Trở lại hai ngày trước, Vưu Lỗi bảo Giang Phỉ tắt đèn, Giang Phỉ bước qua hắn, đột nhiên cười với Đào Nhiên: “Bình thường cậu thấy gián đã bị dọa cho ngất xỉu, hôm nay kiên trì được đến giờ đúng là không dễ.” Cô bấm công tắc, cả căn phòng bỗng chốc tối om.
Mà mắt Giang Phỉ lại có thể thích ứng với bóng tối.
Đào Nhiên yếu ớt thốt lên: “Tôi không thở nổi...” Sau đó cô ấy lấy hết sức, cả cơ thể đổ xuống. Ban nãy cô ấy đã nhận được tín hiệu của Giang Phỉ, bây giờ, tất cả đều giao lại cho cô!
Vưu Lỗi còn tưởng mình ghìm cô ấy chặt quá, định lỏng tay, Đào Nhiên lại xụi lơ như bùn nhão. Hắn chưa kịp phản ứng, bên má cảm nhận được một luồng gió mạnh, cổ tay đau nhức, bàn tay mở ra, khẩu súng liền rơi xuống. Giang Phỉ tấn công làm hắn giật mình, đang định đánh trả, cái chân của Giang Phỉ đã đá văng khẩu súng, sau đó đấm vào huyệt thái dương của hắn.
Vưu Lỗi bị đánh ngã, mắt nổ đom đóm, lờ mờ thấy được vị trí khẩu súng. Hắn định bò qua đó, Giang Phỉ lại đá thêm một cước vào mạng sườn hắn, cơn đau làm hắn kêu ré lên, không ngờ người phụ nữ này ra tay tàn độc như thế! Hắn chịu đau ôm chặt mắt cá chân Giang Phỉ, vật ngã cô, lợi dụng thời gian cô ngã xuống đất, lao về phía khẩu súng, cầm nó lên đang định nhắm thì Giang Phỉ vọt tới, hai bên giao đấu, Giang Phỉ vặn tay hắn, cầm khẩu súng chĩa về phía đầu hắn bóp cò không chút do dự.
Lần này, Đào Nhiên thật sự đã ngất đi, Giang Phỉ đứng dậy bật đèn, nhìn sang Vưu Lỗi, bế Đào Nhiên lên. Cảnh sát đạp cửa xông vào, cô trông thấy Quý Vân Khai.
Khuôn mặt Quý Vân Khai trắng hơn cả tờ giấy, trong tay không ngờ cầm theo súng. Cô đang muốn an ủi anh, anh lại quỳ sụp xuống trước mặt.
“Đừng dọa anh có được không? Khả năng chịu đựng của tim anh có hạn, con mẹ nó em đừng có dọa anh được không!” Rõ ràng là muốn gào thật to, lại biến thành ngập ngừng.
Giang Phỉ cúi thấp người muốn đỡ anh dậy, anh nắm chặt cánh tay cô, ngẩng lên nhìn cô chăm chú: “Khi tiếng súng vang lên, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ "hết rồi, hết rồi"! Nếu em bị bắn chết, anh...” Anh không nói tiếp được, chỉ vì nghẹn ngào nói không ra tiếng.
Giang Phỉ kinh ngạc phát hiện, trong mắt anh, thật sự có nước mắt.
Rất lâu sau Diêu Diệp miêu tả lại: “Tôi chưa từng thấy Quý Vân Khai kinh sợ như thế bao giờ!” Khi nói cho đám người Đường Cạnh Nghiêu, tất cả đều giật mình, sau đó cười như điên. Trần Vệ Đông yêu cầu Diêu Diệp kể tiếp, vì vậy Diêu Diệp mặt mày hớn hở kể lại Quý Vân Khai sợ hãi tới mức chân mềm nhũn thế nào, nước mắt như bão cầu xin thế nào. Tất nhiên, vì để bảo mật, quá trình cướp súng “uy phong” trước đó đã được tự động lược bỏ.
