“Cô đến tìm tôi là muốn bức vua thoái vị? Hay là muốn tiền?” Ánh mắt Giang Phỉ nhìn chằm chằm vào bụng cô ta, sắc mặt như có điều suy nghĩ, lạnh lùng hỏi.
Người phụ nữ bảo vệ bụng lui về sau một bước, nhưng lại nghĩ tới điều gì, nhìn thẳng cô nói: “Tôi muốn bức vua thoái vị, cô sẽ thoái vị chứ?”
Giang Phỉ nở nụ cười hết sức châm chọc, tựa vào lưng ghế, nói: “Quý Vân Khai làm sao có thể lấy một gái bán hoa?” Thời điểm nhà họ Giang còn lăn lộn trên phố, loại phụ nữ này cô đã gặp nhiều.
Người phụ nữ cũng cười lạnh: “Gái bán hoa thì làm sao? Khi anh ta sung sướng trên người tôi, cũng chưa từng ghét bỏ tôi là gái bán hoa!” Nụ cười của Giang Phỉ thu lại, sắc mặt trầm xuống, người phụ nữ tiếp tục nói: “Bất kể thế nào, đứa bé trong bụng tôi là của Quý Vân Khai, cho dù anh ta không chịu trách nhiệm với tôi, cũng phải chịu trách nhiệm với đứa bé! Con của anh ta, không thể sinh ra mà không có bố!”
Giang Phỉ u ám nhìn chằm chằm cô ta, chậm rãi nói: “Loại dã chủng không biết ở nơi nào, ai cho phép cô sinh ra?”
Người phụ nữ cả kinh: “Cô...”, sau đó thẹn quá hoá giận, “Tôi không nói được với cô, tôi đi tìm Quý Vân Khai! Xem anh ta có mặc kệ sự sống chết của mẹ con tôi không!” Nói xong xoay người định đi.
Ai ngờ Giang Phỉ quát một tiếng: “Đứng lại!” Sau đó bước đến trước mặt cô ta, cười lạnh: “Cô đến tìm tôi thì dễ, muốn ra khỏi cánh cửa này, không dễ vậy đâu.” Không đợi người phụ nữ kịp phản ứng, hai tay cô ấn mạnh lên hai bên cổ cô ta, nháy mắt người phụ nữ liền bất tỉnh.
Giang Phỉ nhìn người phụ nữ nhũn chân té xuống đất, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Vũ Thần.
Giang Vũ Thần vừa vào văn phòng cô thì trông thấy người phụ nữ nằm dưới đất, nhíu mày hỏi: “Sao thế?” Giang Phỉ nói sơ qua, thần sắc Giang Vũ Thần không thay đổi, chỉ hỏi: “Em định làm gì bây giờ?”
Giang Phỉ bực bội nói: “Em cũng không biết người phụ nữ này có nói thật hay không, không có lửa thì sao có khói, chưa chắc đã không có lý do. Em sợ bệnh cũ của tên Quý Vân Khai kia lại tái phát!”, cô hòa hoãn lại một chút, tiếp tục nói: “Em muốn sang Úc xử lý chuyện di chúc của mẹ, anh tạm trông coi người phụ nữ này giúp em, nếu cô ta nói cô ta có thai, em muốn xem, đứa bé có phải của Quý Vân Khai hay không!”
Giang Vũ Thần nhíu mày: “Hồ đồ! Chẳng lẽ em muốn đợi cô ta sinh con ra ư!”
Giang Phỉ nhìn anh nói: “Không cần, khi có thai bốn năm tháng có thể chọc ối để xác định DNA của thai nhi, nếu thật sự là...” Cô hít sâu một hơi, vừa giận vừa hận, “Quý Vân Khai đừng mong sống sót!”
Lúc này, người phụ nữ trên mặt đất hừ hừ như muốn tỉnh lại, Giang Vũ Thần đang muốn tiến lên đánh ngất thì cô ta từ từ mở mắt ra.
“Anh... là... ai?” Cô ta cố sức hỏi, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cổ đau muôn chết.
Giang Phỉ đi đến trước mặt cô ta, nhìn từ trên cao, cười lạnh: “Bây giờ cô tốt nhất nên cầu nguyện đứa con trong bụng là của Quý Vân Khai, nói không chừng, tôi xem xét phân lượng anh ấy mà cho gia đình ba người cô được đoàn tụ.”
Đồng tử của người phụ nữ phóng to, đang muốn kêu lên, Giang Vũ Thần đã ra tay, cô ta lại mất đi tri giác.
Quý quan không biết chút nào tan làm về nhà, trên đường còn có lòng xếp hàng mua bánh xốp Giang Phỉ thích ăn, ai dè không có ai ở nhà. Anh cũng không nóng vội, xem trong tủ lạnh còn có nguyên liệu gì thì lấy ra làm ba món ăn một món canh, nhưng đợi đến khi đồ ăn nguội hết cả, Giang Phỉ vẫn chưa về.
Anh gọi điện cho cô, điện thoại lại trong trạng thái tắt máy.
Anh lại gọi về Đại trạch nhà họ Giang, cũng bảo cô chủ không về nhà. Trong lòng anh cảm thấy không tốt, vội gọi tới “Dao Trì”, “Dao Trì” đã đóng cửa, điện thoại không ai nghe.
Trong lòng Quý Vân Khai ngỡ ngàng, rốt cuộc làm sao vậy?
Ngồi ngây ra một lúc, tiếp tục gọi điện, trước tiên là tìm Đào Nhiên, Đào Nhiên nói không biết, lại tìm Tiểu Cầm, Tiểu Cầm chỉ bảo với anh buổi trưa chị Phi đã đi rồi, còn nói một khoảng thời gian tới sẽ không tạt qua, nhắn Quản lý trưởng trông coi cửa hàng cẩn thận!
