Đồ ăn lên bàn sau, Viên Dã đợi mọi người đều chuyển động, lúc này mới kẹp đồ ăn nhét miệng. Một bên qua loa trả lời nữ sinh đối diện mình, một bên cẩn thận nghe lén bên cạnh Đậu Nhạc cùng La Tương đối thoại, tuy rằng không biết vì cái gì trong mười câu có tám câu hắn đều nghe không hiểu.
Đậu Nhạc vốn đang ở ngụm nhỏ ngụm nhỏ mím môi uống rượu, ai ngờ La Tương nói xong bỗng nhiên muốn cùng mình chạm cốc, còn không biết cô ta khi nào thì uống xong nước trái cây thay đổi một ly bia.
“Ta nói Đậu Nhạc, vì duyên phận hai ta, thế nào cũng phải cạn một chén, phải không?” La Tương có chút hào sảng nói.
“…” Cạn một chén?! Cậu vốn đang nghĩ có lệ một chút là tốt rồi. Nhưng người ta một nữ sinh đều nói như vậy, Đậu Nhạc nghĩ nghĩ, cảm thấy được vẫn là mặt mũi tương đối trọng yếu, vì thế cùng La Tương nhẹ nhàng chạm cốc, một bộ xả thân hy sinh bi tráng ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn.
Một bên Viên Dã nghe thấy La Tương nói câu kia một trận mạo toan, xiết chặt cái chén, ở trong lòng nguyền rủa: hai người nhất định là có duyên quen biết vô phận ở chung!
Một lát sau, Viên Dã cảm giác mình hóa bi phẫn làm thèm ăn, không sai biệt lắm đã muốn ăn no, đột nhiên cảm thấy vai phải chợt nặng, quay đầu chỉ thấy Đậu Nhạc ngã ở trên người mình, vội vươn tay ôm bờ vai của cậu.
Người này sẽ không phải là say đi?! Còn lại vài người đưa mắt nhìn nhau, La Tương nhún nhún vai, cô cũng không biết Đậu Nhạc uống rượu là một ly liền đổ a.
Không biết có phải hay không ảo giác, Viên Dã cảm giác La Tương hiện nhìn mình cùng Đậu Nhạc cười đến vô cùng… Quỷ dị?!
Viên Dã cùng hai nam sinh khác cùng nhau đem Đậu Nhạc nâng lên xe taxi, sau đó liền lấy cớ nói muốn đưa Đậu Nhạc trở về, làm cho bọn họ tiếp tục chơi mình đi trước.
Xe chỉ có thể chạy đến cửa trường học, Viên Dã nhìn Đậu Nhạc thấy một chốc vẫn chưa tỉnh, chỉ phải chịu phận bất hạnh đem người cõng về phòng ngủ. Cũng may Đậu Nhạc sức nặng còn tại trong phạm vi hắn thừa nhận, hắn một bên chậm rãi đi, một bên ở trong đầu phác họa mình dùng công chúa ôm ôm Đậu Nhạc, nghĩ thầm khẳng định không thành vấn đề, liền một người cười ngây ngô.
Phế đi sức của chín trâu hai hổ mới đem Đậu Nhạc tới trên giường, Viên Dã mệt được thở hồng hộc, một cái không xong liền áp ngã trên người Đậu Nhạc. Sợ áp đau người nọ, hắn vội vàng dùng hai tay chống thân, vừa cúi đầu liền thấy mặt Đậu Nhạc phóng đại. Là vì uống rượu sao? Viên Dã càng nhìn môi người nọ càng cảm thấy được trong suốt oánh nhuận, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn lên một ngụm nếm thử là vị gì.
Như là gặp ma, Viên Dã chầm chậm cúi đầu, hôn lên môi Đậu Nhạc. Người dưới thân như đang trong mộng cảm thấy được ngoài miệng có điểm không thoải mái, bất giác hé miệng giật giật, vừa lúc cho Viên Dã thừa cơ vội đem lưỡi thăm dò vào khoang miệng Đậu Nhạc, khơi mào đầu lưỡi của cậu nhẹ nhàng mút một chút…
“Ưm…” Một tiếng rên rỉ rất nhỏ từ trong miệng Đậu Nhạc rỉ ra.
