Nữu Thúy Ti không ngờ Giang Đại Đạo lại chủ động hẹn bà, hai người gặp nhau ở quán cà phê trong ngõ tại một khu vực cũ kỹ hẻo lánh, ngồi ở vị trí khuất nhất, tự khuấy cà phê của riêng mình, cách hai mươi năm mới gặp lại, ngồi đối diện nhau không nói gì.
Cuối cùng, vẫn là Nữu Thúy Ti phá vỡ sự yên lặng, mỉm cười hỏi: “Mấy năm qua ông có khỏe không?”
Lời mở đầu bình thường không có gì lạ, thích hợp mỗi khi ôn lại chuyện cũ, chỉ tiếc, trên người của họ hôm nay mang theo đủ loại băn khoăn, không ai nghĩ tới việc ôn chuyện cũ, chỉ là những cảm thán thổn thức.
Giang Đại Đạo vẫn đắm chìm trong hồi ức, đối với người phụ nữ này, khi bà bỏ đi, ông có hận. Nhưng người phụ nữ từng xinh đẹp trước mắt giờ không còn đến ba tháng, điều ông có thể nghĩ đến chỉ là những điều tốt của bà. Dù nói thế nào, ban đầu bà đã không chùn bước đi theo ông, còn sinh cho ông một đứa con gái.
Thở dài một hơi, Giang Đại Đạo nhìn người vợ trước, nói: “Mấy năm trước quả thật có chút không thuận lợi, mấy năm nay thì đã rất khá, con trai hiếu thảo, con gái ngoan ngoãn, sự phát triển của Giang thị cũng không tồi. Tôi đã xin nghỉ hưu sớm, bây giờ đang giúp đỡ mấy ông cụ bà cụ!” Cuối cùng, ông tự nhiên muốn hỏi một câu: “Còn bà? Có khỏe không?”
Thực ra ông biết mấy chục năm trước bà sống thế nào, trong tư liệu Giang Vũ Thần điều tra viết rất rõ ràng rành mạch. Ban đầu khi vừa rời bỏ ông, bà phải sống một cuộc sống khổ cực, nhưng bà là một người phụ nữ có thủ đoạn có dã tâm, sau này trăn trở đi theo một nhà đầu tư người Hoa về nước, di dân sang Australia, mấy năm nay luôn giúp chồng bà xử lý việc làm ăn, chồng bà và người vợ trước đã có hai đứa con trai, cho nên bà cũng không sinh đẻ.
Năm trước chồng bà mất, bà kiện tụng với hai người con riêng, cuối cùng chiếm được tài sản làm ăn lớn lao, hai người con riêng chỉ có thể sống dựa vào sự bố thí của bà. Ai ngờ, trời nổi cơn dông, cuối năm ngoái đi kiểm tra ra bệnh ung thư, vừa phát hiện đã là thời kì cuối.
Bà không muốn trị bệnh bằng hoá chất, đến nay chỉ dựa vào thuốc giảm đau và thuốc kháng ung thư duy trì tính mạng.
Nhưng bà vẫn cười rực rỡ trước mặt ông: “Tốt lắm! Lần này về chính là muốn cùng ông ôn chuyện cũ, nhân tiện thăm con gái.”
Giang Đại Đạo nhìn chằm chằm bà, đến mức khiến bà sợ hãi, ông bỗng thở dài, nói rằng: “Đừng gắng gượng nữa, tôi biết cả rồi.”
Cả người Nữu Thúy Ti cứng đờ, nụ cười trở nên ảm đạm, khẽ hỏi: “Quý Vân Khai nói cho ông ư?”
Giang Đại Đạo hừ một tiếng: “Chuyện tôi muốn biết, không cần đến những người khác.” Ông thấy Nữu Thúy Ti trầm mặc không nói gì, giọng điệu chậm lại: “Có thời gian thì về nhà ngồi một chút, gặp con trai bà, tuy bà với nó không có tình cảm mẹ con, nhưng nó rất kính trọng bà.”
Nói đến điều này, Nữu Thúy Ti tự nhiên hiểu, nghe giọng điệu của Quý Vân Khai, Giang Vũ Thần dường như còn đáng sợ hơn Giang Đại Đạo năm đó. Bà cười gượng gạo, “Tôi cũng muốn về lắm! Cũng không biết các ông có chào đón tôi không.”
