoan ngoãn ở nơi này? Chắc không phải là có âm mưu gì chứ?”
Nghe vậy sắc mặt Lăng Chính liền biến đổi, hung hăng giẫm lên chân tôi, chống cằm cười lạnh: “Cho dù tôi thật sự có mục đích gì đi nữa thì người nào đó vẫn là cam tâm tình nguyện bị tôi hại.”
Nói xong liền dương dương tự đắc liếc nhìn Chu Lẫm, con ngươi đảo vòng vòng, lại cười: “Không giống tên ngu ngốc nhà cậu, cho dù bị người ta bán cũng chẳng hề hay biết, còn ngu ngốc xem đối phương là người tốt.”
“Có ý gì?”
“Cậu có biết… lần trước vì sao tôi bắt cóc cậu không?”
“Đương nhiên là vì báo thù.” Tôi chớp chớp mắt, nghi hoặc khó hiểu. Trừ cái đó ra còn có thể vì nguyên do gì, chẳng có nhẽ tại hắn ghen với tôi?
“Sai rồi.” Lăng Chính xùy cười một tiếng, nhíu mày nói, “Tôi là vì tiền. Khi đó có người đưa tôi tiền bảo tôi đi bắt cóc cậu, cho nên tôi mới động thủ.”
Tôi thất kinh, ngây ngốc hỏi: “Ai?”
Tôi tự nhận là mình không có đắc tội với kẻ nào, ngoại trừ Lăng Chính ra thì cũng không còn kẻ thù nào khác, ai lại nhàm chán đến nỗi muốn bắt cóc tôi?
Lăng Chính nhếch nhếch khóe môi, cười càng thêm tùy tiện, trong đôi mắt đen tẫn hiển vẻ trào phúng, nhỏ giọng phun ra một câu: “Chính là vị Lý tiên sinh lúc ấy chạy tới cứu cậu.”
Vừa nghe thấy vậy tôi liền ngây ngẩn cả người, toàn thân chấn động, đôi đũa trên tay rơi thẳng xuống đất. Một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, chầm chậm khom lưng nhặt đũa lên, tỉ mỉ chà lau một hồi, sau đó cười cười với Lăng Chính, nói: “Cho dù cậu muốn làm tôi nổi giận thì cũng không cần phải bịa ra lời nói dối hoang đường như vậy. Anh tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp, không có khả năng cùng dây dưa với loại người như cậu.”
“Không tin thì bỏ đi, dù sao sống chết của cậu cũng không liên quan gì đến tôi. Bất quá, người bình thường cho dù dùng đầu gối nghĩ lại cũng có thể phát hiện ra sơ hở trong đó, sao chỉ có cậu là trì độn đến tận mức này?”
“Sơ… sơ hở gì?”
“Biểu hiện của anh cậu ngày hôm đó chẳng lẽ còn chưa đủ kỳ quái hay sao? Cũng đã bị người ta bắt cóc rồi, còn kéo ra cái bộ dạng kia, hắn muốn chết à? Còn nữa, nếu tôi thật sự muốn tìm cậu báo thù, cậu làm sao có thể chỉ chịu một chút thương tích nhẹ như vậy? Đã sớm đứt tay đứt chân rồi.” Hắn ngừng một lát, cười cười, “À phải rồi, thời điểm ấy cậu bị tôi ngược đãi lâu như vậy, cảnh sát lại chậm trễ mãi không thấy tới, cậu đoán là vì cái gì?”
Tôi nghiến chặt răng, ngón tay bắt đầu run rẩy, trầm giọng hỏi: “Bởi vì căn bản không có ai báo cảnh sát?”
“Úi chà,” Lăng Chính nhoẻn miệng cười, khẽ nâng cằm tôi lên, nói, “Cậu lại biến thành thông minh rồi.”
