Quý Vân Khai chưa dẫn cô về nhà gặp bố mẹ, Quý Tĩnh đã tới tìm cô trước.
Khi đến kiểm tra "Dao Trì" theo thông lệ, Quản lý trưởng nói cho cô biết, mấy hôm trước có một khách hàng muốn gặp cô mà chưa gặp được, hôm nay lại đến nữa, bây giờ đang chờ cô ở phòng tiếp khách!
Giang Phỉ vào phòng tiếp khách xem, người tới không phải người ngoài, chính là Quý Tĩnh.
Nhiều ngày không gặp, Quý Tĩnh thoạt nhìn có chút tiều tụy.
"Hóa ra là cô Ngôn, không biết tìm tôi có chuyện gì? Là do sự phục vụ của chúng tôi làm cô Ngôn không hài lòng sao?" Giang Phỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
Quý Tĩnh chỉ nhìn cô, dường như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô, Giang Phỉ cũng không né tránh ánh mắt cô ấy, đón nhận không chút sợ hãi. Khẽ nhấp một ngụm cà phê, cô ấy thấp giọng nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhìn cô Giang từ khoảng cách gần."
Giang Phỉ che đậy mũi nhọn, ngồi xuống đối diện cô ấy, hỏi: "Có nhìn ra được gì chưa?"
Quý Tĩnh cười khổ lắc đầu: "Cô Giang hình như không như trong tưởng tượng của tôi, không cùng một bộ dạng."
"Ồ?" Giang Phỉ nhíu mày, bất giác mang theo chút châm biếm, "Vậy, tôi có bộ dạng thế nào trong tưởng tượng của cô Ngôn?"
Quý Tĩnh nhìn về phía cô, nói thật, không phải đang nhìn cô mà là xuyên thấu qua cô, nhìn về quá khứ xa xôi. Ánh mắt Quý Tĩnh không có tiêu cự, giọng điệu mang theo sự tưởng tượng: "Cô trong tưởng tượng là một cô gái đơn thuần, tốt bụng, thiện lương, đáng yêu."
Giang Phỉ nở nụ cười, đó đúng là cô, cô của bốn năm trước.
"Cô Ngôn cũng có lúc nhìn lầm người, tôi của bây giờ tuyệt đối không đơn thuần, tốt bụng chút nào, ngược lại lạnh lùng, ngang ngược. Thật ngại quá, làm cô Ngôn thất vọng rồi."
Quý Tĩnh cúi xuống, lát sau ngẩng lên, hỏi thẳng: "Con người cô của hôm nay như vậy, con người cô trước kia đã từng như thế, có phải..."
Giang Phỉ che dấu ý cười, xem ra Quý Tĩnh thật sự có chuẩn bị mà đến, quá khứ của cô và Ngôn Bá Ước, chắc cũng biết. Nhưng cô không thể tự nói ra, đành phải giả bộ không biết với cô ấy, thở dài: "Cô Ngôn, trước đây chúng ta không quen biết, làm sao cô biết tôi trước kia thế nào?"
"Tôi đoán", Quý Tĩnh nói nhanh, giống như nói chậm thì sẽ không cách nào nói ra, "Bởi vì đó là kiểu con gái mà Bá Ước thích, vậy nên tôi mới kết luận, cô là người như thế! Hai người... trước kia..." Nói đến lời cuối cùng, giọng nói cô ấy đã hơi run.
Ánh mắt Giang Phỉ trở nên sắc bén, lập tức cắt ngang: "Bây giờ tôi là bạn gái của A Khai, cô Ngôn nói vậy, có phải không coi A Khai là em trai."
Quý Tĩnh cắn cắn môi, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, ép mình bình tĩnh lại. Cô ấy hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Việc này không có quan hệ gì với A Khai, tôi chỉ muốn biết, trước đây cô và Bá Ước, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Giang Phỉ nhíu mày, thản nhiên nói: "Đã là chuyện đã qua, hai người cũng kết hôn lâu rồi, cần gì phải vương vít quá khứ?"
"Nhưng anh ấy không quên được cô!" Quý Tĩnh đột nhiên lên giọng.
Giang Phỉ sửng sốt, tiếp đó cười: "Cô Ngôn hình có hơi mất tự tin với bản thân thì phải, cũng đánh giá cao tình cảm của anh ta rồi, anh ta mà là người chung tình như thế, ngày trước sao lại... Cô yên tâm, tôi chính tai nghe anh ta nói, anh ta chưa bao giờ yêu tôi."
Quý Tĩnh hiển nhiên không tin, Giang Phỉ đã mất kiên nhẫn, nên giải thích cô đã giải thích, làm sao cứ giữ mãi không buông? Cô nói tiếp: "Bây giờ tôi là bạn gái của A Khai, mặc dù tôi từng có quá khứ với anh Ngôn, đó cũng là quá khứ. Cuối tuần này tôi và A Khai sẽ đi gặp cô chú, hi vọng họ sẽ thích tôi, đến lúc đó, tôi sẽ trở thành người một nhà với cô Ngôn."
Sắc mặt Quý Tĩnh thay đổi lớn: "A Khai... Nó nghiêm túc?"
Giang Phỉ cười cười: "Cô Ngôn không phải nói hy vọng anh ấy sớm yên ổn sao? Bây giờ anh ấy đã muốn tìm một người kết hôn, cô nên vui vẻ mới phải?"
Sắc mặt Quý Tĩnh lại thay đổi, cuối cùng im lặng, cầm túi xách, ảm đạm rời đi.