Trực giác Quý Vân Khai báo sự việc không ổn, tự đánh giá tác phong gần đây của mình một phen, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy kể từ sau khi sống cùng Giang Phỉ, anh càng ngày càng đi theo hướng phát triển “Ông chồng nhị thập tứ hiếu“.
Còn điểm nào khiến cô không hài lòng nữa?
Tiểu Cầm ở đầu bên kia điện thoại do dự một lúc lâu, vẫn nói cho anh biết: “Buổi trưa, có một người phụ nữ đang mang thai đến tìm chị Phi, sau đó anh Giang cũng tới, rồi anh Giang đưa người phụ nữ kia đi, chị Phi cũng đi theo...”
Người phụ nữ đang mang thai?
Trò quỷ gì thế?
Quý Vân Khai cúp điện thoại, trong đầu rối tung.
Nếu đặt chuyện này vào mấy năm trước nói không chừng chuyện này anh thật có phần, nhưng một năm nay trừ Giang Phỉ ra thì anh không hề chạm vào người phụ nữ nào khác, muốn bụng to thì cũng phải là bụng của Giang Phỉ mới đúng!
Người phụ nữ đang mang thai này chắc chắn không có quan hệ gì với anh!
Chẳng lẽ lại là Giang Vũ Thần?
Anh vội vàng gọi điện qua, ai dè mới kêu một tiếng “Anh vợ”, đầu bên kia đã quăng ngay một câu: “Cậu còn mặt mũi gọi điện cho tôi?”
“Sao em lại không có mặt mũi chứ?” Quý Vân Khai bối rối, “Nói cứ như em làm chuyện gì có lỗi với anh ấy!”
Giang Vũ Thần hung dữ nói: “Người cậu có lỗi là ai trong lòng cậu rõ ràng!”
“F*ck! Anh nói rõ ràng xem nào, rốt cuộc em có lỗi với ai!”
Nhưng Giang Vũ Thần lại không nói, chỉ hừ lạnh, Quý Vân Khai không chịu nổi giọng điệu âm dương quái khí đó, hỏi: “Anh đang ở đâu? Em qua đó tìm anh.”
Biết được địa chỉ, Quý Vân Khai trực tiếp tới đó, trong phòng, Giang Vũ Thần đang chờ anh!
“Phỉ Nhi đâu?” Anh tưởng rằng Giang Phỉ cũng ở đây, ai ngờ chỉ có một mình Giang Vũ Thần.
Giang Vũ Thần ngẩng đầu liếc anh một cái, không trả lời, tiếp tục lắc ly rượu.
“Này, em đắc tội anh thế nào, có đến nỗi phải giấu Phỉ Nhi đi không?” Quý Vân Khai thở phì phì ngồi vào bên cạnh, bây giờ anh xem như đã hiểu, nhất định là ông anh vợ trên danh nghĩa này giấu Giang Phỉ đi! Thằng cha này có không ít tâm tư với Giang Phỉ, tưởng anh không biết hả!
Giang Vũ Thần thản nhiên nói: “Tôi không cần phải giấu nó, nó không muốn gặp cậu thôi.”
Quý Vân Khai nghe ra ý tứ trong đó, vội hỏi: “Anh có biết cô ấy ở đâu không? Sao lại phải trốn tránh em? Em làm chuyện gì mà cô ấy không nói tiếng nào đã bỏ đi như thế?”
“Cậu làm gì chính cậu không biết?”
“Em biết cái gì chứ!” Quý quan rất oan ức, thật sự rất oan ức.
Giang Vũ Thần lại lườm anh một cái, đặt ly rượu xuống, trong lúc Quý Vân Khai tưởng anh ta sẽ dùng chân nói chuyện, thằng cha này lại chầm chậm móc điếu thuốc ra, động tác đẹp mắt, chậm rãi đốt lửa. Quý Vân Khai trợn mắt nhìn, suýt nữa muốn bóp chết anh ta. Tiếc rằng giá trị vũ lực của đối phương cao hơn anh, anh không dám lỗ mãng.
Giang Vũ Thần cũng không đùa giỡn anh, hít một hơi, ung dung nói: “Nó đi xử lý di chúc của mẹ rồi.”
Quý Vân Khai sửng sốt, hỏi: “Chút chuyện như thế sao không nói với em?”
Giang Vũ Thần hừ hai tiếng: “Em gái tôi là đứa trong mắt không thể chấp nhận nổi một hạt bụi, nếu có người không trung thành với nó... Nó không còn là nó trước kia, không để những kẻ ngớ ngẩn làm tổn thương bản thân, với người phản bội nó, ba đao sáu lỗ đã là nhẹ.”
“Anh có ý gì!” Quý Vân Khai hơi tức giận.
Giang Vũ Thần không để ý tới anh, nói tiếp: “Mà con người tôi, điều không muốn thấy nhất là em gái buồn, nếu nó buồn...”
“Được được được được!” Quý Vân Khai sốt ruột cắt ngang, “Em biết những tính toán này của anh, nhưng em nói cho anh biết, em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Giang Phỉ! Đừng có không tin, em thề độc được chưa? Nếu em làm chuyện có lỗi với cô ấy em sẽ không được chết tử tế! Bà mẹ, ánh mắt đó của anh là gì thế hả! Em không nói nhảm với nah nữa, em sẽ xin nghỉ để sang Úc tìm cô ấy!”
Chức vụ của anh bị hạn chế, thủ tục đi nước ngoài có chút phiền phức, Giang Phỉ biết rõ điểm này nên không nói với anh. Bây giờ, Giang Vũ Thần nói cho anh biết: “Chờ cậu làm xong thủ tục đi nước ngoài chỉ sợ hoa hiên vàng cũng đã rụng.”
Quý Vân Khai định đi ra cửa, nghe vậy dừng lại, xoay người nhìn anh ta, hai người đàn ông trừng mắt nhìn đối phương, Giang Vũ Thần mỉm cười, thốt ra một câu: “Có một người phụ nữ mang thai con cậu.”
