Sáng ra mí mắt Giang Phỉ đã giật giật, nhìn gương chườm lạnh, Đào Nhiên đến gần nói: “Mắt trái giật là hoa đào nở; mắt phải giật là hoa cúc mở. Cậu giật mắt trái hay mắt phải?” Giang Phỉ mắng một câu hâm, dở khóc dở cười làm bữa sáng.
Cô đến xem xét cửa hàng cả sáng thì cũng đến giờ cơm trưa, Tiểu Cầm thần thần bí bí tìm đến cô: “Chị Phi, bên ngoài có khách hàng lớn, có điều anh ta hỏi bọn em về chị, hay chị mau đến xem là ai đi?”
Ai lại đến hỏi thăm cô? Giang Phỉ đi theo Tiểu Cầm ra ngoài, ở nơi đón khách liền trông thấy người đàn ông quen thuộc mà xa lạ kia.
Ngôn Bá Ước.
Giang Phỉ xoay người rời đi, thản nhiên dặn: “Đi nói với Quản lý trưởng, vị khách này chúng ta không nhận.”
“A?” Tiểu Cầm mở to mắt, vô tội nói, “Nhưng mà, Quản lý trưởng đã ký hợp đồng với anh ta, anh ta đã làm thẻ hội viên kim cương năm năm cho vợ!”
Có tiền quả nhiên oai phong!
Giang Phỉ đứng đó tiến thoái lưỡng nan, Ngôn Bá Ước như có cảm ứng quay đầu nhìn, cười cười với cô. Không chờ cô đi đã đi về phía cô.
Giang Phỉ nói với Quản lý trưởng đi theo: “Trả tiền lại cho ngài đây, đơn này chúng ta không làm.”
Quản lý trưởng kinh ngạc nhìn cô, hội viên kim cương năm năm đó! Đây cũng không phải con số nhỏ, khi ký đơn họ còn sướng phát điên - từ hợp đồng này cô ấy sẽ được trích ra bao nhiêu phần trăm chứ! Nói không làm thì không làm sao? Nhưng cô ấy đành phải nghe theo lời dặn mà làm việc, không có cách nào cả, ai bảo Giang Phỉ mới là bà chủ!
Ngôn Bá Ước ngăn Quản lý trưởng lại, nói với Giang Phỉ: “Các cô mở cửa kinh doanh, chẳng lẽ còn chọn khách hàng? Hơn nữa, tôi làm thẻ vì vợ tôi, cô rút đơn như thế, chỗ vợ tôi cũng không dễ ăn nói.”
Giang Phỉ cười lạnh, quả là người chồng tốt! Đã vậy, sẽ thành toàn cho anh ta. Cô liền nói: “Cô Ngôn quá để mắt đến cửa hàng chúng tôi, anh Ngôn tài đại khí thô, chúng tôi tất nhiên sẽ không bỏ lỡ. Xin anh yên tâm, lần tới cô Ngôn đến đây, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, ắt sẽ khiến cô Ngôn có cảm giác... như đang ở nhà.”
Ngôn Bá Ước cố nặn ra vẻ tươi cười: “Vậy thì tốt.”
Giang Phỉ nhìn đồng hồ, chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, Ngôn Bá Ước lại đuổi theo cô, hỏi: “Cùng đi ăn chứ?” Giang Phỉ cảm thấy nực cười, chuyện trước đây thế nào, giờ anh ta vẫn còn mặt dày đứng nói chuyện trước mặt cô! Nhất là khi, anh ta đã là chồng người khác. Cô vô cùng không khách khí hỏi lại anh ta: “Anh cảm thấy anh ở trước mặt tôi, tôi còn có thể nuốt trôi không?” Sẽ chỉ làm cô càng thấy buồn nôn hơn!
Không để ý tới sự xấu hổ của anh ta, Giang Phỉ ra khỏi “Dao Trì”, không ngờ đụng phải một người đàn ông trẻ mặc âu phục, anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói: “Cô Giang, chào cô, tôi là trợ lý Tổng giám đốc của bất động sản Kiệt Xuất.”
Giang Phỉ không thèm nhìn, đi thẳng ra ngoài, chỉ nói: “Anh tôi đang ở văn phòng chính của Giang thị, anh nên đến đó tìm anh ấy.”
Người đàn ông ngăn cô lại, nói: “Tổng giám đốc Lâm của chúng tôi cũng đã mời Giang thiếu, chắc lúc này Giang thiếu đang trên đường tới khách sạn tổng giám đốc Lâm mở tiệc chiêu đãi rồi. Tổng giám đốc Lâm cố ý dặn tôi tới mời cô Giang đi cùng, thương lượng chuyện liên quan đến mảnh đất làng du lịch.”
Giang Phỉ muốn từ chối, nhưng Ngôn Bá Ước lại đuổi theo: “Phỉ Nhi...” Cô nghe thấy giọng nói của anh ta thì cả người không được tự nhiên, quát nhẹ với người đàn ông kia: “Lên xe đi!”
Người đàn ông sững sờ, nhìn thoáng qua Ngôn Bá Ước, nhanh chóng phản ứng, dẫn Giang Phỉ lên xe mình, khóa cửa xe rồi phóng đi.
Giang Phỉ muốn gọi cho Giang Vũ Thần nhưng điện thoại không kết nối, người đàn ông cười an ủi: “Có thể do tín hiệu không tốt, cô Giang không cần khẩn trương, đến nơi rồi, tất nhiên cô có thể gặp Giang thiếu.” Tín hiệu tất nhiên không tốt, anh ta đã lắp thiết bị nhiễu sóng trên xe, chính vì không cho Giang Phỉ gọi điện thoại cầu cứu.
