Khi ra viện Giang Phỉ trịnh trọng nói với Quý Vân Khai: “Chuyện này sẽ chỉ có ba lần, em tuyệt đối sẽ không có lần thứ tư bước vào bệnh viện này.”
Quý Vân Khai nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi: “Vậy tương lai khi sinh con thì sao?”
Giang Phỉ thúc vào sườn anh, anh liền cúi người hô to: “Mưu sát chồng rồi, mưu sát chồng rồi!” Giang Phỉ dở khóc dở cười, túm lấy lỗ tai anh, anh ôm lấy eo cô, chiếm hết tiện nghi.
Hai người cùng cười đón ánh mặt trời, cực kỳ giống những đôi tình nhân liếc mắt đưa tình.
Quý Vân Khai chở cô chạy trên đường, Giang Phỉ bảo anh lái xe đến nhà hàng kia để lấy xe, anh tỏ ra mắt điếc tai ngơ. Bầu trời dần tối, những ngọn đèn xung quanh thay nhau bật sáng. Quý Vân Khai lấy bao thuốc rút ra một điếu, nói: “Đến chỗ anh đi?”
Trái tim Giang Phỉ nhảy mạnh, dường như có dự cảm, nhưng vẫn hỏi: “Để làm gì?”
Quý Vân Khai cười: “Ăn cơm! Cho em nếm thử tài nghệ của anh.”
Giang Phỉ kinh ngạc nhìn anh, rất hoài nghi anh có thể nấu cơm được không. Quý Vân Khai không để ý đến ánh mắt cô, lái xe thẳng đến siêu thị.
“Bà cô của tôi, con cá này sống dở chết dở, đổi con khác đi!”
“Mớ rau này bấm vào đã biết già rồi, dạ, phải chọn bó này.”
“Miếng thịt này vừa nhìn đã thấy không còn tươi, chắc chắn đã để được mấy ngày rồi, hôm nay không ăn thịt heo, cái cánh gà này tươi đấy.”
Bị Quý Vân Khai nói như vậy ba bốn lần, Giang Phỉ bỏ hết nguyên liệu trong tay, trừng mắt nói: “Em không chọn, anh tự chọn đi!”
Quý Vân Khai vội cười hì hì vỗ về cô: “Để anh chọn để anh chọn, em là người làm việc lớn, chuyện nhỏ như mua thức ăn này nên để kẻ bé nhỏ này làm cho.”
Đợi mua xong nguyên liệu thức ăn, đến nơi ở của Quý Vân Khai, hóa ra là một căn hộ, chỉ phòng khách đã chiếm mất hai phần ba, gồm có phòng bếp kiểu mở rộng và phòng ăn. Quý Vân Khai đưa cho cô chai nước khoáng Evian, bảo cô cứ tùy ý, mình thì vào phòng bếp đặt nguyên liệu thức ăn lên bàn, mặc tạp dề.
Giang Phỉ vẫn giữ biểu cảm kinh ngạc như cũ, lo lắng hỏi: “Anh thật sự biết nấu ăn?”
“Ừ”, Quý Vân Khai gật đầu, dường như nhớ ra cái gì đó, lại nghiến răng nghiến lợi nói, “Anh đã phải ở Mỹ tám năm, tám năm đó! Chiến tranh kháng Nhật lúc đó cũng thắng lợi rồi!”
Giang Phỉ cười hỏi: “Đã ghét nước Mỹ như thế, vậy sao trước kia lại thi sang bên đó làm gì.”
Quý Vân Khai vừa nhặt rau vừa nói: “Còn không phải do lão Đường! Anh ta không hòa hợp với gia đình, sống chết không chịu sự sắp xếp, lén thi IELTS, gạt anh đi theo. Cái ngày trúng tuyển, hờ, Đường gia rất náo nhiệt, anh ta không bị ông bố dùng roi da quất chết đã là mạng lớn!”
“Vậy còn anh?” Giang Phỉ có chút hăng hái.
