Đại trạch nhà họ Giang đột nhiên có thêm một người, người này bị "tật" một chân, cố gắng hao hết tâm tư lấy lòng một người khác - Giang Đại Đạo! Đúng vậy, là Giang Đại Đạo, không phải Giang Phỉ.
Giang Phỉ phản đối, anh hết sức vô tội nói: "Anh là khách do ông Giang mời tới, em không thể vô lễ với anh như thế."
Giang Đại Đạo còn ở một bên phụ họa: "Đúng vậy, cậu ấy là khách của bố, Phỉ Nhi không được vô lễ với khách!"
Giang Phỉ lập tức nghẹn họng, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người, nhưng với Quý Vân Khai có da mặt dày thì công kích không có hiệu quả. Nói không chừng còn bị phản tác dụng, bị phòng ngự của anh bắn ngược trở lại làm bị thương chính mình.
Nội thương đó!
Giang Vũ Thần đi công tác trở về thấy trong nhà có thêm một người, lại còn là Quý Vân Khai từng đánh nhau với anh, sắc mặt anh thay đổi, trở nên khó đoán.
Giang Đại Đạo tức thời tiêm dự phòng cho anh, anh yên lặng nhìn thoáng qua Quý Vân Khai cáo mượn oai hùm, xoay người vào phòng Giang Phỉ.
"Có muốn chuyển đi không?" Anh hỏi.
Giang Phỉ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vâng."
Nhưng khi bọn họ xách túi hành lý quần áo chuẩn bị tạm biệt với ông già, Giang Đại Đạo cũng không thèm nhìn bọn họ, vừa đấm đùi vừa than vãn với Quý Vân Khai: "Cậu nói xem tôi nuôi con gái có ích lợi gì? Khổ cực nửa đời người chăm lo cho chúng nên người, chỉ mong có một ngày chúng sẽ chăm sóc bên gối cho tôi. Nhưng giờ thì sao? Trưởng thành rồi, tim cũng to, cánh cũng đã cứng, không muốn ở nhà để nhìn cái mặt mo này của tôi, chỉ muốn ra ngoài xông xáo thôi!"
Giang Vũ Thần và Giang Phỉ liếc mắt nhìn nhau, thở dài, lại xách túi hành lý về phòng.
Quý Vân Khai bội phục nhìn Giang Đại Đạo, giơ ngón tay cái lên: "Bố vợ quả nhiên là gừng càng già càng cay!"
Giang Đại Đạo cười đắc ý: "Chút lòng thành, chút lòng thành thôi! Đứa con gái này của tôi, thích mềm không thích cứng, nói năng chua ngoa, trái tim đậu phụ, sau này cậu sẽ biết."
"Dạ vâng, con hiểu."
"Khụ, tôi giờ vẫn chưa phải bố vợ cậu, đừng gọi lung tung thế!" Tuy nói vậy nhưng nụ cười trên mặt Giang Đại Đạo đã bán đứng ông.
Quý Vân Khai gật đầu như gà con mổ thóc: "Vâng, bố vợ, trước mặt Giang Phỉ con sẽ không gọi như thế, tự ngài ngầm thừa nhận là được!"
"Cũng tốt, dù sao sau này cũng sẽ quen thôi, ha ha ha ha!"
Giang Phỉ ở trên lầu nghe hai người "xì xào bàn tán" không che dấu chút nào, tức đến nỗi mặt đỏ bừng. Giang Vũ Thần thì bình tĩnh hơn, nói: "Xem ra thằng nhóc này định ở lại nhà chúng ta luôn rồi, có cần anh..."
"Không cần!" Giang Phỉ lên tiếng ngăn cản, nếu anh dùng thủ đoạn, Quý Vân Khai không phải đối thủ của anh.
"Kệ anh ta đi, cứ xem như là dỗ bố vui."
Giang Vũ Thần nhìn cô với thâm ý khác, bỗng mỉm cười: "Được." Anh ở Bắc Mĩ nửa tháng, trong nửa tháng này đã đủ để xảy ra những chuyện anh không muốn xảy ra rồi.
Quả nhiên, xem xong tài liệu trong tay, anh chỉ biết than thở: Cố Trì biết rõ Giang Phỉ, cho nên cố ý lập ra cái bẫy này. Anh cũng hiểu em gái, cho nên biết, Giang Phỉ... còn yêu Quý Vân Khai.
Anh cười lạnh ném tài liệu trong tay đi, ánh mắt u ám, không khí xung quanh như đông lạnh trong nháy mắt. Nếu Giang Phỉ không có cảm giác với Quý Vân Khai, anh có thể không kiêng nể gì mà đối phó với Hoa Độ. Nhưng bây giờ, anh không thể không đặt hạnh phúc của em gái lên đầu - cho tới nay, anh luôn làm vì điều này, chỉ cần động đến hạnh phúc của Giang Phỉ, anh đều dừng bước, thay đổi kế hoạch, đem mũi dùi chuyển hướng khỏi Hoa Độ.
Nếu là người ngoài, có lẽ anh đã dùng hết những mánh khóe thủ đoạn để khiến cô khuất phục. Đáng tiếc người đó là Giang Phỉ, Giang Phỉ gặp mạnh thì mạnh. Lúc trước là đứng trên lập trường của Giang Phỉ để trừng phạt nhỏ với Quý Vân Khai, còn giờ, nếu đối phó với Quý Vân Khai sẽ chỉ khiến Giang Phỉ càng lúc càng xa anh.