Giang Phỉ đành phải cất điện thoại đi, thầm sinh ra sự đề phòng.
Đến nơi, hóa ra là một khách sạn Trường Thái tư gia nổi tiếng ngang với Nobfree. Cô biết, đây là nơi dùng để chiêu đãi khách quý của thị ủy, còn Nobfree được sắp xếp cho thị chính, hai khách sạn cung chỉ là kết quả của sự phân chia quyền lực mà thôi.
Giang Phỉ xem đây là khách sạn chính quy, thoáng yên tâm, lá gan Lâm Kiệt lớn cỡ nào cũng không dám làm xằng làm bậy ở nơi này đúng chứ?
Nhưng cô đã đánh giá quá thấp sự vô sỉ của Lâm Kiệt.
Lên phòng ăn lầu hai, người đàn ông dẫn cô vào một phòng riêng, không ngờ đúng là một tiệm đồ ăn Nhật, còn Lâm Kiệt đã chờ từ lâu.
Người đàn ông lui ra ngoài, đóng cửa lại, lúc này có hai người đàn ông lực lưỡng đi ra từ phòng bên, người đàn ông gật đầu với họ, hai người liền như Môn thần đứng hai bên cửa.
Lâm Kiệt vừa nhìn thấy Giang Phỉ liền lộ ra ánh mắt lang sói, nuốt nước miếng, đứng dậy đón, hận không thể cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Giang Phỉ vào lòng xoa nắn.
Giang Phỉ nhíu mày chán ghét, cũng không ngồi xuống, không khách khí hỏi: “Anh tôi đâu?”
Lâm Kiệt cười nói: “Giang thiếu có lẽ vẫn đang trên đường, em gái đừng vội, ngồi xuống uống ly trà đã, chúng ta vừa ăn vừa nói thế nào?”
Giang Phỉ lại nói: “Nếu anh tôi không tới thì tôi sẽ không ở đây nữa, tạm biệt.”
“Ơ kìa, đừng vội đi chứ!” Lâm Kiệt vội vã ngăn cô lại, thật đúng là làm khó cho cơ thể nhung nhúc thịt của hắn phải hoạt động nhanh như thế. “Tuy rằng Giang thiếu không có tới, chúng ta cũng có thể ngồi xuống hàn huyên cơ mà! Anh biết, Giang Vũ Thần chẳng qua chỉ là con nuôi của bố em, người làm chủ Giang thị thật sự, là em mới đúng!”
Giang Phỉ lạnh lùng nói: “Anh có ý gì?”
Lâm Kiệt nở nụ cười, cũng không vội cản cô, ngược lại ngồi xuống châm trà, nói: “Là chuyện liên quan đến mảnh đất làng du lịch đó! Nói với anh ta, không bằng nói cho em biết. Bây giờ tình hình đã rất rõ, mảnh đất đó không phải của Giang thị thì là của Kiệt Xuất bọn anh, lúc này không còn dựa vào thực lực công ty nữa, mà đều dựa vào thế lực sau lưng của mỗi người!”
Giang Phỉ suy nghĩ chốc lát, ngồi xuống trước mặt hắn ta, hắn ta chỉ vào ly trà, cười nói: “Lần trước em Giang nói không uống rượu, lần này anh cố ý đổi bằng trà Ô Long, nếm thử xem?” Giang Phỉ không động, chỉ nhìn hắn ta.
Lâm Kiệt lại cười hai tiếng, bưng ly trà của mình uống cạn, nói tiếp: “Anh đã nhận được tin, cậu anh có tám mươi phần chăm sẽ được điều động đến Bộ Thương mại, chính là cái ghế quản lý ấy! Còn Triệu Vũ à, ha ha, ông ta chỉ sợ sẽ bị điều đi thành phố khác, về việc tiếp tục làm thị trưởng hay dừng tại đó thì không dễ nói.”
Giang Phỉ cũng không nhận được tin Chu Chí Khôn được điều đến Bộ Thương mại, nhưng cũng đã nghe tin Triệu Vũ sẽ bị điều đi, đây cũng chính là lý do họ không có hành động thiếu suy nghĩ.
Giang Phỉ nhìn ly trà đậm sắc Nhật Bản, bưng lên uống một ngụm, hỏi: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Lâm Kiệt cười hả hê, nói: “Ý anh là, khà khà, bọn em muốn mảnh đất kia cũng không khó, phải xem dùng cái gì để đổi! Con người anh, cũng không để tiền trong mắt, với anh mà nói, có kiếm được nhiều tiền cũng không bằng một người bạn hợp ý bên cạnh, em nói có đúng không?”
Giang Phỉ cuối cùng cũng hiểu ý hắn ta là gì, không ngờ dám mưu ma chước quỷ! Xem ra bữa cơm này không cần ăn nữa, hừ lạnh một tiếng, cô đứng lên chuẩn bị đi.
Lâm Kiệt chợt nhào tới ôm lấy cô: “Cô bé ngoan của anh, chỉ cần em theo anh, đừng nói mảnh đất đó, sau này có bao nhiêu chỗ tốt đều của Giang gia bọn em!”
Giang Phỉ giận dữ, vung nắm đấm về phía khuôn mặt chảy mỡ kia, nhưng khi vừa ra tay cô đã cảm thấy không đúng - một đấm này yếu ớt, không có chút sát thương nào! Trong lòng cô lộp bộp, mắt nhìn xuống ly trà.
