Hai người không ai nhắc tới Quý Vân Khai.
Mãi đến một buổi chiều, Cố Trì đưa Giang Phỉ đến chỗ chú Vinh ăn cơm. Chú Vinh thấy hai người họ cùng đi với nhau, thấy lạ nên hỏi: "Đây không phải cháu dâu của cậu sao?" Cố Trì nói: "Đây là đệ tử của cháu." Chú Vinh lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: "Thảo nào cô bé lại biết cẩm nã thủ của cậu, thì ra cậu đây là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, biến đệ tử thành người trong nhà!" Ông ấy vẫn còn hiểu lầm Giang Phỉ và Quý Vân Khai.
Giang Phỉ cười cười, không giải thích, Cố Trì nhướng mày, càng không có vạch trần.
Lúc ăn cơm, Cố Trì hỏi Giang Phỉ: "Em và A Khai thế nào?"
Giang Phỉ sững sờ, cứ tưởng anh sẽ không hỏi cơ đấy! Một khi đã hỏi thì cô tự nhiên sẽ nói: "Là chuyện đã qua rồi."
"Thật sao?"
"Thật."
"Vậy thì tốt." Cố Trì nhếch mép cười, lộ ra hàm răng trắng noãn.
Giang Phỉ mù mịt, ăn cơm xong, đi với anh đến một hội sở, lên phòng chơi bi-a ở tầng ba.
Cố Trì nói: "Hẹn với người ta đánh cá, nhưng hôm nay anh không muốn động tay, em giúp anh thắng một ván là được."
Giang Phỉ gật đầu, hỏi: "Tiền đánh cuộc là gì?"
Cố Trì nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Hình như là cho cậu ta chơi súng ngắm!"
Giang Phỉ bật cười, chẳng qua đây đúng là ván bài anh có thể làm được, tính tình người nhà họ Cố thật đúng là... không thể nào nắm bắt nổi!
Ai cũng bảo cháu ngoại giống cậu, Quý Vân Khai đúng là như thế.
Khi hai người đến thì trong phòng đã có mấy người, người thì ngồi uống rượu hoặc cúi người đánh bóng, cũng có người đứng, trong lòng không thiếu những cô gái nóng bỏng.
Có người trông thấy hai người họ, nói lớn: "Ồ? Thiếu soái đến rồi!" Tiếng "ồ" đó phát ra sau khi trông thấy Giang Phỉ, hình như có hơi bất ngờ khi Cố Trì đưa phụ nữ đến.
Cố Trì gật đầu với mấy người đó, cởi khóa áo khoác, lười biếng tựa vào sô pha, ngón tay thon dài chỉ Giang Phỉ, nói: "Hôm nay tôi lười động, cô ấy sẽ thay tôi đánh một ván."
Người đàn ông lưu manh đứng cạnh bàn đang chờ anh phát bóng cười nói: "Thiếu soái, việc này không hợp quy củ."
Cố Trì chẳng có hứng thú nói nhảm với anh ta, nhận ly rượu bồi bàn đưa tới, nhấp một ngụm, nói: "Lời của tôi chính là quy củ."
Người đó bị anh làm cho nghẹn họng trợn mắt, ngay sau đó hướng cái nhìn về phía Giang Phỉ, khẽ gật đầu: Cũng là mỹ nữ đấy chứ.
Lúc này, một cửa khác thông vào phòng bật mờ, Đường Cạnh Nghiêu và Quý Vân Khai một trước một sau bước ra. Cố Trì liếc mắt, nói với người vừa không phục ấy: "Nếu cậu cảm thấy không được, vậy thì thêm tiền cược."
"Được thôi, thêm gì đây?" Anh ta cũng sảng khoái đáp ứng, chẳng qua ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của Giang Phỉ.
Cố Trì giễu cợt, nói: "Tính thêm cô ấy vào."
