Quý Vân Khai và Giang Phỉ gắn bó như keo sơn, tình cảm thăng hoa, Đào Nhiên thì ở bệnh viện bị Diêu Diệp “tàn hại”, việc này sắp được một tuần rồi, Diêu Diệp rõ ràng sinh long hoạt hổ, cứ ở lì trong bệnh viện không chịu đi! Đào Nhiên tức lắm! Nhưng không có cách nào cả, không bắt cô ấy trả tiền thuốc thang, cô ấy đã thấy may mắn rồi.
Xuống dưới lầu mua bữa tối, Đào Nhiên mang về thêm mấy quả táo, vừa đi vừa oán thầm: Hoang phí không phải là tiền đóng thuế của các cô sao! Đáng ghét, cho anh ăn cháo nước miếng, cho anh buồn nôn chết!
Nhưng khi cô ấy quay lại phòng bệnh, trên giường đã không còn ai, cô ấy tưởng Diêu Diệp chỉ ra ngoài một lúc, liền dọn dẹp bữa tối rồi gọt táo. Đến khi cô gọt xong, cả bữa tối cũng đã nguội, Diêu Diệp còn chưa thấy về. Cô ấy đành đi hỏi y tá, y tá ngạc nhiên nói: “Đội trưởng Diêu đã xuất viện rồi!”
“Cái gì!” Đào Nhiên kêu lớn, ngay sau đó tức không có chỗ xả, hằm hè muốn tìm Diêu Diệp tính sổ. Nhưng nghĩ lại, xuất viện thì xuất viện, anh ta xuất viện thì mình có thể về nhà! Cô ấy mặc kệ bữa tối để đó, vội vội vàng vàng dọn đồ về nhà.
Mấy ngày ở viện, tuy có tắm gội nhưng cô ấy vẫn thấy mùi thuốc khử trùng bám trên người. Về nhà phải tắm thật kỹ, lọ tinh dầu oải hương lần trước mang về từ Pháp còn chưa được sử dụng đâu!
Kích động về tới nhà, cô ấy trông thấy Giang Phỉ đóng gói hành lý liền hỏi: “Cậu phải đi công tác à?”
“Cậu về rồi?” Giang Phỉ dừng động tác lại, “Diêu Diệp xuất viện?”
“Đừng nhắc tới hắn!” Đào Nhiên tức giận ngồi trên sô pha, khoanh tay trước ngực, “Tớ còn tưởng cả đời này anh ta ở lì trong bệnh viện chứ! Kết quả tối nay âm thầm bỏ chạy!” Cô ấy thấy hành lý của Giang Phỉ khá nhiều, ngờ vực hỏi: “Cậu muốn ra khỏi nhà hả?”
Giang Phỉ nhìn túi hành lý: “Quý Vân Khai bảo tớ qua ở chung với anh ấy.”
Đào Nhiên sửng sốt, thét lên: “Cậu muốn ở chung với anh ta?”
Giang Phỉ nhíu mày bịt tai, ra vẻ điềm tĩnh: “Có cái gì mà ngạc nhiên?”
Hai mắt Đào Nhiên đăm đăm, đứng lên, máy móc nói: “Nhất định là tớ ở bệnh viện quá lâu nên nhiễm virus mất rồi, nhất định là vậy! Giang Phỉ lại ở cùng Quý Vân Khai? Ha ha, tớ đi tắm trước đây, ngủ một giấc, mai tỉnh dậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nữa...”
Giang Phỉ nhìn cô ấy về phòng ngủ, lắc đầu cười khổ, tiếp tục sửa sang lại hành lý. Bỗng, chuông cửa réo vang, cô còn nghĩ là Quý Vân Khai tới đón, cảm thấy lạ vì thời gian hơi sớm, mở cửa xem, không phải Quý Vân Khai, mà là bạn trai của Đào Nhiên - Vưu Lỗi.
“Đào Nhiên vừa mới về, đang tắm, anh ngồi chờ một lát!” Giang Phỉ mở cửa xoay người vào nhà, không chú ý Vưu Lỗi giơ súng lên phía sau đầu. Giang Phỉ cảm thấy đằng sau lạnh lẽo, lập tức đứng im không nhúc nhích.
Vưu Lỗi đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Cô đừng sợ, tôi chỉ muốn gặp Đào Nhiên, có lời muốn hỏi cô ấy.”
Trong nháy mắt Giang Phỉ đã bình tĩnh lại, nói: “Cậu ấy đang tắm, anh có lời nào muốn hỏi thì cứ hỏi cô ấy qua cánh cửa.”
Hai người chậm rãi đi về phía nhà tắm, nhưng lúc này, không may làm sao Đào Nhiên lại đi ra hỏi: “Cậu có thấy lọ tinh dầu oải hương của tớ đâu không?” Một giây sau, cô ấy trông thấy khẩu súng trong tay Vưu Lỗi, thét lên sợ hãi: “A ——“.
“Im miệng!” Vưu Lỗi quát, đồng thời đẩy Giang Phỉ ra, túm lấy Đào Nhiên, cánh tay trái ghìm chặt cổ cô ấy, tay phải cầm súng chỉ vào đầu cô ấy. Đào Nhiên gần như muốn ngất đi, Vưu Lỗi lại cười, “Nhiên Nhiên, em đừng sợ, tôi tới chỉ muốn dẫn em đi.” Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Phỉ, hiển nhiên rất đề phòng cô.
Đào Nhiên khóc lớn: “Vưu Lỗi anh làm gì thế? Tại... Tại sao tôi phải đi theo anh? Anh muốn đi đâu?”