Trợ lý của Lâm Kiệt đi ra thang máy, chờ thang máy lên đúng lúc có điện thoại: “Alo? Đi ăn cơm với ông chủ! Chỗ tốt gì, anh ta ăn tôi nhìn! Bây giờ ngay cả nhìn cũng không được, à, lừa được một con nhóc đến chơi đùa, anh nói tôi còn ở đây được sao? Đức hạnh anh ta thế nào anh không biết? Căn phòng kiểu Nhật có chỗ tốt chính là không cần giường, đè được là có thể lên! Lần này không phải gái làng chơi gì cả, là Giang thị... Giang Vũ Thần đang đoạt địa bàn với anh ta! Để dạy bảo em gái anh ta ấy mà! Được rồi, thang máy lên rồi, không nói nữa, vậy đi.”
Anh ta bước vào thang máy, không hề chú ý phía sau còn có một người đang chờ thang máy lên, nhưng người đó lại không vội vàng bước vào mà bước đến một khúc quanh gọi điện thoại.
Quý Vân Khai vốn định hẹn Giang Phỉ ăn cơm trưa, nhưng gọi mãi không có ai bắt máy, anh đang sốt ruột thì Lưu Kiểm gọi tới.
“Bây giờ cậu tới ngay nhà ăn Nhật lầu hai Trường Thái, Lâm Kiệt của bất động sản Kiệt Xuất đang gây sự với Giang Phỉ... Nếu Giang Vũ Thần có em gái khác, cậu có thể không cần đến.” Lời của Lưu Kiểm làm máu trong người Quý Vân Khai dồn hết lên não, Lâm Kiệt của bất động sản Kiệt Xuất? Cái thằng vừa thấy gái đẹp liền biến thành súc vật!
Anh đạp ga hết cỡ, chưa tới mười phút đã đến Trường Thái. Cũng không đợi thang máy xuống liền chạy theo thang bộ. Lưu Kiểm cũng coi như nghĩa khí, chờ anh ở cửa, nhìn sắc mặt anh đã biết xảy ra chuyện - Lâm Kiệt xem như xong rồi.
Giang Phỉ tựa vào góc tường, bàn tay nắm mảnh sức vỡ, không để mình ngất đi.
Một tay Lâm Kiệt ôm trán rướm máu, một tay chỉ vào cô chửi: “Con đĩ thối tha, cho mày mặt mũi mà không biết xấu hổ! Còn dám đánh tao? Hôm nay tao phải giết mày!” Nói rồi lại lao đến xé áo cô, gói thuốc mê này hắn ta đã phải trả giá cao, hơn nữa không chỉ đơn giản là thuốc mê, qua mười phút nữa Giang Phỉ sẽ hóa thành vũng nước! Chẳng qua không ngờ cô còn có thể phản kháng mà không ngất đi!
Ý thức Giang Phỉ mơ màng, cô liền bóp vào mảnh sứ, mảnh sứ vỡ cắm vào thịt, cuối cùng mới khiến cô được tỉnh táo chút ít. Cổ áo đã bị xé ra, đầu Lâm Kiệt cũng nở hoa, còn tiếp tục, hoặc là Lâm Kiệt mất mạng, hoặc là cô mất mạng.
Quý Vân Khai và Lưu Kiểm trông thấy có bảo vệ canh cửa, biết chính là căn phòng đó, Lưu Kiểm đi qua giơ ra chứng minh thân phận kiểm sát: “Đến phá án, tránh ra!” Thừa dịp hai người thất thần, Quý Vân Khai lao vào.
Đầu gối Giang Phỉ co lên đỉnh đầu, Lâm Kiệt kêu rên, cả người nằm đè lên Giang Phỉ. Quý Vân Khai xông vào liền trông thấy hình ảnh đó, đầu nổ tung, hoàn toàn đánh mất lý trí.
“Tao chơi chết mẹ mày!” Anh đá văng Lâm Kiệt, đấm túi bụi vào người vào mặt hắn ta, đừng nhìn anh theo chủ nghĩa hình thức, từ trước năm mười tám tuổi anh đã ở trong quân ngũ, gần như mỗi quyền đều vào thịt, không đến mấy cái đã đánh cho Lâm Kiệt mặt mũi đầy máu, càng trông giống đầu heo.
Lưu Kiểm muốn kéo anh ra nhưng anh đã đánh đến đỏ mắt, hận không thể đánh chết Lâm Kiệt. Lưu Kiểm đành phải hô: “Đừng đánh nữa, xem Giang Phỉ thế nào!”
Nghe được tên Giang Phỉ, Quý Vân Khai mới dừng tay, quay sang ôm Giang Phỉ, Giang Phỉ biết mình an toàn, tay buông mảnh vỡ, nở nụ cười khó coi rồi hôn mê bất tỉnh.
Giang Phỉ về nhà ăn tối, mới vừa vào cửa đã thấy bố đang loay hoay khí thế ngất trời trong phòng bếp. Trước kia bố là nhân vật oai phong một cõi, nay lại chỉ có thể cầm dao đốt lửa trong bếp. Được cái là, tài nấu nướng của bố cũng không tệ lắm!
“Con gái đã về rồi? Nhanh đi rửa tay, sắp được ăn rồi.” Giang Đại Đạo quay lại trông thấy Giang Phỉ, cười tủm tỉm nói.
“Vâng!” Giang Phỉ vừa vâng dạ vừa vén tay áo lên, bố mặc tạp dề, làm sao cũng không tưởng tượng nổi dáng vẻ hăng hái năm đó. Không biết như thế nào mà mũi lại có chút cay cay.
Giang Vũ Thần ngồi đọc báo trên sô pha, Giang Phỉ rửa tay đi ra, bất mãn nói: “Sao anh không đi giúp? Tay chân chẳng được việc vì như anh, coi chừng sau này không tìm được vợ.”
