Màn đêm buông xuống, Quý Vân Khai không hề có ý muốn đi, Giang Phỉ cũng không phải là người cố chấp, hồi còn ở “Trại huấn luyện sức chịu đựng” chỉ có cô là nữ, không ngờ vẫn sống sót bước ra. Quý Vân Khai không phải những người đồng đội ấy, cô không cần phải coi bản thân không phải là nữ, chỉ cần coi anh như không khí là được.
Nhưng khi cô mở tủ lấy quần áo thay thì có hơi bất ngờ. Ngăn kéo trong phòng ngủ của cô có năm sáu bộ đồ lót, mà Quý Vân Khai mang đến cho cô chính là hai bộ khêu gợi nhất được cô giấu ở nơi sâu nhất: Áo lót ren và quần chữ T - thật muốn cám ơn Đào Nhiên đã vô tình bán đứng cô rồi! Cô chậm rãi quay đầu lại, Quý Vân Khai ho nhẹ một tiếng dời ánh mắt, làm bộ không thấy được ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết của cô.
Giang Phỉ cười lạnh, cầm đồ lót vào nhà vệ sinh tắm rửa - đồ ngủ cũng là chiếc váy hai dây bằng tơ, làn váy chỉ miễn cưỡng che được phần mông.
Quý Vân Khai, anh rất giỏi đấy!
Nay cô đang bệnh nên không thể tính toán với anh, đợi khi cô khỏe rồi mới tính sổ cho ra lẽ!
Quý Vân Khai đứng ngoài nhà vệ sinh vò đầu bứt tai, anh chợt ý thức rằng anh phải ở đây hai đêm, mà hai bộ đồ Giang Phỉ mặc buổi tối tuyệt đối khiến cho anh sục sôi huyết mạch! Vừa nghĩ tới việc anh tìm thấy đồ lót gợi cảm trong tủ quần áo của cô, anh đã biết mình tự tạo nghiệt, không thể sống!
Đang còn suy nghĩ thì Giang Phỉ đã tắm xong đi ra.
Mái tóc ướt sũng vẫn còn nhỏ nước, từng giọt chảy từ cổ xuống xương quai xanh xinh đẹp, cảnh tượng chúng tiếp tục uốn lượn xuống dưới... bên trong chiếc váy càng làm người ta mơ tưởng, dưới làn váy như ẩn như hiện, hai bắp đfui chắc khỏe với làn da trắng như tuyết, Quý Vân Khai không cầm lòng có chút quyến luyến với phần dưới xương quai xanh và trên bắp đùi.
Phụ nữ tựa như thị trường cổ phiếu, cái lộ ra bên ngoài không quan trọng, trí mạng là cái được che kín.
“Đẹp không?” Giang Phỉ hạ thấp giọng hỏi.
Quý Vân Khai nuốt nước miếng, không sợ chết trả lời: “Đẹp lắm.”
Giang Phỉ nhấc chân đạp, Quý Vân Khai kêu thảm thiết lùi về phía sau hai bước. Giang Phỉ thu chân lại, lạnh lùng nói: “Cho anh hai lựa chọn: Tôi ở lại, anh đi; Anh ở lại, tôi đi.”
Quý Vân Khai vỗ ngực mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mà chân cô bé này còn lưu tình! Bảo anh chung đụng một phòng với cô thật đúng là một thách thức, đã bao lâu rồi anh không chạm vào phụ nữ? Huống hồ lại còn là một... Mắt anh lại chìm vào quang cảnh trắng nõn dưới cổ cô. Ai nói rằng xương quai xanh và ngực không thể cùng tồn tại? Người phụ nữ này chẳng những có xương quai xanh xinh đẹp mà cũng có cả bộ ngực đầy đặn.
Quá thử thách anh!
Mấu chốt là... anh không đánh lại cô!
Mềm không được, cứng hả, càng không được!
Quý Vân Khai thở dài, nói: “Cô yên tâm đi, tôi vốn định chờ cô tắm xong sẽ đi. Dù sao cô nam quả nữ, đối với thanh danh của cô không tốt.” Anh càng nói càng thấy mình là một chính nhân quân tử, cười cười: “Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây! Cả tầng chỉ có một phòng này thôi, tất cả bác sĩ y tá trực ban đều phục vụ cô. Nếu có gì cần giúp đỡ, nhớ bấm chuông gọi.”