Điều anh có thể làm, chỉ là ngoảnh mặt làm thinh.
Thời gian Giang Phỉ ở nhà rõ ràng nhiều hơn trước kia rất nhiều, lúc rảnh rỗi còn ngồi đọc sách trong vườn hoa dưới ánh nắng. Mà lúc này đây, Giang Đại Đạo đưa cả Quý Vân Khai đi ra sắp xếp vườn hoa.
Đá vũ hoa từ Nam Kinh chuyển được được ghép lại thành chậu cảnh non bộ, thảm cỏ được tu sửa, giá tử đằng cũng đã làm xong. Quý Vân Khai trông thêm một vài cây kim ngân, một già một trẻ loay hoay rất vui vẻ.
Giang Phỉ rốt cục ngồi không yên, tức giận hỏi Quý Vân Khai: "Anh không phải đi làm sao?"
Giang Phỉ tức giận vào nhà, Giang Đại Đạo nói: "Này này, không phải cậu muốn xem ảnh chụp hồi Phỉ Nhi còn nhỏ sao? Trong phòng nó đấy, cậu đi lấy đi."
"Vâng!"
Giang Phỉ rót cốc nước rồi quay lại, chỉ thấy mỗi mình Giang Đại Đạo liền hỏi: "Bố hài lòng với anh ta thế sao?"
Giang Đại Đạo cười nói: "Người trẻ tuổi kia không tồi."
Giang Phỉ im lặng hai giây, nói: "Anh ta là em vợ của Ngôn Bá Ước."
Sắc mặt Giang Đại Đạo dần trở nên lạnh lẽo, Giang Phỉ oán thầm: Hóa ra trước đó không biết! Thảo nào đối xử tốt như thế. Bây giờ biết rồi, xem chừng sẽ đuổi người ta. Trước khi bố phát uy, cô phải tiêm thuốc dự phòng cho Quý Vân Khai.
Vào phòng mình, thấy Quý Vân Khai đưa lưng về phía cô, trong tay hình như đang cầm vật gì đó. Cô đi qua nói: "Bố tôi..." Giờ cô mới nhìn rõ anh đang cầm cái hộp mô hình máy bay lượn, tâm niệm thay đổi thật nhanh, muốn đoạt lấy nó.
Quý Vân Khai khéo léo né sang một bên, lắc lắc cái hộp với cô, hỏi: "Em còn không chịu nói thật?"
Giang Phỉ cắn môi, nói: "Anh muốn tôi nói gì?"
Quý Vân Khai nói: "Nói em còn yêu anh, đừng vội phủ nhận, như lời anh đã nói lúc trước, nếu em thật sự không còn tình nghĩa gì với anh thì đã chẳng đi cứu anh rồi. Bây giờ anh vẫn phải nói, em rõ ràng còn yêu anh, bằng không sao có thể có cái này? Anh chỉ cho em xem ảnh chụp 'Mary' có một lần, em cũng rất có tâm đi mua mô hình này, chẳng lẽ còn không phải, trong lòng em, chí ít anh còn có chút địa vị."
Giang Phỉ không nói, tiến lên giựt lấy cái hộp, lần này Quý Vân Khai không tránh, nhưng thuận thế ôm cô vào lòng. Giang Phỉ giận giữ lườm anh, anh cúi đầu, hôn thẳng lên môi cô.
Khi đôi môi chạm vào nhau liền có tia lửa văng khắp nơi, Giang Phỉ hiểu rõ trong lòng mình vẫn có cảm giác với anh, nhưng càng là như vậy thì càng muốn đẩy anh ra. Cái ôm nhẹ nhàng ban đầu có thể đẩy ra, lúc này lại quấn chặt lấy cô, không hề có dấu hiệu lơi lỏng. Cô ngước lên, rơi vào trong đôi mắt dịu dàng mà kiên định.
Anh nhìn cô, tiến vào nơi sâu nhất trong đôi mắt. Đôi môi mang hơi lạnh ngấu nghiến, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở hàm răng, thăm dò vào bên trong, mút, liếm...
Giang Phỉ không có sức chống đỡ, cơ thể vì sự xâm lược của anh mà nhũn ra, giống như vô số lần anh chinh phục cô trên giường. Thở dốc, lùi về sau, quân lính tan rã... Cô rốt cục chậm rãi buông bỏ sự chống cự yếu ớt, bắt đầu đáp lại.
Dường như trên trời kéo sấm sét mặt đất dẫn lửa, Quý Vân Khai bức bách cô lùi về sau từng bước, tựa vào cửa, bàn tay ấm áp đặt trên eo di chuyển lên, dần dần khiến nụ hôn càng thêm sâu. Mãi đến cuối, anh cắn nhẹ vành tai cô nói: "Em yêu anh, anh biết mà, em còn yêu anh..."
Giang Phỉ nhắm chặt mắt, hai tay không có sức túm lấy áo anh, thở dài.
"Quý Vân Khai, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao?" Dường như rất bất đắc dĩ, rất khổ não, rồi lại... có chút vui mừng.
Quý Vân Khai vùi đầu vào tóc cô, dịu dàng chân thành nói: "Anh muốn em, mở rộng trái tim với anh, yêu anh."