Trên mặt Giang Vũ Thần hiện lên vệt đen, nói: “Bố không cho anh giúp, bảo anh mà vào bếp sẽ gây ra cháy nổ, tối nay đừng mong ăn cơm.”
Giang Phỉ cười gật đầu lia lịa: “Đúng thế, đúng thế, xem ra vẫn là bố sáng suốt.”
Giang Vũ Thần gõ nhẹ đầu cô, cười khổ bất đắc dĩ.
Giang Phỉ thấp giọng hỏi: “Bố có biết chuyện không?”
Giang Vũ Thần biết cô nói đến chuyện về Quý Vân Khai, lắc đầu: “Không biết.”
“Anh biết em không muốn bố lo, nhưng anh làm việc phải có chừng mực.”
Giang Phỉ trầm mặc một lát rồi nói: “Em biết nên làm thế nào.”
Giang Đại Đạo bưng mâm từ trong bếp ra, hai anh em hiểu ý im lặng, nhìn nhau cười, qua ăn cơm.
Ăn cơm xong, Giang Đại Đạo lấy ra hai bức ảnh, đặt trước mặt hai anh em, nói: “Đây là kết quả bố có được khi ẩn nấp ở viện dưỡng lão! Đều là mấy đứa bé không tệ, nhân phẩm tốt, tướng mạo được, công việc tốt! Hai đứa lựa ra một người vừa mắt rồi hẹn gặp một lần!”
Hai anh em trợn mắt há hốc mồm, cái gì thế này hả trời! Hóa ra ông già ở viện dưỡng lão là vì có ý định này hả!
Giang Vũ Thần đứng lên, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Con có một bức fax phải nhận nên về công ty trước, đúng rồi Phỉ Nhi, hôm nào đó em với anh cùng đi ăn một bữa với chú Triệu.”
Giang Phỉ cũng đứng lên, lời lẽ chính nghĩa: “Con nghĩ lại thì đèn ở cửa hàng còn chưa tắt, lãng phí là đáng xấu hổ, con về tự tắt đã!”
Hai người chạy như bay, Giang Đại Đạo sửng sốt một lúc mới phản ứng, chép miệng: “Hai con thỏ con chết tiệt! Chờ cả lũ biến thành "Tề Thiên Đại Thừa" thì có mà ở nhà khóc!”
Lịch trình của thị trưởng Triệu Vũ ngày nào cũng dày đặc, chỉ có tối thời gian mới trống, nhưng vẫn có không ít bữa tiệc xã giao. Tối nay ông đẩy lùi một buổi xã giao khác, cùng anh em nhà họ Giang ăn tối ở một hội quán tư nhân bí mật.
Khi ông đến thì Giang Vũ Thần và Giang Phỉ đã đợi đó rồi.
“Chú Triệu.” Hai anh em đứng dậy chào hỏi.
Triệu Vũ cười: “Vũ Thần, Phỉ Nhi, hai đứa đã đến rồi à, ngồi đi!” Trừ ba người họ ra còn có thêm một lái xe làm phông nền.
Năm nay Triệu Vũ vừa qua tuổi bốn mươi, không có vóc người phát tướng như những quan chức trung niên khác, ngược lại được bảo dưỡng vô cùng hợp lý. Nhất là khi mặc trang phục trang trọng, nhìn qua cũng không giống người bốn mươi mà trông như ba mươi. Ông có một con gái đang học ở Canada, sau khi ly dị, vợ ông cũng sang đó. Bây giờ, Triệu Vũ chính là người đàn ông độc thân hoàng kim hiếm có trên quan trường!
Hai mươi năm trước, Triệu Vũ chỉ là một thanh niên trượt đại học sa ngã, thần xui quỷ khiến thế nào quen biết Giang Đại Đạo, đi theo ông ấy xông pha giang hồ. Giang Đại Đạo nghĩ thấy đứa bé này là một hạt giống tốt, không thể bị hủy hoại, khuyên nhủ ông quay lại học hành, chờ ông thi đậu sẽ đóng học phí giúp ông. Đối với Triệu Vũ, Giang Đại Đạo có ân tái tạo, sau khi tốt nghiệp ông đã qua rất nhiều địa phương, cuối cùng đến nơi này làm thị trưởng.
Chỉ là ông không ngờ, ngày đầu tiên nhậm chức liền gặp phải người nhảy xuống biển, cứu người lên mới biết, cô là con gái Giang Đại Đạo!
Đó cũng là duyên phận, Giang gia từ đó buộc chặt với ông. Nhiều năm qua, khi ông làm quan thuận buồm xuôi gió, Giang gia cũng đứng vững gót chân ở giới kinh doanh.
Trước mắt vừa khéo đến nhiệm kỳ mới, trên trời lại có một miếng thịt béo rơi xuống.
“Chú nghe nói, Đường thịnh rút khỏi cạnh tranh, Giang thị bớt đi một kẻ địch mạnh!” Triệu Vũ gõ mặt bàn, nói chuyện chính với Giang Vũ Thần. “Nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác, hiện giờ cạnh tranh kịch liệt nhất với cháu chính là bất động sản Kiệt Xuất.”
“Bất động sản Kiệt Xuất? Lâm Kiệt.”
“Không sai, tuy đây là công ty tư nhân rất nhỏ, so ra kém Giang thị, nhưng sau lưng cậu ta chính là thư ký Chu của thị ủy.”
“Anh ta với thư ký Chu là?”
“Cậu ta là cháu ngoại của thư ký Chu.”