Giang Phỉ nhìn bóng lưng cô ấy, không biết nghĩ gì.
Tới Chủ nhật, cô mặc áo lông cừu, đi cùng Quý Vân Khai vẫn mặc áo gió Burberry như trước đến Đại trạch nhà họ Quý.
Dáng người hai người đều thon dài, gương mặt yêu nghiệt, đứng cùng một chỗ hết sức xứng đôi.
Khi bước vào cửa lớn, Quý Độ cười nói: "Kìa, còn mặc áo tình nhân nữa đấy!" Uy phong của người lớn nháy mắt biến mất không còn gì, tất nhiên, ông ở nhà vốn cũng chẳng uy nghiêm.
Cố Hoa vốn đang ngồi trên sô pha giả vờ làm quý bà, nghe vậy suýt nữa sặc nước miếng, cổ cứng đờ hơi quay ra nhìn, "ừm" một tiếng, lại thêm một câu: "Đã về rồi?"
Quý Vân Khai siết chặt tay Giang Phỉ, cười đi qua nói: "Hôm nay lần đầu tiên cô ấy tới đây, mẹ cũng đừng làm bộ làm tịch dọa cô ấy chạy, con sẽ phải cô đơn cả đời đấy!"
"Cái con gấu này... ha ha, mời cô Giang ngồi, cứ tự nhiên." Cố Hoa thiếu chút nữa thì những gì khổ tâm gây dựng bị phá hủy trong khoảnh khắc, cũng may phản ứng nhanh, lộ ra nụ cười xã giao.
Giang Phỉ khẽ mỉm cười, sớm đã được Quý Vân Khai tiêm thuốc dự phòng nên đã biết tính tình Cố Hoa, cô khéo léo nói: "Con chào cô chú, lần đầu tiên đến nhà, đây là tấm lòng nho nhỏ của con, mang cô chú nhận cho." Cô đưa quà biếu mình mang đến, là tương ớt ở địa phương nào đó làm. Quý gia không thiếu cái gì, mà tương ớt là đặc sản quê hương Cố Hoa thích ăn nhất khi còn bé, về sau vì phải bảo vệ giọng hét nên nhiều năm rồi chưa ăn, bây giờ không phải lên sân khấu biểu diễn nữa, nhưng bà lại không tìm được tương ớt tự làm hợp khẩu vị. Quý Vân Khai tốn công sức một phen, tìm được hương vị không sai biệt lắm, để Giang Phỉ đưa tới, thật sự làm người ta vui vẻ.
Ánh mắt Cố Hoa quả nhiên sáng lên, không thể chờ được mà mở ra nếm thử, mừng rỡ kêu: "Đúng hương vị khi còn bé rồi!" Sau đó bà không giả bộ được nữa, kéo tay Giang Phỉ hỏi nguồn gốc tương ớt này, Quý Vân Khai nháy mắt với Giang Phỉ, tỏ ý thành công.
Khi Quý Tĩnh và Ngôn Bá Ước trở về, Cố Hoa đang nói đến chuyện xảy ra khi Quý Vân Khai học năm nhất tiểu học, Quý Vân Khai chọc cười bên cạnh, bày tỏ không hề có chuyện như thế. Quý Độ cười mỉm lắng nghe, trong tay còn đang chơi Ipad. Hả? Ipad? Bình thường không phải nên đọc báo sao?
Giang Phỉ nhìn thoáng qua Quý Vân Khai, nghĩ thầm chẳng trách tính cách anh không gò bó như thế, việc dạy dỗ từ nhỏ quả nhiên rất quan trọng. Xem ra bố mẹ Quý gia cũng không phải kiểu người khó chung sống, hơn nữa khi hỏi đến gia đình cô, Quý Độ còn khen ngợi anh trai một phen, nói: "Bọn chú già rồi, bây giờ là thế giới của thanh niên, trông số doanh nhân trẻ, chú xem trọng nhất là hai người, một là Đường Cạnh Nghiêu, hai là người anh Giang Vũ Thần của con." Ông thậm chí nhắc tới Giang Đại Đạo, "Năm đó bố con cũng là nhân vật tài giỏi, rất biết nghĩa khí, để đi con đường chính đáng mà phân tán hết gia tài, khí phách này không phải ai cũng có. Hôm nào hãy hẹn một bữa, cho hai ông già chúng ta gặp nhau tâm sự."
Trái tim ông không có bụng dạ như thế, Giang Phỉ nghĩ thầm chuyện năm đó bố bị bắt hẳn không có quan hệ gì với Quý gia, là do một tay Ngôn thị tạo thành!
Cố Hoa nói hăng say, trông thấy con gái con rể quay về, hô: "Hai con về thật đúng lúc, mẹ đang nói chuyện hồi bé của A Khai đấy! A Khai còn sống chết không thừa nhận, Quý Tĩnh con qua đây, xem con còn chối cãi được không."
Quý Tĩnh cười gượng gạo: "Chuyện A Khai nghịch ngợm gây sự hồi bé nhiều lắm, con đâu thể nhớ rõ hết được! Mẹ nói tất nhiên là đúng rồi, A Khai đừng có chối nữa."
"Thấy chưa! Mẹ nói có là có!" Cố Hoa đắc ý nhướng mày với Quý Vân Khai.
Quý Vân Khai kéo Giang Phỉ nói: "Đừng nói chuyện nữa, lát nữa con dâu em sẽ cảm thấy anh là người không thể chịu nổi, không chịu gả cho anh thì làm sao giờ? Đi, anh dẫn em đi tham quan."
