Khi xuống nhà họ nghe được Cố Hoa đang chỉ huy người giúp việc trong phòng bếp mang thức ăn lên: "Dùng cái đĩa lớn một chút, như thế sẽ trông giống như bữa cơm tiêu chuẩn." Quý Vân Khai và Giang Phỉ nhìn nhau cười, Giang Phỉ cảm thấy tính cách Cố Hoa thật đúng là thú vị.
Sáu người ngồi quanh bàn tròn, món ăn rất phong phú, cũng rất tinh xảo. Giang Phỉ để ý trên đĩa rau xào lớn còn trang trí thêm một quả anh đào, quả thật giống bữa cơm tiêu chuẩn.
Cố Hoa cười nói với Giang Phỉ: "A Khai bảo con bị dị ứng tỏi, điểm này rất hợp ý với cô, món ăn của gia đình chẳng những không có tỏi, hành gừng gì đó càng không có, con cứ yên tâm mà ăn."
Quý Độ bất mãn nói: "Con bé dị ứng thì không nói làm gì, bà thì kén ăn, duyên dáng cỡ nào." Ông vẫn còn canh cánh chuyện vừa rồi không phá kỷ lục đó!
Cố Hoa trừng mắt: "Anh dám chê tôi!"
Quý Độ vội cười làm lành: "Đâu có! Không dám, không dám. Nào, mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất." Ông gắp phần thịt bên mắt cá cho Cố Hoa, Cố Hoa lúc này mới hài lòng, mời mọi người dùng bữa.
Quý Vân Khai nhanh tay lẹ mắt lập tức gắp thịt ở bụng cá cho Giang Phỉ, mặt Giang Phỉ hơi đỏ lên, quở trách liếc anh một cái, cúi đầu ăn cá.
Ngôn Bá Ước nhìn hai người đối diện, trong lòng chua xót, thật sự không nên về nhà. Quý Tĩnh thấy chồng không có tâm trạng nhìn sang bạn gái của em trai, lại không thể hiện ra sự quan tâm trước sau như một với mình, trong lòng càng khó chịu, không nuốt trôi được. Nếu là bình thường, trước mặt bố mẹ đôi bên, anh ta đều cho mình ba phần mặt mũi. Hôm nay, Giang Phỉ chính thức trở thành người phụ nữ của Quý Vân Khai, sắp thành con dâu nhà họ Quý, anh ta không chịu nổi nữa chứ gì? Ngay cả giả vờ, cũng không giả vờ nổi.
Sau buổi cơm trưa, Cố Hoa hứng thú muốn chơi mạt chược, Quý Vân Khai nhìn Giang Phỉ, nói: "Mẹ, trước mặt cao nhân mẹ đừng khoe khoang nữa." Hồi trước rủ Giang Phỉ chơi mạt chược, kỹ thuật của Trần Vệ Đông là tốt nhất, kết quả suýt nữa bị thua Giang Phỉ đến nỗi lột cả quần. Kỹ thuật đánh bài của Đường Cạnh Nghiêu không tồi, nhưng vẫn là bại tướng dưới tay Giang Phỉ. Sau cùng, mấy người họ không bao giờ muốn rủ Quý Vân Khai và Giang Phỉ chơi mạt chược nữa.
Quý Độ cũng nói: "Bà muốn chơi thì đi tìm mấy người bạn cùng chơi bài của bà ấy, hoặc là chơi chém hoa quả kìa." Sau đó ông lại hào hứng bừng bừng mở Ipad ra.
Ngôn Bá Ước nhìn về phía Quý Vân Khai, thấp giọng nói: "A Khai, lên lầu nói chuyện được chứ?"
Quý Vân Khai nhíu mày, biết anh ta nhịn đến giờ đã không dễ, vỗ vỗ trấn an Giang Phỉ, đi với Ngôn Bá Ước lên thư phòng tầng hai nói chuyện.
Giang Phỉ và Quý Tĩnh cùng nhìn hai người đàn ông đi lên, sắc mặt Ngôn Bá Ước âm trầm, Quý Vân Khai vẫn ra vẻ không thèm quan tâm.
Không biết bọn họ sẽ nói chuyện gì.