Cái này có chút phiền phức, Giang Vũ Thần biết, thư ký Chu của thị ủy thời gian qua không đối phó với Triệu Vũ, nếu Triệu Vũ nhúng tay, làm không tốt sẽ đâm dao sau lưng ông.
Giang Vũ Thần lập tức tỏ thái độ: “Chú Triệu yên tâm, một mảnh đất mà thôi, không cần cũng được, Giang thị không thiếu số tiền ấy.”
Triệu Vũ lại khoát tay, nói: “Chú không sợ các cháu liên lụy đến chú, ý chú là, các cháu cứ mặc sức mà tranh! Nhưng đừng nên dùng mánh khóe, hơn hết, cũng phải cẩn thận người ta ám toán. Đường thịnh rút lui, không có nghĩa là không hứng thú với mảnh đất ấy! Cháu có thể tranh thủ hợp tác với Đường thịnh, sau lưng nó có Đường gia và Cố gia, ai cũng không dám động đến nhà họ. Cháu đã hiểu chưa?”
Giang Vũ Thần liếc qua Giang Phỉ, nói: “Chú Triệu nhắc nhở phải, cháu sẽ liên lạc với Đường thịnh.”
Triệu Vũ vui mừng gật đầu, Giang Vũ Thần làm việc ông rất yên tâm, chuyện chính đã xong, cũng nên quan tâm lo lắng đến bề dưới, ông cười hỏi Giang Phỉ: “Gần đây thế nào? Có người hợp ý chưa, nói với chú Triệu, chú Triệu dắt dây tơ hồng cho cháu!”
Giang Phỉ cười nói: “Chú yên tâm, nếu cháu có người hợp ý sẽ nói cho chú đầu tiên!”
“Vậy là tốt, vậy là tốt!” Triệu Vũ cười ha ha, lại dặn bọn họ, “Ăn thôi!”
Bữa tiệc trôi qua được một nửa, giám đốc đẩy cửa vào, nói mấy câu bên tai Triệu Vũ, Triệu Vũ nhíu mày, bất mãn hỏi: “Cậu ta tới làm gì?” Vừa dứt lời, cửa phòng lại mở ra, một người đàn ông tai to mặt lớn bưng ly rượu bước vào cười nói: “Cháu đang ăn cơm ở phòng bên, nghe nói thị trưởng Triệu dùng bữa ở đây nên cố ý đến kính chú một chén, mong chú nhận cho!”
Triệu Vũ che dấu vẻ chán ghét, cười nói: “Thật khéo làm sao, vừa rồi tôi còn nhắc đến cậu đấy! Vũ Thần, chú giới thiệu với cháu, đây là người chú mới khen ngợi, tổng giám đốc Lâm của bất động sản Lâm Kiệt. Còn đây là cháu tôi, Giang Vũ Thần.”
Lâm Kiệt cười híp mắt nói: “Chú không cần giới thiệu đâu, uy danh của Giang đại thiếu với cháu như sấm bên tai! Xem ra, cháu không chỉ phải kính chú một ly mà còn phải kính Giang thiếu một ly.”
Ánh mắt Lâm Kiệt rơi vào gương mặt Giang Phỉ, giống như bị điểm huyệt, trong mắt hiện lên sự thèm thuồng, lắp bắp nói: “Cô... em này như thiên tien, từ đâu tới vậy?”
Giang Vũ Thần nhíu mày, ngăn cản ánh mắt anh ta, lạnh lùng nói: “Đây là em gái tôi.”
Lâm Kiệt không chút để ý thái độ của anh, cười dâm tà: “Khà khà, hóa ra là em Giang! Anh cũng mời em...”
Lâm Kiệt đâu chịu, tiến tới gần: “Em gái à, cho anh mặt mũi chứ, em thấy thị trưởng Triệu và Giang thiếu đã uống rồi đấy, em không thể không uống được!”
Giang Phỉ nghiêng đầu, mắt sáng như đuốc, lặp lại: “Tôi không uống rượu.” Cái bộ dạng óc đầy bụng phệ này thật làm người ta buồn nôn, còn cả ánh mắt chiếm đoạt rõ ràng thế nữ! Nếu không phải Triệu Vũ ở đây, cô thật muốn ra tay dạy bảo đồ con lợn này!
Triệu Vũ đi ra hòa giải, cười nói: “Cháu gái tôi thật sự không uống rượu được, thế này đi, hôm khác gọi cậu của cậu, chúng ta cùng đi uống cho sảng khoái!”
Lâm Kiệt biết có Triệu Vũ che chở, hôm nay anh ta không lay động được Giang Phỉ, chẳng qua có người phụ nữ nào anh ta vừa ý mà chạy thoát? Lập tức không vướng mắc nữa, cười ha hả bỏ đi trước, vừa ra khỏi cửa đã cho người đi điều tra công việc và số điện thoại của Giang Phỉ, muốn trong thời gian ngắn nhất bắt lại người đẹp này!
Lạnh lùng chẳng sao, bên ngoài càng lạnh mà khi trên giường nóng bỏng là được!
Đến lúc đó bắt cô phải quỳ xuống đất cầu xin tha!
Ánh mắt Giang Vũ Thần đã có sát ý, Triệu Vũ nhìn anh nói: “Không sớm nữa, cháu đưa Phỉ Nhi về đi, mấy ngày tới cẩn thận một chút.”
Hai anh em đứng dậy cáo từ, trên xe, Giang Phỉ hỏi: “Chu Chí Khôn có tin đồn xấu gì không?” Chu Chí Khôn chính là cậu Lâm Kiệt.
