Quý Vân Khai rách trán, mắt bầm tím, mũi và miệng đều hư hại, nhìn vào hết sức buồn cười. Anh chậm rãi bước đến gần Giang Phỉ, ánh mắt bi thương trong đêm tối như viên đá quý phát ra ánh sáng, hòa làm một với bóng tối, trở nên tĩnh mịch.
Giang Phỉ hơi gật đầu với Giang Vũ Thần, Giang Vũ Thần đi lấy xe trước, Diêu Diệp cũng kéo Đào Nhiên đi trước, chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau dưới ánh đèn.
Quý Vân Khai hỏi: “Vì sao em đột nhiên bỏ đi?” Anh đã biết đáp án nhưng lại chờ mong cho đưa ra một đáp án khác.
Giang Phỉ cười, nói: “Bây giờ anh biết tôi là hạng người gì rồi chứ? Anh bỏ ra công sức lớn như thế tiếp cận tôi, đối tốt với tôi, để tôi lên giường với anh - bây giờ, hẳn anh biết tôi là loại phụ nữ gì rồi hả?”
Quả nhiên cô đã nghe được, trong tim Quý Vân Khai mơ hồ có cảm giác đau đớn, anh giải thích: “Ban đầu, anh cố ý tiếp cận em, cũng cố ý đối tốt với em, giúp em để em từ cảm kích biến thành rung động với anh, cuối cùng yêu anh... Nhưng đến cuối cùng, những biểu hiện giả dối ấy đã biến thành chân thật, thì ra trò đùa giả có thể biến thành thật, anh thật sự... đã yêu em.”
Giang Phỉ im lặng nghe anh nói, đến câu cuối cùng, như buồn như vui, đến cuối vẫn không thể tin, hỏi: “Lần đầu tiên anh nói yêu tôi là sau khi chúng ta gặp Ngôn Bá Ước, khi đó, anh có yêu tôi thật không?”
Quý Vân Khai giật mình, nhưng vẫn nói thật: “Không.”
Giang Phỉ cắn chặt răng, đầu lưỡi chạm vào khe răng, rất sợ chỉ cần buông lỏng, sự đau đớn trong lòng sẽ tuôn ra ồ ạt. Quý Vân Khai nhìn cô nói tiếp: “Ban đầu quả thật anh muốn xem em rốt cuộc là người thế nào, nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện, em với sự miêu tả của Ngôn Bá Ước hoàn toàn là hai người khác nhau. Đôi khi anh thậm chí hoài nghi, rốt cuộc em có phải người mà anh ta nói hay không? Hoặc nói, em có hai nhân cách, có một nhân cách không phải bản thân em. Suy cho cùng, em giả vờ với Ngôn Bá Ước hay là giả vờ với anh? Anh lập ra cái bẫy này, chính vì cám dỗ em, để em lộ ra con người thật, để em một lòng với anh... chờ khi em yêu anh, anh sẽ nói cho em biết, anh vốn không yêu em, chỉ là đang đùa bỡn em! Anh muốn em cũng phải thể nghiệm cảm giác yêu một người không yêu mình, để em biết em đã mang đau khổ như thế nào đến cho Quý Tĩnh!
Anh không tin bằng mọi thứ của anh không thể chinh phục em, tướng mạo anh, gia thế anh, năng lực và... kỹ xảo của anh, chẳng lẽ không đủ để em vùi đầu vào lòng anh ư? Anh tính kế mọi thứ rất chu toàn, chỉ sai duy nhất một chuyện. Trái tim anh, anh tính sai rằng anh cũng có trái tim, anh cũng là người có tình cảm. Trong âm mưu ấy, anh luôn lừa dối em, nhưng lừa được em rồi, anh cũng lừa cả bản thân mình rơi vào đó... Trái tim anh cũng trầm luân theo em, bị em lừa đi mất rồi.
Hôm anh thấy Lâm Kiệt đối xử với em như thế, anh không thể khống chế nổi ý nghĩ muốn giết hắn! Em nằm trên giường bệnh, anh mới phát hiện không biết từ khi nào đã có cảm giác với em, anh cũng không có cách nào tiếp tục lừa gạt nữa. Một khi đã không lừa dối được, vậy hãy biến nó thành thật đi! Có suy nghĩ này, anh bị chính mình làm giật mình, nhưng ý nghĩ đó như thuốc phiện, anh không thể chờ được muốn hít nó, những suy nghĩ muốn đùa giỡn tình cảm của em đều bị anh đánh đổ, thay vào đó chính là - anh muốn em thật sự yêu anh, muốn em thuộc về anh, muốn em vĩnh viễn ở bên anh.”
Giang Phỉ để hai tay sau lưng, móng tay bấm vào thịt, nhắc nhở bản thân: Đừng khóc, đừng khóc! Anh ta chỉ đang tẩy trắng bản thân, anh ta vẫn... không yêu mày!
Quý Vân Khai nói xong, im lặng chờ đợi sự phán xét của cô. Cô cúi xuống, không để anh thấy được sự đau khổ và đấu tranh trong ánh mắt, chỉ thấp giọng nói: “Anh nói xong chưa? Xong rồi thì, tạm biệt.” Cô quay người bước đi, bị anh kéo lại, cô hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Anh tưởng tôi sẽ tin anh sao? Dù anh nói gì với tôi, tôi sẽ không tin dù chỉ một từ!” Cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời ấy, Quý Vân Khai cảm nhận được sự oán hận của cô, chính vì cảm nhận được mà anh càng khó chịu hơn.