Cố Hoa thả Giang Phỉ ra, tiến đến bên cạnh Quý Độ nhìn ông chém hoa quả, Quý Độ phân tâm chém phải bom, lập tức thở dài: "Bà xem đi, bà không đến là tôi có thể phá kỷ lục rồi."
"Muốn phá kỷ lục của tôi? Nghĩ hay nhỉ!"
Hai người rời khỏi phòng khách, Quý Vân Khai đưa Giang Phỉ lên lầu, đến phòng mình tham quan.
"Sau khi lên đại học anh không ở căn phòng này nữa, nó vẫn như cũ." Quý Vân Khai cũng có chút cảm thán.
Giang Phỉ quan sát bốn phía, trên tường có một poster bóng rổ, một khung rổ, rất nhiều CD, mô hình trực thăng, trên bàn còn có một chồng tử thư, lại còn có một bản nhạc dương cầm.
"Anh biết đánh dương cầm hả?"
"Bị buộc phải học hồi nhỏ, thật sự không có thiên phú!" Quý Vân Khai khoanh tay trước ngực tựa vào bên bàn, vừa cười vừa nói, "Mẹ và dì cả của anh là song sinh, hai người kết hôn gần như đồng thời, dì cả có thai trước, anh nhỏ hơn Đường Cạnh Nghiêu một tuổi, nhưng mẹ anh rất hay so bì với dì cả, rất không may, anh cũng rơi vào vòng xoáy biến thành vật phẩm so bì của mẹ! Đường Cạnh Nghiêu bắn súng rất tốt, nhưng mà bóng rổ đua xe anh tốt hơn."
Giang Phỉ cười cười tỏ vẻ đã hiểu, hồi nhỏ mà có người cùng tuổi bên cạnh đều sẽ ganh đua.
Lúc này, quản gia đi lên mời bọn họ đi ăn cơm, Quý Vân Khai nói: "Không ăn ở nhà hàng, dọn bàn tròn ở phòng khách." Quản gia có chút khó xử, Quý Vân Khai lườm ông ta: "Không thì tôi sẽ không ăn!" Xuống phía dưới nhìn sang Giang Phỉ, đành phải đi xuống.
Giang Phỉ khó hiểu nhìn Quý Vân Khai, Quý Vân Khai đỏ mặt, nói mấy câu bên tai cô, sắc mặt Giang Phỉ cũng đỏ, thấp giọng nói: "Không thể nào?"
Quý Vân Khai thở phì phì nói: "Sao lại không thể? Chính anh tận mắt nhìn thấy? Sau tuổi mười lăm anh không ăn ở bàn đó nữa, nhớ lại thì... may là không để lại bóng ma tâm lý, bằng không đời này không thể đem lại hạnh phúc vợ chồng cho em rồi!"
Giang Phỉ cười nói: "Tình cảm của bố mẹ anh rất tốt."
"Hừ!" Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng đó đúng là sự thật, "Bố anh bây giờ đang tuyển chọn người giữ chức vụ CEO, chỉ giữ lại danh hiệu Chủ tịch cũng vì muốn ngày ngày ở bên mẹ anh. Ngày trước anh không hiểu họ, bây giờ đã hiểu, hóa ra yêu một người thật sự mong rằng có thể gặp người ấy từng giây từng phút, không được gặp thì trái tim ngứa ngáy, gặp được rồi, trái tim càng ngứa hơn."
Ánh mắt anh chẳng biết trở nên nóng rực từ lúc nào, giọng nói cũng khàn khàn, Giang Phỉ ho nhẹ một tiếng: "Xuống ăn cơm trước đã."
Quý Vân Khai ôm chầm cô hôn hít một hồi, sau đó mới buông ra: "Ăn món khai vị trước!" Giang Phỉ cười vỗ nhẹ anh, hai người cùng xuống nhà ăn cơm.
Chu Chí Khôn bị đánh trở tay không kịp, chiều thứ Hai vừa bị Ban Kỷ Luật Thanh tra đưa đi, tin tức cố tình bị lộ ra ngoài. Ngân hàng lập tức đóng băng tài khoản của bất động sản Kiệt Xuất, mấy doanh nghiệp nhận thầu mà Giang Vũ Thần tìm được từ tám giờ tối dẫn đầu những doanh nghiệp khác gây náo loạn, yêu cầu tiền công trình từ bất động sản Kiệt Xuất.
Tiền công trình trước giờ đều là đến kỳ mới kết toán một phần, những doanh nghiệp nhận thầu này rõ ràng cố tình bới lông tìm vết. Trong lúc thương lượng, người do bất động sản Kiệt Xuất phái đi giao tiếp đều bị bọn họ cự tuyệt.
Lần này Lâm Kiệt không thể không ra mặt, một ông chủ Tôn bên làm bê tông túm lấy hắn ta nói: "Nghe nói thư ký Chu đã bị điều tra và giới hạn tự do, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công ty các anh, đáng lý ra vào lúc quan trọng này chúng tôi không nên bỏ đá xuống giếng, nhưng tiền công trình của chúng tôi đều vất vả kiếm ra, tổng giám đốc Lâm anh phải cho chúng tôi một viên thuốc an thần chứ!"