Quý Tĩnh nhìn Giang Phỉ, Giang Phỉ cũng nhìn Quý Tĩnh, hai người đều giữ im lặng. Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ bao giờ cũng chính xác, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra mà họ không cách nào vãn hồi.
Cố Hoa tự vào phòng bếp gọt hoa quả, là hoa quả thật chứ không phải hoa quả trong Ipad mà Quý Độ đang chơi, bà chỉ thấy hai cô gái, liền hỏi: "A Khai và Bá Ước đâu?"
Quý Tĩnh nói: "Lên thư phòng tầng hai nói chuyện rồi ạ!"
Cố Hoa bĩu môi, nói thầm: "Hai đứa thì có chuyện gì mà nói!", bà hỏi Quý Tĩnh: "Mẹ chồng con không thuyết phục con bảo Bá Ước làm CEO của Hoa Độ nữa à?" Lúc trước Ngôn thị và Hoa Độ liên hôn để cứu công ty, Cố Hoa không vui, mẹ của Bá Ước là người quá tính toán! Chỉ vì Quý Tĩnh vừa gặp đã yêu Bá Ước, đến nỗi không phải cậu ta thì không lấy chồng! Cũng may Bá Ước xem như tốt, bằng không bà đã chẳng liên hôn với Ngôn thị!
Nét mặt Quý Tĩnh tỏ ra khó xử, cúi đầu nói: "Chuyện bố muốn từ chức CEO vừa truyền ra, người của Ngôn gia quả thật có chút động lòng, chẳng qua Bá Ước cũng không có ý đó, mẹ cứ yên tâm đi!"
"Hừ!" Trong lòng Cố Hoa khinh thường, cho dù bây giờ không có ý đó, được người nhà xúi giục, ai biết có thể sinh ra dị tâm. Phải mau khuyên Quý Độ tìm người có thể tin tưởng, bà chọc Quý Độ, ai ngờ Quý Độ một lòng trầm mê trong trò chém hoa quả, không có tâm tư quan tâm đến bà.
Giang Phỉ nghe họ thỏa luận đến chuyện kinh doanh của Hoa Độ, cảm thấy mình là người ngoài không nên nghe, càng không muốn nghe đôi câu vài lời liên quan đến mẹ Ngôn Bá Ước, cô cười nói: "Để con mang hoa quả lên cho A Khai."
Cố Hoa vội nói: "Không cần con đi, cứ bảo người giúp việc mang lên cho nó."
Giang Phỉ cười cười: "Không sao ạ, chỉ là tầng trên tầng dưới thôi cô." Sau đó cô bưng đĩa hoa quả xinh đẹp đi lên, nghe theo tiếng nói tìm được vị trí thư phòng.
Cô chuẩn bị gõ cửa thì nghe giọng nói tức giận của Ngôn Bá Ước bên trong: "Cậu cố ý tiếp cận Giang Phỉ!" Tay cô dừng lại giữa không, trở nên khẩn trương, ma xui quỷ khiến, cô áp tai lên cánh cửa, muốn nghe xem Quý Vân Khai trả lời như thế nào.
Quý Vân Khai nhìn khuôn mặt thịnh nộ trước mặt ấy, không biết tại sao trong lòng thấy rất khuây khoả, nhíu mày, ngông cuồng cười nói: "Đúng, tôi cố ý đấy, cố ý tiếp cận cô ấy, để cô ấy yêu tôi đấy."
Hơi thở của Giang Phỉ trì trệ, nhưng không lên tiếng, lại nghe Ngôn Bá Ước hổn hển nói: "Cậu cám dỗ cô ấy, chỉ vì trả thù tôi?"
Quý Vân Khai cười to: "Anh đánh giá mình cao quá rồi, tôi cám dỗ cô ấy, không phải chỉ muốn xem cô ấy là kiểu phụ nữ thế nào thôi."
Sau một hồi im lặng, Quý Vân Khai chậm rãi nói: "Khi còn bé bố tôi bận rộn làm ăn, mẹ tôi bận đi diễn, khi đến trường đều là chị tôi đưa tôi đi, sau khi đi học tôi mới chơi với Đường Cạnh Nghiêu, chị tôi rất chiều chuộng tôi. Khi đó tôi liền nghĩ, tương lai nhất định phải để Quý Tĩnh hạnh phúc! Chị ấy gặp anh, cả người như phát sáng, tôi tưởng rằng cả đời chị ấy sẽ vĩnh viễn vui vẻ. Nhưng có một ngày, tôi thấy chị ấy khóc! Tôi chưa từng thấy chị khóc bao giờ, chị ấy nói trong lòng anh có người khác, vốn không yêu chị ấy, cùng chị ấy ngủ trên cùng một giường mà còn gọi tên người khác!