Giang Phỉ hoài nghi nhìn anh, anh tự giác đi ra cửa, vẫn không quên dặn dò: “Cô mới hạ sốt, đừng chạy lung tung, sáng mai tôi quay lại sẽ mang cho cô chút đồ ăn sáng.” Anh mỉm cười nhìn cô, mở cửa rồi ra ngoài.
Giang Phỉ sửng sốt, chẳng lẽ mình thật sự có lòng tiểu nhân?
Quý Vân Khai đứng dựa tường bên ngoài thở dài, sau đó lấy điện thoại, nên tìm chỗ nào đó hạ hỏa.
Một giờ sau, Giang Phỉ đang nằm trên giường xem ti vi, Quý Vân Khai thì xuất hiện tại một quán bar nổi tiếng trên phố.
Đẩy cánh cửa một căn phòng, bên trong thật hỗn độn, quản đốc đứng run rẩy trong góc phòng, mấy người đàn ông ngồi trên sô pha thì cũng có người ngọc trong lòng. Chỉ duy nhất một người đàn ông đứng trên mặt đất, tướng mạo anh tuấn mà mặt mày dữ tợn, anh ta hung dữ trừng mắt với người phụ nữ quỳ gối thu dọn tàn cuộc bên chân.
“Có chuyện gì vậy?” Quý Vân Khai vừa nhìn đã biết, cô gái này đã chọc vào người không nên chọc.
Một người ngồi trên sô pha vẫy tay với anh, chỉ chỉ người đàn ông nói: “Lão Đường lại nổi bão!”
Người đàn ông được gọi là lão Đường cúi xuống, kẹp chặt cằm người phụ nữ ép cô ta ngẩng lên, cười gằn: “Mạt Mạt? Cô cũng xứng với cái tên này? Cút ra ngoài, đừng để tôi gặp lại cô!”
Quý Vân Khai tiến lên hoà giải: “Không gọi Mạt Mạt thì không gọi! Đổi sang Lily được rồi.” Anh gọi quản đốc: “Đưa cô ta ra ngoài, gọi hai em biết điều khác vào đây.” Quản đốc như được đại xá, đỡ Lily gần như xụi lơ ra ngoài.
Đường Cạnh Nghiêu không thể không cho em họ mặt mũi, ngồi xuống ghế, châm thuốc: “Mấy ngày không gặp cậu, đi đâu thế?”
Quý Vân Khai ngồi bên cạnh anh ta, cũng lấy thuốc lá ra, cười nói: “Có thể đi đâu được, trúng ý một cô gái, đang theo đuổi!”
Đường Cạnh Nghiêu từ chối cho ý kiến: “Mặt này mà cậu cũng để tâm.”
Quý Vân Khai cười hỉ hả, nói: “Ban nãy sao vậy? Vô duyên vô cớ lấy tên người ta giận cá chém thớt là sao?”
Ánh mắt Đường Cạnh Nghiêu đảo qua mấy người đang ngồi, lạnh lùng nói: “Mấy hôm trước, cô ta không có cái tên này, có người đặc biệt muốn tự tìm chết!”
Quý Vân Khai bất đắc dĩ, rất khó hiểu hỏi: “Anh vẫn không quên được cô ta à? Lúc trước chính cô ta đã cho anh đội nón xanh... Được rồi, coi như tôi chưa nói gì cả!” Ánh mắt Lão Đường thật làm người ta khiếp hãi, hệt như người đó! Nhớ tới Giang Phỉ, anh lại hỏi: “Tôi hỏi này, có phải một người từng bị người nào đó tổn thương sẽ ghi lòng tạc dạ người đó không?”