Giang Đại Đạo dừng lại, cúi đầu, lại khuấy cà phê. Nữu Thúy Ti nhìn bộ dạng này của ông thì biết, thái độ của ông không sao cả, mấu chốt chính là Giang Phỉ, bà biết ông yêu thương Phỉ Nhi thế nào, cho nên mới hận chính mình!
“Phỉ Nhi nó...”
“Bà đừng nhắc tới Phỉ Nhi, bà nhắc tới nó tôi liền bực bội!” Giang Đại Đạo đột nhiên tức giận, đặt mạnh cái thìa lên đĩa, “Năm đó bà không nói tiếng nào bỏ đi, Phỉ Nhi ở nhà đỏ mắt chờ mong bà quay về! Suốt ba ngày không chịu ăn không chịu ngủ, sau đấy còn bệnh nặng một hồi! Con búp bê vải bà mua cho nó, nó không nỡ vứt, mấy năm nay chuyển nhà bao nhiêu lần, nó cũng không chịu vứt! Còn giấu hình bà trong đó, giấu không cho tôi biết, chỉ sợ tôi không vui!”
Nữu Thúy Ti cắn môi không để mình khóc, nhưng nước mắt lại không nghe theo sai khiến chảy dài trên má. Giang Đại Đạo vừa đau lòng vừa tức tối, phát tiết tất cả ra ngoài: “Sự trưởng thành của Phỉ Nhi bà bỏ lỡ thế nào bà rõ ràng! Kể cả năm năm trước, nó bị người ta lừa gạt tình cảm, tôi bị đưa vào tù, còn những người anh em đi theo tôi, toàn bộ nhà họ Giang... Nó chịu đả kích liên tiếp, suýt nữa không sống nổi, nếu không phải có người cứu, bà cho rằng lần này bà về có thể gặp được con gái ư? Đã sớm là người trời vĩnh viễn xa cách!”
Những điều này... Quý Vân Khai cũng không có nói với Nữu Thúy Ti, bà khiếp sợ mà hối hận, lập tức khóc không thành tiếng, cơ hồ hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Giang Đại Đạo phát tiết mới phát giác bà không bình thường, vội gọi lái xe vào đưa bà đến bệnh viện, Nữu Thúy Ti lại níu cánh tay ông, yếu ớt nói: “Không đến bệnh viện... Đưa tôi về khách sạn, tôi có thuốc.” Bà kiên trì như thế, Giang Đại Đạo đành phải đưa bà về khách sạn, hoá ra bà ở Nữu Phỉ, lập tức cảm thấy chuyện cũ như mây khói.
Giang Đại Đạo thích con gái, mà Nữu Thúy Ti thích con trai, lúc mang thai, hai người bàn luận, sinh con gái thì đặt tên Giang Phỉ, sinh con trai thì đặt tên Nữu Phỉ. Về sau sinh con gái, chính là Giang Phỉ, hai người còn muốn sinh con trai, nhưng vẫn không mang thai. Sau đó, Nữu Thúy Ti bỏ đi. Lại tiếp đó, xây dựng thành công khách sạn, Giang Đại Đạo không biết sao nhớ về chuyện cũ, đặt tên khách sạn là Nữu Phỉ.
Giang Đại Đạo ôm Nữu Thúy Ti tránh khỏi đám người đi theo lối đi VIP về phòng, đưa thuốc cho bà uống, nghỉ ngơi hơn chục phút, Nữu Thúy Ti mới hòa hoãn lại.
“Cám ơn”, Nữu Thúy Ti tựa vào đầu giường nói.
Cổ họng Giang Đại Đạo nặng trĩu, quay đầu đi chỗ khác, nói: “Không cần.” Tục ngữ nói: Một ngày làm vợ chồng thì trăm ngày sau vẫn còn tình nghĩa, huống chi họ từng là vợ chồng tám năm, còn có một đứa con gái chung dòng máu. Nếu Nữu Thúy Ti chết trước mặt ông, ông nhất định sẽ không tốt.
Nữu Thúy Ti nhìn hai bên mai Giang Đại Đạo đã xuất hiện tóc bạc, nước mắt lại doanh tròng.
Buổi tối Giang Phỉ về nhà, chỉ có Giang Vũ Thần, liền hỏi: “Bố đâu anh?”