Giang Phỉ thầm nhìn lên trần nhà, quả nhiên! Đào Nhiên đúng là không thoát khỏi từ trường của Suy Thần, lần sau so với lần trước còn ghê gớm hơn, lần này đã chọc đến dân liều mạng rồi!
“Cái gã họ Diêu đó luôn truy xét tôi, ngoài mặt là nằm viện nhưng ngấm ngầm điều tra tôi! Đêm nay còn cùng cấp dưới giăng lưới bắt tôi, đáng tiếc vẫn bị tôi chạy trước một bước! Tôi đã chuẩn bị bỏ trốn, lại không bỏ được em, Nhiên Nhiên, tôi hỏi em một câu, rốt cuộc em có bằng lòng đi theo tôi không?”
Đào Nhiên chỉ biết khóc, Giang Phỉ lại nói: “Đi theo anh? Đi đâu? Phiêu bạt chân trời ư? Một khi anh bỏ trốn thì sẽ là đào phạm cùng đường, còn muốn cậu ấy đi theo anh để ăn không khí hả!”
“Tôi sẽ không để cô ấy chịu khổ!” Vưu Lỗi cúi đầu, ghìm Đào Nhiên chặt hơn, “Nhiều năm qua, em là người phụ nữ duy nhất hợp lòng tôi, hãy đi cùng tôi, được không?”
Đào Nhiên thở không ra hơi, giãy dụa nói: “Đi theo anh thì công việc của tôi thì sao? Còn cả bảo hiểm lao động của tôi, bảo hiểm y tế, tiền thuê nhà nữa...”
Sắc mặt Vưu Lỗi thay đổi: “Nói vậy em không bằng lòng đúng không? Em vốn không hề yêu tôi đúng không? Em ở với tôi, chỉ vì tiền của tôi!”
Đào Nhiên sợ tới mức thét lên, có điều âm thanh vang lên trước cô ấy chính là tiếng còi cảnh sát dưới lầu.
Vưu Lỗi thả lỏng cô ấy lùi vào trong phòng khách, sai sử Giang Phỉ: “Cô đi xem!”
Giang Phỉ ra ban công, được đấy, tốc độ vượt qua cả phim truyền hình rồi. Trong lòng cô đang nghĩ có phải sẽ có người kêu gọi kiểu như “Các anh đã bị bao vây” đại loại thế không, chợt nghe tiếng Diêu Diệp qua loa phóng thanh kêu gọi: “Vưu Lỗi, chúng tôi đã xác nhận vị trí của anh, anh hãy mau chóng thả con tin, đi ra đầu hàng!”
Làm sao anh ta biết tình huống trong nhà? Giang Phỉ thiếu chút nữa ngờ vực trong phòng có cài thiết bị theo dõi, đến khi Vưu Lỗi chửi một câu mẹ nó, ném điện thoại xuống đất, dùng súng bắn tan tành.
Nhân viên cảnh sát nghe lén Vưu Lỗi giữ lấy ống nghe, nói với người bên cạnh: “Nói cho Diêu đội, đã phá hủy thiết bị nghe lén, hiện nay không thể đoán được tình huống trong phòng.”
Diêu Diệp nghe báo cáo liền mắng một tiếng, nhất là khi trông thấy Giang Phỉ qua ánh sáng trên ban công. Giang Phỉ mà xảy ra chuyện gì, Quý Vân Khai chắc chắn sẽ lột da anh ta! Tuy nhiên anh ta cũng tự an ủi, thân thủ của Giang Phỉ khá tốt... nhưng thân thủ dù có tốt hơn cũng không thể đấu lại được với súng!
Giang Phỉ nhìn qua chiếc điện thoại vỡ nát: “Cảnh sát đã bao vây cả tòa nhà này, tôi thấy anh không chạy thoát đâu, thả Đào Nhiên rồi ra ngoài đầu hàng đi!”
Vưu Lỗi cười lạnh: “Có hai người phụ nữ các cô trong tay, họ không dám manh động đâu!”
Lần này bị bắt làm con tin rồi.
Giang Phỉ nhìn Đào Nhiên, nói: “Anh thả cậu ấy ra, tôi làm con tin của anh.”
Vưu Lỗi lại nói: “Cô đừng hòng gạt tôi! Đào Nhiên đã nói với tôi về cô, cô am hiểu nhất là cận chiến, thả cô ta bắt cô làm con tin? Vậy chẳng phải tôi tự tìm chết à?”
Ngoài cửa đã có động tĩnh, Vưu Lỗi lại nói: “Kéo rèm ban công lại, tắt tất cả đèn đi.” Giang Phỉ nhìn ra cửa, đành phải làm theo lời anh ta.
Trên trán Diêu Diệp lấm tấm mồ hôi, tay súng bắn tỉa trả lời rằng không cách nào nhắm được, trong phòng tối đen. Đúng lúc này, Quý Vân Khai tới đón Giang Phỉ.
“Có chuyện gì thế?” Trong lòng Quý Vân Khai xuất hiện dự cảm, anh và Giang Phỉ mới chỉ chia tay có hai tiếng, hai tiếng trước, anh còn mới thuyết phục được Giang Phỉ qua ở chung với anh.
Diêu Diệp nhức đầu, ủ rũ nói: “Vưu Lỗi bắt cóc Đào Nhiên, Giang Phỉ cũng ở bên trong.”