Ngón tay cầm điếu thuốc của Đường Cạnh Nghiêu dừng lại, cả người như bị sự cô đơn và đau đớn vây quanh. Hoàn toàn chính xác, vết thương sâu như thế, tất nhiên sẽ mất nhiều thời gian để khép lại. Nhưng trong quá trình khép miệng, sẽ không nhịn được chạm vào nó, vì vậy, vết thương lại vỡ ra... Lần tiếp theo, dù là cố ý hay vô ý, dù là tự chủ hay bị động rồi cũng sẽ chạm vào nó, thậm chí bị người ta xát muối, theo một vòng tròn, nứt, khép kín, đóng vảy. Cuối cùng, hoặc là vĩnh viễn quên đi vết thương đó, hoặc là miệng vết thương sẽ lở loét sâu vào bên trong, cả thân thể cả trái tim đều bị nó nuốt chửng.
Anh ta muốn quên nhưng càng ngày càng ghi lòng tạc dạ.
Quản đốc lại dẫn theo hai cô gái bước vào, Quý Vân Khai nhìn xoi mói mấy lần: Gương mặt không xinh đẹp như Giang Phỉ, vóc dáng cũng không nóng bỏng như Giang Phỉ, Pass!
Ngay cả Đường Cạnh Nghiêu cũng cảm thấy không bình thường, nhíu mày nói: “Cậu làm gì thế? Chẳng lẽ còn mong đợi có tiên nữ xuống trần! Không quá kém là được rồi!”
Quý Vân Khai ngẫm lại cũng đúng, tiện tay chỉ một người, cũng không nhìn rõ mặt mũi: “Thế thì chọn cô.”
Quản đốc vội đẩy cô gái đó đến, cô gái đó cũng là người hiểu chuyện, biết điều ngồi xuống cạnh Quý Vân Khai cười cười với anh, Quý Vân Khai cầm lấy ly, cô gái liền giót rượu cho anh.
“Em tên gì?”
“Em tên là Phỉ Phỉ.”
Quý Vân Khai giật mình, lúc này mới cẩn thận quan sát cô gái ấy, vừa nhìn liền thất vọng, mặc dù có trang điểm tinh tế cỡ nào cũng không che dấu được vẻ phong trần trong ánh mắt.
Thảo nào lão Đường lại tức giận, Quý Vân Khai bật cười, bỗng nhiên lại bừng tỉnh - lão Đường tức giận vì tình cảm ghi lòng tạc dạ trước kia! Còn anh thì là gì?
Mặc dù như vậy, anh vẫn không nhịn được nói thầm: “Từ nay đừng gọi là Phỉ Phỉ nữa, nghe như là muốn bay! Đổi sang thành Đình Đình đi!” Dù sao ra ngoài lăn lộn cũng đều là tên giả, nhưng anh vẫn không vui khi nghe được cái tên đó ở nơi này.
Cô gái cũng nhanh nhẹn, lập tức cười nói: “Cám ơn Quý thiếu đã đổi tên.”
Qua vài ly, Quý Vân Khai vẫn vướng mắc chuyện này! Anh đứng lên, tuyên bố: “Từ nay về sau, trên con phố này đừng ai để tôi nghe được có cô gái nào tên là "Phỉ Phỉ"!” Anh cúi xuống nhìn lão Đường, có lòng tốt bổ sung thêm: “Kể cả Mạt Mạt cũng không được!”
Đường Cạnh Nghiêu cầm ly rượu ném tới: “Cậu bị ngu à!”
Lúc này tất cả mọi người có mặt đều biết, Quý Vân Khai thích một cô gái tên là “Phỉ Phỉ”, lập tức ồn ào cười lớn.
Quý Vân Khai lại ôm đầu ngồi xuống, lẩm bẩm: “Tôi cũng cảm thấy, tôi rất ngu!”
Nửa đêm, Giang Phỉ bị cơn đau co thắt dạ dày tra tấn liền tỉnh. Thật không nên để cái bụng rỗng đi ăn nhiều ớt như thế! Cô oán thầm, ngồi dậy đi rót nước. Nhưng vừa uống xong cốc nước, dạ dày liền nhộn nhạo, cô chạy vọt vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Nôn xong cũng chẳng dễ chịu hơn là bao, ngược lại đến ruột cũng bắt đầu co thắt.
Cô lục tung tủ mới tìm được hai vỉ thuốc dạ dày, uống vào mới thấy đỡ, leo lên giường tiếp tục ngủ. Ngủ thẳng đến sáng dậy thì càng khó chịu hơn, cả người đều chìm vào hôn mê, hình như đã lên cơn sốt. Cô lại lục tủ tìm thuốc hạ sốt, uống xong tiếp tục ngủ.