Tính tình Lâm Kiệt vốn không tốt, nhìn thấy nhiều người gây sự ở đây, xử lý lâu như thế còn không đuổi được đi, thêm việc cậu bị Ban Kỷ Luật Thanh tra đưa đi làm hắn ta không nắm chắc, ngân hàng chẳng hiểu sao lại đóng băng tài khoản nữa! Trong bóng đêm, dường như có một đôi tay đang bóp chặt lấy cổ hắn ta. Bị truy hỏi như thế, hắn ta nổi cơn tam bành, mắng: "Một đám tạp chủng vong ân bội nghĩa! Ban đầu cầu xin tôi chia một phần công trình cho mấy người làm thế nào? Bây giờ thư ký Chu mới chỉ bị mời đi điều tra theo thông lệ thôi, mấy người lại đến chỗ tôi giương oai ư!"
Trong góc chợt truyền đến giọng nói nặng nề: "Ai cũng biết thư ký Chu và anh có quan hệ thế nào, mấy hạng mục của công ty anh đều do thư ký Chu giúp đỡ, thư ký Chu xảy ra chuyện bất ngờ, các anh chắc chắn cũng không thoát khỏi liên quan. Nếu không, ngân hàng sao lại đóng băng tài khoản nhanh như thế?"
Mọi người còn chưa biết chuyện tài khoản của bất động sản Kiệt Xuất bị đóng băng, nghe vậy đều hít một hơi lạnh, những người vốn cũng không bức thiết cần tiền công trình cũng nóng vội, ào ào yêu cầu kết toán số tiền chưa thanh toán.
Lâm Kiệt bực bội trán nổi gân xanh, đang muốn quở mắng, phòng quan hệ xã hội của hắn ta vội vàng giải thích: "Ngân hàng chỉ tạm thời đóng băng tài khoản, chắc chắn trong đó có chút hiểu lầm, chúng tôi đã phái người đi nói chuyện rồi. Có lẽ ngày mai ngân hàng sẽ giải tỏa tài khoản, mọi người không nên lo lắng. Về phần số tiền chưa thanh toán hết, theo như hợp đồng, bây giờ cũng không phải thời điểm kết toán, các ông làm vậy là vi phạm hợp đồng, sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!"
Mọi người nhất thời không lên tiếng, giọng nói trầm lắng ban nãy lại vang lên: "Thời điểm này đừng nhắc đến những điều kiện hợp đồng máy móc đó, nếu ngày mai ngân hàng không giải tỏa, tình hình tiền tệ siết chặt, đến lúc đó công ty các anh phải phá sản, chúng tôi phải đi đòi tiền của ai!"
"Đúng thế đúng thế!" Một số người vội vàng phụ họa, nhao nhao yêu cầu kết toán tiền công trình.
Lâm Kiệt nhìn người đứng trong góc, trong mắt toát ra ánh lửa độc ác, quơ lấy gạt tàn thủy tinh đặt trên bàn xông về phía người đó, cứ nhắm ngay đầu vừa đập vừa chửi. Người ngoài không ngờ hắn ta đột nhiên nổi điên, đập người đó hai ba cái mới phản ứng, vội vàng đè hắn ta lại. Tình cảnh nhất thời hỗn loạn, có người thừa dịp gọi , cảnh sát và xe cấp cứu đều tới, dẫn mấy người ở lại xem náo nhiệt và người có liên quan về cục.
Cùng lúc, phía Giang Vũ Thần nhận được điện thoại, nói là có người bị thương, anh nói: "Tiền thuốc men và phí những cố gắng vô ích đều do tôi trả, đưa đến bệnh viện tốt nhất, mời bác sĩ tốt nhất, dùng thuốc nhập khẩu! Ngoài ra, ngày mai cho người mang chút đồ bổ đến thăm hỏi, bất kể thế nào, lão Dương cũng là doanh nghiệp có hợp tác với chúng ta."
"Chuyện nhỏ", Giang Vũ Thần lắc lắc ly rượu, "Dự tính ngày mai sẽ có một vài doanh nghiệp xây dựng sẽ ngừng thi công và cung cấp hàng đó."
Quý Vân Khai cười nói: "Tòa nhà thương mại phía nam đó bọn họ không phải sắp mở bán rồi à, bây giờ mà đình công, tổn thất thật không nhỏ đâu!"
Giang Vũ Thần cũng cười nói: "Lần này vấn đề không chỉ là tổn thất lớn hay nhỏ mà là khi bọn họ phá sản, ai sẽ thừa dịp chui vào." Ánh mắt anh nhìn về phía Đường Cạnh Nghiêu.
Đường Cạnh Nghiêu mỉm cười: "Ở thương trường nói chuyện thương trường, lần này chúng ta coi là hợp tác, tiếp theo sẽ phải quay lại cạnh tranh rồi." Lời anh ta nói mặc dù không rõ ràng nhưng người ngồi đây đều hiểu, nhất là Giang Vũ Thần. Lời anh vừa rồi ám chỉ có hứng thú với tòa nhà thương mại mới ở phía nam, bên Đường Cạnh Nghiêu cũng như vô ý mà có ý, nhất định sẽ chia một chén canh.
Quý Vân Khai nhìn nhìn hai người, một người là anh vợ tương lai, một người là anh họ, anh vung tay lên: "Hai bên ngang nhau, hai người mỗi người một nửa là được rồi!"
Đường Cạnh Nghiêu liếc anh một cái: "Không hổ là thiếu đông của Hoa Độ, khí lớn thật đấy."
