- Hả? - cô giật mình, quay ra cửa thì - À, Tiểu Khải
Mọi hoạt động trong lớp bất chợt dừng lại, càng nhiều ánh mắt chú ý hai người
Tiểu Khải khôg quan tâm lắm
- Di Di, em xuống căn tin chứ?
- Em chưa ăn xong cơm của anh mà?
- Cái đó để sau, đi thôi - cậu kéo tay Di Di đi chợt nhớ gì đó rồi quay lại
- Vương Nguyên, em cũng đi đi, anh mời - cậu cũng kéo Vương Nguyên theo
Vừa ra tới cửa...
Choang!!!
- Ayia!
- Xin lỗi, tại anh không nhìn đường - Tiểu Khải cúi đầu
- Thu Hường, xuống căn tin với tụi tớ không? - Di Di hí hửng
" Thu Hường, cái tên này ..."
Tiểu Khải ngẩn đầu lên, xem người vừa đụng trúng là ai
- Thu Hường - cậu giật mình, thả tay Di Di ra - em về lúc nào vậy?
- ... - cô im lặng - à, em mới về thôi, xuống căn tin à, vậy đi nhanh - cô chợt kéo tay cậu như thân mật rồi đi
- Sao hai người lại quen nhau? - Di Di nhìn
- À, chuyện dài lắm, có lẽ cậu không cần biết, chỉ cần nghĩ về hiện tại là được - Vương Nguyên nhếch môi rồi lôi Di Di theo sau cặp đôi kia
.
.
.
Ngồi dưới căn tin mà như ngồi dưới đống lửa, Di Di gọi ly kem bạc hà rồi chỉ trộn qua trộn lại nhưng không ăn. Còn hứng sao? Nhìn cặp đôi trước mặt đang cặp kè thế kia thì ăn uống kiểu gì nữa? Nhưng tại sau trong đầu cô lại khó chịu thế nhỉ? Không phải lúc trước đi chung với mấy đứa bạn còn ghép đôi này nọ hay sao? Bữa nay có cảm giác khác. Rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Tiểu Khải với Thu Hường cứ thỏa thích trò chuyện, tay khoác tay, cười tươi như thân từ nhỏ đến lớn. Vương Nguyên ngồi sát bên Di Di đương nhiên cũng cảm nhận được cô đang có đôi phần tức giận. Cậu cũng khác gì chứ? Điều cậu buồn nhất là cuộc sống đang yên đang lành tự nhiên lại có Thu Hường can thiệp vào? Còn Di Di? Không lẽ bỏ mặt cô ấy?
- Này! - Vương Nguyên đứng phắt dậy đập bàn - Hai người có thôi chưa đấy? Tôi nhịn đủ rồi, đi xuống đây là giải trí chứ không phải là diễn kịch hay xem kịch đâu nhé?
- ... - tình hình im lặng
- Bình tĩnh - Di Di gượng cười rồi kéo Vương Nguyên ngồi xuống - có sao đâu chứ? Tớ thấy họ rất đẹp đôi là đằng khác, không phải họ là ... một cặp trời sinh hay sao?
Tiểu Khải giật mình, bây giờ mới để ý đến Di Di, không phải lúc đầu cậu đến lớp của cô là muốn rủ cô đi đâu đó để bù đắp chuyện về lúc trước cậu lỡ lời sao? Sao cậu lại quên được nhỉ? Có Thu Hường khiến cậu phân tâm rõ rệt
- À, Di ... - cậu định nói thì
- Thôi - cô ngắt lời - mọi người lại vui vẻ, tớ có việc cần làm
Rồi cô chạy đi, Vương Nguyên đứng dậy, lườm Tiểu Khải rồi nhìn sang Thu Hường
- Ma thuật cũng lợi hại đấy nhỉ? Lúc trước là ai bỏ rơi ai tôi quên rồi? Muốn níu kéo tình cũ sao? Tôi sẽ cho cô thấy
Rồi cậu chỉ Tiểu Khải - Anh! Quá đáng rồi!
cậu đuổi theo Di Di mặc cho hai người kia đang đơ người
...
- Di Di, không sao đấy chứ? - Vương Nguyên bước vào lớp đã thấy cô úp mặt xuống bàn
- À -cô ngẩn đầu lên - không sao
Cô... đang khóc. Những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại ở khóe mi
- Cậu khóc đấy à?
- Hả? Tớ bị bụi bay vào mắt - cô lấy tay lau nhẹ
- ừm - cậu gật đầu rồi quay sang chỗ khác
Cậu thấy tiếc cho Di Di, có lẽ cô đến hơi muộn để thay đổi được con người bấy lâu của Vương Tuấn Khải. Nhưng cậu sẽ giúp Di Di lấy lại chỗ đứng trong tim Vương Tuấn Khải, cậu nhất định sẽ làm được. Chỉ cần loại bỏ một người thôi. Cao Thu Hường. Cô đợi đấy. Rồi cô sẽ sớm trở lại vị trí của mình trong suốt 5 năm qua. Sớm thôi...