“Anh? Bố mẹ anh thì vui lắm, gặp ai cũng nói anh nghịch ngợm gây chuyện, tùy tiện cũng có thể vào trường nổi tiếng, nhất thời hứng khởi liền ủng hộ Stanford một tòa nhà.”
Giang Phỉ than thở: “Đúng là thế giới người có tiền!”
Quý Vân Khai liếc cô, nói: “Em cũng là người có tiền đấy!”
“Em đâu có như vậy!”
“Em đúng là người đó đấy! Trừ khả năng bố anh có con riêng bên ngoài, sau này toàn bộ Hoa Độ đều là của em, em nói mình có phải người có tiền không.”
Giang Phỉ sửng sốt, tiếp đó cười: “Đây quả là một hấp dẫn cực lớn!”
Quý Vân Khai mở hai tay về phía cô, cười ha ha: “Còn không mau đến ôm ấp yêu thương anh.”
Giang Phỉ lườm anh một cái, ngồi ở sô pha bật ti vi.
Giọng nói sang sảng của MC, từng làn hương bay ra từ phòng bếp, bỗng chốc làm cô sinh ra ảo giác: Ảo giác về một ngôi nhà ấm áp - người đàn ông đang bận bịu trong phòng bếp ấy dường như chính là người đàn ông sẽ đi hết quãng đời còn lại cùng cô.
Quý Vân Khai lần lượt bưng thức ăn ra: Một đĩa cánh gà rán sốt coca, một đĩa rau muống xào và một bát canh cá đậu phụ.
“Yên tâm mà ăn, tuyệt đối không cho tỏi!”
Giang Phỉ cười lắc đầu, nhìn bát canh cá màu trắng sữa rất hấp dẫn, uống thử một ngụm, thầm gật đầu. Cô lại gắp rau, ngẩng lên nói: “Tay nghề của anh thật không tồi!”
Quý Vân Khai cười đắc ý: “Nếm thử cánh gà rán sốt coca này, món chuyên môn của anh đấy.”
Một cái cánh gà nhanh chóng xuống bụng, Giang Phỉ cười híp mắt: “Không ngờ anh còn là người đàn ông nội trợ nhé!”
Quý Vân Khai cười nói: “Lấy anh không thiệt đúng không?”
Nụ cười của Giang Phỉ cứng đờ: “Ai muốn lấy anh!”
Quý Vân Khai cũng cầm đũa ăn cơm, lẩm bẩm: “Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Ăn xong cơm tối, Giang Phỉ chủ động nhận nhiệm vụ rửa bát, đeo găng tay cao su, đặt bát đũa ngâm trong bồn, đổ nước rửa.
Quý Vân Khai ôm cô từ phía sau, cúi đầu ngậm vành tai cô. Cơ thể cô run lên, suýt nữa làm bát rơi xuống, nghiêng đầu tránh anh, thấp giọng nói: “Đang rửa bát đấy!” Quý Vân Khai khẽ cười: “Em cứ rửa của em.” Giang Phỉ nổi nóng, quay lại lườm anh một cái thì bị anh hôn lên môi.
Cô cảm thấy môi lưỡi anh như có sức hút, mỗi lần hôn đều làm cô muốn ngừng mà không được, khi cánh môi chạm nhau thì hoa lửa văng khắp nơi, không thể chia tách. Cái bát đang cầm lại rơi xuống bồn, Quý Vân Khai cởi găng tay cao su của cô, quay người cô lại, mặt đối mặt, nụ hôn càng đi sâu, si dại.
Cô càng động tình, hơi thở càng gấp gáp. Quý Vân Khai đi từ eo cô lên, vén tà áo...
Sau cơn kích tình, chuông điện thoại reo vang khó chịu, Giang Phỉ muốn đứng dậy thì bị anh ngăn lại, giọng cô lấp lửng: “Điện... điện thoại...”
“Mặc kệ nó!”
Lúc anh phóng thích, cô lại lần thứ ba lên đỉnh.
Ôm cô một lúc, chuông điện thoại lại tiếp tục. Hai người không thể không dừng sự vuốt ve lại, chân Giang Phỉ mềm nhũn suýt đứng không vững, Quý Vân Khai mặc quần, ôm cô ra sô pha, giúp cô cầm điện thoại.