Quý Vân Khai bĩu môi, lúc này Phùng Chinh nói: "Chuyện này vẫn chưa xong mà các anh đã nghĩ đến chuyện chia trứng gà? Mai tôi phải đi một chuyến, dò tra thuế của bất động sản Kiệt Xuất, đến lúc đó sẽ nói cho các anh, có thể chia bao nhiêu thì chia."
Chủ đề đã được chuyển, Giang Vũ Thần và Đường Cạnh Nghiêu cũng không đối đầu gay gắt nữa, thả lỏng người, Trần Vệ Đông thì ngủ lơ mơ suốt. Quý Vân Khai khó hiểu hỏi: "Bây giờ mới mấy giờ mà sao cậu lại có bộ dạng này hả?"
Trần Vệ Đông ngáp dài: "Các cậu không biết, mới đây tôi lên được một cô nàng non mềm, đúng là cực phẩm nhé!", còn nhiệt tình hỏi họ: "Các anh ai có hứng thú không, cho các anh mượn chơi hai ngày? Cam đoan lên giường với cô em đó cũng đừng mong xuống!"
Nếu là ngày trước Quý Vân Khai nghe nói như thế nhất định sẽ phấn khích, lần này lại khinh thường: "Cực phẩm cái gì, giữ lại mình cậu chơi đi! Cẩn thận đấy, có vấn đề gì là cậu chịu tất."
"Xì!" Trần Vệ Đông trợn trắng mắt, không ngờ hào hứng của tất cả giảm đi, rất ít cùng chung lạc thú một phen. Anh ta quay sang thần bí hỏi Quý Vân Khai: "Giang Phỉ nhà các cậu có phải cũng là cực phẩm không? Bằng không trước kia cậu trải qua bao nhiêu cô gái, tại sao lại bị thu phục?"
"Chơi chết cụ cậu!" Quý Vân Khai mắng to, "Giang Phỉ nhà chúng tôi là người mà cậu có thể nói huyên thuyên? Cô ấy có phải cực phẩm hay không thì có cái rắm liên quan tới cậu!"
"Được được được, coi như tôi không có hỏi!" Trần Vệ Đông xoa mũi, tiếp tục gà gật trên sô pha.
Quý Vân Khai tức giận uống rượu giải sầu, Đường Cạnh Nghiêu không để ý đến chuyện bên ngoài, Giang Vũ Thần thì như có điều suy nghĩ, anh mới tiếp xúc với vòng tròn này, còn chưa hoàn toàn bước vào, dù vậy, anh cũng biết những chuyện mà người bình thường cả đời không làm được, ở trong tay nhóm "quần là áo lụa" này, quả thực dễ như trở bàn tay.
Lâm Kiệt vì cố ý gây thương tích đã bị tạm giam mười lăm ngày, chờ hắn ở trong đó mười lăm ngày trở ra, mọi thứ đều đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Chu Chí Khôn bị điều tra và hạn chế tự do, đã chuyển giao cho viện kiểm sát, chính thức lập hồ sơ điều tra. Bất động sản Kiệt Xuất vì không có người đứng đầu đình công toàn diện, giá phòng ở tòa nhà thương mại chuẩn bị bán cũng rớt không phanh. Trợ lý của Lâm Kiệt cầm theo một số tài chính bỏ trốn, việc hắn ta phải đối mặt là sự bất ổn của bất động sản Kiệt Xuất mà không có sự che chở của Chu Chí Khôn.
Chờ đợi hắn ta còn có một lệnh bắt khác: Bất động sản Kiệt Xuất có nghi án vi phạm lao động và hối lộ rửa tiền, Lâm Kiệt chính thức bị phê chuẩn cưỡng chế bắt đi điều tra.
Tất cả bất động sản của bất động sản Kiệt Xuất bị ngân hàng thu hồi, ép phải mang ra đấu giá.
Giang Vũ Thần thuận lợi lấy được tòa nhà thương mại phía nam với giá thấp hơn giá thị trường một phần ba, cho người đi hỏi thăm Đường thịnh lấy gì thì được biết, Đường thịnh chỉ lấy tiểu khu Thịnh Thế ở phía bắc, bởi vì nó gần với thành phố lân cận, giao thông tắc nghẽn. Dân số không tới %, bất động sản Kiệt Xuất suýt nữa bị tiểu khu này kéo chết theo, làm sao Đường Cạnh Nghiêu có thể giành lấy nó?
Không bao lâu sau anh liền có được tin tức từ chỗ Triệu Vũ: Nơi đó sắp xây đường cao tốc, hơn nữa gần tiểu khu còn xây một khu công nghiệp cỡ lớn, đã có nhiều khu xưởng muốn chuyển qua đó, hơn nữa còn tìm kiếm ký túc xá cho công nhân. Đường Cạnh Nghiêu đã sớm nhận được tin, giá để mua lại tiểu khu Thịnh Thế quả thật thấp đến khó tin! Còn Đường thịnh lúc này được hưởng lợi, dùng một vốn bốn lời để hình dung cũng không đủ.
Sau khi Giang Vũ Thần biết rõ, lặng lẽ mỉm cười, chỉ Đường thịnh đã khó đối phó như thế, với Hoa Độ bất biến ứng vạn biến kia phải xuống tay như thế nào mới tốt?
Quý Vân Khai cũng mới biết Đường thịnh buôn bán lời một số tiền lớn, bừng tỉnh hiểu ra: "Thảo nào dượng chẳng hỏi han gì tới Chu Chí Khôn! Hóa ra là giúp con mình đá văng đá cản đường! Anh bảo mà, dượng chính là người không có lợi không làm, bồi dưỡng được một thư ký thị ủy không dễ, còn tưởng ông ấy là tráng sĩ chặt cổ tay, không ngờ lại có mưu đồ khác! Mấy ông làm quan thật chẳng tốt đẹp gì!"