Nhưng anh không biết, Giang Phỉ nói xong cũng quay đầu đi, không cho anh thấy bộ dạng cô khóc, không cho ánh thấy ánh mắt tuyệt vọng và... thêm một chút rung động của cô.
Ba ngày sau, Giang Phỉ và Giang Vũ Thần cùng đến sân bay.
Không ngờ khi đang qua cổng kiểm tra, hai người lại gặp Đường Cạnh Nghiêu, sau khi gật đầu chào hỏi, Giang Vũ Thần hỏi: “Tổng giám đốc Đường cũng đi New York à?”
“Có chút chuyện làm ăn.” Đường Cạnh Nghiêu đưa mắt nhìn sang Giang Phỉ, “Cô Giang có thể nói chuyện với tôi một lúc không?”
Giang Phỉ lại nói: “Nếu chuyện mà tổng giám đốc Đường muốn nói có liên quan đến Quý Vân Khai, thì không cần.”
Đường Cạnh Nghiêu mặt không chút thay đổi nói: “Tôi chỉ muốn đánh cuộc với cô Giang, nếu cô Giang sợ, có thể không cần đi theo.” Nói xong, anh ta đi ra khỏi lối đi VIP.
Giang Phỉ nhíu mày, nhìn thoáng qua Giang Vũ Thần, Giang Vũ Thần biết cô muốn đi, liền nói: “Anh sẽ ở phòng nghỉ chờ em.” Giang Phỉ gật đầu, đi theo Đường Cạnh Nghiêu.
Đường Cạnh Nghiêu nói thẳng: “Chuyện của cô và A Khai, cậu ta đã nói với tôi, cô có thể không tin, cậu ta lại khóc như một đứa bé trước mặt tôi.” Ngừng một lúc, anh ta như cười nhạo, cười A Khai, cũng là cười chính anh ta.
“Tôi cũng không ngờ, cậu ta sẽ có một ngày như thế, trước kia khi còn ở Stanford, tôi cho rằng với cái đức hạnh đó của cậu ta vĩnh viễn không hiểu thế nào là yêu.”
Giang Phỉ dường như cảm thấy rất buồn cười, lời nói mang theo hai ý nghĩa hỏi: “Anh cho rằng anh ta yêu tôi? Anh Đường, người đã từng đi trên ngàn chiếc thuyền, sẽ vì một chiếc thuyền mà đỗ lại sao?”
Đường Cạnh Nghiêu nói: “Tôi là người từng trải, biết cái gì là chân tình cái gì là giả dối. Biết đâu chính vì từng đi trên ngàn chiếc thuyền, khi cậu ta bằng lòng vì một chiếc thuyền đỗ lại, mặc dù có thể gặp phải gió lớn, cũng sẽ không vứt thuyền mà chạy.”
Giang Phỉ nhìn vào sâu trong ánh mắt anh ta, chỉ thấy một cái đầm sâu, người đàn ông này... khiến người ta không nhìn thấu, rất nguy hiểm. Cô cười: “Hóa ra anh Đường thật sự có tài thuyết phục, tôi rút lui.”
Cô đang muốn đi, Đường Cạnh Nghiêu lại nói: “Tôi nói là đánh cuộc.” Sau đó anh ta lấy điện thoại, gọi một cuộc, cũng nhấn vào chế độ điện thoại rảnh tay.
Một lúc sau, trong điện thoại vang lên giọng nói bực mình của Quý Vân Khai: “Không phải hôm nay anh phải lên máy bay sao?”
Đường Cạnh Nghiêu nhìn Giang Phỉ, nói vào điện thoại: “Đúng vậy, cậu có muốn đến tiễn tôi không?”
Quý Vân Khai tức giận mắng: “Con mẹ anh có bệnh à! Đi công tác không phải chuyện thường sao, còn cần tôi tiễn? Mười phút sau tôi có một vụ án phải mở phiên toà, không thèm nghe anh nói nữa.”
Đường Cạnh Nghiêu nói cực nhanh: “Giang Phỉ đi cùng chuyến bay đến New York với tôi, trông bộ dạng cô ấy thì hình như sẽ đi một khoảng thời gian và không có ý định quay về, nếu cậu thật sự yêu cô ấy, cũng đừng quản vụ án gì cả... “ Lời anh ta còn chưa hết, đối phương đã tắt máy. Anh mỉm cười với Giang Phỉ: “Quãng đường từ tòa án đến sân bay hơn một tiếng đồng hồ, nhưng nếu trong vòng một tiếng cậu ta tới được đây, chứng tỏ cậu ta thật sự, thật sự, thật sự rất yêu cô.”
Mỗi khi anh ta nhắc đến từ “thật sự” sẽ dừng lại một lúc, giống như một cây búa nặng nề đập vào trái tim Giang Phỉ.
Cuối cùng, anh ta lại hỏi: “Dám đánh cuộc không?”