Anh có nhớ lần tôi làm anh say khướt không? Đúng vậy, chính là vì bắt anh nói ra! Anh cũng xem như say rượu mà nói ra lời thật, nói cho tôi biết rất nhiều chuyện liên quan đến Giang Phỉ. À, không phải anh còn đặc biệt tích cóp một cái két, để toàn bộ những thứ liên quan đến Giang Phỉ trong đó sao? Chính lúc đó tôi đã biết, có một người phụ nữ tên là Giang Phỉ, cướp hết hạnh phúc thuộc về chị tôi! Vậy nên tôi cho người tìm cô ấy, nhưng cô ấy lại như mất tích, không tìm được. Mãi đến mấy tháng trước, tôi gặp cô ấy ở 'Tiểu Giang Nam'.
Tôi tìm cô ấy hai năm cũng không tìm được, cô ấy lại đột nhiên xuất hiện, so với tấm ảnh anh cho tôi xem, thật sự có chênh lệch rất lớn. Trên tấm ảnh cô ấy buộc tóc đuôi ngựa mặc váy kẻ ca-rô, nhưng còn người trước mắt tôi? Quyến rũ như yêu tinh vậy đó! Tôi nghĩ, có phải đây mới là bộ mặt thật của cô ấy, mê hoặc anh đến nỗi chết mê chết mệt, kết hôn rồi cũng không thể quên. Vậy nên tôi giải vây giúp cô ấy, giúp đỡ cô ấy, cố ý tiếp cận cô ấy, theo đuổi cô ấy! Không sao cả, dù sao cô ấy cũng xinh đẹp, tôi chẳng chịu thiệt gì.
Tôi chỉ muốn xem, cô ấy rốt cuộc là người thế nào! Cô ấy có gì tốt hơn chị tôi, có đáng để anh nhớ mãi không quên? Không ngờ cô ấy rất khó theo đuổi, chẳng qua, kinh nghiệp chơi đùa phụ nữ trước kia của tôi rất phong phú, cô ấy vẫn bị tôi chộp được, còn lên giường với tôi!" Tà khí trong mắt anh dày đặc, nhìn Ngôn Bá Ước hận không thể lao lên đánh anh ta!
Ngôn Bá Ước càng tức giận, Quý Vân Khai càng vui vẻ! Quá khứ của Giang Phỉ và Ngôn Bá Ước vĩnh viễn là một cái gai trong lòng anh, mỗi khi nhớ lại khi Ngôn Bá Ước say rượu nói về những điều đã từng cùng với Giang Phỉ, anh sẽ phát điên.
Còn bây giờ, người muốn phát điên không phải anh, mà là Ngôn Bá Ước.
Người đàn ông đạo đức giả này, có tư cách gì có được tình yêu thuở ban đầu của Giang Phỉ!
Giang Phỉ tựa vào tường, nắm chặt đĩa hoa quả mới không để nó rơi xuống, ý thức như rời khỏi thân thể cô, cả người đau đến mức không còn cảm giác, hốc mắt cay cay, nóng bừng, muốn há miệng thật to để thở, không khí xung quanh lại như bị hút cạn, không thở nổi, cảm giác trái tim như vỡ vụn, máu trong người chảy ngược...lần lượt nối đuôi nhau ập đến, cô không thể không bám vào tường, không để mình ngã xuống. Những lời Quý Vân Khai mới nói như tiếng sấm đánh vào bên tai, lỗ tai cô kêu ong ong, không nghe thấy gì được nữa, cũng không muốn nghe gì nữa.
Thì ra anh tiếp cận cô, thật sự có mục đích khác, cô lại ngốc nghếch, tự cho sức quyến rũ của mình lớn, có thể chinh phục được anh.
Những điều tốt đẹp, sự dịu dàng, tỉ mỉ, những câu nói thề hẹn của anh, xem ra chỉ là trò cười.
Hóa ra, họ đều không phải những người đơn thuần.
