Buổi tang lễ có rất nhiều người đến, không ít người trừ xem mặt mũi nhà họ Giang ra thì là xem mặt mũi nhà họ Quý.
Giang Phỉ tuân theo nguyện vọng của mẹ, sau khi hoả táng bà thì chôn cất tro cốt trong nghĩa trang. Ở đây rất náo nhiệt, cố gắng còn có thể tìm được những người bạn hai mươi năm trước, còn tốt hơn là ở mảnh đất châu Úc, lạnh lẽo không ai quan tâm đến bà.
Rất nhiều người đều khuyên cô bớt đau buồn, nước mắt cô đã sớm chảy khô vào ba ngày trước khi mẹ mất, nay chỉ còn là chua xót. May mắn bên cạnh có Quý Vân Khai, anh luôn bên cạnh dìu đỡ cô, nếu không, cô không biết mình có thể gắng gượng tiếp nổi không.
Khi tang lễ kết thúc, cô quay sang nhìn bố mới phát hiện, bóng lưng cao lớn của Giang Đại Đạo lúc này lại còng đi nhiều.
Hai mươi năm trước sinh ly, hai mươi năm sau tử biệt.
Giang Đại Đạo còn đau khổ hơn cô.
Trí nhớ lúc nhỏ Giang Phỉ đã không còn rõ lắm, nhưng với Giang Đại Đạo, quá khứ điên cuồng vui vẻ dần trở nên rõ ràng, rõ ràng đến mức làm ông sợ hãi.
Ông thà rằng sau này không nghĩ đến nữa, cố gắng nghĩ đến những chuyện tồi tệ của người phụ nữ đó, thế nhưng còn sót lại, chỉ có những điều tốt của bà với ông... tình yêu của ông với bà.
Cả buổi tang lễ diễn ra nghiêm túc và trang trọng, không có những người không được hoan nghênh - khi rời khỏi khu mộ, Giang Phỉ trông thấy Ngôn Bá Ước mặc âu phục đen đứng cạnh một cỗ xe màu đen - mặc dù người nhà họ Giang chìm trong bi thống cũng khong quên căn dặn người dưới chặn người nhà họ Ngôn ngoài khu mộ. Bà Ngôn đã sớm bực bội bỏ đi, Ngôn Bá Ước vẫn chờ ở đây.
Chuyện Quý Tĩnh và anh ta ly thân đã truyền về nhà họ Quý, Quý Vân Khai tự nhiên không có sắc mặt tốt với anh ta, không khách khí hỏi: “Anh tới làm gì?”
Ngôn Bá Ước cũng không thèm nhìn anh, nhìn Giang Phỉ nói: “Hãy nén bị thương.”
Quý Vân Khai càng bực tức không có chỗ giải tỏa, anh đã biết tên khốn này vẫn còn ý nghĩ xằng bậy với bà xã anh mà! Quý Tĩnh chủ động đưa ra đề nghị ly thân, bố mẹ hai bên cũng từng khuyên bảo, Ngôn thị còn phải van xin Hoa Độ, bởi vậy càng giả vờ lạnh lùng yêu cầu Ngôn Bá Ước khuyên Quý Tĩnh quay về. Nhưng anh ta luôn thất bại, đi khuyên mấy lần Quý Tĩnh đều phớt lờ anh ta, anh ta dứt khoát không đi nữa. Quý Tĩnh tức giận đến mức ra nước ngoài cho khuây khỏa, anh ta càng coi trời bằng vung.
Giang Phỉ đeo kính đen, mí mắt không thèm nhếch lên, nói với Quý Vân Khai đang tức giận bên cạnh: “Chúng ta đi.”
Thấy thái độ của bà xã như thế, Quý Vân Khai cũng đỡ bực hơn, dìu Giang Phỉ đi về phía xe mình. Ngôn Bá Ước dường như không hề thấy xấu hổ, vẫn thâm tình đưa mắt nhìn theo Giang Phỉ. May là Quý Vân Khai không quay đầu lại, bằng không thật sự sẽ xông lên đánh anh ta một trận.
