- AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! - những tiếng kêu đầy thất thanh của mọi người trong quán bar khi nghe tiếng súng- Ông chủ - một người phụ bàn nức nở chạy ra quỳ xuống dưới ông chủ của quán bar
- Bắn lệt rồi - Di Di nhếch môi lộ rõ đường cong tuyệt mỹ
- Chết tiệt - người đang ông tức tối, đưa súng lên nhắm cô lại lần nữa, thật chuẩn và rồi...
Rắc! - chỉ là tiếng bóp còi
- Haha, ông nghĩ tôi ngu ngốc đến nỗi không biết rút đạn trong súng ông ra hả? - Di Di nhướn mày - cái trò này là tôi học từ khi mẫu giáo rồi, thậm chí rút khi nào ông cũng không ngờ tới chứ gì?
- Cô ... - người đàn ông kia dường như muốn đứng hình ngay tại chỗ
- Tôi đã muốn tha thứ... vậy màk ông còn tiếp tục giẫm phải sai lầm, kẻ súc sinh như ông không có quyền được sống
- Nhưng cô sẽ phải nhường tôi
- Tại sao? - Di Di băng khoăng
- Đem người ra - người đàn ông kia ra lệnh
Hai tên côn đồ liền làm theo ý, đưa chàng trai mặc chiếc áo đã nhuộm đỏ máu ra
- RAY!!! - cô hét lên, chạy tới
- Bình tĩnh cô bé - người đàn ông giễu cợt
- Ông muốn gì? - ánh mắt Di Di ngập tràng trong sự u tối
- Dễ thôi, ta chỉ cần, ngươi bị thương, thế nào? Né được một phát súng của ta thì hắn được thả?
- Killer! Đừng! - Ray giãy giụa, cố hết sức hét lên
- Thằng nhãi, im đi - tên côn đồ kéo ngược tóc Ray lên
- Đừng làm vậy - Di Di rưng rưng - tôi... đồng ý, bắt đầu đi
- Tốt, biết điều - ông ta cười, ấy khẩu súng mới, nhắm vào cô rồi
Bằng!!!
- KILLER!!! - Ray hét lên
Di Di nằm xuống đất, rõ thấy đau, ôm chặt lấy vai phải của mình, máu bắt đầu chảy càng nhiều
- Lần này là vai, lần sau... sẽ là tim - ông ta cười rồi cùng đồng bọn bỏ đi
Ray chạy tới bên Di Di, đỡ cô lên
- Không sao chứ? - Cậu khóc - em hà tất phải làm vậy
- Không ... sao - cô cười - bảo vệ được anh là em vui rồi, nhìn em, anh bị tụi nó hành hạ như thế này
- Killer! - cánh cửa mở ra, Thiên Tỉ cùng mọi người cùng phải chạy vào
- Jackson, cậu đến đây làm gì? - Di Di chớp mắt, cố bặm môi lấy sức
- Cậu bị ra nông nỗi này, đừng nói nữa - Thiên Tỉ quỳ xuống
- Ray, cha cậu có chuyện rồi - một huynh đệ đến báo
- Không xong rồi - Ray đứng dậy, đưa Di Di sang cho Thiên Tỉ - phiền cậu - rồi cậu bỏ đi trong luyến tiếc
- Bọn nó đã làm gì cậu? - Thiên Tỉ ôm chặt Di Di
- Không có gì, một phát đạn đỡ một mạng người thôi mà - cô cười rồi khung cảnh xung quanh mờ ảo dần - tớ... chóng mặt quá
- Để tớ đưa cậu đến ... - Thiên Tỉ bế nhẹ cô lên
- Không được đến bệnh viện - cô ngắt lời, sức nói cũng nhỏ dần - cậu còn nhớ căn hầm bí mật dẫn lên phòng tớ chứ? Lúc nhỏ chúng ta còn chơi chốn tìm đấy, đi bằng đường đó đi - rồi cô ngất xỉu
- Xe, NHANH LÊN!!! - Thiên Tỉ gào lên rồi nhanh chóng bế Di Di lên ô tô, chiếc xe phóng đi như chớp mắt
.
.
.
- Chuyện gì vậy? - Vương Nguyên giật mình khi thấy Thiên Tỉ và Di Di từ cửa sau của phòng vào - DI DI!! - Vương Nguyên hét lên, chạy đến
- Em ấy bị sao vậy? - Ngọc Quý lo lắng chạy tới
- Sơ cứu, nhanh lên - Thiên Tỉ gắt
- Đây - Ngọc Ngọc đem hộp đựng thuốc y tế đến
Thiên Tỉ nhanh chóng xử lí vết thương, lấy viên đạn ra rồi băng bó lại
- Vương Nguyên, cậu xuống nói với chủ tịch là bữa tiệc hôm nay hoãn lại, Di Di cảm thấy không được khỏe - Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên nhưng đã thấy mắt cậu đỏ hoe
- Không được, tình hình như thế chắc chắn chủ tịch sẽ phát hiện, để chị đi cho - Diệp Ngọc nhanh chóng chạy đi
- Không được khóc - Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên - cậu như thế cô ấy sẽ không vui đâu
- Nhưng... hic... mà ..