Gã đàn ông đó trước nay xem thường phụ nữ, nhất là những người phụ nữ xinh đẹp, cho rằng họ chỉ là cái bình hoa, dựa vào khuôn mặt dựa vào đời thứ hai đời thứ ba, có thể có bản lĩnh thật gì.
"Được!" Sợ Cố Trì nuốt lời, người kia lập tức đồng ý.
Giang Phỉ ban đầu còn khó hiểu, sau khi thấy Quý Vân Khai, hơi nhăn mày, không vui nhìn về phía Cố Trì. Cố Trì lại cười cười với cô, như đang nói: "Không phải em và A Khai đã là quá khứ rồi ư? Quan tâm nó làm cái gì?"
Giang Phỉ thở dài, cởi áo khoác giao cho bồi bàn, cầm gậy đánh bóng.
Từ lúc Quý Vân Khai vào cửa đã thấy Giang Phỉ, sau đó nghe được đoạn đối thoại ấy, anh vốn tưởng Giang Phỉ sẽ từ chối, không ngờ cô không có. Trong ngực anh như ngưng tụ thành ngọn lửa, xông tới giật gậy đánh bóng, quát lên: "Không được!"
Trừ Cố Trì và Đường Cạnh Nghiêu, không ai ngờ nửa đường lại có Quý Vân Khai nhảy ra.
Đường Cạnh Nghiêu ngồi vào chỗ bên cạnh Cố Trì, mắt nhìn về phía Quý Vân Khai và Giang Phỉ, thấp giọng hỏi: "Cậu có ý gì vậy?"
Cố Trì miễn cưỡng đáp: "Chờ xem kịch vui."
Đường Cạnh Nghiêu im lặng, bỗng nói: "Ấu Ấu lại trốn khỏi anh cả." Còn chưa nói xong, anh ta đã thấy cả người Cố Trì cứng đờ, anh ta khẽ mỉm cười, yên lòng.
Trong lòng Cố Trì còn có Ấu Ấu, vậy nên, anh không thể sinh ra cảm giác với Giang Phỉ. Làm ra trò đùa này, không phải là muốn để Quý Vân Khai lại một lần nữa bước vào thế giới của Giang Phỉ đó sao.
Giang Phỉ nhìn Quý Vân Khai đang trợn mắt, bình tĩnh nói: "Bỏ ra."
Quý Vân Khai hổn hển, hận không thể bẻ gảy gậy đánh bóng. Người đàn ông lưu manh đánh cuộc với Cố Trì thúc giục: "Quý quan, đừng phá rối nữa! Tôi vẫn đang chờ ôm người đẹp đấy!" Quý Vân Khai đột nhiên xoay lại trừng mắt nhìn anh ta, anh ta sững ra, không đợi anh ta phản ứng, Quý Vân Khai nhảy lên bàn bi-a lao về phía anh ta, đẩy anh ta té ngửa, đánh lên khuôn mặt vô cùng bỉ ổi đó.
Thời gian mọi chuyện xảy ra không quá ba giây.
Ai cũng không phản ứng kịp.
Chờ đến khi mọi người tiến lên can ngăn, khuôn mặt người kia đã nở hoa, mắng chửi: "Quý Vân Khai! Con mẹ mày... đánh người không đánh mặt mày có biết không!"
Quý Vân Khai nổi trận lôi đình, quát: "Cô ấy là người phụ nữ của tao, mày giám giành với tao, con mẹ nó tao đánh chết mày!"
Tất cả mọi người ngây ra.
Cậu đưa bạn nữ của cháu trai đến, còn biến cô thành tiền cược, đây là thể loại gì vậy?
Hình như lượng tin tức quá lớn, toàn trường đều yên lặng.
Chỉ có Cố Trì e sợ thiên hạ chưa loạn lên tiếng cười nhẹ.
Giang Phỉ liếc sang Cố Trì, cầm áo khoác bỏ đi.
Quý Vân Khai vẫn bị người ta kéo không thể di chuyển, Cố Trì lại đuổi theo, từ xa gọi cô: "Em đối xử với huấn luyện viên như thế hả?"