Ngôn Bá Ước về nhà, thấy bà Ngôn vẫn không vui ngồi ở phòng khách, cũng không khuyên giải an ủi, đang định nhẹ nhàng tránh đi thì lại nghe bà Ngôn gọi anh ta lại: “Đứng lại!” Anh ta thầm thở dài, dừng lại không bước nữa.
Bà Ngôn nổi giận đùng đùng đến trước mặt anh ta, hỏi: “Sao muộn vậy mới về? Lại chạy đi đâu lêu lổng nữa hả! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đi mềm mỏng nói xin lỗi với Quý Tĩnh, hai vợ chồng làm hòa không tốt ư?” Bà ta chợt phát hiện trên người anh ta còn mặc âu phục đen, lập tức giận dữ, quát: “Con một mực chờ ở khu mộ?”
Ngôn Bá Ước khẽ nhíu mày, bà Ngôn càng giận không kìm được, lớn tiếng: “Con còn nhớ con hồ ly tinh đó có phải không? Lúc trước còn nhỏ tuổi không học theo gương tốt đi dụ dỗ con, bây giờ vì trả thù chúng ta còn trăm phương ngàn kế gả vào nhà họ Quý! Mẹ xem trên quan hệ thông gia mới đữa tiễn mẹ cô ta, cô ta còn dám lên mặt với mẹ! Không phải dựa vào có Quý gia nâng đỡ thôi sao!”
Ngôn Bá Ước xoa mi tâm, mệt mỏi nói: “Mẹ, con mệt rồi, con lên gác trước.”
Bà Ngôn kéo cánh tay anh ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con đừng hòng tránh né với mẹ! Quý Độ muốn từ nhậm chức vị CEO Hoa Độ, nhân tuyển được để ý nhất chính là con tiểu hồ ly tinh kia, cũng không biết cô ta làm sao lại được người nhà họ Quý xem trọng đến thế!”
“Mẹ nghe ai nói?” Quý Độ có ý định chuyển vị trí CEO cho Giang Phỉ, đây là lần đầu tiên Ngôn Bá Ước nghe được.
Bà Ngôn hừ lạnh: “Tất nhiên là mẹ tìm người điều tra, lúc trước Giang Phỉ vì bệnh tình của mẹ cô ta mới không đồng ý, lần này hay rồi, mẹ cô ta đã chết, Quý Độ sẽ nhanh chóng nói lại chuyện này với cô ta.” Bà ta căm ghét véo vào cánh tay Ngôn Bá Ước, giọng điệu căm hận: “Con thì giỏi, giờ phút quan trọng này lại ly thân với Quý Tĩnh! Có phải con còn muốn ly dị nữa không? Mẹ nói cho con biết, đừng hòng! Không nắm được vị trí CEO Hoa Độ thì con đừng nhận mẹ là mẹ nữa!”
Ngôn Bá Ước liên tiếp lui về phía sau, không muốn dây dưa với mẹ mình, xoay sang một bên vừa nhếch nhác tháo lỏng cà vạt vừa đi thẳng lên gác.
Trên bức tường chính giữa phòng ngủ treo ảnh cưới của hai người, trong bức ảnh khuôn mặt anh ta hờ hững, còn Quý Tĩnh... cười vô cùng ngọt ngào. Ngôn Bá Ước nhìn bức ảnh thất thần một lúc, lát sau liền gọi điện cho trợ lý: “Giúp tôi đặt vé máy bay nhanh nhất đi Đức.” Quý Tĩnh đã đi Đức, dù là vì nguyên nhân gì, bây giờ anh ta cũng phải tìm được cô ấy.
Một tuần sau, Quý Độ lại tìm Giang Phỉ nói chuyện tiếp nhận CEO Hoa Độ, Giang Phỉ vẫn không muốn như cũ: “Quy mô của Hoa Độ rất lớn, không phải nơi con có thể thích ứng, vị trí CEO này có trách nhiệm lớn lao, con thật sự không cách nào đảm nhiệm.”