Tiếng chuông di động đột ngột reo vang, cô bắt máy mới phát hiện đã là buổi trưa.
Đầu bên kia là giọng nói của Quý Vân Khai: "Tôi mới xong phiên xét xử, chiều không bận gì cả, hay buổi trưa chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé?"
"Không cần đâu..." Cô khẽ lẩm bẩm.
Quý Vân Khai lại nghe ra điều không bình thường, vội hỏi: "Cô làm sao thế?"
Giang Phỉ nhíu mày, không nói mình không thoải mái, lập tức tắt máy. Nhưng Quý Vân Khai há lại là người bỏ qua dễ dàng như thế? Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên, Quý Vân Khai đã đứng bên ngoài.
Tối qua anh tự đưa tiễn, hóa ra là để nghiên cứu địa hình.
"Sắc mặt cô tệ quá, có phải có chỗ nào không được khỏe?" Quý Vân Khai bước vào, vừa hỏi vừa sờ trán cô, nóng đến dọa người: "Cô sốt rồi? Đi, đến bệnh viện!"
Giang Phỉ muốn hất tay anh ra, bất đắc dĩ uống thuốc bậy liền gặp báo ứng, chẳng những không hất được anh mà đến bản thân còn suýt ngã quỵ.
Quý Vân Khai ôm lấy cô, cô mặc áo ngủ bằng tơ, cơ thể lộ ra ngoài nóng như bàn ủi. Quý Vân Khai nhíu mày, không nhiều lời, ôm ngang cô lên rồi ra ngoài.
Đầu Giang Phỉ tựa vào ngực anh, đột nhiên ngẩng lên nhìn anh, nói: "Bộ đồ này thật xấu."
Quý Vân Khai bật cười, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy! Trong công kiểm pháp, đồng phục của tòa án là khó coi nhất! Nhất là trang phục mùa hè, không đeo cà vạt, như một nhân viên nội trợ; đeo cà vạt thì như nhân viên chào hàng bảo hiểm. Tóm lại là chẳng giống nhân viên làm việc ở tòa án gì cả!"
Giang Phỉ nghe anh nói cũng bật cười, rốt cuộc chẳng còn có sức, yếu ớt ngủ say trong lòng anh. Lúc này Quý Vân Khai cảm thấy, có lẽ khi người phụ nữ này ngã bệnh mới khiến cho người khác thương yêu.
Giang Phỉ dường như rơi vào một dòng nước xoáy tối đen, xung quanh ngột ngạt làm người ta khó thở, tựa như trở lại căn phòng tồi tàn khi bị bắt cóc hồi bé. Hai tay cô bị trói chặt ra sau lưng, mắt mà miệng đều bị bịt kín, chỉ có tai là nghe được tiếng động. Những tiếng động đó lúc xa lúc gần, loáng thoáng nhận ra là hai người đàn ông. Hóa ra, bắt cóc cô chính là vì tranh đoạt địa bàn với bố.
Cô thật sự không phải một đứa trẻ thông minh, mới học tiểu học năm nhất đã thường xuyên bị giữ lại trường. Bố không rảnh rỗi quan tâm đến bài tập của cô, mẹ thì ngại cô ngốc không muốn quản, bởi vậy cô luôn trở thành người cuối cùng rời khỏi lớp. Tối đó lại bị cô giáo giữ lại, khi về thì trời đã tối, cô mới bảy tuổi, thường hay sợ hãi, vì để đi tắt nên rẽ vào một con ngõ nhỏ. Trong con ngõ đó, cô bị người ta bắt vào trong bao tải.
Những chi tiết sau đấy, cô đã không còn nhớ đưcọ, chỉ nhớ có một cậu bé gầy yếu bò qua ống thông gió vào căn phòng, cứu cô đi. Bàn tay vì cứu cô liền bị miếng sắt rạch vào, đến nay vẫn còn lưu lại một vết sẹo dài.