Giang Vũ Thần nhìn cô, nhớ lời dặn của Giang Đại Đạo, nói: “Hẹn mấy người bạn già đi ăn cơm, bảo chúng ta không cần chờ ông ấy, cứ ăn trước đi!”
Giang Phỉ ăn không ngon, từ khi biết Nữu Thúy Ti không sống được mấy tháng, tinh thần cô đã lơ lửng. Ngoài miệng cô nói gay gắt thế nào, thật sự khi người trời xa cách vĩnh viễn, vẫn có chút không chấp nhận nổi.
Quý Vân Khai nói cô nói năng chua ngoa mà trái tim đậu phụ, cô chẳng muốn tranh cãi với anh, về thẳng nhả. Thừa dịp bố không ở đây, cô hỏi anh trai: “Điều tra thế nào rồi?”
Giang Vũ Thần mặt không thay đổi nói: “Bên Australia còn chưa có tin tức, khi có tài liệu anh sẽ nói cho em biết.” Bố đã dặn, chuyện của Nữu Thúy Ti cứ giấu trước, tình cảm của Giang Phỉ với mẹ ruột có chút phức tạp, là hận hay là yêu? Không ai rõ cả, cho nên phản ứng sau khi Giang Phỉ biết Nữu Thúy Ti bị bệnh, không ai dám đoán trước.
Chẳng biết tại sao, Giang Phỉ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Biết đâu, Nữu Thúy Ti chỉ đang gạt Quý Vân Khai, vì để cô đi gặp bà ấy!
Người nhẫn tâm như thế, sao có thể nói không sống nổi là không sống nổi chứ!
Giang Phỉ qua đêm ở nhà, sáng hôm sau Quý Vân Khai mặt dày đến đây, còn chuyển hết vật dụng hàng ngày của cô lên xe. May mà Giang Vũ Thần đã sớm ra khỏi nhà, bằng không anh lại đánh người.
Giang Phỉ im lặng nhìn anh loay hoay, đến khi dọn xong lại hỏi cô: “Đã ăn sáng chưa? Anh dẫn em đi ăn nhé!” Sau khi Giang Phỉ tỏ vẻ mình đã ăn, Quý Vân Khai lại nói: “Vậy thì đi ăn với anh! Anh mới phát hiện ra một nơi làm bánh bao rất ngon.”
Hóa ra cái nơi làm bánh bao rất ngon ấy chính là nhà hàng ăn sáng của Nữu Phỉ.
Giang Phỉ liếc nhìn anh, Quý Vân Khai cười hì hì cắn bánh bao.
Quả nhiên anh có âm mưu!
Khi Giang Phỉ trông thấy Nữu Thúy Ti bước vào nhà hàng liền có suy nghĩ đấy.
Nhà hàng ăn sáng lớn như thế, Nữu Thúy Ti liếc mắt liền thấy được hai người họ, có hơi giật mình. Sau phút sững sờ, bà gật đầu mỉm cười với họ.
Giang Phỉ cảm thấy sắc mặt bà không tốt như mấy hôm trước, hình như có chút tiều tụy, do không ngủ được ngon ư?
Nhưng đây là Nữu Phỉ! Là khách sạn có chất lượng giấc ngủ tốt nhất!
Sắc mặt Giang Phỉ bỗng nhiên khó đoán.
Nơi này là Nữu Phỉ, tuy bố không hay đến nhưng nếu gặp nhau ở đây... Cô thình lình đứng dậy, bước về phía Nữu Thúy Ti.
“Tại sao lại ở đây?” Giọng điệu Giang Phỉ không tốt, “Đừng nói với tôi bà không biết đây là khách sạn của Giang thị, rốt cuộc bà đang mưu tính chuyện gì!”, nói xong cô cười nhạt, “Bà muốn tình cờ gặp bố ở đây ư? Đừng tưởng bố sẽ tha thứ cho bà, người phụ nữ sợ chết vứt bỏ chồng vứt bỏ con như bà, không xứng được bất kì ai tha thứ!”