Đầu Quý Vân Khai lùng bùng, bước chân như không nghe theo sự điều khiến đi vào tòa nhà, bị hai nhân viên cảnh sát ngăn lại. Diêu Diệp cả giận nói: “Cậu định làm gì? Tình huống bên trong không ai rõ, cậu tùy tiện vào đó sẽ chỉ hại bọn họ!”
Quý Vân Khai đâu còn nghe lọt tai, ra sức vùng vẫy đẩy hai nhân viên cảnh sát ra, còn rút súng của một người trong số họ. Anh mặc kệ lời cảnh cáo của Diêu Diệp, điên cuồng chạy vào. Diêu Diệp hét lớn: “Mau ngăn cậu ta lại!” Thằng nhóc này từng chơi súng, xảy ra sự cố thì công việc của anh ta cũng coi như chấm hết!
Trong tích tắc, một tiếng súng vang lên.
Mọi người chấn động, có người hô lên: “Là tầng năm!” Diêu Diệp quyết định thật nhanh hạ lệnh cho nhân viên cảnh sát chấn giữ ngoài cửa: “Xông vào!”
Đến khi cảnh sát xông vào đều trông thấy - đầu Vưu Lỗi nở hoa đổ gục một bên, Giang Phỉ ôm Đào Nhiên đã ngất đi lạnh lùng nhìn họ, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Xe cấp cứu.”
Quý Vân Khai đứng ở cửa ra vào, trong tay vẫn cầm súng. Anh không còn nghe được những âm thanh xung quanh nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở của mình, chậm rãi bước về phía Giang Phỉ. Giang Phỉ giao Đào Nhiên cho nhân viên y tế, nhìn anh, anh muốn đi tới ôm lấy cô, cách cô chỉ còn một bước ngắn, bất ngờ chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Hai ngày sau, Đào Nhiên ngồi trên giường bệnh, vừa gặm táo vừa chỉ vào báo, căm hận nói: “Thảo nào anh ta mua được Iphone, hóa ra là buôn thận!”
Báo chí dùng hẳn một trang thuyết minh kế hoạch phá giải vụ án buôn thận này, bên trên còn viết hẳn một trang dài nêu ra tấm gương anh dũng, đội trưởng cảnh sát hình sự ngài Diêu vì phá án không tiếc lấy thân xông pha nguy hiểm.
Đào Nhiên chỉ “bộp bộp” vào bức hình mơ hồ của Diêu Diệp, mắng: “Cướp công lao của người khác, không biết xấu hổ!” Cô ấy quay sang hỏi Giang Phỉ: “Người đàn ông của cậu bị dọa cho mềm nhân đến giờ sao rồi?”
Giang Phỉ ho nhẹ một tiếng, Đào Nhiên lúc này mới chú ý tới Quý Vân Khai chẳng biết đã vào từ khi nào, cười gượng hai tiếng che dấu.
Quý Vân Khai không đếm xỉa đến Đào Nhiên, hỏi Giang Phỉ: “Có thể đi được chưa?”
Giang Phỉ biết anh vẫn còn ý kiến rất lớn với Đào Nhiên, nói với Đào Nhiên: “Diêu Diệp sẽ mang cơm tới cho cậu, ăn xong rồi nghỉ sớm đi.”
“Ai cần anh ta đưa! Lại dám lừa tớ một tuần!” Cả đời này cô ấy không muốn nhìn thấy mặt người đó, Đào Nhiên nổi giận đùng đùng vò nát tờ báo, hình Diêu Diệp cũng trở nên méo mó.
Giang Phỉ cười nói: “Anh ta sắp thành phó cục trưởng rồi, có thể đưa cơm cho cậu thì cậu cũng nên đội ơn anh ta!”
“Xì! Ai cần! Lúc trước ngày nào tớ cũng phải mang cơm cho anh ta đấy.” Đào Nhiên bĩu môi, phất phất tay, “Được rồi, không quấy rầy thế giới của hai người nữa, đi đi!”
Giang Phỉ kéo Quý Vân Khai rời đi, không lâu sau Diêu Diệp cầm hộp cơm đến, Đào Nhiên oán trách hai câu, anh ta có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải cô muốn ăn lòng à? Tôi đã phải xếp hàng thật lâu mới mua được đó!” Coi như anh ta xui xẻo, chuyện người phụ nữ này bị bắt cóc lại đổ lên đầu anh ta, không phải là muốn báo thù một tuần trước đó sao! Không thèm so đo với con gái, anh ta nhịn!
Quý Vân Khai cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ bước vào cửa Quý gia, người quản gia ra đón, cúi đầu khom lưng nói: “Ông chủ đang ở thư phòng mở cuộc họp qua video, bà chủ ở phòng khách uống trà.” Quý Vân Khai gật đầu, đi về hướng phòng khách. Phòng khách của Quý gia là một khu vực xây dựng trên nước cách xa nhà chính, có phong cách khác biệt với phong cách kiểu Âu của nhà chính, phong cảnh nơi này xây dựng theo kiểu Trung Quốc. Mái ngói lưu ly điểm xuyết những cây mây và dây leo, khi mùa xuân đến luôn hé nở những đóa hoa nhỏ màu trắng và tím. Hiện giờ đã sang thu, phòng khách lại không kém chút nào, chỉ vì phần mái bên ngoài được trang trí thêm những đèn hoa rực rỡ sắc màu.
Cố Hoa ngồi giữa biển hoa, lưng thẳng tắp, thư thế tao nhã nhìn ánh sáng lăn tăn dưới mặt hồ, cá chép bơi qua bơi lại. Bà hài lòng cầm tách sứ tinh xảo lên, khẽ nhấp trà hoa lài, nheo mắt, cực kỳ hưởng thụ ánh nắng của buổi xế chiều. Người giúp việc phục tùng đứng phía sau, hô hấp cũng mang theo sự cẩn thận, cho thấy phong phạm của một gia tộc.