- KHÔNG ĐƯỢC KHÓC!!! - Ngọc Quý hét - cậu không nghe sao? Cô ấy chưa chết cậu khóc cái gì?
- Tôi... - Vương Nguyên im lặng, cố kìm những giọt nước mắt lại
Reng!!!! - có tiếng điện thoại, là của Vương Nguyên
- Alô! - Vương Nguyên nghe máy
- Này! Giọng em sao vậy! Có chuyện gì hả? - Vương Tuấn Khải bên đầu dây kia lo lắng
- À! Em bị Di Di cho ăn ớt nên nước mắt cứ chảy ấy mà - Vương Nguyên gượng cười
- Hì hì! Di Di vẫn khỏe vẫn vui đúng không? Chăm sóc con bé giùm anh nha! Nó ở bên đó chắc vẫn còn đang nghịch - Vương Tuấn Khải dặn dò
- Ừ, thôi anh đi ngủ sớm đi
- Ừ nếu em mệt thì thôi, bye - rồi Vương Tuấn Khải cũng cúp máy
- Sao cậu không nói sự thật? - Ngọc Quý lên tiếng
- Chuyện gì? - Vương Nguyên nhướn mày
- Di Di thành ra nông nỗi này mà cậu còn giấu sao?
- Tuyệt đối không được nói - giọng Thiên Tỉ chắc nịch, tay cậu vuốt tóc Di Di - nếu nói, thân phận Di Di sẽ bị bại lộ, đến lúc đó, muốn giữ được tính mạng cho người nhà cũng khó, kể cả các người cũng sẽ mất mạng như chơi, Vương Tuấn Khải sẽ càng nguy hiểm hơn
- Rốt cuộc cậu ấy là ai? Nắm giữ quyền lực gì? - Vương Nguyên thắc mắc
- Killer_ cầm đầu băng đản thế giới ngầm
- Killer? - Ngọc Quý nhướn mày
- AAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! - những tiếng kêu đầy thất thanh của mọi người trong quán bar khi nghe tiếng súng- Ông chủ - một người phụ bàn nức nở chạy ra quỳ xuống dưới ông chủ của quán bar
- Bắn lệt rồi - Di Di nhếch môi lộ rõ đường cong tuyệt mỹ
- Chết tiệt - người đang ông tức tối, đưa súng lên nhắm cô lại lần nữa, thật chuẩn và rồi...
Rắc! - chỉ là tiếng bóp còi
- Haha, ông nghĩ tôi ngu ngốc đến nỗi không biết rút đạn trong súng ông ra hả? - Di Di nhướn mày - cái trò này là tôi học từ khi mẫu giáo rồi, thậm chí rút khi nào ông cũng không ngờ tới chứ gì?
- Cô ... - người đàn ông kia dường như muốn đứng hình ngay tại chỗ
- Tôi đã muốn tha thứ... vậy màk ông còn tiếp tục giẫm phải sai lầm, kẻ súc sinh như ông không có quyền được sống
- Nhưng cô sẽ phải nhường tôi
- Tại sao? - Di Di băng khoăng
- Đem người ra - người đàn ông kia ra lệnh
Hai tên côn đồ liền làm theo ý, đưa chàng trai mặc chiếc áo đã nhuộm đỏ máu ra
- RAY!!! - cô hét lên, chạy tới
- Bình tĩnh cô bé - người đàn ông giễu cợt
- Ông muốn gì? - ánh mắt Di Di ngập tràng trong sự u tối
- Dễ thôi, ta chỉ cần, ngươi bị thương, thế nào? Né được một phát súng của ta thì hắn được thả?
- Killer! Đừng! - Ray giãy giụa, cố hết sức hét lên
- Thằng nhãi, im đi - tên côn đồ kéo ngược tóc Ray lên
- Đừng làm vậy - Di Di rưng rưng - tôi... đồng ý, bắt đầu đi
- Tốt, biết điều - ông ta cười, ấy khẩu súng mới, nhắm vào cô rồi
Bằng!!!