Cậu bé ấy chính là người anh Giang Vũ Thần, anh vốn là cô nhi, sau khi bỏ đi khỏi cô nhi viện thì đói bụng ngất ra giữa đường, được Giang Đại Đạo cứu lấy nuôi dưỡng. Có lẽ thật sự là nhân quả tuần hoàn, mỗi lần Giang Đại Đạo cứu người đều nhận được báo đáp, người ông cứu đều sẽ cứu con gái ông. Giang Vũ Thần như thế, Triệu Vũ cũng vậy.
Mặc dù Giang Phỉ có thêm một người anh, nhưng lại mất đi một người mẹ.
Trong trí nhớ, đó là lần duy nhất cô nghe thấy tiếng cãi vã của bố mẹ.
"Tôi không muốn tiếp tục sống với anh nữa, cả ngày nơm nớp lo sợ, bây giờ con gái ông không bảo vệ nổi, một ngày nào đó sẽ là tôi! Ly hôn đi! Bây giờ ly hôn! Tôi muốn đưa con gái đi!"
"Cô thích đi thì đi! Nhưng tôi nói cho cô biết, con gái cô đừng mong mang đi! Bằng không đừng trách tôi không để ý đến tình cảm vợ chồng nhiều năm qua!"
"Giang Đại Đạo! Anh có phải người nữa không? Anh muốn con gái đi theo anh, sau này còn bị bắt cóc nữa thì phải làm sao? Lần này được cứu, vậy lần sau? Có mấy ai còn có được cái lần sau!"
"Đừng dài dòng với tôi! Tôi sẽ bảo vệ Phỉ Nhi thật tốt, nhưng mà, muốn cướp nó khỏi tay tôi, trừ phi tôi chết!"
Cô ngơ ngác trốn sau cánh cửa, đôi môi bị anh trai bịt lại, anh nói sau lưng cô: "Đừng khóc, anh ở đây, anh sẽ vĩnh viễn ở đây, bảo vệ em."
Cuối cùng, mẹ bỏ đi một mình, vừa đi đã là vĩnh biệt, sau bảy tuổi, Giang Phỉ không gặp lại bà nữa.
Trong trí nhớ cô đã sớm không còn hình dáng mẹ, là cao hay thấp, là bép hay gầy, cô đã chẳng còn nhớ gì nữa.
Trên trán bỗng có cảm giác ấm áp mát mẻ, Giang Phỉ mở mắt ra, Quý Vân Khai đang đắp khăn ướt lên trán cô, thấy cô tỉnh liền nói: "Cô tỉnh rồi." Anh vừa bấm chuông vừa không quên nói kháy cô: "Tiện tay có thể quật ngã một người vạm vỡ, chút bệnh này đâu đến nỗi chết đi sống lại nhỉ! Viêm dạ dày thôi mà, ấy thế có thể sốt, đến tận , độ! Còn nói mê sảng nữa chứ."
Giang Phỉ sững sờ, giọng khàn khàn vội hỏi: "Tôi nói gì hả?"
Quý Vân Khai cố ý lập lờ: "Cô nói..." Ánh mắt anh hiện lên tia ranh mãnh, "Cô nói: 'Quý Vân Khai, thật ra em cũng rất thích anh, chúng ta hẹn hò đi'!"
Giang Phỉ lườm anh một cái, biết anh đang nói đùa, mắng: "Đồ thần kinh."
"Cô đừng có không tin, vì lo cho thân thể cô, tôi đã đồng ý rồi." Quý Vân Khai cười giỡn.
Giang Phỉ nhắm mắt lại phớt lờ anh, lúc này, bác sĩ và y tá cùng đến, rất khách khí với Quý Vân Khai, đối xử với Giang Phỉ càng chu đáo. Sau khi kiểm tra cho Giang Phỉ, bác sĩ nhìn sắc mặt Quý Vân Khai bảo Giang Phỉ nằm viện theo dõi, ít nhất phải ba ngày, Giang Phỉ nhíu mày.
Quý Vân Khai siết chặt lòng bàn tay cô: "Nghe lời bác sĩ đi!"
Giang Phỉ ngẩng lên nhìn thoáng qua bình nước truyền, thầm nghĩ truyền dịch xong thì sẽ về, nếu để bố và anh biết mình vì ăn cay mà vào bệnh viện... Giang Phỉ lắc đầu, không dám nghĩ.