Vu cáo hãm hại, đây tuyệt đối là vu cáo hãm hại!
“Điều đó không có khả năng! Cô ta đâu? Đưa cô ta ra đối chất với em!”
Quý Vân Khai giật mình, đột nhiên nghĩ thông suốt, ngay cả suy nghĩ giết người cũng có, xông lên túm cổ áo anh ta nói: “Giết người diệt khẩu hủy diệt chứng cớ! Con mẹ nó anh cố ý hả? Muốn cố tình châm ngòi chia rẽ tôi và Phỉ Nhi, thừa dịp đó mà chen vào có phải không? Tôi cho anh biết không có cửa đâu! Anh tốt nhất giao người ra đây cho tôi, bằng không tôi sẽ không để yên cho anh!”
Giang Vũ Thần nhìn anh như nhìn kẻ điên, hất tay anh ra, đẩy anh qua một bên, đứng lên, sửa lại cổ áo, nói: “Tôi còn có việc, cậu cứ từ từ sửa lại não đi!”
Lúc trước anh cho rằng chỉ số IQ của thằng em rể này có lẻ, bây giờ nghĩ lại, hóa ra lại mang giá trị âm.
Quý Vân Khai biết không nhận được gì từ Giang Vũ Thần, trong đầu đảo một vòng, bây giờ quan trọng hơn không phải người phụ nữ kia, mà là Giang Phỉ.
Suốt đêm chạy đến nhà viện trưởng, kêu viện trưởng đang ngon giấc đóng dấu cho đơn nghỉ phép của anh, hôm sau nhanh chóng xoay xở giấy tờ chuẩn bị bay đi Úc. Dưới điều kiện anh liên tục thúc giục và “có tiền có thể sai khiến ma quỷ”, vốn phải mười ngày mới xong thì rút ngắn còn ba ngày.
Ba ngày sau, anh ra sân bay đổi lại hãng bay.
Ai ngờ vừa đến bãi đỗ xe, chợt có hai người đàn ông kẹp anh ra sau, thấp giọng nói: “Giang thiếu mời anh đi uống trà, anh tốt nhất đừng nên kêu loạn, Giang thiếu cho phép chúng tôi tạo thành những tổn thương cần thiết với anh.”
Cái thằng cha anh!
Giang Vũ Thần tôi muốn làm thịt anh!
Quý Vân Khai bị bắt đi về, giam lỏng trong phòng đen một ngày lại được thả ra - chỉ cần anh lỡ chuyến bay là được.
Nhưng anh đâu chịu từ bỏ, tiếp tục đặt vé máy bay, mà mỗi lần đến sân bay lại bị người ta lôi về, vòng đi vòng lại, anh đã sắp điên rồi!
Nhưng Giang Vũ Thần lại không biết chán với trò chơi mèo vờn chuột này, sau khi chơi hơn mười lần, chứng minh thư của thân phận của Quý Vân Khai bị trộm. Được, lần này ngay cả bước đặt vé máy bay cũng rút gọn.
Quý Vân Khai chưa từ bỏ ý định về nhà lấy hộ khẩu thay cho chứng minh thư, ai dè... hộ khẩu cũng không thấy đâu cả!
Nỗi hận với Giang Vũ Thần tích góp từng ngày của anh đã đến cảnh giới nhất định, thiếu chút nữa là hai tay cầm dao xông đến chém chết tên khốn đó! Nhưng anh cố kỵ Giang Phỉ, không dám chém người thật, chỉ dám ở nhà đâm kim vào hình nhân.
Anh vừa đâm vừa gào khóc: “Bà xã ơi anh thật sự không có lỗi với em! Đứa bé đó không phải của anh! Anh thật không có chạm vào người phụ nữ đó! Giang Vũ Thần tôi muốn làm thịt anh! Anh hãm hại tôi! Con mẹ nó rõ ràng anh cố ý! Tôi đâm chét anh! Đâm chết anh tên khốn kiếp!”
Đâm hình nhân gần hai tháng, Giang Phỉ vẫn chưa về, còn Giang Vũ Thần vẫn ăn ngon như trước, thân thể khỏe mạnh, có thể thấy mê tín lạc hậu không đáng tin!
Lúc này, Quý Độ yêu cầu tổ chức họp hội nghị với cấp giám đốc trở lên của Hoa Độ, tuyên bố nhường lại chức vị CEO, cũng mời tất cả các tạp chí lớn đến đưa tin kịp thời. Thân là con trai của Quý Độ, Quý Vân Khai nhất định phải có mặt.
Buổi tang lễ có rất nhiều người đến, không ít người trừ xem mặt mũi nhà họ Giang ra thì là xem mặt mũi nhà họ Quý.
Giang Phỉ tuân theo nguyện vọng của mẹ, sau khi hoả táng bà thì chôn cất tro cốt trong nghĩa trang. Ở đây rất náo nhiệt, cố gắng còn có thể tìm được những người bạn hai mươi năm trước, còn tốt hơn là ở mảnh đất châu Úc, lạnh lẽo không ai quan tâm đến bà.
Rất nhiều người đều khuyên cô bớt đau buồn, nước mắt cô đã sớm chảy khô vào ba ngày trước khi mẹ mất, nay chỉ còn là chua xót. May mắn bên cạnh có Quý Vân Khai, anh luôn bên cạnh dìu đỡ cô, nếu không, cô không biết mình có thể gắng gượng tiếp nổi không.
Khi tang lễ kết thúc, cô quay sang nhìn bố mới phát hiện, bóng lưng cao lớn của Giang Đại Đạo lúc này lại còng đi nhiều.
Hai mươi năm trước sinh ly, hai mươi năm sau tử biệt.
Giang Đại Đạo còn đau khổ hơn cô.