- KILLER!!! - Ray hét lên
Di Di nằm xuống đất, rõ thấy đau, ôm chặt lấy vai phải của mình, máu bắt đầu chảy càng nhiều
- Lần này là vai, lần sau... sẽ là tim - ông ta cười rồi cùng đồng bọn bỏ đi
Ray chạy tới bên Di Di, đỡ cô lên
- Không sao chứ? - Cậu khóc - em hà tất phải làm vậy
- Không ... sao - cô cười - bảo vệ được anh là em vui rồi, nhìn em, anh bị tụi nó hành hạ như thế này
- Killer! - cánh cửa mở ra, Thiên Tỉ cùng mọi người cùng phải chạy vào
- Jackson, cậu đến đây làm gì? - Di Di chớp mắt, cố bặm môi lấy sức
- Cậu bị ra nông nỗi này, đừng nói nữa - Thiên Tỉ quỳ xuống
- Ray, cha cậu có chuyện rồi - một huynh đệ đến báo
- Không xong rồi - Ray đứng dậy, đưa Di Di sang cho Thiên Tỉ - phiền cậu - rồi cậu bỏ đi trong luyến tiếc
- Bọn nó đã làm gì cậu? - Thiên Tỉ ôm chặt Di Di
- Không có gì, một phát đạn đỡ một mạng người thôi mà - cô cười rồi khung cảnh xung quanh mờ ảo dần - tớ... chóng mặt quá
- Để tớ đưa cậu đến ... - Thiên Tỉ bế nhẹ cô lên
- Không được đến bệnh viện - cô ngắt lời, sức nói cũng nhỏ dần - cậu còn nhớ căn hầm bí mật dẫn lên phòng tớ chứ? Lúc nhỏ chúng ta còn chơi chốn tìm đấy, đi bằng đường đó đi - rồi cô ngất xỉu
- Xe, NHANH LÊN!!! - Thiên Tỉ gào lên rồi nhanh chóng bế Di Di lên ô tô, chiếc xe phóng đi như chớp mắt
.
.
.
- Chuyện gì vậy? - Vương Nguyên giật mình khi thấy Thiên Tỉ và Di Di từ cửa sau của phòng vào - DI DI!! - Vương Nguyên hét lên, chạy đến
- Em ấy bị sao vậy? - Ngọc Quý lo lắng chạy tới
- Sơ cứu, nhanh lên - Thiên Tỉ gắt
- Đây - Ngọc Ngọc đem hộp đựng thuốc y tế đến
Thiên Tỉ nhanh chóng xử lí vết thương, lấy viên đạn ra rồi băng bó lại
- Vương Nguyên, cậu xuống nói với chủ tịch là bữa tiệc hôm nay hoãn lại, Di Di cảm thấy không được khỏe - Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên nhưng đã thấy mắt cậu đỏ hoe
- Không được, tình hình như thế chắc chắn chủ tịch sẽ phát hiện, để chị đi cho - Diệp Ngọc nhanh chóng chạy đi
- Không được khóc - Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên - cậu như thế cô ấy sẽ không vui đâu
- Nhưng... hic... mà ..
- KHÔNG ĐƯỢC KHÓC!!! - Ngọc Quý hét - cậu không nghe sao? Cô ấy chưa chết cậu khóc cái gì?
- Tôi... - Vương Nguyên im lặng, cố kìm những giọt nước mắt lại
Reng!!!! - có tiếng điện thoại, là của Vương Nguyên
- Alô! - Vương Nguyên nghe máy
- Này! Giọng em sao vậy! Có chuyện gì hả? - Vương Tuấn Khải bên đầu dây kia lo lắng
- À! Em bị Di Di cho ăn ớt nên nước mắt cứ chảy ấy mà - Vương Nguyên gượng cười
- Hì hì! Di Di vẫn khỏe vẫn vui đúng không? Chăm sóc con bé giùm anh nha! Nó ở bên đó chắc vẫn còn đang nghịch - Vương Tuấn Khải dặn dò
- Ừ, thôi anh đi ngủ sớm đi
- Ừ nếu em mệt thì thôi, bye - rồi Vương Tuấn Khải cũng cúp máy
- Sao cậu không nói sự thật? - Ngọc Quý lên tiếng
- Chuyện gì? - Vương Nguyên nhướn mày
- Di Di thành ra nông nỗi này mà cậu còn giấu sao?
- Tuyệt đối không được nói - giọng Thiên Tỉ chắc nịch, tay cậu vuốt tóc Di Di - nếu nói, thân phận Di Di sẽ bị bại lộ, đến lúc đó, muốn giữ được tính mạng cho người nhà cũng khó, kể cả các người cũng sẽ mất mạng như chơi, Vương Tuấn Khải sẽ càng nguy hiểm hơn
- Rốt cuộc cậu ấy là ai? Nắm giữ quyền lực gì? - Vương Nguyên thắc mắc
- Killer_ cầm đầu băng đản thế giới ngầm
- Killer? - Ngọc Quý nhướn mày