Quý Vân Khai trừ mắng chửi “lũ cháu trai” ra thì cũng hết cách, ngay cả bản thân anh cũng không ngờ, khoảnh khắc đó tại sao anh có can đảm cướp súng lớn như thế, cũng không ngờ, chớp mắt nghe được tiếng súng lại có cảm giác trái tim đã chết, cho nên khi cửa mở thấy Giang Phỉ không bị làm sao... Lần lượt đi qua nhân gian, địa ngục, thiên đường, ai cũng không chịu nổi!
Sau khi sự việc xảy ra Diêu Diệp muốn đưa Giang Phỉ về cục ghi chép, Quý Vân Khai chặn lại, Diêu Diệp tức không có chỗ xả, “Cậu cho rằng chuyện cướp súng của cảnh sát bỏ qua vậy sao? Còn che chở cái gì, cậu cũng phải về cục ghi chép!”
Hai người được đưa về cục cảnh sát, thân phận Quý Vân Khai đặc thù, không có vào phòng thẩm vấn mà được cục trưởng tự tiếp đãi trong văn phòng. Giang Phỉ là “người bị hại”, cảnh sát cũng rất khách khí, Diêu Diệp tự hỏi cô, cô nói sơ qua quá trình, phát súng cuối cùng lại không nói thật, chỉ bảo: “Anh ta muốn giết tôi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại tự giết chính mình.”
Diêu Diệp nhìn dáng vẻ trấn định của cô, hỏi: “Cô có cần mời bác sĩ tâm lý trị liệu sau chấn thương không?”
Giang Phỉ kỳ lạ nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Không cần, tôi không sao.”
Diêu Diệp nhíu mày, dáng vẻ cô quả thật không giống như có chuyện gì cả, theo lời đồng nghiệp khi xông vào nói, cô còn bình tĩnh hơn cả bọn họ, giống như không phải bước qua Quỷ môn quan mà là đến siêu thị mua đồ. Diêu Diệp càng ngày càng cảm thấy người phụ nữ này là quái vật, nhưng bị Quý Vân Khai thúc giục, cuối cùng đã quyết định “Tên tội phạm bị lực lượng cảnh sát có mặt bắn chết”, Giang Phỉ trở thành người bị hại hoàn toàn, về phần thẩm phán Quý cướp súng thì sao? Gì mà cướp súng chứ, không thể nào!
Đi ra từ cục cảnh sát, đêm đã về khuya, Quý Vân Khai đưa Giang Phỉ về lấy hành lý, căn nhà đó thành “nhà ma”, tất nhiên không thể ở được nữa.
Dọc đường, Giang Phỉ đột nhiên hỏi: “Anh sợ em không?”
Quý Vân Khai sửng sốt: “Sao anh phải sợ em?”
Giang Phỉ cười cười nói: “Em đã giết người đấy!”
Quý Vân Khai thở phào nhẹ nhõm: “Đó là em phòng vệ, hơn nữa, em cũng vô ý...”
“Không, không phải em vô ý.” Giang Phỉ cười khẽ, chống khuỷu tay lên cửa kính, “Em biết cách để trên súng không có dấu vân tay của em, khiến chính anh ta tự cầm súng giết anh ta.”
Một năm rưỡi trước, trong một sự kiện giải cứu con tin, cô lừa gạt tên côn đồ trao đổi người, cũng dùng chính phương pháp đó giết tên côn đồ bỏ trốn.
Hiển nhiên cô sẽ không nói cho Quý Vân Khai ai dạy cô phương pháp này.
Quý Vân Khai trầm mặc một lúc, nói: “Anh không quan tâm, anh cũng chẳng quan tâm trước kia em giết bao nhiêu người hay vừa mới giết người. Anh chỉ mong em không có việc gì.”
Giang Phỉ rung động, Quý Vân Khai quay đầu sang nhìn cô, cười khó coi, nói tiếp: “Có điều chuyện thế này về sau đừng xảy ra, anh thật sự... không chịu được thử thách ấy. Nếu, anh nói là nếu, tất nhiên anh hi vọng vĩnh viễn sẽ không có nếu! Xảy ra chuyện như thế, anh có thể ở bên cạnh em, dù cho người nổ súng là anh.”