Quý Vân Khai lại phá vỡ sự yên tĩnh này, bước thật nhanh, Cố Hoa nhíu mày, đặt tách trà xuống, hai tay đặt trên gối lẳng lặng chờ.
“Mẹ, hăng hái thế ạ?” Quý Vân Khai cười mỉm ân cần thăm hỏi. Ngày trước mẹ ở đoàn văn công, thỉnh thoảng ở đây tập hát, nếu là uống trà, chắc chắn là đang làm bộ làm tịch.
Cố Hoa ho nhẹ một tiếng, gật nhẹ: “Anh thẩm phán đã về rồi?”
Quý Vân Khai nói với hai người giúp việc: “Hai cô xuống đi.” Người giúp việc liền cúi người lui ra, chờ họ đi xa, Quý Vân Khai ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cười nói: “Mẹ đừng giả vờ nữa, không thấy mẹ đâu.”
Cố Hoa nhìn xung quanh, cả người đều thả lỏng, miễn cưỡng đấm eo, nói: “Hết cách, họ mới tới, không thể để họ thấy nhà chúng ta tùy tiện được.”
Quý Vân Khai trợn trắng mắt im lặng, không thể trách tính cách anh như vậy, đến bố mẹ anh cũng không đáng tin, dùng lời thời nay thì chính là hai kẻ “ngớ ngẩn”! Hai kẻ ngớ ngẩn có thể sinh ra người đứng đắn được sao? Thật không đáng tin!
Cố Hoa chợt nhớ ra điều gì hào hứng bừng hừng hỏi: “Này, mẹ nghe nói tối qua con dùng máy bay tư nhân phải không? Cô gái nào không có mắt dám cùng chung một đêm với con thế?”
“Có người nào nói con trai như mẹ không!” Quý Vân Khai bĩu môi, “Nói sao thì con cũng là con trai ruột của mẹ, đẹp trai tuấn tú, khí vũ hiên ngang đấy mẹ biết chưa?”
Cố Hoa tỏ ra ghét bỏ: “Con với bố con đúng là cùng một đức hạnh! Hai chúng ta đi ra ngoài ai bảo giống mẹ con đâu, đều nói là chị em!”
Quý Vân Khai đáp trả: “Còn không phải ạ, nếu không phải thì con thật hoài nghi con có phải con ruột của bố mẹ không đó!”
“Con thỏ con chết tiệt kia nói xằng bậy gì đấy!” Cố Hoa giơ tay lên.
Quý Vân Khai vội nhìn ra phía sau bà, nói: “Có người đến!”
Cố Hoa vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, trở lại bộ dạng quý bà, mắt thấy Quý Vân Khai cười trộm, nhìn về sau, nào có người đâu! Bà lập tức giận dữ đánh anh: “Thằng nhỏ xúi quẩy, đùa với mẹ hả!”
Quý Vân Khai vừa xin tha vừa cười đến mức thở không ra hơi, báo cáo kiểm tra sức khoẻ để một bên cũng rơi xuống đất. Cố Hoa nhặt lên hỏi: “Đây là gì?”
“À, báo cáo kiểm tra sức khỏe của chị và anh rể.” Quý Vân Khai nghiêm mặt, thản nhiên nói.
Cố Hoa gật đầu, không có mở ra xem, chỉ bảo: “Chúng cũng lớn rồi, nên có con, hồi trước có nghe nói chúng đi kiểm tra sức khỏe.” Bà đặt báo cáo sang một bên, kỳ lạ hỏi, “Vậy con mang về làm gì? Bây giờ chúng ra ở riêng rồi, con phải mang đến nhà chúng chứ!”
“Mẹ? Hình như là nhóm O, sao vậy?” Cố Hoa sửng sốt, nói đáp án, không biết làm sao con trai lại hỏi chuyện này.
“Còn bố con?”
“Nhóm B!” Cố Hoa nhanh chóng nói ra, lại hứng thú, “Không phải có một thời gian mẹ nghiên cứu về nhóm máu đấy sao? Người ta bảo nữ nhóm O nam nhóm B xứng đôi nhất, con trai à, về sau con cũng phải tìm người có nhóm máu O nhé, con là nhóm B, nếu tìm nhóm máu A, chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn.”
Quý Vân Khai cười gật đầu: “Con cũng nhớ, con với bố đều là nhóm B, mẹ nhóm O, nếu con không quên thì đứa trẻ sinh ra từ nhóm máu O và nhóm máu B sẽ là O hoặc là B, không thể nào là A đúng chứ ạ?”
“Phải không? Mẹ chưa nghiên cứu.” Cố Hoa bối rối.
Quý Vân Khai có hơi buồn bực với bà mẹ thiếu gân của mình, cũng không biết làm sao người phụ nữ ấy có thể thu hút được bố trong muôn loài hoa! Hơn thế còn một lòng với bà ấy nhiều năm chứ, cũng xem như kỳ tích rồi! Anh nhẫn nại nói: “Đúng là có chuyện đấy! Không tin mẹ hỏi ông chú, nhưng con không rõ, tại sao chị của con lại là nhóm máu A?”