Giang Phỉ ngước mắt, cười nhạt: “Tôi chưa bao giờ sợ bất cứ canh bạc nào.” Chính cô quả thật cũng rất muốn biết, thua cũng không hối hận.
Không đến một tiếng, hai người liền trông thấy Quý Vân Khai chạy như bay đến.
Đường Cạnh Nghiêu nhướng mày cười: “Tôi thắng.”
Giang Phỉ im lặng.
Mấy ngày không gặp, anh lại tiều tụy đi nhiều như thế.
Quý Vân Khai đứng trước mặt cô, cẩn thận gọi: “Giang Phỉ?” Anh còn thở lớn, nhưng vẫn hết sức kiềm chế, tránh hù dọa cô.
Thế nhưng... Giang Phỉ lại cười, nụ cười cực kỳ quỷ dị, thậm chí cười đến mức cúi gập lưng, cười ra nước mắt. Cô khó khăn lắm mới đứng thẳng được, chỉ vào anh cười không nói ra lời.
“Phỉ Nhi?” Quý Vân Khai lo lắng nhìn cô.
Cô ngưng cười, hất cằm nói: “Quý Vân Khai, không phải chỉ có anh mới biết diễn trò.” Cô thấy Quý Vân Khai giật mình, sát lại anh nói: “Tôi đã sớm biết anh là ai, đã sớm biết anh điều tra tôi, cũng đã sớm biết, anh cố tình tiếp cận tôi.”
Cô lấy trong túi ra một túi giấy, lắc lắc, nói: “Đây là tư liệu về anh mà anh trai tôi đưa, cái ngày mà lần đầu tiên tôi đánh anh. Tôi vốn không muốn diễn trò với anh, nhưng anh càng muốn đưa tới cửa, vậy thì... không thể trách tôi.
Cám ơn sự hỗ trợ của anh, Giang thị đã có không ít thu hoạch, cũng nhờ phúc của anh, chú Triệu không bị điều đi, thay vào vị trí của Chu Chí Khôn. Sau này, Giang thị chúng tôi sẽ phát triển mạnh hơn nữa! Còn anh... Quý thiếu, anh đã nếm được tư vị bị người khác đùa giỡn rồi chứ? Dễ chịu không?”
Quý Vân Khai ngẩn người tại chỗ, dường như không tin vào những lời cô nói, có lẽ cô nói vậy chỉ vì trả thù mình từng lừa dối cô mà thôi! Anh thà tin, là mình phụ bạc cô, chứ không phải... cô chưa từng yêu anh.
Hai mắt anh nhắm nghiền, ngập ngừng nói một câu, tuy vô cùng nhỏ, nhưng Giang Phỉ vẫn nghe được.
Làm sao em có thể... tàn nhẫn như thế.
Cả người Giang Phỉ chấn động, muốn phá tan phòng tuyến trong lòng, nhưng đúng lúc này có hai nhân viên công tác tại sân bay chạy tới, trái phải kẹp Quý Vân Khai vào giữa rồi lôi anh ra ngoài, vừa kéo vừa nói kháy: “Lái xe tốt như thế, ngay cả mười đồng phí cao tốc cũng trốn, cọc ngăn cũng bị anh thổi bay, còn rảnh rỗi ở đây nói chuyện, cũng không thấy anh vội vàng đi đầu thai đâu!”
Quý Vân Khai không giãy dụa, để mặc họ kéo mình đi như kéo một cái xác không hồn.
Đường Cạnh Nghiêu thấy vậy nhưng không tiến lên giúp đỡ, chỉ thở dài, nói với Giang Phỉ: “Cô rất tàn nhẫn.”
Phải vậy không? Giang Phỉ cúi đầu, có lẽ là vậy!
Quý Vân Khai hoảng hốt lo sợ chạy xuống nhà, hỏi ba người ở đó: “Giang Phỉ đâu ạ?”
Cố Hoa cũng đang thấy lạ, chỉ ra cửa nói: “Con bé vừa nói nhà có việc gấp nên đi rồi, mẹ thấy sắc mặt nó không được tốt, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Trái tim Quý Vân Khai chìm xuống đáy cốc, nhớ tới cái đĩa hoa quả đặt cạnh tường, giọng run run: “Cô ấy... đi lên mang hoa quả cho bọn con?”
“Ừ, mẹ còn thấy lạ là sao nó đi lâu thế, ai ngờ đâu lại vội vàng chạy xuống.” Cố Hoa cảm thấy con trai có điểm gì là lạ, sắc mặt anh như biến thành trắng bợt, không có chút máu,
“Có phải hai đứa cãi nhau không?”
Quý Vân Khai sững ra, đang nghĩ đến Giang Phỉ, nhất định cô đã nghe được gì rồi, nhất định không nghe được tất cả! Anh muốn nhớ lại xem mình đã nói những gì, nhưng đầu rối như tơ, không rõ được gì cả. Lời Cố Hoa dường như phải rất lâu mới truyền vào tai anh, anh gật đầu, lại lắc đầu, không đợi Cố Hoa nhíu mày, anh đã xông ra ngoài.
Giang Phỉ đứng trên con đường trống trải, ánh nắng buổi trưa ngày đông từ khi nào trở nên chói mắt đến thế, mỗi bước đi như trở nên suy yếu dần, lung la lung lay. Cô run rẩy lấy điện thoại gọi cho Giang Vũ Thần, ngay khi được kết nối, cô chỉ kịp gọi một tiếng “Anh” rồi không thể khống chế nổi, nước mắt tuôn rơi như đê vỡ.