Giang Phỉ dừng lại, quay đầu nói: "Anh từ lâu đã không còn là huấn luyện viên của em nữa rồi!"
Cố Trì đi đến trước mặt cô, nói: "Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha. Huống chi, anh còn là ân nhân cứu em vô số lần đấy! Chỉ là trò đùa cho em vui thôi, em tưởng thật sao?"
Đầu ngón tay Giang Phỉ run rẩy, Cố Trì thở dài, nói: "Hai ngày tới anh phải về đơn vị, trước khi đi, anh muốn tặng em một món quà."
"Cái gì?" Giang Phỉ hỏi theo phản xạ. Cô hiểu rõ Cố Trì, đây tuyệt đối không phải món quà tốt đẹp gì cả!
Cố Trì cười phóng túng: "Đến lúc đó em sẽ biết, anh là người trước giờ luôn theo lý lẽ chứ không giúp người nhà, biết thằng quỷ Quý Vân Khai trước kia đùa giỡn với tình cảm của em. Yên tâm, em là đệ tử đắc ý của anh, anh sẽ giúp em báo thù!"
Trong lòng Giang Phỉ dâng lên dự cảm xấu, vội vàng nói: "Chuyện của bọn em anh đừng quản!"
Cố Trì ra vẻ tò mò hỏi: " 'Bọn em'? Không phải chuyện đã qua rồi sao?"
Giang Phỉ cắn răng, trừng mắt với người đàn ông chẳng để mọi thứ vào mắt này.
Cố Trì cười ha ha, ngoảnh lại nhìn, cuối cùng cưỡng chế ôm Giang Phỉ đi.
Quý Vân Khai bám vào ban công nhìn xuống dưới hận không thể nhảy từ trên này xuống ngay bây giờ!
Tối hôm đó, Quý Vân Khai đến nhà ông ngoại canh, kết quả canh cả đêm cũng không thấy Cố Trì về, Mao Đài cung cấp đặc biệt được ông ngoại anh cất giấu nhiều năm lại bị anh uống không ít.
Hơn năm giờ sáng, thủ trưởng Cố dậy luyện công, chợt nghe tiếng kêu gào của Quý Vân Khai trong phòng khách: "Cậu ngay cả cháu dâu cũng giành, cậu có còn là người không! Cậu là kẻ thiếu đạo đức!"
Thủ trưởng Cố vội vàng xuống dưới, trông thấy Cố Trì đứng một bên, gân xanh hằn trên trán; Quý Vân Khai ngồi ôm bình Mao Đài được cất giấu kỹ... Trước mắt ông đen xì, khó khăn lắm mới đứng vững, chỉ vào Quý Vân Khai nói với Cố Trì: "Đánh cho tao... đánh thằng khốn kiếp này ngay!"
Cố Trì đã sớm đến biên giới cơn thịnh nộ, nhảy tới, mặc dù Quý Vân Khai say nhưng đầu vẫn tỉnh táo, lùi về phía sau, la ầm lên với thủ trưởng Cố: "Con trai ông giành cháu dâu ông, ông chẳng những không đánh cậu ấy, còn bảo cậu ấy đánh cháu, cháu mới là người bị hại!"
Thủ trưởng Cố tức tối: "Người bị hại? Mày thì là người bị hại cái gì! Dám lấy bình Mao Đài Trần Nhưỡng ba mươi năm của tao còn nói với tao mày là người bị hại!"
Quý Vân Khai để bình rượu lăn một vòng trên mặt đất: "Trả lại ông!" Chờ thủ trưởng Cố ngồi xuống nhặt bình lên, anh mới nói: "Dù sao cũng sắp hết rồi."
Thủ trưởng Cố lại suýt ngất đi, quát Cố Trì: "Đánh thật mạnh thằng khốn này cho tao!"