Động tác uống trà của Cố Hoa dừng lại, khẽ nhếch miệng, ánh mắt lập lòe. Bà nghĩ vắt óc thêu dệt ra một lý do nào đó, Quý Vân Khai lại cắt ngang bà: “Đừng hòng gạt con, thấy tròng mắt mẹ đảo loạn thế kia đã biết mẹ định nói dối rồi!” Cố Hoa ấp úng đứng dậy, vừa thấy Quý Độ đi về hướng này, vội nói: “Bố con tới kìa, con đi hỏi ông ấy đi!” Sau đó bà chạy đến bên Quý Độ tìm kiếm sự che chở.
Quý Độ đã qua tuổi , cũng không phát tướng như những người tuổi trung niên, bình thường rèn luyện và chú trọng vào dưỡng sinh nên ông thoạt trông mới hơn bốn mươi. Quý Vân Khai có năm sáu phần giống ông, hiển nhiên khi còn trẻ ông cũng là mầm non làm say mê hàng ngàn cô gái, nay dù đã ở tuổi này, cũng có không ít người phụ nữ hơn hai mươi tuổi người trước ngã xuống, người sau tiếp bước. Nhưng trong lòng ông chỉ có một mình Cố Hoa, công ty ông sở dĩ được đặt tên là “Hoa Độ”, chính là lấy từ tên hai người, cũng là lời hứa hẹn với tình yêu của ông.
Quý Độ từng nói, cả đời này ông có hai chuyện thoả lòng vừa ý: Một là cưới được Cố Hoa, hai là cùng Cố Hoa sinh ra Quý Vân Khai. Tuy Quý Vân Khai từng vô số lần làm ông kích động muốn đập thằng nhóc hỗn láo này, nếu không phải xem địa vị Cố Hoa là mẹ anh, ông đã sớm bóp chết cái thằng này rồi.
Cố Hoa không biết nói cái gì bên tai Quý Độ, mặt Quý Độ cau lại, nhìn về phía Quý Vân Khai, trầm ngâm ba giây rồi cao giọng nói: “Đến thư phòng!”
Thư phòng của Quý Độ được bài trí theo kiểu Trung Quốc cổ, thoạt nhìn giống như nơi văn nhân mặc khách ngâm thơ viết chữ, chỉ có chiếc máy tính xách tay trên chiếc bàn bằng gỗ tử đàn cho thấy chủ nhân nơi này cũng không tụt hậu.
Người giúp việc bước vào châm trà rồi ra ngoài, đóng kỹ cửa, Quý Độ mới nói: “Hỏi đi!”
Quý Vân Khai hỏi thẳng: “Chị có phải con cái nhà chúng ta không?”
Quý Độ lườm anh một cái, nghiêm mặt nói: “Dù nó có phải con cái của chúng ta hay không thì nó vẫn là chị con!”
“Con không phải không chấp nhận chị ấy, nói thế nào cũng đã chung sống với nhau nhiều năm.” Quý Vân Khai nói thầm, khuôn mặt chị hiện lên trong đầu rất rõ ràng, nhất là mặt mày chị ấy còn khá giống bố. Anh suy đoán hỏi, “Chị ấy không phải là lỗi lầm mà bố phạm phải khi còn trẻ chứ?”
“Mẹ cha mày chứ!” Quý Độ rốt cục lộ ra diện mục thật sự, chỉ vào Quý Vân Khai mắng to, “Mày nghĩ lão tử là loại người đó sao? Trừ mẹ mày ra cả đời tao không có người khác, mày cho rằng ai cũng như mày à, còn dùng máy bay tư nhân để tán gái! May là tụi mày không xảy ra chuyện trên máy bay, bằng không lão tử sẽ đánh gãy cái chân chó của mày!”
“Ừm hừm!” Cố Hoa ho khan nhắc nhở.
Quý Độ cũng ho khan hai tiếng để che giấu, phẩy tay nói: “Tóm lại, chị con là chị con, những cái khác đừng quan tâm nhiều làm gì.”
“Con có thể không quản!” Mỗi lần về trông thấy bố bị mẹ quản nghiêm anh liền muốn cưới, nếu không phải còn có chuyện quan trọng hơn, anh khẳng định đã cười to. “Không biết thì không sao, bây giờ biết rồi, bố mẹ phải nói cho con biết! Bằng không, con đi hỏi ông chú, ông làm kiểm tra sức khỏe, chắc chắn cũng đã phát hiện.” Nói rồi anh làm bộ muốn đi.
“Quay lại!” Quý Độ quát anh, quay sang nhìn Cố Hoa, nói, “Con đã lớn, nên nói cho nó biết rồi.” Cố Hoa gật đầu.
Quý Vân Khai thấy điệu bộ này liền kêu rên: “Không phải thật chứ...”
Quý Độ nhanh chóng cắt ngang: “Quý Tĩnh là con gái của cô con.”
“Cô của con? Từ khi nào con có một người cô vậy?” Sống năm trời Quý Vân Khai không biết mình còn có một người cô, trong đầu mù mờ.
Quý Độ mở ngăn kéo, tìm bên trong một tấm ảnh đưa cho anh: “Đây là ảnh chụp cô con.”
Quý Vân Khai cầm lấy xem, ồ! Quả là giống Quý Tĩnh như đúc! Anh suýt nữa tưởng đây là ảnh Quý Tĩnh được làm cũ.