Khuôn mặt Nữu Thúy Ti trong nháy mắt trở nên trắng bệch, môi run run, nhắm mắt lại, hòa tan giọt nước nơi khóe mắt, cười: “Phỉ Nhi, con hiểu lầm rồi, mẹ chỉ cảm thấy nơi này rất thân thiết mới ở lại, nếu con không thích, mẹ sẽ làm thủ tục trả phòng.” Nói xong, bà đứng lên, khẽ gật đầu với Quý Vân Khai, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Quý Vân Khai đứng sau lưng Giang Phỉ, nắm vai cô, nói: “Rõ ràng trong lòng không phải nghĩ như thế, vì sao nhất định phải làm tổn thương người thân nhất của mình?”
Giang Phỉ quay lại lườm anh, “Sau này đừng có tự tiện quyết định tạo cơ hội để em gặp bà ấy, em sẽ tự tay thiến anh!”
“Việc này...” Sau lưng Quý Vân Khai lạnh lẽo, “Việc này có liên quan gì sao?”
Giang Phỉ hừ nói: “Ăn bánh bao của anh đi!”
Giang Phỉ đi nhanh, Quý Vân Khai cũng không cố ăn bánh bao nữa, cuống quýt đuổi theo.
Hai người vừa ra sảnh tiếp đãi của Nữu Phỉ thì thấy có đám người như ong vỡ tổ đi vào, còn có người la lên: “Ở đây có người ngất xỉu...”
Trái tim Giang Phỉ thắt lại, đi mau hơn, đột nhiên trông thấy Giang Đại Đạo. Giang Đại Đạo ra sức gạt đám người chen chúc, ôm lấy Nữu Thúy Ti té xỉu, nhân viên khách sạn vừa sơ tán vừa tạo cho Giang Đại Đạo một con đường. Giang Đại Đạo ngẩng lên thấy con gái, ngây ngẩn cả người.
Giang Phỉ há to miệng, hai tiếng “Bố” lại không nói ra nổi, Giang Đại Đạo dậm chân, cũng không gọi con gái, ôm Nữu Thúy Ti ra ngoài. Vẫn là Quý Vân Khai phản ứng đầu tiên, kéo Giang Phỉ đuổi theo, ngăn Giang Đại Đạo lại nói: “Đến bệnh viện của Hoa Độ đi ạ, con sẽ liên lạc với bác sĩ.”
Giang Đại Đạo không từ chối, nhìn thoáng qua Giang Phỉ lại không nói lời nào.
Giang Phỉ chỉ cảm thấy mọi thứ diễn ra không thể tưởng tượng nổi, cắn chặt răng, đi theo Quý Vân Khai lên xe thẳng tới bệnh viện.
Khi Giang Phỉ tỉnh lại thì trời đã mờ sáng, bên hông vắt ngang cánh tay của đàn ông, phía sau lưng là lồng ngực ấm áp. Cô xoay người, nhìn người đàn ông tuấn tú còn ngủ say, không nhịn được cười.
Làm sao... lại đi tới bước này rồi?
Có những chuyện hóa ra lên giường rồi không còn là vấn đề nữa.
Cô không thể không thừa nhận, quả thật cô có chút mê luyến kỹ xảo giường chiếu của người đàn ông này.
Nụ cười khẽ của cô khiến người đàn ông tỉnh lại, Quý Vân Khai còn buồn ngủ, cọ cọ vào ngực cô, vị trí nào đó đã sớm thức dậy, do đó tiếp tục cảnh nào đó phải che mắt.
Giang Phỉ đẩy anh, bất đắc dĩ sẵng giọng: “Mệt quá.” Từ chiều hôm qua đến bây giờ, cô đã không nhớ rõ là bao nhiêu lần, may thân thể cô tốt, bằng không đã sớm ngất đi rồi. Dù vậy, lần cuối cùng cô đã có chút hốt hoảng, người đó dục vọng mạnh như anh, nhịn lâu như thế mới phóng thích mãnh liệt thật làm người ta sợ hãi. Chẳng qua, quả thật cũng khó cho anh.
Anh như giở trò xấu mè nheo, ranh mãnh hỏi: “Có hài lòng không?”
Giang Phỉ cười dùng ngón tay vẽ lên lưng anh, nói: “Điểm tuyệt đối.”
“Vậy... anh xem như về lại cương vị chứ hả?” Trong giọng nói khó đè nén sự vui sướng.
Giang Phỉ cười nói: “Trước cho anh thử việc ba tháng, sau ba tháng sẽ quyết định xem có chuyển lên chính thức hay không.”