Cố Trì tuân lệnh, đang định đi tới chăm sóc Quý Vân Khai, ai ngờ Cố Hoa lúc này vội vàng chạy lại, đứng chắn trước mặt Quý Vân Khai, kêu lên: "Ai dám đụng vào con tôi!"
Quý Vân Khai ôm chân Cố Hoa, khóc ròng: "Mẹ ơi! Cậu ấy giành con dâu của mẹ, còn muốn giết con bịt miệng!"
Cố Hoa xắn tay áo, hai tay chống nạnh, nói với Cố Trì: "Cánh cậu cứng rồi, không để chị cậu vào mắt có phải không? Mẹ mất sớm, là ai dọn cứt đổ nước đái chăm cậu lớn, bây giờ cậu đã có tiền đồ, nên dám đánh con trai tôi cháu ngoại cậu có phải không!"
Cố Trì lui về phía sau một bước, nhắm lại mắt, kể từ ba năm trước sau khi bị Cố Hoa quấy rối suýt nữa phải bỏ chạy anh đã thề không bao giờ giảng đạo lý với bà chị này nữa.
Anh mà giảng đạo lý với chị ấy, chị ấy dùng vũ lực, anh có thể dùng vũ lực theo, chị ấy nói với anh về quá khứ... Bây giờ, chị ấy lại bắt đầu "Nhớ lại trước kia" rồi, Cố Trì quyết định ngậm miệng.
Quý Vân Khai thì nhỏ giọng nói: "Thì ra cậu trẻ ăn mấy thứ này mà lớn, khó trách..." Cố Trì hận không thể tiến lên đạp nó hai phát - nếu như không có Cố Hoa ngăn!
Đợi đến khi Cố Hoa nói đến đoạn hồi năm thứ ba tiểu học Cố Trì bị sốt phải nhờ bà cõng anh đi viện, Cố Trì hết nhẫn nại, nói với Quý Vân Khai: "Đây là chuyện của hai người đàn ông chúng ta, có gan cháu nói chuyện riêng với cậu!"
Quý Vân Khai lập tức kêu càu nhàu: "Nói chuyện riêng thì nói chuyện riêng! Nói trước nhé, không được đánh vào mặt cháu!"
Cố Trì vừa bực mình vừa buồn cười, nghiến răng gật đầu, hai người đến phòng Cố Trì.
Quý Vân Khai vẫn giữ bộ dạng đề phòng, Cố Trì ngồi xuống trước, nói: "Cậu biết cháu không bỏ được Giang Phỉ, nhưng con bé thật sự chết tâm với cháu rồi, cháu có cố gắng mấy cũng không có ý nghĩa. Không bằng, chúng ta đánh cuộc đi!"
"Lại đánh cuộc!" Nhớ lại lần đánh cuộc tối qua anh liền bực bội!
Cố Trì khinh thường liếc anh một cái, nói: "Xem ra không dám."
Quý Vân Khai lên giọng: "Không dám thì là cháu trai, cậu nói đi, đánh cuộc gì!"
Cố Trì lấy điếu thuốc ra châm lửa, hít một hơi, nhả ra một vòng khói, chậm rãi nói: "Dùng mạng cháu, đánh cuộc Giang Phỉ chưa dứt tình cảm với cháu."
Quý Vân Khai ngẩn người, Cố Trì cười, nói: "Cháu thắng, có thể giữ được tính mạng, lại có thể gặt hái được tình cảm; cháu thua, thua cả tình cảm, còn mất mạng." Anh âm thầm thêm một câu: "Đừng tưởng cậu sẽ lưu tình với cháu, không có lối thoát đâu!"
Tính cách Cố Trì Quý Vân Khai hiểu rõ, nếu đã nói như vậy, chuyện này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa, thật sự đến khoảnh khắc sống chết, Cố Trì cũng sẽ không ra tay giúp.
Nếu như không có Giang Phỉ, anh sống cũng chẳng khác gì đã chết.
"Được, cháu cá!"