Quý Độ thở dài: “Cô con đã mất tích ba mươi năm, chỉ sợ đã sớm... Khi còn trẻ nó là một đứa cố chấp, đã yêu một người không nên yêu, ngay cả con cũng có với nhau! Ban đầu chúng ta khuyên nó đừng giữ đứa bé, nó không nghe, khăng khăng sinh đứa bé ra! Nhưng sau khi sinh thì sao? Nó lại không chăm sóc con bé! Vì tình yêu đi đến chân trời, tìm người đàn ông đó! Chuyến đi ấy mất ba mươi năm, không ai biết sống chết của nó! Nhưng đứa bé thì sao bây giờ? Bố không thể đứng nhìn, liền ôm con bé về, nuôi nấng con bé như con gái.” Dứt lời, ông nhìn Cố Hoa, nói: “Hồi xưa mẹ con lấy bố, phải đối mặt với một đứa "con gái" không cùng huyết thống, thậm chí không ngại đối đầu với người nhà... mẹ con đã hy sinh lớn như thế, bố mà phụ bà ấy, bố còn là người sao!”
“Ông xã, em không thấy uất ức gì cả, ngược lại em cảm thấy, được gả cho anh là hạnh phúc lớn nhất của em!” Mắt Cố Hoa tràn lệ nóng, nắm chặt tay Quý Độ.
“Ôi mẹ ơi!” Toàn thân Quý Vân Khai sởn gai ốc, bất chấp hai người kia, xoay người ra ngoài, vừa xuống lầu vừa nói thầm, “May là không bị hai người nuôi thành kẻ háo sắc, hai người có thể sinh ra đứa con như con đây thật đúng là đã không phụ tổ tiên nhà họ Quý rồi!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Quý Vân Khai và Giang Phỉ gắn bó như keo sơn, tình cảm thăng hoa, Đào Nhiên thì ở bệnh viện bị Diêu Diệp “tàn hại”, việc này sắp được một tuần rồi, Diêu Diệp rõ ràng sinh long hoạt hổ, cứ ở lì trong bệnh viện không chịu đi! Đào Nhiên tức lắm! Nhưng không có cách nào cả, không bắt cô ấy trả tiền thuốc thang, cô ấy đã thấy may mắn rồi.
Xuống dưới lầu mua bữa tối, Đào Nhiên mang về thêm mấy quả táo, vừa đi vừa oán thầm: Hoang phí không phải là tiền đóng thuế của các cô sao! Đáng ghét, cho anh ăn cháo nước miếng, cho anh buồn nôn chết!
Nhưng khi cô ấy quay lại phòng bệnh, trên giường đã không còn ai, cô ấy tưởng Diêu Diệp chỉ ra ngoài một lúc, liền dọn dẹp bữa tối rồi gọt táo. Đến khi cô gọt xong, cả bữa tối cũng đã nguội, Diêu Diệp còn chưa thấy về. Cô ấy đành đi hỏi y tá, y tá ngạc nhiên nói: “Đội trưởng Diêu đã xuất viện rồi!”
“Cái gì!” Đào Nhiên kêu lớn, ngay sau đó tức không có chỗ xả, hằm hè muốn tìm Diêu Diệp tính sổ. Nhưng nghĩ lại, xuất viện thì xuất viện, anh ta xuất viện thì mình có thể về nhà! Cô ấy mặc kệ bữa tối để đó, vội vội vàng vàng dọn đồ về nhà.
Mấy ngày ở viện, tuy có tắm gội nhưng cô ấy vẫn thấy mùi thuốc khử trùng bám trên người. Về nhà phải tắm thật kỹ, lọ tinh dầu oải hương lần trước mang về từ Pháp còn chưa được sử dụng đâu!
Kích động về tới nhà, cô ấy trông thấy Giang Phỉ đóng gói hành lý liền hỏi: “Cậu phải đi công tác à?”
“Cậu về rồi?” Giang Phỉ dừng động tác lại, “Diêu Diệp xuất viện?”
“Đừng nhắc tới hắn!” Đào Nhiên tức giận ngồi trên sô pha, khoanh tay trước ngực, “Tớ còn tưởng cả đời này anh ta ở lì trong bệnh viện chứ! Kết quả tối nay âm thầm bỏ chạy!” Cô ấy thấy hành lý của Giang Phỉ khá nhiều, ngờ vực hỏi: “Cậu muốn ra khỏi nhà hả?”
Giang Phỉ nhìn túi hành lý: “Quý Vân Khai bảo tớ qua ở chung với anh ấy.”
Đào Nhiên sửng sốt, thét lên: “Cậu muốn ở chung với anh ta?”
Giang Phỉ nhíu mày bịt tai, ra vẻ điềm tĩnh: “Có cái gì mà ngạc nhiên?”
Hai mắt Đào Nhiên đăm đăm, đứng lên, máy móc nói: “Nhất định là tớ ở bệnh viện quá lâu nên nhiễm virus mất rồi, nhất định là vậy! Giang Phỉ lại ở cùng Quý Vân Khai? Ha ha, tớ đi tắm trước đây, ngủ một giấc, mai tỉnh dậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nữa...”
Giang Phỉ nhìn cô ấy về phòng ngủ, lắc đầu cười khổ, tiếp tục sửa sang lại hành lý. Bỗng, chuông cửa réo vang, cô còn nghĩ là Quý Vân Khai tới đón, cảm thấy lạ vì thời gian hơi sớm, mở cửa xem, không phải Quý Vân Khai, mà là bạn trai của Đào Nhiên - Vưu Lỗi.
“Đào Nhiên vừa mới về, đang tắm, anh ngồi chờ một lát!” Giang Phỉ mở cửa xoay người vào nhà, không chú ý Vưu Lỗi giơ súng lên phía sau đầu. Giang Phỉ cảm thấy đằng sau lạnh lẽo, lập tức đứng im không nhúc nhích.
Vưu Lỗi đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Cô đừng sợ, tôi chỉ muốn gặp Đào Nhiên, có lời muốn hỏi cô ấy.”