Chuyển lên chính thức không phải chỉ vài phút thôi sao!
Quý Vân Khai ngẩng đầu lên từ hõm cổ cô, cười tít mắt: “Được rồi! Ba tháng này tiểu nhân sẽ dùng hết vốn liếng phục vụ ngài! Sẽ khiến ngài không thể rời bỏ tiểu nhân, phải ký khế ước cả đời!”
Giang Phỉ hừ nói: “Vậy cũng không nhất định, cho dù lên chính thức cũng còn hợp đồng hủy bỏ lao động đấy!”
“Em đừng hòng!” Anh nóng nảy nói, theo tiếng nói liền đẩy mạnh một cái, Giang Phỉ kêu lên một tiếng. Quý Vân Khai kiên định nhìn vào mắt cô, dẫn dắt cô rơi vào khung cảnh tuyệt vời.
Quý Vân Khai mặt mày rạng rỡ nắm tay Giang Phỉ đi dạo quảng trường Hoa Độ, chỉ cần ánh mắt Giang Phỉ dừng chỗ nào, anh sẽ gật đầu với nhân viên bán hàng, nhân viên bán hàng nhanh chóng gỡ quần áo xuống, là hơi, đóng gói, sau khi xác nhận địa chỉ liền đưa đến chung cư của Quý Vân Khai.
Còn Giang Phỉ không biết việc này chút nào, Quý Vân Khai chỉ chờ khi cô về sẽ phải ngạc nhiên.
Giang Phỉ thử một bộ trang phục mùa xuân, chuẩn bị đổi màu khác, nhân viên bán hàng mỉm cười nói: “Xin lỗi cô Giang, bộ trang phục này chỉ có màu này.”
Giang Phỉ hơi tiếc, kiểu dáng không tệ, chỉ là màu hơi tối.
Quý Vân Khai lập tức nói: “Vậy thì liên hệ với nhà thiết kế đặt làm một bộ, em thích màu gì? Anh cảm thấy màu tím nhạt không tồi đâu. Cứ vậy đi, tất cả đồ đều chọn làm màu đó!”
Không đợi Giang Phỉ phản ứng, nhân viên bán hàng đã gật đầu: “Vâng Quý thiếu, tôi sẽ gọi điện cho giám đốc bảo chị ấy đặt làm.”
“Không cần”, Giang Phỉ vội vàng ngăn cản, lại nói với Quý Vân Khai, “Em không phải nhất định phải có, xem mẫu khác đi!”
Quý Vân Khai lại nói: “Như vậy sao được, bạn gái anh hiếm khi vừa ý kiểu dáng nào, nhất định phải mặc lên người.”
Nhân viên bán hàng cũng nói: “Cô Giang yên tâm, thương hiệu này ở Ý rất có danh tiếng, sẽ hết lòng thỏa mãn yêu cầu của chúng ta, nếu yêu cầu về thời gian, bên kia cũng sẽ làm rất nhanh.”
Quý Vân Khai lập tức nói: “Vậy thì trong vòng một tuần, chi phí tăng thêm báo thẳng cho tài vụ.”
“Vâng, Quý thiếu.”
Giang Phỉ không nói gì lắc đầu, vào phòng thử đồ thay lại quần áo của mình, khi quay ra cô không còn hứng thú tiếp tục đi dạo, kéo cánh tay Quý Vân Khai đi thẳng.
Lúc chờ thang máy, Giang Phỉ không vui nói: “Có một bộ quần áo thôi mà, anh phô trương lãng phí thế làm gì.” Quý Vân Khai cười nói: “Chỉ cần em thích là được, lại không phải chuyện gì đặc biệt!” Giang Phỉ nhướng mày: “Ồ? Quý thiếu thật hào phóng đấy nhỉ! Không biết trước đây có phải anh cũng dùng cách này để theo đuổi những cô gái khác không?”
Quý Vân Khai lúng túng nói: “Trước kia anh chưa bao giờ dẫn phụ nữ đi dạo, chơi qua đường mà, đâu cần phải tốn tâm tư?”
Giang Phỉ hừ một tiếng, trong lòng có chút không thoải mái. Rõ ràng đã nói sẽ không để ý quá khứ hoang đường nực cười của anh, nhưng khi nghe đến vẫn khó tránh khỏi... Từ khi nào mình lại trở nên không theo quy tắc thế này!