Nhưng điều này hiển nhiên không phải vấn đề của Quý Độ, ông cười nói: “Quy mô lớn, từ từ rồi cũng sẽ thích ứng, về phần năng lực của con, bố rất tin tưởng cũng rất xem trọng. Đừng nghĩ rằng con là con dâu bố nên bố mới trọng dụng con, thứ bố coi trọng là năng lực của con.” Giang Phỉ còn muốn nói nữa, anh lại khoát tay, cười: “Không sao, bố không vội, con lo nghĩ nhiều cũng tốt, chờ khi con nghĩ thông suốt rồi, chúng ta lại bàn tiếp.”
Tiễn bước Quý Độ, Giang Phỉ tiếp tục thu dọn di vật của mẹ.
Buổi tối Quý Vân Khai trở về, Giang Phỉ nói với anh chuyện Quý Độ tới chơi, Quý Vân Khai không hài lòng nói: “Ông già rốt cuộc nghĩ gì thế không biết! Bảo em tiếp quản Hoa Độ tuy là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng phải đợi con chúng ta có thể đi mua xì dầu đã rồi nói! Bây giờ nhiệm vụ quan trọng của chúng ta không phải sự nghiệp, mà là con cái, con cái, con cái!”
Giang Phỉ lườm anh một cái, giọng điệu buồn bã: “Bây giờ em không muốn suy xét đến chuyện con cái.”
“Nhưng mà...” Quý Vân Khai muốn nói lại thôi, thở dài, nói theo cô, “Được rồi, vậy thì chờ một thời gian nữa.”
Quý Vân Khai còn dễ nói chuyện, Cố Hoa thì không nghĩ như vậy, nghe Quý Độ muốn để Giang Phỉ tiếp nhận chức vị CEO, lập tức xù lông, hét vào tai ông: “Trong đầu ông đang nghĩ cái gì thế hả! Chúng ta vất vả lắm mới có con dâu, nhiệm vụ quan trọng chính là để nó sinh cho chúng ta một thằng cháu bụ bẫm, ông thì hay rồi, sai khiến người ta đi lao động cho ông!”
Quý Độ né ra, xoa tai nói thầm: “Sinh con cũng không vội...”
Còn chưa nói hết câu đã bị Cố Hoa cắt ngang: “Chuyện CEO thì gấp lắm hả? Quý Độ à Quý Độ, ông đừng tưởng tôi không biết trong đầu ông đang có chủ ý quỷ gì!”
“Tôi, tôi thì có chủ ý gì chứ?” Quý Độ chột dạ, không dám nhìn Cố Hoa.
Cố Hoa cười lạnh, yếu ớt chỉ vào ông: “Không phải ông muốn sớm vứt bỏ gánh nặng để nghỉ hưu đó sao! Ông lo kẻ khác, vừa khéo A Khai kết hôn, Giang Phỉ là con dâu cũng coi là người nhà, lần này hay lắm, thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!”
Quý Độ cười làm lành: “Chẳng phải tôi muốn ở bên cạnh bà nhiều hơn sao! Đợi có cháu rồi, tâm tư của bà chắc chắn đặt hết lên đứa cháu, còn đâu quan tâm tới tôi nữa!”
“Phóng rắm!” Cố Hoa tức giận đến nỗi ngay cả lời thô tục cũng bật ra.
Quý Độ vội vàng xin tha: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận được không? Thật ra cho Giang Phỉ tiếp nhận chức CEO với việc nó sinh con chẳng xung đột chút nào! Nếu lúc nó tại nhiệm mà có thai, tôi lập tức ngừng bổ nhiệm nó, được chưa? Nói thế nào, vẫn là cháu chắt của chúng ta quan trọng hơn, đúng không?”
Cố Hoa lúc này mới nguôi giận, hừ hai tiếng, nói: “Cái này còn không sai biệt lắm!”
Quý Độ lau mồ hôi trên trán, cười giúp bà bóp vai bóp chân, không hề có điệu bộ không giận tự uy như trước mặt nhân viên.