Cô đặt đĩa xuống, lau nước mắt, quay người xuống nhà.
Ngôn Bá Ước cực lực đè nén cơn giận, hỏi anh: "Cậu đã đạt được ý muốn, cô ấy mắc câu, vậy đủ rồi chứ? Tha cho cô ấy đi! Vì tôi, cô ấy đã chịu quá nhiều tổn thương, không thể tiếp nhận sự lừa gạt của cậu nữa! Tôi sẽ thử yêu Quý Tĩnh, cậu có thể buông tay không?"
Quý Vân Khai cười, hỏi ngược lại anh ta: "Tại sao tôi phải buông tay? Quả thực, cô ấy mắc câu, người phụ nữ tôi bỏ ra bao nhiêu tâm lực mới có, tại sao phải buông tay?" Anh chỉ vào tim mình, nói tiếp, "Vì cô ấy tôi không tiếc dùng hết thời gian và tinh lực, ngay cả trái tim cũng tham gia vào đó, vì sao, phải buông tay?"
Ngôn Bá Ước chấn động không nói nên lời, Quý Vân Khai cười tiếp tục: "Nhiều năm qua tôi chưa từng thích ai, cũng chưa từng yêu ai, Giang Phỉ là người đầu tiên tôi yêu, cũng là người duy nhất. Tôi đưa cô ấy về nhà đã là minh chứng tốt nhất. Anh có biết bản chất cô ấy tốt bụng nhiều thế nào không, vậy nên, yêu cô ấy, chẳng phải chuyện gì kỳ quái." Anh vỗ vai Ngôn Bá Ước: "Từ nay về sau khi gặp em dâu, đừng dùng ánh mắt đó nữa, tôi sẽ không vui."
Quý Vân Khai đi lướt qua anh ta, mở cửa ra ngoài, nụ cười lại trở nên ấm áp. Sự ấm áp như thế chỉ dành cho Giang Phỉ, nhưng anh không tìm thấy cô, thứ tìm được chỉ là đĩa hoa quả lẳng lặng đặt trong góc.
Quý Vân Khai chưa dẫn cô về nhà gặp bố mẹ, Quý Tĩnh đã tới tìm cô trước.
Khi đến kiểm tra "Dao Trì" theo thông lệ, Quản lý trưởng nói cho cô biết, mấy hôm trước có một khách hàng muốn gặp cô mà chưa gặp được, hôm nay lại đến nữa, bây giờ đang chờ cô ở phòng tiếp khách!
Giang Phỉ vào phòng tiếp khách xem, người tới không phải người ngoài, chính là Quý Tĩnh.
Nhiều ngày không gặp, Quý Tĩnh thoạt nhìn có chút tiều tụy.
"Hóa ra là cô Ngôn, không biết tìm tôi có chuyện gì? Là do sự phục vụ của chúng tôi làm cô Ngôn không hài lòng sao?" Giang Phỉ không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
Quý Tĩnh chỉ nhìn cô, dường như muốn nhìn ra gì đó từ trên mặt cô, Giang Phỉ cũng không né tránh ánh mắt cô ấy, đón nhận không chút sợ hãi. Khẽ nhấp một ngụm cà phê, cô ấy thấp giọng nói: "Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn nhìn cô Giang từ khoảng cách gần."
Giang Phỉ che đậy mũi nhọn, ngồi xuống đối diện cô ấy, hỏi: "Có nhìn ra được gì chưa?"
Quý Tĩnh cười khổ lắc đầu: "Cô Giang hình như không như trong tưởng tượng của tôi, không cùng một bộ dạng."
"Ồ?" Giang Phỉ nhíu mày, bất giác mang theo chút châm biếm, "Vậy, tôi có bộ dạng thế nào trong tưởng tượng của cô Ngôn?"
Quý Tĩnh nhìn về phía cô, nói thật, không phải đang nhìn cô mà là xuyên thấu qua cô, nhìn về quá khứ xa xôi. Ánh mắt Quý Tĩnh không có tiêu cự, giọng điệu mang theo sự tưởng tượng: "Cô trong tưởng tượng là một cô gái đơn thuần, tốt bụng, thiện lương, đáng yêu."
Giang Phỉ nở nụ cười, đó đúng là cô, cô của bốn năm trước.