Giang Phỉ lườm anh một cái: "Anh cũng là quan đấy, thẩm phán ạ!"
Quý Vân Khai thề son sắt: "Anh không lươn lẹo như bọn họ, lần này nếu không phải bị ép, anh sẽ không sử dụng mấy thủ đoạn ấy."
Giang Phỉ mỉm cười: "Em biết anh làm vì em."
Quý Vân Khai gật đầu: "Em chấp nhận chuyện của anh là tốt rồi.", dừng một lúc, anh nói tiếp."Tuần sau anh dẫn em về nhà ăn cơm, gặp bố mẹ anh."
Giang Phỉ sửng sốt, Quý Vân Khai cười nói: "Đừng khẩn trương, bố mẹ anh cũng giống nah, không phải người nghiêm túc. Chúng ta chung sống lâu như vậy cũng nên công khai, con dâu xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng, huống chi em xinh đẹp thế kia."
Giang Phỉ không lập tức đồng ý với anh, lấy cớ: "Anh để em suy nghĩ đã."
Quý Vân Khai cũng không miễn cưỡng, "Được, suy nghĩ kỹ thì nói với anh một tiếng là được!"
Gặp người lớn? Giang Phỉ chưa bao giờ nghĩ tới cô và Quý Vân Khai sẽ có tương lai, làm sao có thể cùng anh về nhà gặp người lớn vào lúc này!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Quý Vân Khai chưa dẫn cô về nhà gặp bố mẹ, Quý Tĩnh đã tới tìm cô trước.
Khi đến kiểm tra "Dao Trì" theo thông lệ, Quản lý trưởng nói cho cô biết, mấy hôm trước có một khách hàng muốn gặp cô mà chưa gặp được, hôm nay lại đến nữa, bây giờ đang chờ cô ở phòng tiếp khách!
Giang Phỉ vào phòng tiếp khách xem, người tới không phải người ngoài, chính là Quý Tĩnh.
Nhiều ngày không gặp, Quý Tĩnh thoạt nhìn có chút tiều tụy.
"Hóa ra là cô Ngôn, không biết tìm tôi có chuyện gì? Là do sự phục vụ của chúng tôi làm cô Ngôn không hài lòng sao?" Giang Phỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
Quý Tĩnh chỉ nhìn cô, dường như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô, Giang Phỉ cũng không né tránh ánh mắt cô ấy, đón nhận không chút sợ hãi. Khẽ nhấp một ngụm cà phê, cô ấy thấp giọng nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhìn cô Giang từ khoảng cách gần."
Giang Phỉ che đậy mũi nhọn, ngồi xuống đối diện cô ấy, hỏi: "Có nhìn ra được gì chưa?"
Quý Tĩnh cười khổ lắc đầu: "Cô Giang hình như không như trong tưởng tượng của tôi, không cùng một bộ dạng."
"Ồ?" Giang Phỉ nhíu mày, bất giác mang theo chút châm biếm, "Vậy, tôi có bộ dạng thế nào trong tưởng tượng của cô Ngôn?"
Quý Tĩnh nhìn về phía cô, nói thật, không phải đang nhìn cô mà là xuyên thấu qua cô, nhìn về quá khứ xa xôi. Ánh mắt Quý Tĩnh không có tiêu cự, giọng điệu mang theo sự tưởng tượng: "Cô trong tưởng tượng là một cô gái đơn thuần, tốt bụng, thiện lương, đáng yêu."
Giang Phỉ nở nụ cười, đó đúng là cô, cô của bốn năm trước.
"Cô Ngôn cũng có lúc nhìn lầm người, tôi của bây giờ tuyệt đối không đơn thuần, tốt bụng chút nào, ngược lại lạnh lùng, ngang ngược. Thật ngại quá, làm cô Ngôn thất vọng rồi."
Quý Tĩnh cúi xuống, lát sau ngẩng lên, hỏi thẳng: "Con người cô của hôm nay như vậy, con người cô trước kia đã từng như thế, có phải..."
Giang Phỉ che dấu ý cười, xem ra Quý Tĩnh thật sự có chuẩn bị mà đến, quá khứ của cô và Ngôn Bá Ước, chắc cũng biết. Nhưng cô không thể tự nói ra, đành phải giả bộ không biết với cô ấy, thở dài: "Cô Ngôn, trước đây chúng ta không quen biết, làm sao cô biết tôi trước kia thế nào?"
"Tôi đoán", Quý Tĩnh nói nhanh, giống như nói chậm thì sẽ không cách nào nói ra, "Bởi vì đó là kiểu con gái mà Bá Ước thích, vậy nên tôi mới kết luận, cô là người như thế! Hai người... trước kia..." Nói đến lời cuối cùng, giọng nói cô ấy đã hơi run.
Ánh mắt Giang Phỉ trở nên sắc bén, lập tức cắt ngang: "Bây giờ tôi là bạn gái của A Khai, cô Ngôn nói vậy, có phải không coi A Khai là em trai."
Quý Tĩnh cắn cắn môi, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, ép mình bình tĩnh lại. Cô ấy hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Việc này không có quan hệ gì với A Khai, tôi chỉ muốn biết, trước đây cô và Bá Ước, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Giang Phỉ nhíu mày, thản nhiên nói: "Đã là chuyện đã qua, hai người cũng kết hôn lâu rồi, cần gì phải vương vít quá khứ?"