“Alo?” Giọng nói của Giang Phỉ có chút run rẩy, may là người đầu bên kia đang rất bất ổn, nếu không sẽ nghe ra sự quyến rũ khi tình dục còn chưa lui của cô.
“Phỉ, tớ... tớ đánh phải cảnh sát rồi!” Đào Nhiên sợ hãi, thút thít nói.
“Cái gì?” Nếu không phải được Quý Vân Khai ôm, Giang Phỉ thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Sao lại thế? Cứ từ từ nói, đừng có gấp! Giờ cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở bệnh viện.” Đào Nhiên lắp bắp kể lại, “Tớ cũng không biết anh ta là cảnh sát, còn tưởng là tên cuồng theo dõi! Phỉ, cậu, cậu mau tới cứu tớ với, tớ không muốn ngồi tù.”
Giang Phỉ bưng trán, lau mồ hôi, an ủi: “Cậu đừng sợ, cứ chờ đó, tớ tới đây.” Cúp điện thoại, cô nở nụ cười khổ với Quý Vân Khai: “Đưa em đến bệnh viện!”
Vốn dĩ Đào Nhiên tan ca về nhà, đồng nghiệp có lòng tốt tiễn cô ấy đi, kết quả lại có việc gấp thả cô ấy giữa đường, cô ấy thấy nhà không còn xa, không gọi xe mà đi qua một con đường tắt đang tu sửa. Ai ngờ đi một lúc thì cảm giác có người đi theo, cô ấy đi nhanh hắn cũng đi nhanh, cô ấy đi chậm hắn cũng đi chậm. Đào Nhiên sợ hãi, biết mình gặp phải “cuồng theo dõi”! Chẳng qua cô ấy cũng không sợ lắm, dù sao đã gặp nhiều tên biến thái rồi, sớm đã có phòng bị, khi đến ngã rẽ liền cầm lấy bình xịt và gậy điện trong tay. Chờ khi “tên biến thái” theo kịp, cô nhắm ngay mắt hắn xịt tinh dầu, rồi dùng gậy điện đánh vào mạng sườn hắn, “tên biến thái” kêu thảm ngã xuống.
Nếu chỉ vậy thì coi như thôi, Đào Nhiên đang định nhanh chóng chạy đi, không ngờ “tên biến thái” này rất lợi hại, còn chưa có ngất đi! Vậy thì cho hắn phát nữa! Đường đang sửa có rất nhiều gạch, cô ấy tiện tay cầm lấy một cục đập vào đầu hắn...
Đúng lúc có hai công nhân đi tới, hỏi cô có chuyện gì, Đào Nhiên vỗ vỗ tay nói: “Không có gì, vừa dạy dỗ một tên sắc lang!” Anh công nhân lòng đầy căm phẫn cũng muốn đá hai phát, kết quả lại phát hiện, người kia không phải sắc lang, rõ ràng là cảnh sát, chứng nhận sĩ quan cảnh sát còn đang nắm trong tay!
Đầu Đào Nhiên liền nổ bùm, cuống quít đưa anh ta tới bệnh viện, sau đó nhanh chóng gọi Giang Phỉ cầu cứu. Cũng không biết Giang Phỉ đang làm gì, gọi mấy cuộc cô mới nhận. Ôi, nếu cô ấy mà biết cô đang làm gì chắc sẽ hộc máu mất.
Tất nhiên, có một người còn buồn bực hơn, là Quý Vân Khai đó! Với sức chiến đấu của anh, hoàn toàn chưa có tận hứng đâu!
Mấy ngày qua, trên báo chí có vô số tin tức liên quan tới Giang thị. Chỉ hai nội dung quan trọng, một, Giang thị đã giành được mảnh đất làng du lịch; hai, Giang thị và Đường thịnh hợp tác cùng phát triển. Chủ đề thứ hai càng chiếm được các trang báo, khiến người ta không thể không hoài nghi rốt cuộc là Giang thị dính ánh sáng của Đường thịnh, hay là Đường thịnh mượn gió đông của Giang thị.