Quý Vân Khai cũng nhận ra sự không vui của cô, đang không biết làm sao thì thang máy đã lên, vội nói: “Thang máy lên rồi, chúng ta về thôi! Thứ em thích anh đều bảo bọn họ đưa về chung cư, chuyển về nhà ở nhé được không?”
Giang Phỉ vừa bị anh kéo vào thang máy vừa nhíu mày nói: “Em thích gì chứ? Còn nữa, ai nói em muốn về với anh! Em ở nhà mình rất tốt...” Cô đang làu bàu, không phát hiện sắc mặt Quý Vân Khai bỗng nhiên thay đổi, đến khi cô nhìn theo thì cũng ngây ra.
Hóa ra trong thang máy còn có người.
Nữu Thúy Ti cười cười với họ: “Hai con cũng đi dạo cửa hàng à?”
Quý Vân Khai nháy mắt đứng nghiêm trang, gật đầu: “Con chào dì.” Thái độ cung kính không thể tưởng tượng, còn thiếu điều cúi gập người độ nữa thôi.
Giang Phỉ thản nhiên nhìn anh, không nói gì, im lặng nhìn lên trần.
Quý Vân Khai hận không thể cho mình một bạt tai, đón tiếp mẹ vợ lại quên đi quyền sinh sát đang nằm trong tay bạn gái!
Nữu Thúy Ti tham lam nhìn một bên mặt Giang Phỉ, dường như nhìn thế nào cũng không thấy đủ, cười hỏi: “Không mua gì sao?”
Giang Phỉ tự nhiên không có trả lời, Quý Vân Khai đành phải bất chấp khó khăn đáp: “Con có để lại địa chỉ, đúng ròi, cửa hàng ở đây là...”
Nữu Thúy Ti gật đầu: “Dì biết, bố con là Quý Độ, mẹ con là Cố Hoa.”
Quý Vân Khai cười khan hai tiếng, lén nhìn Giang Phỉ, phát hiện sắc mặt cô càng lạnh lẽo hơn.
May thay, nói hai câu thang máy đã xuống tầng hầm, Giang Phỉ đi thẳng ra ngoài. Quý Vân Khai liên tục làm động tác “xin lỗi” với Nữu Thúy Ti, vội vàng theo sau.
Trên xe, hai người không nói một lời. Vào tiểu khu, Quý Vân Khai đỗ xe xong, Giang Phỉ đã đi xa.
“Em đừng đi nhanh như thế!” Quý Vân Khai đi theo sau, giữ cánh tay cô lại.
Giang Phỉ giận dữ hất ra, lạnh lùng nói: “Anh biết bà ấy? Hai người đã gặp nhau?”
“Không có!” Anh lắc đầu theo phản xạ.
Giang Phỉ hừ lạnh: “Không có?”
Quý Vân Khai cúi đầu, hít sâu một hơi, yếu ớt nói: “Từng gặp một lần... cho nên anh biết, bà ấy là mẹ em.”
“Em không có mẹ!” Giang Phỉ quát, trong mắt lộ tia dữ dằn, “Mẹ em đã bỏ đi gần hai mươi năm rồi, anh dựa vào cái gì nói bà ấy là mẹ em? Bà ấy nói thì là phải sao? Em không thừa nhận! Anh trai và bố em đều sẽ không thừa nhận!”
Quý Vân Khai vội vàng ôm lấy cô dỗ dành: “Được được được, bà ấy không phải bà ấy không phải, anh không thừa nhận, không thừa nhận bà ấy.” Trong tâm lặng lẽ nói tiếng “xin lỗi” với Nữu Thúy Ti, thật sự là - anh còn đang trong thời gian thử việc!
Giang Phỉ khó khăn lắm mới được anh an ủi bình tĩnh trở lại, hai người cùng đến dưới lầu, chiếc xe đưa đồ của Hoa Độ đã dừng trước cổng. Giang Phỉ trợn mắt nhìn Quý Vân Khai, Quý Vân Khai cười làm lành, chỉ huy nhân viên mang đồ cầm túi quần áo trang sức mang lên.