Giang Phỉ còn đang suy nghĩ về ý kiến của Quý Độ, lại bất ngờ nhận được điện thoại từ nước ngoài, đối phương tự xưng là luật sư tư nhân của Nữu Thúy Ti, nhắc đến di chúc của Nữu Thúy Ti, muốn Giang Phỉ sang Úc xác nhận. Giang Phỉ hết sức kinh ngạc, ngày trước cũng không nghe Nữu Thúy Ti nói gì đến chuyện di chúc, nhưng đối phương rất nhanh gửi bưu phẩm đến, chứng thật là luật sư người Hoa của Nữu Thúy Ti cùng với phong bì di chúc liên quan đến Giang Phỉ.
Bởi vì con riêng của Nữu Thúy Ti đang điều tra đến cùng bản di chúc này, luật sư đề nghị cô mau chóng đến Úc càng nhanh càng tốt, Giang Phỉ bất đắc dĩ phải đồng ý.
Mọi chuyện nối đuôi nhau kéo tới, Giang Phỉ chưa kịp thương lượng với Quý Vân Khai chuyện đi Úc thì lại chào đón một vị khách không mời.
Đây là một người phụ nữ dù trang điểm đậm nhưng vẫn lộ vẻ tiều tụy, trong mắt khó dấu được vẻ phong trần, ánh mắt nhìn Giang Phỉ vừa coi chừng vừa sắc bén, một tay chống sau eo, một tay đặt trên bụng.
Người đến không có ý tốt.
Giang Phỉ cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, đôi mi thanh tú chau lại: “Có chuyện gì?”
“Tôi có thai, đứa bé này là của Quý Vân Khai.” Người phụ nữ vênh váo hống hách vứt xuống một quả bom.
Ánh mắt Giang Phỉ dừng trên bụng cô ta một lúc lâu, cười lạnh lùng, kêu một tiếng “Ồ” thật dài: “Phải vậy không?”
Người phụ nữ chạm vào khí lạnh trong mắt cô, chợt rùng mình, lại có chút hối hận khi tìm đến cô.
Sau khi cưới hai người tạm thời ở lại nhà họ Giang, một là làm bạn với Nữu Thúy Ti, hai là vì ngày cưới gấp rút nên phòng tân hôn còn chưa sửa sang xong. Tuần trăng mật của Quý Vân Khai dùng để ở bên bà xã và mẹ vợ, tinh thần của Nữu Thúy Ti rất tốt, thậm chí còn cùng Giang Đại Đạo với con gái con rể đi một chuyến du lịch ngắn trong nước.
Đắm chìm trong ánh nắng mặt trời rực rỡ của Cửu Trại Câu, Nữu Thúy Ti và Giang Đại Đạo cười ấm áp vui vẻ, Quý Vân Khai thì quan sát những cô gái Tứ Xuyên bận rộn đi qua, sau khi nhìn xong không quên quay lại trịnh trọng nói với Giang Phỉ: “Đều không đẹp bằng bà xã anh.”
Giang Phỉ lườm anh một cái, thói hư tật xấu của đàn ông không thể sửa đổi, khác ở mức độ mà thôi. Chỉ yêu thích nhìn mỹ nữ, cô vẫn có thể chấp nhận, nhưng tiến thêm một bước, cô nhất định sẽ cắt đứt cái chân nào đó của anh!
Trở về từ Cửu Trại Câu, Nữu Thúy Ti đi kiểm tra lại, bác sĩ tỏ ra ngạc nhiên với thân thể bà, kể từ hồi bác sĩ nói đến giờ đã sắp ba tháng, nếu cứ tiếp tục thế này, có thể sống thêm một khoảng thời gian nữa.
Tâm trạng Giang Phỉ rất tốt, Quý Vân Khai nhân cơ hội nói với cô: “Hay anh không dùng biện pháp phòng tránh nữa? Sinh một đứa cháu ngoại cho mẹ ôm nhé?”
Giang Phỉ ngây ra, nghiêm túc cân nhắc đến vấn đề này, đến tối khi Quý Vân Khai lại đòi hỏi, cô không mở tủ lấy áo mưa nữa. Quý Vân Khai hưng phấn khó hiểu, hăng hái làm hai nhát, dẫn đến động tĩnh có hơi lớn. Hôm sau Giang Đại Đạo vỗ vai anh hàm ý nói: “Cuộc sống sau này còn dài mà!” Quý Vân Khai giả ngu, mặt Giang Phỉ thì đỏ bừng.