Trái tim Giang Phỉ như có dòng suối ấm áp, dễ chịu chảy qua.
Lúc hai người đang ôm nhau, ngoài cửa vang lên một tiếng ho khan, Giang Đại Đạo gõ cửa, nói: "Bố muốn vào."
Hai người vội vàng tách ra, Giang Phỉ mở cửa, Giang Đại Đạo đi vào, nhìn thoáng qua Quý Vân Khai, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Quý quan làm khách nhà tôi đã lâu, cũng đến lúc phải về rồi."
Quý Vân Khai sững sờ, không biết tại sao thái độ của Giang Đại Đạo thay đổi nhanh như thế, khó hiểu nhìn về phía Giang Phỉ, Giang Phỉ lắc đầu, thở dài: "Dọn đồ đi, em tiễn anh về." Quý Vân Khai muốn nói lại thôi, chẳng qua xem ra thái độ của Giang Phỉ với anh đã có sự hòa hoãn, vậy nên không vội.
Giang Đại Đạo đối với thái độ hòa hoãn của con gái cũng thấy lạ, nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, cuối cùng ánh mắt rơi vào môi cô. Giang Phỉ chột dạ nóng cả mặt, nhanh chóng kéo Quý Vân Khai đi.
Quý Vân Khai ngồi ở vị trí kế bên ghế lái cười không ngậm được miệng, Giang Phỉ lườm anh: "Đừng có trông như kẻ ngốc thế được không." Quý Vân Khai lại nghiêng người qua hôn lên má cô, Giang Phỉ la lên: "Đang lái xe đấy!" Quý Vân Khai không thể không buông cô ra, Giang Phỉ mới nhìn rõ phía trước, chợt một bóng người thoáng qua, cô vội vàng nhấn phanh.
Bóng người ngã xuống trước xe, hai người giật mình, vội xuống xe kiểm tra.
Người bị ngã là một phụ nữ trung niên, đang chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên đầu gối, mặt mũi tức giận quát lớn: "Cô lái xe thế nào vậy? May là tốc độ không nhanh, bằng không tôi nhất định đã bị đâm chết rồi!"
Quý Vân Khai đưa Giang Phỉ về phía sau bảo vệ, liên tục xin lỗi, lại chủ động đưa bà ấy đến bệnh viện, bồi thường bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Người phụ nữ vẫn lải nhải: "Thái độ nhận sai này của anh còn tốt, đừng lừa tôi, tôi biết người lái xe không phải anh, là cô gái kia..." Khi bà thấy Giang Phỉ vẻ mặt kỳ lạ đứng sau lưng Quý Vân Khai thì cả người đều ngây ra, môi bà mấp máy, khẽ gọi: "Phỉ Nhi?"
Quý Vân Khai "A" lên một tiếng, quay lại nhìn Giang Phỉ thì thấy Giang Phỉ đột nhiên giận tím mặt, hừ lạnh một tiếng, xoay người lên xe khởi động máy. Quý Vân Khai vội đi sang tay lái phụ, lại nghĩ đến điều gì, đưa cho người phụ nữ kia một tấm danh thiếp: "Có vấn đề gì hãy gọi cho tôi, chúng tôi không phải gây tai nạn rồi bỏ trốn! Thật sự có việc gấp!"
Giang Phỉ cả đường trầm mặc đưa Quý Vân Khai về nhà, Quý Vân Khai cảm nhận được sự lạnh lẽo của cô, không dám mở miệng hỏi. Vừa xuống xe, Giang Phỉ liền quay xe đi. Quý Vân Khai trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc ô tô phóng đi, đang ngây người thì chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.
Anh vốn không muốn nhận, nhưng không biết thế nào lại nhớ đến người phụ nữ đeo kính ban nãy đã đâm vào.
Quý Vân Khai yếu ớt dựa vào bụi cây bên cạnh, nhìn con sói đực ngày càng tới gần, chậm rãi nhắm mắt lại, trên gương mặt tuyệt vọng lộ ra nụ cười bị thảm.
"Giang Phỉ, tạm biệt..."
"Pằng", con sói đực phát ra tiếng gào thảm thiết, ngã gục xuống nơi cách Quý Vân Khai không đến một mét, con sói cái chạy đến bên cạnh nó.
Có thể vật lộn chiến thắng con sói cái, Quý Vân Khai đã là nỏ mạnh hết đà, đối mặt với con sói đực càng hung tợn hơn, anh đã bị thương chỉ còn chờ cái chết.
Không ngờ, thật sự có người đến cứu anh.
Trước khi hôn mê anh trông thấy Giang Phỉ thở hổn hển chạy về phía mình, thấy gương mặt tiều tụy của cô, thấy cô gọi tên anh, anh lại không nghe được, chỉ biết cười ngây ngốc, nỉ non: "Anh nhớ em nên lại xuất hiện ảo giác rồi, ha ha, nhất định lại là ảo giác, ảo giác..."
Khi tỉnh lại, xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Anh mở bừng mắt ra, hét: "Giang Phỉ", ban nãy anh gặp phải ác mộng, nằm mơ con sói kia không chết, lao về phía Giang Phỉ!
Đập vào mắt anh là bức rèm hồng với tường trắng quen thuộc, còn có khuôn mặt cau có của Đường Cạnh Nghiêu.