Trong nháy mắt Giang Phỉ đã bình tĩnh lại, nói: “Cậu ấy đang tắm, anh có lời nào muốn hỏi thì cứ hỏi cô ấy qua cánh cửa.”
Hai người chậm rãi đi về phía nhà tắm, nhưng lúc này, không may làm sao Đào Nhiên lại đi ra hỏi: “Cậu có thấy lọ tinh dầu oải hương của tớ đâu không?” Một giây sau, cô ấy trông thấy khẩu súng trong tay Vưu Lỗi, thét lên sợ hãi: “A ——“.
“Im miệng!” Vưu Lỗi quát, đồng thời đẩy Giang Phỉ ra, túm lấy Đào Nhiên, cánh tay trái ghìm chặt cổ cô ấy, tay phải cầm súng chỉ vào đầu cô ấy. Đào Nhiên gần như muốn ngất đi, Vưu Lỗi lại cười, “Nhiên Nhiên, em đừng sợ, tôi tới chỉ muốn dẫn em đi.” Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Phỉ, hiển nhiên rất đề phòng cô.
Đào Nhiên khóc lớn: “Vưu Lỗi anh làm gì thế? Tại... Tại sao tôi phải đi theo anh? Anh muốn đi đâu?”
Giang Phỉ thầm nhìn lên trần nhà, quả nhiên! Đào Nhiên đúng là không thoát khỏi từ trường của Suy Thần, lần sau so với lần trước còn ghê gớm hơn, lần này đã chọc đến dân liều mạng rồi!
“Cái gã họ Diêu đó luôn truy xét tôi, ngoài mặt là nằm viện nhưng ngấm ngầm điều tra tôi! Đêm nay còn cùng cấp dưới giăng lưới bắt tôi, đáng tiếc vẫn bị tôi chạy trước một bước! Tôi đã chuẩn bị bỏ trốn, lại không bỏ được em, Nhiên Nhiên, tôi hỏi em một câu, rốt cuộc em có bằng lòng đi theo tôi không?”
Đào Nhiên chỉ biết khóc, Giang Phỉ lại nói: “Đi theo anh? Đi đâu? Phiêu bạt chân trời ư? Một khi anh bỏ trốn thì sẽ là đào phạm cùng đường, còn muốn cậu ấy đi theo anh để ăn không khí hả!”
“Tôi sẽ không để cô ấy chịu khổ!” Vưu Lỗi cúi đầu, ghìm Đào Nhiên chặt hơn, “Nhiều năm qua, em là người phụ nữ duy nhất hợp lòng tôi, hãy đi cùng tôi, được không?”
Đào Nhiên thở không ra hơi, giãy dụa nói: “Đi theo anh thì công việc của tôi thì sao? Còn cả bảo hiểm lao động của tôi, bảo hiểm y tế, tiền thuê nhà nữa...”
Sắc mặt Vưu Lỗi thay đổi: “Nói vậy em không bằng lòng đúng không? Em vốn không hề yêu tôi đúng không? Em ở với tôi, chỉ vì tiền của tôi!”
Đào Nhiên sợ tới mức thét lên, có điều âm thanh vang lên trước cô ấy chính là tiếng còi cảnh sát dưới lầu.
Vưu Lỗi thả lỏng cô ấy lùi vào trong phòng khách, sai sử Giang Phỉ: “Cô đi xem!”
Giang Phỉ ra ban công, được đấy, tốc độ vượt qua cả phim truyền hình rồi. Trong lòng cô đang nghĩ có phải sẽ có người kêu gọi kiểu như “Các anh đã bị bao vây” đại loại thế không, chợt nghe tiếng Diêu Diệp qua loa phóng thanh kêu gọi: “Vưu Lỗi, chúng tôi đã xác nhận vị trí của anh, anh hãy mau chóng thả con tin, đi ra đầu hàng!”
Làm sao anh ta biết tình huống trong nhà? Giang Phỉ thiếu chút nữa ngờ vực trong phòng có cài thiết bị theo dõi, đến khi Vưu Lỗi chửi một câu mẹ nó, ném điện thoại xuống đất, dùng súng bắn tan tành.
Nhân viên cảnh sát nghe lén Vưu Lỗi giữ lấy ống nghe, nói với người bên cạnh: “Nói cho Diêu đội, đã phá hủy thiết bị nghe lén, hiện nay không thể đoán được tình huống trong phòng.”
Diêu Diệp nghe báo cáo liền mắng một tiếng, nhất là khi trông thấy Giang Phỉ qua ánh sáng trên ban công. Giang Phỉ mà xảy ra chuyện gì, Quý Vân Khai chắc chắn sẽ lột da anh ta! Tuy nhiên anh ta cũng tự an ủi, thân thủ của Giang Phỉ khá tốt... nhưng thân thủ dù có tốt hơn cũng không thể đấu lại được với súng!
Giang Phỉ nhìn qua chiếc điện thoại vỡ nát: “Cảnh sát đã bao vây cả tòa nhà này, tôi thấy anh không chạy thoát đâu, thả Đào Nhiên rồi ra ngoài đầu hàng đi!”
Vưu Lỗi cười lạnh: “Có hai người phụ nữ các cô trong tay, họ không dám manh động đâu!”
Lần này bị bắt làm con tin rồi.
Giang Phỉ nhìn Đào Nhiên, nói: “Anh thả cậu ấy ra, tôi làm con tin của anh.”