Hiếm khi thấy con gái thẹn thùng, Nữu Thúy Ti cười đến nỗi đau cả bụng.
Hôm nay, Giang Phỉ lái xe đến khu phố cũ mua bánh ngọt mà Nữu Thúy Ti muốn ăn, tạt qua trụ sở chính của Giang thị mới nhớ ra anh trai đi công tác đã về, cầm theo bánh ngọt đi lên ngồi một lúc, bảo anh tối về nhà ăn cơm. Không biết anh bị làm sao, từ sau khi cô kết hôn, anh lúc nào cũng không về nhà, lộ trình ở công ty bị anh xếp kín, Tiểu Phác cáo trạng lại với cô, muốn cô nói giúp chuyện tăng tiền lương với ông chủ. Giang Phỉ không rõ tại sao anh lại trở nên cuồng công việc đến thế, còn tưởng công ty có biến động gì lớn, nhưng mọi việc kinh doanh đều như thường mà!
Đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, Tiểu Phác thấy cô như thấy cứu tinh, dùng khẩu hình hỏi cô: “Tăng tiền lương?”
Giang Phỉ lắc đầu cười, chỉ chỉ văn phòng, hỏi: “Có ở bên trong không?”
Tiểu Phác quệt mồm gật đầu, Giang Phỉ gõ cửa đi vào, chỉ thấy Giang Vũ Thần đang vùi đầu trong đống tài liệu, cũng không ngẩng lên nói: “Tài liệu đặt trên bàn, cà phê đặt bên cạnh.”
Giang Phỉ bật cười: “Liều mạng như vậy?”
Giang Vũ Thần đột nhiên ngẩng lên, thấy là cô mới cười cười, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Giang Phỉ lắc lắc cái túi trong tay: “Mua chút bánh ngọt, anh có muốn ăn không?” Chẳng đợi anh trả lời, cô liền lấy ra mấy cái đặt lên bàn, hơi bất mãn nói: “Một tháng nay số lần em gặp anh không nhiều hơn năm lần, em kết hôn có ảnh hưởng lớn đến anh vậy à?”
Trong lòng Giang Vũ Thần “lộp bộp”, cười nói: “Không có, chỉ là nghĩ em đã kết hôn, nếu anh không phấn đấu sợ rằng sẽ không có người nào bằng lòng gả cho anh.”
Giang Phỉ buồn cười nói: “Anh đang đùa em sao? Nếu bây giờ anh đăng quảng cáo tìm bạn đời, người muốn gả cho anh nhất định xếp hàng từ văn phòng này đến tận ba lớp bên ngoài!”
Giang Vũ Thần cười cười: “Người họ muốn gả là tổng giám đốc Giang Thị.”
Nụ cười của Giang Phỉ lặng lẽ biến mất, ngồi xuống trước mặt anh, nghiêm mặt nói: “Anh, em không biết anh còn để bụng chuyện gì, nhưng anh phải nhớ, em là em gái anh, bố mẹ là bố mẹ anh! Đừng nghĩ đến mấy thứ có với không đấy, em vĩnh viễn sẽ không tranh giành Giang Thị với anh, Giang thị là của anh!”
Sau khi Giang Vũ Thần nói xong câu đó liền hối hận, nụ cười trên mặt trở nên nhạt nhòa, nghe vậy đáy lòng thoáng qua chút hổ thẹn, dịu giọng: “Anh biết, có lẽ thật sự là...” Anh cười tự giễu, “Cô em gái duy nhất đột nhiên kết hôn, anh có chút không thích ứng nổi.”
Giang Phỉ cười: “Em biết mà! Chẳng qua tâm lý này phải là bố mới có chứ nhỉ? Sau này anh dù thế nào cũng phải sinh con trai đấy, nếu sinh con gái, tương lai nó có bạn trai không phải anh sẽ ăn dấm chua đến chết sao!”
Giang Vũ Thần cười mắng: “Nói hươu nói vượn.”
Đúng lúc đấy, điện thoại nội bộ vang lên, anh bắt máy, nói: “Bảo cô ấy vào đi.” Giang Phỉ thấy anh có việc, đang định đi thì Giang Vũ Thần lại bảo cô ở lại: “Một vị khách thú vị, em gặp không sao.”