Quý Vân Khai há to miệng để thở, mới biết mình đang ở bệnh viện, trên mu bàn tay phải còn cắm kim tiêm. Anh yên lặng hai giây, bỗng ngồi dậy, túm lấy Đường Cạnh Nghiêu hỏi: "Giang Phỉ đâu?"
Đường Cạnh Nghiêu yên lặng nhìn anh, giọng nói trầm xuống: "Giang Phỉ đã..."
Trong đầu Quý Vân Khai nổ ầm, đầu choáng váng, lắp bắp nói: "Chẳng nhẽ, đó không phải là mơ? Thật sự... Giang Phỉ... Giang Phỉ... không đâu, anh gạt tôi! Cô ấy không sao hết!"
Đường Cạnh Nghiêu hận không thể tát bay nó! Có người đàn ông nào nửa đêm giá rét đang làm việc thì bị gọi dậy đi lái trực thăng mà không tức giận? Hơn nửa đêm cộng thêm cả buổi sáng, đang chợp mắt thì bị đánh thức, lời mới nói được một nửa lại bị cắt ngang, âu phục thì bị túm nhăn nhó. Nếu không phải xem nó là em họ với đang bị thương, ai thèm để ý đến nó!
Đẩy đầu anh nằm xuống giường, anh ta nói nốt: "Sau khi Giang Phỉ nghe bác sĩ bảo cậu không có nguy hiểm đến tính mạng đã về rồi, bản lĩnh của người ta rất tốt! Cõng cậu buộc dây thừng có thể leo lên trực thăng, còn cậu? Ngất đi như con lợn đó! Sau này đừng bảo là em họ tôi, năng lực còn kém hơn cả phụ nữ!"
Những điều khác Quý Vân Khai đều không nghe lọt, chỉ biết là Giang Phỉ bình yên vô sự, đã về nhà, anh mới thở phào, cả người đều thả lỏng. Anh nhìn vẻ mặt chán ghét của Đường Cạnh Nghiêu, nghĩ đến lời anh ta nói cũng không giận, cười: "Được rồi, sau này cô ấy chính là em dâu anh!"
Khóe miệng Đường Cạnh Nghiêu co quắp, thằng nhóc này vì Giang Phỉ thật đúng là dồn hết tâm trí, ngay cả mắng nó không bằng phụ nữ nó cũng vui vẻ chấp nhận. Nhớ tới lời Cố Trì, anh ta hỏi: "Bây giờ cậu đắc ý lắm hả?"
Quý Vân Khai cười hì hì: "Đương nhiên! Cậu trẻ ra tay, một sẽ thành hai!"
"Tôi thấy chưa chắc." Đường Cạnh Nghiêu lạnh lùng nói, "Nếu cô ấy có tình với cậu thật, bây giờ người bên cậu phải là cô ấy mới đúng", chứ không phải tôi phải dời cuộc họp mà ở đây.
Quý Vân Khai sững ra, sắc mặt trở nên u ám, "Em biết trong lòng cô ấy còn khúc mắc, em sẽ cởi bỏ nó. Nhưng cô ấy có thể cứu em, ít nhất chứng minh trong lòng còn có em, còn có tình nghĩa với em." Anh cười cười, hết sức lạc quan, "Thế là đủ rồi."
Đường Cạnh Nghiêu nhìn anh, không nói nữa.
Chân Quý Vân Khai bị con sói cắn một cái, sâu vào tận xương, nhưng anh vẫn khăng khăng một tuần sau ra viện, chống gậy đến nhà họ Giang.
Giang Phỉ tan ca về nhà thì thấy cỗ xe Maybach đỗ bên cạnh Đại trạch, tò mò nhìn quanh, cửa xe mở ra, Quý Vân Khai chân phải quấn vải đi xuống.
Cô nhíu mày, bước nhanh đến cổng, Quý Vân Khai khập khiễng đuổi theo, gọi cô: "Em chờ đã! Giang Phỉ em chờ đã! Ui cha!"
Giang Phỉ dừng bước, quay đầu lại thì thấy bộ dạng nhếch nhác của anh, một chân quỳ xuống đất, còn nhếch mép không có ý tốt với cô, Giang Phỉ đi qua hỏi: "Anh tới làm gì?"
"Anh tới tìm em", Quý Vân Khai cố mãi không đứng dậy được, thôi thì quỳ luôn, "Cảm ơn em đã cứu anh."
Giang Phỉ không đỡ anh, nói rõ: "Khỏi cần, về đi!", lại quay người đi.