Vưu Lỗi lại nói: “Cô đừng hòng gạt tôi! Đào Nhiên đã nói với tôi về cô, cô am hiểu nhất là cận chiến, thả cô ta bắt cô làm con tin? Vậy chẳng phải tôi tự tìm chết à?”
Ngoài cửa đã có động tĩnh, Vưu Lỗi lại nói: “Kéo rèm ban công lại, tắt tất cả đèn đi.” Giang Phỉ nhìn ra cửa, đành phải làm theo lời anh ta.
Trên trán Diêu Diệp lấm tấm mồ hôi, tay súng bắn tỉa trả lời rằng không cách nào nhắm được, trong phòng tối đen. Đúng lúc này, Quý Vân Khai tới đón Giang Phỉ.
“Có chuyện gì thế?” Trong lòng Quý Vân Khai xuất hiện dự cảm, anh và Giang Phỉ mới chỉ chia tay có hai tiếng, hai tiếng trước, anh còn mới thuyết phục được Giang Phỉ qua ở chung với anh.
Diêu Diệp nhức đầu, ủ rũ nói: “Vưu Lỗi bắt cóc Đào Nhiên, Giang Phỉ cũng ở bên trong.”
Đầu Quý Vân Khai lùng bùng, bước chân như không nghe theo sự điều khiến đi vào tòa nhà, bị hai nhân viên cảnh sát ngăn lại. Diêu Diệp cả giận nói: “Cậu định làm gì? Tình huống bên trong không ai rõ, cậu tùy tiện vào đó sẽ chỉ hại bọn họ!”
Quý Vân Khai đâu còn nghe lọt tai, ra sức vùng vẫy đẩy hai nhân viên cảnh sát ra, còn rút súng của một người trong số họ. Anh mặc kệ lời cảnh cáo của Diêu Diệp, điên cuồng chạy vào. Diêu Diệp hét lớn: “Mau ngăn cậu ta lại!” Thằng nhóc này từng chơi súng, xảy ra sự cố thì công việc của anh ta cũng coi như chấm hết!
Trong tích tắc, một tiếng súng vang lên.
Mọi người chấn động, có người hô lên: “Là tầng năm!” Diêu Diệp quyết định thật nhanh hạ lệnh cho nhân viên cảnh sát chấn giữ ngoài cửa: “Xông vào!”
Đến khi cảnh sát xông vào đều trông thấy - đầu Vưu Lỗi nở hoa đổ gục một bên, Giang Phỉ ôm Đào Nhiên đã ngất đi lạnh lùng nhìn họ, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Xe cấp cứu.”
Quý Vân Khai đứng ở cửa ra vào, trong tay vẫn cầm súng. Anh không còn nghe được những âm thanh xung quanh nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở của mình, chậm rãi bước về phía Giang Phỉ. Giang Phỉ giao Đào Nhiên cho nhân viên y tế, nhìn anh, anh muốn đi tới ôm lấy cô, cách cô chỉ còn một bước ngắn, bất ngờ chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Hai ngày sau, Đào Nhiên ngồi trên giường bệnh, vừa gặm táo vừa chỉ vào báo, căm hận nói: “Thảo nào anh ta mua được Iphone, hóa ra là buôn thận!”
Báo chí dùng hẳn một trang thuyết minh kế hoạch phá giải vụ án buôn thận này, bên trên còn viết hẳn một trang dài nêu ra tấm gương anh dũng, đội trưởng cảnh sát hình sự ngài Diêu vì phá án không tiếc lấy thân xông pha nguy hiểm.
Đào Nhiên chỉ “bộp bộp” vào bức hình mơ hồ của Diêu Diệp, mắng: “Cướp công lao của người khác, không biết xấu hổ!” Cô ấy quay sang hỏi Giang Phỉ: “Người đàn ông của cậu bị dọa cho mềm nhân đến giờ sao rồi?”
Giang Phỉ ho nhẹ một tiếng, Đào Nhiên lúc này mới chú ý tới Quý Vân Khai chẳng biết đã vào từ khi nào, cười gượng hai tiếng che dấu.
Quý Vân Khai không đếm xỉa đến Đào Nhiên, hỏi Giang Phỉ: “Có thể đi được chưa?”
Giang Phỉ biết anh vẫn còn ý kiến rất lớn với Đào Nhiên, nói với Đào Nhiên: “Diêu Diệp sẽ mang cơm tới cho cậu, ăn xong rồi nghỉ sớm đi.”
“Ai cần anh ta đưa! Lại dám lừa tớ một tuần!” Cả đời này cô ấy không muốn nhìn thấy mặt người đó, Đào Nhiên nổi giận đùng đùng vò nát tờ báo, hình Diêu Diệp cũng trở nên méo mó.
Giang Phỉ cười nói: “Anh ta sắp thành phó cục trưởng rồi, có thể đưa cơm cho cậu thì cậu cũng nên đội ơn anh ta!”
“Xì! Ai cần! Lúc trước ngày nào tớ cũng phải mang cơm cho anh ta đấy.” Đào Nhiên bĩu môi, phất phất tay, “Được rồi, không quấy rầy thế giới của hai người nữa, đi đi!”
Giang Phỉ kéo Quý Vân Khai rời đi, không lâu sau Diêu Diệp cầm hộp cơm đến, Đào Nhiên oán trách hai câu, anh ta có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải cô muốn ăn lòng à? Tôi đã phải xếp hàng thật lâu mới mua được đó!” Coi như anh ta xui xẻo, chuyện người phụ nữ này bị bắt cóc lại đổ lên đầu anh ta, không phải là muốn báo thù một tuần trước đó sao! Không thèm so đo với con gái, anh ta nhịn!