Quý Vân Khai lái xe chậm rãi tìm kiếm dọc đường, nơi này vắng vẻ, cô sẽ không thể gọi được xe nhanh như thế. Nhưng dạo một vòng thủy chung không thấy Giang Phỉ, anh chưa từ bỏ, lại quay lại tìm lần nữa, vẫn không thấy. Anh chán nản ngồi trong xe, đốt một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ để nó tự cháy từng chút một. Dường như hạ quyết tâm thật lớn, anh mới dám gọi điện cho cô, đầu bên kia vẫn không có ai nghe như cũ.
Điếu thuốc cháy hết, anh nhấn ga phóng thẳng đến chung cư nhà anh.
Vừa mở cửa, anh liền ngây người.
Mọi thứ liên quan đến Giang Phỉ đều biến mất.
Anh không tin chạy vào phòng ngủ, đồ ngủ, vật dụng hàng ngày, giày thể thao phơi trên ban công của cô... đều không thấy nữa. Ngay cả chiếc cốc tình nhân cô thích nhất sáng nay đặt trên bàn cũng không có!
Quý Vân Khai thở hổn hển, nhìn vào trong thùng rác, anh cúi xuống, bên trong chính là mảnh vỡ từ chiếc cốc tình nhân. Anh như bị người ta bắn một phát súng, mạch máu ở ngực đứt gãy, anh có cảm giác máu vọt lên họng, đầu lưỡi cũng mang theo mùi tanh - anh tự cắn chính mình mà không thấy đau, ngược lại ở ngực đau đớn vô cùng...
Quầy CD bên dưới ti vi vốn đặt một khung ảnh để ảnh chụp của hai người, tấm ảnh do Quý Vân Khai lén mang đi rửa. Còn bây giờ, hai người trong tấm ảnh thân mật dựa vào nhau đã bị người ta xé đôi, hình Giang Phỉ đã không còn, chỉ có anh, cười ngây ngô với căn phòng trơ trọi.
Giang Vũ Thần dùng khăn nóng lau mặt giúp Giang Phỉ, Giang Phỉ khàn khàn nói: “Để em tự làm.” Giang Vũ Thần không nói chuyện, tiếp tục lau mặt giúp cô, động tác nhẹ nhàng, giống như cô là một bức tượng sứ dễ vỡ.
Ấm nước phát ra tiếng “ù ù” chói tai, Giang Vũ Thần để khăn mặt vào nước nóng, vào phòng bếp tắt bếp, rót một cốc ca cao nóng cho cô.
Giang Phỉ cầm lấy cái cốc, ngơ ngác bàng hoàng.
Giang Vũ Thần nhìn hành lý trong phòng khách, nói: “Bộ dạng này của em về nhà cũng không tiện, tạm thời ở chỗ anh một thời gian đã!” Đây là hai căn hộ của anh bên ngoài, không hay sử dụng, có cô giúp việc đến quét dọn theo thời gian cố định, gọn gàng sạch sẽ.
Cô vẫn ngơ ngác như cũ.
Bộ dạng này của cô làm Giang Vũ Thần vừa thương vừa giận, mở sổ ghi chép lộ trình, nói: “Ba ngày sau anh sẽ bay đến New York một chuyến, dự định ở lại đó một tuần, đến lúc đó em cùng đi với anh.”
Giang Phỉ không trả lời ngay, Giang Vũ Thần nhíu mày, đang định nói gì thì chợt nghe cô khẽ đáp: “Vâng.”
Kêu cô giúp việc làm bữa tối, giúp Giang Phỉ sắp xếp hành lý, trải giường xong, Giang Vũ Thần lại ra ngoài.
Quý Vân Khai đến chỗ Đào Nhiên, Giang Phỉ không có ở đó, lại đến “Dao Trì”, Giang Phỉ cũng không có đây. Anh nhớ ngày trước điều tra Giang Phỉ cũng đã điều tra địa chỉ Đại trạch nhà họ Giang, tìm nửa ngày mới thấy, đang chuẩn bị qua thì Giang Vũ Thần gọi điện tới.
Hai người gặp mặt ngay quảng trường gần nhất, khi đó, trời đã mờ tối, ánh đèn trên quảng trường đã bật sáng. Những đôi yêu nhau tay trong tay đi qua, thỉnh thoảng lại dừng chân cạnh bể phun nước để chụp hình.
Quý Vân Khai chờ một lúc thì thấy Giang Vũ Thần, anh bước đến hỏi: “Giang Phỉ ở đâu?” Còn chưa hỏi xong, Giang Vũ Thần đã đấm vào má trái anh khiến anh ngã xuống đất. Anh không tránh né, bị đánh một cái thật mạnh, đứng dậy lau máu ở khóe miệng, lại hỏi: “Giang Phỉ ở đâu!”
Gương mặt Giang Vũ Thần âm trầm, cười lạnh lùng, thả lỏng cà vạt, cởi cúc áo đầu tiên, tiếp tục ra thêm một quyền nữa về phía khuôn mặt Quý Vân Khai.