“Có, nhưng không nhiều, cũng không đủ xấu.” Giang Vũ Thần hiểu ý em, nên sắp xếp một chút, không riêng vì bọn họ, cũng vì Triệu Vũ. “Có điều, muốn có tin đồn không phải dễ lắm à? Yên tâm, anh sẽ không để em có chuyện gì đâu.”
Giang Phỉ hừ lạnh: “Em sợ tên đầu heo kia có chuyện.”
Giang Vũ Thần nở nụ cười, không để ý nói: “Nếu hắn ta dám có ý đồ với em, không cần kiêng dè, cho hắn ta chút dạy dỗ cũng tốt!” Anh tin với thân thủ của em gái, loại hàng này chẳng những không chiếm được tiện nghi mà còn ăn thêm đau khổ.
Giang Phỉ cũng cảm thấy như vậy, nhưng chính vì khinh định mà suýt nữa khiến cô xảy ra chuyện lớn!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sáng ra mí mắt Giang Phỉ đã giật giật, nhìn gương chườm lạnh, Đào Nhiên đến gần nói: “Mắt trái giật là hoa đào nở; mắt phải giật là hoa cúc mở. Cậu giật mắt trái hay mắt phải?” Giang Phỉ mắng một câu hâm, dở khóc dở cười làm bữa sáng.
Cô đến xem xét cửa hàng cả sáng thì cũng đến giờ cơm trưa, Tiểu Cầm thần thần bí bí tìm đến cô: “Chị Phi, bên ngoài có khách hàng lớn, có điều anh ta hỏi bọn em về chị, hay chị mau đến xem là ai đi?”
Ai lại đến hỏi thăm cô? Giang Phỉ đi theo Tiểu Cầm ra ngoài, ở nơi đón khách liền trông thấy người đàn ông quen thuộc mà xa lạ kia.
Ngôn Bá Ước.
Giang Phỉ xoay người rời đi, thản nhiên dặn: “Đi nói với Quản lý trưởng, vị khách này chúng ta không nhận.”
“A?” Tiểu Cầm mở to mắt, vô tội nói, “Nhưng mà, Quản lý trưởng đã ký hợp đồng với anh ta, anh ta đã làm thẻ hội viên kim cương năm năm cho vợ!”
Có tiền quả nhiên oai phong!
Giang Phỉ đứng đó tiến thoái lưỡng nan, Ngôn Bá Ước như có cảm ứng quay đầu nhìn, cười cười với cô. Không chờ cô đi đã đi về phía cô.
Giang Phỉ nói với Quản lý trưởng đi theo: “Trả tiền lại cho ngài đây, đơn này chúng ta không làm.”
Quản lý trưởng kinh ngạc nhìn cô, hội viên kim cương năm năm đó! Đây cũng không phải con số nhỏ, khi ký đơn họ còn sướng phát điên - từ hợp đồng này cô ấy sẽ được trích ra bao nhiêu phần trăm chứ! Nói không làm thì không làm sao? Nhưng cô ấy đành phải nghe theo lời dặn mà làm việc, không có cách nào cả, ai bảo Giang Phỉ mới là bà chủ!
Ngôn Bá Ước ngăn Quản lý trưởng lại, nói với Giang Phỉ: “Các cô mở cửa kinh doanh, chẳng lẽ còn chọn khách hàng? Hơn nữa, tôi làm thẻ vì vợ tôi, cô rút đơn như thế, chỗ vợ tôi cũng không dễ ăn nói.”
Giang Phỉ cười lạnh, quả là người chồng tốt! Đã vậy, sẽ thành toàn cho anh ta. Cô liền nói: “Cô Ngôn quá để mắt đến cửa hàng chúng tôi, anh Ngôn tài đại khí thô, chúng tôi tất nhiên sẽ không bỏ lỡ. Xin anh yên tâm, lần tới cô Ngôn đến đây, chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt, ắt sẽ khiến cô Ngôn có cảm giác... như đang ở nhà.”
Ngôn Bá Ước cố nặn ra vẻ tươi cười: “Vậy thì tốt.”
Giang Phỉ nhìn đồng hồ, chuẩn bị ra ngoài ăn trưa, Ngôn Bá Ước lại đuổi theo cô, hỏi: “Cùng đi ăn chứ?” Giang Phỉ cảm thấy nực cười, chuyện trước đây thế nào, giờ anh ta vẫn còn mặt dày đứng nói chuyện trước mặt cô! Nhất là khi, anh ta đã là chồng người khác. Cô vô cùng không khách khí hỏi lại anh ta: “Anh cảm thấy anh ở trước mặt tôi, tôi còn có thể nuốt trôi không?” Sẽ chỉ làm cô càng thấy buồn nôn hơn!
Không để ý tới sự xấu hổ của anh ta, Giang Phỉ ra khỏi “Dao Trì”, không ngờ đụng phải một người đàn ông trẻ mặc âu phục, anh ta đưa cho cô một tấm danh thiếp, nói: “Cô Giang, chào cô, tôi là trợ lý Tổng giám đốc của bất động sản Kiệt Xuất.”
Giang Phỉ không thèm nhìn, đi thẳng ra ngoài, chỉ nói: “Anh tôi đang ở văn phòng chính của Giang thị, anh nên đến đó tìm anh ấy.”
Người đàn ông ngăn cô lại, nói: “Tổng giám đốc Lâm của chúng tôi cũng đã mời Giang thiếu, chắc lúc này Giang thiếu đang trên đường tới khách sạn tổng giám đốc Lâm mở tiệc chiêu đãi rồi. Tổng giám đốc Lâm cố ý dặn tôi tới mời cô Giang đi cùng, thương lượng chuyện liên quan đến mảnh đất làng du lịch.”