Trí nhớ lúc nhỏ Giang Phỉ đã không còn rõ lắm, nhưng với Giang Đại Đạo, quá khứ điên cuồng vui vẻ dần trở nên rõ ràng, rõ ràng đến mức làm ông sợ hãi.
Ông thà rằng sau này không nghĩ đến nữa, cố gắng nghĩ đến những chuyện tồi tệ của người phụ nữ đó, thế nhưng còn sót lại, chỉ có những điều tốt của bà với ông... tình yêu của ông với bà.
Cả buổi tang lễ diễn ra nghiêm túc và trang trọng, không có những người không được hoan nghênh - khi rời khỏi khu mộ, Giang Phỉ trông thấy Ngôn Bá Ước mặc âu phục đen đứng cạnh một cỗ xe màu đen - mặc dù người nhà họ Giang chìm trong bi thống cũng khong quên căn dặn người dưới chặn người nhà họ Ngôn ngoài khu mộ. Bà Ngôn đã sớm bực bội bỏ đi, Ngôn Bá Ước vẫn chờ ở đây.
Chuyện Quý Tĩnh và anh ta ly thân đã truyền về nhà họ Quý, Quý Vân Khai tự nhiên không có sắc mặt tốt với anh ta, không khách khí hỏi: “Anh tới làm gì?”
Ngôn Bá Ước cũng không thèm nhìn anh, nhìn Giang Phỉ nói: “Hãy nén bị thương.”
Quý Vân Khai càng bực tức không có chỗ giải tỏa, anh đã biết tên khốn này vẫn còn ý nghĩ xằng bậy với bà xã anh mà! Quý Tĩnh chủ động đưa ra đề nghị ly thân, bố mẹ hai bên cũng từng khuyên bảo, Ngôn thị còn phải van xin Hoa Độ, bởi vậy càng giả vờ lạnh lùng yêu cầu Ngôn Bá Ước khuyên Quý Tĩnh quay về. Nhưng anh ta luôn thất bại, đi khuyên mấy lần Quý Tĩnh đều phớt lờ anh ta, anh ta dứt khoát không đi nữa. Quý Tĩnh tức giận đến mức ra nước ngoài cho khuây khỏa, anh ta càng coi trời bằng vung.
Giang Phỉ đeo kính đen, mí mắt không thèm nhếch lên, nói với Quý Vân Khai đang tức giận bên cạnh: “Chúng ta đi.”
Thấy thái độ của bà xã như thế, Quý Vân Khai cũng đỡ bực hơn, dìu Giang Phỉ đi về phía xe mình. Ngôn Bá Ước dường như không hề thấy xấu hổ, vẫn thâm tình đưa mắt nhìn theo Giang Phỉ. May là Quý Vân Khai không quay đầu lại, bằng không thật sự sẽ xông lên đánh anh ta một trận.
Ngôn Bá Ước về nhà, thấy bà Ngôn vẫn không vui ngồi ở phòng khách, cũng không khuyên giải an ủi, đang định nhẹ nhàng tránh đi thì lại nghe bà Ngôn gọi anh ta lại: “Đứng lại!” Anh ta thầm thở dài, dừng lại không bước nữa.
Bà Ngôn nổi giận đùng đùng đến trước mặt anh ta, hỏi: “Sao muộn vậy mới về? Lại chạy đi đâu lêu lổng nữa hả! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đi mềm mỏng nói xin lỗi với Quý Tĩnh, hai vợ chồng làm hòa không tốt ư?” Bà ta chợt phát hiện trên người anh ta còn mặc âu phục đen, lập tức giận dữ, quát: “Con một mực chờ ở khu mộ?”
Ngôn Bá Ước khẽ nhíu mày, bà Ngôn càng giận không kìm được, lớn tiếng: “Con còn nhớ con hồ ly tinh đó có phải không? Lúc trước còn nhỏ tuổi không học theo gương tốt đi dụ dỗ con, bây giờ vì trả thù chúng ta còn trăm phương ngàn kế gả vào nhà họ Quý! Mẹ xem trên quan hệ thông gia mới đữa tiễn mẹ cô ta, cô ta còn dám lên mặt với mẹ! Không phải dựa vào có Quý gia nâng đỡ thôi sao!”
Ngôn Bá Ước xoa mi tâm, mệt mỏi nói: “Mẹ, con mệt rồi, con lên gác trước.”
Bà Ngôn kéo cánh tay anh ta, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con đừng hòng tránh né với mẹ! Quý Độ muốn từ nhậm chức vị CEO Hoa Độ, nhân tuyển được để ý nhất chính là con tiểu hồ ly tinh kia, cũng không biết cô ta làm sao lại được người nhà họ Quý xem trọng đến thế!”
“Mẹ nghe ai nói?” Quý Độ có ý định chuyển vị trí CEO cho Giang Phỉ, đây là lần đầu tiên Ngôn Bá Ước nghe được.
Bà Ngôn hừ lạnh: “Tất nhiên là mẹ tìm người điều tra, lúc trước Giang Phỉ vì bệnh tình của mẹ cô ta mới không đồng ý, lần này hay rồi, mẹ cô ta đã chết, Quý Độ sẽ nhanh chóng nói lại chuyện này với cô ta.” Bà ta căm ghét véo vào cánh tay Ngôn Bá Ước, giọng điệu căm hận: “Con thì giỏi, giờ phút quan trọng này lại ly thân với Quý Tĩnh! Có phải con còn muốn ly dị nữa không? Mẹ nói cho con biết, đừng hòng! Không nắm được vị trí CEO Hoa Độ thì con đừng nhận mẹ là mẹ nữa!”
Ngôn Bá Ước liên tiếp lui về phía sau, không muốn dây dưa với mẹ mình, xoay sang một bên vừa nhếch nhác tháo lỏng cà vạt vừa đi thẳng lên gác.