Quý Vân Khai lảo đảo té ngã, một tay chống phía sau, chỉ một ngón vào Giang Vũ Thần mắng: “Con mẹ nó anh đừng tưởng tôi không đánh trả, Giang Phỉ rốt cuộc ở đâu!”
“Cậu có tư cách hỏi tôi ư?” Giang Vũ Thần lại tiến tới, chuẩn bị ra tay đấm vào xương mũi anh.
Lần này Quý Vân Khai tránh được, đứng dậy cởi áo khoác ném sang một bên, tức giận nói: “Muốn đánh nhau phải không? Được! Lão tử đang muốn đánh nhau đây!”
Quần chúng vây xem ngày càng nhiều, còn có người lấy điện thoại ra chụp, cũng có người chuẩn bị báo cảnh sát. Giá trị vũ lực của Quý Vân Khai cao hơn Ngôn Bá Ước không chỉ một cấp bậc, vậy nên Giang Vũ Thần không thể đánh sung sướng như đánh Ngôn Bá Ước bốn năm trước, chính trên mặt mình cũng sưng lên. Nhưng Quý Vân Khai bị thương nặng hơn anh, một người thì chuyên đi đánh nhau từ bé, một người thì ở quân đội luyện tập quyền thuật vào ngày nghỉ, ai thắng ai thua liếc qua thấy ngay.
Đến cuối cùng, hai người mặt mũi bầm dập bị chú cảnh sát đưa về đồn cảnh sát lân cận.
Trong đồn cảnh sát phân khu đó, không ai biết Quý Vân Khai, cũng không ai biết Giang Vũ Thần là ai.
Một nhân viên cảnh sát còn trẻ lấy lời khai của họ sắp bị bọn họ làm tức chết, mặc kệ hỏi gì cũng không nói, cũng không để ý tới người khác, chỉ trợn mắt nhìn nhau như kẻ thù.
“Tôi nói này, hai anh định so mắt với nhau hay nói chuyện đây? Trước tiên thành thật khai báo đã rồi hãy lườm nhau có được không? Nói mau, họ và tên!” Nhân viên cảnh sát gõ mặt bàn bực mình thúc giục.
Nhưng hai người vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, rất khí thế dùng ánh mắt giết chết lẫn nhau.
Anh cảnh sát sắp không hold được, cầu xin sự giúp đỡ từ đồng nghiệp đứng cạnh: “Chỉ đạo viên có ai không? Việc này không cách nào giải quyết nổi!”
Đồng nghiệp lực bất tòng tâm nói: “Chỉ đạo viên và sở trưởng đang tiếp đón phó cục trưởng Diêu.”
“Nửa đêm rồi còn tiếp đón gì nữa!”
“ Nghe nói là bạn gái của phó cục trưởng Diêu bị trộm mất ví, ồ? Họ ra rồi.”
Anh cảnh sát quay đầu nhìn sang, hai tuấn nam mỹ nữ cùng sở trường cười híp mắt đi ra, người con trai tất nhiên là phó cục trưởng Diêu, trên gương mặt không thể hiện điều gì. Ngược lại cô gái kia có vẻ vẫn còn tức giận! Miệng dẩu lên đến nỗi có thể treo được chai dầu, con mắt như có lửa, nghiêng mắt nhìn lung tung.
Bỗng cô ấy ngây ra, đứng không nhúc nhích, Diêu Diệp kéo cô ấy: “Nhìn gì vậy?”
Cô ấy chỉ sang bên này run rẩy nói: “Quý Vân Khai? Giang Vũ Thần? Các anh...” Thì ra bạn gái của Diêu Diệp đúng là Đào Nhiên.
Diêu Diệp cũng choáng váng, nhất thời buột miệng: “Fck! Hai người bị chó rượt hả?”
Khi biết hai người họ vì đánh nhau mà phải vào đồn, anh ta cười: “Mẹ kiếp hai người không phải anh em vợ sao? Thế mà cũng có thể đánh nhau, có muốn thành người một nhà nữa không!”
Giang Vũ Thần cười lạnh: “Ai muốn làm người một nhà với cậu ta?”
Đào Nhiên vừa gọi điện thoại cho Giang Phỉ, nghe thế cảm thấy câu nói có hàm ý khác, vội hỏi: “Hai người làm sao vậy? Hai người như thế, để Phỉ Nhi thấy được sẽ tức chết!”
Quý Vân Khai nghe đến cái tên ấy như sống lại, túm vai Đào Nhiên lắc: “Giang Phỉ ở đâu? Cô ấy ở đâu? Mau nói cho tôi biết! Nói cho tôi biết đi!”
Đào Nhiên suýt nữa bị anh lay đến nỗi chấn động não, may là Diêu Diệp kéo cô ấy ra, không vui nói với Quý Vân Khai: “Có gì cứ từ từ mà nói có được không? Anh tưởng mình đang diễn phim Quỳnh Dao à? Còn nữa, mặt anh đang dính đầy máu kìa, đi rửa trước được không hả?”
Lúc Quý Vân Khai đi rửa mặt, Giang Phỉ đến đây, sờ lên khóe miệng bị rách của Giang Vũ Thần, nhíu mày: “Bao nhiêu tuổi rồi còn học theo người ta đi đánh nhau, ba ngày tới anh cũng đừng về, bố thấy thì lại bực bội.”