Giang Phỉ muốn từ chối, nhưng Ngôn Bá Ước lại đuổi theo: “Phỉ Nhi...” Cô nghe thấy giọng nói của anh ta thì cả người không được tự nhiên, quát nhẹ với người đàn ông kia: “Lên xe đi!”
Người đàn ông sững sờ, nhìn thoáng qua Ngôn Bá Ước, nhanh chóng phản ứng, dẫn Giang Phỉ lên xe mình, khóa cửa xe rồi phóng đi.
Giang Phỉ muốn gọi cho Giang Vũ Thần nhưng điện thoại không kết nối, người đàn ông cười an ủi: “Có thể do tín hiệu không tốt, cô Giang không cần khẩn trương, đến nơi rồi, tất nhiên cô có thể gặp Giang thiếu.” Tín hiệu tất nhiên không tốt, anh ta đã lắp thiết bị nhiễu sóng trên xe, chính vì không cho Giang Phỉ gọi điện thoại cầu cứu.
Giang Phỉ đành phải cất điện thoại đi, thầm sinh ra sự đề phòng.
Đến nơi, hóa ra là một khách sạn Trường Thái tư gia nổi tiếng ngang với Nobfree. Cô biết, đây là nơi dùng để chiêu đãi khách quý của thị ủy, còn Nobfree được sắp xếp cho thị chính, hai khách sạn cung chỉ là kết quả của sự phân chia quyền lực mà thôi.
Giang Phỉ xem đây là khách sạn chính quy, thoáng yên tâm, lá gan Lâm Kiệt lớn cỡ nào cũng không dám làm xằng làm bậy ở nơi này đúng chứ?
Nhưng cô đã đánh giá quá thấp sự vô sỉ của Lâm Kiệt.
Lên phòng ăn lầu hai, người đàn ông dẫn cô vào một phòng riêng, không ngờ đúng là một tiệm đồ ăn Nhật, còn Lâm Kiệt đã chờ từ lâu.
Người đàn ông lui ra ngoài, đóng cửa lại, lúc này có hai người đàn ông lực lưỡng đi ra từ phòng bên, người đàn ông gật đầu với họ, hai người liền như Môn thần đứng hai bên cửa.
Lâm Kiệt vừa nhìn thấy Giang Phỉ liền lộ ra ánh mắt lang sói, nuốt nước miếng, đứng dậy đón, hận không thể cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Giang Phỉ vào lòng xoa nắn.
Giang Phỉ nhíu mày chán ghét, cũng không ngồi xuống, không khách khí hỏi: “Anh tôi đâu?”
Lâm Kiệt cười nói: “Giang thiếu có lẽ vẫn đang trên đường, em gái đừng vội, ngồi xuống uống ly trà đã, chúng ta vừa ăn vừa nói thế nào?”
Giang Phỉ lại nói: “Nếu anh tôi không tới thì tôi sẽ không ở đây nữa, tạm biệt.”
“Ơ kìa, đừng vội đi chứ!” Lâm Kiệt vội vã ngăn cô lại, thật đúng là làm khó cho cơ thể nhung nhúc thịt của hắn phải hoạt động nhanh như thế. “Tuy rằng Giang thiếu không có tới, chúng ta cũng có thể ngồi xuống hàn huyên cơ mà! Anh biết, Giang Vũ Thần chẳng qua chỉ là con nuôi của bố em, người làm chủ Giang thị thật sự, là em mới đúng!”
Giang Phỉ lạnh lùng nói: “Anh có ý gì?”
Lâm Kiệt nở nụ cười, cũng không vội cản cô, ngược lại ngồi xuống châm trà, nói: “Là chuyện liên quan đến mảnh đất làng du lịch đó! Nói với anh ta, không bằng nói cho em biết. Bây giờ tình hình đã rất rõ, mảnh đất đó không phải của Giang thị thì là của Kiệt Xuất bọn anh, lúc này không còn dựa vào thực lực công ty nữa, mà đều dựa vào thế lực sau lưng của mỗi người!”
Giang Phỉ suy nghĩ chốc lát, ngồi xuống trước mặt hắn ta, hắn ta chỉ vào ly trà, cười nói: “Lần trước em Giang nói không uống rượu, lần này anh cố ý đổi bằng trà Ô Long, nếm thử xem?” Giang Phỉ không động, chỉ nhìn hắn ta.
Lâm Kiệt lại cười hai tiếng, bưng ly trà của mình uống cạn, nói tiếp: “Anh đã nhận được tin, cậu anh có tám mươi phần chăm sẽ được điều động đến Bộ Thương mại, chính là cái ghế quản lý ấy! Còn Triệu Vũ à, ha ha, ông ta chỉ sợ sẽ bị điều đi thành phố khác, về việc tiếp tục làm thị trưởng hay dừng tại đó thì không dễ nói.”
Giang Phỉ cũng không nhận được tin Chu Chí Khôn được điều đến Bộ Thương mại, nhưng cũng đã nghe tin Triệu Vũ sẽ bị điều đi, đây cũng chính là lý do họ không có hành động thiếu suy nghĩ.
Giang Phỉ nhìn ly trà đậm sắc Nhật Bản, bưng lên uống một ngụm, hỏi: “Rốt cuộc anh có ý gì?”
Lâm Kiệt cười hả hê, nói: “Ý anh là, khà khà, bọn em muốn mảnh đất kia cũng không khó, phải xem dùng cái gì để đổi! Con người anh, cũng không để tiền trong mắt, với anh mà nói, có kiếm được nhiều tiền cũng không bằng một người bạn hợp ý bên cạnh, em nói có đúng không?”