Trên bức tường chính giữa phòng ngủ treo ảnh cưới của hai người, trong bức ảnh khuôn mặt anh ta hờ hững, còn Quý Tĩnh... cười vô cùng ngọt ngào. Ngôn Bá Ước nhìn bức ảnh thất thần một lúc, lát sau liền gọi điện cho trợ lý: “Giúp tôi đặt vé máy bay nhanh nhất đi Đức.” Quý Tĩnh đã đi Đức, dù là vì nguyên nhân gì, bây giờ anh ta cũng phải tìm được cô ấy.
Một tuần sau, Quý Độ lại tìm Giang Phỉ nói chuyện tiếp nhận CEO Hoa Độ, Giang Phỉ vẫn không muốn như cũ: “Quy mô của Hoa Độ rất lớn, không phải nơi con có thể thích ứng, vị trí CEO này có trách nhiệm lớn lao, con thật sự không cách nào đảm nhiệm.”
Nhưng điều này hiển nhiên không phải vấn đề của Quý Độ, ông cười nói: “Quy mô lớn, từ từ rồi cũng sẽ thích ứng, về phần năng lực của con, bố rất tin tưởng cũng rất xem trọng. Đừng nghĩ rằng con là con dâu bố nên bố mới trọng dụng con, thứ bố coi trọng là năng lực của con.” Giang Phỉ còn muốn nói nữa, anh lại khoát tay, cười: “Không sao, bố không vội, con lo nghĩ nhiều cũng tốt, chờ khi con nghĩ thông suốt rồi, chúng ta lại bàn tiếp.”
Tiễn bước Quý Độ, Giang Phỉ tiếp tục thu dọn di vật của mẹ.
Buổi tối Quý Vân Khai trở về, Giang Phỉ nói với anh chuyện Quý Độ tới chơi, Quý Vân Khai không hài lòng nói: “Ông già rốt cuộc nghĩ gì thế không biết! Bảo em tiếp quản Hoa Độ tuy là chuyện tốt, nhưng dù sao cũng phải đợi con chúng ta có thể đi mua xì dầu đã rồi nói! Bây giờ nhiệm vụ quan trọng của chúng ta không phải sự nghiệp, mà là con cái, con cái, con cái!”
Giang Phỉ lườm anh một cái, giọng điệu buồn bã: “Bây giờ em không muốn suy xét đến chuyện con cái.”
“Nhưng mà...” Quý Vân Khai muốn nói lại thôi, thở dài, nói theo cô, “Được rồi, vậy thì chờ một thời gian nữa.”
Quý Vân Khai còn dễ nói chuyện, Cố Hoa thì không nghĩ như vậy, nghe Quý Độ muốn để Giang Phỉ tiếp nhận chức vị CEO, lập tức xù lông, hét vào tai ông: “Trong đầu ông đang nghĩ cái gì thế hả! Chúng ta vất vả lắm mới có con dâu, nhiệm vụ quan trọng chính là để nó sinh cho chúng ta một thằng cháu bụ bẫm, ông thì hay rồi, sai khiến người ta đi lao động cho ông!”
Quý Độ né ra, xoa tai nói thầm: “Sinh con cũng không vội...”
Còn chưa nói hết câu đã bị Cố Hoa cắt ngang: “Chuyện CEO thì gấp lắm hả? Quý Độ à Quý Độ, ông đừng tưởng tôi không biết trong đầu ông đang có chủ ý quỷ gì!”
“Tôi, tôi thì có chủ ý gì chứ?” Quý Độ chột dạ, không dám nhìn Cố Hoa.
Cố Hoa cười lạnh, yếu ớt chỉ vào ông: “Không phải ông muốn sớm vứt bỏ gánh nặng để nghỉ hưu đó sao! Ông lo kẻ khác, vừa khéo A Khai kết hôn, Giang Phỉ là con dâu cũng coi là người nhà, lần này hay lắm, thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh!”
Quý Độ cười làm lành: “Chẳng phải tôi muốn ở bên cạnh bà nhiều hơn sao! Đợi có cháu rồi, tâm tư của bà chắc chắn đặt hết lên đứa cháu, còn đâu quan tâm tới tôi nữa!”
“Phóng rắm!” Cố Hoa tức giận đến nỗi ngay cả lời thô tục cũng bật ra.
Quý Độ vội vàng xin tha: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận được không? Thật ra cho Giang Phỉ tiếp nhận chức CEO với việc nó sinh con chẳng xung đột chút nào! Nếu lúc nó tại nhiệm mà có thai, tôi lập tức ngừng bổ nhiệm nó, được chưa? Nói thế nào, vẫn là cháu chắt của chúng ta quan trọng hơn, đúng không?”
Cố Hoa lúc này mới nguôi giận, hừ hai tiếng, nói: “Cái này còn không sai biệt lắm!”
Quý Độ lau mồ hôi trên trán, cười giúp bà bóp vai bóp chân, không hề có điệu bộ không giận tự uy như trước mặt nhân viên.
Giang Phỉ còn đang suy nghĩ về ý kiến của Quý Độ, lại bất ngờ nhận được điện thoại từ nước ngoài, đối phương tự xưng là luật sư tư nhân của Nữu Thúy Ti, nhắc đến di chúc của Nữu Thúy Ti, muốn Giang Phỉ sang Úc xác nhận. Giang Phỉ hết sức kinh ngạc, ngày trước cũng không nghe Nữu Thúy Ti nói gì đến chuyện di chúc, nhưng đối phương rất nhanh gửi bưu phẩm đến, chứng thật là luật sư người Hoa của Nữu Thúy Ti cùng với phong bì di chúc liên quan đến Giang Phỉ.
Bởi vì con riêng của Nữu Thúy Ti đang điều tra đến cùng bản di chúc này, luật sư đề nghị cô mau chóng đến Úc càng nhanh càng tốt, Giang Phỉ bất đắc dĩ phải đồng ý.