Ở buổi họp báo, phóng viên tập trung mọi ánh đèn về phía hai người đàn ông tài năng xuất chúng, ngay cả Giang Phỉ cũng thấy hai mắt không đủ dùng: Đường Cạnh Nghiêu và Giang Vũ Thần, hai người đứng cùng nhau quả là long chương phượng tư [], trong mắt hủ nữ thì đúng là xứng đôi vừa lứa.
[] Long chương phượng tư: Tài hoa như Giao Long cùng với dung mạo như Phượng Hoàng, hàm ý phong thái xuất chúng.
Quý Vân Khai không vui nhéo cằm cô để quay đầu cô lại, thầm nói: “Nhìn anh!”
Giang Phỉ bật cười, thừa dịp không ai chú ý liền hôn lên má anh, Quý Vân Khai mới nở nụ cười thỏa mãn.
Nhưng Giang Vũ Thần đứng trên bục lại thoáng qua tia lạnh lẽo trong đáy mắt.
Sau buổi họp báo, bên tổ chức sắp xếp bữa trưa, hai người Giang, Đường nhất định phải có mặt, Quý Vân Khai thì đưa Giang Phỉ chuồn đi, đến một nhà hàng nhà gỗ bên sông ăn cua.
Cuối mùa hè đầu mùa thu, cua rất thơm ngon, kết hợp với những loài hải sản tôm cá tươi khác cùng rau dưa, hai người ăn rất ngon miệng.
Quý Vân Khai vui sướng nói: “Món ngon giá rẻ, nơi đây thật sự có thể so sánh với nhà hàng năm sao.”
Giang Phỉ thừa nhận, vừa mút ngón tay vừa gật đầu, Quý Vân Khai hiếm khi thấy cô có lúc đáng yêu như thế, không nhịn được hôn một cái lên má cô. Giang Phỉ chán ghét đẩy anh ra, sẵng giọng: “Miệng đầy mỡ!” Quý Vân Khai càng nhìn càng thích, cười ha hả.
Tiếng cười của anh dẫn tới khách không mời - Ngôn Bá Ước và Quý Tĩnh.
Hai người đi đến, Quý Tĩnh cười nói: “Đi ngang qua đây, Bá Ước nói thấy xe của em cho nên sang đây xem. Từ xa đã nghe thấy tiếng cười, thật đúng là em rồi.” Cô ấy lại quay sang Giang Phỉ, mỉm cười khách khí: “Cô Giang, chúng ta lại gặp nhau.”
Giang Phỉ lạnh nhạt gật đầu: “Chào chị.”
Sắc mặt Quý Vân Khai khẽ cứng lại rồi nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức không ai bắt được sự không vui từ trên mặt anh, anh cười nói: “Con mắt của anh rể thật lợi hại, hai người đã ăn chưa? Chưa ăn thì cùng ngồi đây! Cua ở đây không tệ chút nào.” Nói xong dường như mới nhớ ra, vội nói: “Đúng rồi, hai người chuẩn bị có con, không thể ăn đồ lạnh được.”
Quý Tĩnh xấu hổ đỏ mặt nhìn thoáng qua Ngôn Bá Ước, Ngôn Bá Ước lại nói: “Không sao, cứ thuận theo tự nhiên, với cả không phải còn có nước gừng với giấm à? Chúng có thể xua đi tính lạnh, chị em thích ăn cua mà.” Quý Tĩnh càng cười thùy mị, Ngôn Bá Ước kéo ghế để cô ấy ngồi xuống, lại gọi phục vụ lấy thêm đôi bát và hai đôi đũa.
Có thêm hai người, tất nhiên cũng phải thêm đồ ăn, Ngôn Bá Ước liền gọi thêm hai món mà Quý Tĩnh thích, Quý Vân Khai nói: “Thêm một đĩa sò điệp hấp tỏi, đây không phải món chị thích nhất sao!” Ngôn Bá Ước nhìn thoáng qua Giang Phỉ, muốn nói lại thôi.
Giang Phỉ chỉ làm việc mình không nói, dùng nước tía tô rửa tay, lựa mấy món ăn.