Giang Phỉ nở nụ cười, con mắt lóe sáng lấp lánh: “Yên tâm đi, nào có nhiều kẻ buôn thận thế chứ! Sau này sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”
Quý Vân Khai lắc đầu, nghiến răng nói: “Em vẫn nên giữ khoảng cách với Đào Nhiên đi! Hoặc là đưa cô ta vào chùa chiền, đọc kinh siêu độ, đuổi hết tà khí trên người cô ta! Hoặc là mau chóng tìm người nào đó, gả cô ta đi!”
Giang Phỉ không còn gì để nói, Quý Vân Khai bỗng nhiên kích động hỏi: “Em cảm thấy Diêu Diệp thế nào?” Giang Phỉ sững sờ, tiếp đó gật đầu: “Được lắm, là người quang minh chính đại!”
Tục ngữ nói, tà không thắng được chính mà!
Hai người đạt thành nhất trí: Bán đứng Đào Nhiên, à không phải, cho không Diêu Diệp, không sợ bị đòi lại!
Hai ngày sau báo chí đưa tin, Giang Vũ Thần mới biết Giang Phỉ xảy ra chuyện lớn như thế, lập tức đen mặt gọi cho Giang Phỉ bảo cô tối về nhà một chuyến.
Giang Phỉ đã chuẩn bị tốt về nhà sẽ bị mắng, còn chưa tới cửa, Giang Đại Đạo đỡ cô đi qua chậu than, sau đó dùng nước lá bưởi vẩy lên người cô.
“Được rồi, bố...” Giang Phỉ cố chịu sự hành hạ của ông, vuốt nước dính trên mặt, liếc nhìn Giang Vũ Thần ngồi trên sô pha.
Giang Đại Đạo vào trong chép miệng, nhỏ giọng: “Cửa của bố còn dễ qua, chứ anh con giận không nhẹ đâu.”
Giang Phỉ thở dài, còn chưa đến bên cạnh Giang Vũ Thần, anh đã đứng dậy, không thèm nhìn cô, chỉ nói: “Đến thư phòng.” Giang Phỉ bất đắc dĩ đi theo.
Vào thư phòng, Giang Vũ Thần lại im lặng đứng bên cửa sổ, Giang Phỉ như đứa bé làm sai chuyện không nói tiếng nào. Bây giờ cô tuyệt đối không thể cãi lại Giang Vũ Thần, chỉ vì cô biết, xung quanh bống lưng thon dài của anh tràn ngập luồng khí tàn bạo.
Một lúc sau, Giang Vũ Thần mới lạnh lùng hỏi: “Không có lời nào để nói với anh à?”
Giang Phỉ ngẩn người, thành tâm xin lỗi: “Em xin lỗi.”
Giang Vũ Thần lúc này mới xoay lại nhìn cô, làm cô phải cúi đầu, khi sinh ra cô rất xinh xắn, dáng người khi trưởng thành rất đẹp, cô chưa bao giờ cúi đầu với ai, vì vậy lúc này cô như một con thiên nga cúi đầu, làm cho người ta có mỹ cảm thương xót. Giang Vũ Thần thở dài một tiếng, đi đến nhấc cằm cô lên, đôi mắt sáng quắc nhìn cô chăm chú, nói: “Nhớ lấy, mạng của em không chỉ của riêng em, còn của anh và bố.”
Giang Phỉ chưa bao giờ phát hiện anh trai còn có khí thế bức người như hôm nay, có lẽ anh giận thật sự, lại nhớ đến nhân viên công ty lén lút đánh giá anh ra sao... Thôi, cô cắn môi, thất bại nói: “Em nhớ rồi.”
Giang Vũ Thần lúc này mới buông cô ra, Giang Phỉ thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh nói: “Về nhà ở đi!” Cô giật mình, vội nói: “Đào Nhiên còn đang ở bệnh viện, bọn em đang tìm chỗ ở mới!” Giang Vũ Thần nhíu mày, biết cô không bỏ được Đào Nhiên nên không nói thêm.
Giang Phỉ ở nhà ăn tối, bố cô đun trà an ủi cho cô uống, treo phù bình an cầu được trong chùa lên xe cô mới yên lòng cho cô đi. Cô ỉu xìu về chỗ ở của Quý Vân Khai, Quý Vân Khai thấy sắc mặt cô đã hiểu: “Bị bố em dạy dỗ à?”