Đến khi Quý Vân Khai tự cất xong đống đồ đó, cơn bực bội của Giang Phỉ đã tiêu tan gần hết, Quý Vân Khai cân nhắc xem có nên nói chút chuyện về Nữu Thúy Ti, Giang Phỉ dường như biết anh muốn làm gì, đã sớm chặt đứt ngọn lửa nhỏ của anh: “Đừng nhắc đến những người không liên quan, nếu không, anh sẽ kết thúc thời gian thử việc trước thời hạn!” Quý Vân Khai đành phải ngậm miệng.
Nhưng nhịn hai ngày, anh thật sự không nhịn nổi, thỏa mãn dạ dày Giang Phỉ với hầu hạ thân thể cô, hai người thẳng thắn đối diện nhau, anh rốt cục nói ra: “Chẳng lẽ em không nghĩ tới, mẹ em năm đó bỏ đi cũng là có nỗi khổ tâm?”
Có lẽ tinh thần và da thịt đều được thỏa mãn, Giang Phỉ lúc này cực kỳ giống con mèo lười, nghe vậy không có lập tức xù lông ngay, cười lạnh: “Em biết nỗi khổ tâm của bà ấy, phụ nữ mà, muốn có cuộc sống yên ổn, ai thích đánh đánh giết giết? Khi việc làm ăn của bố em còn chưa đi con đường chính đáng, em mới bị bắt cóc, bà ấy sợ hãi muốn chạy trốn cũng là chuyện bình thường.”
“Vậy em...”
“Bà ấy sợ là chuyện của bà ấy, nhưng bà ấy không nên muốn em và bố chia tách nhau, bố không đồng ý, bà ấy liền bỏ đi một mình! Trước khi đi ngay cả gặp em lần cuối cũng không, một câu cũng không nói với em!” Giang Phỉ ngồi dậy, đốt điếu thuốc, nghĩ một chút, lại dập tắt.
“Hình ảnh cuối cùng của em về bà ấy, chính là bà ấy cãi nhau với bố, cãi nhau xong, bà ấy dọn đồ đạc, cứ vậy mà đi. Không quay đầu lại, dù chỉ nhìn em lấy một cái.”
Quý Vân Khai cũng ngồi dậy, ôm lấy cô, vuốt ve lưng cô, thở dài: “Có lẽ, bà ấy không đành lòng nhìn, sợ nhìn rồi thì sẽ không nỡ đi nữa!”
Giang Phỉ một mực cười nhạt: “Loại phụ nữ sợ chết... nhiều năm rồi không có tin tức, bây giờ trở về, muốn em nhận bà ấy là không thể nào! Quý Vân Khai, em mặc kệ bà ấy đã nói gì trước mặt anh, tóm lại, bà ấy không làm tròn trách nhiệm người mẹ với em, anh đừng mong em sẽ làm nghĩa vụ của một người con với bà ấy!”
Quý Vân Khai há to miệng, thấp giọng nói: “Nhưng bà ấy dù sao cũng là mẹ em.”
Giang Phỉ dứt khoát đáp lại một câu: “Có những người vốn không xứng làm mẹ!”
Quý Vân Khai không nói lời gì nữa, Giang Phỉ nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Không nhắc tới bà ấy.” Dứt lời, cô xuống giường vào phòng tắm. Đợi khi cô thay xong quần áo bước ra, Quý Vân Khai còn ngồi ở đầu giường ngơ ngác, trong tay cầm điếu thuốc, cô nhăn mặt, đang muốn nói gì, Quý Vân Khai nhìn cô, bỗng bảo: “Anh sợ em hối hận, cho nên vẫn muốn khuyên em, đừng quá tuyệt tình với bà ấy. Bà ấy về lần này là muốn thấy bọn em lần cuối... Bà ấy bị ung thư, đã là thời kỳ cuối rồi.”
Giang Phỉ ngây người.
Cùng thời điểm đó, Giang Vũ Thần nhận được báo cáo bệnh án của Nữu Thúy Ti được fax về từ Australia, anh mở xem hai trang, sắc mặt thay đổi lớn.
Ung thư thời kì cuối, thời gian còn lại không đến ba tháng.
Đây cũng không phải là chuyện anh có thể quyết định giấu giếm, anh cầm báo cáo bệnh án, lái xe phóng nhanh về Đại trạch nhà họ Giang.