Viên Dã nghe ở trong tai, tuy rằng dẫn tới chính mình càng thêm tâm ngứa khó nhịn, nhưng vẫn là không dám mạo hiểm sợ đem Đậu Nhạc hôn tỉnh, chỉ phải không tha bứt ra ly khai.
Chờ trong phòng hết thảy quy về hắc ám, Đậu Nhạc bỗng nhiên mở hai mắt. Cậu trời sinh đối cồn mẫn cảm, tửu lượng cũng không tốt, nhưng là đêm nay uống cũng không coi là nhiều, cho nên kỳ thật từ lúc xuống xe Viên Dã cõng cậu cậu đã tỉnh, bất quá cũng vui vẻ có người cõng, cậu cứ tiếp tục mơ hồ lười trong chốc lát.
Nhưng khi trên môi truyền đến xúc cảm nóng ẩm thì Đậu Nhạc liền hoàn toàn tỉnh táo lại. Trong lòng rất rõ ràng là ai ở hôn chính mình, nhưng cậu không biết tại sao chính là không muốn cự tuyệt, vì thế như cũ đóng chặt hai mắt, mặc kệ người nọ tiếp tục xâm nhập, thẳng đến hắn rời đi…
Kỳ thật cậu giả bộ ngủ một chút cũng không giống, hơi chút nhìn kỹ liền gặp phát hiện mắt của cậu đang run động, tim đập tốc độ cũng rất mau… Đại khái là Viên Dã lúc ấy quá khẩn trương mới không phát hiện, Đậu Nhạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại ngay sau đó cảm thấy bị một khối đá lớn đặt ở trong lòng, bất giác lại nghĩ tới lần trước làm mộng xuân. Viên Dã đêm nay chính là hôn mình cũng không có hành động gì vượt khuôn, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy được có điểm mất mát…
Đồ ăn lên bàn sau, Viên Dã đợi mọi người đều chuyển động, lúc này mới kẹp đồ ăn nhét miệng. Một bên qua loa trả lời nữ sinh đối diện mình, một bên cẩn thận nghe lén bên cạnh Đậu Nhạc cùng La Tương đối thoại, tuy rằng không biết vì cái gì trong mười câu có tám câu hắn đều nghe không hiểu.
Đậu Nhạc vốn đang ở ngụm nhỏ ngụm nhỏ mím môi uống rượu, ai ngờ La Tương nói xong bỗng nhiên muốn cùng mình chạm cốc, còn không biết cô ta khi nào thì uống xong nước trái cây thay đổi một ly bia.
“Ta nói Đậu Nhạc, vì duyên phận hai ta, thế nào cũng phải cạn một chén, phải không?” La Tương có chút hào sảng nói.
“…” Cạn một chén?! Cậu vốn đang nghĩ có lệ một chút là tốt rồi. Nhưng người ta một nữ sinh đều nói như vậy, Đậu Nhạc nghĩ nghĩ, cảm thấy được vẫn là mặt mũi tương đối trọng yếu, vì thế cùng La Tương nhẹ nhàng chạm cốc, một bộ xả thân hy sinh bi tráng ngửa đầu đem rượu trong chén uống cạn.
Một bên Viên Dã nghe thấy La Tương nói câu kia một trận mạo toan, xiết chặt cái chén, ở trong lòng nguyền rủa: hai người nhất định là có duyên quen biết vô phận ở chung!
Một lát sau, Viên Dã cảm giác mình hóa bi phẫn làm thèm ăn, không sai biệt lắm đã muốn ăn no, đột nhiên cảm thấy vai phải chợt nặng, quay đầu chỉ thấy Đậu Nhạc ngã ở trên người mình, vội vươn tay ôm bờ vai của cậu.
Người này sẽ không phải là say đi?! Còn lại vài người đưa mắt nhìn nhau, La Tương nhún nhún vai, cô cũng không biết Đậu Nhạc uống rượu là một ly liền đổ a.