"Nhưng anh ấy không quên được cô!" Quý Tĩnh đột nhiên lên giọng.
Giang Phỉ sửng sốt, tiếp đó cười: "Cô Ngôn hình có hơi mất tự tin với bản thân thì phải, cũng đánh giá cao tình cảm của anh ta rồi, anh ta mà là người chung tình như thế, ngày trước sao lại... Cô yên tâm, tôi chính tai nghe anh ta nói, anh ta chưa bao giờ yêu tôi."
Quý Tĩnh hiển nhiên không tin, Giang Phỉ đã mất kiên nhẫn, nên giải thích cô đã giải thích, làm sao cứ giữ mãi không buông? Cô nói tiếp: "Bây giờ tôi là bạn gái của A Khai, mặc dù tôi từng có quá khứ với anh Ngôn, đó cũng là quá khứ. Cuối tuần này tôi và A Khai sẽ đi gặp cô chú, hi vọng họ sẽ thích tôi, đến lúc đó, tôi sẽ trở thành người một nhà với cô Ngôn."
Sắc mặt Quý Tĩnh thay đổi lớn: "A Khai... Nó nghiêm túc?"
Giang Phỉ cười cười: "Cô Ngôn không phải nói hy vọng anh ấy sớm yên ổn sao? Bây giờ anh ấy đã muốn tìm một người kết hôn, cô nên vui vẻ mới phải?"
Sắc mặt Quý Tĩnh lại thay đổi, cuối cùng im lặng, cầm túi xách, ảm đạm rời đi.
Giang Phỉ nhìn bóng lưng cô ấy, không biết nghĩ gì.
Tới Chủ nhật, cô mặc áo lông cừu, đi cùng Quý Vân Khai vẫn mặc áo gió Burberry như trước đến Đại trạch nhà họ Quý.
Dáng người hai người đều thon dài, gương mặt yêu nghiệt, đứng cùng một chỗ hết sức xứng đôi.
Khi bước vào cửa lớn, Quý Độ cười nói: "Kìa, còn mặc áo tình nhân nữa đấy!" Uy phong của người lớn nháy mắt biến mất không còn gì, tất nhiên, ông ở nhà vốn cũng chẳng uy nghiêm.
Cố Hoa vốn đang ngồi trên sô pha giả vờ làm quý bà, nghe vậy suýt nữa sặc nước miếng, cổ cứng đờ hơi quay ra nhìn, "ừm" một tiếng, lại thêm một câu: "Đã về rồi?"
Quý Vân Khai siết chặt tay Giang Phỉ, cười đi qua nói: "Hôm nay lần đầu tiên cô ấy tới đây, mẹ cũng đừng làm bộ làm tịch dọa cô ấy chạy, con sẽ phải cô đơn cả đời đấy!"
"Cái con gấu này... ha ha, mời cô Giang ngồi, cứ tự nhiên." Cố Hoa thiếu chút nữa thì những gì khổ tâm gây dựng bị phá hủy trong khoảnh khắc, cũng may phản ứng nhanh, lộ ra nụ cười xã giao.
Giang Phỉ khẽ mỉm cười, sớm đã được Quý Vân Khai tiêm thuốc dự phòng nên đã biết tính tình Cố Hoa, cô khéo léo nói: "Con chào cô chú, lần đầu tiên đến nhà, đây là tấm lòng nho nhỏ của con, mang cô chú nhận cho." Cô đưa quà biếu mình mang đến, là tương ớt ở địa phương nào đó làm. Quý gia không thiếu cái gì, mà tương ớt là đặc sản quê hương Cố Hoa thích ăn nhất khi còn bé, về sau vì phải bảo vệ giọng hét nên nhiều năm rồi chưa ăn, bây giờ không phải lên sân khấu biểu diễn nữa, nhưng bà lại không tìm được tương ớt tự làm hợp khẩu vị. Quý Vân Khai tốn công sức một phen, tìm được hương vị không sai biệt lắm, để Giang Phỉ đưa tới, thật sự làm người ta vui vẻ.
Ánh mắt Cố Hoa quả nhiên sáng lên, không thể chờ được mà mở ra nếm thử, mừng rỡ kêu: "Đúng hương vị khi còn bé rồi!" Sau đó bà không giả bộ được nữa, kéo tay Giang Phỉ hỏi nguồn gốc tương ớt này, Quý Vân Khai nháy mắt với Giang Phỉ, tỏ ý thành công.
Khi Quý Tĩnh và Ngôn Bá Ước trở về, Cố Hoa đang nói đến chuyện xảy ra khi Quý Vân Khai học năm nhất tiểu học, Quý Vân Khai chọc cười bên cạnh, bày tỏ không hề có chuyện như thế. Quý Độ cười mỉm lắng nghe, trong tay còn đang chơi Ipad. Hả? Ipad? Bình thường không phải nên đọc báo sao?
Giang Phỉ nhìn thoáng qua Quý Vân Khai, nghĩ thầm chẳng trách tính cách anh không gò bó như thế, việc dạy dỗ từ nhỏ quả nhiên rất quan trọng. Xem ra bố mẹ Quý gia cũng không phải kiểu người khó chung sống, hơn nữa khi hỏi đến gia đình cô, Quý Độ còn khen ngợi anh trai một phen, nói: "Bọn chú già rồi, bây giờ là thế giới của thanh niên, trông số doanh nhân trẻ, chú xem trọng nhất là hai người, một là Đường Cạnh Nghiêu, hai là người anh Giang Vũ Thần của con." Ông thậm chí nhắc tới Giang Đại Đạo, "Năm đó bố con cũng là nhân vật tài giỏi, rất biết nghĩa khí, để đi con đường chính đáng mà phân tán hết gia tài, khí phách này không phải ai cũng có. Hôm nào hãy hẹn một bữa, cho hai ông già chúng ta gặp nhau tâm sự."