Quý Vân Khai tiếp tục bóc vỏ cua, thịt cua đều đặt vào đĩa dấm trước mặt Giang Phỉ. Quý Tĩnh nhìn thấy cười: “Tôi chưa từng thấy A Khai quan tâm ai thế này đâu! Bố mẹ mà được nó rót cho ly trà đã xúc động nửa ngày rồi.”
Quý Vân Khai có chút không được tự nhiên: “Bố mẹ đâu có xúc động gì đâu chị! Lương tâm em cảm thấy nên hiếu kính thôi mà, bố mẹ thì nghĩ em có mưu đồ khác, không thì là cho rằng em chắc chắn đã gây ra họa! Dù sao cũng không nghĩ em theo hương tốt! Bị bố mẹ phỏng đoán như thế, đủ loại nói bóng nói gió, em nào dám làm người tốt việc tốt nữa!”
Quý Tĩnh che miệng cười: “Ai bảo em trước kia nghịch ngợm nhiều thế!” Sau đó cười cười với Giang Phỉ: “Bá Ước giúp tôi làm thẻ hội viên ở cửa hàng cô, tôi còn chưa có dịp đi đó! Chờ hai ngày nữa đến chỗ cô xem, nghe nói thiết bị và phục vụ cũng không tệ.”
Quý Vân Khai vội hỏi: “Thẻ hội viên gì?”
Quý Tĩnh cười: “Thẻ hội viên "Dao Trì"! Chị cũng là được nghe từ người chị em, vốn có ý định đi thử thế nào, không ngờ Bá Ước đã nhanh chóng đoán được tâm tư chị. Anh ấy cũng ngốc, thế mà không biết đó là cửa hàng của cô Giang, bằng không thế nào cũng được giảm giá nhỉ!”
Quý Vân Khai nhìn xoáy sang Ngôn Bá Ước, nói: “Không sao, dù thế nào thì anh rể cũng có tiền.”
Quý Tĩnh cười không ngừng: “Ôi trời, em cũng quá bao che khuyết điểm đấy!”
Giang Phỉ và Ngôn Bá Ước đều không lên tiếng, không khí nhất thời có chút khó xử, cũng may đồ ăn đã được đưa lên đủ, Quý Tĩnh chủ động hô: “Tôi thích nhất là ăn sò biển, cô Giang, cô cũng thử nhé?” Nói rồi gắp một miếng sò biển cho Giang Phỉ.
Lúc này Ngôn Bá Ước lên tiếng nói: “Cô ấy không thể ăn tỏi!” Giọng nói dồn dập, nhưng tỏ ra có chút sắc bén.
Tay Quý Tĩnh dừng giữa không trung, khuôn mặt Quý Vân Khai tức thì chìm xuống, Giang Phỉ lại bình tĩnh tự nhiên, nhận lấy miếng sò, nói một tiếng: “Cảm ơn” rồi đưa nó vào miệng.
Vẻ mặt Ngôn Bá Ước tỏ ra lo lắng, Giang Phỉ vẫn ung dung uống trà hoa cúc. Quý Vân Khai cầm tay cô, cười nói với Ngôn Bá Ước: “Em cũng chỉ thuận miệng nói mấy câu trước mặt anh rể, không ngờ trí nhớ anh rể tốt như thế.” Anh quay sang nhìn Giang Phỉ, vô cùng say mê nói: “Cô ấy à, món nào có mùi tỏi đều không thích ăn, lần này là cho chị mặt mũi nhé.”
Quý Tĩnh lúc này mới hòa hoãn được khí sắc, cười áy náy: “Xin lỗi, cô Giang, tôi không biết...”
Giang Phỉ ngước lên nhìn cô ấy nói: “Không sao.”
Nét mặt ba người đều bình tĩnh, chỉ có Ngôn Bá Ước hết sức sốt ruột.
Một lúc sau, Giang Phỉ nói với Quý Vân Khai: “Em no rồi, còn phải đến Giang thị xem tình hình.”