"Cô Ngôn cũng có lúc nhìn lầm người, tôi của bây giờ tuyệt đối không đơn thuần, tốt bụng chút nào, ngược lại lạnh lùng, ngang ngược. Thật ngại quá, làm cô Ngôn thất vọng rồi."
Quý Tĩnh cúi xuống, lát sau ngẩng lên, hỏi thẳng: "Con người cô của hôm nay như vậy, con người cô trước kia đã từng như thế, có phải..."
Giang Phỉ che dấu ý cười, xem ra Quý Tĩnh thật sự có chuẩn bị mà đến, quá khứ của cô và Ngôn Bá Ước, chắc cũng biết. Nhưng cô không thể tự nói ra, đành phải giả bộ không biết với cô ấy, thở dài: "Cô Ngôn, trước đây chúng ta không quen biết, làm sao cô biết tôi trước kia thế nào?"
"Tôi đoán", Quý Tĩnh nói nhanh, giống như nói chậm thì sẽ không cách nào nói ra, "Bởi vì đó là kiểu con gái mà Bá Ước thích, vậy nên tôi mới kết luận, cô là người như thế! Hai người... trước kia..." Nói đến lời cuối cùng, giọng nói cô ấy đã hơi run.
Ánh mắt Giang Phỉ trở nên sắc bén, lập tức cắt ngang: "Bây giờ tôi là bạn gái của A Khai, cô Ngôn nói vậy, có phải không coi A Khai là em trai."
Quý Tĩnh cắn cắn môi, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, ép mình bình tĩnh lại. Cô ấy hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Việc này không có quan hệ gì với A Khai, tôi chỉ muốn biết, trước đây cô và Bá Ước, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Giang Phỉ nhíu mày, thản nhiên nói: "Đã là chuyện đã qua, hai người cũng kết hôn lâu rồi, cần gì phải vương vít quá khứ?"
"Nhưng anh ấy không quên được cô!" Quý Tĩnh đột nhiên lên giọng.
Giang Phỉ sửng sốt, tiếp đó cười: "Cô Ngôn hình có hơi mất tự tin với bản thân thì phải, cũng đánh giá cao tình cảm của anh ta rồi, anh ta mà là người chung tình như thế, ngày trước sao lại... Cô yên tâm, tôi chính tai nghe anh ta nói, anh ta chưa bao giờ yêu tôi."
Quý Tĩnh hiển nhiên không tin, Giang Phỉ đã mất kiên nhẫn, nên giải thích cô đã giải thích, làm sao cứ giữ mãi không buông? Cô nói tiếp: "Bây giờ tôi là bạn gái của A Khai, mặc dù tôi từng có quá khứ với anh Ngôn, đó cũng là quá khứ. Cuối tuần này tôi và A Khai sẽ đi gặp cô chú, hi vọng họ sẽ thích tôi, đến lúc đó, tôi sẽ trở thành người một nhà với cô Ngôn."
Sắc mặt Quý Tĩnh thay đổi lớn: "A Khai... Nó nghiêm túc?"
Giang Phỉ cười cười: "Cô Ngôn không phải nói hy vọng anh ấy sớm yên ổn sao? Bây giờ anh ấy đã muốn tìm một người kết hôn, cô nên vui vẻ mới phải?"
Sắc mặt Quý Tĩnh lại thay đổi, cuối cùng im lặng, cầm túi xách, ảm đạm rời đi.
Giang Phỉ nhìn bóng lưng cô ấy, không biết nghĩ gì.
Tới Chủ nhật, cô mặc áo lông cừu, đi cùng Quý Vân Khai vẫn mặc áo gió Burberry như trước đến Đại trạch nhà họ Quý.
Dáng người hai người đều thon dài, gương mặt yêu nghiệt, đứng cùng một chỗ hết sức xứng đôi.
Khi bước vào cửa lớn, Quý Độ cười nói: "Kìa, còn mặc áo tình nhân nữa đấy!" Uy phong của người lớn nháy mắt biến mất không còn gì, tất nhiên, ông ở nhà vốn cũng chẳng uy nghiêm.
Cố Hoa vốn đang ngồi trên sô pha giả vờ làm quý bà, nghe vậy suýt nữa sặc nước miếng, cổ cứng đờ hơi quay ra nhìn, "ừm" một tiếng, lại thêm một câu: "Đã về rồi?"