Giang Vũ Thần lại như đứa trẻ con bị người lớn dạy dỗ không dám hé răng, chỉ gật đầu.
Đào Nhiên cảm thấy, con người sống trên đời có thể thấy được ba sự kiện: Một, Giang Vũ Thần và Quý Vân Khai đánh nhau; Hai, Quý Vân Khai bị đánh đến nỗi bể đầu chảy máu; Ba, Giang Vũ Thần bị Giang Phỉ giáo huấn không dám lên tiếng. Vậy thì cuộc đời cô đã thật viên mãn.
Giang Phỉ dường như không kinh hãi nhiều với chuyện Đào Nhiên hẹn hò với Diêu Diệp, chỉ nói với Diêu Diệp: “Chăm sóc cậu ấy thật tốt” rồi cô và Giang Vũ Thần ra khỏi đồn cảnh sát.
Đào Nhiên ngây ngốc gọi cô lại: “Cậu không đợi Quý Vân Khai à?”
Giang Phỉ dừng lại, cũng không quay đầu, thản nhiên nói: “Không đợi.”
Đào Nhiên còn muốn hỏi thêm thì bị Diêu Diệp ngăn lại, lắc đầu.
Giang Phỉ và Giang Vũ Thần vừa ra đến cổng đồn cảnh sát, chợt nghe tiếng gọi khàn cả giọng của Quý Vân Khai sau lưng: “Giang Phỉ!”
Cô đứng lại, chờ anh đi tới trước mặt mình, có mấy lời cuối cùng phải nói ra; có những khuôn mặt giả dối cuối cùng cũng bị xé ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Quý Vân Khai rách trán, mắt bầm tím, mũi và miệng đều hư hại, nhìn vào hết sức buồn cười. Anh chậm rãi bước đến gần Giang Phỉ, ánh mắt bi thương trong đêm tối như viên đá quý phát ra ánh sáng, hòa làm một với bóng tối, trở nên tĩnh mịch.
Giang Phỉ hơi gật đầu với Giang Vũ Thần, Giang Vũ Thần đi lấy xe trước, Diêu Diệp cũng kéo Đào Nhiên đi trước, chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau dưới ánh đèn.
Quý Vân Khai hỏi: “Vì sao em đột nhiên bỏ đi?” Anh đã biết đáp án nhưng lại chờ mong cho đưa ra một đáp án khác.
Giang Phỉ cười, nói: “Bây giờ anh biết tôi là hạng người gì rồi chứ? Anh bỏ ra công sức lớn như thế tiếp cận tôi, đối tốt với tôi, để tôi lên giường với anh - bây giờ, hẳn anh biết tôi là loại phụ nữ gì rồi hả?”
Quả nhiên cô đã nghe được, trong tim Quý Vân Khai mơ hồ có cảm giác đau đớn, anh giải thích: “Ban đầu, anh cố ý tiếp cận em, cũng cố ý đối tốt với em, giúp em để em từ cảm kích biến thành rung động với anh, cuối cùng yêu anh... Nhưng đến cuối cùng, những biểu hiện giả dối ấy đã biến thành chân thật, thì ra trò đùa giả có thể biến thành thật, anh thật sự... đã yêu em.”
Giang Phỉ im lặng nghe anh nói, đến câu cuối cùng, như buồn như vui, đến cuối vẫn không thể tin, hỏi: “Lần đầu tiên anh nói yêu tôi là sau khi chúng ta gặp Ngôn Bá Ước, khi đó, anh có yêu tôi thật không?”
Quý Vân Khai giật mình, nhưng vẫn nói thật: “Không.”
Giang Phỉ cắn chặt răng, đầu lưỡi chạm vào khe răng, rất sợ chỉ cần buông lỏng, sự đau đớn trong lòng sẽ tuôn ra ồ ạt. Quý Vân Khai nhìn cô nói tiếp: “Ban đầu quả thật anh muốn xem em rốt cuộc là người thế nào, nhưng tiếp xúc rồi mới phát hiện, em với sự miêu tả của Ngôn Bá Ước hoàn toàn là hai người khác nhau. Đôi khi anh thậm chí hoài nghi, rốt cuộc em có phải người mà anh ta nói hay không? Hoặc nói, em có hai nhân cách, có một nhân cách không phải bản thân em. Suy cho cùng, em giả vờ với Ngôn Bá Ước hay là giả vờ với anh? Anh lập ra cái bẫy này, chính vì cám dỗ em, để em lộ ra con người thật, để em một lòng với anh... chờ khi em yêu anh, anh sẽ nói cho em biết, anh vốn không yêu em, chỉ là đang đùa bỡn em! Anh muốn em cũng phải thể nghiệm cảm giác yêu một người không yêu mình, để em biết em đã mang đau khổ như thế nào đến cho Quý Tĩnh!
Anh không tin bằng mọi thứ của anh không thể chinh phục em, tướng mạo anh, gia thế anh, năng lực và... kỹ xảo của anh, chẳng lẽ không đủ để em vùi đầu vào lòng anh ư? Anh tính kế mọi thứ rất chu toàn, chỉ sai duy nhất một chuyện. Trái tim anh, anh tính sai rằng anh cũng có trái tim, anh cũng là người có tình cảm. Trong âm mưu ấy, anh luôn lừa dối em, nhưng lừa được em rồi, anh cũng lừa cả bản thân mình rơi vào đó... Trái tim anh cũng trầm luân theo em, bị em lừa đi mất rồi.