Tôi đẩy phắt tay hắn ra, hung hăng trừng mắt, buột miệng hét lên: “Nói xằng bậy! Anh tôi vốn đã định báo cảnh sát, nhưng chỉ là Tần Tiếu Dương…”
Nói còn chưa hết câu, Lăng Chính liền đảo đảo mắt, thì thầm lẩm bẩm như có điều suy nghĩ: “Tần? Là vị giám đốc Tần ở công ty các cậu? Tôi nhớ rõ, lúc ấy hắn cùng anh cậu đến tìm tôi, còn đặc biệt dặn dò một câu: Lý Tân Kỳ chịu một chút tiểu thương là được rồi, Chu Lẫm thì cứ tùy thế nào cũng được.”
Sau khi nghe xong những lời này, tôi chỉ cảm thấy bên tai vang lên ong ong, đứng phắt dậy, đập một quyền thật mạnh xuống bàn.
“Thứ lỗi.” Huyệt thái dương giật giật, trên lưng nổi lên từng cơn ớn lạnh, thu gom rất nhiều khí lực mới miễn cưỡng phun ra được mấy chữ: “Tôi về nhà trước.”
Nói xong liền xoay người đi mất.
Vừa mới bước ra tới cửa, Chu Lẫm đã đuổi kịp, nhẹ nhàng vỗ lên vai tôi nói: “Tên chết tiệt Lăng Chính nói năng bừa bãi lộn xộn, hẳn chỉ là bậy bạ thôi, cậu tuyệt đối đừng để ở trong lòng.”
“Đương nhiên.”
“Bất quá, vị Lý tiên sinh kia cùng cậu hình như cũng không có quan hệ huyết thống phải không?” Hắn nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói, “Về sau tốt nhất là cậu nên chú ý một chút, tôi cứ cảm thấy thái độ của anh ta có chút kỳ quái.”
“Có sao?” Tôi trừng mắt liếc hắn, thở phì phì nói, “Tôi thấy Lăng Chính mới thật là thần kinh không bình thường đấy.”
“Ha ha.” Chu Lẫm bật cười mấy tiếng, vẫn là điệu bộ cà lơ phất phơ kia, đáy mắt lại tràn đầy cưng chiều.
Chậc, thật không hiểu vì sao Chu Lẫm lại đi thích tên biến thái Lăng Chính kia, chẳng lẽ kỳ thực hắn bị ngược cuồng? Lắc lắc đầu, thở dài, sau khi vẫy vẫy tay chào tạm biệt hắn, tôi liền bước nhanh trở về nhà.
Trong nhà không có ai cả.
Tôi thuận tay mở ti vi lên, ngẩn người dựa nghiêng trên ghế sô pha.
Mấy lời xằng bậy kia của Lăng Chính, tôi hiển nhiên không tin một câu nào, có kẻ ngu ngốc nào lại bởi vì mấy câu nói bừa của kẻ thù mà sinh ra hoài nghi với người mình yêu cơ chứ? Điểm duy nhất khiến tôi cảm thấy kỳ quái chính là, Lăng Chính và Tần Tiếu Dương vốn không hề quen nhau, vì sao khi nói dối lại kéo cả hắn vào?
Chẳng lẽ… đây cũng là quỷ kế của Tần Tiếu Dương? Dày công sắp xếp một cái bẫy, ly gián tình cảm tốt đẹp của tôi và Lý Thâm? Càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này cực lớn, nhưng không biết rốt cuộc hắn đang trù tính kế hoạch gì, phía sau còn có âm mưu nào lớn hơn nữa không?
Tôi vừa nhớ tới nụ cười yêu dã đến gần như quỷ dị của Tần Tiếu Dương liền cảm thấy sống lưng ẩn ẩn nổi lên từng trận hàn ý, mí mắt giật giật, tâm hoảng ý loạn. Sau một hồi do dự, rốt cuộc vẫn nhấc điện thoại bên cạnh lên, quay số di động của Lý Thâm.
“Alo? Ai vậy?”
“Anh, là em.”
“Lý Tân Kỳ, có chuyện gì sao?”
“Không, chỉ là đột nhiên muốn nghe giọng của anh thôi.” Xác định anh vẫn bình an vô sự là tốt rồi.
“…” Bên kia ống nghe là một hồi trầm mặc.