Giang Phỉ cuối cùng cũng hiểu ý hắn ta là gì, không ngờ dám mưu ma chước quỷ! Xem ra bữa cơm này không cần ăn nữa, hừ lạnh một tiếng, cô đứng lên chuẩn bị đi.
Lâm Kiệt chợt nhào tới ôm lấy cô: “Cô bé ngoan của anh, chỉ cần em theo anh, đừng nói mảnh đất đó, sau này có bao nhiêu chỗ tốt đều của Giang gia bọn em!”
Giang Phỉ giận dữ, vung nắm đấm về phía khuôn mặt chảy mỡ kia, nhưng khi vừa ra tay cô đã cảm thấy không đúng - một đấm này yếu ớt, không có chút sát thương nào! Trong lòng cô lộp bộp, mắt nhìn xuống ly trà.
Trợ lý của Lâm Kiệt đi ra thang máy, chờ thang máy lên đúng lúc có điện thoại: “Alo? Đi ăn cơm với ông chủ! Chỗ tốt gì, anh ta ăn tôi nhìn! Bây giờ ngay cả nhìn cũng không được, à, lừa được một con nhóc đến chơi đùa, anh nói tôi còn ở đây được sao? Đức hạnh anh ta thế nào anh không biết? Căn phòng kiểu Nhật có chỗ tốt chính là không cần giường, đè được là có thể lên! Lần này không phải gái làng chơi gì cả, là Giang thị... Giang Vũ Thần đang đoạt địa bàn với anh ta! Để dạy bảo em gái anh ta ấy mà! Được rồi, thang máy lên rồi, không nói nữa, vậy đi.”
Anh ta bước vào thang máy, không hề chú ý phía sau còn có một người đang chờ thang máy lên, nhưng người đó lại không vội vàng bước vào mà bước đến một khúc quanh gọi điện thoại.
Quý Vân Khai vốn định hẹn Giang Phỉ ăn cơm trưa, nhưng gọi mãi không có ai bắt máy, anh đang sốt ruột thì Lưu Kiểm gọi tới.
“Bây giờ cậu tới ngay nhà ăn Nhật lầu hai Trường Thái, Lâm Kiệt của bất động sản Kiệt Xuất đang gây sự với Giang Phỉ... Nếu Giang Vũ Thần có em gái khác, cậu có thể không cần đến.” Lời của Lưu Kiểm làm máu trong người Quý Vân Khai dồn hết lên não, Lâm Kiệt của bất động sản Kiệt Xuất? Cái thằng vừa thấy gái đẹp liền biến thành súc vật!
Anh đạp ga hết cỡ, chưa tới mười phút đã đến Trường Thái. Cũng không đợi thang máy xuống liền chạy theo thang bộ. Lưu Kiểm cũng coi như nghĩa khí, chờ anh ở cửa, nhìn sắc mặt anh đã biết xảy ra chuyện - Lâm Kiệt xem như xong rồi.
Giang Phỉ tựa vào góc tường, bàn tay nắm mảnh sức vỡ, không để mình ngất đi.
Một tay Lâm Kiệt ôm trán rướm máu, một tay chỉ vào cô chửi: “Con đĩ thối tha, cho mày mặt mũi mà không biết xấu hổ! Còn dám đánh tao? Hôm nay tao phải giết mày!” Nói rồi lại lao đến xé áo cô, gói thuốc mê này hắn ta đã phải trả giá cao, hơn nữa không chỉ đơn giản là thuốc mê, qua mười phút nữa Giang Phỉ sẽ hóa thành vũng nước! Chẳng qua không ngờ cô còn có thể phản kháng mà không ngất đi!
Ý thức Giang Phỉ mơ màng, cô liền bóp vào mảnh sứ, mảnh sứ vỡ cắm vào thịt, cuối cùng mới khiến cô được tỉnh táo chút ít. Cổ áo đã bị xé ra, đầu Lâm Kiệt cũng nở hoa, còn tiếp tục, hoặc là Lâm Kiệt mất mạng, hoặc là cô mất mạng.
Quý Vân Khai và Lưu Kiểm trông thấy có bảo vệ canh cửa, biết chính là căn phòng đó, Lưu Kiểm đi qua giơ ra chứng minh thân phận kiểm sát: “Đến phá án, tránh ra!” Thừa dịp hai người thất thần, Quý Vân Khai lao vào.
Đầu gối Giang Phỉ co lên đỉnh đầu, Lâm Kiệt kêu rên, cả người nằm đè lên Giang Phỉ. Quý Vân Khai xông vào liền trông thấy hình ảnh đó, đầu nổ tung, hoàn toàn đánh mất lý trí.
“Tao chơi chết mẹ mày!” Anh đá văng Lâm Kiệt, đấm túi bụi vào người vào mặt hắn ta, đừng nhìn anh theo chủ nghĩa hình thức, từ trước năm mười tám tuổi anh đã ở trong quân ngũ, gần như mỗi quyền đều vào thịt, không đến mấy cái đã đánh cho Lâm Kiệt mặt mũi đầy máu, càng trông giống đầu heo.
Lưu Kiểm muốn kéo anh ra nhưng anh đã đánh đến đỏ mắt, hận không thể đánh chết Lâm Kiệt. Lưu Kiểm đành phải hô: “Đừng đánh nữa, xem Giang Phỉ thế nào!”
Nghe được tên Giang Phỉ, Quý Vân Khai mới dừng tay, quay sang ôm Giang Phỉ, Giang Phỉ biết mình an toàn, tay buông mảnh vỡ, nở nụ cười khó coi rồi hôn mê bất tỉnh.