Giang Phỉ tò mò về cái người “thú vị” ấy, cũng ngồi lại chờ.
Cửa vừa mở ra, bước vào là một cô gái không đến .
Giang Phỉ ngờ vực nhìn về phía Giang Vũ Thần, Giang Vũ Thần mỉm cười với cô gái đó: “Cô Tô, hy vọng cô vẫn khỏe từ khi chúng ta chia tay.”
Cô Tô đang cúi đầu, ngước lên nhìn anh, nói khẽ: “Tổng giám đốc Giang.” Ánh mắt nhanh chóng nghiêng qua Giang Phỉ rồi nhanh chóng tránh đi.
Giang Vũ Thần lấy một tờ chi phiếu trong ngăn kéo đưa tới: “Một triệu, hãy cất kỹ.”
Cô Tô nhanh chóng nhận lấy, nhìn ngày tháng và số tiền ghi trên chi phiếu, thở phào nhẹ nhõm, nét mặt thả lỏng. Cô ấy ngẩng lên, nhìn thẳng Giang Vũ Thần: “Anh yên tâm, chỉ cần đầu tư vào sản phẩm của chúng tôi, giấy tờ chuyển nhượng cổ phiếu phổ thông sẽ nhanh chóng được đưa đến chỗ anh.”
Giang Vũ Thần mỉm cười: “Không vội, tôi tin vào danh dự của cô Tô.”
Cô Tô gật đầu, nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin đi trước.”
“Tạm biệt.” Giang Vũ Thần gật đầu, cô Tô lại nhìn sang Giang Phỉ rồi mới đi. Giang Vũ Thần bỗng cười, nói: “Em thấy cô ấy giống ai?”
“Giống ai?” Giang Phỉ khó hiểu.
Giang Vũ Thần quay sang nhìn cô: “Giống em đó!”
Giang Phỉ sửng sốt, tiếp đó lắc đầu: “Em không nhìn ra cô ấy giống em ở điểm nào.”
Diện mạo qua thật không có chỗ nào tương tự, có điều... Điểm giống nhau chính là tuổi trẻ kích động, vì người mình yêu mà liều lĩnh.
Giang Vũ Thần cười bí hiểm, không tiếp tục đề tài này, lại hỏi: “Em cảm thấy thị trường sản phẩm làm đẹp trong nước hiện nay thế nào?”
Giang Phỉ giễu cợt: “Trong nước thì có sản phẩm làm đẹp nào, thị trường đều bị các thương hiệu nước ngoài chiếm hết rồi!”
Giang Vũ Thần gật đầu, nói cho cô biết: “Anh chuẩn bị đầu tư một trăm triệu, tám mươi triệu sẽ vào ngành điện tín, hai mươi triệu còn lại sẽ vào ngành sản phẩm làm đẹp.”
Giang Phỉ nhíu mày: “Tỷ lệ này có phải nên ngược lại không?”
“Không đâu”, Giang Vũ Thần hất cằm về phía cửa ra vào, “Cô Tô vừa rồi đã dựa vào anh cầm đi hai triệu.”
Mi tâm Giang Phỉ hơi nhíu, hỏi: “Cô ấy làm về sản phẩm làm đẹp?”
Giang Vũ Thần cười: “Trong tay cô ấy có bài thuốc gia truyền, có nhân công, chỉ thiếu mỗi tài chính.”
Giang Phỉ hiểu ra, nhưng vẫn không nhiều lắm: “Anh cho cô ấy tài chính, nếu cô ấy lên mặt, chẳng phải anh trừ cổ phần ra thì không chiếm được những cái khác sao?”
Giang Vũ Thần thở dài: “Vậy nên anh đang đợi, đợi cô ấy đến bước đường cùng, trừ anh ra không ai có khả năng giúp đỡ cô ấy cả.” Anh nhớ lần đầu tiên gặp cô, bạn trai cô cùng với người được gọi là bạn thân của cô. Khóe miệng anh nở nụ cười nghiền ngẫm, đầu năm nay, đúng là phải phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân rồi.