Hôm anh thấy Lâm Kiệt đối xử với em như thế, anh không thể khống chế nổi ý nghĩ muốn giết hắn! Em nằm trên giường bệnh, anh mới phát hiện không biết từ khi nào đã có cảm giác với em, anh cũng không có cách nào tiếp tục lừa gạt nữa. Một khi đã không lừa dối được, vậy hãy biến nó thành thật đi! Có suy nghĩ này, anh bị chính mình làm giật mình, nhưng ý nghĩ đó như thuốc phiện, anh không thể chờ được muốn hít nó, những suy nghĩ muốn đùa giỡn tình cảm của em đều bị anh đánh đổ, thay vào đó chính là - anh muốn em thật sự yêu anh, muốn em thuộc về anh, muốn em vĩnh viễn ở bên anh.”
Giang Phỉ để hai tay sau lưng, móng tay bấm vào thịt, nhắc nhở bản thân: Đừng khóc, đừng khóc! Anh ta chỉ đang tẩy trắng bản thân, anh ta vẫn... không yêu mày!
Quý Vân Khai nói xong, im lặng chờ đợi sự phán xét của cô. Cô cúi xuống, không để anh thấy được sự đau khổ và đấu tranh trong ánh mắt, chỉ thấp giọng nói: “Anh nói xong chưa? Xong rồi thì, tạm biệt.” Cô quay người bước đi, bị anh kéo lại, cô hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Anh tưởng tôi sẽ tin anh sao? Dù anh nói gì với tôi, tôi sẽ không tin dù chỉ một từ!” Cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời ấy, Quý Vân Khai cảm nhận được sự oán hận của cô, chính vì cảm nhận được mà anh càng khó chịu hơn.
Nhưng anh không biết, Giang Phỉ nói xong cũng quay đầu đi, không cho anh thấy bộ dạng cô khóc, không cho ánh thấy ánh mắt tuyệt vọng và... thêm một chút rung động của cô.
Ba ngày sau, Giang Phỉ và Giang Vũ Thần cùng đến sân bay.
Không ngờ khi đang qua cổng kiểm tra, hai người lại gặp Đường Cạnh Nghiêu, sau khi gật đầu chào hỏi, Giang Vũ Thần hỏi: “Tổng giám đốc Đường cũng đi New York à?”
“Có chút chuyện làm ăn.” Đường Cạnh Nghiêu đưa mắt nhìn sang Giang Phỉ, “Cô Giang có thể nói chuyện với tôi một lúc không?”
Giang Phỉ lại nói: “Nếu chuyện mà tổng giám đốc Đường muốn nói có liên quan đến Quý Vân Khai, thì không cần.”
Đường Cạnh Nghiêu mặt không chút thay đổi nói: “Tôi chỉ muốn đánh cuộc với cô Giang, nếu cô Giang sợ, có thể không cần đi theo.” Nói xong, anh ta đi ra khỏi lối đi VIP.
Giang Phỉ nhíu mày, nhìn thoáng qua Giang Vũ Thần, Giang Vũ Thần biết cô muốn đi, liền nói: “Anh sẽ ở phòng nghỉ chờ em.” Giang Phỉ gật đầu, đi theo Đường Cạnh Nghiêu.
Đường Cạnh Nghiêu nói thẳng: “Chuyện của cô và A Khai, cậu ta đã nói với tôi, cô có thể không tin, cậu ta lại khóc như một đứa bé trước mặt tôi.” Ngừng một lúc, anh ta như cười nhạo, cười A Khai, cũng là cười chính anh ta.
“Tôi cũng không ngờ, cậu ta sẽ có một ngày như thế, trước kia khi còn ở Stanford, tôi cho rằng với cái đức hạnh đó của cậu ta vĩnh viễn không hiểu thế nào là yêu.”
Giang Phỉ dường như cảm thấy rất buồn cười, lời nói mang theo hai ý nghĩa hỏi: “Anh cho rằng anh ta yêu tôi? Anh Đường, người đã từng đi trên ngàn chiếc thuyền, sẽ vì một chiếc thuyền mà đỗ lại sao?”
Đường Cạnh Nghiêu nói: “Tôi là người từng trải, biết cái gì là chân tình cái gì là giả dối. Biết đâu chính vì từng đi trên ngàn chiếc thuyền, khi cậu ta bằng lòng vì một chiếc thuyền đỗ lại, mặc dù có thể gặp phải gió lớn, cũng sẽ không vứt thuyền mà chạy.”
Giang Phỉ nhìn vào sâu trong ánh mắt anh ta, chỉ thấy một cái đầm sâu, người đàn ông này... khiến người ta không nhìn thấu, rất nguy hiểm. Cô cười: “Hóa ra anh Đường thật sự có tài thuyết phục, tôi rút lui.”
Cô đang muốn đi, Đường Cạnh Nghiêu lại nói: “Tôi nói là đánh cuộc.” Sau đó anh ta lấy điện thoại, gọi một cuộc, cũng nhấn vào chế độ điện thoại rảnh tay.