Quý Vân Khai siết chặt tay Giang Phỉ, cười đi qua nói: "Hôm nay lần đầu tiên cô ấy tới đây, mẹ cũng đừng làm bộ làm tịch dọa cô ấy chạy, con sẽ phải cô đơn cả đời đấy!"
"Cái con gấu này... ha ha, mời cô Giang ngồi, cứ tự nhiên." Cố Hoa thiếu chút nữa thì những gì khổ tâm gây dựng bị phá hủy trong khoảnh khắc, cũng may phản ứng nhanh, lộ ra nụ cười xã giao.
Giang Phỉ khẽ mỉm cười, sớm đã được Quý Vân Khai tiêm thuốc dự phòng nên đã biết tính tình Cố Hoa, cô khéo léo nói: "Con chào cô chú, lần đầu tiên đến nhà, đây là tấm lòng nho nhỏ của con, mang cô chú nhận cho." Cô đưa quà biếu mình mang đến, là tương ớt ở địa phương nào đó làm. Quý gia không thiếu cái gì, mà tương ớt là đặc sản quê hương Cố Hoa thích ăn nhất khi còn bé, về sau vì phải bảo vệ giọng hét nên nhiều năm rồi chưa ăn, bây giờ không phải lên sân khấu biểu diễn nữa, nhưng bà lại không tìm được tương ớt tự làm hợp khẩu vị. Quý Vân Khai tốn công sức một phen, tìm được hương vị không sai biệt lắm, để Giang Phỉ đưa tới, thật sự làm người ta vui vẻ.
Ánh mắt Cố Hoa quả nhiên sáng lên, không thể chờ được mà mở ra nếm thử, mừng rỡ kêu: "Đúng hương vị khi còn bé rồi!" Sau đó bà không giả bộ được nữa, kéo tay Giang Phỉ hỏi nguồn gốc tương ớt này, Quý Vân Khai nháy mắt với Giang Phỉ, tỏ ý thành công.
Khi Quý Tĩnh và Ngôn Bá Ước trở về, Cố Hoa đang nói đến chuyện xảy ra khi Quý Vân Khai học năm nhất tiểu học, Quý Vân Khai chọc cười bên cạnh, bày tỏ không hề có chuyện như thế. Quý Độ cười mỉm lắng nghe, trong tay còn đang chơi Ipad. Hả? Ipad? Bình thường không phải nên đọc báo sao?
Giang Phỉ nhìn thoáng qua Quý Vân Khai, nghĩ thầm chẳng trách tính cách anh không gò bó như thế, việc dạy dỗ từ nhỏ quả nhiên rất quan trọng. Xem ra bố mẹ Quý gia cũng không phải kiểu người khó chung sống, hơn nữa khi hỏi đến gia đình cô, Quý Độ còn khen ngợi anh trai một phen, nói: "Bọn chú già rồi, bây giờ là thế giới của thanh niên, trông số doanh nhân trẻ, chú xem trọng nhất là hai người, một là Đường Cạnh Nghiêu, hai là người anh Giang Vũ Thần của con." Ông thậm chí nhắc tới Giang Đại Đạo, "Năm đó bố con cũng là nhân vật tài giỏi, rất biết nghĩa khí, để đi con đường chính đáng mà phân tán hết gia tài, khí phách này không phải ai cũng có. Hôm nào hãy hẹn một bữa, cho hai ông già chúng ta gặp nhau tâm sự."
Trái tim ông không có bụng dạ như thế, Giang Phỉ nghĩ thầm chuyện năm đó bố bị bắt hẳn không có quan hệ gì với Quý gia, là do một tay Ngôn thị tạo thành!
Cố Hoa nói hăng say, trông thấy con gái con rể quay về, hô: "Hai con về thật đúng lúc, mẹ đang nói chuyện hồi bé của A Khai đấy! A Khai còn sống chết không thừa nhận, Quý Tĩnh con qua đây, xem con còn chối cãi được không."
Quý Tĩnh cười gượng gạo: "Chuyện A Khai nghịch ngợm gây sự hồi bé nhiều lắm, con đâu thể nhớ rõ hết được! Mẹ nói tất nhiên là đúng rồi, A Khai đừng có chối nữa."