Giang Phỉ nhụt chí: “Anh em!” Trước kia không cảm thấy ông anh có xu thế mạnh mẽ đến vậy, sau này vẫn nên ít chọc anh ấy thì hơn!
Quý Vân Khai vỗ lưng cô, cười đổi đề tài: “Đã tìm được nhà mới cho Đào Nhiên.”
“Nhanh vậy? Ở đâu?”
Quý Vân Khai thần bí nhướng mày, tạm thời không nói cho cô biết.
Nhưng Giang Phỉ nhanh chóng biết được, khi đến nhà mới của Đào Nhiên giúp cô ấy, hàng xóm ở căn đối diện quay về, không ngờ là - Diêu Diệp?!
Quý Vân Khai và Giang Phỉ gắn bó như keo sơn, tình cảm thăng hoa, Đào Nhiên thì ở bệnh viện bị Diêu Diệp “tàn hại”, việc này sắp được một tuần rồi, Diêu Diệp rõ ràng sinh long hoạt hổ, cứ ở lì trong bệnh viện không chịu đi! Đào Nhiên tức lắm! Nhưng không có cách nào cả, không bắt cô ấy trả tiền thuốc thang, cô ấy đã thấy may mắn rồi.
Xuống dưới lầu mua bữa tối, Đào Nhiên mang về thêm mấy quả táo, vừa đi vừa oán thầm: Hoang phí không phải là tiền đóng thuế của các cô sao! Đáng ghét, cho anh ăn cháo nước miếng, cho anh buồn nôn chết!
Nhưng khi cô ấy quay lại phòng bệnh, trên giường đã không còn ai, cô ấy tưởng Diêu Diệp chỉ ra ngoài một lúc, liền dọn dẹp bữa tối rồi gọt táo. Đến khi cô gọt xong, cả bữa tối cũng đã nguội, Diêu Diệp còn chưa thấy về. Cô ấy đành đi hỏi y tá, y tá ngạc nhiên nói: “Đội trưởng Diêu đã xuất viện rồi!”
“Cái gì!” Đào Nhiên kêu lớn, ngay sau đó tức không có chỗ xả, hằm hè muốn tìm Diêu Diệp tính sổ. Nhưng nghĩ lại, xuất viện thì xuất viện, anh ta xuất viện thì mình có thể về nhà! Cô ấy mặc kệ bữa tối để đó, vội vội vàng vàng dọn đồ về nhà.
Mấy ngày ở viện, tuy có tắm gội nhưng cô ấy vẫn thấy mùi thuốc khử trùng bám trên người. Về nhà phải tắm thật kỹ, lọ tinh dầu oải hương lần trước mang về từ Pháp còn chưa được sử dụng đâu!
Kích động về tới nhà, cô ấy trông thấy Giang Phỉ đóng gói hành lý liền hỏi: “Cậu phải đi công tác à?”
“Cậu về rồi?” Giang Phỉ dừng động tác lại, “Diêu Diệp xuất viện?”
“Đừng nhắc tới hắn!” Đào Nhiên tức giận ngồi trên sô pha, khoanh tay trước ngực, “Tớ còn tưởng cả đời này anh ta ở lì trong bệnh viện chứ! Kết quả tối nay âm thầm bỏ chạy!” Cô ấy thấy hành lý của Giang Phỉ khá nhiều, ngờ vực hỏi: “Cậu muốn ra khỏi nhà hả?”
Giang Phỉ nhìn túi hành lý: “Quý Vân Khai bảo tớ qua ở chung với anh ấy.”
Đào Nhiên sửng sốt, thét lên: “Cậu muốn ở chung với anh ta?”
Giang Phỉ nhíu mày bịt tai, ra vẻ điềm tĩnh: “Có cái gì mà ngạc nhiên?”
Hai mắt Đào Nhiên đăm đăm, đứng lên, máy móc nói: “Nhất định là tớ ở bệnh viện quá lâu nên nhiễm virus mất rồi, nhất định là vậy! Giang Phỉ lại ở cùng Quý Vân Khai? Ha ha, tớ đi tắm trước đây, ngủ một giấc, mai tỉnh dậy sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra nữa...”