Truyền nước xong, cơn sốt của Giang Phỉ đã giảm bớt. Quý Vân Khai gọi đồ ăn bên ngoài, ba món ăn một món canh được nhà hàng lớn đưa tới dành cho chính anh, Giang Phỉ thì trợn mắt choáng váng nhìn bát cháo trắng trước mặt.
"Bác sĩ nói, mấy ngày tới chỉ ăn được cái này, ngoan, ăn đi, chờ sau khi cô khỏi bệnh thì tôi sẽ dẫn cô đi ăn!" Quý Vân Khai nhét thìa vào tay cô, sau đó xoa đầu cô.
Giọng điệu dỗ dành con gái này làm cô rất không thoải mái, Giang Phỉ chán ghét né khỏi tay anh, lườm anh một cái, Quý Vân Khai cũng tránh ra, cười hỉ hả ngồi trở lại ghế sô pha ăn bữa tiệc của mình.
Giang Phỉ quan sát phòng bệnh độc lập xa hoa mà mình đang ở, nó giống như một phòng xép, bên ngoài có phòng khách, nghe đâu có cả tủ lạnh lò vi sóng nữa, bên trong mới là phòng bệnh, có giường, có sô pha và ti vi.
Sô pha và giường cách nhau hai ba mét, hai người đều im lặng dùng bữa, Quý Vân Khai thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn cô, Giang Phỉ ngay cả mí mắt cũng không hạ xuống, trong miệng nhạt nhẽo vô cùng.
Giang Phỉ vốn định chờ Quý Vân Khai đi rồi thì mình sẽ xuất viện, không ngờ anh lại cứ vô lại ở lỳ trong này, mãi đến khi Giang Phỉ không kiên nhẫn hỏi: "Tại sao anh còn chưa đi?"
Quý Vân Khai hùng hồn nói: "Cô ốm, tôi đương nhiên phải ở đây chăm sóc cô mà!"
Giang Phỉ nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: "Tôi không cần được chăm sóc!"
Quý Vân Khai tốt bụng nói: "Cô là bệnh nhân, người bệnh sao lại không cần chăm sóc. Yên tâm, tôi đã xin nghỉ, ba ngày tới tôi đều ở đây, có gì cần cứ gọi tôi." Giang Phỉ đang muốn lấy cớ đuổi anh đi, lại nghe anh nói: "Lúc cô ngủ tôi đã giúp cô về nhà lấy quần áo và vật dụng hàng ngày rồi, ở trong tủ hết đó."
Giang Phỉ trố mắt, cuối cùng hết sức bất đắc dĩ nói: "Anh cũng thật biết chăm sóc người ta."
Quý Vân Khai cười nói: "Cám ơn đã khích lệ, từ nay về sau chúng ta ở chung rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô."
Giang Phỉ không định tranh cãi đề tài này với anh, cầm điện thoại vào phòng vệ sinh gọi xin phép người nhà. Tất nhiên không thể nói là nằm viện, bằng không bố và anh... đành phải nói là đến thành phố bên cạnh công tác, hai người nữa mới về.
Trong điện thoại, anh trai dặn cô: "Bên ngoài nhớ cẩn thận, về sớm một chút, anh có việc cần nói cho em biết." Giang Phỉ không biết là chuyện gì, chỉ nghe ngữ điệu anh trai trầm trọng, có lẽ là chuyện lớn. Nhưng cô cũng không dám lộ ra manh mối, đáp ứng ba ngày sau sẽ "quay về".
Đồng thời gọi điện cho quản lý "Dao Trì" và Đào Nhiên đang bay chuyến bay quốc tế, bàn giao xong mới lại nằm chết dí trên giường, nhìn trần nhà đực người ra. Cô hoàn toàn quên đi, lúc này còn có một Quý Vân Khai ngay bên cạnh. Còn Quý Vân Khai cũng im lặng giảm sự hiện hữu của mình xuống thấp nhất, chỉ như có điều suy nghĩ chăm chú vào gương mặt nhìn nghiêng của Giang Phỉ. Ban nãy cũng không phải anh nói đùa, trong trạng thái sốt cao Giang Phỉ thật sự đã mê sảng, tất nhiên không phải cầu xin hẹn hò với anh, mà là: "Mẹ, đừng đi..."