Một lúc sau, trong điện thoại vang lên giọng nói bực mình của Quý Vân Khai: “Không phải hôm nay anh phải lên máy bay sao?”
Đường Cạnh Nghiêu nhìn Giang Phỉ, nói vào điện thoại: “Đúng vậy, cậu có muốn đến tiễn tôi không?”
Quý Vân Khai tức giận mắng: “Con mẹ anh có bệnh à! Đi công tác không phải chuyện thường sao, còn cần tôi tiễn? Mười phút sau tôi có một vụ án phải mở phiên toà, không thèm nghe anh nói nữa.”
Đường Cạnh Nghiêu nói cực nhanh: “Giang Phỉ đi cùng chuyến bay đến New York với tôi, trông bộ dạng cô ấy thì hình như sẽ đi một khoảng thời gian và không có ý định quay về, nếu cậu thật sự yêu cô ấy, cũng đừng quản vụ án gì cả... “ Lời anh ta còn chưa hết, đối phương đã tắt máy. Anh mỉm cười với Giang Phỉ: “Quãng đường từ tòa án đến sân bay hơn một tiếng đồng hồ, nhưng nếu trong vòng một tiếng cậu ta tới được đây, chứng tỏ cậu ta thật sự, thật sự, thật sự rất yêu cô.”
Mỗi khi anh ta nhắc đến từ “thật sự” sẽ dừng lại một lúc, giống như một cây búa nặng nề đập vào trái tim Giang Phỉ.
Cuối cùng, anh ta lại hỏi: “Dám đánh cuộc không?”
Giang Phỉ ngước mắt, cười nhạt: “Tôi chưa bao giờ sợ bất cứ canh bạc nào.” Chính cô quả thật cũng rất muốn biết, thua cũng không hối hận.
Không đến một tiếng, hai người liền trông thấy Quý Vân Khai chạy như bay đến.
Đường Cạnh Nghiêu nhướng mày cười: “Tôi thắng.”
Giang Phỉ im lặng.
Mấy ngày không gặp, anh lại tiều tụy đi nhiều như thế.
Quý Vân Khai đứng trước mặt cô, cẩn thận gọi: “Giang Phỉ?” Anh còn thở lớn, nhưng vẫn hết sức kiềm chế, tránh hù dọa cô.
Thế nhưng... Giang Phỉ lại cười, nụ cười cực kỳ quỷ dị, thậm chí cười đến mức cúi gập lưng, cười ra nước mắt. Cô khó khăn lắm mới đứng thẳng được, chỉ vào anh cười không nói ra lời.
“Phỉ Nhi?” Quý Vân Khai lo lắng nhìn cô.
Cô ngưng cười, hất cằm nói: “Quý Vân Khai, không phải chỉ có anh mới biết diễn trò.” Cô thấy Quý Vân Khai giật mình, sát lại anh nói: “Tôi đã sớm biết anh là ai, đã sớm biết anh điều tra tôi, cũng đã sớm biết, anh cố tình tiếp cận tôi.”
Cô lấy trong túi ra một túi giấy, lắc lắc, nói: “Đây là tư liệu về anh mà anh trai tôi đưa, cái ngày mà lần đầu tiên tôi đánh anh. Tôi vốn không muốn diễn trò với anh, nhưng anh càng muốn đưa tới cửa, vậy thì... không thể trách tôi.
Cám ơn sự hỗ trợ của anh, Giang thị đã có không ít thu hoạch, cũng nhờ phúc của anh, chú Triệu không bị điều đi, thay vào vị trí của Chu Chí Khôn. Sau này, Giang thị chúng tôi sẽ phát triển mạnh hơn nữa! Còn anh... Quý thiếu, anh đã nếm được tư vị bị người khác đùa giỡn rồi chứ? Dễ chịu không?”
Quý Vân Khai ngẩn người tại chỗ, dường như không tin vào những lời cô nói, có lẽ cô nói vậy chỉ vì trả thù mình từng lừa dối cô mà thôi! Anh thà tin, là mình phụ bạc cô, chứ không phải... cô chưa từng yêu anh.
Hai mắt anh nhắm nghiền, ngập ngừng nói một câu, tuy vô cùng nhỏ, nhưng Giang Phỉ vẫn nghe được.
Làm sao em có thể... tàn nhẫn như thế.
Cả người Giang Phỉ chấn động, muốn phá tan phòng tuyến trong lòng, nhưng đúng lúc này có hai nhân viên công tác tại sân bay chạy tới, trái phải kẹp Quý Vân Khai vào giữa rồi lôi anh ra ngoài, vừa kéo vừa nói kháy: “Lái xe tốt như thế, ngay cả mười đồng phí cao tốc cũng trốn, cọc ngăn cũng bị anh thổi bay, còn rảnh rỗi ở đây nói chuyện, cũng không thấy anh vội vàng đi đầu thai đâu!”
Quý Vân Khai không giãy dụa, để mặc họ kéo mình đi như kéo một cái xác không hồn.
Đường Cạnh Nghiêu thấy vậy nhưng không tiến lên giúp đỡ, chỉ thở dài, nói với Giang Phỉ: “Cô rất tàn nhẫn.”