Quý Vân Khai cuống quýt gọi cô: "Em đợi chút nữa được không!" Mặc dù cô đứng lại nhưng không quay người, Quý Vân Khai hít sâu một hơi, bắt đầu nói: "Anh tên là Quý Vân Khai, năm nay tuổi, tốt nghiệp Học viện Luật Stanford, bằng Thạc sĩ. Hiện đang làm ở tòa án nhân dân cấp cao, thẩm phản cấp hai, đây là thẻ tiền lương của anh." Anh lấy thẻ ngân hàng trong ví ra đưa tới, Giang Phỉ vẫn đưa lưng về phía anh, anh đành nắm chặt nó trong tay, tiếp tục nói: "Ngoài ra, bố anh là Quý Độ - Chủ tịch kiêm giám đốc điều hành tập đoàn khống chế cổ phần Hoa Độ, mẹ anh là Cố Hoa - người hát chính trong Đoàn văn công, chị anh là Quý Tĩnh, gả cho thiếu đông Ngôn thị Ngôn Bá Ước. Những thành viên khác của gia đình, sau khi em chấp nhận anh anh sẽ giới thiệu long trọng với em." Giang Phỉ vẫn không quay lại, anh không ngừng nói: "Tất nhiên, tiền lương của anh không đủ để mang đến cuộc sống sung túc cho em, không sao, hàng năm anh còn có lợi nhuận % của Hoa Độ, trên danh nghĩa có hai căn bất động sản, ba chiếc xe, nếu em có hứng thú..."
"Đủ rồi!" Giang Phỉ cuối cùng không thể nhịn được nữa, quay lại trừng mắt nhìn anh, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Quý Vân Khai há to miệng, nhỏ giọng nói: "Anh muốn... anh muốn theo đuổi em thêm một lần nữa."
Giang Phỉ giận quá thành cười: "Anh cảm thấy tôi là người thế nào? Cần anh dùng nhà dùng xe để làm cảm động ư?"
Quý Vân Khai vội vàng giải thích: "Anh biết em không cần, anh chỉ muốn... dùng hết khả năng bộc lộ hết bản thân trước mặt em. Bởi vì lúc trước anh đã giấu giếm em, cho nên bây giờ, anh bộc lộ ra mọi thứ trước mặt em, hy vọng em có thể hiểu anh, chấp nhận anh."
Anh càng nói càng nhỏ, Giang Phỉ càng nghe trong lòng càng bực bội.
Ngay lúc hai người đang giằng co, Giang Đại Đạo đi về, trông thấy điệu bộ ấy còn tưởng thanh niên có giác ngộ đang cầu hôn với con gái chứ!
"Không cần hoa tươi và nhẫn kim cương, tan ca về thẳng nhà đưa thẻ, ừ, thanh niên rất có tư tưởng!" Giang Đại Đạo cười tít mắt gật đầu khích lệ.
Trên đầu Giang Phỉ đầy vệt đen, "Bố, bố vào nhà trước được không?"
"Được được được, không quấy rầy hai đứa, tiếp tục, tiếp tục đi!" Giang Đại Đạo cười ha ha vào nhà, đi hai bước lại không nhịn được quay lại xem, thanh niên lớn lên không tệ, quần áo cầu kỳ, nhưng cái gậy kia là thế nào? Chẳng lẽ bị tàn tật? Chẳng trách ban nãy thấy con gái không vui.
Giang Phỉ đuổi Giang Đại Đạo đi, thở dài, nói với Quý Vân Khai: "Anh về trước đi, chuyện của chúng ta, đã sớm qua rồi."
Quý Vân Khai nào chịu về như vậy, nói: "Chưa kết thúc! Anh còn yêu em, vẫn luôn yêu em. Mà em cũng yên anh, nếu không sẽ chẳng phí công sức lớn như thế đi cứu anh! Nếu em không còn tình nghĩa gì với anh, vì sao không dứt khoát để anh chết đi cho rồi? Chí ít... anh cầu người được người, còn tốt hơn bây giờ, anh cầu mà không được, còn khó chịu hơn cả chết."
Ánh sáng lay động trong mắt anh, hình như có giọt nước mắt, Giang Phỉ không đành lòng, lại nghiến răng cười gằn: "Anh trách tôi cứu anh?"
"Không phải, anh..." Anh phải nói thế nào, anh đánh cuộc bằng mạng sống, chỉ muốn nhìn rõ trái tim chân thật của cô.
"Anh về đi! Chúng ta không thể nào." Không còn không nỡ, không còn lưu luyến, Giang Phỉ bước qua cổng, không nhìn anh lấy một cái.
Cả bữa cơm, Giang Phỉ ăn không tập trung, người giúp việc mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được phải nói: "Cậu thanh niên kia vẫn còn quỳ ở đó..." Chiếc đũa trong tay Giang Phỉ "lách cách" rơi xuống đất, thình lình đứng dậy, cái ghế ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Giang Đại Đạo lo lắng nhìn con gái, Giang Phỉ đi ra cửa nhìn ra ngoài, nghĩ một lúc nói với bố: "Bố ra ngoài khuyên anh ta đi đi!", cô ngừng một chút nói tiếp: "Có chuyện gì thì để sau hãy nói."
Giang Đại Đạo gật đầu, đi ra đến bên Quý Vân Khai, gật đầu tán dương: "Thanh niên có nghị lực như vậy, thậm chí vứt bỏ tự tôn vì để được người đẹp ưu ái, thật không dễ dàng!"
Gương mặt Quý Vân Khai co quắp, nói đứt quãng: "Quỳ đã lâu... chân tê... không đứng lên nổi..."
Trên mặt Giang Đại Đạo hiện lên vệt đen, im lặng đỡ anh dậy, dìu anh vào trong xe, định bụng nhìn anh lái xe đi.
Giang Phỉ thấy anh đi rồi, chuẩn bị thở phào thì đột nhiên có va chạm như động đất, cô hết hồn, vội chạy ra.
Chiếc Maybach của Quý Vân Khai đâm qua hàng rào, đụng vào tường!