Cho dù ngăn cách bởi đường dây điện thoại, tôi cũng biết lúc này anh đang xấu hổ, vì thế khẽ cười một tiếng, nói: “Không quấy rầy anh làm việc nữa, em cúp điện thoại trước đây, buổi tối nhớ về sớm một chút.”
Tiện tay gác ống nghe xuống, càng nghĩ càng thấy mình thật đúng là nhàm chán, nhưng nếu không chính tai nghe được giọng của anh thì thật không an tâm. Ngón tay vạch vạch lung tung trên đệm ghế sô pha, tới khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra chữ mình đang viết là tên của Lý Thâm.
Nhịn không được lại bật cười, chầm chậm nhắm mắt lại, vừa nhẩm đọc hai chữ kia vừa nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tới khi tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền đối diện với gương mặt điển trai của Lý Thâm.
“Anh?” Tôi vội vàng ngồi dậy từ trên ghế sô pha, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ mới phát hiện trời đã tối, “Anh tan ca rồi sao?”
Anh gật gật đầu, hỏi: “Sao lại ngủ ở đây?”
“Ò, vốn là đang xem ti vi, không biết ngủ quên mất từ lúc nào.”
“Lần sau bất kể thế nào cũng phải trở về phòng ngủ, nhớ đắp chăn cho tốt, cẩn thận bị cảm lạnh.”
“Ừm.” Tôi gật đầu ứng một tiếng, thẳng tắp nhìn anh.
Lý Thâm thoáng ngẩn người, đưa tay ra búng búng lên trán tôi, hỏi: “Em cười cái gì?”
“Không biết nữa, chỉ cần vừa nhìn thấy anh là đặc biệt muốn cười.”
Nghe thấy vậy anh lập tức quay đầu đi, có chút mất tự nhiên ho khan vài tiếng, nói: “Em dạo này có phải nhàn rỗi đến phát hoảng rồi không? Có thời gian rảnh rỗi thì đi tìm việc làm mới đi, đừng cả ngày ngồi ngốc ở trong nhà suy nghĩ lung tung.”
“A?” Nụ cười của tôi cứng đờ, nhỏ giọng trách móc, “Còn tưởng anh sẽ nuôi em chứ.”
Lý Thâm lúc này mới quay đầu lại, nghiêng người về phía trước, cẩn thận hôn hôn lên hai má tôi, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, dịu dàng nói: “Vậy… cũng không tồi. Dứt khoát nhốt em ở trong nhà luôn, ai cũng không cho gặp, chỗ nào cũng không cho đi, từ nay về sau chỉ cho nghĩ đến duy nhất một mình anh.”
Trong lòng tôi khẽ động, cũng hôn đáp lại anh mấy cái, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, vừa định mở miệng nói thì chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Tôi sợ hết cả hồn, vội vàng buông tay ra thụt lùi về phía sau, vừa mới ngồi lên ghế sô pha thì mẹ đẩy cửa tiến vào.
“A? Các con đều về rồi à? Chờ một chút nhé, nhẹ đi chuẩn bị cơm tối ngay đây.” Bà liếc mắt về phía bên này, nói, “Tiểu Kỳ, sao mặt con lại đỏ vậy? Còn chưa hết cảm sao?”
“Ax…” Tôi đưa tay lên sờ sờ hai má mình, quẫn bách đến không nói nên lời.
Lý Thâm lại vẫn bình tĩnh như thường, không nhanh không chậm giải thích giúp tôi: “Chiều nay em ấy ngủ quên ở ghế sô pha, bệnh có khả năng tái phát một chút.”
“Thì ra là vậy, lần sau nhớ chú ý giữ gìn thân thể.” Mẹ không chút nghi ngờ lời anh nói, thuận miệng dặn dò vài câu rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Bà vừa khuất bóng trong phòng bếp, Lý Thâm liền nhích lại gần phía tôi, chầm chậm nắm lấy tay tôi. Trái tim tôi đập thình thịch, mặt càng đỏ lên gay gắt, nhưng cũng không hất tay anh ra, trái lại ra sức nắm chặt lấy.
Mười ngón tay đan cài thật chặt, sẽ không chia lìa nữa.
_________________