- Vương Tuấn Khải: 21/09/1999, thủ lĩnh TFBOYS, ngoại hình thì khỏi nói, hoàn mỹ từ trên xuống dưới, sở hữu giọng nói ấm áp
- Vương Nguyên: 08/11/2000 , tính cách đáng yêu, hoạt bát, có tài ăn nói, thành viên TFBOYS
- Dịch Dương Thiên Tỉ: 28/11/2000, em út TFBOYS, giỏi vũ đạo, có nhiều tài lẻ, trầm lặng
_____________________ VÀO TRUYỆN____________________________________
Các bạn tưởng Tuyết Di là một cô bé ngây thơ trong sáng sao??? Nằm mơ đi!!!
- Vâng! Con đang trên máy bay! Vâng! Con hứa sẽ ngoan! - Di Di ngồi yên vị trên máy bay, nghe điện thoại của ba cô
Nghe xong, cô tắt máy, miệng lẩm bẩm:" Cái gì mà cuộc sống tốt đẹp hơn chứ? Rõ ràng là muốn đẩy mình đi cho rảnh nợ thì có!!!"
Chuyện nói ra khá dài dòng, cô vốn là tiểu thư của tập đoàn lớn nhất Trung Quốc, thế mà lại bị đầy sang chốn quê mùa Trùng Khánh, không phải là phân biệt đối xử hay sao, cô vốn là đứa trẻ ngoan mà, chỉ gây phiền phức chút thôi: Đốt sở cảnh sát, phá 1 số tài liệu quan trọng của ba mẹ, chọc các nhân viên trong công ty bằng cách làm kẹt than máy, cúp cầu giao cả công ty,...( Đúng là ngoan=.=)
- Ai xuống sân bay Trùng Khánh vui lòng chuẩn bị hành lý - Tiếng nhân viên thông báo
- Tới rồi đấy àh??? - cô thở dài, đợi cho máy bay hạ cánh rồi xuống sân bay
- Hừm! Nơi này cũng được đấy!!! Còn hơn phải ở với ông bố ghẻ kia!!! - cô thì thầm, vươn vai 1 cái rồi đến quán cà phê gần đó
...
- Cho tôi ly ca cao là được - Di Di dặn phục vụ rồi lấy điện thoại ra bấm số
- Này! Anh ở đâu?
- Tôi đang ở nhà - tiếng bên đầu dây kia nói
- Thế tôi ở đâu?
- Đương nhiên là nhà tôi
- CÁI GÌ???
- Này! Tôi đang bận! Tự bắt taxi về đi
- Hữm!!! Này anh...- Di Di đang nói giữa chùng thì điện thoại bên kia đã đỗ
Cô tức sôi máu với cái tên này mà!!! Kỳ này chưa cho hắn biết sự lợi hại của cô là chưa chừa rồi! Đường đường là 1 tiểu thư sao có thể ???
.
.
.
- Căn nhà này ư? Tạm được.- Cô nhìn xung quanh căn biệt thự, đánh giá tiêu chuẩn
- Này! Nhóc là ... - Tiểu Khải xách bịch đồ ăn vừa mới mua về, nhìn chằm chằm Di Di
- Nhóc con khỉ, tôi nói cho anh biết, chức của tôi lớn hơn anh nhiều đấy, xưng hô cho cẩn thận - cô dở giọng hàm hồ
- Hừm! Vậy bạn đứng đây có chuyện gì vậy? - Tiểu Khải giảm giọng, cố hết sức nhẫn nại - Bạn có quen với chủ nhà này àh???
- Làm ơn đi! Cái tên này à? Hứ! Rõ ràng là tôi không quen không biết hắn thế mà lại ba mẹ tôi tống sang đây, tôi chắc chắn người này rất xấu xí, tính cách độc ác lắm đấy - cô hất mặt lên, chửi không còn gì gọi là giữ thể diện cho tên chủ nhà
- Vậy nói, cho bạn biết, mình là chủ nhà này đấy - Tiểu Khải nhướn mày, mở cửa cho cô vào - tốt nhất là nên nghe lời tôi, không thì chỉ có nước ra ngoài đường ở
Cô đơ mặt, cái quái gì đang diễn ra thế này???
Di Di vào nhà, nhìn xung quanh, cảm thấy ngôi nhà nhà đúng là rất mát mẻ, sang trọng. Nhưng điều quan trọng bây giờ là cô phải tôn trọng tên này nếu không thì chỉ có nước chết ...
- Nhóc mấy tuổi? - Tiểu KHải hỏi
- 15 tuổi
- Ừm. Vậy gọi tôi là anh, tôi 16
Tiếng nói như sét đánh ngang tai nó, cái gì, lớn hơn 1 tuổi thì sao nó dám to tiếng đây???