Giang Phỉ nhìn cô ấy về phòng ngủ, lắc đầu cười khổ, tiếp tục sửa sang lại hành lý. Bỗng, chuông cửa réo vang, cô còn nghĩ là Quý Vân Khai tới đón, cảm thấy lạ vì thời gian hơi sớm, mở cửa xem, không phải Quý Vân Khai, mà là bạn trai của Đào Nhiên - Vưu Lỗi.
“Đào Nhiên vừa mới về, đang tắm, anh ngồi chờ một lát!” Giang Phỉ mở cửa xoay người vào nhà, không chú ý Vưu Lỗi giơ súng lên phía sau đầu. Giang Phỉ cảm thấy đằng sau lạnh lẽo, lập tức đứng im không nhúc nhích.
Vưu Lỗi đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Cô đừng sợ, tôi chỉ muốn gặp Đào Nhiên, có lời muốn hỏi cô ấy.”
Trong nháy mắt Giang Phỉ đã bình tĩnh lại, nói: “Cậu ấy đang tắm, anh có lời nào muốn hỏi thì cứ hỏi cô ấy qua cánh cửa.”
Hai người chậm rãi đi về phía nhà tắm, nhưng lúc này, không may làm sao Đào Nhiên lại đi ra hỏi: “Cậu có thấy lọ tinh dầu oải hương của tớ đâu không?” Một giây sau, cô ấy trông thấy khẩu súng trong tay Vưu Lỗi, thét lên sợ hãi: “A ——“.
“Im miệng!” Vưu Lỗi quát, đồng thời đẩy Giang Phỉ ra, túm lấy Đào Nhiên, cánh tay trái ghìm chặt cổ cô ấy, tay phải cầm súng chỉ vào đầu cô ấy. Đào Nhiên gần như muốn ngất đi, Vưu Lỗi lại cười, “Nhiên Nhiên, em đừng sợ, tôi tới chỉ muốn dẫn em đi.” Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giang Phỉ, hiển nhiên rất đề phòng cô.
Đào Nhiên khóc lớn: “Vưu Lỗi anh làm gì thế? Tại... Tại sao tôi phải đi theo anh? Anh muốn đi đâu?”
Giang Phỉ thầm nhìn lên trần nhà, quả nhiên! Đào Nhiên đúng là không thoát khỏi từ trường của Suy Thần, lần sau so với lần trước còn ghê gớm hơn, lần này đã chọc đến dân liều mạng rồi!
“Cái gã họ Diêu đó luôn truy xét tôi, ngoài mặt là nằm viện nhưng ngấm ngầm điều tra tôi! Đêm nay còn cùng cấp dưới giăng lưới bắt tôi, đáng tiếc vẫn bị tôi chạy trước một bước! Tôi đã chuẩn bị bỏ trốn, lại không bỏ được em, Nhiên Nhiên, tôi hỏi em một câu, rốt cuộc em có bằng lòng đi theo tôi không?”
Đào Nhiên chỉ biết khóc, Giang Phỉ lại nói: “Đi theo anh? Đi đâu? Phiêu bạt chân trời ư? Một khi anh bỏ trốn thì sẽ là đào phạm cùng đường, còn muốn cậu ấy đi theo anh để ăn không khí hả!”
“Tôi sẽ không để cô ấy chịu khổ!” Vưu Lỗi cúi đầu, ghìm Đào Nhiên chặt hơn, “Nhiều năm qua, em là người phụ nữ duy nhất hợp lòng tôi, hãy đi cùng tôi, được không?”
Đào Nhiên thở không ra hơi, giãy dụa nói: “Đi theo anh thì công việc của tôi thì sao? Còn cả bảo hiểm lao động của tôi, bảo hiểm y tế, tiền thuê nhà nữa...”
Sắc mặt Vưu Lỗi thay đổi: “Nói vậy em không bằng lòng đúng không? Em vốn không hề yêu tôi đúng không? Em ở với tôi, chỉ vì tiền của tôi!”