Mọi chuyện nối đuôi nhau kéo tới, Giang Phỉ chưa kịp thương lượng với Quý Vân Khai chuyện đi Úc thì lại chào đón một vị khách không mời.
Đây là một người phụ nữ dù trang điểm đậm nhưng vẫn lộ vẻ tiều tụy, trong mắt khó dấu được vẻ phong trần, ánh mắt nhìn Giang Phỉ vừa coi chừng vừa sắc bén, một tay chống sau eo, một tay đặt trên bụng.
Người đến không có ý tốt.
Giang Phỉ cố gắng hết sức giữ bình tĩnh, đôi mi thanh tú chau lại: “Có chuyện gì?”
“Tôi có thai, đứa bé này là của Quý Vân Khai.” Người phụ nữ vênh váo hống hách vứt xuống một quả bom.
Ánh mắt Giang Phỉ dừng trên bụng cô ta một lúc lâu, cười lạnh lùng, kêu một tiếng “Ồ” thật dài: “Phải vậy không?”
Người phụ nữ chạm vào khí lạnh trong mắt cô, chợt rùng mình, lại có chút hối hận khi tìm đến cô.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
“Cô đến tìm tôi là muốn bức vua thoái vị? Hay là muốn tiền?” Ánh mắt Giang Phỉ nhìn chằm chằm vào bụng cô ta, sắc mặt như có điều suy nghĩ, lạnh lùng hỏi.
Người phụ nữ bảo vệ bụng lui về sau một bước, nhưng lại nghĩ tới điều gì, nhìn thẳng cô nói: “Tôi muốn bức vua thoái vị, cô sẽ thoái vị chứ?”
Giang Phỉ nở nụ cười hết sức châm chọc, tựa vào lưng ghế, nói: “Quý Vân Khai làm sao có thể lấy một gái bán hoa?” Thời điểm nhà họ Giang còn lăn lộn trên phố, loại phụ nữ này cô đã gặp nhiều.
Người phụ nữ cũng cười lạnh: “Gái bán hoa thì làm sao? Khi anh ta sung sướng trên người tôi, cũng chưa từng ghét bỏ tôi là gái bán hoa!” Nụ cười của Giang Phỉ thu lại, sắc mặt trầm xuống, người phụ nữ tiếp tục nói: “Bất kể thế nào, đứa bé trong bụng tôi là của Quý Vân Khai, cho dù anh ta không chịu trách nhiệm với tôi, cũng phải chịu trách nhiệm với đứa bé! Con của anh ta, không thể sinh ra mà không có bố!”
Giang Phỉ u ám nhìn chằm chằm cô ta, chậm rãi nói: “Loại dã chủng không biết ở nơi nào, ai cho phép cô sinh ra?”
Người phụ nữ cả kinh: “Cô...”, sau đó thẹn quá hoá giận, “Tôi không nói được với cô, tôi đi tìm Quý Vân Khai! Xem anh ta có mặc kệ sự sống chết của mẹ con tôi không!” Nói xong xoay người định đi.
Ai ngờ Giang Phỉ quát một tiếng: “Đứng lại!” Sau đó bước đến trước mặt cô ta, cười lạnh: “Cô đến tìm tôi thì dễ, muốn ra khỏi cánh cửa này, không dễ vậy đâu.” Không đợi người phụ nữ kịp phản ứng, hai tay cô ấn mạnh lên hai bên cổ cô ta, nháy mắt người phụ nữ liền bất tỉnh.
Giang Phỉ nhìn người phụ nữ nhũn chân té xuống đất, lấy điện thoại ra gọi cho Giang Vũ Thần.
Giang Vũ Thần vừa vào văn phòng cô thì trông thấy người phụ nữ nằm dưới đất, nhíu mày hỏi: “Sao thế?” Giang Phỉ nói sơ qua, thần sắc Giang Vũ Thần không thay đổi, chỉ hỏi: “Em định làm gì bây giờ?”
Giang Phỉ bực bội nói: “Em cũng không biết người phụ nữ này có nói thật hay không, không có lửa thì sao có khói, chưa chắc đã không có lý do. Em sợ bệnh cũ của tên Quý Vân Khai kia lại tái phát!”, cô hòa hoãn lại một chút, tiếp tục nói: “Em muốn sang Úc xử lý chuyện di chúc của mẹ, anh tạm trông coi người phụ nữ này giúp em, nếu cô ta nói cô ta có thai, em muốn xem, đứa bé có phải của Quý Vân Khai hay không!”
Giang Vũ Thần nhíu mày: “Hồ đồ! Chẳng lẽ em muốn đợi cô ta sinh con ra ư!”
Giang Phỉ nhìn anh nói: “Không cần, khi có thai bốn năm tháng có thể chọc ối để xác định DNA của thai nhi, nếu thật sự là...” Cô hít sâu một hơi, vừa giận vừa hận, “Quý Vân Khai đừng mong sống sót!”
Lúc này, người phụ nữ trên mặt đất hừ hừ như muốn tỉnh lại, Giang Vũ Thần đang muốn tiến lên đánh ngất thì cô ta từ từ mở mắt ra.
“Anh... là... ai?” Cô ta cố sức hỏi, chỉ cảm thấy đầu choáng váng, cổ đau muôn chết.
Giang Phỉ đi đến trước mặt cô ta, nhìn từ trên cao, cười lạnh: “Bây giờ cô tốt nhất nên cầu nguyện đứa con trong bụng là của Quý Vân Khai, nói không chừng, tôi xem xét phân lượng anh ấy mà cho gia đình ba người cô được đoàn tụ.”
Đồng tử của người phụ nữ phóng to, đang muốn kêu lên, Giang Vũ Thần đã ra tay, cô ta lại mất đi tri giác.