Giang Đại Đạo đang đau xót hô: "Ôi giàn cây tử đằng của tôi! Ôi cái bồn cảnh hòn non bộ đá vũ hoa của tôi! Ôi..."
Quý Vân Khai khó khăn lắm mới tháo được dây an toàn và túi khí bảo vệ, nhìn khuôn mặt xanh đen của Giang Phỉ, yếu ớt nói: "Chân tê rần..."
Giang Phỉ thét lên: "Anh cút xuống cho tôi!"
Cô nói là "cút xuống" mà không phải "cút ra đây", nhưng Quý Vân Khai tự động nghe lầm, đi theo cô vào Đại trạch.
Không đợi Giang Phỉ đuổi anh, anh lập tức ngã lên sô pha ra vẻ đau đớn: "Chân anh, đau quá... liệu có thể thành người què thật hay không?"
Giang Phỉ lườm anh một cái, bảo anh gọi điện thoại đến cửa hàng S, sau đó thì lên gác. Cô cũng không biết chuyện xảy ra tiếp theo, Quý Vân Khai và Giang Đại Đạo đạt thành hiệp nghị nào đó. Nhưng, kể từ hôm nay, Quý Vân Khai bắt đầu cuộc sống ăn chầu uống chực ở Đại trạch nhà họ Giang.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đại trạch nhà họ Giang đột nhiên có thêm một người, người này bị "tật" một chân, cố gắng hao hết tâm tư lấy lòng một người khác - Giang Đại Đạo! Đúng vậy, là Giang Đại Đạo, không phải Giang Phỉ.
Giang Phỉ phản đối, anh hết sức vô tội nói: "Anh là khách do ông Giang mời tới, em không thể vô lễ với anh như thế."
Giang Đại Đạo còn ở một bên phụ họa: "Đúng vậy, cậu ấy là khách của bố, Phỉ Nhi không được vô lễ với khách!"
Giang Phỉ lập tức nghẹn họng, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người, nhưng với Quý Vân Khai có da mặt dày thì công kích không có hiệu quả. Nói không chừng còn bị phản tác dụng, bị phòng ngự của anh bắn ngược trở lại làm bị thương chính mình.
Nội thương đó!
Giang Vũ Thần đi công tác trở về thấy trong nhà có thêm một người, lại còn là Quý Vân Khai từng đánh nhau với anh, sắc mặt anh thay đổi, trở nên khó đoán.
Giang Đại Đạo tức thời tiêm dự phòng cho anh, anh yên lặng nhìn thoáng qua Quý Vân Khai cáo mượn oai hùm, xoay người vào phòng Giang Phỉ.
"Có muốn chuyển đi không?" Anh hỏi.
Giang Phỉ suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vâng."
Nhưng khi bọn họ xách túi hành lý quần áo chuẩn bị tạm biệt với ông già, Giang Đại Đạo cũng không thèm nhìn bọn họ, vừa đấm đùi vừa than vãn với Quý Vân Khai: "Cậu nói xem tôi nuôi con gái có ích lợi gì? Khổ cực nửa đời người chăm lo cho chúng nên người, chỉ mong có một ngày chúng sẽ chăm sóc bên gối cho tôi. Nhưng giờ thì sao? Trưởng thành rồi, tim cũng to, cánh cũng đã cứng, không muốn ở nhà để nhìn cái mặt mo này của tôi, chỉ muốn ra ngoài xông xáo thôi!"
Giang Vũ Thần và Giang Phỉ liếc mắt nhìn nhau, thở dài, lại xách túi hành lý về phòng.
Quý Vân Khai bội phục nhìn Giang Đại Đạo, giơ ngón tay cái lên: "Bố vợ quả nhiên là gừng càng già càng cay!"
Giang Đại Đạo cười đắc ý: "Chút lòng thành, chút lòng thành thôi! Đứa con gái này của tôi, thích mềm không thích cứng, nói năng chua ngoa, trái tim đậu phụ, sau này cậu sẽ biết."
"Dạ vâng, con hiểu."
"Khụ, tôi giờ vẫn chưa phải bố vợ cậu, đừng gọi lung tung thế!" Tuy nói vậy nhưng nụ cười trên mặt Giang Đại Đạo đã bán đứng ông.
Quý Vân Khai gật đầu như gà con mổ thóc: "Vâng, bố vợ, trước mặt Giang Phỉ con sẽ không gọi như thế, tự ngài ngầm thừa nhận là được!"
"Cũng tốt, dù sao sau này cũng sẽ quen thôi, ha ha ha ha!"
Giang Phỉ ở trên lầu nghe hai người "xì xào bàn tán" không che dấu chút nào, tức đến nỗi mặt đỏ bừng. Giang Vũ Thần thì bình tĩnh hơn, nói: "Xem ra thằng nhóc này định ở lại nhà chúng ta luôn rồi, có cần anh..."
"Không cần!" Giang Phỉ lên tiếng ngăn cản, nếu anh dùng thủ đoạn, Quý Vân Khai không phải đối thủ của anh.
"Kệ anh ta đi, cứ xem như là dỗ bố vui."
Giang Vũ Thần nhìn cô với thâm ý khác, bỗng mỉm cười: "Được." Anh ở Bắc Mĩ nửa tháng, trong nửa tháng này đã đủ để xảy ra những chuyện anh không muốn xảy ra rồi.