Đào Nhiên sợ tới mức thét lên, có điều âm thanh vang lên trước cô ấy chính là tiếng còi cảnh sát dưới lầu.
Vưu Lỗi thả lỏng cô ấy lùi vào trong phòng khách, sai sử Giang Phỉ: “Cô đi xem!”
Giang Phỉ ra ban công, được đấy, tốc độ vượt qua cả phim truyền hình rồi. Trong lòng cô đang nghĩ có phải sẽ có người kêu gọi kiểu như “Các anh đã bị bao vây” đại loại thế không, chợt nghe tiếng Diêu Diệp qua loa phóng thanh kêu gọi: “Vưu Lỗi, chúng tôi đã xác nhận vị trí của anh, anh hãy mau chóng thả con tin, đi ra đầu hàng!”
Làm sao anh ta biết tình huống trong nhà? Giang Phỉ thiếu chút nữa ngờ vực trong phòng có cài thiết bị theo dõi, đến khi Vưu Lỗi chửi một câu mẹ nó, ném điện thoại xuống đất, dùng súng bắn tan tành.
Nhân viên cảnh sát nghe lén Vưu Lỗi giữ lấy ống nghe, nói với người bên cạnh: “Nói cho Diêu đội, đã phá hủy thiết bị nghe lén, hiện nay không thể đoán được tình huống trong phòng.”
Diêu Diệp nghe báo cáo liền mắng một tiếng, nhất là khi trông thấy Giang Phỉ qua ánh sáng trên ban công. Giang Phỉ mà xảy ra chuyện gì, Quý Vân Khai chắc chắn sẽ lột da anh ta! Tuy nhiên anh ta cũng tự an ủi, thân thủ của Giang Phỉ khá tốt... nhưng thân thủ dù có tốt hơn cũng không thể đấu lại được với súng!
Giang Phỉ nhìn qua chiếc điện thoại vỡ nát: “Cảnh sát đã bao vây cả tòa nhà này, tôi thấy anh không chạy thoát đâu, thả Đào Nhiên rồi ra ngoài đầu hàng đi!”
Vưu Lỗi cười lạnh: “Có hai người phụ nữ các cô trong tay, họ không dám manh động đâu!”
Lần này bị bắt làm con tin rồi.
Giang Phỉ nhìn Đào Nhiên, nói: “Anh thả cậu ấy ra, tôi làm con tin của anh.”
Vưu Lỗi lại nói: “Cô đừng hòng gạt tôi! Đào Nhiên đã nói với tôi về cô, cô am hiểu nhất là cận chiến, thả cô ta bắt cô làm con tin? Vậy chẳng phải tôi tự tìm chết à?”
Giang Phỉ lườm cô ấy: “Ai bảo cậu khoe khoang!” Đào Nhiên yếu ớt cười khổ.
Ngoài cửa đã có động tĩnh, Vưu Lỗi lại nói: “Kéo rèm ban công lại, tắt tất cả đèn đi.” Giang Phỉ nhìn ra cửa, đành phải làm theo lời anh ta.
Trên trán Diêu Diệp lấm tấm mồ hôi, tay súng bắn tỉa trả lời rằng không cách nào nhắm được, trong phòng tối đen. Đúng lúc này, Quý Vân Khai tới đón Giang Phỉ.
“Có chuyện gì thế?” Trong lòng Quý Vân Khai xuất hiện dự cảm, anh và Giang Phỉ mới chỉ chia tay có hai tiếng, hai tiếng trước, anh còn mới thuyết phục được Giang Phỉ qua ở chung với anh.
Diêu Diệp nhức đầu, ủ rũ nói: “Vưu Lỗi bắt cóc Đào Nhiên, Giang Phỉ cũng ở bên trong.”
Đầu Quý Vân Khai lùng bùng, bước chân như không nghe theo sự điều khiến đi vào tòa nhà, bị hai nhân viên cảnh sát ngăn lại. Diêu Diệp cả giận nói: “Cậu định làm gì? Tình huống bên trong không ai rõ, cậu tùy tiện vào đó sẽ chỉ hại bọn họ!”