Quý quan không biết chút nào tan làm về nhà, trên đường còn có lòng xếp hàng mua bánh xốp Giang Phỉ thích ăn, ai dè không có ai ở nhà. Anh cũng không nóng vội, xem trong tủ lạnh còn có nguyên liệu gì thì lấy ra làm ba món ăn một món canh, nhưng đợi đến khi đồ ăn nguội hết cả, Giang Phỉ vẫn chưa về.
Anh gọi điện cho cô, điện thoại lại trong trạng thái tắt máy.
Anh lại gọi về Đại trạch nhà họ Giang, cũng bảo cô chủ không về nhà. Trong lòng anh cảm thấy không tốt, vội gọi tới “Dao Trì”, “Dao Trì” đã đóng cửa, điện thoại không ai nghe.
Trong lòng Quý Vân Khai ngỡ ngàng, rốt cuộc làm sao vậy?
Ngồi ngây ra một lúc, tiếp tục gọi điện, trước tiên là tìm Đào Nhiên, Đào Nhiên nói không biết, lại tìm Tiểu Cầm, Tiểu Cầm chỉ bảo với anh buổi trưa chị Phi đã đi rồi, còn nói một khoảng thời gian tới sẽ không tạt qua, nhắn Quản lý trưởng trông coi cửa hàng cẩn thận!
Trực giác Quý Vân Khai báo sự việc không ổn, tự đánh giá tác phong gần đây của mình một phen, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy kể từ sau khi sống cùng Giang Phỉ, anh càng ngày càng đi theo hướng phát triển “Ông chồng nhị thập tứ hiếu“.
Còn điểm nào khiến cô không hài lòng nữa?
Tiểu Cầm ở đầu bên kia điện thoại do dự một lúc lâu, vẫn nói cho anh biết: “Buổi trưa, có một người phụ nữ đang mang thai đến tìm chị Phi, sau đó anh Giang cũng tới, rồi anh Giang đưa người phụ nữ kia đi, chị Phi cũng đi theo...”
Người phụ nữ đang mang thai?
Trò quỷ gì thế?
Quý Vân Khai cúp điện thoại, trong đầu rối tung.
Nếu đặt chuyện này vào mấy năm trước nói không chừng chuyện này anh thật có phần, nhưng một năm nay trừ Giang Phỉ ra thì anh không hề chạm vào người phụ nữ nào khác, muốn bụng to thì cũng phải là bụng của Giang Phỉ mới đúng!
Người phụ nữ đang mang thai này chắc chắn không có quan hệ gì với anh!
Chẳng lẽ lại là Giang Vũ Thần?
Anh vội vàng gọi điện qua, ai dè mới kêu một tiếng “Anh vợ”, đầu bên kia đã quăng ngay một câu: “Cậu còn mặt mũi gọi điện cho tôi?”
“Sao em lại không có mặt mũi chứ?” Quý Vân Khai bối rối, “Nói cứ như em làm chuyện gì có lỗi với anh ấy!”
Giang Vũ Thần hung dữ nói: “Người cậu có lỗi là ai trong lòng cậu rõ ràng!”
“F*ck! Anh nói rõ ràng xem nào, rốt cuộc em có lỗi với ai!”
Nhưng Giang Vũ Thần lại không nói, chỉ hừ lạnh, Quý Vân Khai không chịu nổi giọng điệu âm dương quái khí đó, hỏi: “Anh đang ở đâu? Em qua đó tìm anh.”
Biết được địa chỉ, Quý Vân Khai trực tiếp tới đó, trong phòng, Giang Vũ Thần đang chờ anh!
“Phỉ Nhi đâu?” Anh tưởng rằng Giang Phỉ cũng ở đây, ai ngờ chỉ có một mình Giang Vũ Thần.
Giang Vũ Thần ngẩng đầu liếc anh một cái, không trả lời, tiếp tục lắc ly rượu.
“Này, em đắc tội anh thế nào, có đến nỗi phải giấu Phỉ Nhi đi không?” Quý Vân Khai thở phì phì ngồi vào bên cạnh, bây giờ anh xem như đã hiểu, nhất định là ông anh vợ trên danh nghĩa này giấu Giang Phỉ đi! Thằng cha này có không ít tâm tư với Giang Phỉ, tưởng anh không biết hả!
Giang Vũ Thần thản nhiên nói: “Tôi không cần phải giấu nó, nó không muốn gặp cậu thôi.”
Quý Vân Khai nghe ra ý tứ trong đó, vội hỏi: “Anh có biết cô ấy ở đâu không? Sao lại phải trốn tránh em? Em làm chuyện gì mà cô ấy không nói tiếng nào đã bỏ đi như thế?”
“Cậu làm gì chính cậu không biết?”
“Em biết cái gì chứ!” Quý quan rất oan ức, thật sự rất oan ức.
Giang Vũ Thần lại lườm anh một cái, đặt ly rượu xuống, trong lúc Quý Vân Khai tưởng anh ta sẽ dùng chân nói chuyện, thằng cha này lại chầm chậm móc điếu thuốc ra, động tác đẹp mắt, chậm rãi đốt lửa. Quý Vân Khai trợn mắt nhìn, suýt nữa muốn bóp chết anh ta. Tiếc rằng giá trị vũ lực của đối phương cao hơn anh, anh không dám lỗ mãng.
Giang Vũ Thần cũng không đùa giỡn anh, hít một hơi, ung dung nói: “Nó đi xử lý di chúc của mẹ rồi.”
Quý Vân Khai sửng sốt, hỏi: “Chút chuyện như thế sao không nói với em?”
Giang Vũ Thần hừ hai tiếng: “Em gái tôi là đứa trong mắt không thể chấp nhận nổi một hạt bụi, nếu có người không trung thành với nó... Nó không còn là nó trước kia, không để những kẻ ngớ ngẩn làm tổn thương bản thân, với người phản bội nó, ba đao sáu lỗ đã là nhẹ.”