Không biết có phải hay không ảo giác, Viên Dã cảm giác La Tương hiện nhìn mình cùng Đậu Nhạc cười đến vô cùng… Quỷ dị?!
Viên Dã cùng hai nam sinh khác cùng nhau đem Đậu Nhạc nâng lên xe taxi, sau đó liền lấy cớ nói muốn đưa Đậu Nhạc trở về, làm cho bọn họ tiếp tục chơi mình đi trước.
Xe chỉ có thể chạy đến cửa trường học, Viên Dã nhìn Đậu Nhạc thấy một chốc vẫn chưa tỉnh, chỉ phải chịu phận bất hạnh đem người cõng về phòng ngủ. Cũng may Đậu Nhạc sức nặng còn tại trong phạm vi hắn thừa nhận, hắn một bên chậm rãi đi, một bên ở trong đầu phác họa mình dùng công chúa ôm ôm Đậu Nhạc, nghĩ thầm khẳng định không thành vấn đề, liền một người cười ngây ngô.
Phế đi sức của chín trâu hai hổ mới đem Đậu Nhạc tới trên giường, Viên Dã mệt được thở hồng hộc, một cái không xong liền áp ngã trên người Đậu Nhạc. Sợ áp đau người nọ, hắn vội vàng dùng hai tay chống thân, vừa cúi đầu liền thấy mặt Đậu Nhạc phóng đại. Là vì uống rượu sao? Viên Dã càng nhìn môi người nọ càng cảm thấy được trong suốt oánh nhuận, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn lên một ngụm nếm thử là vị gì.
Như là gặp ma, Viên Dã chầm chậm cúi đầu, hôn lên môi Đậu Nhạc. Người dưới thân như đang trong mộng cảm thấy được ngoài miệng có điểm không thoải mái, bất giác hé miệng giật giật, vừa lúc cho Viên Dã thừa cơ vội đem lưỡi thăm dò vào khoang miệng Đậu Nhạc, khơi mào đầu lưỡi của cậu nhẹ nhàng mút một chút…
“Ưm…” Một tiếng rên rỉ rất nhỏ từ trong miệng Đậu Nhạc rỉ ra.
Viên Dã nghe ở trong tai, tuy rằng dẫn tới chính mình càng thêm tâm ngứa khó nhịn, nhưng vẫn là không dám mạo hiểm sợ đem Đậu Nhạc hôn tỉnh, chỉ phải không tha bứt ra ly khai.
Chờ trong phòng hết thảy quy về hắc ám, Đậu Nhạc bỗng nhiên mở hai mắt. Cậu trời sinh đối cồn mẫn cảm, tửu lượng cũng không tốt, nhưng là đêm nay uống cũng không coi là nhiều, cho nên kỳ thật từ lúc xuống xe Viên Dã cõng cậu cậu đã tỉnh, bất quá cũng vui vẻ có người cõng, cậu cứ tiếp tục mơ hồ lười trong chốc lát.
Nhưng khi trên môi truyền đến xúc cảm nóng ẩm thì Đậu Nhạc liền hoàn toàn tỉnh táo lại. Trong lòng rất rõ ràng là ai ở hôn chính mình, nhưng cậu không biết tại sao chính là không muốn cự tuyệt, vì thế như cũ đóng chặt hai mắt, mặc kệ người nọ tiếp tục xâm nhập, thẳng đến hắn rời đi…
Kỳ thật cậu giả bộ ngủ một chút cũng không giống, hơi chút nhìn kỹ liền gặp phát hiện mắt của cậu đang run động, tim đập tốc độ cũng rất mau… Đại khái là Viên Dã lúc ấy quá khẩn trương mới không phát hiện, Đậu Nhạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại ngay sau đó cảm thấy bị một khối đá lớn đặt ở trong lòng, bất giác lại nghĩ tới lần trước làm mộng xuân. Viên Dã đêm nay chính là hôn mình cũng không có hành động gì vượt khuôn, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy được có điểm mất mát…