Quả nhiên, xem xong tài liệu trong tay, anh chỉ biết than thở: Cố Trì biết rõ Giang Phỉ, cho nên cố ý lập ra cái bẫy này. Anh cũng hiểu em gái, cho nên biết, Giang Phỉ... còn yêu Quý Vân Khai.
Anh cười lạnh ném tài liệu trong tay đi, ánh mắt u ám, không khí xung quanh như đông lạnh trong nháy mắt. Nếu Giang Phỉ không có cảm giác với Quý Vân Khai, anh có thể không kiêng nể gì mà đối phó với Hoa Độ. Nhưng bây giờ, anh không thể không đặt hạnh phúc của em gái lên đầu - cho tới nay, anh luôn làm vì điều này, chỉ cần động đến hạnh phúc của Giang Phỉ, anh đều dừng bước, thay đổi kế hoạch, đem mũi dùi chuyển hướng khỏi Hoa Độ.
Nếu là người ngoài, có lẽ anh đã dùng hết những mánh khóe thủ đoạn để khiến cô khuất phục. Đáng tiếc người đó là Giang Phỉ, Giang Phỉ gặp mạnh thì mạnh. Lúc trước là đứng trên lập trường của Giang Phỉ để trừng phạt nhỏ với Quý Vân Khai, còn giờ, nếu đối phó với Quý Vân Khai sẽ chỉ khiến Giang Phỉ càng lúc càng xa anh.
Điều anh có thể làm, chỉ là ngoảnh mặt làm thinh.
Thời gian Giang Phỉ ở nhà rõ ràng nhiều hơn trước kia rất nhiều, lúc rảnh rỗi còn ngồi đọc sách trong vườn hoa dưới ánh nắng. Mà lúc này đây, Giang Đại Đạo đưa cả Quý Vân Khai đi ra sắp xếp vườn hoa.
Đá vũ hoa từ Nam Kinh chuyển được được ghép lại thành chậu cảnh non bộ, thảm cỏ được tu sửa, giá tử đằng cũng đã làm xong. Quý Vân Khai trông thêm một vài cây kim ngân, một già một trẻ loay hoay rất vui vẻ.
Giang Phỉ rốt cục ngồi không yên, tức giận hỏi Quý Vân Khai: "Anh không phải đi làm sao?"
Giang Phỉ tức giận vào nhà, Giang Đại Đạo nói: "Này này, không phải cậu muốn xem ảnh chụp hồi Phỉ Nhi còn nhỏ sao? Trong phòng nó đấy, cậu đi lấy đi."
"Vâng!"
Giang Phỉ rót cốc nước rồi quay lại, chỉ thấy mỗi mình Giang Đại Đạo liền hỏi: "Bố hài lòng với anh ta thế sao?"
Giang Đại Đạo cười nói: "Người trẻ tuổi kia không tồi."
Giang Phỉ im lặng hai giây, nói: "Anh ta là em vợ của Ngôn Bá Ước."
Sắc mặt Giang Đại Đạo dần trở nên lạnh lẽo, Giang Phỉ oán thầm: Hóa ra trước đó không biết! Thảo nào đối xử tốt như thế. Bây giờ biết rồi, xem chừng sẽ đuổi người ta. Trước khi bố phát uy, cô phải tiêm thuốc dự phòng cho Quý Vân Khai.
Vào phòng mình, thấy Quý Vân Khai đưa lưng về phía cô, trong tay hình như đang cầm vật gì đó. Cô đi qua nói: "Bố tôi..." Giờ cô mới nhìn rõ anh đang cầm cái hộp mô hình máy bay lượn, tâm niệm thay đổi thật nhanh, muốn đoạt lấy nó.
Quý Vân Khai khéo léo né sang một bên, lắc lắc cái hộp với cô, hỏi: "Em còn không chịu nói thật?"
Giang Phỉ cắn môi, nói: "Anh muốn tôi nói gì?"
Quý Vân Khai nói: "Nói em còn yêu anh, đừng vội phủ nhận, như lời anh đã nói lúc trước, nếu em thật sự không còn tình nghĩa gì với anh thì đã chẳng đi cứu anh rồi. Bây giờ anh vẫn phải nói, em rõ ràng còn yêu anh, bằng không sao có thể có cái này? Anh chỉ cho em xem ảnh chụp 'Mary' có một lần, em cũng rất có tâm đi mua mô hình này, chẳng lẽ còn không phải, trong lòng em, chí ít anh còn có chút địa vị."
Giang Phỉ không nói, tiến lên giựt lấy cái hộp, lần này Quý Vân Khai không tránh, nhưng thuận thế ôm cô vào lòng. Giang Phỉ giận giữ lườm anh, anh cúi đầu, hôn thẳng lên môi cô.
Khi đôi môi chạm vào nhau liền có tia lửa văng khắp nơi, Giang Phỉ hiểu rõ trong lòng mình vẫn có cảm giác với anh, nhưng càng là như vậy thì càng muốn đẩy anh ra. Cái ôm nhẹ nhàng ban đầu có thể đẩy ra, lúc này lại quấn chặt lấy cô, không hề có dấu hiệu lơi lỏng. Cô ngước lên, rơi vào trong đôi mắt dịu dàng mà kiên định.