"Thấy chưa! Mẹ nói có là có!" Cố Hoa đắc ý nhướng mày với Quý Vân Khai.
Quý Vân Khai kéo Giang Phỉ nói: "Đừng nói chuyện nữa, lát nữa con dâu em sẽ cảm thấy anh là người không thể chịu nổi, không chịu gả cho anh thì làm sao giờ? Đi, anh dẫn em đi tham quan."
Cố Hoa thả Giang Phỉ ra, tiến đến bên cạnh Quý Độ nhìn ông chém hoa quả, Quý Độ phân tâm chém phải bom, lập tức thở dài: "Bà xem đi, bà không đến là tôi có thể phá kỷ lục rồi."
"Muốn phá kỷ lục của tôi? Nghĩ hay nhỉ!"
Hai người rời khỏi phòng khách, Quý Vân Khai đưa Giang Phỉ lên lầu, đến phòng mình tham quan.
"Sau khi lên đại học anh không ở căn phòng này nữa, nó vẫn như cũ." Quý Vân Khai cũng có chút cảm thán.
Giang Phỉ quan sát bốn phía, trên tường có một poster bóng rổ, một khung rổ, rất nhiều CD, mô hình trực thăng, trên bàn còn có một chồng tử thư, lại còn có một bản nhạc dương cầm.
"Anh biết đánh dương cầm hả?"
"Bị buộc phải học hồi nhỏ, thật sự không có thiên phú!" Quý Vân Khai khoanh tay trước ngực tựa vào bên bàn, vừa cười vừa nói, "Mẹ và dì cả của anh là song sinh, hai người kết hôn gần như đồng thời, dì cả có thai trước, anh nhỏ hơn Đường Cạnh Nghiêu một tuổi, nhưng mẹ anh rất hay so bì với dì cả, rất không may, anh cũng rơi vào vòng xoáy biến thành vật phẩm so bì của mẹ! Đường Cạnh Nghiêu bắn súng rất tốt, nhưng mà bóng rổ đua xe anh tốt hơn."
Giang Phỉ cười cười tỏ vẻ đã hiểu, hồi nhỏ mà có người cùng tuổi bên cạnh đều sẽ ganh đua.
Lúc này, quản gia đi lên mời bọn họ đi ăn cơm, Quý Vân Khai nói: "Không ăn ở nhà hàng, dọn bàn tròn ở phòng khách." Quản gia có chút khó xử, Quý Vân Khai lườm ông ta: "Không thì tôi sẽ không ăn!" Xuống phía dưới nhìn sang Giang Phỉ, đành phải đi xuống.
Giang Phỉ khó hiểu nhìn Quý Vân Khai, Quý Vân Khai đỏ mặt, nói mấy câu bên tai cô, sắc mặt Giang Phỉ cũng đỏ, thấp giọng nói: "Không thể nào?"
Quý Vân Khai thở phì phì nói: "Sao lại không thể? Chính anh tận mắt nhìn thấy? Sau tuổi mười lăm anh không ăn ở bàn đó nữa, nhớ lại thì... may là không để lại bóng ma tâm lý, bằng không đời này không thể đem lại hạnh phúc vợ chồng cho em rồi!"
Giang Phỉ cười nói: "Tình cảm của bố mẹ anh rất tốt."
"Hừ!" Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng đó đúng là sự thật, "Bố anh bây giờ đang tuyển chọn người giữ chức vụ CEO, chỉ giữ lại danh hiệu Chủ tịch cũng vì muốn ngày ngày ở bên mẹ anh. Ngày trước anh không hiểu họ, bây giờ đã hiểu, hóa ra yêu một người thật sự mong rằng có thể gặp người ấy từng giây từng phút, không được gặp thì trái tim ngứa ngáy, gặp được rồi, trái tim càng ngứa hơn."
Ánh mắt anh chẳng biết trở nên nóng rực từ lúc nào, giọng nói cũng khàn khàn, Giang Phỉ ho nhẹ một tiếng: "Xuống ăn cơm trước đã."
Quý Vân Khai ôm chầm cô hôn hít một hồi, sau đó mới buông ra: "Ăn món khai vị trước!" Giang Phỉ cười vỗ nhẹ anh, hai người cùng xuống nhà ăn cơm.