Trông thấy biểu cảm này của anh, Giang Phỉ hít sâu, bỗng nhiên thấy lo thay cho cô gái trẻ vừa rồi, lại nghe Giang Vũ Thần nói: “Cô ấy tên là Tô Kim, là con gái Tô Cẩm Bằng.”
“Tô Cẩm Bằng?” Cái tên này có hơi quen tai, Giang Phỉ cố gắng nhớ lại, “Bất động sản Cẩm Thái!”
Bất động sản Cẩm Thái trong một đêm bị Giang thị sáp nhập và mua lại, từ đó về sau Giang thị khuếch trương nhanh chóng mãnh liệt...
Giang Vũ Thần chiếm đoạt công ty của người ta, đẩy bố ruột người ta vào tù, mẹ và em trai không có nhà để về... Bây giờ, lại đang âm thầm khống chế Tô Kim, chờ khi cô kiêu căng sẽ dùng hành động một lần tóm lấy!
Giang Phỉ chợt có chút không hiểu anh mình, ngày trước mặc dù biết thủ đoạn của anh, nhưng đối xử với một cô gái còn đang học đại học như thế, thật sự là hơi mất phong độ!
Đắn đo một hồi, Giang Phỉ vẫn hỏi: “Cô ấy có biết chuyện anh khiến họ nhà tan cửa nát không?”
Giang Vũ Thần kỳ lạ nhìn cô, nói: “Biết.” Ngừng một lúc, anh còn nói thêm: “Chuyện trong đó rất phức tạp, một hai câu không thể nói rõ. Tóm lại thì làm theo nhu cầu thôi.”
Giang Phỉ im lặng, hai người tạm thời không nói chuyện, mãi đến khi chuông điện thoại của Giang Phỉ vang lên.
Là Giang Đại Đạo, giọng ông dồn dập khẩn trương: “Phỉ Nhi, mau tới bệnh viện, mẹ con...”
Trong đầu Giang Phỉ nổ “ầm”, vịn vào bàn đứng dậy, cả người run rẩy. Giang Vũ Thần thấy thế vội đỡ lấy cô: “Sao thế?”
“Mẹ...” Giọng Giang Phỉ như nghẹn lại trong họng không phát ra được, trước mắt trở nên mơ hồ, Giang Vũ Thần vội kéo cô xuống lầu chạy thẳng đến bệnh viện.
Thông báo bệnh tình nguy kịch của bác sĩ ở trong tay Giang Đại Đạo, ông ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, cúi gập người, giơ tờ thông báo lên trước mặt, dường như phải làm vậy mới thấy rõ. Nhưng trong đầu ông vẫn là khoảnh khắc khi Nữu Thúy Ti té xuống - ông đang ở phòng bếp làm trứng hấp sữa với hai tầng váng sữa, nói rằng làm món này ăn với bánh ngọt Giang Phỉ mang về là ngon nhất. Nữu Thúy Ti đứng sau lưng ông, tựa vào cửa phòng bếp, hai người còn nói chuyện, đột nhiên bà không lên tiếng, ông quay lại thì bà đã đau đớn ngã xuống đất.
Giang Phỉ biết sớm muộn gì sẽ có ngày này, nhưng lần này lại quá đột ngột. Rõ ràng bác sĩ mới nói tinh thần mẹ rất tốt; rõ ràng còn có thể sống được lâu hơn; rõ ràng, buổi sáng bà còn cười nói muốn anh bánh ngọt ở khu phố cũ...
Người nhà trông giữ cả đêm trước giường bệnh, ba giờ sáng, Nữu Thúy Ti tỉnh lại, chỉ để lại lời trăng trối với ba từ: “Mẹ xin lỗi...” Còn lại là nước mắt. Bốn giờ sáng, bác sĩ tuyên bố bệnh nhân đã tử vong.
Giang Phỉ bổ nhào bên giường bệnh, khóc thất thanh, cô đã không còn hận mẹ vứt bỏ cô nữa, hôm nay cô chỉ hận, vì sao thời gian họ bên nhau sau khi trùng phùng lại ngắn ngủi như thế.