Anh nhìn cô, tiến vào nơi sâu nhất trong đôi mắt. Đôi môi mang hơi lạnh ngấu nghiến, đầu lưỡi dễ dàng cạy mở hàm răng, thăm dò vào bên trong, mút, liếm...
Giang Phỉ không có sức chống đỡ, cơ thể vì sự xâm lược của anh mà nhũn ra, giống như vô số lần anh chinh phục cô trên giường. Thở dốc, lùi về sau, quân lính tan rã... Cô rốt cục chậm rãi buông bỏ sự chống cự yếu ớt, bắt đầu đáp lại.
Dường như trên trời kéo sấm sét mặt đất dẫn lửa, Quý Vân Khai bức bách cô lùi về sau từng bước, tựa vào cửa, bàn tay ấm áp đặt trên eo di chuyển lên, dần dần khiến nụ hôn càng thêm sâu. Mãi đến cuối, anh cắn nhẹ vành tai cô nói: "Em yêu anh, anh biết mà, em còn yêu anh..."
Giang Phỉ nhắm chặt mắt, hai tay không có sức túm lấy áo anh, thở dài.
"Quý Vân Khai, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao?" Dường như rất bất đắc dĩ, rất khổ não, rồi lại... có chút vui mừng.
Quý Vân Khai vùi đầu vào tóc cô, dịu dàng chân thành nói: "Anh muốn em, mở rộng trái tim với anh, yêu anh."
Trái tim Giang Phỉ như có dòng suối ấm áp, dễ chịu chảy qua.
Lúc hai người đang ôm nhau, ngoài cửa vang lên một tiếng ho khan, Giang Đại Đạo gõ cửa, nói: "Bố muốn vào."
Hai người vội vàng tách ra, Giang Phỉ mở cửa, Giang Đại Đạo đi vào, nhìn thoáng qua Quý Vân Khai, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Quý quan làm khách nhà tôi đã lâu, cũng đến lúc phải về rồi."
Quý Vân Khai sững sờ, không biết tại sao thái độ của Giang Đại Đạo thay đổi nhanh như thế, khó hiểu nhìn về phía Giang Phỉ, Giang Phỉ lắc đầu, thở dài: "Dọn đồ đi, em tiễn anh về." Quý Vân Khai muốn nói lại thôi, chẳng qua xem ra thái độ của Giang Phỉ với anh đã có sự hòa hoãn, vậy nên không vội.
Giang Đại Đạo đối với thái độ hòa hoãn của con gái cũng thấy lạ, nhìn chằm chằm mặt cô một lúc, cuối cùng ánh mắt rơi vào môi cô. Giang Phỉ chột dạ nóng cả mặt, nhanh chóng kéo Quý Vân Khai đi.
Quý Vân Khai ngồi ở vị trí kế bên ghế lái cười không ngậm được miệng, Giang Phỉ lườm anh: "Đừng có trông như kẻ ngốc thế được không." Quý Vân Khai lại nghiêng người qua hôn lên má cô, Giang Phỉ la lên: "Đang lái xe đấy!" Quý Vân Khai không thể không buông cô ra, Giang Phỉ mới nhìn rõ phía trước, chợt một bóng người thoáng qua, cô vội vàng nhấn phanh.
Bóng người ngã xuống trước xe, hai người giật mình, vội xuống xe kiểm tra.
Người bị ngã là một phụ nữ trung niên, đang chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên đầu gối, mặt mũi tức giận quát lớn: "Cô lái xe thế nào vậy? May là tốc độ không nhanh, bằng không tôi nhất định đã bị đâm chết rồi!"
Quý Vân Khai đưa Giang Phỉ về phía sau bảo vệ, liên tục xin lỗi, lại chủ động đưa bà ấy đến bệnh viện, bồi thường bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Người phụ nữ vẫn lải nhải: "Thái độ nhận sai này của anh còn tốt, đừng lừa tôi, tôi biết người lái xe không phải anh, là cô gái kia..." Khi bà thấy Giang Phỉ vẻ mặt kỳ lạ đứng sau lưng Quý Vân Khai thì cả người đều ngây ra, môi bà mấp máy, khẽ gọi: "Phỉ Nhi?"
Quý Vân Khai "A" lên một tiếng, quay lại nhìn Giang Phỉ thì thấy Giang Phỉ đột nhiên giận tím mặt, hừ lạnh một tiếng, xoay người lên xe khởi động máy. Quý Vân Khai vội đi sang tay lái phụ, lại nghĩ đến điều gì, đưa cho người phụ nữ kia một tấm danh thiếp: "Có vấn đề gì hãy gọi cho tôi, chúng tôi không phải gây tai nạn rồi bỏ trốn! Thật sự có việc gấp!"
Giang Phỉ cả đường trầm mặc đưa Quý Vân Khai về nhà, Quý Vân Khai cảm nhận được sự lạnh lẽo của cô, không dám mở miệng hỏi. Vừa xuống xe, Giang Phỉ liền quay xe đi. Quý Vân Khai trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc ô tô phóng đi, đang ngây người thì chuông điện thoại vang lên, là một dãy số lạ.
Anh vốn không muốn nhận, nhưng không biết thế nào lại nhớ đến người phụ nữ đeo kính ban nãy đã đâm vào.