“Anh có ý gì!” Quý Vân Khai hơi tức giận.
Giang Vũ Thần không để ý tới anh, nói tiếp: “Mà con người tôi, điều không muốn thấy nhất là em gái buồn, nếu nó buồn...”
“Được được được được!” Quý Vân Khai sốt ruột cắt ngang, “Em biết những tính toán này của anh, nhưng em nói cho anh biết, em chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Giang Phỉ! Đừng có không tin, em thề độc được chưa? Nếu em làm chuyện có lỗi với cô ấy em sẽ không được chết tử tế! Bà mẹ, ánh mắt đó của anh là gì thế hả! Em không nói nhảm với nah nữa, em sẽ xin nghỉ để sang Úc tìm cô ấy!”
Chức vụ của anh bị hạn chế, thủ tục đi nước ngoài có chút phiền phức, Giang Phỉ biết rõ điểm này nên không nói với anh. Bây giờ, Giang Vũ Thần nói cho anh biết: “Chờ cậu làm xong thủ tục đi nước ngoài chỉ sợ hoa hiên vàng cũng đã rụng.”
Quý Vân Khai định đi ra cửa, nghe vậy dừng lại, xoay người nhìn anh ta, hai người đàn ông trừng mắt nhìn đối phương, Giang Vũ Thần mỉm cười, thốt ra một câu: “Có một người phụ nữ mang thai con cậu.”
Vu cáo hãm hại, đây tuyệt đối là vu cáo hãm hại!
“Điều đó không có khả năng! Cô ta đâu? Đưa cô ta ra đối chất với em!”
Quý Vân Khai giật mình, đột nhiên nghĩ thông suốt, ngay cả suy nghĩ giết người cũng có, xông lên túm cổ áo anh ta nói: “Giết người diệt khẩu hủy diệt chứng cớ! Con mẹ nó anh cố ý hả? Muốn cố tình châm ngòi chia rẽ tôi và Phỉ Nhi, thừa dịp đó mà chen vào có phải không? Tôi cho anh biết không có cửa đâu! Anh tốt nhất giao người ra đây cho tôi, bằng không tôi sẽ không để yên cho anh!”
Giang Vũ Thần nhìn anh như nhìn kẻ điên, hất tay anh ra, đẩy anh qua một bên, đứng lên, sửa lại cổ áo, nói: “Tôi còn có việc, cậu cứ từ từ sửa lại não đi!”
Lúc trước anh cho rằng chỉ số IQ của thằng em rể này có lẻ, bây giờ nghĩ lại, hóa ra lại mang giá trị âm.
Quý Vân Khai biết không nhận được gì từ Giang Vũ Thần, trong đầu đảo một vòng, bây giờ quan trọng hơn không phải người phụ nữ kia, mà là Giang Phỉ.
Suốt đêm chạy đến nhà viện trưởng, kêu viện trưởng đang ngon giấc đóng dấu cho đơn nghỉ phép của anh, hôm sau nhanh chóng xoay xở giấy tờ chuẩn bị bay đi Úc. Dưới điều kiện anh liên tục thúc giục và “có tiền có thể sai khiến ma quỷ”, vốn phải mười ngày mới xong thì rút ngắn còn ba ngày.
Ba ngày sau, anh ra sân bay đổi lại hãng bay.
Ai ngờ vừa đến bãi đỗ xe, chợt có hai người đàn ông kẹp anh ra sau, thấp giọng nói: “Giang thiếu mời anh đi uống trà, anh tốt nhất đừng nên kêu loạn, Giang thiếu cho phép chúng tôi tạo thành những tổn thương cần thiết với anh.”
Cái thằng cha anh!
Giang Vũ Thần tôi muốn làm thịt anh!
Quý Vân Khai bị bắt đi về, giam lỏng trong phòng đen một ngày lại được thả ra - chỉ cần anh lỡ chuyến bay là được.
Nhưng anh đâu chịu từ bỏ, tiếp tục đặt vé máy bay, mà mỗi lần đến sân bay lại bị người ta lôi về, vòng đi vòng lại, anh đã sắp điên rồi!
Nhưng Giang Vũ Thần lại không biết chán với trò chơi mèo vờn chuột này, sau khi chơi hơn mười lần, chứng minh thư của thân phận của Quý Vân Khai bị trộm. Được, lần này ngay cả bước đặt vé máy bay cũng rút gọn.
Quý Vân Khai chưa từ bỏ ý định về nhà lấy hộ khẩu thay cho chứng minh thư, ai dè... hộ khẩu cũng không thấy đâu cả!
Nỗi hận với Giang Vũ Thần tích góp từng ngày của anh đã đến cảnh giới nhất định, thiếu chút nữa là hai tay cầm dao xông đến chém chết tên khốn đó! Nhưng anh cố kỵ Giang Phỉ, không dám chém người thật, chỉ dám ở nhà đâm kim vào hình nhân.
Anh vừa đâm vừa gào khóc: “Bà xã ơi anh thật sự không có lỗi với em! Đứa bé đó không phải của anh! Anh thật không có chạm vào người phụ nữ đó! Giang Vũ Thần tôi muốn làm thịt anh! Anh hãm hại tôi! Con mẹ nó rõ ràng anh cố ý! Tôi đâm chét anh! Đâm chết anh tên khốn kiếp!”
Đâm hình nhân gần hai tháng, Giang Phỉ vẫn chưa về, còn Giang Vũ Thần vẫn ăn ngon như trước, thân thể khỏe mạnh, có thể thấy mê tín lạc hậu không đáng tin!
Lúc này, Quý Độ yêu cầu tổ chức họp hội nghị với cấp giám đốc trở lên của Hoa Độ, tuyên bố nhường lại chức vị CEO, cũng mời tất cả các tạp chí lớn đến đưa tin kịp thời. Thân là con trai của Quý Độ, Quý Vân Khai nhất định phải có mặt.