Quý Vân Khai lập tức đứng dậy, nói với hai người Quý Tĩnh: “Em đưa Giang Phỉ đi trước, hai anh chị cứ từ từ ăn.” Sau đó dắt Giang Phỉ đi ra ngoài.
Ra bên ngoài, Quý Vân Khai đi lấy xe, Giang Phỉ đột nhiên cúi người, dựa vào bên tường ôm lấy ngực, dường như thở không ra hơi. Quý Vân Khai cuống quít ôm lấy cô, chỉ thấy mặt cô đỏ bừng, cố gắng chịu đựng nói ra hai từ: “Dị ứng.”
Ngôn Bá Ước nhìn qua cửa kính trông thấy Quý Vân Khai vội vã ôm Giang Phỉ đi qua, đứng bật dậy, hận không thể đuổi theo. Còn Quý Tĩnh lại như bị người ta rút đi toàn bộ không khí, tựa lưng vào ghế, trái tim nguội lạnh.
Câu đầu tiên khi Giang Phỉ tỉnh lại, chính là hỏi: “Anh và bệnh viện tư này có quan hệ thế nào?”
Quý Vân Khai còn đang lo lắng, bị cô hỏi như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn trả lời: “Hoa Độ có cổ phần ở bệnh viện này, sao thế?”
Giang Phỉ cười gượng: “Thảo nào.” Quen biết Quý Vân Khai chưa đến hai tháng thì ba lần đến bệnh viện, so với số lần cô vào bệnh viện năm trước còn nhiều hơn!
Quý Vân Khai ngượng ngùng nói: “Đó cũng là một loại duyên phận!”
Giang Phỉ liếc anh một cái, thấp giọng nói: “Nghiệt duyên.”
Quý Vân Khai trầm mặc, một lúc sau mới cợt nhả nói với cô: “Lần đầu tiên anh thấy người bị dị ứng với tỏi đến mức này đấy! Chẳng qua cũng không lạ lắm, bạn gái trước kia của lão Đường còn dị ứng với nước có ga, hmm, chỉ cần uống nước giải khát là đầu váng mắt hoa, lão Đường chính nhờ chuyện này mà bắt cô ấy lại.”
Chuyện của Đường Cạnh Nghiêu Giang Phỉ ngẫu nhiên nghe từ anh trai, hình như là bị một người phụ nữ làm tổn thương hoàn toàn, từ đó ngày càng trụy lạc, về mặt tình cảm càng có chút sa ngã.
“Vậy anh làm sao bắt lại bạn gái cũ của anh?”
Vẻ mặt Quý Vân Khai cổ quái đáp: “Anh không có bạn gái cũ.” Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc yêu đương. Chuyện hoang đường trước đây, anh chỉ muốn xóa bỏ.
Giang Phỉ cười xòa, rất là trào phúng.
Quý Vân Khai thẹn quá hoá giận, thấp giọng nói: “Những lần trước đều là... liên quan đến bản năng con người cô tình tôi nguyện, nếu em để bụng...” Anh có vẻ lo lắng, thời gian không thể quay trở lại, nếu cô để bụng, anh thật đúng là không có cách nào.
Giang Phỉ kinh ngạc nhìn anh, nói: “Tại sao em lại phải để bụng, chuyện này cũng không liên quan gì với em.”
Cô “độ lượng” như thế, trong lòng Quý Vân Khai càng không rõ mùi vị, do dự hồi lâu mới nói: “Khi anh không biết trên đời này còn có em, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu ai, nếu anh biết khi còn sống trên đời sẽ một lòng với một người phụ nữ, thì anh sẽ không sống tệ hại như trong quá khứ, anh sẽ giữ chặt chỗ trống để chờ em.”
Trái tim Giang Phỉ dâng lên trăm ngàn cảm xúc, muốn nói gì đó lại cảm thấy họng nghẹn ngào không cách nào nói ra. Cô đè nén tâm trạng, thản nhiên nói: “Em không có tư cách truy hỏi quá khứ của anh, chỉ vì quá khứ của em...” Những lời cô muốn nói đều bị anh nuốt vào miệng, cô nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, ánh mắt nồng nàn, từ từ chìm đắm.