Trái tim ông không có bụng dạ như thế, Giang Phỉ nghĩ thầm chuyện năm đó bố bị bắt hẳn không có quan hệ gì với Quý gia, là do một tay Ngôn thị tạo thành!
Cố Hoa nói hăng say, trông thấy con gái con rể quay về, hô: "Hai con về thật đúng lúc, mẹ đang nói chuyện hồi bé của A Khai đấy! A Khai còn sống chết không thừa nhận, Quý Tĩnh con qua đây, xem con còn chối cãi được không."
Quý Tĩnh cười gượng gạo: "Chuyện A Khai nghịch ngợm gây sự hồi bé nhiều lắm, con đâu thể nhớ rõ hết được! Mẹ nói tất nhiên là đúng rồi, A Khai đừng có chối nữa."
"Thấy chưa! Mẹ nói có là có!" Cố Hoa đắc ý nhướng mày với Quý Vân Khai.
Quý Vân Khai kéo Giang Phỉ nói: "Đừng nói chuyện nữa, lát nữa con dâu em sẽ cảm thấy anh là người không thể chịu nổi, không chịu gả cho anh thì làm sao giờ? Đi, anh dẫn em đi tham quan."
Cố Hoa thả Giang Phỉ ra, tiến đến bên cạnh Quý Độ nhìn ông chém hoa quả, Quý Độ phân tâm chém phải bom, lập tức thở dài: "Bà xem đi, bà không đến là tôi có thể phá kỷ lục rồi."
"Muốn phá kỷ lục của tôi? Nghĩ hay nhỉ!"
Hai người rời khỏi phòng khách, Quý Vân Khai đưa Giang Phỉ lên lầu, đến phòng mình tham quan.
"Sau khi lên đại học anh không ở căn phòng này nữa, nó vẫn như cũ." Quý Vân Khai cũng có chút cảm thán.
Giang Phỉ quan sát bốn phía, trên tường có một poster bóng rổ, một khung rổ, rất nhiều CD, mô hình trực thăng, trên bàn còn có một chồng tử thư, lại còn có một bản nhạc dương cầm.
"Anh biết đánh dương cầm hả?"
"Bị buộc phải học hồi nhỏ, thật sự không có thiên phú!" Quý Vân Khai khoanh tay trước ngực tựa vào bên bàn, vừa cười vừa nói, "Mẹ và dì cả của anh là song sinh, hai người kết hôn gần như đồng thời, dì cả có thai trước, anh nhỏ hơn Đường Cạnh Nghiêu một tuổi, nhưng mẹ anh rất hay so bì với dì cả, rất không may, anh cũng rơi vào vòng xoáy biến thành vật phẩm so bì của mẹ! Đường Cạnh Nghiêu bắn súng rất tốt, nhưng mà bóng rổ đua xe anh tốt hơn."
Giang Phỉ cười cười tỏ vẻ đã hiểu, hồi nhỏ mà có người cùng tuổi bên cạnh đều sẽ ganh đua.
Lúc này, quản gia đi lên mời bọn họ đi ăn cơm, Quý Vân Khai nói: "Không ăn ở nhà hàng, dọn bàn tròn ở phòng khách." Quản gia có chút khó xử, Quý Vân Khai lườm ông ta: "Không thì tôi sẽ không ăn!" Xuống phía dưới nhìn sang Giang Phỉ, đành phải đi xuống.
Giang Phỉ khó hiểu nhìn Quý Vân Khai, Quý Vân Khai đỏ mặt, nói mấy câu bên tai cô, sắc mặt Giang Phỉ cũng đỏ, thấp giọng nói: "Không thể nào?"
Quý Vân Khai thở phì phì nói: "Sao lại không thể? Chính anh tận mắt nhìn thấy? Sau tuổi mười lăm anh không ăn ở bàn đó nữa, nhớ lại thì... may là không để lại bóng ma tâm lý, bằng không đời này không thể đem lại hạnh phúc vợ chồng cho em rồi!"
Giang Phỉ cười nói: "Tình cảm của bố mẹ anh rất tốt."
"Hừ!" Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng đó đúng là sự thật, "Bố anh bây giờ đang tuyển chọn người giữ chức vụ CEO, chỉ giữ lại danh hiệu Chủ tịch cũng vì muốn ngày ngày ở bên mẹ anh. Ngày trước anh không hiểu họ, bây giờ đã hiểu, hóa ra yêu một người thật sự mong rằng có thể gặp người ấy từng giây từng phút, không được gặp thì trái tim ngứa ngáy, gặp được rồi, trái tim càng ngứa hơn."
Ánh mắt anh chẳng biết trở nên nóng rực từ lúc nào, giọng nói cũng khàn khàn, Giang Phỉ ho nhẹ một tiếng: "Xuống ăn cơm trước đã."
Quý Vân Khai ôm chầm cô hôn hít một hồi, sau đó mới buông ra: "Ăn món khai vị trước!" Giang Phỉ cười vỗ nhẹ anh, hai người cùng xuống nhà ăn cơm.