Quý Vân Khai đâu còn nghe lọt tai, ra sức vùng vẫy đẩy hai nhân viên cảnh sát ra, còn rút súng của một người trong số họ. Anh mặc kệ lời cảnh cáo của Diêu Diệp, điên cuồng chạy vào. Diêu Diệp hét lớn: “Mau ngăn cậu ta lại!” Thằng nhóc này từng chơi súng, xảy ra sự cố thì công việc của anh ta cũng coi như chấm hết!
Trong tích tắc, một tiếng súng vang lên.
Mọi người chấn động, có người hô lên: “Là tầng năm!” Diêu Diệp quyết định thật nhanh hạ lệnh cho nhân viên cảnh sát chấn giữ ngoài cửa: “Xông vào!”
Đến khi cảnh sát xông vào đều trông thấy - đầu Vưu Lỗi nở hoa đổ gục một bên, Giang Phỉ ôm Đào Nhiên đã ngất đi lạnh lùng nhìn họ, khẽ hé đôi môi đỏ mọng: “Xe cấp cứu.”
Quý Vân Khai đứng ở cửa ra vào, trong tay vẫn cầm súng. Anh không còn nghe được những âm thanh xung quanh nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở của mình, chậm rãi bước về phía Giang Phỉ. Giang Phỉ giao Đào Nhiên cho nhân viên y tế, nhìn anh, anh muốn đi tới ôm lấy cô, cách cô chỉ còn một bước ngắn, bất ngờ chân mềm nhũn, quỳ xuống.
Hai ngày sau, Đào Nhiên ngồi trên giường bệnh, vừa gặm táo vừa chỉ vào báo, căm hận nói: “Thảo nào anh ta mua được Iphone, hóa ra là buôn thận!”
Báo chí dùng hẳn một trang thuyết minh kế hoạch phá giải vụ án buôn thận này, bên trên còn viết hẳn một trang dài nêu ra tấm gương anh dũng, đội trưởng cảnh sát hình sự ngài Diêu vì phá án không tiếc lấy thân xông pha nguy hiểm.
Đào Nhiên chỉ “bộp bộp” vào bức hình mơ hồ của Diêu Diệp, mắng: “Cướp công lao của người khác, không biết xấu hổ!” Cô ấy quay sang hỏi Giang Phỉ: “Người đàn ông của cậu bị dọa cho mềm nhân đến giờ sao rồi?”
Giang Phỉ ho nhẹ một tiếng, Đào Nhiên lúc này mới chú ý tới Quý Vân Khai chẳng biết đã vào từ khi nào, cười gượng hai tiếng che dấu.
Quý Vân Khai không đếm xỉa đến Đào Nhiên, hỏi Giang Phỉ: “Có thể đi được chưa?”
Giang Phỉ biết anh vẫn còn ý kiến rất lớn với Đào Nhiên, nói với Đào Nhiên: “Diêu Diệp sẽ mang cơm tới cho cậu, ăn xong rồi nghỉ sớm đi.”
“Ai cần anh ta đưa! Lại dám lừa tớ một tuần!” Cả đời này cô ấy không muốn nhìn thấy mặt người đó, Đào Nhiên nổi giận đùng đùng vò nát tờ báo, hình Diêu Diệp cũng trở nên méo mó.
Giang Phỉ cười nói: “Anh ta sắp thành phó cục trưởng rồi, có thể đưa cơm cho cậu thì cậu cũng nên đội ơn anh ta!”
“Xì! Ai cần! Lúc trước ngày nào tớ cũng phải mang cơm cho anh ta đấy.” Đào Nhiên bĩu môi, phất phất tay, “Được rồi, không quấy rầy thế giới của hai người nữa, đi đi!”
Giang Phỉ kéo Quý Vân Khai rời đi, không lâu sau Diêu Diệp cầm hộp cơm đến, Đào Nhiên oán trách hai câu, anh ta có chút bất đắc dĩ nói: “Không phải cô muốn ăn lòng à? Tôi đã phải xếp hàng thật lâu mới mua được đó!” Coi như anh ta xui xẻo, chuyện người phụ nữ này bị bắt cóc lại đổ lên đầu anh ta, không phải là muốn báo thù một tuần trước đó sao! Không thèm so đo với con gái, anh ta nhịn!